Chương 4: Quần áo

Chân và bụng Ngụy Tư Lẫm run lên, ôm lấy Ngụy Tư Lẫm, âʍ ɦộ bị căng ra. Cậu cảm nhận thứ nóng chảy bên trong mình lớn dần lên, chiếm đoạt lấy âm đ*o.: "Ưʍ..." Trong chớp mắt người Nguyên Thanh căng cứng, nắm chặt tay, bám lên trên như đuối nước. Làn tóc mềm mại dán lên da gáy trắng trẻo tựa bụi gai xấu xí che giấu hoa hồng bạch.

Nguyên Thanh thở dốc: "Tôi bắn vào nhé." Giọng khàn khàn, môi cọ qua miệng Nguyên Thanh: "... Có đẻ em bé được không?" "Không đâu." Nguyên Thanh nghĩ. "Ưm!" Lại một tiếng rêи ɾỉ, cậu cong eo, dòng nóng bỏng bắn thẳng vào cổ tử ©υиɠ. Nguyên Thanh nức nở, được Ngụy Tư Lẫm ôm lấy, âm đ*o co rút gom luồng nhiệt lại như một lớp dịch nóng, sôi trào trong bụng. Nguyên Thanh bất động, thứ đằng trước bỗng nảy lên, chảy vài giọt dịch trong. Gân cốt trong người cậu như nát hết: "Đừng làm..." Nguyên Thanh yếu ớt kêu lên mấy từ, Ngụy Tư Lẫm đáp lại "Ừ" rồi vén tóc cho đối phương: "Bế em đi tắm."

Tắm xong cũng đã muộn. Cụm mây rách toang, ánh trăng đột nhiên bị tách ra, lạnh lẽo như băng, những cành cây khẳng khiu bị cửa sổ giấy che đi trông có vẻ dịu dàng hơn. Đêm tối đen. Ngụy Tư Lẫm tắt đèn ôm Nguyên Thanh ngủ, trước khi nhắm mắt còn sờ xương sườn cậu kêu sao lại gầy thế này.

Mấy hôm sau, toàn đội đi ra ngoài, Ngụy Tư Lẫm ở lại trông coi. Tư lệnh nói: "Cậu tính xem, từ khi Anh Quốc đánh Thanh Triêu, rồi quân phát xít... đám quỷ Nhật kia, ỷ vào đó mà cũng tiến quân vào. Giờ thấy khí thế của quân địch giảm dần, cũng sức cùng lực kiệt rồi. Lần này ta xuất quân là đi về phía thắng lợi rồi, cậu còn trẻ, sức dài vai rộng, bảo vệ thành phố này cũng coi như là không phụ bộ quần áo đang mặc trên người."

Ngụy Tư Lẫm thẳng lưng, hai mắt sáng rực, đáp lời: "Ngài yên tâm, tôi có chết cũng không để mất thành."

Tư lệnh nói liền lúc ba chữ "Tốt" rồi đưa đội đi. Đường chân trời lấp lánh ánh vàng tản dần ra, bao phủ dần lên quân đội đang hành xuân. Ngụy Tư Lẫm đứng trên tầng nhìn theo bóng dáng họ, dưới ánh nắng sáng ngời quá mức đẹp mắt, đôi mắt hắn nhòe đi tựa như thấy được ngày chiến thắng trở về.

Tóc Nguyên Thanh dài quá vai, tới tận xương bướm. Cậu ngồi trước bàn trang điểm, vuốt thẳng tóc rồi dùng dây hoa buộc lại.

Ngụy Tư Lẫm bước vào nhà, nhìn lướt qua rồi hỏi: "Sao không cắt?" Nguyên Thanh nghe vậy mới quay đầu lại: "Về rồi ạ." Dứt lời lại thấy mấy cái túi to trên tay hắn Nguyên Thanh mới lại hỗ trợ, vừa làm vừa đáp: "Tiếc ạ."

Ngụy Tư Lẫm nhướng mày, nói: "Vậy thôi không cắt nữa." Hắn mở một trong mấy cái túi ra: "Tôi mua quần áo cho em này." Nguyên Thanh ngẩn người: "Mua ấy ạ?" Cậu cẩn thận cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng đang thịnh hành, cổ áo cứng cáp cũng màu trắng luôn."

"Em thử xem có hợp không?" Ngụy Tư Lẫm vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ra, bên trong hắn mặc áo sơ mi xanh ôm sát tôn lên dáng người vai rộng eo nhỏ. Nguyên Thanh vừa nhìn đã đỏ mặt, chỉ biết gật đầu, định vào trong phòng thay nhưng bị Ngụy Tư Lẫm ngăn lại: "Em thay ở đây cho tôi xem."

"Vâng." Nguyên Thanh hạ mắt, đồng ý. Cậu tháo cúc áo ra, cởϊ áσ xuống trừ lại áσ ɭóŧ. Trên da thịt trắng mịn còn lại những dấu hôn vụn vặt nhưng trên l*иg ngực nó lại xuất hiện với tần suất dày đặc.

"Nhiều cúc áo thế ạ." Nguyên Thanh vừa mặc áo vừa lẩm bẩm, Ngụy Tư Lẫm cười: "Không cần cài đâu." Hắn giơ tay chạm vào làn da mỏng manh ấm áp: "Không mất công lại cởi, phiền." Câu nói dứt Nguyên Thanh đã bị đè xuống, chiếc áo vừa mới mặc đã lại rơi xuống ngang hông.

Ngụy Tư Lẫm xoa nắn ngực cậu rồi lại sờ bên dưới một lúc rồi cắm vào. Nguyên Thanh hơi ngửa người, nhìn Ngụy Tư Lẫm hạ eo muốn đi vào chỗ sâu trong. "Ư..." Nguyên Thanh nuốt vào, bên trong âm đ*o nóng hầm hập, ướt đẫm. Chợt cậu nhớ tới điều gì, ôm thái dương của Ngụy Tư Lẫm, nhắc: "Mẹ bảo mình đi thăm."

Ngụy Tư Lẫm đứng dậy: "Không rảnh." Hắn nói, nhíu mày, nâng đùi Nguyên Thanh lên, nặng nề chuyển động: "Em đi vậy." Ngụy Tư Lẫm "Ừ" một tiếng, liếʍ môi cậu rồi lại mυ"ŧ ra một chuỗi đỏ rực trên gáy ai kia.

Nguyên Thanh hơi híp mắt lại hưởng thụ, bên dưới bị giã vang lên tiếng bạch bạch. Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh ấy bị phóng đại gấp bội, phập phồng, phóng túng.

"Chờ hết chiến tranh," Một lúc lâu sau, Ngụy Tư Lẫm mới nói, bên dưới vẫn ra ra vào vào làm Nguyên Thanh bắn tinh: "... Hết rồi tôi tranh thủ thời gian đi thăm mẹ." Ngụy Tư Lẫm vừa nói vừa xoa bụng Nguyên Thanh dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt. Xi𝐧‎ hã𝓎‎ đọc‎ tru𝓎ệ𝐧‎ tại‎ ==‎ truⅿtr‎ u𝓎𝙚𝐧.𝒗𝐧‎ ==

"Ưʍ." Nguyên Thanh thở dốc, trong lòng hoảng hốt nên lại ôm lấy hắn, ngập ngừng: "Đừng mất..." Ngụy Tư Lẫm run lên, mất cái gì? Mất mạng? Mất nước? Hay mất Nguyên Thanh?... Hắn chẳng dám nghĩ: "Không đâu." Ngụy Tư Lẫm nhẹ giọng, đè Nguyên Thanh xuống, bên dưới hơi rút ra, đâm vào tận gốc rồi bắt đầu hung ác mà giã.

"A!" Nguyên Thanh bị đâm đến run rẩy, âm đ*o tê dại, ướt đẫm. "Không mất được." Ngụy Tư Lẫm ôm chặt cậu, hứa hẹn. Nguyên Thanh hoảng hồn, đầu v* bị cắn sưng đỏ, hơi đau đớn. Cậu khóc nấc lên, đầu ngón tay hơi cuộn lại, siết chặt áo sơ mi trắng tựa như người chết đuối vớ được cọc gỗ.