Chương 15: Tiến vào đội săn bắn

Chử Thương mỗi ngày an tâm tĩnh tọa tu hành, cũng bởi vì trong bộ lạc không có hoạt động, cho nên hắn mới có thể an ổn tu luyện.

Sau khi sử dụng thành thạo bốn chú ngữ ma pháp, những chú ngữ ma pháp khó đọc kia không còn là vấn đề nữa. Chỉ cần trong lòng tĩnh lặng, dẫn dắt ma lực di chuyển trong cơ thể, cơ hồ trong nháy mắt đã có thể phát động công kích.

Ngay lúc Chử Thương còn muốn tiếp tục thì bị người gọi ra.

Người có thể đột phá bức tường kiên cố không thể phá hủy Tí Nha không phải là Tinh Chuẩn cho dù bị đánh ra ngoài hết lần này đến lần khác vẫn kiên trì, mà chính là Nham nhút nhát xấu hổ.

Bởi vì tộc trưởng quyết định từ hôm nay tiếp tục tổ chức săn bắn trở lại, Nham vẫn luôn cực kỳ tôn sùng đội săn bắn tuyệt đối không hy vọng Chử Thương sẽ bởi vì không biết tin mà bỏ lỡ.

Lần phong tỏa bộ lạc này nói ra thì rất dài, nhưng trên thực tế cũng chỉ kéo dài mười lăm ngày, cũng bởi vì không có thức ăn mà phải ra ngoài. Bọn họ cần sống sót, nếu tộc trưởng không đồng ý, những người trong bộ lạc lén lút chạy ra ngoài một mình săn bắn sẽ gặp phải càng nhiều nguy hiểm.

Tộc trưởng nhìn người trong đội săn bắn, mắt thấy lại thiếu đi vài người, tâm trạng có chút nặng nề. Rất rõ ràng, bọn họ ở lại trong bộ lạc bảo vệ, cho dù không bị hung thú gϊếŧ chết thì cũng sẽ bị chết đói.

“Lên đường thôi.” So sánh với lần trước, sống lưng thẳng của tộc trưởng đã có chút cong, nhưng điều này cũng không làm chậm trễ trách nhiệm làm tộc trưởng của hắn.

Ánh mắt của đám thú nhân đều nhìn về phía tộc trưởng, hắn dẫn đầu bay lên. Nhất thời trên bãi đất rộng lớn, từng con đại bàng vỗ cánh bay lên.

Các loài chim ưng khác nhau hoặc lớn hoặc nhỏ gần như che kín bầu trời, chỉ để sót lại những tia nắng xuyên qua khe hở cành lá chiếu xuống mặt đất. Một số ít lông vũ đan xen với ánh sáng trên không trung, lơ lửng xoay vòng rơi xuống.

Lần này do tộc trưởng dẫn đội, ba chi đội săn bắn tạm thời không tách ra, đã lâu không ra khỏi bộ lạc, lúc này tất cả mọi người trong đội săn bắn đều cực kỳ phấn khích. Bọn họ ở lại bộ lạc an toàn nhưng không thể đi ra ngoài, giống như mãnh thú bị nhốt trong l*иg sắt, vô cùng ngột ngạt.

Tiếng gió ù ù bên tài, sau lưng là đại bàng vàng to lớn, Chử Thương nheo mắt lại, từ trên cao nhìn xuống rừng rậm mênh mông vô bờ phía dưới, cảm thấy trong l*иg ngực dâng trào cảm xúc kích động.

Trong đôi mắt lộ vẻ thâm trầm đã lâu không xuất hiện.

Đây là một vùng đất có lẽ ngay cả dân bản xứ cũng không có cách nào khám phá ra biên giới, bởi vì hoang dã đầy đặc thù, vô số sinh vật lớn lên dưới sức mạnh thần bí của tự nhiên, đạt được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Máu me, gϊếŧ chóc tràn ngập tại vùng đất này, nhưng không ai có thể chỉ trích loại tàn khốc vẻn vẹn chỉ vì sinh tồn này, đây là bản năng thuần túy nhất của tất cả các loài sinh vật.

“Hung thú...” Chử Thương khẽ lẩm bẩm, tâm tình kích động dần dần bình tĩnh lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười.

Sau khi bọn họ rời khỏi phạm vi bộ lạc Ưng tộc, lại bay thêm một hồi lâu, cả đoàn hơn một trăm người mới dừng lại. Nếu như hung thú không tồn tại, rừng rậm nhìn không tới giới hạn bên dưới kia cũng chỉ tương đương với cánh đồng của bọn họ.

Ở nơi này, bộ lạc Ưng tộc chính là vua của bầu trời.

Theo chỉ huy của tộc trưởng, các Chúc vu tăng thêm chúc phúc ban phước cho thú nhân, sau đó lại được mọi người bảo vệ chặt chẽ.

Một bộ phận thú nhân có thân hình nhỏ bay về các hướng chung quanh để xác định xem có nguy hiểm nào mà bọn họ không thể địch nổi hay không, chờ nhóm người này trở về. Đám thú nhân mới chia ra ba đến năm người thành một đội, tự săn bắn ở trong phạm vi tương đối an toàn.

Sau khi khóa chặt con mồi, ba con đại bàng trước sau bổ nhào xuống, móng vuốt sắc bén quắp lấy con mồi, sau khi nhanh chóng bay lên không trung, bất ngờ thả con mồi rơi xuống ngã trên mặt đất, trong chốc lát mất đi năng lực chống cự. Ngay sau đó bị ba thú nhân Ưng tộc vây công, chẳng mấy chốc đã bị nhẹ nhàng treo lên móng vuốt.

Đây là một cuộc đi săn hoàn hảo, lần đầu tiên Chử Thương nhìn thấy tình hình như thế, con ngươi màu đen lóe ra ánh sáng khác thường.

Tinh Chuẩn và Hắc Kỳ đã sớm hẹn trước với Chử Thương, tại chỗ chỉ còn lại bốn người bọn họ.

“Chúng ta qua bên kia chứ?” Tinh Chuẩn bay xa một chút, tìm kiếm trong chốc lát, rất nhanh đã phát hiện được con mồi sau đó bay trở về, hăm hở kêu gọi mọi người nhanh chóng đi cùng anh ta.

Hắc Kỳ cùng Tí Nha không hề phòng bị đi qua, mà Chử Thương đi nhờ xe không có tư cách phát biểu ý kiến.

“Nhìn xem, chính là nó!" Tinh Chuẩn hưng phấn chỉ vào con mồi có kích thước dị thường phía dưới nói.

Hay lắm, đây không phải là Ngưu Long hình thể hơi lớn một chút sao? Cũng coi như là khủng long cỡ nhỏ, cao ước chừng mười bốn mười lăm mét.

Khóe mắt Hắc Kỳ vừa liếc thấy đã kinh ngạc: "Cậu đang nói đùa gì vậy?”

"Không được, cái này chúng ta bắt không nổi, chúng ta có thể đi tìm con khác.”

Nhưng mà Tinh Chuẩn căn bản không nghe anh ta nói chuyện đã trực tiếp lao thẳng xuống.

Nụ cười trên mặt Hắc Kỳ hoàn toàn biến mất, mắt thấy Tí Nha mang theo Vu - đối tượng cần phải bảo vệ trong mắt anh ta cứ như vậy lao xuống theo, Hắc Kỳ hoảng sợ, cũng không để ý tới việc tìm người hỗ trợ, lập tức phóng theo.

Chử Thương ôm chặt cổ đại bàng vàng, cố gắng mở mắt ra trong gió, nhìn thấy bản thân đang dần tiếp cận quái vật khổng lồ, theo bản năng sinh ra vài phần khϊếp đảm.

Tinh Chuẩn ỷ vào tốc độ của mình cực nhanh, hoàn toàn không hề sợ hãi, trong khi Tí Nha lại cho rằng Ngưu Long là con mồi cực kỳ lý tưởng.

Do kích thước khổng lồ của Ngưu Long, họ không có ý định bắt lên rồi thả cho ngất xỉu. Tinh chuẩn quấy rối trước, răng nhọn hướng thẳng về mắt Ngưu Long.

Ngưu Long phớt lờ sự quấy rối của Tinh Chuẩn, đầu mạnh mẽ quơ quơ. Móng vuốt sắc nhọn của đại bàng vàng rạch xước da khóe mắt của ngưu long, thịt lật cả ra ngoài, nhưng vẫn không thể gây ra trở ngại gì cho ngưu long.

Nhưng điều này không có nghĩa là nó không tức giận, chân ngư long nặng nề giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm trọng, ánh mắt màu hổ phách của đại bàng vàng cực kỳ lạnh lùng, sau khi thất bại, y lập tức lao vào tấn công lần thứ hai.

Trải qua nhiều lần lên xuống kịch liệt, cuối cùng Chử Thương cũng dần thích nghi, có thể bớt chút thời gian quan sát tình hình chiến đấu.

Trên cơ thể ngưu long có rất nhiều vết rách lớn nhỏ, nhưng không có uy hϊếp trí mạng.

Sức mạnh của ngưu long quả thực tương xứng với kích thước của nó, làm cho Tinh Chuẩn chỉ dám di chuyển dọc theo rìa, Hắc Kỳ càng không giúp được gì. Cuối cùng, Tí Nha trở thành người tấn công chính, không thể mắc bất kỳ sai sót nào.

Chử Thương không chớp mắt nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu, tìm kiếm thời cơ. Trong một lần tấn công của Tí Nha, hắn thầm niệm chú ngữ đã thuộc hàng trăm lần.

Từng chiếc lá cây đột nhiên xuất hiện, tựa như lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua vết thương trên người con mồi, khảm vào bên trong máu thịt.

Có lần đầu tiên, những lần tiếp theo đều tựa như mây trôi nước chảy, trong mắt Chử Thương nhiều thêm vài phần tự tin, bớt đi sợ hãi khi đối mặt với con quái vật khổng lồ này.

Từng chiếc lá xẹt qua,

“Đây là cái gì?” Hắc Kỳ kinh ngạc không thôi, nếu lần thứ nhất và lần thứ hai không thấy được có thể do ngoài ý muốn, nhưng bây giờ còn không thấy được chỉ có thể là hắn mù.

“Vu lực." Chử Thương hời hợt nói.

Tinh Chuẩn cùng Hắc Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, nhưng Chử Thương không phải là y vu sao?

Những nghi ngờ này còn chưa đợi anh ta nắm bắt được đã bị ném ra sau đầu, một chiếc lá dễ dàng cắm thẳng vào mắt nó, ngưu long phát điên!

"Không được rồi, không thể làm gì được nó! Chúng ta rút lui trước!" Hắc Kỳ vừa né tránh được một đòn tấn công của ngưu long, chiếc đuôi của nó lại mạnh bạo vung tới.

Chử Thương giật mình, khóe mắt nhìn thấy phiến lá cắm vào da thịt ngưu long.

Trong lòng hắn khẽ động, thuần thục niệm ra một câu chú ngữ, theo ma chú được đọc ra, cây cỏ mọc rễ nảy mầm tựa như mùa xuân tới.

Vạn vật sinh trưởng!

======

Cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ nhé!