Chương 17: Một lời nói đáng giá ngàn vàng
“Lộ tổng, Lộ tổng, ngài không thể vào! Lộ tổng…” Nữ thư ký mang vẻ mặt lo lắng đi theo phía sau Lộ Viễn ôn nhu hô, Lộ Viễn đã muốn một cước đá văng cửa văn phòng Cố Dịch Huân.
“Cố tổng… Thực xin lỗi, tôi không ngăn được Lộ tổng…” Nữ thư ký xinh đẹp mặc đồ công sở màu đen nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng biện giải.
“Đã biết, cô ra ngoài trước đi.” Cố Dịch Huân hướng thư ký khoát tay, đứng lên nghênh đón, anh đã sớm đoán được mục đích tới đây của người bạn này.
Nữ thư ký bước nhanh đi ra ngoài, thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Đát” Cửa lớn xa hoa làm bằng gỗ lim được khắc họa khéo léo khép lại vang lên một chàng thanh âm, giống như ở trong văn phòng nhỏ bé trong thế giới này ấn xuống phím bắt đầu, trò hay chính thức bắt đầu.
Lộ Viễn không đợi Cố Dịch Huân mở miệng, liền nổi giận mắng: “Cố Dịch Huân, ngươi là cái tên hỗn đản, ta để ngươi giúp ta chiếu cố muội muội, ngươi con mẹ nó thế nhưng nhìn xem ngươi cho ta cái công đạo gì!” Lập tức một quyền nhanh như sét đánh làm người ta không kịp bưng tai thẳng vào trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Dịch Huân. Rèn luyện từ xưa tới nay làm cho Cố Dịch Huân có bản năng nghiêng mặt để tránh né nguy hiểm, nhưng ánh mắt anh lóe lóe, vẫn là đứng tại chỗ không nhúc nhích quyết định đưa mặt rắn chắc tiếp một quyền của Lộ Viễn. Tiếp theo Lộ Viễn lại nâng một chân thon dài rắn chắc đá thẳng hướng bụng Cố Dịch Huân, Cố Dịch Huân đau đến thét lớn một tiếng phải hạ thấp thắt lưng, Lộ Viễn nhân cơ hội dùng khửu tay cùng các đốt ngón tay hạ một quyền xuống lưng Cố Dịch Huân, trực tiếp đem anh đánh ngã xuống đất.
“Đứng lên a! Ngươi không phải có thể đánh trả sao?” Nghĩ đến bộ dáng Diêu Diêu khóc thương tâm, nhịn không được lại ở trên người Cố Dịch Huân bổ xuống hai chân. Lộ Viễn biết Cố Dịch Huân là cố ý để cho anh đánh, nếu không với thực lực của anh căn bản là không phải đối thủ của Cố Dịch Huân. Tức giận cũng bình tĩnh lại một chút.
“Cậu tốt nhất có thể cho tôi một lời giải thích vừa lòng!” Lộ Viễn lắc lắc cánh tay, ngồi vào trên sô pha, trầm giọng nói, trong thanh âm vẫn chứa áp lực phẫn nộ như cũ.
Cố Dịch Huân chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn và phủi bụi bám trên tây trang, cho dù khóe miệng rõ ràng có vết thương sưng đỏ, nhưng cả người vẫn thong dong bình tĩnh như trước, thoạt nhìn tuyệt không thấy một chút chật vật cùng quẫn bách nào. Ngồi vào vị trí đối diện với Lộ Viễn trên sô pha, chống lại một đôi con ngươi đen lợi hại ẩn chứa lửa giận rất giống với Diêu Diêu, Cố Dịch Huân trấn định mở miệng: “Tôi và Diêu Diêu bắt đầu từ lúc cô ấy đến đại học D được một thời gian ngắn.”
“Cậu!” Lộ Viễn “kích động” một chút đứng lên, căm giận chỉ vào Cố Dịch Huân, toàn bộ thân thể vì tức giận mà run nhè nhẹ.”Cậu là vương bát đản! Cậu xuống tay thực không biết xấu hổ. Cậu…”
“Cậu hãy nghe tôi nói hết.” Cố Dịch Huân yên lặng nhìn về phía Lộ Viễn đang phun lửa giận, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa hồ có thể làm yên ổn lòng người, Lộ Viễn dần dần bình tĩnh, có chút suy sụp ỷ lại trên sô pha, tiếp tục nghe Cố Dịch Huân nói.
“Còn nhớ đêm chúng ta cùng ăn cơm chào đón Diêu Diêu từ Anh trở về không, chính là tối hôm đó, tôi phát hiện chính mình đã yêu tiểu nha đầu kia.”
Lộ Viễn nhíu mày, cúi đầu làm như lâm vào trầm tư, chính là trầm ngâm không có lên tiếng.
“Khi bắt đầu tôi vốn cũng không quá tin tưởng, cho nên trước khi hai người đi Nam Phi tôi liền ra nước ngoài, quyết định đãi ngộ chính là hơn một tháng. Tôi làm cho chính mình rời xa cô ấy, để có thể hoàn toàn hiểu tình cảm của tôi đối với cô ấy rốt cuộc là cái dạng gì. Đoạn thời gian kia, bên người tôi liên tục thay đổi rất nhiều phụ nữ, nhưng là những người đó cứ đến rồi lại đi, đối với những người đó ấn tượng của tôi vẫn một mảnh mơ hồ như cũ, chỉ có khuôn mặt tươi cười của Diêu Diêu là càng ngày càng rõ ràng. Khi trở về gặp lại, tôi liền nhận định phải là cô ấy!”
“Cậu luôn miệng nói yêu em gái tôi, vậy cậu có thể giải thích một chút Diêu Diêu nói bị rơi là có ý gì?”
“A, ” Cố Dịch Huân có chút trào phúng cười khẽ một tiếng, “Diêu Diêu chưa từng có nói cho cậu chuyện tôi và cô ấy ở chung một chỗ đi?” Trong thanh âm mang theo một tia ủy khuất rất khó phát hiện.
Lộ Viễn có chút nghi hoặc, cúi đầu “Ân” một tiếng.
“Rõ ràng”, Cố Dịch Huân nhún nhún vai, cười khổ một chút.”Là vì tôi cường thế cùng bá đạo, Diêu Diêu mới đáp ứng làm bạn gái của tôi, nhưng là trong tiềm thức của cô ấy căn bản là không có nhận thức về việc này, đối với tôi, cô ấy luôn như gần như xa, bởi vì ngay chính cô ấy cũng không xác định được tình cảm đối với tôi là như thế nào, mà tôi đã để cô ấy nhận định mình là gì? Ca ca? Đàn ông? Hình thức chúng tôi ở chung làm sao có thể coi như là đang yêu được? Rõ ràng chính là tôi đang nuôi một đứa nhỏ! Tôi không buông được nên đem cô ấy giữ thật chặt, vẫn sủng vẫn che chở, mà Diêu Diêu cũng không suy nghĩ nhiều chính là bị động tiếp nhận, cho tới bây giờ cũng không nghĩ chủ động bước đến, vấn đề cứ thế mà tích tụ sẽ càng nhiều, tương lai nếu vấn đề bại lộ, sẽ làm cô ấy tổn thương có lẽ là lớn hơn nữa!”
“Vậy cậu làm như bây giờ là dụng ý gì?” Lộ Viễn có chút phiền chán hỏi.
“Cái gọi là ‘Không phá tắc không lập’ [1], tôi không nghĩ tới Thiết Tây Á thế nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề của chúng tôi, biết thời biết thế giúp tôi diễn màn kịch này, nếu cô ta đã mang củi đến để châm lửa, tôi đây liền đem lửa đến đốt to lên một chút, sau đòn trí tử rồi sau đó sẽ là cuộc sống tốt đẹp! Chỉ có như vậy mới có thể làm cho Diêu Diêu thấy rõ tâm của chính mình, quyết định rốt cuộc muốn hay không cùng tôi ở chung một chỗ.”
Lộ Viễn nhìn vào mắt Cố Dịch Huân, âm thầm tán thưởng anh kín đáo lại chu đáo, lập tức nghĩ đến cái gì đó mà chau mày, mở miệng hỏi, “Cậu có hay không chạm vào Diêu Diêu?” Ngẩng đầu, đôi mắt chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Cố Dịch Huân.
“Không có!” Cố Dịch Huân thản nhiên đón nhận ánh mắt của Lộ Viễn, không chút do dự trả lời.
“Cậu vì Diêu Diêu làm những chuyện này tôi thực cảm động, cũng thay Diêu Diêu cảm tạ cậu. Nhưng là tôi không thể đồng ý để cậu ở cùng một chỗ với Diêu Diêu.”
Cố Dịch Huân cả người chấn động, gương mặt lạnh ngưng kết lại, lạnh giọng mở miệng: “Vì sao?” Chẳng lẽ anh làm như vậy còn chưa đủ sao?
“Dịch Huân, chúng ta làm anh em tốt đã nhiều năm, tôi tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của cậu! Nhưng là, cuộc sống của cậu không thích hợp với Diêu Diêu. Tôi ở trước mặt ba mẹ trước khi mất đã đáp ứng sẽ chiếu cố Diêu Diêu thật tốt, tôi ngay cả một điểm ủy khuất cũng không thể để em gái mình phải chịu, làm sao có thể giương mắt nhìn em tôi lâm vào nguy hiểm, bị thương tổn?”
“Cậu là đang hoài nghi năng lực của tôi?” Cố Dịch Huân cả người khí tức tăng vọt đến mức khϊếp người, ánh mắt lạnh lẽo, sẵng giọng như tên bắn về phía Lộ Viễn, âm trầm mở miệng.
Lộ Viễn không hề sợ hãi đón nhận biểu tình đủ để dọa lui đối thủ đến xơ xác tiêu điều của Cố Dịch Huân, “Không! Tôi chưa bao giờ hoài nghi năng lực của cậu. Nhưng là việc gì cũng có ngoài ý muốn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tôi không hy vọng Diêu Diêu bị bất cứ thương tổn nào, cơ hội này chỉ có một phần vạn cũng không thể!” Lộ Viễn nhìn Cố Dịch Huân, kiên định nói. Đây là hạnh phúc cả đời của em gái, anh không thể qua loa.
Cố Dịch Huân vươn ngón cái vuốt ve cằm mình, đây là tư thế quen dùng của anh khi tự hỏi, trầm mặc hồi lâu, Cố Dịch Huân rốt cục lại mở miệng, “Nếu như tôi nguyện ý rửa tay chậu vàng [2], đem tất cả sản nghiệp đang sở hữu tẩy trắng thì sao?”
Lộ Viễn hoàn toàn bị chấn kinh!! Rửa tay chậu vàng? Anh ta điên rồi sao? Tại cái vòng luẩn quẩn phức tạp này, không có ai có thể chỉ lo thân mình, mọi người đều hoặc nhiều hoặc ít không thể tránh né chuyện đã làm chút gì đó chạm pháp luật, thế lực khắp nơi nhiều ít có liên lụy. Cho nên Lộ Viễn anh đương nhiên biết Cố Dịch Huân nói rửa tay chậu vàng là chỉ cái gì, anh ta muốn hạ khí giới là cái gì!
Mỗi một thế giới đều có hai loại trật tự, ánh mặt trời chiếu xuống thế giới có pháp ~ chế; trong thế giới bóng đêm cũng có một trật tự độc đáo chiếu xuống như vậy. Mà anh, Cố Dịch Huân, anh là lãnh tụ của “Dạ”, anh chính là đại biểu cho “trật tự bóng tối”! Anh muốn hạ khí giới không chỉ là tài sản khổng lồ, còn có quyền lợi cùng địa vị!
“Tôi hy vọng cậu rõ ràng lo lắng của tôi”, sắc mặt Lộ Viễn chuyển trầm, thần sắc cũng xơ xác tiêu điều như vậy, “Diêu diêu là em gái tôi, là bảo bối của nhà họ Lộ, tôi so với ai khác đều hy vọng Diêu Diêu hạnh phúc, nhưng là tôi cũng không thể không khuyên cậu, Diêu Diêu rốt cuộc có đáng giá hay không để cậu trả giá đại giới lớn như vậy? Cậu muốn cân nhắc cho Diêu Diêu sống tốt mà làm ra hy sinh lớn như vậy có hay không đáng giá.” Lộ Viễn thực thành khẩn khuyên Cố Dịch Huân, trả giá như vậy quá trầm trọng, không ai có thể thừa nhận được làm vậy là rất tốt.
“Chu U Vương có thể vì làm Bao Tự cười mà đốt lửa gọi chư hầu [3], Lý Tư vì đoạt Hải Luân không tiếc khuynh tẫn toàn bộ thành Lạc Bá [4], mà tôi… Vì cho Diêu Diêu an ổn, sống những năm tháng tốt đẹp, hy sinh một chút ích lợi thì như thế nào?”
Đây là một chút? Đáy lòng Lộ Viễn đã khϊếp sợ đến không thể dùng lời nói để hình dung, vì Diêu Diêu anh ta thế nhưng có thể làm được đến trình độ này, anh làm ca ca cũng không quyết đoán được như vậy! Đã nói đến nước này, anh còn có thể nói cái gì? “Hy vọng cậu sẽ không hối hận!” Lộ Viễn đứng lên, dùng nắm tay đấm đấm vào trong ngực Cố Dịch Huân, đây là động tác quen thuộc, bắt đầu từ khi hai người nhận thức liền dưỡng thành thói quen.
“Cố Dịch Huân tôi đã quyết định, vĩnh viễn sẽ không hối hận!” Lời nói của Cố Dịch Huân rất có khí phách. Đứng dậy giống như Lộ Viễn cùng anh hoan nghênh, nắm tay! Đáp lễ lại mấy quyền ở trong ngực Lộ Viễn.
Anh đã sớm chán ghét trong bóng đêm lẻ loi độc hành hoang vắng cùng cô tịch, chỗ cao không tránh nổi lạnh giá, chỉ có cùng cô gái nhỏ ở chung một chỗ anh mới có thể có được cảm giác ấm áp, cảm giác được niềm vui đơn thuần! Người nào ở nơi u lãnh trong bóng đêm đau khổ giãy dụa cho đến khi được ánh sáng ấm áp chiếu rọi, lại có thể buông ra? Bắt đầu từ ngày nhận định cô, Cố Dịch Huân liền quyết định sẽ cho cô một cuộc sống an nhàn, để cho cuộc đời này của cô trở thành vô ưu.
Ánh mắt của Lộ Viễn và Cố Dịch Huân giao nhau, ánh mặt trời sáng sớm nhu noãn xuyên qua cửa sổ sát đất thật lớn chiếu vào trên thân hai người đàn ông cao lớn anh tuấn giống nhau, trong ánh mắt giao nhau của hai người đàn ông hứa hẹn đạt thành.
Nhất ngôn cửu đỉnh, một lời nói đáng giá ngàn vàng…
———————————————————————
[1] Không phá tắc không lập: Không khai phá sẽ không thành lập được.
[2] Rửa tay chậu vàng: Cắt đứt mọi ân oán, từ bỏ con đường hiện tại; dạng như rửa tay gác kiếm.
[3] Chu U Vương (周幽王): Tên thật là Cơ Cung Tinh (姬宮湦), là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Bao Tự là một mỹ nhân do Bao quýnh dâng lên vua. Chu U Vương sủng ái Bao Tự nhưng nàng rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười.
[4] Lý Tư (李斯): Là thừa tướng dưới đời vua Tần Thủy Hoàng.