Chương 2: Thức Tỉnh cùng Trùng Sinh

Tại kỷ nguyên mới bắt đầu, trải qua 3 cái thời đại. Lúc này trong một vùng hư vô, nơi này có một khối thuỷ tinh, nếu nhìn vào trong thì có thể thấy một người. Chính là Doanh Thiên. Chỉ khác là hiện tại thân thể hắn không còn là đứa bé kia. Giờ phút này hắn đã là một cái thanh niên. Ước chừng 18.

Hắn mở ra đôi mắt của mình, trong đôi mắt hắn lúc này chạy dài từng dòng văn tự. Từng cỗ khổng lồ thông tin cứ như vậy tràn vào trong đầu hắn.

Tại một lúc lâu sau khi hấp thu những thông tin kia. Hắn thở dài một hơi:”Thì ra là như vậy, lão đầu tử, ngươi ký thác quá nhiều cho ta a”.

Sau đó hắn phá vỡ thuỷ tinh bước ra ngoài, bên cạnh là một cái đại môn, hắn cũng không có chần chừ, lập tức từ đại môn bước vào. Trải qua đại môn truyền tống, cuối cùng xuất hiện trước mắt hắn là cảnh quan sơn hà.

Hắn men theo dòng sông bước đi. Cứ như vậy năm tháng qua đi, thời gian như lá mùa thu, không biết bao nhiêu sinh linh sinh ra và chết đi. Có không biết bao nhiêu hạng người vô định hoành không xuất thế, nhiễu đảo một cái thời đại. Sau đó lại chìm dần trong quên lãng. Rất nhiều thời đại qua đi, thiên địa đã lần nữa trọng sinh, đại đạo ra đời chào đón một cái đại thế thịnh vượng.

Có lẽ sẽ có ít người biết, trong năm tháng dài dằng dẵng này, đằng sau những nhân vật tuyên cổ kia, đằng sau những tranh đấu bí mật khắp thiên địa có tồn tại bóng dáng của một tên phàm nhân.Chính là Doanh Thiên.

Doanh Thiên bất tử, nhưng hắn không cách nào tu luyện, bởi vì hắn không phải sinh linh thiên địa tạo ra. Hắn được tạo ra bởi Thái Nhất. Thiên Đạo không cho phép hắn tu luyện. Mỗi lần hắn sắp thành công, thiên đạo sẽ đều giáng xuống thiên kiếp huỷ đi tu vi của hắn.

Cho đến một ngày này, Thương Thiên nổ tung vì giận dữ, khắp nơi đều là sấm chớp vang rền. Chỉ có Doanh Thiên đứng trên đại địa cười lớn:”Lão tặc Thiên, rốt cuộc lừa được ngươi, rốt cuộc ta tu luyện thành công”.

Nhưng.. cho dù hắn tu luyện thành công. Cũng là vô cùng gian nan vất vả, hắn tu luyện tốc độ vô cùng chậm, chính là so với một cái bình thường nhất phàm tư đều muốn chậm gấp trăm lần. Kẻ khác dù kém nhất 1 vạn năm lên một cảnh giới. Hắn dành trọn trăm vạn năm, thậm chí hơn mới đột phá. Cái này độ khó co thể tưởng tượng. Nhưng hắn không có lùi bước. Mấy trăm cái thời đại về sau hắn rốt cuộc đạt tới đỉnh phong.

Hắn trở thành một cái tuyên cổ cự đầu, một cái chân chính vô địch tiếu ngạo thiên địa.

Thế nhưng hắn không có dừng lại. Hắn trùng sinh. Kỷ nguyên mới qua đi, tịch diệt kiếp lần nữa giáng lâm đem trọn cái kỷ nguyên huỷ diệt, cứ như vậy trải qua vô tận năm tháng, vô số cái kỷ nguyên cứ như vậy trôi qua. Doanh Thiên trùng sinh hơn 3000 thế. Mỗi một thế trùng sinh hắn đều đem một cái đại đạo tu luyện tới đỉnh phong.

Có khi hắn là một cái đỉnh thiên lập địa nhân vật. Cũng có khi là thánh nhân được thiên địa chúng sinh triều bái. Cũng có lúc trở thành trong mắt mọi người ác ma. Hoặc hắn chọn là một cái vô danh người.

Cửu Hà Giới lúc này tại 1 nơi cấm khu, nơi cấm khu này gọi là Táng Thần Chi Địa. Bởi vì nơi đây mai táng rất nhiều thần linh vẫn lạc. Truyền thuyết rằng có 1 món tuyệt thế tiên bảo xuất hiện nên đã gây ra chiến tranh giữa những vị thần. Trong trận chiến ấy thần linh vẫn lạc không có 1 vạn cũng 9 ngàn. Trong 1 toà sơn cốc bí ấn bao trùm lấy hắc vụ này có 1 cỗ quan tài. Trong đó nằm 1 nam tử, ngũ quan thanh tú. Mái tóc dài màu trắng, cơ thể hắn có vô cùng phù văn cổ lão luân chuyển. Vô thượng thiên chương bao lấy, liên tục chảy vào cơ thể hắn. Nam tử này là Doanh Thiên. Lúc này hắn mở mắt ra. Nhớ lại 1 chút gì đó sau đó hắn nhíu mày.

“ ta thế mà trùng sinh...đám tiểu tử này xem chừng là tốn hao k ít tâm huyết a. Vậy mà bỏ ra khổng lồ đại giới như vậy đem ta ngàn vạn thần hồn tiêu tán trong vũ trụ tập hợp lại giúp ta trùng sinh” Doanh Thiên lẩm bẩm.

Hắn nhớ lại mọi chuyện. Năm đó tại một cái cuối cùng thời đại của Kỷ Nguyên kia. Hắc ám giáng lâm. Doanh Thiên đứng ra đem hắc ám đẩy lùi,tại hắn đem hắc ám đẩy lùi về sau, tịch diệt kiếp liền buông tới. Hắn ngay lúc này muốn trùng sinh lần nữa. Thế nhưng lại bị 9 cái tồn tại chứng đạo Nguyên Thuỷ vây công. 3 ngàn đại đạo quân chủ thì có tới hơn 2000 vị cũng tới vây công hắn.Trải qua một trận khốc liệt thảm chiến, Doanh Thiên bởi vì đối mặt quá nhiều cường địch, hắn bại.Thế nhưng Doanh Thiên mặc dù thân tử đạo tiêu thế nhưng cũng kéo theo 2 cái Nguyên Thuỷ xuống. 7 vị còn lại toàn bộ trọng thương. Hơn 2000 vị Đạo Quân cũng bỏ mạng tới hơn 300 vị, còn lại đều chịu thương thế nghiêm trọng.Giờ khắc cuối cùng Thiên đạo lúc ấy muốn đánh ra 1 kích chí mạng muốn đem hắn gạt bỏ, thế nhưng trước khi ngã xuống, hắn đem chính mình toàn lực một kích. Một kích này đem theo sinh mệnh của hắn thiêu đốt. Tại dướ một kích này, Thiên Đạo vỡ nát. Cuối cùng hắn thân thể bị tàn phá sau đó bị phong ấn khắp nơi. Hồn phách của hắn cũng tan vỡ thành ngàn vạn tiêu tán trong thiên địa. Một trận chiến này khiến cho kỷ nguyên sau đó rơi vào thời kỳ đạo gian. Bởi vì Thiên Đạo vỡ nát, đại đạo đều bị trọng thương mà Thiên Địa khô kiệt.

Sau đó đám đệ tử của hắn vì trùng sinh hắn mà bỏ mạng mấy người bày xuống vô cùng bố cục. Tìm mọi cách đem hắn trùng sinh. Cuối cùng cũng thành công. Hắn sống lại. Thế nhưng tu vi 1 lần nữa mất hết. Chỉ còn cách khôi phục lại từ đầu. Hắn nhẹ nhàng mở tay ra, trên tay hắn là một đoá Thanh Liên. Hắn mỉm cười mãn nguyện cười sau đó thu tay lại.

“Năm đó ta muốn trùng sinh lần cuối để đại đạo viên mãn. Ai ngờ gặp bọn hắn bố cục. Muốn đem ta gạt bỏ. Tiếc là các ngươi không thành công, Thiên Đạo, Vô Cực, Phục Hy, Thanh Long, nợ này chờ ngày ta lần nữa đăng lâm sẽ tính với các ngươi một thể. Doanh Thiên cười lớn. Hắn tiếng cười này vang vọng khắp Táng Thần Chi Địa. Đánh thức tất cả Thần Linh Thần hồn ngủ say tại đây. Hắn tiếng cười mang theo một cỗ vương giả uy áp quét ngang Táng Thần Chi Địa.

“ xảy ra chuyện gì. Là có thần vương giáng lâm hay sao” 1 vị thần hồn thần linh lầm bẩm nói ra. Vô số ánh mắt chú mục vào khu vực cấm khu kia. Nơi đó là nơi mà thiên thần đi vào cũng chỉ hét thảm 1 tiếng r mất tích. 1 vị thần tôn đã từng giáng lâm muốn tiến vào nhưng rồi chỉ còn lại 1 đạo tàn hồn chạy thoát.

“ không lẽ có thần vương hoặc là thần tôn giáng lâm muốn tiến....” 1 vị ma đế nói tới đây liền im bặt. Mắt trợn ngươc lên nhìn 1 màn trước mắt. 1 vị thanh niên loã thể đi ra từ sơn cốc cấm khu.

Không chỉ hắn mà tất cả những ai có mặt đều há hốc mồm nhìn 1 màn này. Đùa sao trước giờ chỉ có vào mà k có ra. Thế nào lại có kẻ có thể toàn thây đi ra chứ.

Thanh niên này Chính là Doanh Thiên. Hắn bước ra cười nói “ ồ k ngờ lại náo nhiệt như vậy “ sau đó hắn nhìn về 1 phía, nở 1 nụ cười nồng đậm. Hắn giơ tay về phía trước chụp 1 cái. Chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện 1 cái thanh niên khác. Xung quanh ai nấy đều im bặt bởi vì họ nhận ra thanh niên kia. Đó là Huyết Tỳ Thần Vương là 1 vị thần đã vẫn lạc trong trận chiến tranh bảo trước đây. Hắn còn lại thần hồn thế nhưng hắn ở đây là bá chủ cả táng thần chi địa này. Cho dù là thiên thần còn sống gặp hắn cũng k đỡ nổi 1 chiêu thế mà ở trong tay vị thanh niên loã thể kia lại như 1 tiểu hài tử bị 1 gã đại hán tóm lây.

“ ngươi..... trông ngươi quen lắm” Doanh Thiên vừa nói vừa cười.

.....

Tái bút. Viết truyện = điện thoại nên mình xài câu chữ hơi bị viết tắt nhiều 1 chút. Ae thông cảm. Mong mọi ng ủng hộ. Sau này mình sẽ sử dụng chú thích ở bên dưới tái bút cho mọi ng dễ hiểu hơn.

Mình lấy 1 kỷ nguyên là 888 cái thời đại. Một thời đại là khoảng 100-200 vạn năm tuỳ thời đại. Từ lúc khởi nguyên đến lúc Doanh Thiên bị vây công là 773 Kỷ nguyên, ngủ say thêm 3 cái Kỷ nguyên, hiện tại tỉnh lại đúng kỷ nguyên 777. 1 cái kỷ nguyên qua đi sẽ bị tịch diệt kiếp thanh tẩy. Cái này mình lấy ý tươngr từ đế tôn. Và đế bá. Mọi ng đừng ném đá nhé. Cảm ơn