Chương 10: Bắt cá

Trước tiên Chử Thương đi gặp Nham nói hôm nay hắn không đi đội thu thập, sau đó lại đi tìm hai thú nhân Bốc Hợp và Hắc Kỳ cách khá gần, hỏi bọn họ có ý định xuống sông bắt cá hay không.

Vào thời điểm không có thịt động vật, cá cũng là một trong số những đồ ăn của bộ lạc, chỉ là không được hoan nghênh như thịt động vật mà thôi.

Chử Thương vừa mới mở miệng hai người đã đồng ý, còn thuận tiện đi hỏi những tộc nhân khác.

Sau khi Bốc Hợp cùng Hắc Kỳ hóa thành hình thú sẽ có tốc độ nhanh hơn hắn rất nhiều, bọn họ để cho hắn đi về trước, còn mình thì đi tìm những người khác tới.

Ai nấy đều vô cùng nhiệt tình đối với việc lấp đầy bụng, hơn nữa bọn họ cũng có chút tò mò với Chử Thương nghe đồn vu lực cũng không yếu. Nghe hai người Bốc Hợp kêu gọi, lập tức có nhiều người muốn đi cùng.

Chử Thương đi ra từ nơi ở của Hắc Kỳ, vừa về đến nhà, những người khác cũng đều đã đến.

Chử Thương nhìn thấy bốn năm mươi người này, nhịn không được cảm thán mọi người đúng thật là chăm chỉ.

Tí Nha bình tĩnh quan sát những người này, nhíu mày.

Những người này...... Khả năng có thể chuyển đổi giữa hình người và hình thú có chút tương tự với ma thú cấp cao, nhưng lại yếu hơn so với ma thú cấp cao.

Người tới không chỉ có thú nhân, còn có không ít vu bên trong đội săn bắn, thấy tất cả mọi người đều đang tò mò nhìn mình, Chử Thương cũng không luống cuống, thành thạo đáp lại bằng một nụ cười.

“Thời gian không còn sớm nữa, xuất phát thôi.”

Cũng không hàn huyên gì quá nhiều, một bộ phận thú nhân trực tiếp mang theo một ít vu bay về phía Bắc.

Chỉ còn lại lác đác vài thú nhân vẫn đứng tại chỗ, nhìn Chử Thương cùng Tí Nha, ánh mắt ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Tí Nha, vết thương của cậu lành chưa, có đi nổi không?” Tinh Chuẩn nhìn không nổi nữa, dứt khoát nói ra giúp bọn họ, tùy tiện nói: "Bọn họ đi đường bằng hai chân không nhanh bằng chúng ta bay, nếu như cậu không thể đi, bọn tôi mang Chử Thương bay cũng được.”

Tí Nha nhìn quét qua những thú nhân còn lại, trong cuộc đời của y không có hai chữ không được, đặc biệt là khi y cảm thấy mình vẫn có thể trụ được.

Tí Nha gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của đối phương, tận mắt nhìn thấy sự thất vọng toát ra trong mắt người này, không khỏi hơi ngạc nhiên.

Với trí nhớ không đầy đủ của mình, y cũng không biết một vu sự có thể thể hiện đầy đủ năng lực sẽ được hoan nghênh như thế nào.

“Được rồi, vậy bọn tôi đi trước!” Tinh Chuẩn cũng không dây dưa với bọn họ, nhẹ nhàng nhảy lên, một con chim cắt nhỏ màu đỏ xuất hiện, vung cánh một phát đã không thấy tăm hơi, tốc độ còn nhanh hơn so với những thú nhân khác.

Chẳng mấy chốc, tại chỗ cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chử Thương "đi chậm" yên lặng nhìn y, thân hình Tí Nha cứng đờ, có lòng muốn cự tuyệt, nhưng... Y hơi lui về phía sau hai bước, thử biến đổi hình thái, một giây, hai giây sau đều không có phản ứng.

“Cậu... " Chử Thương nhíu mày, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu.

Với tư cách là bạn lữ, hẳn là người quen thuộc với y nhất, Tí Nha cho rằng bản thân đã bại lộ căng thẳng trong lòng, trong nháy mắt biến thành hình thú khổng lồ, nhìn xuống hắn.

Đây là một con chim đại bàng vàng cao hơn ba mét, cánh duỗi ra rộng khoảng chừng sáu mét, toàn thân phủ đầy lông vũ màu đen bóng, chỉ có đầu và đuôi là màu trắng, nhưng mà bởi vì bị thương cho nên có một số lông vũ không trọn vẹn.

Trong mắt Chử Thương toát ra vẻ kinh ngạc cùng tiếc hận, đưa tay vuốt ve những chiếc lông vũ bị gãy, không đợi Tí Nha kháng nghị đã thu tay lại, mượn lực nhảy lên lưng đại bàng.

Tí Nha đầy mới lạ vỗ vỗ cánh, có lẽ không thể nhìn ra biểu tình từ trên mặt đại bàng được, nhưng nếu có người đối diện trước mặt Tí Nha, có lẽ có thể nhìn thấy được ảo não trong mắt y.

Một người một chim bay về phía bắc của bộ lạc, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp những người đang bay chậm chờ đợi bọn họ, sau khi tập trung lại, tốc độ bay của đàn chim bỗng nhiên tăng lên, chỉ trong vài phút đã băng qua rừng rậm đi đến một con sông rộng hàng chục mét.

Khi bọn họ sắp hạ cánh, Chử Thương nhảy xuống từ giữa không trung. Trên lưng đã không còn gánh nặng, Tí Nha thuận thế nâng người lên, bay quanh quẩn trên bầu trời, tập làm quen với việc sử dụng hình thú.

Cùng lúc đó, bảy người khác cũng đáp xuống ngay bên cạnh hắn, các thú nhân cũng không bay đi mà chen chúc tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tí Nha ý thức được chỗ không đúng liền yên lặng hạ cánh xuống, hai vầng ánh sáng rơi vào trên người bọn họ, tinh thần Tí Nha chấn động một cái, y có cảm giác cả người mình nhẹ đi một chút, tốc độ bay cũng nhanh hơn một chút, biên độ tăng trưởng không lớn, nhưng quả thật có chút khác biệt.

Đây là vu lực của cả ba Chúc Vu chồng lên nhau mới có được hiệu quả như vậy. Chờ đến khi chúc phúc kết thúc, bọn họ đã mệt mỏi đến nỗi không chịu nổi, trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ.

“Chử Thương, cậu cũng ngồi một lát đi, trong chốc lát bọn họ không về được đâu.” Kê Y vỗ vỗ mặt đất thân thiện chào hỏi.

Tuy rằng mỗi lần đi săn Chúc Vu đều sẽ hao hết sức lực, những thực ra người mệt mỏi nhất vẫn là anh ta, hiện tại cuối cùng cũng có một y vu khác chia sẻ gánh nặng với anh ta.

Chử Thương nhìn đám thú nhân, biết nghe lời ngồi xuống. Tuy rằng hôm nay hắn dự định sẽ tự mình động thủ, nhưng trong chốc lát hắn cũng không vội đến như vậy.

Những thú nhân được ban phước bay lên trên mặt sông tản ra tìm kiếm, một khi phát hiện con mồi ở dưới nước đang đến gần mặt nước, lập tức lao xuống.

Người đầu tiên bắt được con mồi lại là Tinh Chuẩn - người có hình thể nhỏ nhất trong đàn, anh ta bắt được một con cá dài cỡ bảy đến tám mươi cm, bắt được lập tức ném lên trên bờ nơi Chử Thương và những người khác đang ngồi.

Chử Thương nhíu mày, trầm mặc nhìn những con cá lớn nhỏ trên lưng có các lỗ máu rơi xuống bên cạnh mình, con cá dài hai ba mét vừa há miệng chính là răng nhọn, làm cho người ta không có chút nghi ngờ về sức mạnh của nó, một số ít cá vẫn còn chưa chết, đang vùng vẫy trên mặt đất.

Chử Thương bị quăng cho một mặt đầy bọt nước trầm mặc, nhìn đám thú nhân vẫn không hề hay biết gì, nhìn mặt sông gợn sóng lăn tăn, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái xông lên tới mặt.

Trong lòng hắn khẽ động, tâm tư rục rịch muốn xuống nước.

Chỉ là...... trong khi hầu hết thú nhân đều quay lại một lần hai lần, còn Tí Nha lại không quay lại lần nào.

Vết thương chưa lành hẳn đã ra ngoài, vẫn là quá miễn cưỡng sao?

Chử Thương nhíu mày, đứng dậy nói: "Hiếm khi được ra ngoài một lần, tôi đi xem một chút.”

Kê Y hiểu ý gật đầu, lúc ấy khi anh ta mới đi ra ngoài cũng là như vậy, dù sao chung quanh cũng đều là thú nhân, cũng không sợ hắn gặp phải nguy hiểm gì.

Thân ảnh Tí Nha đã không thấy đâu, nhưng Chử Thương vẫn nhớ rõ đối phương rời đi theo hướng nào.

Chử Thương nắm chặt dao xương đi dọc theo bờ sông, trong lúc tìm kiếm thân ảnh Tí Nha, cũng không quên nhìn địa hình chung quanh cùng với rừng rậm bên trái. Hắn cũng không quên mục đích đi ra ngoài của mình lần này, tùy rằng cá trong sông có chút biến dị, nhưng cũng không làm chậm trễ suy nghĩ của hắn.

Có lẽ là do có thú nhân hoạt động, Chử Thương cũng không nhìn thấy có động vật đến bên sông uống nước.

Vất vả nhìn thấy một con thỏ chui ra từ bên trong rừng rậm, hai mắt Chử Thương nhất thời tỏa sáng.

Hắn nắm chặt dao xương, thả nhẹ tiếng bước chân, lúc sắp tới gần mạnh mẽ lao vào, dao xương xẹt qua trên cổ nó, con thỏ dùng sức đá chân, giãy giụa thêm hai lần rồi bất động.

"Hôm nay ta có thể bắt được cá hay không, đều xem mi.” Chử Thương nhấc con thỏ nặng nề lên chuẩn bị dùng nó để câu cá. Nếu trong nhà không đến nỗi không có một chút thịt, hắn cũng không đến mức đi tìm mồi nhử như thế này.

Nghĩ đến đây, hắn khẽ thở dài, lại nhìn thấy đại bàng vàng đã ăn hết thịt thú của hắn lúc này đang đứng ở bên bờ, chuyên chú nhìn vào trong nước.

Một đôi mắt đại bàng sắc bén không hề nhúc nhích, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, tựa như đang suy nghĩ về vấn đề cấp bách giữa sự sống và cái chết.