Chương 45

- Các ngươi biết không? Ở đây, ta đang làm cái gì cho Đế Quân, cái gì mà đưa tiên điển nghi.

- Ai nha, không phải cửa hàng tang nghi của quán rượu Ngã Tư đường sao? Vậy còn không phải là lễ tang sao?

Nghe thấy lời nói của đồng bạn, đại nương uống trà ven đường dùng sức gật đầu:

- Đúng vậy, đây không phải là đùa giỡn sao? Nếu như Đế quân muốn trở về nhìn xem, kết quả phát hiện hắn đã chết! Chúng ta đều làm lễ tang cho hắn!

Nàng nói đầy nhịp điệu, rất là sinh động.

Thiên Đại Liên ngồi ở trên bàn bên cạnh nghe thấy lời của đại nương không ngăn được cười cười.

Mà đại nương không phát hiện ra điều này, vẫn còn đang cùng bằng hữu giao lưu chuyện xảy ra gần đây.

- Còn có người lữ hành, mỗi ngày đều giúp đỡ khách khanh của quán trọ, vẫn luôn mang theo Tiểu Tiên Linh bên cạnh hắn chạy lên chạy xuống ở trong thị trấn, nhưng nhiệt tình chạy đi chạy lại.

- Còn có vị tiên nhân kia lại cũng tới, thất tinh hoảng sợ không thôi, đều đi nghênh đón.

- Có thể không hoảng hốt sao? Đã bao nhiêu năm tiên nhân không hiện thân ở đây rồi? Ngoại trừ tiểu mỹ nhân của Nguyệt Hải Đình ra thì nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn giữ nguyên bộ dáng, ai, làm tiên nhân chính là tốt rồi, dung nhan vĩnh trú, trường mệnh thiên tuế.

Nhóm đại nương lục tục hỏi han, lảm nhảm, tiếng nói liên tục truyền đến tai Thiên Đại Liên, hắn chậm rãi ăn điểm tâm, cho đến khi hai vị đại nương trao đổi nhau đến mức trở thành tiên nhân mới tăng tốc độ, nước trà và điểm tâm trên bàn bị quét sạch.

Ăn xong đồ ăn vặt, Thiên Đại Liên lại đóng gói một phần đồ ăn mang về cho Đạt Lợi Á.

Theo lời đồn đãi trên phố, hôm nay có lẽ Đạt Lợi Á sẽ đi vào căn phòng kim loại ở khu vực hình rồng, chờ sau khi hắn tìm kiếm được Thần Chi Tâm ở trong hình rồng kia, sẽ đánh một trận với người lữ hành đi vào trước một chút, sau đó phóng thích lốc xoáy ma thần Olympic ngươi bức Nham Thần ra.

Ở trong cốt truyện, phóng thích lốc xoáy chi ma thần Olympic ngươi chính là thủ đoạn cuối cùng của đạt tới lợi Á.

Lúc trước, khi hắn làm người lữ hành đi tìm tiên nhân bám trụ thất tinh, sau lại phát hiện thất tinh đã giấu đi thể xác hình rồng kia, lại dựa vào Vãng Sinh Đường, mượn danh nghĩa tiên điển nghi để hỏi thăm thể xác hình rồng bị giấu ở đâu.

Trong mắt Thiên Đại Liên, thật ra Đạt Lợi Á cũng xem như đủ khắc chế, chỉ là đáng tiếc Thần Chi Tâm không ở trong thể xác được xưng là Tiên Tổ Pháp lột xác thành Long.

Sau khi đọc hết cốt truyện, Thiên Đại Liên mang theo điểm tâm được gói kỹ càng đi về phía cứ điểm của Ngu Nhân Chúng.

Đợi đi đến cửa lớn, Thiên Đại Liên dừng bước chân lại hỏi thủ vệ:

- Công tử đã trở về rồi sao?

- Công tử đại nhân vừa mới trở về.

Tên thủ vệ trả lời thật.

Thiên Đại Liên gật đầu, lại bước ra khỏi nhà, cầm điểm tâm trở về nơi ở, ngựa quen đường cũ đi tìm Đạt Lợi Á.

Sau khi gõ cửa phòng ngủ không ai đáp lại, Thiên Đại Liên đi làm văn phòng thư phòng.

Lần này hắn vừa mới đứng ở cửa đã nghe thấy một tiếng tiến vào.

- Ta tới đưa ngươi chút đồ ăn.

Thiên Đại Liên nói với Đạt Lợi Á, ăn no rồi đánh nhau, buổi tối còn có một vở tuồng chờ hắn lên sân.

Biết được Thiên Đại Liên là tới đưa đồ ăn cho mình, Đạt Lợi Á từ trong các loại văn kiện ngẩng đầu lên, chân thành đáp lại:

- Cảm ơn.

Sau khi hắn biết được pháp môn tiên tổ lột xác ở đâu, một ngày đều bận rộn, hướng thủ hạ của hắn là Ngu Nhân Chúng an bài các loại nhiệm vụ.

Đạt Đạt Lợi Á tinh tế tính toán, phát hiện hắn cả ngày cũng chưa ăn cơm.

Cho nên lúc này, Thiên Đại Liên đưa tới rất nhiều đồ ăn làm hắn có chút cảm động.

- Không sao, nếu đã đưa tới thì ta đi trước đây.

Không đợi ở trong căn phòng tràn đầy cơ mật này, Thiên Đại Liên buông điểm tâm xuống định xoay người đi ra ngoài.

Ai ngờ lại bị Đạt Lợi Á đột nhiên gọi lại:

- Chờ một chút.

Thiên Đại Liên nghe tiếng nhìn về phía Đạt Lợi Á, không hiểu tại sao hắn lại gọi mình lại.

- Ngươi cảm thấy Nham Thần còn sống không?

Đạt Đạt Lợi Á có chút chần chờ nói ra vấn đề này, ngày đó Thiên Đại Liên cũng ở hiện trường nghi thức thỉnh tiên, còn giúp hắn yểm trợ, ứng phó với thẩm tra của Thiên Nham quân, cho nên trước khi đi phòng Hoàng Kim hắn muốn hỏi đối phương một chút.

- Chuyện này phải xem sự tồn tại định nghĩa như thế nào

Thiên Đại Liên làm ra bộ dáng nghiêm túc nói.

Đạt Đạt Lợi Á ngẩn người, hắn không ngờ còn phải suy nghĩ loại chuyện này.

Cũng may Thiên Đại Liên rất nhanh đưa ra cho hắn cái nhìn:

- Hình tượng của Nham Thần vẫn còn tồn tại, người trong tháng vẫn tín ngưỡng hắn, tin tưởng hắn che chở.

Hắn dừng lại một chút, sau đó lại sắp xếp ngôn ngữ lại:

- Nhưng Nham Thần đã rời khỏi, thông qua mấy ngày nay ta hiểu biết về kỳ nguyệt, đại đa số người trong kỳ nguyệt đã tiếp nhận hiện thực Thần Minh không hề có.

- Ngươi nói là Nham Thần sống ở trong lòng người khác?

Đạt Đạt Lợi Á không xác định hỏi.

Thiên Đại Liên ừm một tiếng:



- Có thể nói như vậy, nhưng cũng chỉ là sống ở trong lòng con dân mà thôi.

Từ phản ứng của mọi người trên đường cái có thể thấy được, bọn họ không hề bi thương Nham Thần rời khỏi.

Đây không thể nghi ngờ là một kết quả tốt, đại biểu cho lý do thăng cấp Nham Thần của thất tinh kia đã nhận được sự tán thành của người trong nguyệt.

Hoặc là nói người này phân bình tĩnh là bởi vì Thần Minh rời khỏi, không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với sinh hoạt của bọn họ.

Nhưng cho dù như thế nào thì nó cũng không sụp đổ bởi vì Thần Minh rời khỏi.

Cũng chỉ có như vậy, mới có tư cách tiếp thu khảo nghiệm đến từ Thần Minh.

Thiên Đại Liên yên lặng nghĩ, quyết định tối nay làm người hầu chuẩn bị điểm tâm khuya, trong đó trọng điểm nhất là phải chuẩn bị mấy bình trà lạnh, áp chế Đạt Lợi Á đến mức không còn chút khí tức nào.

Cho dù ai biết chân tướng thì cũng sẽ rất tức giận. Ngàn Đại Liên âm thầm lắc đầu, tiếp theo hắn nhìn đến trên mặt bàn có dấu hiệu của ngân hàng Bắc Quốc, một chữ ký hình như là Phan Ngụy Niết.

Thiên Đại Liên này càng cho rằng Đạt Lợi Á không dễ dàng.

Cũng là dưới ý tưởng này, hắn đẩy bánh điểm tâm đang được gói trong giấy ra:

- Ngươi có muốn ăn trước hay không?

Đạt Đạt Lợi Á lấy lại tinh thần, hắn không từ chối, buông một chồng văn kiện làm hắn đau đầu, ăn điểm tâm từ Thiên Đại Liên mang về.

Vừa rồi hắn suy nghĩ lời nói của Thiên Đại Liên, không khỏi càng khẳng định, Nham Thần rời khỏi là do cố ý an bài tốt.

Nham Thần biết rằng sau khi rời khỏi Thần Minh thì mặt trăng sẽ không hỗn loạn, vì vậy mới làm ra hành động này.

Còn về nguyên nhân tại sao một vị Thần lại muốn chết, thì Đạt Lợi Á tạm thời nghĩ không ra, nhưng hắn cho rằng chuyện này không quan trọng, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là lấy được Thần Chi Tâm từ Nham Thần.

Ăn điểm tâm mỹ vị, đạt được quyết định của Đạt Lợi Á, nếu Nham Thần không nói võ đức thì hắn cũng không cần phải làm việc theo quy củ.

Còn về quan hệ giữa hắn và người của hai nước, hắn sẽ để lại cho những người khác để họ đau đầu đi, vì nhiệm vụ nên hắn không lo lắng nhiều như vậy.

- Đúng rồi, đêm nay trời mưa rồi, ngươi không cần đi ra ngoài.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Đạt Đạt Lợi Á dặn dò Thiên Đại Liên.

Tuy rằng biết mưa to trong miệng của Đạt Lợi Á là cái gì, Thiên Đại Liên vẫn cố ý làm trái lại:

- Trời mưa à? Không phải hôm nay trời rất tốt sao?

Nói xong hắn còn cố ý nhìn ra bên ngoài.

Đạt Đạt Lợi Á cười đứng dậy:

- mưa to bất ngờ, không đáng ngại, ngày mai sẽ kết thúc.

- Được rồi.

Thiên Đại Liên làm ra bộ dáng thoả hiệp, trên thực tế hắn không có ý định đi ra ngoài.

Thần tiên đánh nhau, hắn sẽ không đi lên xem náo nhiệt.

Sắp xếp xong Thiên Đại Liên, đạt tới Đạt Lợi Á hoàn toàn buông lòng hướng ra cửa, hắn muốn thừa dịp tiên nhân tới tìm thất tinh hưng sư vấn tội ở cự ly gần phòng hoàng kim.

Vì nhận được tin tức về lột xác của vị tiên tổ hình rồng kia bị thất tinh giấu kín ở phòng hoàng kim, hắn đã tiêu tốn không ít tiền, dùng một mâm hương vãng sinh trên tiên điển đã tiêu tốn hết 3 triệu Ma Lạp.

Tuy sau đó lại cắt đứt, nhưng chiết khấu xong là 2990 ngàn Ma Lạp, ở trước mặt giá cả này, thiếu 10 ngàn Ma Lạp hoàn toàn không có gì khác biệt.

Đạt đến khi Lợi Á tính toán tiền, không khỏi nhớ tới tin nhắn của Phan Bá Niết gửi cho hắn.

Những hàng chữ kia đều đang chất vấn hắn vì sao lại sử dụng tài chính ngân hàng Bắc Quốc làm điển nghi đưa tiền cho Nham Thần.

Vốn dĩ Đạt Lợi Á phải chờ tới khi trở về Đông mới có thể đối mặt với loại chất vấn này, không ngờ Phan Tarot lại linh thông tin như thế... Giống như là cố ý chú ý đến thế cục của Li Nguyệt vậy.

Dự cảm của Đạt Lợi Á luôn rất chính xác, hắn cảm thấy mình suy đoán không sai, Phan Tarot Niết Chính là đang âm thầm chú ý đến chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, cảnh này làm cho hắn không thể ngờ được là người giàu còn rất để ý đến quê hương.

Nghĩ như vậy, nàng quyết định mua một chút đặc sản của Li Nguyệt để đưa cho những người giàu có.

Mà trên thư phòng xen kẽ là phòng làm việc, chữ Thiên Đại Liên xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

Hắn nhìn thấy đề nghị từ chối ngồi xe của cấp dưới, một mình rời khỏi cứ điểm của Ngu Nhân Chúng, lại nhìn lại thời gian, hắn ra vẻ thâm trầm, dưới đáy lòng than nhẹ nói, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.

Tiếp theo, Thiên Đại Liên khôi phục lại bộ dáng thường ngày, hắn đi đến trên bàn thu hồi trang giấy dùng để gói điểm tâm đã dùng rồi ném vào thùng rác, sau đó đi ra khỏi gian văn phòng này, trở về phòng của mình, chuẩn bị đi thu thập đồ vật, chờ đợi mấy ngày nữa sẽ đi tới đạo thê cùng với Tán Binh.

Cốt truyện đi đến hồi kết thúc, như vậy nữ sĩ cũng nên lên sân khấu để lấy được Thần Chi Tâm từ trong tay Chung Ly, đến đây, Băng Thần và Nham Thần khế ước viên mãn đạt thành.

Nham Thần khảo nghiệm li nguyệt, băng thần bắt được thần chi tâm, người lữ hành hiệp trợ thất tinh đánh lui Olympic ngươi, Hồ đường chủ làm xong nghiệp vụ mới.

Ngàn Đại Liên đến cuối cùng trầm mặc, qua vài giây, hắn đi vào mép giường lấy ra vòng cổ hình quả đấm và khế ước với hắn.

Không biết nên xử lý hai thứ này như thế nào, Thiên Đại Liên nhìn chằm chằm khế ước và vòng cổ đối chiếu một chút, phát hiện vẫn là vấn đề của khế ước khá lớn.

Thứ này không thể để cho Tán Binh nhìn thấy.

Ngàn Đại Liên nghĩ đến đây, tiện tay ném vòng cổ vào trong tủ đầu giường, suy nghĩ xem nên xử lý khế ước của quán Nhường Sinh Đường như thế nào.

Mang đi là không thể nào, vạn nhất bị Tán Binh nhìn thấy hắn không biết giải thích làm sao gọi đối phương là mèo, nhưng nếu lưu lại đây, lại dễ dàng bị đánh bại. Đột nhiên Thiên Đại Liên linh cảm vừa hiện, hắn đã có thể kẹp ở lại báo cũ.

Căn cứ theo quan sát của hắn, tờ báo cũ giống như không có người động.

Thiên Đại Liên cầm bản sao khế ước gật đầu, hắn cảm thấy nơi này vô cùng hoàn mỹ, có thể che giấu thiên hoang địa lão.



Ai sẽ nghĩ đến việc dán một bản khế ước ở một đống báo cũ, Thiên Đại Liên tự nhận là hắn không nghĩ ra được.

Tìm được nơi tốt, Thiên Đại Liên cầm bản khế ước kia đi vào phòng tư liệu làm việc.

Trên đường đi hắn còn có lòng nói với người hầu gặp được, bảo hắn báo với phòng bếp không được quên đồ ăn khuya.

Đi vào phòng tư liệu, Thiên Đại Liên vô cùng thuận lợi kẹp khế ước vào báo cáo.

Ngàn dặm mỹ mãn với khế ước đã được giữ kín, sau đó hắn lại lật xem báo chí một chút, kết quả hắn lại thấy được tin tức thứ nhất đến từ Đạo Thế.

Đó vốn là đưa tin bình thường, nội dung là tế điển Đạo Thê, nhưng mặt trên có một tấm lưu ảnh làm ngàn đại liên không dời mắt được.

Đó là một thiếu niên mặc mặt nạ hồ ly, mặc thú y, hắn đang nói chuyện với vu nữ, ánh mắt gãi đúng chỗ dừng ở trên người hắn, làm cho hình dáng của hắn trở nên cực kỳ nhu hòa.

Khuynh Kỳ Giả.

Thiên Nhất nhớ tới tên gọi kia, vẻ mặt hắn trở nên hoài niệm.

Lúc này, hắn lại nhìn xung quanh, xác định những người khác không ở đây, Thiên Đại Liên rút tờ báo ra.

Lúc trước quét mắt nhìn thấy đó là tờ báo cũ của bốn năm trước, nó xuất hiện phù hợp với suy đoán của Thiên Đại Liên, ngày bình thường tờ báo cũ này không có ai để ý.

Nhưng hiện tại hắn không có tâm tư suy nghĩ chuyện kia, lấy ra báo Thiên Đại Liên nghiêm túc đọc lên bản tin.

Sau khi đọc xong tin tức không có bao nhiêu manh mối quan trọng kia, tầm nhìn của hắn lại lần nữa trở về với hình ảnh của Giả Sầu.

Thông qua ảnh lưu, Thiên Đại Liên có thể nhìn ra được mấy trăm năm qua, Khuynh Kỳ Giả ở đây cũng không tệ.

Hắn vẫn luôn ở Minh Thần Đại Xã, thậm chí hỗ trợ xử lý tế điển rất quan trọng của Đạo Thế.

Nhưng mà ngươi lại thật sự từ chối công việc dư thừa.

Thiên Đại Liên cười mắng, ngay sau đó nụ cười của hắn biến mất.

- Ai.

phun ra một hơi, Thiên Đại Liên đè nén chua xót trong lòng xuống, đột nhiên hắn cảm thấy may mắn là Người Thông Kỳ không thường xuất hiện trên báo, nếu không thì tin tức hắn vẫn luôn nhìn thấy nhất định sẽ làm hắn nhớ nhung hắn hơn.

Lại đợi một hồi, mãi đến khi mặt trời dần dần hạ xuống, Thiên Đại Liên mới buông phần báo chí kia ra khỏi phòng tư liệu.

Người hầu nhìn thấy Thiên Đại Liên xuất hiện, trước tiên thông báo cho hắn có thể ăn cơm.

Cảm tạ người hầu, Thiên Đại Liên có chút hồn bay phách lạc đi vào nhà ăn.

Trong lúc ăn cơm, bên ngoài mưa to như những gì mà Đạt Lợi Á nói.

Thiên Đại Liên rất rõ ràng đây là một tín hiệu, có nghĩa là đạt đến lợi dụng tên gọi không kiêng kị gì của vật phẩm màu xanh lá thả ra lốc xoáy chi ma thần Olympic ngươi.

Khắc chế sự kích động của khán giả, Thiên Đại Liên ăn cơm xong, lần nữa trở về phòng tư liệu.

Hắn muốn tìm xem có tin tức nào khác về Khuynh Kỳ Giả từ những tờ báo cũ kia hay không.

Nhiều báo chí như vậy, cuối cùng cũng có thể có một tờ.

Rõ ràng rất nhanh sẽ đi tới Đạo Thê, Thiên Đại Liên lại so với quá khứ càng thêm tưởng nhớ Khuynh Kỳ Giả hơn.

Thiên Đại Liên đem tình cảm này phân loại gần hương tình hơn, chính là bởi vì sắp trở về nên hắn mới muốn biết nhiều năm như vậy, rốt cuộc Khuynh Kỳ Giả đã trải qua những gì, cho dù biết tìm được manh mối tương quan từ một đống báo cũ cũng chỉ là phí công.

Dưới loại tâm tình mâu thuẫn này, Thiên Đại Liên có một phần không một phần lật xem.

Không biết tìm kiếm bao lâu, ngay khi hắn cảm thấy mệt mỏi thì một tiếng sấm sét vang lên, ngọn đèn đột nhiên tắt đi.

Ngàn Đại Liên dừng tay, qua một phút hắn nghe thấy người hầu vội vàng chạy tới thông báo hắn nguồn năng lượng xảy ra vấn đề đang sửa gấp.

- Ta đã biết, không cần lo lắng cho ta, ta sẽ đi ngủ sớm một chút.

Thiên Đại Liên nhẹ nhàng thở ra khi nói chuyện.

Nếu không phải thiết bị nguồn năng lượng xảy ra vấn đề dẫn tới đèn tắt thì hắn còn không biết phải tìm từ đâu.

Thiên Đại Liên lộ ra một nụ cười khổ mà người khác không nhìn thấy, chậm rãi đi về phòng.

Mượn người hầu thay đổi quần áo ngủ, tắm rửa qua loa xong, hắn nằm trở lại trên giường.

Không biết có phải thời tiết sấm chớp mưa bão ác liệt như vậy hay không mà rất giống đạo thê, nằm một hồi ngàn đại liên cảm nhận được buồn ngủ.

Hắn thay đổi tư thế, thân thể cuộn tròn chậm rãi nhắm mắt lại.

Tiếng sấm không khủng bố như vậy bên tai hắn, ngược lại rất ôn nhu.

Lúc trước ở Đạp Bị Sa và Minh Thần Đại Xã, hắn thường xuyên nghe tiếng sấm chậm rãi đi vào giấc ngủ, mà Khuynh Kỳ Giả sẽ làm bạn ở bên cạnh hắn, kể chuyện cười dụ dỗ nàng trước khi ngủ.

Ta có lẽ không nên đi xem cái lưu ảnh kia. Ngàn Đại Liên sinh ra ý niệm này trước khi ngủ mơ, hắn hối hận, nếu hắn không nhìn thấy lưu ảnh, hiện tại hắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết lo lắng nên làm sao để tán binh và Khuynh Kỳ Giả gặp mặt một lần.

Có người phát ra một tiếng thở dài, Thiên Đại Liên cưỡng ép mình ngủ qua đi.

Không biết ngủ bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn nhận thấy được có một bóng người đang đứng ở mép giường, hơn nữa có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ bóng dáng đó.

Thiên Đại Liên cố gắng nhìn rõ người đứng ở trước giường là ai, hắn không biết trước mặt mình là mơ hay đã tỉnh lại, hắn chỉ muốn biết người làm hắn muốn thân cận kia đến tột cùng là ai.

Mãi cho đến khi một tia chớp thoáng hiện, trong tiếng sấm ầm ầm thật lớn, Thiên Đại Liên rốt cuộc nhìn thấy mặt người kia.

Đó là một khuôn mặt làm hắn cảm thấy an tâm.

Không nhịn được cười một tiếng, Thiên Đại Liên cảm giác miệng mình giật giật, xưng hô thuộc về người kia bỗng nhiên thốt ra.