Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Thủy Hoang Dã [Xuyên Thư]

Chương 11: Thu hoạch lớn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lòng Chử Thương tò mò không biết y đang làm cái gì, chỉ là còn chưa mở miệng, Tí Nha đã nhận ra hắn đến, thu hồi tầm mắt ra khỏi mặt sông, trong nháy mắt biến thành hình người, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không chút biểu cảm, ánh mắt mải miết tựa như còn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ nặng nề vừa rồi.

Tối hôm qua sau khi phát hiện mình không thể nhập định, hơn nữa cũng không thể sử dụng tinh thần lực cùng ma pháp, sáng sớm lại phát hiện ra cảnh nghèo khó của gia đình mới – đến cả thức ăn cũng không đủ ăn, lúc bấy giờ Tí Nha lại một lần nữa bị giáng cho một đòn nghiêm trọng.

Y cũng chưa quá thích nghi với thú hình, thị lực tốt của đại bàng vàng có thể cho y nhìn thấy rõ ràng tình hình dưới đáy sông, nhưng muốn bắt được con mồi trong nước lại vẫn luôn chậm hơn một chút.

Từng là truyền kỳ của một đời, Thánh Ma đạo sư sắp bước vào cảnh giới Bán Thần, bây giờ lại sa sút đến nỗi ngay cả việc bắt cá cho mình ăn cũng không làm được.

Nếu tin tức này được truyền tới đại lục Ma pháp, đám kẻ thù của y có thể cười đến rụng răng.

Vẻ mặt Tí Nha không cảm xúc nhìn chằm chằm mặt sông, trong cuộc đời của y không có hai chữ đầu hàng, không có ai cũng được may mắn như vậy có được cuộc sống mới, không thể nào lại bị đứt đoạn ở bước đầu tiên được.

Mặc dù y có rất nhiều cách để trở nên càng thêm mạnh mẽ, nhưng hình thú trời sinh giỏi chiến đấu lại không nên bị lãng phí như thế.

“Tới giúp đi.” Nhìn người vẫn còn rất ổn, Chử Thương cũng mặc kệ vì sao y lại đứng ở chỗ này không nhúc nhích, chỉ coi như y đột nhiên có hứng thú: “Cắt con thỏ này thành từng miếng cỡ nắm tay rồi ném vào trong nước.”

Tí Nha miễn cưỡng dời tầm mắt qua bên trên người hắn, nghiêm mặt tiếp nhận một nửa con mồi, đưa tay túm lấy trực tiếp xé rách.

Nhìn thấy một màn máu tanh như vậy, Chử Thương tặc lưỡi. Vô cùng đáng tiếc khi chỉ có mỗi thú nhân mới có thể có sức lực bậc này, Chử Thương cảm thán một chút, sau đó thành thật dùng dao xương cắt thịt.

Đoạn sông này vừa vặn có một khúc cua, nước không quá sâu, có thể nhìn thấy rõ ràng đáy sông.

Ném miếng thịt đã được xé nát cùng nội tạng vào trong hố, Chử Thương chặt một nhánh cây gọt nhọn chờ đợi. Hắn đã từng chơi xiên cá với bạn bè một thời gian, kỹ thuật của hắn là tốt nhất, nhưng mà lúc ấy chỉ là vui đùa, vào lúc này kỹ năng mới thực sự là cần thiết.

Chử Thương không khỏi cảm thấy có chút may mắn.

Theo từng sợi máu hòa vào trong nước, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy trên mặt sông cách đó không xa nổi lên từng đợt dao động rất nhỏ, vài con cá lớn tụ tập lại đây.

Một người một đại bàng đồng thời ra tay, Chử Thương mạnh mẽ cắm nhánh cây xuống dưới nước, bọt nước bắn tung tóe. Đại bàng vàng từ trên không trung lao xuống, vuốt chim đυ.ng vào thân cá lại bị trượt vì độ lệch trong nước.

Trong mắt đại bàng vàng hiện lên chút ảo não, may mà cá tụ tập lại rất dày cho nên cho dù có phạm sai lầm thì cũng có thể vãn hồi, trong nháy mắt thay đổi mục tiêu, tóm cá ném lên bờ.

Đại bàng vàng ngẩng đầu nhìn Chử Thương, lại thấy người kia cũng không nhìn qua, ngược lại trong khoảng thời gian này đã có con cá thứ hai rơi vào trong tay hắn.

Ánh mắt y lóe lên, vỗ vỗ cánh bay lên một lần nữa, móng vuốt sắc bén khẽ chạm nhẹ vào mặt nước, lúc cất cánh lần nữa đã có một con cá dài chừng ba mét bị mắc vào móng vuốt.

Sau nhiều lần như vậy, cá bị thức ăn thu hút bơi tới đều hoặc là bị bắt, hoặc là sợ hãi bỏ chạy, lúc này Tí Nha mới thư thái chải vuốt lông vũ trên cánh.

Hai giây sau, ý thức được hành vi của mình, y trầm mặc buông cánh, đáy lòng hơi dao động.

“Thu hoạch cũng không tệ lắm!" Chử Thương vui mừng kéo dây mây, trói cá lại.

Bảy con cá, con nhỏ nhất cũng dài gần hơn một mét, nặng ước chừng một trăm cân, bảy con này cộng lại tổng cộng hơn một ngàn cân, Chử Thương chỉ có thể kéo đi được ba con.

“Để tôi đi." Tí Nha vươn tay kéo, mấy con cá dễ dàng bị nhấc lên.

Chử Thương rất vui vẻ, xách ba con cá quay về, dường như cả hai người đều quên mất mình có thể bay qua.

. . .

“Cuối cùng hai người các cậu cũng trở về.” Kê Y nhìn thấy bọn họ, vội vàng vẫy tay, lúc nhìn thấy rõ tư thế của bọn họ thì kỳ quái nhìn Tí Nha một cái, lướt qua Tí Nha đón lấy gánh nặng trong tay Chử Thương.

Chử Thương vẫy vẫy tay, có chút ảo não nói: "Cám ơn, thứ đồ chơi này cũng thật nặng, nếu biết trước tôi đã xử lý trước rồi mang về.”

“Nếu cậu còn không trở về, chắc chắn sẽ có người đi tìm cậu.” Mấy người Kê Y phụ một tay, cùng nhau kéo trở về.

"Đừng thấy chúng lớn như vậy, nhưng trong bụng lại có một nửa phần không thể ăn được.” Chử Thương xoa xoa cánh tay, sau khi cảm thấy thoải mái hơn hơn một chút liền chuẩn bị xử lý cá.

Chử Thương đè con cá vừa mới chết lại, dao xương đâm vào bụng cá một cái, toàn bộ bụng cá bị mổ ra. Chử Thương vươn tay lấy nội tạng ra, ném xuống nước.

"Thật ra cũng không cần xử lý ngay lập tức, chúng ta trở về xử lý cũng...” Kê Y còn chưa nói xong, đã nhìn thấy ở mép nước gần bờ xuất hiện mấy con cá nhỏ.

“Ý?” Kê Y ngạc nhiên lên tiếng, nhanh chóng phản ứng lại: “Tang, Na Hoài, mau tới đây! Chúng ta cũng tới xử lý những thứ này.”

Hiện tại bên bờ sông chất đống rất nhiều các loại cá bắt được, đám thú nhân đều là nhìn thấy con nào lớn thì bắt, những con cá này cũng không khó xử lý.

Mấy người ở lại bên bờ, dùng theo cách quen thuộc của mình hai ba lượt xử lý xong một con cá, phần thịt còn lại của cá còn sót lại rửa sạch ở trong nước rồi vớt lên.

Chẳng mấy chốc, dòng sông đã nhuộm thành một màu hồng nhạt. Các thú nhân cũng dần dần trở về, không tiếp tục bay ra bên ngoài, mà hoặc là ở lại tại chỗ giúp đỡ xử lý con mồi, hoặc là mạnh mẽ lao xuống nước, bay tới bay lui giữa bờ và trên mặt nước, mỗi một lần đều không thất bại, giống như một hồi thỏa thích cuồng hoan.

Mỗi một lần thu hoạch được thức ăn, đối với con người ở nguyên thủy mà nói, đều là một lần được thiên nhiên ban ân.

Tí Nha lẫn lộn vào bên trong, quan sát cách những người này sử dụng sức mạnh của mình, chỉ cảm thấy thô sơ đến kinh người. Không có một hệ thống huấn luyện, toàn bộ đều dựa vào bản năng có được từ việc đi săn, sức lực tiêu hao quá lớn, với hiệu quả tương tự nhưng lực lượng mà bọn họ tiêu tốn ít nhất nhiều hơn gấp đôi.

Tí Nha bình tĩnh suy nghĩ, tìm kiếm đường ra cho chính mình, cơ thể này hạn chế y sử dụng tinh thần lực, nhưng sức mạnh máu thịt lại là thiên phú trời ban.

Nếu như ở đại lục Ma pháp, nếu thân thể này tu luyện đấu khí sẽ là làm ít công to.

Nhưng Tí Nha cũng không muốn như vậy, đấu khí cùng ma pháp không thể nào tu luyện song hành, y đã dành hơn nửa thời gian của đời mình cho ma pháp, không muốn cứ như vậy từ bỏ.

Mọi người đều rất hăm hở với việc đánh bắt, bên bờ nước gần đó đã được đổ xuống rất nhiều nội tạng, đám thú nhân dứt khoát mang ném tới nơi xa hơn một chút.

Chử Thương cắt bụng cá đến nỗi cảm giác được mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng tấp nập bận rộn như vậy, trong mắt xẹt qua ý cười, thu lại dao xương, lại lần nữa gọt một nhánh cây, xách theo đứng ở bờ sông chờ.

Một thú nhân đi tới, yên lặng bay xa ra một chút, để lại cho hắn nhiều không gian hơn.

Nửa ngày trôi qua, cá xuất hiện có kích thước càng lúc càng lớn, tựa như là từ nơi xa hơn bơi tới. Thậm chí Tinh Chuẩn còn thấy được một con cá chình dài hơn mười mét, đây là một con cá nhìn giống như một con rắn bị chặt đứt đầu, da vừa dày lại mềm nên rất khó gϊếŧ chết.

Một con cá chình bọn họ không để vào mắt, nhưng trước đó nó chưa từng xuất hiện, hẳn là từ nơi xa hơn bơi tới.

Tinh Chuẩn cảm thấy không ổn, lập tức bay trở về thông báo cho mọi người.

Cho dù đến giữa trưa bụng đã đói, mọi người cũng không có ý định đốt lửa tại chỗ làm đồ ăn, lại tiếp tục nhìn chiến lợi phẩm thu được của bọn họ -- chồng chất liên miên thành hàng núi cá.

Cho dù dùng dây mây quấn lấy bọn họ cũng không nhất định có thể mang hết trở về toàn bộ, giờ phút này mọi người không khỏi tỉnh táo lại một chút.

"Đi về trước, mùi máu tanh ở nơi này quá nặng, thời gian lâu khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn vài thứ tới." Kê Y lập tức nói, đây đều là kinh nghiệm bọn họ tích lũy được trong nhiều năm qua.

Tuy rằng bọn họ không sợ dã thú cỡ lớn bình thường, nhưng gần đây xuất hiện nhiều hơn không ít hung thú, không thể mạo hiểm.

Hắc Kỳ nghe vậy ánh mắt đông lại: "Tinh Chuẩn tốc độ nhanh nhất, cậu về trước báo cho tộc trưởng, để cho tất cả thú nhân còn sót lại trong bộ lạc tới đây, dùng tốc độ nhanh nhất mang đồ vật về!"

Tinh Chuẩn đáp một tiếng, lập tức bay trở về.

“Cũng chôn máu ở nơi này hết đi.” Chử Thương nghe hồi lâu cũng hiểu ra, áy náy bổ sung.

Đây cũng là do hắn suy nghĩ không cẩn thận, không quá rõ ràng cách sinh hoạt ở chỗ này, cho nên ý thức về nguy hiểm vẫn còn kém.

“Không liên quan đến cậu, chúng ta nhiều người như vậy không phải cũng quên sao?" Kê Y an ủi.

“Đúng đó, đúng đó." Tang liên tục gật đầu, ở trong đám người cao ít nhất một mét tám trở lên có vẻ cực kỳ nhỏ bé.

Chử Thương không khỏi mỉm cười, ở chung với một đám người đầu óc đơn giản, tâm tình của hắn vẫn luôn không sa sút được bao lâu.

Bị nụ cười đẹp trai này làm cho lóa mắt, Tang nhất thời ngẩn ngơ, ngẩng đầu ngoan ngoãn mỉm cười.

Một nửa số con mồi đều là cá đã được xử lý tốt, bọn họ xâu cá lại thành xâu, đợi lát nữa trở về là có thể trực tiếp mang theo bay. Thừa dịp tộc trưởng còn chưa dẫn người tới, bọn họ tập trung xử lý nốt phần còn lại.

Dù sao cũng đã như vậy, bọn họ sẽ lập tức rời đi, mùi máu tươi nhiều hơn một chút hay ít đi một chút cũng không khác gì nhau, trở về bộ lạc cũng phải xử lý giống như vậy thôi.

Không có một người nào lười biếng, cho dù là nhóm Chúc Vu ngay từ đầu bị hao hết vu lực cũng bò dậy, nhanh chóng xử lý cá.

. . .

Sau khi Tinh Chuẩn trở về báo cho biết có số lượng lớn đồ ăn, cần rất nhiều thú nhân đến vận chuyển, mọi người còn chưa thể nào tưởng tượng được đến cùng là có bao nhiêu, chờ đến khi đến nơi nhìn thấy, cả đám thiếu chút nữa nữa bay không vững ngã xuống từ không trung.

“Làm sao có thể nhiều như vậy!” Một thú nhân lớn tiếng la lên, bấy nhiêu đây đủ cho toàn bộ tộc nhân trong bộ lạc ăn liên tục bảy tám ngày!

Đây cũng là suy nghĩ của tộc trưởng, hắn bình tĩnh liếc nhìn, đại khái hiểu được một chút, vẫy tay ra hiệu cho mọi người bắt đầu vận chuyển.

Chỉ thấy một đám thú nhân đang ngạc nhiên bỗng nhiên an tĩnh lại, mỗi người quắp lên hai ba sợi dây mây treo đầy thịt cá bay trở về, người có hình thể lớn hơn có thể quắp năm sáu sợi.

Chẳng bao lâu sau, núi cá chất đống nhanh chóng vơi đi hơn phân nửa, Chử Thương ở lại cùng những người còn lại xới đất lên, che phủ hết máu loãng trên mặt đất.

Chờ xử lý xong xuôi hết mới lần nữa bò lên lưng đại bàng vàng, theo các thú nhân bay trở về bộ lạc.

Một nửa số cá đầu tiên được chia cho bốn năm mươi người tham gia săn bắn, phần còn lại được tộc trưởng phân phát cho tộc nhân.

Đồ vật quá nhiều không dễ tính toán nên ai nấy đều được chia đều, Chử Thương cùng Tí Nha là phần của hai người, cộng thêm những gì trong tộc phân phát, hoàn toàn có thể chôn vùi cả hai.

Hai người liếc nhau, bất đắc dĩ bắt đầu vận chuyển.

Lúc này tất cả mọi người đều đang bận rộn, ít ai có thể giúp đỡ, hai người chạy đi chạy về mấy chuyến vận chuyển đồ, ngửi thấy mùi tanh của cá, Chử Thương đỡ trán, xem ra việc làm muối không thể tiếp tục chậm trễ nữa, không có muối nhiều món ăn sẽ thiếu đi hương vị không nói, lúc này dùng muối để ướp cá sẽ nhanh hơn.

Chỉ là bây giờ vẫn nên xử lý những thứ này trước, trước tiên Chử Thương xách hai con cá đến chỗ chú Phong Mân, sau đó mới trở về bắt đầu nhóm lửa xử lý cá.

Nếu không thể ướp muối cá làm cá khô, vậy thì cứ làm cá hun khói khô đi, ít nhất sẽ không bị hỏng trong vài ngày.

Mùa hè có nhiều cành cây khô, Chử Thương tìm không ít cành cây cỏ khô ôm trở về, đốt một dải lửa dài ở bên dưới, sau đó rửa sạch cá treo lên.

Tí Nha nhìn hắn bận bịu, bản thân thì xử lý một con cá to cỡ vừa, một nửa trực tiếp nướng lên trên lửa, nửa còn lại nấu thành canh cá, cho vào một ít rau và quả dại nhìn có vẻ bình thường. Mặc dù không có hành, gừng, tỏi, mùi cá cũng được át đi một cách kỳ diệu.

Chử Thương để mặc cho cá bị hun khói, sau khi hắn làm xong, bữa cơm không biết là cơm trưa hay cơm tối này cũng được hoàn thành.

Hắn đưa tay không khách khí cầm lấy một cành cây xiên cá nướng, đang định ăn thì chợt nhớ tới tình trạng vết thương của đầu bếp.

Chử Thương hơi do dự một chút, vẫn cắn trước một miếng lớn để lấp đầy chiếc bụng đói cồn cào, không nỡ buông cá nướng xuống: “Hôm nay cậu ra ngoài hoạt động hơn nửa ngày, vết thương thế nào rồi?”

Nói xong Chử Thương trực tiếp thăm dò bằng vu lực, hài lòng phát hiện phần lớn vết thương chỉ còn lại một chút, mà đầu vẫn còn có chút ứ máu, có vẻ như không dễ tan đi.

Lúc Chử Thương tới gần, thân hình Tí Nha hơi cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng.

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của đối phương, Tí Nha cụp mắt, lòng bỗng chùng xuống.

Tuy vu lực khác với ma pháp, nhưng cũng cần tinh thần lực thúc đẩy. Có lẽ... Vu sư của thế giới này, mới là thể chất phù hợp với ma pháp.
« Chương TrướcChương Tiếp »