Chương 49

Bởi vì câu ngươi hiểu Kha Học vẫn là ta hiểu Kha Học, vốn ánh mắt của Vô Ngữ Thiên Đại Liên nhìn về phía Sơn Chính trở nên phức tạp.

Giờ khắc này, hắn rất muốn nói với Sơn Chính một câu, bản thân chính là Kiệt Khắc Chính, tác giả của trăm năm sau đã trở về!

Nhưng lời này ngàn đại liên gần như chỉ là nghĩ lại, hắn thật sự là không nói ra miệng được.

Người khác không biết hàm nghĩa sau lưng của hắn, nhưng hắn lại biết.

Thiên Đại Liên cười khổ một tiếng, tâm tình hơi bình phục, một lần nữa tổ chức ngôn ngữ nói với Sơn Chính:

- Ta không hiểu biết, vậy ngươi nói chuyện với ta đi.

Hắn muốn nghe thử hiệp hội Kha Học giải thích với hắn là cái dạng gì.

Mà Thiên Đại Liên Đạo đã khơi dậy ý chí chiến thắng trong lòng núi, hắn trở nên nghiêm túc, làm ra tư thế mời ngồi xuống Thiên Đại Liên, sau đó mở ra thao thao bất tuyệt của hắn, từ khi đạp bị sa dân tục một đường giảng giải đến khi hắn cho rằng tiên sinh nhất định đã tự mình trải qua tai ách đạp bị sa tai.

- Nói không chừng, lúc trước ngự ảnh Lô Tâm đột nhiên bị đóng cửa, chính là chuyện của Conan tiên sinh làm.

Sơn Chính thề son sắt với Thiên Đại Liên nói ra phỏng đoán của hắn.

Trong chuyện giẫm phải cát, quỷ dị nhất chính là ngự ảnh lô tâm không biết bị ai đóng cửa.

Cho dù cách tai nạn xảy ra hơn một trăm năm, nhưng các nhà sử học vẫn không đưa ra được kết quả.

Có người nói thật ra là lúc trước đạp vào ngự ảnh Lô Tâm của Đan Vũ lâu đóng cửa, hắn không phải chạy án, mà là một mình chịu chết.

Có người nói là yêu quái làm, căn cứ theo tình huống trong lò luyện khí, chỉ có vật phi nhân loại mới có thể tiến vào trong Ngự Ảnh Lô Tâm.

Tóm lại, các học phái đều nói xôn xao, mỗi người đều có thể lấy ra căn cứ, từ các góc độ khác nhau, đưa ra những ý kiến khác nhau.

So ra thì hiệp hội Kha Học có vẻ giải mã có vẻ phi thường ảo tưởng.

- Dựa theo những gì mà Conan tiên sinh viết, người chân chính đóng cửa ngự ảnh Lô Tâm là siêu nhân du đãng bên ngoài thế giới, cũng chính là nhân vật chính trong tác phẩm, còn về chuyện tại sao hắn làm như vậy, chúng ta từ thư đôi câu vài lời suy đoán, là hắn có một loại tâm lý tương tự với việc bù đắp tiếc nuối.

Sơn Chính Đạo nói đến lĩnh vực chuyên nghiệp thì cả người không khỏi đắm chìm vào trong đó, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt giật mình của Thiên Đại Liên.

Thiên Đại Liên nhìn chằm chằm vào núi chính đang lẩm bẩm, lại lần nữa ý thức được hiệp hội này thật sự có chút gì đó.

Cũng chính là bởi vậy, hắn nghĩ nghĩ hỏi:

- Có gì đáng tiếc cho nhân vật chính của chúng ta không?

Hắn nói, ngài Conan càng ngày càng thuận miệng, giống như đang nói về một người khác.

- Đây là một bí mật, lão sư không nói, nhưng ta kết hợp với bình luận sách năm đó, cho rằng rất có thể là người lúc trước kia, ở một thế giới khác chưa đóng lại ngự ảnh lô tâm.

Sơn Chính Như Thật trả lời.

Thiên Đại Liên nghe những lời này, không khỏi nhíu mày, sao lại còn có bình luận sách? Đó chẳng phải là một tiểu thuyết đơn giản sao?

Thiên Đại Liên do dự một chút, vẫn là hướng về phía núi hỏi là ai viết bình luận sách.

- Là tổng biên tập của Bát trọng đường.

Sơn Chính nhớ lại những bài viết nguyên thuỷ kia.

Thiên Đại Liên hiểu rõ, hắn đang hỏi Sơn Chính vấn đề cuối cùng:

- Hiệp hội các ngươi có thể thành lập, có phải có tám trung đường duy trì hay không?

- Sao ngươi biết? Ta phải nhấn mạnh, đó không phải là tiền tài duy trì, mà là tám phần tư liệu mà Bát Trọng đường chỉ cho chúng ta.

Cường điệu tám trọng đường duy trì là cái gì, sơn chính đầy mặt ngươi cũng không hiểu lầm.

- Hiệp hội Thị phi lợi nhuận chúng ta, mục tiêu chỉ có tìm được chân tướng, không có mục tiêu khác.

Sao ta lại cảm giác các ngươi bị tám vị Thần Tử lợi dụng rồi.

Thiên Đại Liên nghe vậy chửi thầm, đến lúc này hắn cũng hiểu vì sao đơn tuyên truyền của hiệp hội Kha Học lại ở trong những tạp chí đó.

Tiếp tục nghe Sơn Chính lải nhải giảng giải, cái gì bởi vì nhân vật dưới ngòi bút của ngài đến từ một thế giới khác, cho nên ngài cũng có thể xuyên qua tiến vào trong sách linh tinh.

Ngàn Đại Liên có lệ cấp phản hồi, lực chú ý chủ yếu đặt vào việc tại sao bát trọng thần tử lại làm như vậy.

Đối với chuyện mà bát trọng thần tử có thể nhìn ra được kia, nguyên hình là đạp bị sa, Thiên Đại Liên không có chút kỳ quái nào, dù sao thì lúc đầu hắn viết cuốn tiểu thuyết kia cũng là vì không bị những người khác nhìn ra và phân tích chuyện đạp bị sa.

Ở một mức độ nào đó, tiểu thuyết Thiên Đại Liên viết sai hướng, nhưng nội dung có thể tính là nửa cái chân tướng.

Còn về chuyện xuất hiện sai lầm duy nhất kia cũng là bởi vì hắn không đoán trước được, người đột nhiên xuất hiện, đóng cửa ngự ảnh lô tâm sẽ là tán binh từ 500 năm sau tới.

Thiên Đại Liên nhớ rõ lúc ấy hắn đã xem người đó giống hắn xuyên qua tiến vào.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nảy sinh một ý tưởng, Hiệp hội Kha Học do Bát trọng Thần Tử duy trì, chẳng lẽ là chuẩn bị để chân chính bị sa chân à? Là dùng phương thức nhìn như giải trí này để công bố ra lịch sử chân thật?

Thiên Đại Liên cảm thấy có loại khả năng này, tiểu thuyết của hắn đều là mấy trăm năm trước sáng tác, hiện tại bị nhảy ra thật sự là không thể nào nói nổi.

Không biết vì sao Thiên Đại Liên có một loại dự cảm, nguyên nhân tám đời Thần Tử làm như vậy là muốn cho Tán Binh thấy chân tướng những chuyện đó ", tiến tới từ giữa phát giác không thích hợp.

Bát trọng thần tử không trực tiếp công bố chân tướng, toàn bộ là nhờ nàng không có chứng cứ quyết định.

Dưới điều kiện thiếu chứng cứ, nói thẳng là thảm nạn là do cao tầng của một quốc gia khác làm, đó không khác nào là bôi nhọ, là giao nhược điểm cho Đông Phương.

Suy nghĩ đến đây, Thiên Đại Liên Tự giác bát trọng Thần Tử và Khuynh Kỳ Giả hẳn là cũng muốn gặp mặt Tán Binh một lần.

Nói như vậy tức là chúng ta đã lao ra ngoài.



Thiên Đại Liên nghĩ thầm, không khỏi nở nụ cười.

Nụ cười này bị Sơn Chính chú ý tới, hắn nghi hoặc dừng lại nói chuyện, không hiểu hỏi Thiên Đại Liên:

- Ngươi đang cười cái gì?

- À, ta đang rất cao hứng.

Thiên Đại Liên trả lời đúng sự thật, lần này hắn cười rất vui vẻ:

- Các ngươi đoán đúng rồi.

Ngoại trừ nửa câu đầu tiên là xuyên qua sách vở ra thì còn nhỏ hơn tiểu thuyết hắn viết.

- Ngươi thật sự cho rằng như vậy sao?

Được khẳng định là núi chính phi thường vui sướиɠ.

Thiên Đại Liên gật đầu:

- Đúng vậy, cho nên ta mới cố lên.

Hắn không muốn đả kích chính tông, đặc biệt là đối phương đang nỗ lực vì chân tướng.

Lời này Sơn Chính rất thích nghe, hắn trịnh trọng tỏ vẻ với Thiên Đại Liên:

- Ta sẽ công khai chân tướng, tuyệt đối không lãng phí tâm huyết của ngài.

Nói xong hắn lắc đầu:

- Không biết khi nào thì ngài có thể viết ra kết quả, ta rất muốn biết mục tiêu cuối cùng của tổ chức thần bí kia là cái gì.

Đôi môi của Giáp Vệ bị thôi động bởi bản thảo Thiên Đại Liên giật giật, bắt đầu cảm thấy mình thật xin lỗi người khác.

Nhưng hắn kéo bản thảo thật sự không thể chống lại, thật sự muốn nói, lúc ấy hắn đã chết rồi.

Mấy trăm năm qua đi, hắn một lần nữa sống lại trở về thiếu niên, hơn nữa vĩnh viễn là thiếu niên.

Thiên Đại Liên cảm thấy chua xót, hắn còn muốn làm thành nam thứ nhất của Lôi hệ.

Hắn thở dài, đang lúc Thiên Đại Liên muốn tìm một lý do để rời khỏi thì hắn nghe thấy tiếng hỏi của Sơn Chính.

- Ta vừa mới suy nghĩ khi ngươi gặp mặt thì phát hiện những lời này có đạo lý, cho dù là tai nạn mà tiên sinh ngăn cản ở trong sách, đối với người ngoài thư tới nói là tai nạn vẫn xảy ra.

Chính giữa núi rõ ràng trở nên uể oải:

- Như vậy thì cho dù cốt truyện trong sách thay đổi thì có ích lợi gì?

Thiên Đại Liên nghe ngữ khí của hắn, cảm giác sơn nguyên chính là do tín niệm của ngài không phải là toàn năng, xuất hiện vết rách.

Nhưng mà theo Thiên Đại Liên thấy thì đây là một chuyện tốt, có thể thúc đẩy núi chính bỏ đi tất cả ánh sáng và tạp chất để đối đãi chính xác với lão.

Căn cứ theo ý nghĩ này, Thiên Đại Liên nghiêm túc đáp lại:

- Ta nghĩ người trong sách sẽ để ý.

Tai nạn xảy ra không thể thay đổi, nó đã dừng lại ở trong lịch sử, nhưng đối với một thế giới khác có vận mệnh tương đương với lịch sử, nếu có người có thể đi vào tai nạn, đi ngăn cản tai nạn kia, đối với thế giới đó mà nói, nhất định là một chuyện đáng để cao hứng.

Sơn Chính trầm mặc một chút, hắn có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Thiên Đại Liên, điều này làm hắn như trút được gánh nặng cười nói:

- Cho nên chuyện mà ngài Conan làm rất có ý nghĩa.

- Đúng vậy, hắn ít nhất đã cứu người trong sách.

Thiên Đại Liên nói xong lại cười cười, không biết là bởi vì Sơn Chính vẫn tin tưởng tác giả xuyên sách, hay là bởi vì chuyện khác.

Sau khi cười xong, Thiên Đại Liên chính thức đưa ra ý kiến rời khỏi, hiện tại hắn đã thả lỏng tâm thần, tin tưởng Hiệp hội Kha Học sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Núi Chính không có mạnh mẽ, nhiệt tình biểu thị hiệp hội Kha Học vĩnh viễn hoan nghênh bất kỳ xã viên mới nào.

- Gia nhập hiệp hội KHán Học, ôm sinh hoạt thật tốt!

Trước khi đi, đối diện với núi có ngàn đại sơn liên hô.

Cái khẩu hiệu này làm Thiên Đại Liên lại bắt đầu xấu hổ, hắn vốn tưởng rằng mình đã thích ứng kịp, kết quả cũng không có.

Vẫn duy trì nụ cười đi xuống lầu, Thiên Đại Liên cảm giác lại nghe khẩu hiệu mấy lần, hắn thật sự đã bại lộ thân phận đối với núi, thẳng thắn hắn chính là Tổ sư gia.

Nhưng mà Thiên Đại Liên cho rằng Sơn Chính không chắc chắn tin tưởng, nói không chừng hắn còn sẽ nói tin tưởng một người qua đường là Nhàn Sinh, không bằng tin hắn là Tần Thuỷ Hoàng.

Không đúng, Đề Oát không có Tần Thuỷ Hoàng. Thiên Đại Liên đã tự sửa lại bản thân, lúc này hắn vừa vặn đi ra khỏi cầu thang, trở lại bên đường.

Bởi vì ở cùng ngọn núi quá lâu, chờ hắn ra cửa trời đã tối từ sớm, đèn đường sáng lên ở bên đường.

Thiên Đại Liên nhìn xung quanh một chút, cuối cùng quyết định ở bên ngoài ăn chút cơm chiều rồi trở về lữ quán.

Nói một cách nghiêm túc thì lần này hắn đi ra ngoài chơi cũng không phải là không có thu hoạch.

Hồi tưởng lại danh hiệu do chính tay lão sư nổi lên, Thiên Đại Liên lắc đầu, tùy ý đi về phía một cửa hàng đồ ăn vặt bên đường.

Nhưng không đi hai bước, hắn nhìn thấy một người quen thuộc trong đám người.

Đôi mắt Thiên Đại Liên bỗng nhiên trợn to, không mang theo bất kỳ chần chờ và do dự nào, hắn chạy về phía bóng dáng sắp biến mất khỏi đám người.



- Khuynh Kỳ Giả.

Ngàn Đại Liên đang tới gần thì gọi ra một cái tên đã lâu không gặp.

Người được gọi tên bỗng nhiên dừng lại, không thể tin tưởng quay đầu lại.

Thiên Hành nhìn về phía Giả Thiên Cơ, hốc mắt chua xót bỗng nhiên hiểu ra, tại sao các loại tác phẩm lại, mỗi khi hai người đã lâu không gặp nhau, cảnh tượng xung quanh đều sẽ hư hóa, thì ra thật sự là như vậy.

Khi đối mặt với Khuynh Kỳ Giả, thế giới xung quanh và người bán hàng rong bên cạnh Thiên Đại Liên giống như không tồn tại, tất cả đều trở nên mơ hồ trong nháy mắt, Thiên Đại Liên có rất nhiều lời muốn nói, mấy năm qua, hắn rất nhớ đối phương, cùng với chuyện về Tán Binh.

Nhưng là tất cả lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng, một câu cũng không thể nói ra.

Quá bất ngờ, hắn hoàn toàn không chuẩn bị tốt nhìn thấy Nhàn Kỳ Giả.

Ở trong thiết tưởng Thiên Đại Liên, chờ tới Minh Thần đảo bọn hắn mới có cơ hội gặp mặt.

Không biết qua bao lâu, Khuynh Kỳ Giả lấy lại tinh thần trước, hắn cười cười, đáp lại như bản năng:

- Liên, ngươi đã trở về rồi.

Những lời này như mũi tên bắn trúng ngàn dặm.

Trong lúc vô pháp ngôn ngữ tình cảm, Thiên Đại Liên không coi ai ra gì nhào vào trong lòng của Giả Mạnh Kỳ, lúc này hắn không muốn quản cái gì mà bị giám thị, những người khác sẽ đối đãi hắn như thế nào, khi cách lâu như vậy, hắn chỉ muốn ôm lấy người mà khi hắn cố vô thân thì bồi ở bên cạnh hắn.

Mà ngay khi bị Giả Thiên Lâu ôm lấy, hắn lại giống như trở về lúc mới bắt đầu đi vào đề tài.

Vì tìm kiếm một miếng ăn, hắn đã chạy lên núi gặp phải ma vật.

Là Khuynh Kỳ giả cứu hắn mang về, cho dù là trải qua thời gian dài như vậy, Thiên Đại Liên vẫn nhớ rõ lưng cõng hắn xuống dưới người ấm áp.

- Thật xin lỗi.

Thiên Đại Liên rốt cuộc từ cổ họng nói ra một câu, nhưng sau khi nói xong hắn mới phát hiện mình đã khóc.

Những giọt nước mắt đó rơi xuống vai của Nhànước giả, làm cho Nhànước giả cũng trở nên khổ sở.

Nhưng so với khổ sở thì hắn càng vui vẻ hơn.

Nếu như có kế hoạch khác, hắn đang muốn trở về Minh Thần đảo, dựa theo bố trí đã sớm an bài tốt, sau khi Tán Binh đi vào Minh Thần đảo sẽ mời hắn đi theo, mà đó cũng là lần đầu tiên hắn và Thiên Đại Liên cách xa 500 năm gặp mặt.

Khuynh Kỳ giả tự nhận có thể chờ đợi thêm được nữa thì hắn đã chờ đợi gần 500 năm, chỉ là mấy ngày nay mà thôi, không có gì... Nhưng hiện tại hắn không nghĩ như vậy.

Ôm chặt lấy Thiên Đại Liên, hắn chỉ cảm thấy bọn họ gặp mặt vẫn là quá muộn.

- Không sao, Liên, không cần tự trách.

Khuynh Kỳ giả thấp giọng nói bên tai Thiên Đại Liên.

Thiên Đại Liên hít hít cái mũi, tuy hắn không bị trách cứ, nhưng hắn vẫn không ngăn được nước mắt.

Trên thực tế, hắn tình nguyện Khuynh Kỳ Giả nổi giận, chỉ trích hắn biến mất lâu như vậy, như vậy trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng Thiên Đại Liên lại biết rằng Nhànước Giả sẽ không làm như vậy, thậm chí hắn sẽ tự trách mình hơn bất cứ ai.

- Thật xin lỗi.

Thiên Tứ Liên lại một lần nữa xin lỗi, hắn chậm rãi buông tay đang ôm lấy Khuynh Kỳ Giả ra, lau nước mắt đang tuôn ra từ trong lòng nói với hắn:

- Ta vẫn luôn rất nhớ ngươi.

- Ta cũng vậy, ta cũng rất nhớ Liên Liên.

Khuynh Kỳ giả muốn bày ra một biểu tình an ủi, nhưng hắn đã thất bại.

Hắn không biết nên an ủi thế nào, hắn cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Bởi vì Khuynh Kỳ giả không nói lời nào nên Thiên Đại Liên cũng không biết trả lời thế nào cho phải.

Bọn họ đứng trên đường một hồi lâu, mãi cho đến khi tầm mắt người qua đường như có như không rơi xuống trên người bọn họ.

Rốt cuộc ý thức được mình đang ở đâu thì Thiên Đại Liên bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

Khuynh Kỳ giả nhìn ra suy nghĩ của hắn, lần này hắn cười ra tiếng:

- Đi thôi, ta biết một gian trà thất, nơi đó tương đối thích hợp nói chuyện.

Nói tới đây hắn lại bổ câu:

- Liên, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với ta.

Yên lặng ừ một tiếng, trong lòng Thiên Đại Liên chợt thả lỏng, thuận theo dáng vẻ như người chơi bên cạnh kéo tay hắn.

Một lần nữa nắm lấy Thiên Đại Liên Thủ, Khuynh Kỳ giả cảm nhận nhiệt độ, sự thỏa mãn và an nhàn lấp đầy hắn.

Những chờ đợi đó giống như đều biến thành dấu chấm câu, hôm nay nguyện vọng của hắn đã đạt thành.

Có lẽ cũng là dưới loại tình cảm này, khi đến trước cửa trà thất, Khuynh Kỳ Giả đột nhiên nói với Thiên Đại Liên:

- Liên, trở về với ta đi.

Hắn vốn là muốn đi, vừa vặn có thể mang theo hắn.

Bọn họ sẽ trở lại sân ở Minh Thần Đại Xã, nơi đó trừ bỏ cây hoa anh đào lớn lên càng cao càng thô ra thì mọi thứ khác đều chưa thay đổi.

Giống như không thay đổi gì với sân nhỏ kia còn có hắn, trong mấy trăm năm này, hắn vẫn luôn chờ đợi đứa nhỏ kia trở về.