Chương 45: Đông Vực.Vạn Lý Thành

Biệt uyển cánh cửa mở ra, một cái nhỏ nhắn đầu người hé mắt qua cánh cửa nhìn xung quanh biệt uyển. Cuối cùng dường như nhìn khônh thấy ai. Liền lẻn vào trong. Thế nhưng là mới bước được vài bước thì một cái thanh âm nhàn nhã vang lên.

“Lại ra ngoài gây phiền phức rồi”.

Thanh âm này khiến cái thân ảnh nhỏ nhắn kia giật mình trân trối. Sau đó đưa ánh mắt về phía một cái gốc cây. Tại gốc cây kia một cái thân ảnh mặc hắc bào, hơn nữa còn trùm kín đầu đang uống rượu. Chính là Doanh Thiên. Còn thân ảnh nhỏ nhắn kia không ai khác là Nguyệt Nhi.

Trông thấy Doanh Thiên, Nguyệt Nhi lộ ra một bộ lúng túng, vội vàng cười aa nói:”hì hì, sư tôn người không nên doạ ta như vậy chứ, và lại, người thế nào lại thay đổi phong cách, mặc kín như trộm thế kia”.

Bên dưới áo choàng Doanh Thiên cười đáp:”Nha đầu này, có phải hay không dạo này quá nhàn rỗi, muốn lãnh phạt đâu”.

Nge được phạt, Nguyệt Nhi một bộ sợ hãi khẩn cầu:”Đừng, Nguyệt Nhi biết lỗi rồi, xin sư tôn không cần phạt”. Sau đó đôi mắt chính là rưng rưng.

Thực tế. Tại sau khi gây ra chuyện kia, Doanh Thiên liền đem nàng cấm cửa không cho ra ngoài. Thế nhưng là hiếu động Nguyệt Nhi lại như thế nào chịu ở yên một chỗ đâu. Nàng vẫn là thỉnh thoảng lẻn ra ngoài. Tất nhiên là không có cách nào dấu được Doanh Thiên ánh mắt. Chỉ là hắn không có quản nàng mà thôi.

Lại nói, Nguyệt Nhi hiện tại cũng được xem như cường giả. Ngắn ngủi thời gian tu vi liền đã đạt tới Thiên Sư cảnh giới. Tại trong thế nhân bình thường muốn làm khó dễ nàng căn bản là không có. Dù sao thì nàng chính là có được Viên mãn 81 chân mệnh. Hơn nữa còn là Thánh Phẩm cấp chân mệnh. Tốc độ tu luyện của nàng là không phải thường nhân có thể tưởng tượng.

Doanh Thiên lắc đầu, nha đầu này quả nhiên là lại ra ngoài quậy phá. Cuối cùng hắn cũng không có để ý nàng nữa. Tiếp tục ngồi uống rượu.

Thế nhưng là Nguyệt Nhi cũng không có chạy đi, mà là lại gần Doanh Thiên nhẹ giọng hỏi:”Sư Tôn người có tâm sự sao”.

“Ân, vậy mà bị ngươi nha đầu này nhìn ra được”. Doanh Thiên quả thật ngoài ý muốn nói ra. Dù sao Nguyệt Nhi cái này tâm cảnh còn ngây ngô, tiếp xúc sự việc chưa nhiều. Vậy mà vẫn nhìn ta Doanh Thiên có tâm sự, đây là không phải thường nhân có được ánh mắt. Dù sao Doanh Thiên tồn tại là một cái sống được vô số tuế nguyệt, nếu hắn không cố ý che đậy thì không phải ai cũng nhìn được hắn tâm tư. Tất nhiên là hắn lúc này cũng k có che đậy mình suy nghĩ. Dù gì Nguyệt Nhi cũng không phải ngoại nhân.

Nguyệt Nhi tiếp tục tò mò hỏi:”là liên quan đến bộ này y phục đi”. Nguyệt Nhi vừa nói vừa sờ bộ y phục màu đen Doanh Thiên đang mặc.

“Ừm”.

Sư Tôn đây là nhớ người yêu sao”.

Doanh Thiên bật cười gõ đầu Nguyệt Nhi:”Con nít không nên hỏi chuyện yêu đương, sau này lớn một chút ngươi liền hiểu”.

“Đã muộn, về chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đi” Doanh Thiên tiếp tục nói.

“Chúng ta đi đâu”

“Ta muốn đi gặp một người”.

....

Sáng sơm hôm sau. Tại trong biệt uyển đã tụ tập mấy người. Chính là Nguyệt Nhi,Ma Âm, Mộng Điệp, Tử Nghiên cùng Tuyết Ngạo Linh, còn có tiểu hùng.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Doanh Thiên từ trong đi ra ngoài. Không có nói lời nào liền chuẩn bị mở ra không gian chi môn rời đi.

Ngay tại lúc này, một cái thanh âm dễ nge vang lên:”Công Tử chờ một lát”.

Người nói chính là chủ nhân Tinh Vẫn Các Thương Lan Y cùng Hoằng Cát.

Chỉ thấy 2 người cùng nhau tiến vào biệt uyển sau đó đối Doanh Thiên hành lễ rồi nói:”Công tử không nói lời nào liền muốn rời đi sao”.

Doanh Thiên cười cười nói:”Không có cái gì tốt nói, dù sao chúng ta cũng k phải cái gì thân quen, ta cũng không muốn nhìn cảnh tạm biệt”.

Thương Lan Y như muốn nói gì đó, thế nhưng là lại thôi, dù sao nàng cũng không có muốn phiền Doanh Thiên. Thế nhưng là nàng làm sao qua được Doanh Thiên ánh mắt, hẮn nói:”Có chuyện gì cứ nói đi”.

Thương Lan Y vẫn có chút ngập ngừng, thế nhưng là bên cạnh Hoằng Cát lại tiến lên một bước nói:”Công tử, là vật kia”.

Doanh Thiên mỉm cười đáp lại,:” Các ngươi hai cái cũng không cần lo lắng, trước đó chỉ là doạ các ngươi, một cái Đại thế giới bé nhỏ này căn bản sẽ không có người nào hưng thú tìm tới, lại nói các ngươi thực lực cũng không phải người thường so sánh được, rất nhanh ngươi sẽ thành công”.

Nói dứt lời liền mở ra không gian chi môn lập tức bước vào, Ngay sau đó mấy người cũng vào theo, để lại Thương Lan Y cùng Hoằng Cát cúi đầu thật sâu.

Một lát lâu sau 2 người mới ngẩng đầu lên. Hoằng Cát nói:”Đại tỷ, giờ chúng ta thế nào”.

Chỉ thấy Thuơng Lan Y ánh mắt trở nên vô cùng thâm thuý, nàng dứt khoát đáp “Chúng ta cần tăng tốc, sớm ngày trở về, ngày đó nhất định đem bọn hắn đạp xuống”.

...

Đông vực, tại một toà khổng lồ trăm vạn dặm. Thành này gọi là Vạn Lý Thành. Gọi là Vạn Lý Thành không phải vì thành này rộng vạn lý. Mà bởi vì giữa thành này có một toà hắc tháp cao vạn lý. Tháp này chính là biểu tượng của Vạn Lý Thành. Nó gọi là Vạn lý tháp.

Doanh Thiên cùng đám người xuất hiện bên ngoài thành không xa. Sau đó lập tức tiến về thành. Mộng Điệp truyền âm nói cho mấy cái nữ tử đều đem mạng che mặt che vào. Dù sao các nàng mỗi cái đều là sắc nước hương trời, xinh đẹp tuyệt mĩ. Nếu là cùng nhau xuất hiện, chắc chắn sẽ gây ra oanh động lớn. Mặc dù Doanh Thiên nhóm người không sợ phiền phức, thế nhưng là cũng sẽ không chủ động đi tìm phiền phức.

Tại cửa thành có một toán binh lính canh gác. Từ bên ngoài thành vào nếu không có thẻ bài xác nhận là người trong thành đều bị thu phí 10 lượng bạc.

Tại thời điểm Doanh Thiên đám người đi tới cổng thành liền bị binh lính chặn lại, bọn hắn hỏi:”Có thân phận lệnh bài không?”.

Doanh Thiên cười đáp:”Không có”.

“6 người, 60 lạng bạc”. Binh sĩ canh cửa trực tiếp nói.

Ngay lập tức từ phía sau Mộng Điệp tiến tới đưa cho hắn một khối hoàng kim nói:”Không cần trả lại”.

Trông thấy khối hoàng kim kia. Đám thủ vệ thành ai nấy đều là mắt sáng lên. Bọn hắn lập tức biết trước mắt nhóm người này không phải là người thường, nhất định là cái nào đó công tử nhà giàu.

Thái độ bọn hắn lập tức thay đổi, nịnh nọt cười nói:”Mời công tử cùng chư vị vào”.

Sau khi tiến vào thành bên trong, một cái vô cùng tấp nập cảnh tượng đập vào mắt Doạn Thiên đám người.

Vạn Lý Thành không hổ là được xưng Đông Vực đệ nhất thành.toà thành này hình vuông. Mỗi chiều đều có trăm vạn dặm dài. Tường thành cũng cao tới ngàn dặm. Được xây bằng hắc thạch kiên cố vô cùng. Nếu từ xa nhìn lại, toà thành này giống một khối kim loại màu đen khổng lồ vậy.

Thế nhưng là bên trong thành lại khác, từng toà từng toà phủ đệ cùng lâu các mọc lên san sát. Đủ loại màu sắc giăng đèn kết hoa cùng với nhân khẩu tấp nập tạo nên một cái phồn thịnh khung cảnh.

Đặc biệt là chính giữa thành toà Vạn Lý tháp kia. Chỉ cần ngươi đứng ở ngoài đường, mặc kệ là vị trí nào trong thành, chỉ cần ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm, ngươi đều có thể nhìn thấy toà tháp cao xuyên qua mây kia. Toà tháp này giống như một cái trụ chọc trời vậy.

Vạn Lý Thành tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm qua. Truyền ngôn nói, tại trước Khi vạn Lý Thành được xây dựng thì toà tháp kia đã sừng sững ở đó.

Càng có cổ lão điển tịch ghi chép lại, tại xa xôi kỷ nguyên kia, từ thiên ngoại một toà tháp cứ như vậy rơi xuống Đông Vực từ đó đến nay. Liên quan tới toà tháp này là có đủ loại diễn thuyết.

Sau đó, đông vực toàn bộ các thế lực cùng gia tộc lớn chính là cùng nhau hợp sức xây nên Vạn Lý Thành xung quanh toà tháp này. Cũng từ đó toà thành này được xưng là đệ nhất thành đông vực. Trải qua trăm vạn năm tích luỹ cùng phát triển, liền tam vực còn lại của Cực Huyền Giới cũng muốn chen một chân vào toà Thành này, khiến cho thành này càng ngày càng phát triển. Hiện tại xem như toàn bộ Cực Huyền Giới đệ nhất thành.

Tại vừa bước vào trong thành, Doanh Thiên con mắt lập tức hướng đỉnh tháp nhìn lên. Trong con ngươi của hắn toát r quang mang thần thánh như muốn nhìn xuyên lên đám mây kia nhìn vào đỉnh tháp.

Quan sát hồi lâu, hắn rốt cuộc thu hồi ánh mắt của mình. Hắn lẩm bẩm:”không có giống như trong tưởng tượng của ta”.

Bởi vì hắn đến đây là có mình mục đích, hắn cũng suy nghĩ qua sự tình, mặc dù sau khi quan sát có không giống như Doanh Thiên đã dự liệu trước đó. Hắn cũng không có để tâm. Hắn đều sẽ có cách giải quyết.

Nguyệt Nhi bên cạnh hỏi:”Sư Tôn a, giờ chúng ta làm gì”.

Doanh Thiên đáp:” Trước tìm một cái chỗ dừng chân”.