Chương 1: Về nhà

Khi Ngụy Tư Lẫm về đến nhà trời còn chưa sáng. Hắn mở cửa, trong nhà tối om, bí ẩn như nước thủy triều.

Hắn bật đèn, kéo hành lý vào trong, cởϊ áσ khoác ra. Cởi được một nửa thì trên lầu có người đi xuống. Hắn nhíu mày nhìn kỹ. Người đó mặc váy ngủ kiểu Tây, chân gầy, eo nhỏ, trắng trẻo đến chói mắt người nhìn.

Nguyên Thanh thấy người thì hoảng sợ. Cậu tưởng gặp trộm. Bám lấy cầu thang, đầu ngón tay trắng bệch, cậu ngớ ra một lúc rồi quát: "Anh là ai?" Giọng hoảng sợ nhưng nhũn như bùn.

Ngụy Tư Lẫm nhíu mày: "Tôi phải hỏi cậu đấy." Hắn mỉm cười bước tới. Ánh đèn làm gương mặt sáng lên, đầy vẻ sắc bén nghiêm nghị nhưng cũng tuấn tú vô cùng. Ngụy Tư Lẫm lạnh lùng chất vấn: "Đây là nhà tôi, cậu ở đâu ra vậy?"

Nguyên Thanh thấy hắn cách mình có mấy bậc, hơi cúi xuống,như muốn nuốt chửng cả cậu vào: "Tôi... tôi là vợ của Ngụy Tư Lẫm." Cố gắng nói xong, mắt Nguyên Thanh đỏ bừng như bị bắt nạt.

Ngụy Tư Lẫm ngạc nhiên, kéo người lại: "Tôi có phu nhân lúc nào vậy?" Hắn cười, hỏi: "Trông đến là lẳиɠ ɭơ. Tên gì nào?"

Nguyên Thanh chớp mắt, lông mi cong cong: "Không biết anh." Cậu mím môi: "Không nói."

Ngụy Tư Lẫm xùy một tiếng, thả tay: "Phu nhân của tôi." Hắn ngồi xuống, duỗi dài một chân: "Làm vợ người ta mà không biết chồng mình thế nào à?"

Nguyên Thanh nghe vậy cắn môi: "Anh là Tư Lẫm thiếu gia à?" Người bên dưới không nhúc nhích, chỉ đáp một tiếng ngắn. Một lúc sau Ngụy Tư Lẫm mới hỏi: "Ngụy Mai gọi em đến à?"

Ngụy Tư Lẫm đáp "Ừ". "Mẹ tốt lắm. Mẹ cứu em, em báo đáp bà, hầu hạ thiếu gia." Ngụy Tư Lẫm đứng dậy, nhìn xuống hỏi: "Gọi mẹ luôn rồi?" Giọng bình thản, không biểu lộ rõ cảm xúc. Nguyên Thanh run run gật đầu, đột nhiên bị ấn lên tường.

Ngụy Tư Lẫm đè người, tách hai chân cậu ra, chen đầu gối vào giữa: "Đúng là hoang đường, tôi thích đàn ông, bà đưa đàn ông cho tôi..." Ngụy Tư Lẫm ghé vào tai cậu thở, nóng bỏng cả da: "Đẹp thật." Hắn "Chậc" một tiếng, bóp eo cậu: "Sao lại mặc đồ đàn bà thế này, da^ʍ quá."

Nguyên Thanh kêu lên: "Mẹ... mẹ bảo thế." Ngụy Tư Lẫm đè lên, liếʍ má cậu: "Tên gì?"

"Tên... tên là Nguyên... Nguyên Thanh." Giọng nói êm ái, còn trộn lẫn tiếng thở làm tai Ngụy Tư Lẫm nóng lên, sau đó đến toàn thân. Hắn bóp mặt đối phương, hôn lên khuôn miệng đó, còn mυ"ŧ vào. Nguyên Thanh vò vò váy. Ngụy Tư Lẫm cười, tiểu phu nhân của hắn để tóc ngắn đến vai, trông đến là ngoan. Hắn xoắn xoắn tóc cậu, hỏi: "Có cho làm không?"

Nguyên Thanh nghe vậy thì giật mình, mắt ướt đẫm. Tư tưởng cậu còn cổ hủ, lại bị rót đạo làm vợ vào, chỉ tránh ra một chút, ngập ngừng: "Cho... Ư." Chưa dứt lời đã bị Ngụy Tư Lẫm chạy miệng mυ"ŧ lưỡi, vừa liếʍ vừa hôn khiến nước bọt tiết ra chảy xuống dưới, rêи ɾỉ những tiếng ướŧ áŧ.

Ngừng một lúc, Nguyên Thanh ngước lên, ánh mắt yếu đuối. Ngụy Tư Lẫm xoa xoa ấn đường cậu, bế người vào phòng.

Phòng của Ngụy Tư Lẫm vẫn vậy, trang hoàng kiểu tân cổ giao hòa. Ngụy Tư Lẫm đặt cậu xuống, mắt liếc nhìn bàn tay, đỡ lên, móng tay đo đỏ như hoa mai, cầm lên hỏi: "Còn đánh móng tay à?"

"Vâng." Ngón tay Nguyên Thanh nắm lại, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, mặt cậu cũng nóng dần lên. Ngụy Tư Lẫm bảo cậu nằm xuống: "Có thích không?" Nguyên Thanh chớp mắt đáp: "Cứ đánh lên vậy thôi."

"Không thích không phải đánh." Ngụy Tư Lẫm vừa nói vừa cởi khóa hông. Váy tuột xuống, l*иg ngực trắng mịn, vừa sờ lên đã cảm nhận được cặρ √υ" đầy chứ không hề bằng phẳng.

Ngụy Tư Lẫm nghiêng người đè xuống đối phương. Mặt Nguyên Thanh đỏ bừng đến tận tai. Trên người cậu, Ngụy Tư Lẫm liếʍ mυ"ŧ vυ", nhiệt độ tụ lại một chỗ, căng trướng, bùng nổ.

Nguyên Thanh kêu lên, rụt rụt vai. Ngụy Tư Lẫm liếʍ một lúc cho đỏ lên mới ngẩng lên sờ bên dưới cậu. Nguyên Thanh kinh sợ, khép chân lại. Ngụy Tư Lẫm cọ cọ, đυ.ng đến dương v*t bán cương của cậu mới lẩm bẩm: "Xấu hổ cái gì?"

Nguyên Thanh lắc đầu còn Ngụy Tư Lẫm thì cười: "Tôi sẽ nhẹ nhàng." Dứt lời, hắn kéo chân cậu lên, váy tuột xuống thắt lưng. Ngụy Tư Lẫm thò tay xuống định mò lỗ hậu thì lại sờ phải một khe thịt, vừa khít vừa mềm. Nguyên Thanh giật nảy người, kêu lên, nước mắt trào ra. Ngón tay Ngụy Tư Lẫm đột nhiên cắm vào khiến đối phương rên lên, mơ màng nhìn người đàn ông của mình đè xuống, giọng khàn khàn hỏi: "Cái gì đây?"

"Hử?" Ngụy Tư Lẫm kề bên tai đối phương hỏi, đầu ngón tay đã đi vào trong, ngoáy vài cái, dính nước. Nguyên Thanh nắm vai Ngụy Tư Lẫm, chân run bần bật, dương v*t bắn tinh. Cậu nức nở, Ngụy Tư Lẫm liếʍ môi cậu, trán đẫm mồ hôi: "Cái gì đây? Tôi hỏi sao lại không nói."

Đây là lần đầu Nguyên Thanh trải qua việc này, xấu hổ vô cùng. Cậu là người song tính, cha không yêu mẹ không thương, gặp thời chiến loạn còn bị bán vào nhà thổ, may có Ngụy phu nhân cứu ra.

Ngón tay Ngụy Tư Lẫm nóng lên, thăm dò vào bên trong âʍ ɦộ. Mắt hắn tối sầm xuống, giọng khàn khàn: "Là bảo bối mà, bỏ em làm gì."

Nguyên Thanh rên lên, xương như nhũn ra. Cơ thể bị tìиɧ ɖu͙© hòa tan, nóng bỏng như đặt trên bếp đun. Ngụy Tư Lẫm quấn quấn tóc Nguyên Thanh. Đôi mắt ai kia ướt cũng, sáng ngời, trong veo lại mơ màng, quyến rũ.

"Thanh Thanh."

Ngụy Tư Lẫm đè giọng, hôn lên đôi môi đỏ thắm. Nguyên Thanh nghe hắn gọi như vậy thì mắt run khẽ, tựa như mất lý trí, nhỏ giọng đáp lại. Ngụy Tư Lẫm hôn cậu, nói: "Hôn lưỡi." Nguyên Thanh nghe lời, há miệng, để lộ chiếc lưỡi nhỏ mềm mại. Ngụy Tư Lẫm tấn công vào trong, quyến luyến triền miên, hương vị ngọt ngào như bơ mà chẳng phải bơ. Không nói rõ được, càng hôn, hương vị càng đậm.

Nguyên Thanh nhìn xuống người bên dưới. Nguyên Thanh đỏ mắt, thở hồng hộc, tay sờ thứ to lớn, thấy nó to thêm thì rụt lại ngay nhưng bị kéo về. Cậu nhìn Ngụy Tư Lẫm dùng một tay cởϊ qυầи, giải phóng thứ kia, nóng bỏng vĩ đại, Nguyên Thanh vừa thấy nó đã ồ lên.

Ngụy Tư Lẫm cười: "Em sờ đi." Hắn dỗ dành, giọng đến là ngọt. Nguyên Thanh giơ tay sờ, bàn tay sơn móng đỏ mân mê qυყ đầυ, tựa như nở hoa. Nó chảy ra dịch trong suốt, dâʍ đãиɠ, đẹp đẽ. Ngụy Tư Lẫm đẩy hông, khiến tay Nguyên Thanh đỏ bừng.

"Thiếu gia." Nguyên Thanh ngập ngừng, mặt nóng lên. Ngụy Tư Lẫm nói cậu ngốc nhưng lại cúi người đánh vào âʍ ɦộ. Nguyên Thanh rêи ɾỉ, chỉ giây lát thôi mà chỗ đó đã ướt đẫm, chảy nước đầy tay Ngụy Tư Lẫm. Hắn nâng eo người kia lên, xem xét âʍ ɦộ kia, nhỏ hơn của con gái, trắng hồng, chưa từng bị động chạm, tựa như nụ hoa chờ ngắt.

Ngụy Tư Lẫm ghé vào hôn, liếʍ nước da^ʍ ngọt ngào xung quanh. Nguyên Thanh "ưm" một tiếng, nhấc eo lên, tay túm viền váy ren, giọng run run: "Bẩn..." Cậu thở hổn hển: "A... Anh đừng..."

Ngụy Tư Lẫm dừng miệng, nói: "Liếʍ cho mở ra, dễ làm." Hơi thở nóng bỏng phả lên âʍ ɦộ khiến trái tim của Nguyên Thanh sa vào tìиɧ ɖu͙© nhảy liên hồi như có con thỏ bên trong.

Ngụy Tư Lẫm mở chân cậu ra, dùng qυყ đầυ vĩ đại tách hai môi lớn rồi từ từ đi vào bên trong.

Lần đầu tiên của Nguyên Thanh đau đến rơi nước mắt. Ngụy Tư Lẫm bóp eo cậu, cố gắng chuyển động thật chậm nhưng âm đ*o vẫn trướng căng ra như muốn vỡ. Bị đâm rách màиɠ ŧяiиɧ, mùi rỉ sắt dần lan tỏa, bụng Nguyên Thanh giật một cái, cậu nhíu mày, nước mắt trào ra.

Ngụy Tư Lẫm cắn răng, nhịn xuống, từ từ đâm vào. Phía dưới nuốt được hơn một nửa, Nguyên Thanh kéo tay Ngụy Tư Lẫm, nói khẽ: "Chậm thôi, chậm thôi." Hắn xoa bóp bắp đùi cho cậu, ma sát âʍ ѵậŧ, đâm mạnh vào trong. Nguyên Thanh run lên bần bật, sẵn tính hơi mong manh, mới nghiêng đầu túm lấy đệm giường, tay ướt nhẹp, mồ hôi ròng ròng. Ngụy Tư Lẫm thẳng lưng lên hôn đối phương: "Chậm lắm rồi..."

Nguyên Thanh "Ưm" một tiếng, ánh mắt mơ màng, lấp lánh ánh nước. Ngụy Tư Lẫm thấy cậu dần quen rồi mới hạ eo, thúc vào nơi sâu trong. Thịt dán thịt, tiếng bạch bạch vang vọng. Nguyên Thanh run giọng rêи ɾỉ, bị thúc liên tục, chân mở ra, đong đưa. Cậu thở dốc, kéo vạt áo đã mở rộng của Ngụy Tư Lẫm, giơ chân lên quấn lấy eo hắn: "Ư..."

Ngụy Tư Lẫm chống một tay xuống, từng cú thúc hung ác nuốt trọn lý trí của Nguyên Thanh. Qυყ đầυ va phải cổ tử ©υиɠ khiến Nguyên Thanh run bần bật, tiếng rên cao vυ"t, âm đ*o co rút, chảy nước tưới lên Ngụy Tư Lẫm.

Hắn lui ra ngoài, dính theo cả một sợi chỉ. âm đ*o mυ"ŧ chặt như giữ khách. Ngụy Tư Lẫm ôm lấy người kia, vừa sờ, vừa nói đã bắn hai lần rồi đấy. Hắn hôn lên chiếc cổ thon dài, xoa vυ" rồi lại thúc eo vào.

Nguyên Thanh giật bắn: "Đừng..." Cậu trợn mắt. Ngụy Tư Lẫm trầm mặt, siết eo đối phương, dương v*t từ từ chuyển động: "Nói cho làm rồi sao còn đổi ý vậy?"

Dứt lời, hắn không kiềm chế nữa mà đè người xuống, vén váy, bóp mông, giã liên tục. Nguyên Thanh chôn đầu trong gối, bị thúc mà chỉ biết rêи ɾỉ. Ngụy Tư Lẫm đâm thêm mấy trăm cái mới bắn ra bên trong.

Hắn thở dốc, rút ra. "Phụt" một tiếng, nước da^ʍ chảy ra.

Trời đã tờ mờ sáng, chim bắt đầu líu lo điệu dân ca trên ngọn cây. Mặt trời ló đầu dậy, ấm áp, soi sáng hy vọng tràn đầy vùng đất Cửu Châu.