- A Tán?
Lôi kiếp lại xuất hiện, ánh chớp xuyên thấu qua màn cửa sổ không có kéo lên, chiếu rọi ở trên mặt của Tán Binh.
Thiên Đại Liên nhìn thấy đôi mắt màu tím của Tán Binh lập tức thanh tỉnh, lập tức bò từ trên giường dậy hỏi hắn:
- Ngươi tới lúc nào?
Vừa rồi hắn cho rằng có người ở đây là đang nằm mơ, hư hư thực thực còn nói nói mơ, nào biết thật sự có người ở đây.
- Ta vừa đến.
Tán Binh đứng ở mép giường nhàn nhạt trả lời, nói xong hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ:
- Liên, mấy ngày nữa chúng ta đi đến Đạo Thê.
Hắn nói đã sớm an bài tốt hành trình, không nhận thấy được trong bóng đêm Thiên Đại Liên lộ ra vẻ mặt khó xử.
Sau khi trải qua chuyện ngủ trước, Thiên Đại Liên đột nhiên cảm thấy đi đạo thê một đoạn thời gian buổi tối cũng không tệ.
Chờ một chút.
Thiên Liên Đại Yên phiền muộn vi diệu kia, hắn sau tri sau giác phát giác có gì đó không thích hợp.
Dựa theo cốt truyện, Tán Binh tới Đạo Thê là vì tiếp nhận công việc của nữ sĩ, chờ khi hắn lên sân khấu, chủ tuyến của Đạo Thê sẽ kết thúc.
Mà hiện tại, nếu Tán Binh đi Đạo Thê trước thì không phải hắn sẽ giống như nhân vật chính đi kết thúc công việc cho nữ sĩ sao?
Cho nên hắn đi qua sớm như vậy là có ý gì? Ngu Nhân Chúng quyết định để hắn đi lấy đi Lôi Thần Thần Chi Tâm?
Ngàn Đại Liên nảy sinh một loạt nghi vấn, nhưng rất đáng tiếc, hắn không biết làm sao để chứng thực.
Ngay khi hắn đang hết sức lo lắng thì tiếng ồn ào từ dưới lầu truyền đến, xuyên thấu qua sàn gác thật dày.
- Đây là giọng nói của đạt tới Lợi Á?
Thiên Đại Liên nghe ra là ai đang rống giận.
Tán binh thì lại đang âm thầm nhíu mày, cảm thấy một chút bất mãn, biểu hiện của Đạt Lợi Á thật sự là quá khoa trương.
- Đúng vậy, bây giờ hắn đang nói chuyện phiếm với nữ sĩ kia à.
Tán Binh khi nói chuyện không khỏi mang theo vài phần trào phúng, nghe bọn họ nói không phải rất vui sướиɠ.
Nhưng sau khi biết chân tướng thì bất cứ ai cũng rất khó mà cao hứng.
Nghĩ đến đây, Tán Binh đề nghị với Thiên Đại Liên:
- Chúng ta có nên đi qua xem một chút hay không?
Sau một lúc do dự ngàn năm đồng ý.
Sờ soạng khoác lên một cái áo khoác, Thiên Đại Liên và Tán Binh đi về phía một đại sảnh truyền ra âm thanh.
Lúc này, Thiên Đại Liên phát hiện vũ thế đang thu nhỏ, điều này làm hắn nghĩ đến lúc xế chiều khi tới gần ngày thành lập, nếu như để nó kết thúc, sẽ không còn là quá khó khăn.
Đúng là kết thúc rồi. Thiên Tứ nghĩ như vậy không khỏi lắc đầu cảm khái trong lòng, cho nên vẫn không cần loạn Lập Kỳ, nhất là loại người có thể chất phân tranh như Đạt Lợi Á.
- Cho nên ngươi cái gì cũng biết, nhưng không nói với ta?
Đi vào cửa thang lầu, Thiên Đại Liên rõ ràng nghe thấy lời nói của Đạt Lợi Á, ngoại trừ bực bội ra thì hắn còn nghe ra được vài phần không cam lòng.
- Tinh tuý của kế hoạch chính là ở chỗ ngươi không biết, nếu không lấy kỹ thuật của ngươi để diễn, nhất định sẽ sớm bại lộ.
Cô gái dùng ngữ khí cười nhạo để giải thích:
- Bây giờ không phải là vừa vặn, ta thấy ngươi ở trong khoảng thời gian này rất vui vẻ.
- Không phải là vui vẻ không thành vấn đề chứ?
Sau khi nhấn mạnh xong những lời này, Đạt Lợi Á giống như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi hắn sắp nói hết câu thì lại phát hiện có người đang đi xuống từ trên cầu thang.
Cô gái cũng nghe thấy tiếng bước chân, nương theo ánh nến đen tối nhìn về phía cầu thang.
Nhìn thấy rõ ràng là Tán Binh và Thiên Đại Liên tới rồi, cô gái cười cười:
- Là các ngươi, ta còn tưởng rằng là gia hỏa không nghe mệnh lệnh gì.
Sau khi nàng tới cứ điểm này, chuyện đầu tiên nàng làm là để mọi người rút lui, không có mệnh lệnh không được tới gần căn nhà này.
Nhưng hiển nhiên những người này không bao gồm Thiên Đại Liên, ở cứ điểm này, hắn là một tồn tại đặc biệt.
- Các ngươi đang ồn ào cái gì?
Thiên Đại Liên theo bản năng hỏi, khi nói chuyện ngáp một cái.
Đạt Đạt Lợi Á nhìn thấy quần áo ngủ của hắn ở bên ngoài, nàng không trả lời, ngược lại ngượng ngùng hỏi:
- Là chúng ta làm phiền ngươi nghỉ ngơi à?
- Không xem như là ta xuất hiện thức tỉnh hắn.
Tán Binh Thế Đại Liên trả lời, lời nói của hắn có thể xưng là ôn hòa.
Đối với bộ dáng này của Tán Binh, hai người trong đại sảnh ít nhiều cũng không quá thích ứng.
Nhưng số lần Đạt Lợi Á nhìn thấy mặt của Tán Binh tương đối nhiều, cho nên nàng phản ứng trước hắn một bước:
- Thì ra là như vậy.
Nói xong hắn chần chờ một lát, vẫn là giải thích tại sao lại cãi nhau với nữ sĩ.
- Ta vừa mới biết được lần này Ngu Nhân Chúng tới Li Nguyệt là vì trợ giúp Nham Thần khảo nghiệm Li Nguyệt, nhưng trước ngày hôm nay không ai cho ta biết.
Đạt Đạt Lợi Á không nhắc tới Thần Chi Tâm, chuyện không nên làm kia ngàn đại Liên Hội đều đã biết.
Lúc này, Thiên Đại Liên vừa vặn đi xuống cầu thang, hắn đứng vững cố ý làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:
- Chẳng trách ngươi vẫn luôn cố vấn cho Chung Ly tiên sinh về chuyện có liên quan đến Nham Thần.
Không ngờ những lời này của hắn lại làm cho các cô gái và tán binh trực tiếp cười.
Đặc biệt là nữ sĩ cười rất rõ ràng, vẻ không vui khi nhìn thấy nụ cười của mọi người trên mặt tán binh đã biến mất, cô lặp lại một câu nói:
- Nham Thần do Chung Ly cố vấn?
Nụ cười gia tăng, nàng chế nhạo:
- Công tử, ngươi thật biết chọn người.
Nghe thấy câu nói trong tối ngoài sáng của nữ sĩ này đều là trào phúng, Đạt Lợi Á càng thêm tức giận.
Nhưng mà trước mặt Thiên Đại Liên hắn lại không dễ dàng biểu hiện ra bên ngoài, nếu không lỡ như đối phương đoán được thì sao?
Nhưng mà lúc Đạt Lại nhớ rõ lần đầu tiên Thiên Đại Liên nhìn thấy Chung Ly, đã cảm giác ra hắn không giống, thậm chí còn nói rằng Chung Ly là Nham Thần suy đoán... Ai biết một câu cuối cùng thành châm, Chung Ly thật sự là Nham Thần.
Tuy rằng Đạt Lợi Á đã sớm hoài nghi thân phận của Chung Ly có vấn đề, nhưng không nghĩ đến phương diện của Nham Thần.
Nếu không phải nữ sĩ nói cho hắn toàn bộ chân tướng thì có thể hắn còn không biết gì.
Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của nữ sĩ và Tán Binh, lần đầu tiên nàng ý thức được mình thật sự trẻ tuổi hơn những đồng liêu đã sống mấy trăm năm này.
- Vậy khảo nghiệm hiện tại kết thúc rồi à?
Thiên Đại Liên thình lình xảy ra lửa giận, nói tưới diệt đạt Đạt Lợi Á.
Bất đắc dĩ gật đầu, đạt tới đây rồi mới đáp lại:
- Kết thúc rồi.
Chờ thêm mấy ngày nữa hắn lấy được Thần Chi Tâm, hắn có thể trở về Đông Thiên báo cáo công tác.
Tưởng tượng đến khi nhiệm vụ rốt cục kết thúc, tâm tình của Đạt Lợi Á miễn cưỡng tốt hơn một chút, sau đó hắn hỏi Thiên Đại Liên:
- Đồng bọn, ngươi có muốn cùng ta trở về Đông không?
Có lẽ trên đường đi hắn cũng sẽ không nhàm chán như vậy.
- Không cần, chúng ta đi trước đạo thê.
Tán Binh Thế Đại Liên từ chối.
- Cái gì?
Đạt Đạt Lợi Á có chút khó hiểu, không phải Đạo Thê vẫn luôn do nữ sĩ phụ trách sao? Sao Tán Binh nói hắn phải đi?
Cô gái thấy bộ dáng này của hắn, chủ động bổ sung:
- Công tử, đã quên nói cho ngươi biết, mấy tháng tiếp theo ta sẽ ở lại Li Nguyệt.
Cái này càng làm cho Đạt Lợi Á thêm mê hoặc:
- Ngươi ở lại Li Nguyệt?
- Ta cũng là quan chấp hành, làm sứ giả ở lại cũng rất bình thường.
Nữ sĩ trả lời rất hợp lý hợp tình.
Đạt và Lợi Á nghe thấy lời nói của nữ sĩ cuối cùng cũng ý thức được trong khoảng thời gian hắn ở Li Nguyệt, bên trong Ngu Nhân Chúng hẳn là đã xảy ra một lần điều chỉnh, công việc của Đạo Thế không còn giao cho nữ sĩ, mà là giao cho Tán Binh.
Giờ khắc này, D lạc xê dịch viên hiểu rõ vì sao Tán Binh lại muốn cho Thiên Đại Liên đi theo hắn vào li trăng, làm như vậy chính là vì không để cho hắn cuốn vào vòng nước quyền lực.
Mỗi một người khi trao đổi với Tán Binh đều đối ứng với chi tiết nhất, suy đoán của Đạt Lợi Á từ khi hắn còn chưa trở thành chấp hành quan, Tán Binh đã bắt đầu xuống tay bày ra kế hoạch này.
Đáng ghét.
Đạt Đạt Lợi Á càng khó chịu, sao hắn lại cảm giác không phải lúc này đây, từ rất sớm trước đó hắn đã bị lợi dụng.
Nhưng rất nhanh hắn đã không nghĩ về chuyện này nữa, bởi vì hắn phát hiện nếu nữ sĩ muốn ở lại Li Nguyệt thì có nghĩa là hắn phải làm cộng sự với cô mấy ngày nữa.
Đạt Đạt Lợi Á hít sâu một hơi, quyết định bất luận như thế nào, chờ sau khi lấy được Thần Chi Tâm từ trong tay Chung Ly, lập tức đặt vé tàu rời khỏi Li Nguyệt sớm nhất có thể.
Trải qua chuyện này, Đạt Lợi Á càng khẳng định hắn không hợp với đám đồng liêu này.
Mà sau khi Đạt Lại Á rơi vào trầm tư, ở đây không ai nói gì nữa.
Thiên Đại Liên nhìn trái nhìn phải, có muốn đánh vỡ cục diện bế tắc hay không.
Tán binh đi cùng hắn đọc ra suy nghĩ của hắn, chủ động khoát tay, dùng miệng lưỡi ôn hòa nói với hai cô gái:
- Trở về đi, các ngươi cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Nét mặt nữ sĩ Nhân Tán Binh vặn vẹo vài giây, đột nhiên cô cảm thấy may mắn là Thiên Tứ Đại Liên không gia nhập vào nhóm người Ngu Nhân, nếu không mỗi ngày nghe thấy Tán Binh nói chuyện với người khác như vậy, cô tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Lúc này, cô nhận ra vẫn là tán binh miệng lưỡi sắc bén kia càng làm cho cô quen thuộc, cũng càng giống như là quan chấp hành.
Tuy cô cho rằng như vậy, nhưng cuối cùng cô cũng không thể chọc thủng lớp giáp giả của Tán Binh, mà rất nể tình lắc lắc tay áo đi về phía cửa.
- Nàng không ở lại đây cư trú.
Đạt Đạt Lợi Á nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thiên Đại Liên, liền giải thích, nữ sĩ và thuộc hạ mà nàng mang đến ở một cứ điểm khác.
- Vậy nơi này chẳng phải là ký túc xá của nam sinh thành phố sao?
Thiên Đại Liên không nhịn được tiếp lời.
Tán Binh nghe vậy cười cười hỏi lại:
- Liên, là nghĩ như vậy sao?
- Đúng vậy.
Thiên Nhất vô tội thừa nhận.
- Đúng là giống ký túc xá, nhưng nơi này chỉ có hai gian phòng ngủ, không có ký túc xá thì sao lại có ít phòng như vậy chứ.
Đạt Đạt Lợi Á nói ra suy nghĩ của hắn, là cứ điểm của đám người Khờ, phòng trong nhà này đã bị đổi thành phòng làm việc, chỉ còn lại một gian phòng ngủ chính và phòng khách.
Phòng ngủ chính là ở Đạt Lợi Á, phòng cho khách thì bị Thiên Đại Liên chiếm... Vậy đêm nay Tán Binh ở đâu?
Đạt Đạt Lợi Á nghĩ như vậy, cảm thấy hắn có thể chen chân vào tán binh, bọn họ đều đã từng giao thiệp với quân đội, đối với sinh hoạt tập thể hẳn là thích ứng hơn so với Thiên Đại Liên.
Không chờ hắn nói ra đề nghị này, Tán Binh đã chọn phòng xong:
- Ta ở cùng Liên Trụ đi.
- Hả? Có thể, ta ngủ trên sô pha, Thiên Đại Liên chủ động đưa mình ra ngoài.
- Không cần.
Tán Binh nhắc nhở:
- Trước kia không phải chúng ta chưa từng ngủ với nhau.
Đôi môi của Đạt Lợi Á giật giật, hắn có chuyện muốn nói, sao hắn không chờ được cơ hội nói chuyện.
- Chính là khi đó ta gặp ác mộng, tình huống tương đối đặc biệt.
Thiên Đại Liên chớp chớp mắt nói tiếp.
Lúc ấy hắn nhìn thấy vô số thực nghiệm thể giống nhau ở trong phòng thí nghiệm, thật sự là sợ hãi, mới mời Tán Binh ở lại bồi hắn, hơn nữa cũng chỉ có một lần như vậy.
Nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, Thiên Đại Liên nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ta không phải là tiểu hài tử.
- Liên Thật để ý sao?
Tán binh tung ra một câu hỏi mà ngàn dặm đại liên khó có thể trả lời.
Thiên Đại Liên sửng sốt một chút, vài giây sau hắn mới mở mắt:
- Không phải để ý, ta cho rằng chỉ có tiểu hài tử mới có thể cần phải có người ngủ cùng.
Nói xong hắn phát hiện thật ra mình đang để ý.
Bởi vì không có phòng ở nên hai người ở trên một cái giường chen chúc ngủ một giấc cũng là chuyện rất bình thường.
Ngược lại, loại thái độ này của hắn mới có vấn đề.
Thiên Đại Liên đổi miệng ôm ý nghĩ này:
- Hình như là ta suy nghĩ nhiều quá, chúng ta cùng nhau ngủ đi.
- Đối với người nhà thì việc nghỉ ngơi cùng nhau là rất bình thường.
Tán Binh nói có ẩn chứa sự vừa lòng không rõ ràng.
Mà những lời này không hợp với suy nghĩ của Thiên Đại Liên, vì vậy hắn cũng mỉm cười đáp lại:
- Đúng vậy.
Chỉ là ở cùng một chỗ một đêm mà thôi, không có gì để ý.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên và Tán Binh đạt thành nhất trí, muốn nói lại thôi, Đạt Lợi Á nhét lời vào miệng nuốt vào bụng.
Tuy không khí trước mặt làm hắn có loại cảm giác không thể nói ra, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Tán Binh nói không sai.
Đối với người nhà thì cùng nhau nghỉ ngơi rất bình thường, khi hắn còn ở trong trấn Hải Tiết, đã thường xuyên cùng với đệ đệ muội muội ngủ trên ghế sô pha bên cạnh lò sưởi, chỉ vì đó là nơi ấm áp nhất trong nhà.
Nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.Đ Đạt Đạt Lợi Á nghĩ như vậy, lại coi trọng Thiên Đại Liên và Tán Binh mới về, hắn rốt cuộc không thể nói có gì không đúng.
Nếu nói cứng thì khi Thiên Đại Liên và Tán Binh nói chuyện, giữa bọn họ sẽ dựng lên một lá chắn trong suốt, ngăn cách hắn ở một chỗ khác...
- Được rồi.
Đạt đến Đạt Lợi Á không tiếp tục suy nghĩ nữa, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, so với sinh hoạt cá nhân của đồng liêu thì căn bản không đáng nhắc tới.
Đạt Lợi Á lắc đầu, từ bỏ tự hỏi, nàng cũng tính toán trở về ngủ, lăn lộn cả đêm hắn sẽ rất mệt.
Đang lúc hắn bưng lên ngọn nến, chuẩn bị rời đi thì ánh đèn đột nhiên sáng lên.
Đạt Đạt Lợi Á dừng bước trong ánh sáng chợt xuất hiện, tiếp theo hắn nheo mắt lại nhìn ngọn đèn treo từ trên nóc nhà rũ xuống.
Không biết vì sao hắn lại cảm thấy mình có chút giống với ngọn đèn kia.
Hắn thở dài một tiếng, sau đó thổi tắt ngọn nến, trong tiếng thở dài bước lên bậc thang.
Khi Đạt Lợi Á lên lầu, Thiên Hành Đại Liên trở về phòng trước một bước cũng nhìn về phía ngọn đèn sáng lên.
- Thời gian thật đúng là dài.
Thiên Đại Liên trêu ghẹo nói.
Tán Binh không quá để ý đến ánh đèn, hắn thúc Thiên Đại Liên đi ngủ.
Cảm giác quả thật có chút mệt nhọc, Thiên Đại Liên không từ chối nhiều, giúp Tán Binh lấy ra một cái gối đầu mới từ trong ngăn tủ, hắn lập tức chọn nằm xuống bên cạnh.
Không biết có phải là bởi vì Tán Binh hay không mà lần này hắn đi vào giấc ngủ rất nhanh, chờ khi Tán Binh từ trong phòng tắm rửa đi ra thì Thiên Đại Liên đã nặng nề ngủ qua.
Tán Binh mặt không thay đổi đi về phía mép giường, thật ra hắn không cần giấc ngủ, thói quen ngủ là hắn học được từ trên người con người.
Nhìn Thiên Đại Liên chìm vào mộng đẹp, hắn rũ mí mắt xuống, lại nghĩ tới lời nói của nữ sĩ ngày đó.
Đối với tiểu hài tử, bồi ở bên cạnh trẻ nhỏ càng quan trọng hơn.
Tán Binh bất tri bất giác xiết chặt nắm đấm, ngày bình thường hắn sẽ không coi những lời này là chuyện lạ, nhưng khi nghe tới một khắc khi đứa bé kia mơ màng đến tên của Khuynh Kỳ Giả kia, hắn vẫn không thể ức chế cảm thấy phẫn nộ.
Tuy Thiên Đại Liên lập tức tỉnh lại, nhận ra người đứng ở mép giường là ai, nhưng Tán Binh vẫn có thể trong nháy mắt nắm lấy bả vai của Thiên Đại Liên, làm cho hắn thấy rõ ràng, người bồi thường cho hắn không phải là người của Khuynh Kỳ.
rũ mí mắt xuống, tâm tình của Tán Binh trở nên bình ổn, đồng thời hắn chuẩn bị lần này trở về Đạo Thê muốn cho Khuynh Kỳ Giả hiểu rõ, người nhà, tâm thần, cùng với tất cả đều thuộc về hắn, hắn trước nay đều không ghen tị hắn.