- Ừm, chúng ta là người một nhà, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.
Tư duy của hắn về việc gọi Ngàn dặm đại liên, nhìn chăm chú một chút, phát hiện ra rằng người này đang cười, mà nụ cười kia rất kɧoáı ©ảʍ nhiễm hắn, làm tâm tình của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
- Vậy ta sẽ đi xung quanh xem thử, sau này nói không chừng sẽ không trở về nữa.
Thiên Đại Liên đề nghị nói, bình tĩnh mà xem xét căn nhà này quả thật không tệ, cho dù là đi dạo một chút cũng không tệ.
Hắn nhẹ gật đầu, ý tưởng của Khuynh Kỳ giả cũng giống như Thiên Đại Liên, nhưng lần này hắn càng phải cụ thể hơn.
- Có thể thuận tiện tìm xem có thứ gì có thể sử dụng hay không.
Hiện giờ, đồ dùng sinh hoạt thông thường mà bọn họ lấy được ở Ma Lạp đều thiếu, cho nên nếu có thể tìm được chút vật phẩm có thể sử dụng từ nơi này, cũng coi như là thu hoạch được trong chuyến đi này.
Thiên Đại Liên lại có ý kiến bất đồng, không phải hắn không động lòng đối với đồ vật trong phòng, chỉ là cảm thấy quá rêu rao rồi.
Lỡ như lấy ra đồ vật từ nơi này, bị những người khác phát hiện là Thần Minh ngự dụng thì bọn họ không thể giải thích được.
Suy nghĩ một hồi, Thiên Đại Liên nói với Giả Thiên Kỳ:
- Không cần đâu, chúng ta lập tức đi ngay, đi qua kia để bọn chúng ở lại, không cần phải động đến chúng nữa.
Lời này làm cho lời nói của Khuynh Kỳ Giả động, hắn trầm tư vài giây sau gật đầu.
Thiên Đại Liên thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm đi dạo cùng với Khuynh Kỳ Giả trong căn phòng này.
Nhưng mà ngoại trừ cây phong đỏ rực trong đình viện và những nơi lộ ra trang hoàng đẹp đẽ quý giá ra thì toàn bộ nhà cửa đều vô cùng trống trải, không có bao nhiêu dụng cụ gia đình và đồ trang trí, trên cơ bản không có chức năng cư trú hằng ngày.
Một đường nhìn xuống, Thiên Đại Liên Minh đã hiểu vì sao Khuynh Kỳ Giả lại thờ ơ với cảnh sắc trong viện.
Có lẽ là do bị Lôi Thần lưu lại đây lâu năm, nên mỗi ngày hắn đều phát ngốc đối với tiểu viện kia, ngoại trừ chuyện này ra thì không còn tiêu khiển gì khác.
Không biết tại sao Thiên Đại Liên lại sinh ra cảm giác như bản thân cũng bị khổ sở, hắn bỗng nhiên không muốn ở lại đây lâu nữa. Thật sự là chịu không nổi, hắn nhỏ giọng hỏi Khuynh Kỳ Giả:
- Khuynh Kỳ Giả, chúng ta trở về được không?
- Được rồi, ngươi mệt mỏi rồi sao?
Khuynh Kỳ giả ôn hòa hỏi lại.
Thiên Đại Liên trả lời thật:
- Đúng là có một chút.
Không phải thân thể mệt mỏi, mà là tâm mệt mỏi.
Cảm nhận được tâm tình uể oải của Thiên Đại Liên, Khuynh Kỳ Giả cũng cảm thấy đi ra ngoài sớm một chút sẽ tốt hơn.
- Vậy chúng ta đi lấy những đồ ăn còn lưu lại ven đường, sau đó về nhà.
Khi nhắc đến từ về nhà, Khuynh Kỳ giả phát hiện ra rằng so với hoa thất mỹ lệ thì căn nhà nhỏ đơn sơ bên bờ biển kia mới có thể được gọi là nhà.
Hoặc là nói, có người nhà ở địa phương mới có thể được gọi là gia.
Khuynh Kỳ Giả hiểu được cười cười, tiếp theo hắn dắt tay Thiên Đại Liên, không mang theo một tia lưu luyến đi ra phía ngoài.
Hai người trở về theo đường cũ, đã có kinh nghiệm phía trước, lần này đi không gian nan như lần trước.
Trên đường xuống núi, Khuynh Kỳ giả hỏi giữa trưa Thiên Đại Liên muốn ăn cái gì.
Lời này làm cho Thiên Đại Liên nhớ tới một chuyện khác hắn phải làm, sau khi suy nghĩ một chút hắn cố ý nói với Khuynh Kỳ Giả:
- Bây giờ ta thật sự rất mệt mỏi.
Khuynh Kỳ giả dừng bước lại, cúi đầu nhìn về phía Thiên Đại Liên, phát hiện trên đầu hắn có một tầng mồ hôi mỏng.
- Nếu mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, ta tự mình đi lấy những đồ ăn đó.
Khuynh Kỳ giả tính toán lộ trình, nếu hắn đi đường vòng thì chắc chắn sẽ mệt hơn.
Nếu như ngày hôm qua cõng hắn qua đó, lại không có đồ ăn thuận tiện lấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khuynh Kỳ giả phát hiện chỉ có thể để Thiên Đại Liên chờ mình một chút.
Thiên Đại Liên cũng rõ ràng chỉ có lựa chọn này, nếu không hắn cũng sẽ không nói những lời như vậy, cho nên hắn vui vẻ tiếp nhận kiến nghị của Khuynh Kỳ Giả, để hắn đi lấy rau dưa trái cây là được rồi.
- Liên nhất định không được chạy xa.
Trước khi đi, Khuynh Kỳ Giả không quên dặn dò.
- Ta sẽ không chạy xa.
Thiên Đại Liên ngồi vào tảng đá lớn bên cạnh bãi biển, vẻ mặt ngoan ngoãn trả lời.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Cơ Tuyết giả mới yên tâm đi lên đường nhỏ lấy đồ vật ngày hôm qua đặt.
Thiên Đại Liên chờ đợi Cơ Tuyết Giả đi xa, lập tức nhảy xuống cục đá, dựa theo ký ức cách đó không xa có rất nhiều vũng nước cạn mà Lục Man Man lui tới.
Hắn muốn đi bắt sống Man chậm, sau đó cho Khuynh Kỳ Giả một niềm vui bất ngờ.
Trong quặng mỏ bị cát xung quanh ném đi, thiếu niên đội mũ rộng vành dừng bước lại.
- Ra ngoài đi, ta phát hiện ra các ngươi.
Hắn không quay đầu lại, trong lời nói mang theo sự trào phúng không hề che giấu đối với người theo dõi, sáng sớm hôm nay hắn đã phát hiện có người đang lén đi theo mình, mà tiêu chí của những người đó đã làm hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Không khỏi nhớ tới những đồng liêu đó, dưới đáy lòng thiếu niên phát ra tiếng cười nhạo không tiếng động.
Cũng ngay khi hắn âm thầm cười nhạo đồng sự thì vài tên cá nhân xuất hiện từ chỗ tối.
Những người đó mặc đồng phục kiểu dáng thống nhất, trên mặt đều mang mặt nạ.
Thiếu niên nhận thấy được người theo dõi xuất hiện, vì vậy chậm rãi xoay người nhìn về phía sau.
Từ bề ngoài thì hắn giống với Khuynh Kỳ Giả như đúc, có đôi mắt màu tím và mái tóc ngắn màu đen, nhưng khí chất của bọn họ lại hoàn toàn bất đồng.
So với sự ôn hòa của Khuynh Kỳ Giả thì xung quanh thiếu niên tản ra khí tràng người sống chớ tiến, hắn liếc mắt nhìn những người mang mặt nạ kia, nói với bọn hắn:
- Ta sẽ không gia nhập vào đám người Ngu Nhân Các, các ngươi cứ từ từ mà chết đi.
Người mang mặt nạ sửng sốt, bọn họ không ngờ mục đích của mình lại bại lộ.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là mời vị thiếu niên này gia nhập vào nhóm người Ngu Nhân, vì hiệu lực cho Băng Chi Nữ Hoàng ở Đông Quốc... Đây vốn là tuyệt mật trong tuyệt mật, không nên để cho những người khác biết.
Ngu Nhân Chúng nhíu mày, hắn tạm thời không suy nghĩ đối tượng được chiêu mộ lấy được tin tức từ đâu, chỉ nghe hắn hạ giọng cung kính nói với thiếu niên:
- Ngài có thể tới Đông, gặp đại nhân vai hề sau rồi nói chuyện.
Hà gia hỏa này đối với lời mời này căn bản không để trong lòng.
Thiếu niên hơi nhíu mày, hơi phiền muộn:
- Còn muốn ta lặp lại lần nữa không?
Trong khi nói chuyện, hắn đi về phía Ngu Nhân Chúng canh giữ ở cửa vào mỏ quặng.
Ngu Nhân Chúng dẫn đầu và đội viên của hắn đứng thẳng tắp chắn đường đi của hắn.
Trước mắt thiếu niên bị ngăn trở hiện lên hình ảnh giống như đã từng quen biết, hắn hừ lạnh một tiếng nói ra câu mà hắn đã sớm muốn nói:
- Biến.
Từ sớm hắn đã nói những lời này vô số lần, làm những đồng liêu ngu xuẩn của hắn, những cấp dưới đầu óc không tỉnh táo đều cút sang một bên, hắn đã sớm chịu đủ bọn họ.
Nhưng trước mắt, bọn họ không phải là đồng liêu với những gia hỏa làm cho người ta chán ghét, dù sao thì hắn cũng chưa đạt được danh hiệu Schiller, còn không phải là tán binh chấp hành ở ghế thứ sáu của Ngu Nhân Các sao.
Nhưng chuyện này không quan trọng, Tán Binh không quá để ý đến việc mình bị gọi là cái gì, có thân phận gì. Dù sao thì hắn cũng sắp trở thành Thần rồi, sau khi trở thành Thần Minh, xưng hô và thân phận phàm trần thế tục đều là quá khứ vân khói, không đáng để ý.
Tưởng tượng đến kế hoạch thành Thần kia, tán binh lại nhìn những người ngăn cản đường đi của mình, bực bội tăng thêm.
Đúng là bởi vì kế hoạch kia xảy ra vấn đề nên hắn mới bị đưa về Đạo Thê mấy trăm năm trước.
Mà người chủ trì kế hoạch này chính là các giáo viên đến từ Đông Ngu Nhân Các và Tu Di Giáo Lệnh Viện.
Ở điều kiện tiên quyết này, rất khó có thể không khiến Tán Binh đưa hắn trở về quá khứ, phân loại là do Ngu Nhân Chúng và Giáo Lệnh Viện không đủ khả năng.
Bởi vậy hiện tại gặp lại mấy trăm năm trước, hắn càng xem càng cảm thấy phiền lòng.
Thật sự là không muốn liên lụy nhiều với đám người Ngu Nhân Các, Tán Binh chuẩn bị vận dụng lực lượng làm cho đám gia hỏa không có mắt này nhường đường.
Nhìn thấy một hồi ác chiến sắp nổ, bọn người Ngu Nhân Chúng thở dài, nhường đường cho tán binh.
Tâm trạng của Tán Binh miễn cưỡng tốt hơn một chút, cho nên từ khi dẫn đầu hắn đã không quên khen ngợi:
- Coi như ngươi thức thời.
Đối mặt với sự khích lệ của đối tượng đến từ nhiệm vụ, Lãnh đạo càng thêm trầm mặc.
Ngu Nhân Chúng dẫn đầu không lên tiếng, những người còn lại cũng không dám nhiều lời, tầm nhìn của bọn họ theo sự di động của Tán Binh, mắt thấy hắn đi xa.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Tán Binh hoàn toàn biến mất, một binh sĩ mới của Ngu Nhân Chúng cẩn thận thu hồi ánh mắt, hỏi lãnh đạo:
- Trưởng quan, chúng ta cứ như vậy thả hắn đi sao?
- Trước khi xuất phát ta đã nhận được mệnh lệnh của tiến sĩ đại nhân, bảo chúng ta không được xung đột chính diện với hắn.
Ngu Nhân Chúng bất đắc dĩ giải thích.
Từ tình huống trước mắt có thể thấy phán đoán của tiến sĩ là chính xác, vị đối tượng được mời chào này rất mâu thuẫn với đám người Ngu Nhân.
Người dẫn đầu cảm thấy đau đầu, hắn không nghĩ ra tại sao thiếu niên kia lại biết bọn họ là tới mời hắn gia nhập vào đám người Ngu Nhân, đồng thời lại là biết cái gì, mới có ấn tượng không tốt đối với đám người Ngu Nhân.
- Trưởng quan, nhiệm vụ của chúng ta làm sao bây giờ? Phải nói cho tiến sĩ đại nhân, hắn biết chúng ta tới mời hắn gia nhập không?
Có một binh sĩ thay thế dẫn đầu nói ra tiếng lòng.
Đối mặt với vấn đề này, người dẫn đầu đã đưa ra đáp án gọn gàng dứt khoát:
- Đúng sự thật, báo cáo với đại nhân chấp hành.
Loại chuyện này không thể giấu giếm, cần phải báo cáo toàn bộ, để quan chấp hành phán đoán.
Biết được phải báo cáo cho quan chấp hành, tâm tình của bọn binh sĩ lập tức hạ xuống.
Lãnh đạo phát hiện tâm tình của các binh sĩ trở nên không tốt, nhưng hắn không an ủi, chỉ âm thầm cười khổ vài tiếng, sau đó dẫn bọn họ trở về nơi ở bí ẩn ở giữa núi.
- Các ngươi ở lại đây, ta sẽ báo cáo với tiến sĩ đại nhân.
Hắn dừng mệnh lệnh lại trước các binh sĩ.
Trước mặt bọn họ chính là vị trí tiến sĩ và doanh trại làm việc của vị quan thứ hai trong Ngu Nhân Các.
Sau khi chuyện về ngự ảnh Lô Tâm kết thúc, tên chấp hành kia không trở về đông, hắn vẫn tiếp tục ở lại Đạo Thê, bắt đầu tìm kiếm thành viên mới.
Nói như vậy, việc mời chào thành viên mới của các công đoàn không cần quan viên chấp hành, binh sĩ bình thường thông qua việc báo danh tuyển chọn, còn về nhân vật nào đó có sức lực đặc biệt thì là do tự mình xuất mã.
Điều này làm cho rất nhiều binh sĩ đều không rõ nguyên nhân thật sự tiến sĩ ở lại, chỉ coi như hắn còn phải thực hiện một kế hoạch nào đó.
Ở trên cơ sở này, gần như tất cả binh sĩ của Ngu Nhân chúng đều rất sợ hãi hắn.
Nhưng một người lấy lực lượng của bản thân làm cho vô số sinh linh gặp nạn, cuối cùng còn thành công thoát khỏi hành vi phạm tội, đã đáng giá bị người khác sợ hãi.
Trong lúc dẫn đầu đi về phía trại của tiến sĩ, nội tâm của hắn dần dần trở nên nặng nề.
Sau khi vào trong trại, hắn mới khắc chế sự sợ hãi, nhìn tiến sĩ văn kiện nói:
- Đại nhân, kế hoạch mời chào thất bại, chúng ta bị phát hiện.
Hắn dừng một chút rồi bổ sung:
- Đối tượng mời chào biết nhiệm vụ của chúng ta.
- Hả? Hắn biết à?
Tiến sĩ ngẩng đầu lên khỏi văn kiện, trên mặt hắn cũng mang mặt nạ giống như những mặt nạ khác của Ngu Nhân Chúng.
Người dẫn đầu cúi đầu:
- Đúng vậy, hắn nói cho chúng ta biết, hắn sẽ không gia nhập vào đám người Ngu Nhân Chúng.
- A...
Hắn phát ra một tiếng cười khẽ, tiến sĩ đánh giá:
- Hắn có ý tứ hơn so với dự tính ban đầu.
Đối với chuyện bị từ chối thì hắn không tức giận chút nào, trên thực tế hắn đã đoán trước được kế hoạch sẽ thất bại.
Một khôi lỗi khác đột nhiên xuất hiện, đang đi lại xung quanh, so với khôi lỗi được gọi là Khuynh Kỳ Giả thì cẩn thận hơn, cũng khó đối phó hơn.
- Xem ra phải đổi một phương pháp khác rồi.
Tiến sĩ nói xong liền khoát tay dẫn đầu rời đi.
Người dẫn đầu như được đại xá chạy nhanh ra khỏi doanh trướng.
Không quan tâm đến tâm trạng của cấp dưới, tiến sĩ như có suy nghĩ gì đảo qua văn kiện bị buông xuống, mặt trên rõ ràng là hành tung của Giả Thiên Cơ trong khoảng thời gian gần đây.
Xét thấy hắn phần lớn xuất hiện ở sơn lâm hiếm thấy cùng với thôn xóm, những hành tung mà hắn bẩm báo cũng toàn diện.
Tiến sĩ đọc lướt qua nhanh như gió, cuối cùng ánh mắt dừng lại như muốn nói giả hư thực thực cùng một đứa trẻ sinh hoạt báo cáo.
Có lẽ đứa trẻ kia có thể trở thành người đột phá.
Theo cách nghĩ này, tiến sĩ cảm thấy có thể thương lượng với vai hề để làm cái gì tiếp theo.