Chương 5: Kết cục

Máy phát nhạc đột nhiên dừng lại. Nguyên Thanh thấy vậy mới lấy khăn lau sạch đi rồi thay một đĩa nhạc khác. "Vạn Lý Trường Thành dài vạn dặm..." Cậu lẩm nhẩm hát theo, cài áo đến cúc cao nhất, bẻ lại cổ áo. "Mọi người liều mạng bảo vệ quê hương..." Tóc rơi xuống, Nguyên Thanh đứng nhìn người trong gương, hệt như một người học sinh.

"... Bên ngoài Trường Thành là quê hương..." Cậu đứng dậy. Ghế đổ xuống cái rầm. Bên ngoài không biết sáng tối khi nào, mặt trời bị khói súng hun đen, chỉ nghe được vài ba tiếng lựu đạn nổ vang. Mi mắt Nguyên Thanh run lên, lại ngồi xuống, bật đài lên.

"Rè rè" mấy cái "Bốn trăm triệu đồng bào đồng tâm..." Lại câu này. Tai Nguyên Thanh như bị kim đâu, trái tim đau đớn. Cậu sờ túi tiền bên hông, mặt đỏ bừng, lấy tấm ảnh cậu và Ngụy Tư Lẫm trong đó ra. Tháng trước hai người vừa làm giấy kết hôn, tấm ảnh là ảnh cưới.

Nguyên Thanh thở dài. "Hỡi đồng bào." Giọng nói vang lên từ loa. Nguyên Thanh hốt hoảng cất ảnh đi, nghe ngóng cẩn thận. Máy phát nhạc vẫn đang hát: "Vạn lý trường thành dài vạn dặm..."

"... Ngày tám tháng mười năm 34, Trung Hoa dân quốc..." Ngày tám tháng mười cái gì? Nguyên Thanh tắt máy phát nhạc, ngoài cửa sổ vang lên một loạt tiếng súng khiến cậu giật mình. Bên ngoài đường vang lên tiếng rao nhỏ: "Số đặc biệt... Số đặc biệt... " Cổ họng cậu chuyển động, loa nói: "Chính phủ Nhật Bản sẵn sàng chấp nhận các điều khoản của Tuyên bố Potsdam từ phía quân đồng minh và tuyên bố đầu hàng vô điều kiện..."

Nguyên Thanh đứng bật dậy: "Số đặc biệt... Số đặc biệt..." Ngoài đường: "Chính phủ Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện..." Là đứa bé bán báo cuối phố. "Phù." Nguyên Thanh thở nặng nề, tay run run bật máy phát nhạc lên lần nữa. "Vạn Lý Trường Thành dài..."

Chợt, tựa như bị sét đánh, Nguyên Thanh bừng tỉnh, quay đầu lại. Cánh cửa đã mở ra, một người đàn ông mặt mày xám tro đứng tựa cửa, hai tay buông thõng.

"Nguyên Thanh..." Hắn đứng ngược sáng, nhìn không rõ mặt nhưng đôi mắt lại sáng quắc, nóng đến đáng sợ.

Chiến tranh đã kết thúc, chỉ còn tiếng máy hát ngân nga: "Cuộc sống sẽ ra sao đây nếu không có anh..." Phải, sẽ ra sao đây. Nguyên Thanh nghĩ: "... Anh mau đến bên em, cùng xây dựng cuộc sống mới..." "Mau đến bên em đi." Nguyên Thanh lại nghĩ. Lúc này đây, hơi thở hai người lại càng nặng nề hơn.

"Bất kể trời có cao đến đâu..." Lời bài hát vang lên, Nguyên Thanh bước về phía trước: "Cũng chẳng màng đất dày thế nào." Sau đó cậu cũng. "Chỉ cần anh bầu bạn, cuộc sống của em dành trọn cho anh."

Ngụy Tư Lẫm nghe vậy, cười nhạt, nhíu mày rồi quỳ sụp xuống. Lúc này, Nguyên Thanh mới phát hiện tay hắn, súng của hắn nhuộm đỏ màu máu.

"Tư Lẫm!" Nguyên Thanh ôm lấy hắn, quần áo cũng dính máu theo: "Anh làm sao vậy?" Mùi tanh! Nỗi sợ hãi, hoảng hốt bùng nổ trong nháy mắt: "Anh đừng..." Nguyên Thanh òa khóc, nước mắt nóng bỏng như lửa. Ngụy Tư Lẫm chớp mắt: "Đừng khóc." Hắn dỗ dành: "Chúng ta thắng rồi."

Lúc này, ngoài phố vô cùng ồn ào, tiếng trúc, pháo giấy và cả tiếng kèn vang lên... Tất cả đều gần kề mà Nguyên Thanh cảm thấy như hai thế giới khác nhau. Cậu chẳng hề vui sướиɠ, hân hoan như thế mà lại thổn thức, rơi lệ không thôi.

"Anh đã hứa với em..." Cậu thì thào, cổ họng như bị dao nhọn cắt ra. Trái tim Ngụy Tư Lẫm nhảy dựng, hắn thở hắt ra: "Suỵt, cho tôi hôn một cái."

Hai đôi môi dính lại với nhau. Máu và nước bọt quyện lại với nhau nơi đầu lưỡi. Nguyên Thanh như hòa tan cùng Ngụy Tư Lẫm. Cậu rêи ɾỉ, nước mắt trào ra cùng với mồ hôi. Cả hai cùng thở dốc tựa hồ như ngay cả những tiếng hoan hô bên ngoài đều bị che lấp. Ôi tình yêu, hỡi tình yêu, chót lưỡi đầu môi cũng khiến người đắm đuối mà trong lòng cậu cũng lại nguyện được như viên hổ phách, được nhựa cây bao lấy, trải qua thương hải tang điền cũng không thể chia lìa.

....

Ngày mà Ngụy Tư Lẫm tỉnh lại, mấy cây hoa quế trong sân đã ra nhụy, nở hoa rồi.

Nguyên Thanh hái một ít, đặt trong bình tựa như lượm lặt ánh sáng cho thêm phần ấm áp, cắt thêm một cành nhỏ, nói: "Anh mà tỉnh sớm mấy hôm là nghe được tiếng quân địch đầu hàng."

Ngụy Tư Lẫm cười cười: "Tôi nghe được từ sớm rồi." Hắn liếʍ đôi môi trắng bệch, tái nhợt như một bông hoa quế. Nguyên Thanh cũng cười, lấy nước cho hắn, nói: "Tư lệnh Lý quay lại rồi, mẹ cũng nhớ anh."

"Ừ." Ngụy Tư Lẫm nhấp một ngụm trà. "Em lại đây." Hắn ôm đối phương, kéo lên trên giường. Nguyên Thanh giật mình: "Làm gì đấy! Vết thương... Ưʍ..." Câu nói treo bên miệng đã bị nuốt vào. "Ưʍ."

Mắt Nguyên Thanh ướŧ áŧ, Ngụy Tư Lẫm nhìn cậu: "Xin lỗi." Hắn nói. Nguyên Thanh nhìn xuống: "Nói linh tinh..." Áo bị cởi ra, cậu nhìn người đàn ông liếʍ mυ"ŧ bầu ngực mấy hôm chưa được yêu thương, xong eo lên, lỗ nhỏ trong quần chảy nước. Ngụy Tư Lẫm vê đầu v* cậu, hỏi: "Có chảy sữa được không?" Nguyên Thanh lườm: "Cả ngày toàn nghĩ cái gì đấy?" Ngụy Tư Lẫm buông tay: "Em lên đi." Hắn nói, giọng như dỗ dành mà cũng như làm nũng: "Anh hôn mê mà vẫn muốn em, đêm nào cũng khóc. Cả trong mơ cũng ôm em, làm em, nhìn em ôm bụng to, ngực đầy sữa, anh thì bế em, vừa giã vừa mυ"ŧ..."

"Nói cái gì đấy!" Nguyên Thanh xấu hổ, mặt đỏ bừng, tai đỏ lựng. Cậu quay mặt đi, cởϊ qυầи, mái tóc đã cắt lại dài ra, dán lên cổ, trông lại có vẻ trung tính, tựa đóa hoa lưỡng tính.

Hắn mở chân cậu, tay ra vào bên trong âm đ*o. Nước da^ʍ chảy ra ngoài, Ngụy Tư Lẫm vừa nhìn đã không chịu nổi mà tách rộng hai đùi đối phương ra: "Bé yêu, cho anh vào." Nguyên Thanh "Ưm" một tiếng, nâng mông lên. Thứ kia của Ngụy Tư Lẫm cương cứng, dựng lên, Nguyên Thanh đỡ nó đi vào. Qυყ đầυ to lớn đẩy môi âʍ ɦộ ra, từ từ vào trong. Ngụy Tư Lẫm nhắm mắt lại, mở ra, nặng nề thở, không để lộ du͙© vọиɠ đã giấu kỹ.

"Em chuyển động đi." Nguyên Thanh bị Ngụy Tư Lẫm cọ âʍ ѵậŧ, run lên bần bật, nuốt vào tận cùng: "Ưʍ." Nguyên Thanh cắn môi, bám giường, từ từ lắc hông. Ngụy Tư Lẫm sờ lên âʍ ɦộ của cậu, chơi đùa. Nguyên Thanh hoa mắt tựa như say mồ hôi: "Đừng."

Nguyên Thanh thở dốc. Ngụy Tư Lẫm cười cười nhưng tay vẫn xoa. Thứ bé bỏng đáng yêu nhếch lên, bắn dịch trong. Hắn nói:"Thể lực chẳng ra sao cả." Nguyên Thanh không đáp lời, chỉ lắc hông. Đột nhiên Ngụy Tư Lẫm ngồi dậy: "Em từ từ đã." Hắn rút dương v*t ra, đè người xuống giường: "Nằm nửa tháng rồi, để anh vận động."

Hạ eo đâm thẳng vào nơi tựa như động tiêu hồn, hắn giã liên hồi. Nguyên Thanh còn chưa kịp hoàn hồn đã bắn tinh. Cậu cầu xin chậm một chút, cẩn thận vết thương, trông tội nghiệp vô cùng.

Ngụy Tư Lẫm vuốt những sợi tóc trên gương mặt đẫm mồ hôi của cậu rồi hôn lên, nói: "Anh yêu em." Nguyên Thanh nghe xong trái tim đập rộn ràng, giật mình, "Ưm" một tiếng, giơ chân, kẹp chặt eo đối phương.

Mặt trời đã ngả về Tây, đèn và cả những hy vọng đều là ánh quang soi sáng cho bọn họ.