Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khác với tâm tình vui sướиɠ của Khuynh Kỳ Giả, Thiển Dã phu nhân cảm thấy mất mát.

Nhưng rất nhanh nàng đã một lần nữa thu thập lại cảm xúc, mỉm cười nói với Thiên Đại Liên:

- Nếu ngươi có người nhà, vậy thì không thể tốt hơn, ta vốn còn sợ các ngươi không có chỗ dựa, hiện tại xem ra là ta nghĩ quá nhiều rồi.

Khi nói những lời này, trong giọng nói của nàng không hề có chút ảo não nào.

Thiên Đại Liên lại cảm giác được, Thiển Dã phu nhân tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến, nàng đã sớm điều tra bọn họ, đoán trước được loại tình huống này xảy ra.

Không biết nàng điều tra đến đâu rồi.

Yên lặng suy nghĩ, Thiên Đại Liên lo lắng, vạn nhất nàng tra ra thân phận của Giả Thiên Cơ thì có thể sẽ gặp phiền phức.

Chỉ là suy nghĩ của Thiên Đại Liên trong nháy mắt phủ định mình, Con rối mà Lôi Thần chế tạo là cơ mật trong cơ mật, toàn bộ Đạo Thê ngoại trừ một bộ phận người ra thì không có ai biết lai lịch cụ thể của hắn.

Thiển Dã phu nhân thật sự có phần lực lượng này thì cũng không cần dùng những thủ đoạn nhỏ này để mời bọn họ lại đây.

Thiên Đại Liên đoán được nơi này, miễn cưỡng buông lòng, chỉ là hắn đề phòng Thiển Dã phu nhân lại tăng lên một tầng, cân nhắc nên đưa ra rời đi như thế nào.

Cũng ngay lúc này, Thiển Dã phu nhân đột nhiên hỏi:

- Lại nói, vừa rồi các ngươi có nhắc tới việc muốn đi Minh Thần đảo không?

Lúc này, Thiên Đại Liên mới nhớ tới hắn nói lỡ miệng.

Mà Giả Thiên Kỳ cũng hơi hơi nhíu mày, hắn sinh ra một dự cảm, vị phu nhân này muốn can thiệp vào chuyện của bọn họ.

Thiển Dã phu nhân đối diện cách bình sứ quan sát phản ứng của bọn họ, trong lúc nhất thời trong lòng trở nên bất đắc dĩ, hai vị khách nhân này còn cẩn thận và nhạy bén hơn so với dự tính của nàng.

Sau khi Thiển Dã phu nhân suy nghĩ một chút, quyết định không hề quanh co lòng vòng nữa, nàng nói thẳng:

- Mười ngày sau, chúng ta cũng sẽ đi đến Minh Thần đảo, nếu hai vị không ngại thì có thể cùng lên đường với chúng ta.

- Vì sao ngươi lại giúp chúng ta?

Thiên Đại Liên theo bản năng hỏi, hắn và Thiển Dã phu nhân không thân chẳng quen, đối phương không cần phải tới hỗ trợ.

Thiển Dã phu nhân mỉm cười uyển chuyển báo cho Thiên Đại Liên:

- Người có được Lôi hệ thần chi nhãn, mặc dù không làm gì cũng có thể rất nhẹ nhàng cướp được một quan nửa chức ở ba chức nghiệp.

Cũng bởi vậy mà nàng mới dùng loại thủ đoạn có chứa tính chất lừa gạt này để mời bọn hắn tới đây.

Thiên Đại Liên nghe xong thì đầu óc đầy ý nghĩ, Thiển Dã phu nhân đang tiến hành Thiên Sứ Đầu Tư.

Theo suy nghĩ này, hắn ý thức được cách làm của Thiển Dã phu nhân còn rất hợp lý, một hài tử tuổi còn nhỏ đã bị thần nhìn chăm chú, đồng thời hài tử kia vẫn là một cô nhi, như vậy còn có đối tượng nào mượn sức tốt hơn so với người này sao?

Đại khái không chỉ là Thiển Dã phu nhân có ý niệm muốn giữ chân hắn, mà tất cả gia tộc và phú thương có danh vọng đều sẽ nghĩ như vậy.

Dù sao thì một hài tử có mắt như nhìn thấy mặt người, bồi dưỡng hắn hiệu lực cho gia tộc của mình, có thể nói là một vốn bốn lời mua bán.

Thiên Đại Liên bỗng nhiên cảm giác hắn giấu đi thần chi nhãn, không cho người ngoài biết thật sự là làm quá đúng, nếu không căn phòng nhỏ của hắn rất có thể cửa cũng sẽ bị san bằng.

Một ngàn đoá hoa bỗng nhớ lại một câu, nghèo ở chợ đông không ai hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm.

Đáng tiếc là ta đã lựa chọn người nhà.

Yên lặng cảm khái, Thiên Đại Liên không dấu vết nhìn lướt qua Giả Thiên Kỳ, sau đó đưa ra đáp án của mình:

- Chúng ta trở về nghĩ xem.

Thiển Dã phu nhân không có ý kiến gì đối với chuyện này, nàng rất có thành ý để Thiên Đại Liên và Khuynh Kỳ Giả ăn cơm, cũng đưa ra một ít đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt cho bọn họ.

- Không cần có gánh nặng tâm lý, những đồ ăn và đồ ăn này là ta đường đột mời nhị vị tới đây nhận lỗi.

Thiển Dã phu nhân gãi đúng chỗ ngứa bổ câu.

Chần chờ vài giây, Thiên Đại Liên tiếp nhận ý tốt của Thiển Dã phu nhân, nói đến mức này rồi lại từ chối không khỏi quá không nể mặt.

Khuynh Kỳ giả không quá hài lòng đối với quyết định của Thiên Đại Liên, nhưng hắn cũng không nói gì, ngược lại suy nghĩ đến một chuyện khác.

Đợi Thiển Dã phu nhân an bài xong việc đi ăn cơm và nhận lỗi, Khuynh Kỳ giả bắt lấy một khoảng cách nhàn rỗi dò hỏi:

- Phu nhân, sao ngươi lại đi Minh Thần đảo?

Cho dù nhìn từ góc độ nào thì hắn cũng cảm thấy sắp đặt này quá trùng hợp.

- Bởi vì nữ nhi của ta muốn đi Minh Thần Đại Xã làm vu nữ.



Thiển Dã phu nhân nói ra nguyên nhân:

- Đây là lời hứa của phụ thân nàng sau khi đạp phải sa thi thể, Minh Thần Đại Xã đã đưa ra.

Chỉ cần nữ nhi của nàng đến tuổi có thể đi Minh Thần Đại Xã làm vu nữ kiến tập.

Thiển Dã phu nhân còn nhớ rõ lời nói của vị vu nữ mặc váy đỏ kia đối với nàng, cùng với tín vật giao cho nàng, đó xem như là một phần bồi thường đặc biệt.

Mà lời này cũng thuyết phục được Khuynh Kỳ Giả, hắn gật đầu không nhiều lời nữa.

Khuynh Kỳ Giả rất rõ rằng làm vu nữ ở Minh Thần Đại Xã là một công việc vô cùng tốt.Không nói đến địa vị của Minh Thần Đại Xã ở Đạo Thê cao hơn Tam Thừa Hành, là cơ sở phụng dưỡng Thần Minh chân chính, chỉ nhìn hoa anh đào phù hộ Đạo Thê Thần là có thể bày ra tính đặc biệt của Thần Xã này.

Nhớ lại lúc đầu khi thấy Thần Hoa Anh Hoa, Khuynh Kỳ Giả đã mạnh mẽ quẳng những chuyện cũ của mình ra sau đầu.

So với những chuyện đã qua thì hắn càng cảm thấy may mắn là Minh Thần Đại Xã phái vu nữ tới để dập đầu trước tai nạn.

Khi đó hắn thật sự rất tuyệt vọng, cảm thấy nàng giống như Thần minh, đều phải hoàn toàn vứt bỏ nhân loại bị giẫm lên, tùy ý để bọn họ chết đi. Đột nhiên, Khuynh Kỳ Giả cảm giác trở lại Minh Thần đảo có lẽ là cơ hội mới sinh hoạt với hắn.

Quan trọng hơn là lần này trở về hắn không phải là một mình, hắn có người nhà mới.

Người của gia tộc mà Khuynh Kỳ giả đang suy nghĩ thì dần dần bình tĩnh trở lại, những cảm xúc và bối rối đến từ quá khứ chậm rãi bị xua đi, hắn một lần nữa chú ý đến việc trao đổi với Thiên Đại Liên.

- Cha mẹ ta cũng là bị bệnh qua đời do đạp phải sa.

Thiên Đại Liên nhỏ giọng nhắc tới, hắn cho rằng đây là đề tài an toàn.

Thiển Dã phu nhân đầu tiên là thở dài, tiếp theo đáp lại nói:

- Sau khi không biết tại sao ngự ảnh và tâm linh của hắn lại bị mất khống chế, rất nhiều người đều nhiễm quái bệnh, hơn nữa bệnh trạng rất nghiêm trọng, cho dù là người có Thần Chi Nhãn Thị cũng không thể may mắn thoát khỏi.

- Ngự Ảnh Lô Tâm?

Thiên Đại Liên nắm được từ mấu chốt, hắn làm người chơi biết ngự ảnh Lô Tâm mất khống chế, thật ra là do vị trí thứ hai chấp hành tiến sĩ của Ngu Nhân Các ra tay.

Lúc này, Thiên Đại Liên rất muốn biết, ngoại trừ bằng hữu của Khuynh Kỳ Giả Đan Vũ ra thì những người khác không kỳ quái gì khi ngự ảnh Lô Tâm đột nhiên mất khống chế sao?

Nhưng mà giây tiếp theo, lời nói của Thiển Dã phu nhân vừa vặn phù hợp với suy nghĩ của hắn.

- Ngự Ảnh Lô Tâm là thiết bị rèn đao kiếm.

Thiển Dã phu nhân dừng một chút, nhíu mày:

- Ta và trượng phu của ta đã học qua kỹ thuật rèn, thật ra trước khi những kỹ sư ngoại quốc kia đến thì Ngự Ảnh Lô Tâm vẫn luôn vận hành tốt đẹp.

Cô cũng từng sử dụng ngự ảnh lô tâm, không có chuyện gì lớn, cho đến khi người nước ngoài cải tạo qua thì mới bắt đầu liên tục xuất hiện vấn đề.

Thiên Đại Liên nhìn thấy Thiển Dã phu nhân nhớ tới cái gì, vội vàng dùng ngữ khí tò mò hỏi:

- Người nước ngoài có thể gặp được ngự ảnh lô tâm sao?

- Có thể, nhưng

Người trả lời ngàn đại liên không phải là Thiển Dã phu nhân mà là Khuynh Kỳ Giả:

- Ai cứu tiên sinh ngươi hỗ trợ cải tạo ngự ảnh lô tâm, nâng cao hiệu suất rèn.

Thân là người đã trải qua, hắn nhớ mang máng niềm vui sướиɠ khi các đao công vì tăng lên hiệu suất, niềm vui đó giống như vẫn còn ở ngày hôm qua.

- Ai cứu ngươi? Ta cũng nghe qua tên này, hắn được Giới thiệu từ Xích Mục gia, rất có năng lực.

Thiển Dã phu nhân phụ hoạ.

Thiên Đại Liên nghe cuộc đối thoại này, chính là nuốt lại câu Ai Xá Ngươi chính là tiến sĩ, tất cả đều là âm mưu của đám người ngu.

Trước mặt hắn chỉ là một tiểu hài tử, hẳn là cái gì cũng không biết.

Tuy Thiên Đại Liên hiểu rõ mình không nên hỏi nhiều lời, hắn vẫn muốn dẫn dắt Khuynh Kỳ Giả suy luận ra ai sẽ tha cho ngươi kết luận không thích hợp này.

Vì vậy Thiên Đại Liên giả vờ không hiểu hỏi lại:

- Cái tên kỹ sư kia cải tạo lò luyện đan quá lớn, lò luyện đan lớn như vậy có thể xảy ra chuyện gì đó, có phải hắn cố ý hay không?

Lời này vừa nói ra, cả hai người Phương Húc Giả và Thiển Dã phu nhân đều rơi vào trầm tư.

Mấy giây sau, Thiển Dã phu nhân lắc đầu:

- Ta nghĩ không phải cố ý, ai tha cho ngươi không có lý do phá hư ngự ảnh lô tâm, rèn luyện cơ khí và sản nghiệp phong đan chưa bao giờ xung đột, thậm chí một ít linh kiện tinh vi còn sẽ uỷ thác cho đạo thê đúc.

Nói cách khác, nếu như đạp phải cát xảy ra chuyện thì như vậy Phong Đan sẽ không được lợi, mà ngược lại sẽ bị ảnh hưởng.



Bởi vậy, Thiển Dã phu nhân nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao ngươi lại làm như vậy.

Thiên Đại Liên cắn cắn môi, ký thác hy vọng vào trên người của Khuynh Kỳ Giả, kết quả ý tưởng của hắn không khác gì của Thiển Dã phu nhân.

- Đại khái là không cẩn thận, ta... Có một vị bằng hữu, cảm thấy lo lắng về hiệu suất rèn đề cao của đối phương.

Khuynh Kỳ giả cố gắng hết sức bình tĩnh nói, hắn không thể để lộ thân phận bằng hữu kia của mình ra ngoài.

Thiển Dã phu nhân thở dài cảm khái:

- Các đao sĩ quá khát vọng rèn ra đao càng tốt, thật ra bọn họ không cần vội vàng như vậy, tướng quân sẽ không vì không rèn ra đao tốt mà đi trách tội bọn họ.

- Rèn ra đao tốt không chỉ là vì tướng quân, mà còn là mục đích của nhóm đao thợ.

Khuynh Kỳ Giả có cách nhìn khác.

Rèn đao tốt không chỉ là vì đạt được nhận thức của thần minh, mà còn là thể hiện tài nghệ của nhóm đao thợ, bất kỳ một thợ thủ công nào cũng muốn cho mình một tác phẩm có thể truyền lại đời sau, mượn thời gian không ngừng thay đổi của thời gian không ngừng lưu động này, lưu lại vĩnh hằng không thay đổi.

Khuynh Kỳ giả tự nhận đây là người cố chấp, không nên dùng từ sợ bị trách tội để khái quát.

- Đúng là có rất nhiều thợ thủ công tự mình theo đuổi, nhưng mà quá nóng nảy cũng không phải là chuyện gì tốt.

Thiển Dã phu nhân đồng ý với suy nghĩ của Khuynh Kỳ Giả, nhưng nàng vẫn giữ lại ý kiến của mình.

Ngay khi đề tài đi tới cục diện bế tắc, nữ quản gia mới xuất hiện kịp thời, thông báo cho ba người trong phòng khách có thể đi ăn cơm.

Thiên Đại Liên thấy thế lập tức nói mình đói bụng.

Đây là lần thứ ba hắn sử dụng lấy cớ này để nói sang chuyện khác, cũng may không ai để ý loại chuyện nhỏ này.

Dưới sự dẫn dắt của nữ quản gia, ba người đi về phía phòng chính.

Trên đường đi, Thiên Đại Liên đều nghĩ lại, hắn phát hiện góc nhìn của thượng đế quả nhiên không được.

Thân là người chơi, Thiên Đại Liên rất rõ ràng biết ai bỏ ngươi làm tiến sĩ giả trang, ở trên Ngự Ảnh Lô Tâm gian lận là vì hoàn thành nhiệm vụ do vai hề giao ra.

Mục đích của tiến sĩ làm như vậy là vì khiến cho người máy Khuynh Kỳ thất vọng với đồng bọn, tiến tới mất đi chỗ dựa, cuối cùng cũng tiện cho bọn người Khờ không có bất kỳ chỗ nào có thể kéo hắn vào ngọn lửa.

Nhưng những người khác không biết những tin tức mà game thủ kia đưa ra, bọn họ chỉ có thể bằng vào quan sát và cảm giác của mình để đưa ra phán đoán.

Cứ như vậy, ngoại trừ Đan Vũ hiểu biết về thân phận của Khuynh Kỳ Giả ra thì quả thật là không thể tưởng được mục tiêu chân chính của ai.

Cho dù là Đan Vũ thì ở trong game cũng chỉ là hoài nghi ai tha cho ngươi mưu đồ bừa bãi, không tìm được chứng cứ xác thực hắn phá hư Ngự Ảnh Lô Tâm.

Thiên Đại Liên nhớ lại cốt truyện của trò chơi, trong lòng phát ra tiếng thở dài, đồng thời nhắc nhở mình sau này không cần phải như vậy.

Hắn có tin tức kém với những người khác, hắn có thể nhẹ nhàng kết luận, người khác thiếu manh mối mấu chốt, căn bản là không thể tưởng được.

Âm thầm ghi nhớ điểm này, cũng là lúc này Thiên Đại Liên đi vào chủ thính.

Trong đại sảnh, đồ ăn đã được bưng lên mỗi cái bàn nhỏ, cái mũi giật giật, ngàn đại liên ngửi được mùi thơm của đồ ăn, trong nháy mắt hắn đã cảm thấy đói bụng.

Khi hắn và Giả Phương Chân cùng bước vào đại sảnh thì giọng nữ non nớt vang lên:

- Mẹ, mẹ.

Ánh mắt Thiên Đại Liên nhìn theo giọng nói, phát hiện đó là một nữ hài khoảng mười tuổi, nàng không hề cố kỵ nhào về phía Thiển Dã phu nhân.

- Tiểu Xuân, ngươi nên ngồi ở vị trí của ngươi.

Thiển Dã phu nhân trách cứ, nhưng nàng nói là nói như vậy, trên tay lại sờ sờ tóc của con gái, trên đó có vật trang sức hình hồ ly.

Cô gái được gọi là Tiểu Xuân hoàn toàn không để ý trong lòng:

- Mẹ, khi nào chúng ta đi gặp tỷ tỷ hồ ly màu phấn hồng? Con không chờ được.

Hồ ly tỷ tỷ màu hồng phấn.

Thiên Đại âm thầm lặp lại xưng hô này, dưới hình dung có tính chỉ đường này, hắn lập tức nghĩ ngay đến là ai.

Bát trọng thần tử, Minh Thần Đại Xã Cung Tư, lúc ban đầu hắn tưởng đến cậy nhờ nhân vật trong game.

Lúc này, trong lòng nàng đều là đi tìm tiểu thư, Thiên Đại Liên không nhịn được nghĩ tiểu cô nương này không phải là một trong tám vị thần tử tương lai.

Tác giả có lời muốn nói:

Thiên Đại Liên: Mà ta là người của Khuynh Kỳ, Tán Binh, dân du cư đơn độc đẩy người.

Bát trọng đường: Ta hiểu, lập tức mở ra tiểu thuyết nhẹ nhàng, tiêu tiêu sái sái hệ sau khi chuyển sinh thành nam tính vu nữ ta và Thần Tạo Con rối cùng nhau hồng trần làm bạn sống
« Chương TrướcChương Tiếp »