Chương 5

Một chỗ nước cạn hiếm thấy ở bên bờ biển, Thiên Đại Liên cẩn thận đứng ở trên một cục đá, Tử Sắc Lôi Nguyên Tố Lực chậm rãi trượt trên tay hắn, cuối cùng bện thành một tấm lưới cực kỳ đơn sơ.

Chợt vừa nhìn thấy tấm lưới do Lôi Nguyên Tố chế thành giống như không có tác dụng gì, giống như là đồ chơi cho trẻ con, nhưng đối với Thiên Đại Liên thì tấm lưới thô này cũng đã đủ dùng rồi.

Từ mấy ngày trước, bọn họ đã từng đến đây, ở chỗ nước cạn này tìm được rất nhiều Lục Man Man, chúng nó là một loại nguyên liệu nấu ăn xa hoa rất được hoan nghênh.

Nếu xa hoa mà được hoan nghênh, vậy có nghĩa là Lục Man Man có thể bán được giá tốt.

Cho nên Thiên Đại Liên mới tận khả năng kéo dài thời gian của Lôi Nguyên Tố Lực, như vậy có thể kéo dài đến diện tích lớn hơn, bắt được càng nhiều Lục Man Man.

Chờ khi lưới hoàn toàn thành hình, Thiên Đại Liên giống như mỗi ngư dân khác, đều ném nó ra.

Chỉ là tấm lưới của ngư dân rơi vào trong nước, tấm lưới này là hạt cát đang tan chảy.

Sau khi tấm lưới được kéo bằng Nguyên Tố Lực bện rơi xuống đất lập tức biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là ánh sáng màu tím từ trên bờ cát ướŧ áŧ hiện ra, rất nhiều con Lục Man Man không kịp chui vào chỗ sâu trong bờ cát đã trực tiếp bị sét đánh ngất đi.

Thiên Đại Liên mắt thấy thành công, quay đầu nhìn chằm chằm vào Khuynh Kỳ Giả hô.

Khuynh Kỳ giả nhận được tín hiệu, mang theo một sọt mây tre đi tới.

Đợi toàn bộ lực lượng của hạt cát lôi nguyên tố tan đi, Thiên Đại Liên nhảy xuống cục đá cùng với người đi tới nhận lấy quà tặng thiên nhiên.

nhặt Lục Man Man ngất xỉu từ trên bờ cát lên, Thiên Đại Liên vui vẻ nói:

- Hôm nay là mùa đó.

Khuynh Kỳ giả gật đầu, lần này là tìm được tương đối nhiều.

Ước lượng cái sọt, Khuynh Kỳ Giả bắt đầu sinh ra ý tưởng mới, sau khi suy nghĩ một lát hắn đã trưng cầu ý kiến của Thiên Đại Liên:

- Tối nay có muốn ăn cơm thịt kho hay không?

Hắn đã lâu không nói đến chuyện này, bởi vì Lục Man Man rất khó bắt giữ, ngày bình thường mặc dù bắt được bọn họ cũng không nỡ ăn.

Nhưng hôm nay bắt được nhiều như vậy, Khuynh Kỳ Giả cảm thấy có thể giữ lại một người.

Đáng tiếc là Thiên Đại Liên lại không giống với những gì hắn nghĩ, hắn do dự trả lời:

- Vậy nhìn xem hôm nay bán thế nào, nếu dư lại thì chúng ta sẽ ăn cơm thịt man.

Khuynh Kỳ giả cười một tiếng, hắn không kiên trì, ngược lại trở về nói chuyện.

Khuynh Kỳ giả rất rõ ràng đối với chuyện Thiên Đại Liên Tích Lộ Phí, chỉ là so với những Ma Lạp kia thì hắn càng hy vọng đứa nhỏ này sẽ không làm mình uỷ khuất như vậy.

Nhưng mà nấu ăn lúc nào cũng có, vì một bữa cơm mà không vui, Khuynh Kỳ giả tự giác không cần phải làm.

Thật sự không được, bọn họ có thể vòng vèo trở về sau khi bán hết, nói không chừng còn có thể bắt được Tân Lục Man Man.

Tính toán của Khuynh Kỳ giả như vậy đã cùng với Thiên Đại Liên nhặt đi tất cả điện thoại của lục man man.

Sau đó bọn họ đi về phía các thành trấn gần đó chuẩn bị bán những nguyên liệu nấu ăn hiếm có này đi.

Cá bình thường có thể bán trực tiếp cho thôn dân xung quanh, nhưng Lục Man Man chỉ có ở những nơi càng phồn hoa hơn hoặc là cửa hàng cơm nước để thu mua.

Thiên Tứ Đại Liên Cảm có thể nhanh chóng tích cóp đủ để đi Minh Thần Chi Chi, chỉ là xem sọt Lục Man Man này bán thế nào.

Trong lòng không tiếng động tính toán bán xong có thể chuyển tới bao nhiêu Ma Lạp, Thiên Đại Liên và Giả Thiên Kỳ đi vào trong thành thị bán thức ăn.

Mấy người bán hàng rong chú ý tới hai người này đã đi ra bên ngoài, chủ động chào hỏi bọn họ.

- Lần này các ngươi lại bắt được bao nhiêu Lục Man Man?

Một người đàn ông trung niên tùy ý hỏi.

Khuynh Kỳ giả đặt cái sọt xuống đất, sau đó đưa ra đáp án:

- Có khoảng hai mươi con.

- Hai mươi con? Lại có nhiều như vậy, sao các ngươi lại bắt được.

Nam nhân trung niên kinh ngạc một chút, Lục Man Man nhìn thấy người thì trốn vào chỗ sâu trong bờ cát, ngày bình thường có thể bắt được mấy con coi như vận khí tốt, kết quả hai người này một hơi bắt được hai mươi mấy con.

- Chúng ta có phương pháp đặc biệt.

Thiên Đại Liên Đoạt Nếu Như Kỳ giả mở miệng trước.

Vừa nghe lời này, nam nhân trung niên lập tức nói một tiếng, trêu chọc nói:

- Phương pháp đặc biệt mà ngươi nói không phải là dùng Thần Chi Nhãn chứ?

Hắn chỉ là nói đùa, trong mắt những người bình thường như bọn họ thì Thần Chi Nhãn là thứ vạn năng.

Hơn nữa, nam nhân trung niên cảm thấy nếu hai người kia thật sự có thần nhãn thì không cần mỗi ngày bắt cá bán tiền cũng có một đống lớn phú quý vội vàng cung cấp chỗ dung thân cho bọn họ.

Nhưng mà điều khiến hắn bất ngờ là Thiên Đại Liên và Giả Nham Yên trầm mặc vài giây một cách quỷ dị.

Nam nhân trung niên ý thức được sự tình có gì đó không đúng.

Nhưng không đợi hắn hỏi thêm, một người phụ nữ mặc quần áo màu đen xuất hiện ở trước quầy hàng Thiên Đại Liên và cửa hàng Giả Phương.

- Ai nha, hôm nay nhiều Lục Man Man như vậy.

Nữ nhân vui sướиɠ nói.

Sự chú ý của Thiên Đại Liên và Giả Thiên lập tức bị khách hàng hấp dẫn, không thèm để ý nam nhân trung niên muốn nói lại thôi.

Trong đó, Thiên Đại Liên thuần thục chiêu đãi nữ nhân, hắn nhận ra đối phương là khách hàng cũ thường xuyên tới, nhưng hắn chú ý tới người kia thường xuyên đi theo bên cạnh nữ nhân, hôm nay không có ai tới nên phụ trách lấy đồ ăn.



Nhưng đó đều là chuyện nhỏ, Thiên Đại Liên không để ý nhiều, hắn chỉ chú ý tới nữ nhân nói gọn gàng dứt khoát:

- Vẫn là giống như trước, ta muốn lục man man.

Thiên Đại Liên nghe thấy lời này trong lòng vui vẻ, hắn không ngờ lại bán nhanh như vậy.

Nhưng cao hứng thì cao hứng, hắn không quên nhắc nhở nữ nhân có hơn hai mươi con.

Biết được có hơn hai mươi con Lục Man Man, phản ứng của nữ nhân không khác gì nam nhân trung niên:

- Thật sự vậy sao? Hơn hai mươi con?

- Hôm nay bắt được tương đối nhiều.

Khuynh Kỳ giả ôn hòa nói.

Lúc này, nữ nhân mới cẩn thận nhìn lướt qua sọt, xác định thật sự có hơn hai mươi con, sau đó nàng che miệng cười vài tiếng:

- Vậy thì tốt quá, tiểu thư nhà ta rất thích ăn thịt kho, nuôi dưỡng mấy ngày, chắc là đủ ăn rồi.

Nhìn ra nữ nhân không thay đổi chủ ý ta muốn, Thiên Đại Liên kiềm chế sự kích động trong lòng phụ hoạ:

- Đúng vậy, có thể từ từ ăn.

Chút sức mạnh của Lôi Nguyên Tố Lực này chỉ có thể làm cho lục man man ngất đi, để một thời gian ngắn chúng nó sẽ tỉnh lại một lần nữa.

Thật ra ngay từ đầu Thiên Đại Liên đã chờ mong Lục Man Man có thể bán được giá cao hơn, nhưng bởi vì không có cách nào giải thích vì sao Lục Man Man lại vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ đành nhịn đau từ bỏ.

Thiên Đại Liên không muốn bại lộ chuyện mình có mắt thần.

Nói không chừng thì bọn người Ngu Nhân Các còn đang giẫm phải cát, có Lôi hệ thần chi nhãn này truyền đến bên bọn họ điều tra đã có thể không ổn rồi.

Ngàn đại liên đối chuyện này không quan trọng, nhưng nghĩ đến lời của Khuynh Kỳ Giả, hắn cảm thấy tốt nhất vẫn là không cần quá rêu rao.

Thiên Đại Liên cho rằng mình rất có thể là người thứ nhất có đôi mắt như thần lại không thể hiện ra ngoài.

Nhớ lại nguyên nhân che mắt thần, hắn không nhịn được nhìn về phía người đang trao đổi giá cả với nữ nhân, càng muốn nhanh chóng rời xa nơi thị phi này với hắn.

- Liên, chúng ta phải giúp vị phu nhân này đưa Lục Man Man đến trong phủ.

Giọng nói của người máy đánh bạc cắt đứt Thiên Đại Liên trầm tư.

Lúc này nữ nhân gãi đúng chỗ ngứa bổ sung:

- Ta sẽ giao thêm một ít tiền, coi như các ngươi giúp ta đưa thù lao qua đó.

- Ngài quá khách khí rồi.

Thiên Đại Liên cảm động nói.

Nữ nhân lại cười cười không nói thêm gì, Lãnh Thiên Đại Liên và Giả Thiên Cơ đi về phía phủ đệ trong thành.

Chờ bọn họ đi ra khỏi chợ bán thức ăn, nam nhân trung niên vẫn luôn bàng quan lắc đầu, hắn nhận ra thân phận của nữ nhân, nàng là quản gia của gia tộc nông thôn, ngày bình thường phụ trách công việc mua sắm.

Mấy lần này nàng tự mình tới chợ bán đồ ăn mua đồ ăn, chắc là có được chủ gia bày mưu đặt kế.

Bọn họ vẫn còn quá trẻ. Nam nhân trung niên cảm khái, cảm thấy sau này có lẽ Thiên Đại Liên và Giả Khuynh Kỳ sẽ không xuất hiện ở đây nữa.

Hai người đi cùng nữ nhân kia hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ của nam nhân trung niên, nhất là Thiên Đại Liên còn có rất nhiều, lại bán được bao nhiêu thì có thể kiếm được lộ phí.

- Tới rồi.

Cô dừng bước trước một cánh cửa rất là khí phái.

Thiên Đại Liên và Giả Mạnh nhìn về phía cửa chính, bọn họ nhìn thấy biển số nhà của dòng dõi Thiển Lâm.

- Loại người này nhà cũng phải phái người ra cửa mua đồ ăn chứ.

Thiên Đại Liên nhỏ giọng nhắc mãi với Khuynh Kỳ Giả, hắn cho rằng sẽ có thương nhân trực tiếp đưa rau củ tới cửa.

Nghe xong, Khuynh Kỳ Giả cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp nghĩ kỹ, nữ nhân đã gõ cửa phòng.

- Mời hai vị vào.

Nữ nhân cung kính nói.

Thiên Đại Liên và Giả Cảm Kỳ cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của cô, cảnh này làm cho bọn họ phải nhíu mày.

Nhìn ra hai vị khách nhân không vui, nữ nhân lập tức giải thích:

- Thỉnh không cần hiểu lầm, ta cũng không có ác ý, là phu nhân nhà ta muốn gặp hai vị, lại không muốn tạo thành kinh động, ta mới ra hạ sách này.

- Phu nhân?

Ngàn đại liên bắt được từ ngữ mấu chốt.

Nữ nhân gật đầu, tiếp tục nói:

- Ừm, phu nhân chú ý thấy Lục Man Man còn sống chưa chết, trong đầu liền sinh ra ý nghĩ mời hai vị lại đây.

Lời này rất uyển chuyển, Thiên Đại Liên lại có thể nghe ra được ý tứ bất đồng.

Vị phu nhân kia đại khái là hoài nghi bọn họ có chỗ đặc biệt, hơn nữa cho dù không có chỗ nào đặc biệt thì có thể hỏi phương pháp bắt giữ Man Man hoặc là thành lập con đường nhập hàng trường kỳ, đối với nàng cũng không lỗ.

Thiên Đại Liên còn nhớ rõ nữ nhân từng nhắc đến tiểu thư nhà nàng thích ăn thịt người.

Sau một hồi rối rắm, Thiên Đại Liên lại nhìn về phía Giả Thiên Cơ, kết quả phát hiện cũng đang nhìn hắn.



Hai tầm nhìn va vào nhau, giây tiếp theo, Khuynh Kỳ Giả hơi mở mắt hỏi:

- Ngươi muốn đi gặp vị phu nhân kia không?

Thiên Đại Liên nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, rất nhanh hắn ý thức được tốt nhất vẫn là gặp mặt.

Không nói đến việc bây giờ bọn họ trở về chợ bán đồ ăn một lần nữa bán đồ rất kỳ quái, cái tên nhà quê này còn không biết có bối cảnh gì, đắc tội bọn họ, vạn nhất sau này bị tìm phiền phức thì làm sao bây giờ?

Trải qua nhiều lần cân nhắc, Thiên Đại Liên rốt cuộc nói ra suy nghĩ của hắn:

- Đến rồi, đến rồi.

Khuynh Kỳ giả cảm thấy hơi khổ sở đối với câu trả lời của Thiên Đại Liên, hắn hy vọng hắn có thể từ chối, có lẽ bọn họ đã có thể trở về căn phòng nhỏ bên bờ biển kia.

Nhưng hắn sẽ không bao giờ suy nghĩ về việc mình sẽ làm gì hắn.

Bởi vậy, sự trầm mặc của Khuynh Kỳ Giả và Thiên Đại Liên dưới sự dẫn dắt của nữ nhân đi tới phòng khách, những Lục Đại Lão Nhân kia sau khi đi vào trong viện đã bị bọn người hầu lấy đi, mang đi phòng bếp.

Nữ nhân tận tâm tận lực mời hai người bọn hắn đến một gian phòng điển nhã.

Trong phòng có một cái bàn trà thấp bé, ở trên có một bình sứ đựng hoa đang nở rộ, Thiển Dã phu nhân thấy có người tới, tầm mắt từ trên nụ hoa thu hồi, nhìn về phía ngoài cửa.

- Các ngươi tới rồi.

Thiển Dã phu nhân mỉm cười thăm hỏi, ngay sau đó nàng lại nói:

- Thật xin lỗi đã mời các ngươi qua đây, ta biết chuyện này thật thất lễ.

Thiên Đại Liên gãi đầu, đối mặt với thái độ này, hắn cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nhưng không cần hắn phải làm khó quá lâu, Thiển Dã phu nhân đã làm ra tư thế mời.

- Hai vị ngồi xuống đi.

Ngàn Đại Liên và Khuynh Kỳ Giả liếc nhau một cái, sau đó mới đến trước bàn trà, ngồi xuống đối mặt với Thiển Dã phu nhân.

Sau khi ngồi ổn, Thiên Đại Liên cảm giác hắn muốn nắm quyền chủ động, vì vậy hắn chủ động hỏi:

- Phu nhân, ngươi mời chúng ta tới là có chuyện gì? Là muốn sau này mua thêm nhiều Lục Man Man sao?

Thiển Dã phu nhân bị hỏi đến lắc lắc đầu, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Không, ta chỉ là muốn gặp hai vị, thuận tiện hỏi một câu xem ai có mắt thần trong các ngươi.

Thiên Đại Liên thở dài, thật đúng là chuyện này, nhưng hắn rất tò mò tại sao Thiển Dã phu nhân lại khẳng định như vậy, là một người có mắt thần trong hắn và Khuynh Kỳ Giả.

Thiển Dã phu nhân không lảng tránh đối với vấn đề này:

- Trượng phu của ta đạt được Thần Chi Nhãn, lúc hắn theo đuổi ta, dùng Thần Chi Vật đã làm không sai biệt lắm, cho nên ta mới hiểu biết rất nhiều đối với chuyện này.

Nhắc đến trượng phu, khóe miệng nàng xuất hiện một nụ cười.

Nhất thời Thiên Đại Liên cảm thấy hắn giống như con chó đi ở ven đường bị giẫm một cước.

Chính là câu nói tiếp theo của Thiển Dã phu nhân đã làm cho hắn thu hồi lại ý tưởng ban đầu của mình.

- Nếu hắn không chết thì chắc là sẽ rất nguyện ý giao lưu tâm đắc với các ngươi.

Thiển Dã phu nhân rũ mi mắt xuống, ngữ khí cũng trở nên cô đơn.

Thiên Đại Liên càng cảm giác giống như đã làm sơn xa.

Lúc này, Khuynh Kỳ Giả đột nhiên hỏi:

- Hắn cũng là đang bị bệnh nặng mà chết sao?

- Đúng vậy, hắn ở đó đợi quá lâu.

Thiển Dã phu nhân nhàn nhạt nói.

Tuy cô nói là người của Khuynh Kỳ Giả thì lại trở nên càng khó chịu, mất đi người trong tai nạn kia còn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn.

Không khí dần dần ngưng trọng lên.

Thiên Đại Liên mắt thấy đề tài rơi vào cục diện bế tắc, môi giật giật muốn nói gì đó, lại phát hiện không biết nên nói cái gì cho phải.

Linh quang vừa hiện, bên tai hắn lại xuất hiện lời của Thiển Dã phu nhân.

- Là ta có mắt của Lôi hệ Thần.

Thiên Sứ Đại Liên nói xong thì từ trong bọc nhỏ mang theo bên người lấy ra một con mắt được khảm ở hình tròn.

Nhìn thấy đôi mắt như hai mặt thần kia, Thiển Dã phu nhân thở dài một hơi, ánh mắt lại trở nên nóng rực.

Thiên Đại Liên đọc ra ý tứ chất chứa trong ánh mắt của Thiển Dã phu nhân.

Hắn trầm tư một chút, trước khi Thiển Dã phu nhân nói ra câu nói kia đã cho thấy thái độ của mình:

- Ta đã có người nhà rồi.

Thiển Dã phu nhân ngẩn người, không riêng gì nàng, ngay cả Giả Thiên Cơ cũng ngơ ngẩn.

Không cần biết phản ứng của hai người thế nào, Thiên Đại Liên nghiêm túc nói tiếp:

- Chúng ta sẽ đi đến Minh Thần đảo, cho nên rất xin lỗi, ta không thể ở lại.

Những lời này làm cho tâm tình vui sướиɠ của người làm Triệu Đại Liên lấy lại tinh thần, hắn biết người nhà trong miệng Thiên Đại Liên chính là chỉ mình.