Chương 34: Đổi phong cách rồi

Dụi dụi hai bên mi mắt, Khắc đứng lên. Vì thiếu mất một chân nên khi đứng dậy ông hơi nghiêng người một chút, động tác của ông thu hút sự chú ý của Thiệu Huyền.

Bỏ khối đá đang mài dũa trong tay xuống, Thiệu Huyền nghi hoặc nhìn Khắc. Thái độ lúc nãy của anh rất tốt, hình như không phạm phải sai sót gì, quá trình đẽo đá cũng đạt được tiêu chuẩn của ông, thế nhưng dáng vẻ “ôi trời đất thánh thần ơi!” kia của ông là thế nào?

“A Huyền, con... con, con...”

“Con” cả một lúc lâu sau, Khắc mới thốt ra được một câu: “Thường ngày con tập luyện thế nào?”

Không hiểu những gì Lão Khắc hỏi là ý gì thế nhưng anh vãn đem những thứ mình đã sắp xếp cho việc luyện tập mấy ngày qua nói với Khắc, tất nhiên anh sẽ không nói ra năng lực đặc biệt của mình.

Thật ra, thay vì gọi là huấn luyện thì có thể nói khoảng thời gian này anh chuẩn bị cho việc rèn vũ khí, những đứa trẻ thức tỉnh cùng lúc với anh, nếu không luyện tập sức khỏe thì tập săn bắt, chỉ có anh dành đa số thời gian cho việc tìm phôi đá mà thôi. Một số người còn thầm cười chê Thiệu Huyền “không có chí tiến thủ”.

Suy nghĩ một lúc Khắc vẫn không tìm thấy chỗ gì lạ thường cả, Thiệu Huyền rất cố gắng, khi rèn vũ khí cũng toát ra sự liều lĩnh mãnh liệt, đây cũng là điểm khiến ông nhận dạy dỗ anh. Thế nhưng năm xưa khi học rèn đá ông cũng liều lĩnh không kém kia mà, sao tốc độ thăng cấp lại không nhanh như Thiệu Huyền chứ?

Nghĩ không ra, ông liền mang vấn đề quy về do thiên phú của anh, chả trách mới mười tuổi đã được thức tỉnh.

Sau khi bình tĩnh lại, Lão Khắc hất hất tay, ra hiệu cho Thiệu Huyền tiếp tục, nghĩ lại một chút thì ngăn anh lại, lấy một màn cỏ lớn ra, cách căn phòng rèn đá này ra làm hai, rồi bảo Thiệu Huyền đi vào căn phòng bên trong tiếp tục rèn đá.

Tuy rằng thắc mắc nhưng Thiệu Huyền cũng làm theo, Lão Khắc làm thế tất có lý do của ông.

Cách một tấm màn Lão Khắc vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng Thiệu Huyền đang rèn đá bên trong. Cầm một phiến đá trong tay di di, không biết đã nghĩ đến việc gì, đôi mày luôn nhíu chặt của Lão Khắc giãn ra, không nhịn được mà bật cười nho nhỏ.

Đợi đến khi mặt trời sắp xuống núi, Thiệu Huyền ướt đẫm mồ hôi bước ra từ căn phòng bên trong, lấy những thứ mình đã rèn xong cho Lão Khắc xem. Số phôi đá và phiến đá hôm nay nhiều hơn mọi khi nên thời gian xong việc cũng trễ hơn một chút.

Lão Khắc không nghiêm nghị kiểm tra thành phẩm như mọi ngày, lão tiện tay đẩy đẩy vũ khí đá ra, nhìn sơ qua chứ không nhìn kỹ rồi nói với Thiệu Huyền: “Con về trước đi, bắt đầu từ ngày mai con có thể đẽo phiến đá theo ý mình, thích làm gì thì làm cái đấy.”

“Dạ vâng, con biết rồi ạ.”

Thật ra Thiệu Huyền đã muốn làm cái gì đó theo ý mình từ lâu, chỉ là lúc đó tay nghề còn kém, thứ làm ra và thứ trong đầu nghĩ đến là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau còn hay thất bại giữa chừng. Bây giờ Khắc nói như thế rồi thì cũng đúng với ý của Thiệu Huyền.

Muốn làm một vũ khí như ý, phải trải qua các bước đẽo đá, mài đá, ép đá, xử lý nóng... công cụ cần thiết bao gồm búa, gậy ép, cây đun, dao mài, đá mài và những vật dụng cố định khác... Mà căn nhà gỗ của Thiệu Huyền thì không có đủ những đồ dùng cần thiết đó, thế nên nếu muốn làm cũng chỉ có cách đến chỗ Khắc mỗi ngày thôi.

Nhưng mà, mới bắt đầu Thiệu Huyền cũng không dám nghĩ nhiều, bắt đầu từ những vật dụng đơn giản trong bộ lạc vậy.

Ngày hôm sau, Thiệu Huyền mang phôi đá đến nhà Khắc rồi bắt đầu rèn đá.

Thiệu Huyền muốn làm mũi giáo hai cánh, cũng là mũi giáo được dùng thông dụng nhất trong bộ lạc. Số lượng sử dụng bên Lang Hạ cũng rất lớn.

Những kiến thức chế tạo mũi giáo cơ bản Lão Khắc cũng đã nói với Thiệu Huyền rồi, những thứ khác chỉ có thể lĩnh ngộ dần trong quá trình làm việc thôi, Lão Khắc cũng sẽ chỉ ra cho anh những chi tiết cần chú ý.

Mấy ngày sau đó Lão Khắc cũng không còn ngồi kế bên nhìn Thiệu Huyền rèn đá nữa, không cần ông nói thì Thiệu Huyền cũng làm rất tốt. Vén màn lên, Lão Khắc mang chiếc thùng gỗ đựng những vũ khí lớn nhỏ ông cảm thấy mãn nguyện bày ra ngoài.

Trong đó đều là những thứ mấy ngày qua Thiệu Huyền làm ra, thể loại chiếm nhiều nhất là đầu giáo và đầu mâu, phong cách rèn đá cũng không giống với Lão Khắc lắm.

Mấy ngày nay Lão Khắc thay đổi quy tắc rồi, chiều đến là không cho ai vào nhà cả, buổi sáng thì mang rất nhiều vũ khí ra trưng bày bên ngoài, ai thấy thích thì nhanh chân mà đến đổi, cứ đến trưa là ông thu dọn đồ đạc mang vào nhà, cả buổi chiều cũng sẽ không ra ngoài.

Thế nên khi nhìn thấy Lão Khắc bày đồ ra thì một số người xúm lại.

“Ấy, Lão Khắc, hôm nay bày bán vào giờ này hả?”

“Này Lão Khắc, mấy món này không phải do A Huyền làm đấy chứ?”

Có rất nhiều người biết Thiệu Huyền theo Lão Khắc học làm đá, nhưng cũng có rất nhiều người không xem trọng, họ còn cá cược với nhau xem anh chịu đựng được bao lâu, có như những người trước đây không, chưa học xong đã bỏ về hoặc bị Lão Khắc đuổi đi. Nhưng thật anh không ngờ lại kiên trì đến bây giờ, trông Lão Khắc cũng không có dấu hiệu phát điên.

Kỳ lạ thật.

Nhưng mà, người lúc nãy nói số vũ khí này là do Thiệu Huyền làm, nói xong cũng tự cười cười, mấy người đến cùng lúc với hắn cũng cười cười chứ không nghĩ là thật, trong mắt của họ thằng nhóc ấy chỉ mới theo Lão Khắc học vài ngày? Không thể làm ra những vũ khí thành công như thế được! Họ chỉ đùa với Lão Khắc mà thôi.

“Cái giáo này không tệ, dùng để làm mũi tên hay đặt bẫy rất tốt... Cách rèn rất tinh tế, tôi rất thích những thứ thế này” Một người ngồi xuống bắt đầu lựa mũi tên.

Thấy có người đã bắt đầu xem hàng, những người khác cũng không cười đùa nữa, nhanh chóng lựa những vũ khí mình ưng ý, chỉ sợ đồ tốt bị người ta cướp mất, dù sao, vũ khí được làm ra từ chỗ Lão Khắc cũng tốt hơn những thứ khác.

“Này, Lão Khắc đổi phong cách rồi hả, mọi khi đầu tên có dài thế này đâu.” Một chiến sĩ cầm một đầu tên lên, sờ vào đôi cánh phía sau, nói.

Lão Khắc ngồi kế bên vẻ mặt vẫn cau có như mọi ngày, không trả lời.

Những Chiến Sĩ qua đổi vũ khí đã quen với tính cách của Lão Khắc, cũng không hy vọng ông sẽ giải thích. Thầy Luyện Đá mà đổi phong cách cũng không phải việc gì lớn lắm.

Vũ khí tổn hao trong khi đi săn rất nhiều, do được làm từ đá, nên chỉ dùng được một lần chứ không được nhiều lần như hợp kim, tỷ lệ bỏ đi rất lớn. Việc này cũng dẫn đến mỗi lần trước khi đi săn các Chiến Sĩ thường chuẩn bị rất nhiều vũ khí.

Đội săn ra ngoài lần trước cũng đã đi được gần hai mươi hôm rồi, thông thường thì những lần đi săn sẽ không kéo dài quá hai mươi ngày, cho dù có gặp phải xui xẻo hay khó khăn thế nào cũng thế, dù sao thì trong bộ lạc cũng còn người nhà của các Chiến Sĩ, họ không quay về kịp chắc sẽ chết đói mất.

Thế nên chỉ cần nhẩm thấy đội săn này gần quay về thì đội còn lại cũng lục đυ.c chuẩn bị, chỉ cần đợi những người đi săn quay về, giao lại những việc trong bộ lạc sau đó sẽ ra ngoài đi săn. Tất nhiên vũ khí càng đầy đủ sẽ càng tốt.

“... Chỉ vài ngày nữa họ sẽ quay về thôi, hôm trước tôi còn thấy họ mang những thành viên bị thương trở về, lần này có hai người bị thương nặng nhưng mà không nguy hiểm đến tính mạng, không chết người.” Một người vừa lựa vũ khí vừa nói.

“Nói như thế thì chúng ta cũng chuẩn bị đi thôi, tôi phải về lấy thêm đồ đến đổi với Lão Khắc.”

“Không phải có hai người bị thương sao? Hai người đó là ai?”

“...”

Mọi người bắt đầu thảo luận, động tác trong tay cũng không vì thế mà chậm đi, nhắm trúng vũ khí nào là nhanh chóng nắm chặt trong tay, người cướp hụt chỉ biết hối hận sao mình không ra tay trước.

“Muốn đổi thì đổi nhanh đi! Không đổi thì cút!” Lao Khắc nhăn mặt hất tay. Muốn nói chuyện thì đi chỗ khác mà nói, Thiệu Huyền còn đang rèn đá bên trong kia kìa, mấy người làm phiền đến nó thì sao?

Trong mắt mọi người, Lão Khắc rất khó tiếp xúc, trừ vũ khí đá ra ông không hề quan tâm đến thứ khác, khi mắng người khác cũng rất hung dữ. Thế nhưng thực tế ông xem trọng Thiệu Huyền hơn ai hết, mấy người này vừa bắt đầu chuyện trò là ông đã không ưa rồi, liền đuổi ngay.

Mọi người cũng không giận, dừng ngay vấn đề đang nói, lựa đồ cho nhanh xong hẵng nói tiếp.

Đợi sau khi đồ bày bán đã được lựa gần hết, cũng không có ai đến nữa, Lão Khắc bỏ những vật dụng còn sót lại vào rương, lắc đầu, tự nói nhỏ: “Sao lại không thích những vũ khí nhỏ này chứ? Thật ra chỉ cần dùng đúng cách thì chúng còn có lực sát thương mạnh hơn những khối đá lớn kia nữa.”

Đợi đến khi Thiệu Huyền rèn đá xong, lê lết tấm thân rã rời ra về, đội săn cũng tranh thủ quay về trước khi mặt trời lặn.