Chương 1: Thế giới hoang dã

Chử Thương vừa tỉnh lại, ngay chóp mũi đã truyền đến mùi hương trong lành mang theo chút ẩm ướt của cây cối, hòa lẫn cùng với mùi thối rữa của thức ăn sống xông thẳng vào đỉnh đầu.

Này là hắn uống rượu ở quán bar rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó bị người ta vứt xác ra ngoài bãi tha ma?!

Chử Thương đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, trong một giây phán đoán ra lối thoát xốc màn che chạy ra ngoài, cho dù thấy cửa cách mặt đất hai mét một cách kỳ lạ, cũng không chút do dự mà nhảy xuống, lại chạy thêm vài bước, mùi vị như hình với bóng xông thẳng vào người kia mới từ từ tản đi.

Nhưng mà hết thảy ở trước mắt đều hoàn toàn khác biệt với những gì hắn quen thuộc, nụ cười thả lỏng của Chử Thương chuyển sang chấn động.

Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh, chỉ thấy tầm nhìn trước mắt rộng lớn, chung quanh đều là cỏ xanh hoa lá, ở bên cạnh còn có từng tán từng tán cây to lớn khổng lồ hùng vĩ, thân cây to ước chừng ba bốn mét, cây cối cao vυ"t chọc trời, phân bố không cố định ở các nơi, trên thân của một số cây cao còn có cửa động cao ngang người, thân ở bên trong như có cảm giác được sinh ra giữa tự nhiên mênh mông vô tận.

Chử Thương quay đầu lại, không ngoài ý muốn phát hiện phía sau lưng mình cũng là một cái cửa động ở trên cây, vừa rồi hắn đã đi ra từ trong cửa động này.

Dưới tàng cây có một cái chậu được làm từ đá, ở bên trong đựng nước sạch, mang theo chút hơi thở cuộc sống.

Hết thảy ở trước mắt đều làm cho người ta cảm thấy xa lạ, nhưng vẫn có chút cảm giác quen thuộc vi diệu.

Chử Thương im lặng, cúi đầu nhìn da thú mình mặc trên người, một lúc lâu sau mới cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ cào cào tóc, xoay người lại trèo lên trên cây, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc trong động đem ra ngoài.

Hắn đây là uống rượu xong không cẩn thận đổi luôn bản đồ đây mà, còn là vé một chiều một đi không trở lại luôn.

Chỉ là thế giới hoang dã có thể biến thân thành thú nhân này ít nhiều gì cũng có chút khiêu chiến tam quan của hắn, nhưng thực ra những việc này cũng không quá quan trọng. Điều quan trọng ngay bây giờ là hắn cần một nơi có thể ở được.

Chử Thương hai ba phát bò lên tới động trên cây, vừa mới vén tấm màn da thú ở cửa động lên đi vào đã bị khí độc ùa tới tấn công.

Trí nhớ của nguyên chủ nói cho hắn biết, cái hang cây này chính là phòng ở hiện tại của hắn, tất cả mọi người của bộ lạc nếu không ở trong hang cây thì cũng sẽ ở trong hang động trên vách đá bên cạnh, mọi người đều có thói quen đặt hết đồ đạc ở trong hang cây, đại khái tất cả đồ vật bên trong chính là toàn bộ gia sản của hắn.

Động cây rộng khoảng chừng hai ba mét, bên trong ngoại trừ có hai tấm da thú ngủ ở bên ngoài, còn có không ít cỏ dại rải rác xung quanh, cùng với xương cốt của dã thú bình thường và da thú còn chưa thuộc qua, cùng với một ít đồ dùng sinh hoạt ít đến đáng thương.

Mùi máu tươi vừa rồi chính là từ trên này phát ra, mà đồ ăn chỉ còn lại mấy quả mật to bằng nắm tay.

Bát đá, cốt đao cần phải giữ lại, Chử Thương hái một chiếc lá cây to lớn sạch sẽ bọc mấy quả mật lại, cẩn thận đặt ở một bên, đây hẳn là bữa ăn tiếp theo của hắn, da thú chưa thuộc da thì ném xuống dưới tàng cây đợi lát nữa xử lý.

Về phần những thứ khác, Chử Thương cau mày, mùa hè này vẫn còn một khoảng thời gian rất dài, đồ dùng giữ ấm chắn gió thiếu vài ngày cũng không sao.

Hắn lấy một miếng da thú bẩn gói tất cả tạp vật không cần thiết như lá cây, xương cốt hết lại vào cùng một chỗ, bao gồm cả da thú ở ngoài cửa động cũng mang ra ngoài, dùng cốt đao đào một cái hố sau đó chôn chúng xuống.

Sau khi xử lý sạch sẽ đồ lặt vặt, hắn lại đến chỗ chậu đá dưới tàng cây nhúng ướt da thú không cần dùng, lau chùi trong động cây hai lần.

Nhìn thấy trong hốc cây tuy rằng trống rỗng nhưng cũng đã sạch sẽ hơn không ít, cuối cùng Chử Thương cũng có thời gian đi an ủi cái bụng đang tạo phản từ lúc mới tỉnh lại tới giờ.

Loại quả mật này ngon nhưng lại không dễ có, chủ yếu là rất khó tìm. Hắn ngồi ở cửa hốc cây, lau chùi trái mật quả duy nhất có thể cho vào miệng, lột bỏ lớp vỏ ngoài màu phấn trấng, lộ ra thịt quả màu hồng nhạt bên trong.

Thế giới nguyên thủy không có các loại khoa học kỹ thuật hiện đại, nhưng hương vị thức ăn tự nhiên lại rất ngon.

Chử Thương híp mắt, yên lặng sắp xếp lại tin tức mình biết.

Lúc này hắn đang ở bộ lạc Ưng tộc, mấy ngày hôm trước đội săn bắn của bộ lạc lúc ra ngoài đi săn gặp chuyện ngoài ý muốn, thương vong nghiêm trọng, có mười mấy tộc nhân không thể trở về, a phụ còn sót lại của nguyên thân chính là một trong số đó.

Lúc này chỉ còn lại một mình hắn, à, cũng không đúng, Chử Thương gõ đầu, hình như còn có một "vị hôn thê" được định ra từ nhỏ nữa, nhưng lại không quá quen thuộc với nguyên thân, trái lại hắn cũng không cần lo lắng sẽ lộ ra hành vi gì không phù hợp với nguyên thân.

Người này cũng không quá quan trọng, Chử Thương nghĩ một hồi, theo bản năng xem nhẹ người này, sau khi tính toán một phen, hắn phát hiện tạm thời không có nguy cơ bên trong làm bó tay bó chân, đơn giản chỉ cần xem xét vấn đề sinh tồn là được rồi, cái này thì đơn giản.

Chử Thương hài lòng nhảy xuống từ trên cây, rửa tay sạch sẽ, lại cầm hai quả mật quả lên, nhanh chóng chạy vào trong bộ lạc.

Nhờ vào cơ sở thân thể khỏe mạnh của người ở thế giới hoang dã, trong lúc chạy Chử Thương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng chuyển động của từng cọng cỏ và quỹ đạo bay của côn trùng nhỏ ở phía xa xa.

Hắn cảm thấy với tốc độ hiện tại của mình, trở về lấy quán quân chạy nước rút Olympic hoàn toàn không thành vấn đề.

Vừa nghĩ Chử Thương vừa tự mình mỉm cười, trên đường còn tiện tay bẻ mấy cành khô, cuối cùng dừng lại ở dưới một gốc cây đại thụ, ngửa đầu nói: "Chú Phong Mân có ở nhà không, cháu tìm chú đổi chút đồ."

Phần lớn tộc nhân gia nhập đội săn bắn hoặc là đội thu thập đã ra khỏi bộ lạc, lúc này tộc nhân còn ở lại trong bộ lạc đã ít lại càng ít.

Phong Mân tuổi già nhô đầu ra từ trong hốc cây, thấy Chử Thương tới thì nhíu mày, lại nhớ tới cái gì đó, thở dài nói: "Ta ở đây, cháu lên đi."

"Vâng!" Chử Thương không tốn sức trèo lên hốc cây cao hơn bốn mét. Khó trách tộc nhân Ưng tộc không ở trên hốc cây thì cũng ở trên vách núi cao, đây rõ ràng là điều kiện tự nhiên của thân thể quá tốt.

"Chú Phong Mân, chú ở đây một mình, chú có mồi lửa không, cháu muốn đổi một chút?" Chử Thương cười hì hì đưa mật quả qua.

Trong bộ lạc có một vu sư châm lửa, nhưng mọi người vẫn tự giác giữ lửa lại để không phải đi làm phiền đối phương. Mấy ngày nay nguyên thân vẫn luôn sống vô tri vô giác, ngọn lửa tắt đi cũng không thèm quan tâm.

Phong Mân liếc hắn một cái, thấy Mật Quả thì có chút ngoài ý muốn: "Không cần, đây là thứ mà bọn trẻ các cháu thích ăn, ta già rồi không thích ăn. Lửa ở bên ngoài, cháu tự đi lấy là được."

"Vậy thì không được, ăn thịt mãi không cũng không tốt, vẫn phải ăn chút trái cây mới được. Không nói nữa, chú Phong Mân ăn trước đi, cháu đi châm lửa đây." Chử Thương mỉm cười nhét mật quả vào trong tay ông, khoát tay với ông sau đó nhảy xuống, đặt cành khô vớt được dọc đường lên đống lửa vẫn chưa tắt, lấy tay quạt quạt cho nó mau lên lửa.

Trên tay Phong Mân đột nhiên bị mạnh mẽ nhét thêm hai quả mật quả, hơn nữa còn là do Chử Thương không quá thân quen với ông đưa cho, trên khuôn mặt nghiêm túc của ông có chút giật mình, một lát sau lại đặt mật quả vào trong bát đá, lắc đầu: "Thằng nhóc này."

Chử Thương mượn được lửa, nhanh chóng lên đường mang mồi lửa trở về, vừa về đến nhà lập tức bỏ que lửa xuống rồi bỏ thêm chút củi đốt vào. Suy nghĩ lát nữa nên đi lắp rèm cửa trước hay là đi lột da thú trước.

Đột nhiên có tiếng nói chuyện náo nhiệt cùng với tiếng thét chói tai đùa giỡn của mấy đứa trẻ truyền tới từ trong khu rừng phía Nam của bộ lạc, đây là đội thu thập của bộ lạc đã trở lại!