Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh sáng buổi sớm xuyên qua cửa sổ tiến vào, Thiên Đại Liên nằm ở trên giường đơn sơ mở mắt ra, ký ức ngày hôm qua chậm rãi hiện ra.

Bọn họ bắt được rất nhiều Lục Man Man, vui vẻ bán đi trong thành, kết quả bởi vì bị phát hiện có mắt thần, mà bị mời đi làm khách! Ngàn lần nhớ lại những chuyện đó, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở trên lưng của hắn ngủ gật trên lưng của Khuynh Kỳ Giả.

Thiên Đại Liên bỗng nhiên cảm giác có chút mất mặt, nhưng nghĩ lại thì hắn lại nghĩ hiện tại mình chỉ là một tiểu hài tử, mệt mỏi một ngày, muốn đi ngủ sớm một chút cũng bình thường.

Trong lòng tự an ủi mình, Thiên Đại Liên bỗng nhiên phát hiện ra rằng trước khi hắn ngủ, hình như Khuynh Kỳ Giả nói với hắn một ít lời.

Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi Giả Thiên Cơ sẽ nói gì.

Trong lòng mang nghi hoặc này, Thiên Đại Liên nhanh chóng mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng ngủ.

Người bình thường sẽ dậy tương đối sớm, dựa theo tình huống trước đây, lúc này hắn hẳn là đang nấu cơm hoặc là thu thập đồ vật.

Quả nhiên Thiên Đại Liên vừa ra khỏi cửa phòng ngủ đã nhìn thấy Nhàn Cơ Giả đang bưng bát từ trong phòng bếp ra.

- Liên, ngươi tỉnh rồi.

Khuynh Kỳ giả cười nói.

Ngàn lần nhớ lại một tiếng chào buổi sáng, nhưng vừa mới mở miệng ngáp một cái đã nhảy ra ngoài.

Nhìn bộ dáng giống như hắn còn chưa ngủ tỉnh, nụ cười của Giả Thiên Kỳ càng rõ ràng hơn, cười xong hắn thúc giục nói:

- Mau tới ăn cơm đi.

- Ừm,

Thiên Đại Liên ngượng ngùng gật đầu.

Ngồi vào trước bàn ăn, cơm canh bày ra trên mặt đất đạm bạc, chúng giống với đồ ăn ngày xưa như đúc, nhưng Thiên Đại Liên vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào.

Lúc này, hắn lại nhìn về phía Giả Thiên Cơ đang dùng bữa, cảm giác ăn những thứ này quá uỷ khuất với hắn.

Tuy nói rằng Khuynh Kỳ giả đã nói rõ hắn không cần ăn nhiều đồ ăn như vậy, nhưng Thiên Đại Liên lại cảm thấy ăn hay không ăn là một chuyện, thích ăn cái gì thì ăn cái đó.

Lúc này, Thiên Đại Liên đã kiên định cho rằng Khuynh Kỳ Giả thích ăn thịt người.

Hắn không khỏi quyết định chờ ăn xong bữa sáng sẽ lén đi ra ngoài bắt lục man man, cho Khuynh Kỳ Giả một kinh hỉ, làm hắn mở rộng khẩu vị.

Đang lúc Thiên Đại Liên hùng tâm bừng bừng muốn mở ra kế hoạch bắt giữ của Lục Đại Liên, một bát cơm đặt tới trước mặt hắn, đồng thời hắn nghe thấy lời của Khuynh Kỳ Giả hỏi:

- Ngươi có muốn đi cùng ta một chỗ hay không?

Thiên Đại Liên lấy lại tinh thần, hắn chớp mắt hỏi lại:

- Là nơi nào?

- Phòng ở trước kia ta đã ở.

Khuynh Kỳ giả nói xong thở dài.

Lời này vừa nói ra, Thiên Đại Liên nhớ tới ngày hôm qua, rốt cuộc thì Khuynh Kỳ Giả đã nói gì với hắn.

Chuyện này làm Thiên Đại Liên có chút do dự, đây không phải là hắn không muốn đi, mà là cốt truyện của hắn, Khuynh Kỳ Giả và đứa trẻ kia cũng đi qua căn nhà kia, nhắc tới ước định làm người nhà với nhau, kết quả không lâu sau thì đứa trẻ kia đã qua đời.

Hiện giờ Thiên Đại Liên chính là đứa bé hẳn là đã qua đời kia, hắn đương nhiên sẽ cảm thấy mâu thuẫn đối với căn nhà kia.

- Khuynh Kỳ Giả, sao ngươi lại muốn đi đến đó?

Thiên Đại Liên đang rối rắm hết sức không quên dò hỏi, hắn muốn nghe thử xem Khuynh Kỳ Giả có lý do gì không thể bay đi không.

Khuynh Kỳ giả tự hỏi một lát rồi trả lời:

- Ta muốn nói một tiếng gặp lại với nó.

Lần này gặp lại không chỉ là một đống phòng ở dùng để bố trí cho hắn, còn có đi. Nhưng mà ý tưởng này của Khuynh Kỳ Giả cũng không nói với Thiên Đại Liên, hắn không ngờ đứa nhỏ này lại tiếp xúc với thứ nặng như vậy.

Cho nên chỉ cho rằng hắn yêu thích cũ, muốn dạo thăm chốn cũ.

Khuynh Kỳ Giả tưởng quá nhập thần, không nhìn thấy biểu tình giật mình của Thiên Đại Liên đối diện.

Nhân lúc Giả Khuynh Kỳ chưa chú ý tới, Thiên Đại Liên đã thu hồi sự kinh ngạc kia, nhỏ giọng đáp ứng:

- Được rồi, vậy khi nào chúng ta đi qua?

Hắn không ngờ rằng đó lại là nguyên nhân này, điều này làm hắn có một suy đoán mơ hồ.

Khuynh Kỳ giả trả lời đã sớm chuẩn bị tốt:

- Cơm nước xong chưa? Khi trở về, vừa hay chúng ta có thể mang đồ ăn ven đường từ ngày hôm qua đến đây.

Hắn còn chưa quên những rau dưa trái cây bị đặt ở bên đường nhỏ, tuy hắn phải đi đường xa một chút, nhưng như vậy gần đây chỉ cần đi một chuyến là đủ rồi.

- Đương nhiên có thể.

Thiên Đại Liên không có ý kiến, ngay sau đó hắn phát hiện có thể thừa dịp Khuynh Kỳ Giả đi đến khoảng cách đặt đồ ăn ven đường, đi bắt đầu gọi đồ ăn.

Gần con đường nhỏ kia chính là chỗ nước cạn mà ngày hôm qua hắn và Khuynh Kỳ Giả bắt được, nói không chừng nơi đó còn có cá lọt lưới.

Hạ Thiên Đại Liên càng thêm nhận định đây đúng là một mũi tên bắn ba con nhạn.

Nếu thuận lợi, giữa trưa bọn họ có thể ăn một bữa tiệc lớn thịt người.



Thiên Đại Liên nghĩ như vậy, rau dưa trong miệng cũng trở nên có tư vị hơn.

Dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa sáng đơn giản, Thiên Đại Liên không chờ được chủ động đi đến căn nhà kia.

- Được rồi, chờ ta chuẩn bị nước.

Thật ra thì Khuynh Kỳ giả không cấp như vậy.

Thiên Đại Liên cảm thấy bội phục đối với sự cẩn thận của hắn, hắn hoàn toàn không ngờ tới loại chuyện lấy nước này.

Đột nhiên hắn ý thức được mỗi lần ra khỏi cửa đều là Khuynh Kỳ Giả chuẩn bị, sẽ mang theo đầy đủ đồ ăn nước uống, có đôi khi còn sẽ lưu ý đến cây ăn quả hoang dại.

Giả thiết hắn không gặp phải Khuynh Kỳ Giả thì có lẽ sẽ sống rất gian nan.

Thiên Đại Liên nhìn bóng dáng của Khuynh Kỳ Giả, càng cảm tạ hắn hơn.

- Liên, có thể đi rồi.

Khuynh Kỳ Giả bị thứ tốt gọi là Thiên Đại Liên xuất phát.

Thiên Đại Liên được gọi tên không nghĩ nhiều, đi về phía Khuynh Kỳ Giả.

Khuynh Kỳ Giả còn nhớ rõ lộ tuyến nơi hắn sinh ra, hắn nắm tay Thiên Đại Liên, dọc theo đường đi ra biển hướng về ngọn núi cất giấu kia.

Bởi vì nơi đó cách nơi ở xa nên bọn họ không gặp phải ai trên đường đi.

Vốn dĩ vị trí của Thiên Đại Liên cảm thấy lại là cực hạn, không ngờ chờ vào trong núi, ngay cả đường có thể đi cũng không có.

Đi trong rừng rậm đầy cỏ dại, Thiên Đại Liên một bên nắm chặt tay của Nhàn Kỳ Giả đề phòng mình bị ngã, một bên cảm thán Lôi Thần thật đúng là tìm được nơi tốt để ở Nhàn Kỳ Giả, nơi này có thể bị người khác tìm được thật là kỳ tích.

- Phía trước chính là đến rồi.

Khi nói chuyện, Khuynh Kỳ Giả có thể cảm nhận được bàn tay bị nắm chặt, vì vậy hắn cũng tăng thêm vài phần lực đạo, làm cho Thiên Đại Liên an tâm.

- Nơi ở trước kia của ngươi thật là xa xôi.

Thiên Đại Liên không nhịn được nói ra lời trong lòng.

Khuynh Kỳ Giả biểu thị đồng ý:

- Đúng vậy, chính là bởi vậy nên sau khi ta rời khỏi mới không trở về.

Đối với lời nói của Khuynh Kỳ Giả, Thiên Đại Liên Thâm biểu hiện tán đồng:

- Đổi lại là ta, ta cũng không muốn trở về.

Con đường này khó đi đến mức làm người ta không muốn đi lại lần nữa.

Khuynh Kỳ giả nhẹ nhàng cười một tiếng không nói tiếp, ánh mắt của hắn nhìn về phía vách núi đầy dây leo màu xanh lục, ở đó có một cái khe đá chỉ đủ cho một người đi qua.

buông lỏng bàn tay đang nắm Thiên Đại Liên, Khuynh Kỳ giả dặn dò:

- Ta đi mở những dây leo kia ra, như vậy mới dễ đi vào.

- Ta tới hỗ trợ.

Thiên Liên Đại Xung Phong Nhận Việc, không thể chuyện gì cũng để Khuynh Kỳ Giả làm.

Vốn dĩ Nhàn Kỳ Giả định từ chối, hắn cảm thấy những dây leo kia sẽ mất hơn một ngàn ngón tay, nhưng nhìn bộ dáng rất muốn giúp một phen của hắn, lại không đành lòng từ chối.

Dù sao thì hắn cũng đã tìm được phương pháp trung hoà rồi.

- Vậy thì ta sẽ đi đến bên cạnh dây leo kia, những chỗ cao kia do ta làm.

Nghe câu nói này, Thiên Đại Liên bỗng nhiên rất muốn hỏi: Có phải là Khuynh Kỳ Giả đang nói hắn lùn hay không?

Đôi môi của Thiên Đại Liên giật giật, cuối cùng không mở miệng hỏi. Dù sao thì tuổi của hắn trước mặt là khoảng mười tuổi, sau này khẳng định còn có thể lớn lên, mà chiều cao của Khuynh Kỳ Giả đã cố định, không thể cao thêm được nữa.

Thiên Đại Liên rất có lòng tin đối với thân cao của mình trong tương lai.

Cứ nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Chỉ là Thiên Đại Liên còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, bên kia Khuynh Kỳ Giả đã bắt đầu bận rộn.

Thiên Đại Liên cũng chỉ có thể buông chuyện này ra khỏi lòng, từ trong tay của Khuynh Kỳ Giả tiếp được dây leo bị kéo xuống, ném chúng nó sang một bên.

Có hai người đồng tâm hợp lực hợp tác, chỉ chốc lát đã lộ ra khe hở của dây leo.

- Có thể đi vào.

Khuynh Kỳ giả dừng tay nói với Thiên Đại Liên.

Thiên Đại Liên tò mò nhìn xung quanh khe đá, chỉ là nơi đó quá tối, không nhìn thấy rõ cái gì.

- Sợ hãi nói, sau đó kéo quần áo của ta lại.

Trước khi đi vào, Khuynh Kỳ giả đã nhắc nhở Thiên Đại Liên, hắn nhớ không lầm thì giai đoạn kế tiếp còn khá dài.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhànước, Thiên Đại Liên nuốt câu nói ta không sợ hãi kia xuống, trái lại đồng ý.

Khuynh Kỳ giả nghe vậy lại cười cười, một chút phiền muộn trở về chốn cũ đã bị hoàn toàn tan biến.

- Đi rồi.

Nói xong, Cơ Khuynh Kỳ đi vào khe đá.



Ngàn đại liên theo sau, khi đến gần hắn cảm nhận được một sự lạnh lẽo, điều này làm cho hắn rùng mình một cái, theo bản năng nắm lấy góc áo của Giả Thiên Cơ phía trước.

Khi nhận thấy mình làm cái gì, hắn đã bắt lấy vạt áo của Nhàn Kỳ Giả và đi được một đoạn.

Cắn chặt răng, Thiên Đại Liên lại lần nữa an ủi mình là tiểu hài tử, cảm thấy sợ hãi rất bình thường, tuyệt đối không phải hắn nhát gan.

Một đường xuyên qua khe đá hẹp, một cánh cửa bằng gỗ hoàn mỹ xuất hiện trước mặt hai người.

Thiên Đại Liên ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá cánh cửa vừa mới mở kia, mặt trên có một đạo phong ấn rõ ràng đã bị phá vỡ.

- Muốn vào trong môn à?

Thiên Đại Liên hỏi về phía Giả Thân Tuyết hơi ngây người.

Thu hồi tinh thần lại, Khuynh Kỳ Giả duỗi tay đẩy cánh cửa gỗ ra.

Cửa phát ra âm thanh nặng nề, kẽo kẹt, làm cho hàng ngàn hàng vạn người không khỏi cảm khái, ở dưới thời gian gãy, nào có cái gì vĩnh hằng nhất thành không thay đổi. Mặc dù là không có ai mang ra được Khuynh Kỳ Giả, nhưng cánh cửa và phong ấn này ở tương lai cũng sẽ bởi vì không tu sửa được mà bị hỏng.

Thiên Đại Liên lắc đầu, hắn muốn nói những ý tưởng này cho Khuynh Kỳ Giả.

Hà tất hắn là một tiểu hài tử, không nên nghĩ nhiều như vậy, cho nên hắn nuốt những lời này xuống, chuyên chú đánh giá trang hoàng trong nhà.

Xuyên qua một hành lang dài, Thiên Đại Liên nhìn thấy một gốc cây phong.

Cây phong sinh trưởng ở Thiên Nhật Đình Viện này lại không thấy bất kỳ dấu vết mục nát nào, lá cây màu đỏ rơi xuống chồng chất trên mặt đất, giống như ánh bình minh xán lạn.

- Thật xinh đẹp.

Thiên Đại Liên phát ra lời ca ngợi từ nội tâm.

Khuynh Kỳ Giả cũng chuyển hướng về phía gốc cây phong kia, hắn cũng không cảm thấy đẹp, trước khi bị mang ra ngoài, hắn đã nhìn cảnh sắc nơi này không biết bao lâu.

Thật sự là không muốn xem tiếp nữa, Khuynh Kỳ Giả yên lặng mở mắt ra, chậm rãi nói:

- Đúng là xinh đẹp, nhưng nơi này không phải là nơi tốt gì.

Nghe thấy đánh giá này, Thiên Đại Liên cũng thu tầm mắt khỏi cây phong, quay đầu nhìn về phía Giả Thiên Kỳ.

Trong đôi mắt màu tím kia, hắn thấy được cảm xúc khổ sở chợt lóe qua.

Thiên Đại Liên Tâm trầm xuống, cảnh sắc kia trở nên tẻ nhạt vô vị.

Mặc dù nơi này trang hoàng lại tốt, nhưng đối với người bên cạnh hắn thì cũng chỉ là l*иg giam, hắn bị bỏ lại ở đây, không thể rời khỏi, càng không có người giao lưu.

Đối với một người vừa thông minh lại vừa biết suy nghĩ thì đây không thể nghi ngờ là một loại khổ hình.

Thiên Đại Liên đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mang mình vào, sau đó hắn kéo tay của Khuynh Kỳ Giả:

- Không sao, chúng ta sẽ không trở về nữa, lần này tới không phải để từ biệt sao?

- Đúng vậy, chúng ta tới là để nói chuyện gặp lại.

Khuynh Kỳ Giả phụ hoạ, hắn thiếu chút nữa đã quên mục đích lần này.

Thiên Đại Liên ở bên cạnh không ngừng cố gắng tiếp tục nói:

- Cuối cùng cũng nhìn một cái, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Khuynh Kỳ giả hắn nói xong thì cười ra tiếng, tâm tình không còn nặng nề như vừa rồi nữa.

Lại nhìn cảnh sắc xung quanh và cây phong kia, Khuynh Kỳ Giả nghĩ nghĩ nói:

- Nơi này xem như là nơi ta sinh ra, từ khi ta tỉnh lại thì vẫn luôn một mình ở đây.

Nghe thấy lời nói của người máy, Thiên Đại Liên trở nên trầm mặc, trong trò chơi nhắc tới sự ra đời của người máy, gần đây nhắc tới hắn là Lôi Thần chế tạo ra, dùng để cất giữ trái tim của thần, khi người bị chế tạo ra đã rơi nước mắt, mà bị thần cho rằng quá yếu ớt.

Chính là phần yếu ớt này đã dẫn tới việc hắn bị bỏ lại ở đây.

Thiên Đại Liên Hồi Tưởng nhớ lại cốt truyện trong trò chơi, suy đoán xuất hiện trước khi đi vào nơi này lại một lần nữa hiện ra.

Ngàn Đại Liên nhíu mày thầm nghĩ, Lần này Giả Thiên Kỳ trở về nói gặp lại, không chỉ là đối với căn nhà này, mà còn là đối với quá khứ của hắn sao?

Dưới suy đoán này, Thiên Đại Liên rốt cuộc có thể khẳng định cốt truyện đã hoàn toàn bị thay đổi.

Không biết vì sao Thiên Đại Liên phát hiện hắn cần phải sống sót, nếu không thì Giả Thiên Hoa sẽ càng tuyệt vọng hơn.

Thật giống như cho hắn một phần hi vọng, hơn nữa tất cả đều phát triển theo phương hướng tốt, ở thời điểm mấu chốt kia lại mạnh mẽ cướp đoạt phần hi vọng kia.

Thiên Đại Liên thiết tưởng thở dài một hơi, ngẩng đầu lên với Hứa hẹn với Khuynh Kỳ Giả:

- Không sao, hiện tại chúng ta là người một nhà, chúng ta sẽ đi đến Minh Thần đảo.

Đây đã là nói với Khuynh Kỳ Giả, cũng là nói với chính hắn.

Hắn nhất định sẽ sống sót, cái gì mà cốt truyện, cái gì mà giả thiết không thành văn... Quy tắc chính là dùng để phá vỡ.

Trong đầu Thiên Đại Liên vang lên âm thanh leng keng mạnh mẽ, nắm đấm nắm chặt của hắn bỗng nhiên cảm thấy sau này có thể sử dụng gậy bóng chày làm vũ khí của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Trong tương lai đề Oát Cầu Bổng Hiệp ra đời.

Nhân tiện thì Lôi hệ cũng là một thằng lùn.
« Chương TrướcChương Tiếp »