Chương 48

Trong đám người, Thiên Đại Liên hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt của người đến từ Khuynh Kỳ, hắn và Tán Binh thương lượng nên đi đâu tiếp theo.

- Muốn đi ăn một chút gì đó, cũng không biết nhiều năm như vậy trôi qua, rời đảo có nhiều hơn đồ ăn vặt đặc sắc hay không.

Thiên Đại Liên rất là khát khao nói, hắn còn nhớ rõ mấy lần rời đảo cùng với Khuynh Kỳ Giả, khi đó hắn đã ăn không ít đồ ăn ngon.

Tán Binh không có ý kiến gì về chuyện này, tuy hắn không cần ăn, nhưng thử thì hắn vẫn không ngại.

Nói về đề tài đồ ăn, Thiên Đại Liên không khỏi nhớ tới chuyện cũ hắn bán cá dựa điện qua đó.

Vừa nghĩ tới chuyện này, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thảo mà mình đồng ý viết cho Bát trọng đường là có thể tha thứ, lấy tình hình kinh tế của hắn lúc đó, tiền nhuận bút mà Bát trọng thần tử đưa ra đủ để xưng là một khoản tiền khổng lồ, hắn không động lòng mới kỳ quái.

Thiên Đại Liên yên lặng thở dài, suy nghĩ trong bất tri bất giác chạy xa.

Nếu hắn không tiếp tục đi học thì hẳn là suy nghĩ đến phương pháp kiếm tiền cho mình, ví dụ như đi công tác linh tinh.

Lúc này, lại nhìn thấy Thiên Đại Liên bên cạnh không nói ra suy nghĩ này của hắn.

Đó đều là chuyện nhỏ, chờ tất cả mọi chuyện lắng xuống rồi nói cũng không muộn.

Trong lòng ghi nhớ an bài tương lai, Thiên Đại Liên nghe thấy lời nhắc nhở đến từ Tán Binh.

- Tới rồi.

Tán Binh nhìn cửa hàng kia, lông mày không khỏi nhíu lại.

Thiên Đại Liên thu tầm mắt dừng ở trên người của Tán Binh lại, đi theo nhìn về phía nhà trọ kia, ở cửa hắn nhìn thấy mấy tên người làm mặc mặt nạ.

Tán Binh nghĩ nghĩ, quyết định lên Thiên Đại Liên lâu trước.

- Liên, ngươi đi lên trước đi.

Tán Binh dùng ngữ khí gần như là không sai biệt lắm nói.

gật đầu, Thiên Đại Liên không hỏi nhiều, mang theo rương hành lý đi vào trong lữ quán trước.

Đợi Thiên Đại Liên vừa đi, vẻ ôn hòa trên mặt Tán Binh rút lui, những người đối diện hắn cúi đầu không dám nói tiếng nào, bọn chúng thiếu niên hỏi:

- Các ngươi tìm tới nơi này là có chuyện gì?

Hắn không nhớ rõ gần đây mình có công việc sắp xếp.

- khám định thực hiện theo lời mời của gia chủ Chung gia qua đó một chuyến.

Ngu Nhân Chúng tiến vào truyền đạt mệnh lệnh, bằng tốc độ nhanh chóng nói hết những lời muốn nói, ở giữa không có một câu vô nghĩa, sợ chọc tới tán binh không thoải mái.

Theo kinh nghiệm của những người trong cuộc thi thì khi các quan chấp hành về đến quê nhà thì tâm trạng của bọn họ không được tốt lắm.

Đương nhiên công tử là một ngoại lệ, hắn vốn chính là người chấp hành quan ít có đến đông người.

Trong lòng cấp dưới bồn chồn, lúc này tình nguyện trở lại băng thiên tuyết địa để đông, cũng không muốn bỏ miếng băng mỏng bồi ở bên người ghế thứ sáu.

Mọi người đều biết, ghế thứ sáu cũng có một mặt tốt, nhưng đó là đối với người một nhà.

Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, tên thuộc hạ này run rẩy.

Mà Tán Binh không để ý đến phản ứng của cấp dưới, hắn tự hỏi hàm ý sau lưng của lời mời kia, khi nữ sĩ thường trú ở Đạo Thê thì đã âm thầm thực hiện giao dịch với Ngu Nhân Chúng.

Hiện giờ, sau khi nữ sĩ rút lui khỏi đạo thê, các công đoàn nắm giữ khám định thừa hành nhất định phải nhanh chóng bàn bạc với các quan nhân dân mới đến như là quan chấp hành nói chuyện, hỏi xem lần giao dịch trước kia của bọn họ có còn tiếp tục hay không.

Chỉ là Tán Binh không ngờ hắn lại có một con thuyền, Chung gia đã truyền đạt thư mời của hắn.

Sao lại gấp gáp như vậy? Tán Binh thầm cười nhạo, cảm thấy đám gia hỏa này thật đúng là nhát gan và tham lam, sợ muộn một chút sinh ý của bọn hắn sẽ bị ảnh hưởng.

Rõ ràng là phòng kiểm tra đang phụ trách bộ phận thương nghiệp, tài chính qua tay của mỗi năm không biết có bao nhiêu, nhưng cứ như vậy bọn họ còn chưa thoả mãn, còn muốn nhiều hơn.

Nhưng Tán Binh cho rằng như vậy cũng tốt, hắn có thể lợi dụng phần lòng tham này.

Như vậy muốn Tán Binh hỏi xem khi nào thì Chung gia mời hắn qua đó.

- Đêm nay.

Thuộc hạ cẩn thận nói ra thời gian.

- Tối hôm nay à?

Tán Binh lặp lại thời gian, vẻ mặt của hắn trở nên không vui.

Thuộc hạ không dám tìm kiếm, cúi đầu coi như không nhìn thấy.

Cũng may là Tán Binh không có ý định phát hoả, hắn đang suy nghĩ phân phó với cấp dưới:

- Đi nói với sở kiểm tra, ta sẽ dự tiệc đúng giờ.

Đối với trước mặt hắn, vẫn là qua sớm một chút thì tốt hơn, khám định thừa hành biết hành tung của hắn, vậy đại biểu ba nhà khác trong thừa hành cũng biết.

Tuy phương thức tới Đạo Thê rất điệu thấp, nhưng Tán Binh không cố ý che giấu hành tung.

Mà thông qua lời mời chấp hành khảo sát, Tán Binh chấp hành phỏng đoán xã và Thiên Lãnh chấp hành hiện tại đều là thái độ nhìn với ánh mắt khác.

Hắn gặp mặt người quản lý đã được kiểm định trước một chút, cũng thuận tiện cho hành động kế tiếp của hắn.

Hắn hơi điều chỉnh kế hoạch một chút, sau đó vẫy tay để những người đó tản ra.

Mấy tên như được đại xá, lập tức nhường ra một con đường.



Không nhìn bọn họ, Tán Binh đẩy cửa đi vào trong lữ quán, đi về phía trước hỏi phòng ở mà bọn họ chuẩn bị là ở đâu, sau đó hắn đi lên lầu.

Nhìn qua thì toà nhà trọ này bình thường, nhưng trên thực tế lại là một trong những cứ điểm của Đạo Thê.

- Liên...

Tán binh ngừng gõ gõ ở trước một cánh cửa.

Mấy giây sau cửa mở ra, Thiên Đại Liên nhìn thấy lời nói đầu tiên của Tán Binh chính là hỏi hắn có phải bận rộn hay không.

- Không, kế tiếp ta còn có việc phải làm, không thể đi cùng ngươi một lát.

Lần này, Tán Binh tiến vào chính là vì nói với Thiên Đại Liên hắn không thể đi ra ngoài cùng hắn, mà đây cũng là nguyên nhân hắn cảm thấy khó chịu khi hắn được khám định thừa nhận thỉnh hắn đi qua.

Không có ý kiến gì với Thiên Đại Liên, nhưng không phải như hắn đoán trước:

- Không sao, ta tự xem xét khắp nơi đi.

Tán Binh không có quá nhiều ý kiến, dù sao thì ngay từ đầu là hắn đưa ra đi dạo, nhưng hắn vẫn không quên dặn dò:

- Đừng chạy quá xa.

Ở phía đông của Đạo Thế, sự theo dõi của bọn người Ngu Nhân có hạn, hơn nữa Khuynh Kỳ Giả cũng đang rời đảo.

Như vậy xem ra, Tán Binh phát hiện để Thiên Đại Liên một mình đi ra ngoài cũng coi như là một cơ hội, nếu như Giả Khuynh Kỳ nguyện ý hiện thân thì hôm nay hắn có thể giải quyết hai việc này.

Thiên Đại Liên bên kia không biết tính toán của Tán Binh, hắn do dự một chút, bỗng nhiên không nghĩ ra đi.

Nhưng trong chuyện này, thật ra hắn không cần phải đổi ý, hơn nữa Thiên Đại Liên cho rằng Tán Binh nguyện ý để hắn đi ra ngoài một mình là tín nhiệm biểu hiện của hắn...

Nghĩ đến đây, Thiên Đại Liên cười cười, bảo đảm với Tán Binh:

- Ta sẽ không đi xa, chỉ đi dạo xung quanh một chút, mấy ngày nay đều ở trên thuyền, vẫn là rất buồn, coi như là giải sầu.

- Được rồi, hôm nay ta trở về có thể hơi muộn, nếu trở về sớm một chút mệt mỏi nghỉ ngơi là được rồi, không cần chờ ta nữa.

Tán Binh nói cơn bực bội kia lại xuất hiện, hắn cảm thấy tốt nhất nên thừa hành ở yến hội hôm nay có thể lấy ra lợi thế có giá trị, không để cho hắn một chuyến tay không.

Ánh mắt của hắn hơi hơi âm u, vẻ mặt của Tán Binh không có quá nhiều biến hóa, sau khi hàn huyên với Thiên Đại Liên hai câu đã xuống lầu, chuẩn bị đi khám định trước.

Thật ra thì Thiên Đại Liên có thể cảm nhận được tán binh không mấy vui vẻ, nhưng hắn có thể hiểu được.

Ai đến nơi thì lập tức bắt đầu công việc, vậy thì sẽ không vui vẻ gì.

Ngu Nhân Các thật đúng là áp bức sức lao động. Ngàn Đại Liên chửi thầm, tiếp tục về phòng thu thập hành lý.

Sau khi lấy quần áo tắm rửa ra, hắn lấy một vật phẩm không thể tưởng tượng được từ trong rương hành lý ra.

Vòng cổ mà Hồ Đào tặng cho hắn đã bị hắn mang tới đây.

Không biết tại sao Thiên Đại Liên lại nhéo vòng cổ này, qua khoảng chừng nửa phút hắn mới nhớ tới, ngày đó hắn chỉ lo giấu hợp đồng, đã quên xử lý vòng cổ này.

Ngàn Đại Liên cúi đầu nhìn chằm chằm vào vòng cổ thủ công tinh xảo, nó rơi vào trầm tư.

Lấy chất lượng và thủ công của vòng cổ này, ném quá đáng tiếc, nhưng mang theo thì quá kỳ quái, hắn căn bản không có dưỡng mèo.

Nhưng mà cái vòng cổ này ném lại có chút đáng tiếc. Thiên Đại Liên rối rắm nghĩ, cho nên hắn sinh ra một ý nghĩ, bằng không hắn tới mang sao?

Trong nháy mắt, Thiên Đại Liên đã lặng lẽ bác bỏ đề nghị này, Miêu Hoàn mang tới cảm giác rất quái quái.

Thật sự là không biết làm thế nào để sắp xếp chiếc vòng cổ này, Thiên Đại Liên đành phải nhét nó trở lại rương hành lý, chờ sau này có cơ hội lại tặng cho người khác... Không đúng, đưa mèo cho ngươi.

Hắn sửa lại từ ngữ của mình, hắn để chiếc vòng cổ rất độc đáo kia vào, rồi cầm lấy chìa khoá cửa phòng đi ra ngoài.

Đi vào đại sảnh, Thiên Đại Liên quét mắt nhìn cửa, phát hiện lúc trước không thấy bóng dáng của đám người Ngu Nhân, điều này có nghĩa là bọn hắn có thể đã bắt đầu hành động.

Lắc lắc đầu rút ánh mắt về, Thiên Đại Liên một bên giống như thường lệ đoán Tán Binh lần này là đi làm cái gì, một bên đi về phía cửa.

Ra khỏi nhà trọ, tiếng nói to làm ồn ào từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Rời đảo là trung tâm thương mại của Đạo Thê, hội tụ thương nhân đến từ các quốc gia, tuy vì thế cục của Đạo Thê khẩn trương, thương nhân rời đảo vẫn kém hơn rất nhiều so với quá khứ, nhưng vẫn không giảm bớt sự phồn hoa của nó.

Thiên Đại Liên đứng ở cửa lữ quán một hồi, nhất thời cũng không biết nên đi đâu.

Ngay khi Thiên Đại Liên đang tự hỏi có nên từ bỏ đi dạo phố, xoay người trở về lữ quán nghỉ ngơi hay không thì tiếng thét to từ không xa truyền ra.

- Gia nhập hiệp hội KHán Học, ôm sinh hoạt thật tốt!

Lần đầu tiên nghe thấy có người nói những lời này, Thiên Đại Liên cho rằng hắn nghe lầm.

Nhưng mà theo phương hướng tiếng la truyền đến, hắn lại bất ngờ nhìn thấy có một người đang ra sức phát truyền đơn.

Thiên Đại Liên mấp máy môi, hắn hít sâu một hơi, bước ra bước chân đi về phía nam nhân đang phát truyền đơn.

Người phát đơn truyền chú ý tới có người tới đây, vội vàng nhiệt tình xoay người.

- Vị thiếu niên này, ngươi cảm thấy hứng thú với KHán Học sao?

Nam nhân mang mắt kính hiền lành hỏi, đồng thời dâng lên truyền đơn cho Thiên Đại Liên.

Thiên Đại Liên cố nén không tiếp nhận truyền đơn, hắn lại hối hận vì lúc trước bị Ma Lạp nhìn chằm chằm, đã đồng ý với bản thảo do Bát trọng thần tử viết cho Bát trọng đường.

Nam nhân mang mắt kính không nhìn ra Thiên Đại Liên có cảm xúc không đúng, hắn cho rằng hắn không hiểu truyền đơn, liền nhiệt tình giới thiệu.



- Nếu ngươi có hứng thú với Kays học, có thể đi Hiệp hội chúng ta nhìn xem, tìm hiểu về những vị nhà tiên tri vĩ đại, những người đã đọc sách trong 500 năm, những vị chân tướng, vị đạo hữu vĩ đại như thế nào, ngài chin.

Nam nhân đeo mắt kính càng giới thiệu càng kích động.

Ngàn ngón tay trảo địa, hắn thật sự muốn làm cho đối phương câm miệng.

Sao có thể là như thế được, lúc trước hắn nhìn thấy Hiệp hội Kha Học ở Đạo Thê, còn tưởng rằng là một tổ chức giải trí rời rạc, hiện giờ nhìn tư thế của người này, hắn ý thức được Hiệp hội này không đơn giản.

Không xong, ta sẽ không trở thành lãnh tụ tinh thần của giáo phái bình thường chứ?

Ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu Thiên Đại Liên, hắn có chút ngốc, rõ ràng hắn chỉ là viết một quyển tiểu thuyết mà thôi, sao lại thành như vậy?

Quan trọng hơn là mấy trăm năm qua đi, sao còn có người xem tiểu thuyết do tiểu hài tử kia viết chứ?

- Thiếu niên?

Nam nhân mang mắt kính rơi vào trầm tư hô.

Lập tức lấy lại tinh thần, Thiên Đại Liên nhìn về phía ánh mắt của nam nhân trước mặt, quyết định đi Hiệp hội Khai Học kia tìm kiếm xem rốt cuộc có vấn đề gì, cũng tiện cho hắn đại nghĩa diệt thân.

Ngàn Đại Liên nói xin lỗi với nam nhân đeo mắt kính, sau đó thành khẩn nói:

- Ta muốn hiểu biết một chút, ngạch, kha học.

Niệm ra từ đó gần như đã tiêu hao gần một ngàn đại liên.

Quá cảm thấy thẹn rồi.

Theo sự xấu hổ trong lòng, Thiên Đại Liên được mời nhiệt tình vào Hiệp hội.

Đó là tên của một người đàn ông ở tầng hai một đống cửa hàng, khi lên lầu, Thiên Đại Liên đã biết mang mắt kính.

- Ta tên là Sơn Chính, là hội trưởng đời thứ nhất của hiệp hội Kha Học, mục tiêu của ta là thông qua thư của ngài, tìm được chân tướng lúc trước.

Sơn Chính giới thiệu về mình đồng thời không quên nói nguyên nhân thành lập Hiệp hội Thiên Đại Liên.

Thiên Đại Liên gật đầu, hắn suy nghĩ một chút hỏi:

- Các ngươi tuyên truyền khẩu hiệu là đến từ chính lữ đoàn mạ vàng sao?

- Đúng vậy, ngươi đã đi qua Tu Di?

Chính giữa núi lộ ra kinh hỉ.

Thiên Đại Liên trả lời hàm hồ đối với vấn đề này:

- Ta chưa từng đi Tu Di, ta đã nghe nói qua.

- Ha ha, xem ra thanh danh của đoàn đánh ra vàng kia rất vang dội, hy vọng hiệp hội Kha Học chúng ta có ngày cũng có thể như vậy.

Sơn Chính nói.

Thiên Đại Liên lại ngón chân giật giật, từ đáy lòng cầu nguyện không cần như vậy.

Bằng không hắn sẽ không mặt mũi gặp người khác!

Tại sao có thể như vậy được? Trong lòng Thiên Đại Liên thở dài, sau đó nghe Sơn Chính giới thiệu về quá khứ tu di của hắn ở đây.

- Ở trong Tu Di sa mạc, ta chú ý tới rất nhiều chuyện xưa cùng đồng dao đều tương ứng lịch sử, cái này làm cho ta không khỏi nghĩ, ở Đạo Thê có phải cũng có chuyện xưa ám dụ lịch sử hay không, sau đó ta phát hiện ra lão sư Conan hay không.

Sơn Đang nói đến đó thì thở dài:

- Tổ tiên nhà ta vốn là thợ thủ công, sau khi gặp nạn mới đến Đạo Thê, đến lúc này ta đã không có ấn tượng bao nhiêu với tai nạn kia, nhưng xem xong thư của lão sư, ta phát hiện tai nạn kia không đơn giản.

- Cho nên ngươi thành lập hiệp hội Kha Học, thông qua tiểu thuyết kia tìm ra chân tướng?

Thiên Đại Liên nghe xong lời của Sơn Chính nói lại bị thuyết phục.

Không chỉ bị thuyết phục, hắn không thể không thừa nhận rằng núi Chính rất nhạy bén, lịch sử ghi chép có thể bị thay đổi, nhưng những câu chuyện xưa và truyền thuyết ca dao có chứa tính chất ẩn dụ kia sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi.

Ở một mức độ nào đó, hiệp hội Kha Học này đã nhìn thấy một bí mật lớn nhất.

Thiên Đại Liên đột nhiên rất là kính nể đối với Sơn Chính.

Nhưng câu nói tiếp theo của đối phương lại làm hắn lại trở nên vô ngữ.

- Đúng vậy, trải qua thảo luận chúng ta rất hoài nghi sở dĩ Conan tiên sinh đột nhiên biến mất đoạn càng, rất có thể là đến trong sách, ý đồ thay đổi tai nạn 500 năm trước!

Sự cảm động của Thiên Đại Liên bị những lời nói không đâu của Sơn Chính đánh tan, lần đầu tiên hắn biết có người có thể làm cho bản thảo này trở nên tươi mát và thoát tục như thế.

Vì vậy hắn ra ý tốt nhắc nhở:

- Nếu đã định lịch sử là không có cách nào thay đổi, lại nói, kha, cho dù Conan tiên sinh có thay đổi tai nạn trong sách thì cũng không thể thay đổi được tai nạn bị đạp ở ngoài sách, cho nên các ngươi không cần cho hắn nhiều ánh sáng như vậy.

- Ngươi có ý gì? Ngươi nói tiên sinh Không Sơn à. Vẻ mặt Sơn Chính lạnh xuống.

Thiên Đại Liên nhìn thấy thời gian chính thức của Sơn đính chính sẽ đến, lập tức giải thích:

- Không phải là vấn đề gì, ta chỉ là muốn nói, ngài Conan chỉ là một tác giả bình thường.

Nghe thấy Thiên Đại Liên nói, Sơn Chính lông mày nhíu lại, một câu bật thốt ra:

- Cái gì mà tác giả bình thường, là ngươi hiểu biết kha học hay là ta hiểu biết kha học?

Lời này vừa nói ra, Thiên Đại Liên nắm chặt nắm đấm, hắn không ngờ vừa đến Đạo Thê đã gặp phải tình huống kinh điển này.