Chương 47

Đạo Thê rời khỏi đảo, một chiếc tàu khách không bắt mắt thả cầu thang mạn xuống, khách nhân trên thuyền lục tục mang theo hành lý đi dọc theo cây thang đi xuống.

Sau khi một ngàn đại liên khách nhân ra khỏi khoang thuyền, đôi mắt của bọn hắn bắt đầu chuyển loạn, đánh giá đảo nhỏ đã bị bỏ lại mấy trăm năm.

Nếu như hắn không nhớ lầm thì lần trước hắn đi vào vẫn là đi cùng với Khuynh Kỳ Giả, khi đó dưới sự trợ giúp của Thiển Dã phu nhân bọn họ có thể lên thuyền đi tới Minh Thần đảo trước.

Ngàn Đại Liên nhớ mang máng khi đó, Khuynh Kỳ Giả bị ngộ nhận là ăn trộm, mà hắn thì dựa vào tầm nhìn Nguyên Tố hỗ trợ phá án... Đồng thời cũng là tin tức hắn nhận được khi lên con thuyền kia, tin tức Đan Vũ còn có thể tồn tại.

Nhớ lại quá khứ, Thiên Đại Liên đột nhiên trở nên buồn chán.

Đối với hắn thì mấy trăm năm gần như là ngủ một giấc, nhưng khi tỉnh lại đó là Thương Hải Tang Điền, những cố nhân kia đã không còn ở đây từ sớm.

Nói lên rằng, nhiều năm như vậy trôi qua, người mà hắn còn có thể gặp lại cũng chỉ có Khuynh Kỳ Giả.

Không đúng. Thiên Đại Liên sửa đúng mình, còn có tám trọng Thần Tử.

Tưởng tượng đến tên kia, bản thảo báo tức khắc xuất hiện ở trước mắt Thiên Đại Liên, làm cho hắn không khỏi hít hà một hơi.

Dựa theo tính cách của bát trọng thần tử, biết được hắn trở về Đạo Thê nhất định sẽ tự mình thúc giục bản thảo.

Hơn nữa nếu hắn nói không viết ra được thì có thể sẽ bị bát trọng thần tử quan sát vào trong phòng tối, khi nào viết ra được thì khi nào đi ra ngoài.

Ngàn Đại Liên trong lúc nhất thời cảm giác mình nhân sinh liếc mắt một cái, lúc trước sao hắn lại chỉ quanh quẩn trong lòng, đồng ý viết bản thảo cho bát trọng thần tử?

- Liên...

Tán Binh đi cùng hắn thấy Thiên Đại Liên thất thần, chủ động gọi hắn một tiếng.

Thiên Đại Liên được gọi vào tinh thần chạy xa thu hồi, thở dài nói với hắn:

- Ta có chút hối hận vì đã gửi bài đến tám trọng đường.

Đặc biệt là khi hắn nhớ lại, đó là lúc hắn bị bút tiền che mắt hai mắt, mới đồng ý cho hắn mượn tiểu thuyết do Bát trọng thần tử viết.

Ai có thể ngờ được năm đó hắn đã đào cho mình một cái hố lớn như vậy?

Thiên Đại Liên không khỏi muốn thở dài.

Nhưng mà Tán Binh lại cười, hắn nói thẳng:

- Nếu như không thu tám trọng đường, ngươi có thể thử xuất bản cho nhà khác.

Hắn không cảm thấy chỉ có tập san Bát Trùng Đường, bảy nước đều có báo chí và tạp chí thuộc về mình.

- Chấp nhất với tám trọng đường, có thể là rất nhiều tạp chí trước kia ta xem đều là xuất bản từ tám trọng đường.

Thiên Đại Liên hàm hồ đáp lại.

Sau khi hắn tỉnh lại, những thư tịch mà những người hầu đó đưa tới cho hắn đều là đến từ Đạo Thê, trong đó phần lớn là Bát Trùng Đường, cũng chính là có một chút cơ sở, Thiên Đại Liên mới có thể không cần giấu giếm tiền đề tán binh mà đi gửi bài đến Bát Trùng Đường.

Sự thật chứng minh rằng con đường này rất hữu dụng, Thiên Đại Liên quả thật đã truyền tin tức mình vẫn còn ở cho tám vị Thần Tử và người máy.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên phát hiện làm như vậy vẫn rất nguy hiểm.

Nếu không phải những người đó không biết hắn sống ở Minh Thần Đại Xã thì nhất định mục đích thật sự của hắn đã bị nhìn ra rồi.

Nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần quyển tiểu thuyết kia thì người bình thường cũng không thể tưởng được. Thiên Đại Liên chửi thầm, hắn cho rằng bất cứ ai nhìn thấy người nào sau khi chuyển sinh thành hồ yêu thì ta trở thành vu nữ thì cũng sẽ không cho rằng trong tiểu thuyết kia có chứa đựng thông tin hữu dụng gì.

Lúc này ánh mắt Thiên Đại Liên chuyển động, rơi vào trên người Tán Binh, hắn đột nhiên tò mò lên, Tán Binh có xem qua tiểu thuyết kia hay không.

Nhưng mà Tán Binh không tiếp tục nói về đề tài tiểu thuyết này, ngược lại hỏi Thiên Đại Liên, qua một hồi hắn có muốn đi dạo một vòng trên đảo hay không.

- Có thể mà.

Thiên Đại Liên theo bản năng đáp ứng, ngay sau đó hắn hỏi:

- A Tán, ngươi đã nhiều năm như vậy không trở về sao?

- Thỉnh thoảng hắn trở về cũng vài lần.

Tán Binh ăn ngay nói thật, lúc trước hắn đã mượn nhiệm vụ đi vào Đạo Thê.

Thiên Đại Liên biết tán binh có đạo thê, hắn hơi do dự một chút rồi hỏi:

- Tại sao A Tán kia lại không gặp mặt hắn?

Là không muốn hay là có nguyên nhân gì, hắn rất muốn biết.

Đối với vấn đề này, Tán Binh không có bất kỳ ý tứ giấu giếm nào, hắn trả lời với ngữ khí rất nhiều lời:

- Bởi vì không tìm được cơ hội.

Trước đó, hắn không phải là không muốn đi Minh Thần Đại Xã, chỉ là mục đích của hắn không phải gặp mặt Khuynh Kỳ Giả, mà là lấy tâm thần.

Nhưng mỗi một lần hắn đều không thành công, luôn có các loại ngoài ý muốn vướng hắn, làm hắn ở trên trời xui đất khiến không thể thực hành kế hoạch của mình.

Cho đến một lần cuối cùng, Tán Binh vẫn dùng chiêu cũ, ý đồ dùng thủ đoạn giống lần trước để ép Đao Cơ đến Đông Phương, nhưng so với lần trước thì thuận lợi hơn nhiều, lần này kết thúc với thất bại.



Đến lúc đó, Tán Binh mới từ bỏ, quyết định tiến hành dựa theo vận mệnh vốn có.

Dù sao thì mỗi lần hắn muốn lấy được Thần Chi Tâm đều sẽ có tình huống chồng chất, như vậy ai biết, đợi hắn thật sự bắt được Thần Chi Tâm trước thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Tán Binh cảm thấy châm chọc, chỉ là hắn không biểu hiện ra bên ngoài.

Thiên Đại Liên ở bên cạnh hắn không chú ý tới biến hóa trên cảm xúc của Tán Binh, hắn đang nghiêm túc suy tư lời nói kia.

- Cho nên A Tán không bài xích gặp mặt với Khuynh Kỳ Giả?

Thiên Đại Liên Trắc hỏi, nghe ý tứ của Tán Binh, lúc trước hắn rất có thể đã gặp được Giả Thiên Hoa, chỉ là bởi vì không nhìn thấy các loại không thể đối kháng.

Tán Binh không mang theo bất kỳ do dự nào đáp lại:

- Không có gì có thể bài xích.

Nói đến cùng, người được gọi là Khuynh Kỳ chỉ là một con đường khác với hắn.

Không có gì quá xúc động đối với Tán Binh này, nhiều nhất chỉ là cảm thấy hắn thật phiền phức.

Nhớ tới lời nói của Khuynh Kỳ Giả, hắn đột nhiên nhìn về phía Thiên Đại Liên, cố ý nói một câu:

- Liên, bây giờ ngươi hỏi có phải có chút muộn hay không? Chúng ta đã đi vào đạo thê.

Thiên Đại Liên bị hỏi, hắn chỉ biết cười mỉa vài tiếng, trong lòng ngượng ngùng.

Ở một mức độ nào đó, Tán Binh nói không sai, cho tới nay đều là hắn nói muốn làm Tán Binh và Khuynh Kỳ Giả thấy mặt nhau, không có suy nghĩ qua cảm nhận của bản thân bọn họ.

Một khi suy nghĩ này xuất hiện sẽ khiến cho Thiên Đại Liên cảm thấy áy náy.

Đang lúc hắn bởi vì áy náy, tiến tới lại sinh ra tất cả đều là ý nghĩ một lòng một dạ của hắn thì Tán Binh nói đã làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.

- Liên, sao ngươi lại muốn cho ta và Khuynh Kỳ Giả gặp mặt nhau?

Thiên Đại Liên ngẩn người, hắn nhớ rõ rất sớm trước đó, Tán Binh đã hỏi hắn về mục đích của hắn, khi đó hắn trả lời là bọn họ lớn lên rất giống, cho nên khẳng định có liên hệ gì đó.

Chuyện này vừa nghe rất hợp lý, nghĩ lại thật ra hoàn toàn không logic.

Có lẽ ta nên nói chuyện giấu giếm với hắn.

Thiên Đại Liên nghe thấy giọng nói trong lòng của mình, bọn họ đã đi vào đạo thê, cho dù là Tán Binh biết được chân tướng thì hắn cũng không có biện pháp lập tức chạy đi tìm tiến sĩ báo thù.

Thiên Đại Liên hít sâu một hơi, cẩn thận nói:

- Ta, ta biết hắn có thể nói cho ngươi biết một ít chuyện, về chuyện giẫm phải cát.

Dù sao thì hắn cũng không thể nói hết ra được.

Thiên Đại Liên biết hắn không nên nói chuyện một nửa, nhưng trong lòng lại rõ ràng, tiềm thức của hắn lại nói cho hắn biết, Khuynh Kỳ Giả mới là người tốt nhất để nói cho hắn biết về việc đạp tan chân tướng của Tán Binh, mà đó cũng là bắt đầu cho thấy, làm người đứng xem, hắn không thể nói ra miệng dễ dàng được.

Nhất thời Thiên Đại Liên trở nên hỗn loạn, hắn đã cảm thấy mình đang tìm lý do để trốn tránh, lại kiên định cho rằng hắn làm không sai, Tán Binh nên từ chỗ mình đạt được bản thật thuộc về hắn.

Trong lúc suy nghĩ, Thiên Đại Liên không nhịn được xin lỗi:

- Thật xin lỗi, ta không nên gạt ngươi.

- Lừa gạt ta? Liên, ngươi đang áy náy sao?

Tán Binh hỏi.

Ngàn Đại Liên bởi vì Tán Binh nói mà bước chân hơi dừng lại, hắn lại quay đầu nhìn Tán Binh bên cạnh, khuôn mặt của đối phương vẫn bình tĩnh, chỉ là Ngàn Đại Liên luôn có loại ảo giác, ở trên gương mặt bình tĩnh kia có vết rách tinh tế.

Mà ở dưới vết rách, là chấp hành theo Ngu Nhân Chúng quan, Tán Binh kia gần như không thể hiện qua một mặt nào đối với hắn.

Cảnh này làm cho Thiên Đại Liên càng thêm nhận định mình đã sai lầm rồi.

- Ta đang áy náy đây, ta biết đạp phải sa rất quan trọng đối với các ngươi, có lẽ ta nên sớm một chút nói cho ngươi biết.

Khi Thiên Đại Liên nói chuyện thì nắm chặt rương hành lý đề tay, hắn luôn luôn là cường điệu mình không phải là tiểu hài tử, nhưng lúc này hắn cảm thấy mình chính là tiểu hài tử làm sai chuyện.

Ngay khi Thiên Đại Liên không biết làm sao cho phải thì hắn nghe thấy Tán Binh nhẹ giọng nói:

- Liên, ngươi không cần áy náy, ta cũng che giấu ngươi rất nhiều chuyện không phải sao?

- Chúng người làm việc, thân phận, lai lịch cụ thể của ta.

Hắn không nhắc lại chuyện này với Thiên Đại Liên, Tán Binh thở dài:

- Liên, ngươi đang trách ta giấu giếm ngươi sao?

- Không, ta sẽ không.

Thiên Đại Liên nói xong mới phát hiện mình đã luống cuống.

Hắn đương nhiên sẽ không trách Tán Binh, hắn biết rõ, nói cho cùng hắn mới là người giấu giếm nhiều nhất.

Ngàn Đại Liên không chỉ không bởi vì Tán Binh nói nhạt đi mà ngược lại còn tăng lên không ít, đồng thời hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện không chỉ hắn đã lừa gạt Tán Binh, còn gạt cả Khuynh Kỳ Giả.

Thậm chí nói hắn đã lén gạt toàn bộ thế giới, ngoại trừ tiến sĩ thông qua ký ức của hắn biết được hắn không giống thì hắn cũng không nhắc đến những bí mật đến từ Đề Oát.



Nghĩ đến những bí mật đó, Thiên Đại Liên lại nhớ tới sơ ngộ của mình với Khuynh Kỳ Giả, thật ra cho dù có những bí mật đó hay không thì hắn cũng không phải là đứa trẻ mà Tán Binh gặp được, đứa trẻ kia đã sớm rời khỏi, Tán Binh còn rõ ràng hơn hắn.

Điều này làm cho Thiên Đại Liên cảm thấy vô lực, mà điều này cũng làm cho hắn đồng ý như bản năng đối với yêu cầu tiếp theo của Tán Binh.

- Tuy chúng ta đều có điều giấu giếm, nhưng chúng ta chung quy là người nhà, chúng ta có ước định.

Tán Binh đề cập đến ước định, ngữ khí của hắn không khỏi tăng thêm:

- Cho nên ngươi không thể rời khỏi.

- Ta sẽ không rời khỏi.

Thiên Đại Liên không cần suy nghĩ nói:

- Ta không muốn rời khỏi.

Tán Binh rất hài lòng với đáp án này, hắn nhìn thoáng qua phương hướng nào đó, dùng giọng mang theo ý cười bảo đảm với Thiên Đại Liên:

- Ta sẽ không rời khỏi Liên Liên.

Hắn nhận được đáp án hắn muốn, như vậy hắn cũng sẽ cho đứa nhỏ kia một ước định mới.

Hắn sẽ không rời xa hắn, trừ phi đứa bé kia vứt bỏ hắn, không muốn đồng hành với hắn.

Lúc trước hắn có chút lo lắng, nhưng trải qua lần nói chuyện này, Tán Binh cảm thấy chờ đến ngày Thiên Đại Liên phải đưa ra lựa chọn thì hắn hẳn là sẽ thiên vị mình hơn một chút, dù sao bọn họ cũng đã định ra ước định mới.

Thiên Đại Liên không biết suy nghĩ trong đầu Tán Binh, hắn chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra:

- Vậy thì tốt quá rồi.

Nếu thật sự để hắn rời khỏi thì hắn cũng không biết mình nên đi đâu.

Có lẽ sẽ có nơi sẽ tiếp nhận hắn, nhưng ở Thiên Đại Liên nhận biết, đó cũng không phải là chỗ của hắn.

Trong một khắc này, Thiên Đại Liên đột nhiên cảm nhận được cảm giác của khi Tán Binh và Giả Thụ đi trên sa đà, cùng với đó là thời gian hắn cũng ý thức được, bọn họ chiếm tỉ trọng trong lòng mình, nhiều hơn hắn dự đoán, chỉ là bọn họ luôn ở bên cạnh nhau, dẫn tới việc hắn không thể nhận thấy được.

Thiên Đại Liên thở dài một hơi ghi tạc vào đáy lòng, sau đó một lần nữa chỉnh lại tâm tình, thay ngữ khí nhẹ nhàng đề nghị với Tán Binh:

- Vậy chúng ta nhanh đi lữ quán buông đồ vật xuống, ta rất muốn nhìn xem biến hóa của rời đảo.

- Ừm, ta cũng đã rất lâu rồi không tới.

Tán Binh tiếp nhận đề tài này.

Cũng là vào lúc này, Tán Binh nhìn thấy cái gì đó, hắn duỗi tay kéo tay áo của Thiên Đại Liên.

Không biết vì sao Tán Binh lại làm như vậy, Thiên Đại Liên dừng lại tại chỗ.

Tán Binh vươn tay ra, bắt lấy một cánh hoa màu hồng nhạt từ trong sợi tóc của Thiên Đại Liên, sau đó buông tay ra tùy ý để nó bay xuống.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Tán Binh cười nói.

Thiên Đại Liên cũng bị cảm nhiễm, hắn cười hai tiếng gật đầu theo, trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn càng quý trọng hơn quá trình ở chung với tán binh.

Nếu có thể, Thiên Đại Liên không ngại bày ra một mặt chấp hành tương đối quan, dù sao thì vẫn luôn đeo mặt nạ, hắn vẫn hy vọng đối phương có thể thả lỏng một chút.

Không biết vì sao Thiên Đại Liên nhớ lại giọng nói của Tán Binh sau khi tiến vào, nụ cười trên mặt trở nên càng rõ ràng hơn.

Mà ở nơi mà Thiên Đại Liên không nhìn thấy, nụ cười của hắn dừng ở một đôi mắt khác.

Khuynh Kỳ giả mặc quần áo thú y đứng ở chỗ tối, khắc chế xúc động xông lên.

Khi hắn và một mình hắn nhìn thấy, tức là quan chấp hành hạng mục tán binh thứ sáu của Ngu Nhân Các, Khuynh Kỳ Giả đã biết đối phương đang cố ý, hắn muốn cho đối phương nhìn thấy một màn như vậy.

Ngực của Khuynh Kỳ Giả tràn ra cảm giác chua chua quái dị.

Bởi vì loại cảm giác này quá xa lạ, Khuynh Kỳ Giả không thể dùng từ ngữ đơn giản để khái quát, hắn cảm thấy giống như không lâu trước đây, vị vu nữ nào đó của Minh Thần Đại Xã tìm tiểu miêu của mình, kết quả phát hiện tiểu miêu kia chơi rất vui vẻ với các vu nữ khác.

Như vậy thì tính, vị vu nữ nhặt được tiểu miêu kia, biết rõ tiểu miêu là có chủ nhân, nhưng sau khi nhặt được tiểu miêu, không chỉ không trả nó về mà còn cố ý chơi đùa tiểu miêu trước mặt vu nữ tìm kiếm tiểu miêu.

Hiểu rõ chuyện kia trôi qua mấy ngày, sau khi Khuynh Kỳ giả nhìn thấy nụ cười của Thiên Đại Liên thì đã hiểu ra tâm tình buồn bực của vu nữ kia.

Nhưng mà sau con mèo nhỏ kia vẫn bị vu nữ tìm được nó ôm trở về, nhưng hắn thì không giống, hắn vẫn dừng lại ở giai đoạn nhìn thấy mèo nhỏ chơi với người khác.

Tuy hắn biết không chắc là có thể so sánh với Thiên Đại Liên, nhưng Khuynh Kỳ Giả cũng không nghĩ ra được cái gì để so sánh.

Khuynh Kỳ giả lại nhìn về phương hướng Thiên Đại Liên biến mất, hối hận vì vừa rồi hắn không hiện thân, từ trong ngõ tối đi ra kéo hắn lại, gọi tên của hắn ra, sau đó hắn sẽ nói chuyện với một người khác.

Cho tới nay, Khuynh Kỳ Giả đều tin tưởng, Tán Binh là bị Ngu Nhân Các che giấu, dù sao hắn không tin sau khi mình biết chân tướng bị chà đạp, còn hợp tác với đầu sỏ gây ra bi kịch như Ngu Nhân Các.

Nhớ lại hành động của Ngu Nhân Các, bỗng nhiên Khuynh Kỳ Giả lại có chút may mắn, ít nhất Liên Tho nhìn qua rất tốt... Nhưng đó không phải là một lý do để hắn khoe khoang.

Nhưng Khuynh Kỳ Giả lại cảm thấy chua xót, điều này làm hắn nhanh chóng sửa đổi an bài nhật trình gần đây, quyết định gặp mặt Tán Binh vào mấy ngày trước.

Đây không phải là công việc mà hắn yêu thích, mà là hắn phải nhanh chóng tìm được chim nhỏ của mình.