Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai bóng người, một lớn một nhỏ đứng ở trên đường nhìn xung quanh, bọn họ đúng là không giống như người lữ hành, giơ bổng dẫn đường.

Sau khi cùng phong thần giải quyết xong chuyện của mông Đức Long Tai, không cùng phái mông đi theo phong thần đi tới Li Nguyệt.

- Li Nguyệt thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng với mông Đức.

Cô đang lẳng lặng bay giữa không trung thì mở to hai mắt, kinh ngạc cảm thán đối với thương phẩm rực rỡ muôn màu, tiếp theo cô lại hiện ra một nghi vấn:

- Nhưng bán hình tượng Thần Minh thành món đồ chơi thật sự không thành vấn đề sao?

Nghe thấy câu hỏi của hắn, tầm nhìn điều chỉnh cũng nhìn về phía các quầy hàng bên đường, quả thật trên đó có rất nhiều thú bông hình rồng, trên chiêu bài thì có ghi chú chú thú bông đều lấy Đế Quân làm nguyên hình.

Mà ngoại trừ thú bông còn có đồ trang trí bằng sứ, móc chìa khoá, đồ chơi nhỏ, hình ảnh này đều từ chỗ của Nham Vương Đế Quân.

- Tuy rằng giống như bất kính đối với thần linh, nhưng thật không hổ là thương cảng lớn nhất toàn thế giới, li nguyệt còn biết làm ăn sao.

Phái mông phát ra cảm thán.

Hắn gật đầu không đồng ý, đồng thời cũng có chút thất vọng, bởi vì hắn không nhìn ra hình dạng cụ thể của Nham Thần từ những bông thú kia.

Lần này không tới là vì muốn gặp được Nham Thần, xem thử đối phương có phải mang muội muội thần minh của mình đi hay không.

Lúc này đây, cho dù là không phái mông hay là không phái mông thì cũng không hy vọng lại bị cuốn vào các loại sự kiện.

Đáng ăn mừng là mặt trăng trước mặt thoạt nhìn không có nguy cơ gì.

So với Mông Đức mệt mỏi ứng đối với long tai thì người ở Li Nguyệt đều có thú vui nhàn tâm lấy thần minh làm nguyên mẫu để làm vật kỷ niệm cầm đi bán.

Không nên nghĩ đến chuyện trở về sẽ mua vật kỷ niệm cho Phái mông, hiện tại đi nhanh lên một chút để tổ chức nghi thức thỉnh tiên.

- Ừm, chúng ta nhanh lên đi, từ khi Mông Đức một đường chạy tới chính là vì có thể nhìn thấy Nham Thần ở trên nghi thức thỉnh tiên.

Phái mông phụ hoạ nói, mọi người đều biết, Nham Thần mỗi năm đều sẽ xuất hiện một lần ở nghi thức thỉnh tiên.

Chỉ cần nhìn thấy hắn ở nghi thức thỉnh tiên, đại khái sẽ biết đối phương có phải là vị thần bí đã mang muội muội người lữ hành đi hay không.

Phái mông nghĩ đề nghị như vậy:

- Người lữ hành, chúng ta tìm người hỏi đường đi, như vậy có thể nhanh hơn một chút.

Nói xong, ánh mắt của nàng quét về phía đường phố phồn hoa, sau đó phát hiện ở trước quầy hàng có một thiếu niên đang chọn lựa vật kỷ niệm.

Không biết có phải là mông lung hay không, nàng giống như nhìn thấy dấu chấm than màu xanh lam trên đỉnh đầu thiếu niên kia.

Chớp mắt một cái, hắn lại nhìn kỹ, kết quả phát hiện thiếu niên chỉ là đang an tĩnh chọn lựa đồ vật, không có gì dị thường.

- Bằng không thì hắn đi rồi.

Phái mông chỉ vào thiếu niên không nói:

- luôn cảm thấy hắn rất muốn bị hỏi đường.

Không đối mặt với nửa câu nói sau của Phái Mông, ở ngươi nhìn lầm rồi, ngươi và hắn quả thật rất muốn bị hỏi đường, lựa chọn người thứ hai.

Đối với hắn thì tìm ai hỏi đường thật ra đều giống nhau, lại nói thiếu niên kia đang mua vật kỷ niệm Nham Thần, có nghĩa là hắn cảm thấy hứng thú với Nham Thần, từ đó sẽ không xuất hiện tình huống không biết nghi thức thỉnh tiên tổ chức ở đâu.

Không có tiếng suy luận, hắn không đi đến quầy hàng của Hải Thượng.

- Chào ngươi.

Phái mông thân thiện chào hỏi thiếu niên.

Thiếu niên cầm mấy thứ chìa khoá hình rồng nghe tiếng nhìn về phía Phái mông cùng Không, sau đó hắn chủ động hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Xin hỏi ngươi biết nghi thức thỉnh tiên được tổ chức ở đâu không?

Phái mông thẳng đến chủ đề, nói xong nàng lại bổ câu:

- Chúng ta muốn đi quan sát một chút.

Thiếu niên cười một tiếng, trong ánh mắt không hề có chút khó hiểu nào, hắn mua toàn bộ móc chìa khoá trong tay, sau đó nói:

- Không khéo sao? Ta cũng phải đi quan sát nghi thức thỉnh tiên, nếu không phải nhìn thấy ven đường có bán vật kỷ niệm, không nhịn được muốn mua vài món, có thể hiện tại đã ở trên ngọc kinh đài.

- Ngọc Kinh đài?

lặp lại địa danh xa lạ, có chút khó hiểu.

Không đợi thiếu niên mở miệng, thương gia bán vật kỷ niệm Nham Thần liền nói trước một bước:

- Là nơi tổ chức nghi thức thỉnh tiên, mỗi một năm Thất Tinh đều sẽ nghênh đón Đế Quân ở đó.

Thân là người trong liễm, thương gia lại không quen thuộc gì ngọc kinh đài.

- Đúng vậy, nếu các ngươi không để ý thì ta có thể mang các ngươi đi cùng.

Phương pháp mà thiếu niên đưa ra vĩnh viễn lao vào, do hắn dẫn đường.

Giống như là sợ bị lừa và không tin hắn biết đường, hắn cố ý bổ sung:

- Trên con đường này vẫn luôn đi về phía trước, rất nhanh.

Thương gia nghe thế không nhịn được bổ câu:

- Thật ra còn phải bò một đoạn cầu thang nữa.

Ngọc Kinh đài xem như là nơi cao nhất trong toàn bộ thời gian, cũng chính là vì điểm này mà nó mới trở thành nơi nghênh đón thần linh buông xuống.

- Người lữ hành, nếu tiện đường, vậy chúng ta đi theo hắn đi.

Phái Mông động tâm.

Không cũng cảm thấy chủ ý này rất không tồi, có người mang theo đi tìm kiếm nhanh hơn mình.

Nhìn thấy ý kiến của hai bên đạt thành nhất trí, hắn bắt đầu tự giới thiệu:

- Cảm ơn ngươi nguyện ý hỗ trợ, ta tên là Phái Mông, hắn là người lữ hành.

- Ta tên là Thiên Đại Liên, là người của một đạo thê.

Thiên Đại Liên nói sự thật.

- Ngươi cũng tới xem nghi thức thỉnh tiên sao?

Thân ở trên không trung của mình, mông nghiêng đầu hỏi, dọc theo đường đi bọn họ nhìn thấy không ít người nước ngoài tới xem nghi thức thỉnh tiên, cho nên theo bản năng đã xem Thiên Đại Liên trở thành quan khách.

Thiên Đại Liên nghĩ nghĩ trả lời:

- Cũng gần như vậy, nhưng ta đến đây là để du lịch, bởi vậy trước khi nghi thức thỉnh tiên được tổ chức đã ở ngay trước mặt.

Nói xong hắn nhìn sắc trời một chút, phát hiện sắp đến giờ thì đề nghị nhanh chóng chạy qua.

- Được rồi, vậy chúng ta cũng đi nhanh đi.

Phái mông cũng sợ bỏ lỡ, vội vàng đồng ý.

Lộ trình cũng không tính là dài, dưới sự dẫn dắt của Thiên Đại Liên, không bao lâu bọn họ đã đi vào công viên dưới Ngọc Kinh.

Trên đường đi, hắn đã phái ra Cố Vấn Thiên Đại Liên để hỏi thăm về tình hình của Nham Thần, dù sao thì hắn cũng đi vào sớm hơn bọn họ một chút.

- Các ngươi nói Nham Vương Đế Quân à? Trong mắt người của Li Nguyệt hắn là một vị thần minh lòng dạ rộng lớn.

Thiên Đại Liên nhớ tới một chút chuyện, hắn vừa lạnh lùng nói với Nguỵ Chân ở cầu thang:

- Không chỉ là vật kỷ niệm Nham Thần làm nguyên hình, ở tháng tư còn có rất nhiều tiểu thuyết lấy Nham Thần làm đề tài và nhân vật chính.

- Thật, thật sự là vậy sao?

Nàng không ngờ lại có rất nhiều tiểu thuyết xem thần minh như tư liệu sống.

Ngàn dặm đối với chuyện này thấy nhiều không trách:

- Đây cũng coi như là liễm sắc đi, các quốc gia khác cũng không dám xem thần linh như đề tài tiểu thuyết.

Cho dù là ở Đạo Thê thì cũng chỉ có tác phẩm lấy thần minh làm đề tài, nhưng những lời này hắn không nói ra với người khác, chờ đến lúc bọn người Đạo Thê biết được.

Nghĩ đến cốt truyện kế tiếp, Thiên Đại Liên hy vọng sau khi người lữ hành ở Đạo Thê nhìn thấy sẽ không kinh ngạc.

Lúc này, nhìn lại vẫn còn đang khϊếp sợ, hắn vốn đã hạ quyết tâm buông tha.

Ngàn Đại Liên xuất hiện ở trên đường kia cũng không phải là trùng hợp, trên thực tế hắn đã đoán chắc thời gian canh giữ ở Ngọc Kinh đài nhất định phải đi qua, chờ đợi người lữ hành đến, mở ra cốt truyện của Li Nguyệt, kết quả không ngờ bị phái mông phát hiện.

Lúc ấy Thiên Đại Liên cho rằng mình sẽ bại lộ, nhưng từ phản ứng tiếp theo của phái mông cùng trống không, bọn họ không ngờ rằng hắn lại cố ý chờ bọn họ xuất hiện.

Lại ở trong lòng phát ra một tiếng thở dài, Thiên Đại Liên nghe thấy vậy thì lắc đầu cảm thán:

- Như vậy xem ra lòng dạ của Nham Thần thật sự rất rộng lớn.

Không chỉ là vật kỷ niệm, còn không ngại người khác lấy tiểu thuyết của hắn ra.

Thiên Đại Liên nghe thấy lời này lại nghĩ đến một chuyện, vì vậy hắn cố ý hạ giọng nói:



- Trong những sách đó có viết rằng Nham Thần từng dùng nữ thể hành tẩu hậu thế.

- Hả?

Cái phái này thật không biết điều.

Hay Nham Thần thật ra là đại tỷ tỷ? Phái mông gãi đầu, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, hình dung không giống Phong Thần... Hay là nói Nham Thần đối ngoại là nữ giả nam trang?

Thiên Đại Liên Phái đối với hình tượng của Nham Thần càng thêm tò mò.

Đúng lúc bọn họ vừa bước lên đài ngọc, ở giữa hội trường, ba người có thể nhìn thấy các loại lư hương thật lớn và các loại vật phẩm mời tiên cần.

- Được rồi, đến nơi rồi.

Thiên Đại Liên dừng bước chân lại, quay đầu đối với không cùng phái mông sạch sẽ lưu loát từ biệt:

- Ta cũng đi tìm bằng hữu của ta, sau này có duyên sẽ gặp lại.

Phái Mông lập tức phất phất tay:

- Ừm, hẹn gặp lại!

- Có cơ hội sẽ gặp.

Không cũng cười nói.

Dứt khoát tay, Thiên Đại Liên xoay người biến mất ở trong đám người.

Đợi hắn vừa đi, Vô Cực cũng không nhàn rỗi, tìm kiếm vị trí xem ảnh tốt nhất.

Khi không cùng phái mông tìm kiếm vị trí quan sát nghi thức thỉnh tiên thì Thiên Đại Liên lập tức đi về phía lầu các xung quanh Ngọc Kinh đài.

Hắn đưa giấy chứng nhận cho Thiên Nham Quân bảo vệ, sau khi nghiệm chứng thành công thì hắn được người hầu dẫn xuống lầu 3, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ nghi thức thỉnh tiên.

Ở hàng ghế đầu tiên ở lầu 3 là ghế dựa mà Thiên Đại Liên đã để lại, mà ở vị trí bên cạnh là sứ giả đến từ Đông, được mời tới xem lễ, Đạt Lợi Á.

- Ngươi tới sớm như vậy.

Khi Thiên Đại Liên ngồi xuống, hắn nói với Đạt Lợi Á đang chán đến chết.

Đạt Đạt Lợi Á thở dài, hắn oán giận nói:

- Làm sứ giả ta cần phải trình diện sớm một chút.

Trên thực tế hắn không thể nào ngờ được là hắn tình nguyện chờ đợi Nham Thần xuất hiện ở trong đám người phía dưới.

Đáng tiếc, thất tinh sẽ không đồng ý cho hắn làm như vậy với tư cách là sứ giả.

Lại không nhịn được thở dài, điều duy nhất mà Đạt Lợi Á chờ mong chính là lần này Nham Thần sẽ không đi về như lời đồn đãi trên đường, hắn có thể dựa theo kế hoạch đã định mà gặp hắn, bắt được trái tim của Thần, sau đó hắn có thể trở về Đông thành báo cáo kết quả công tác.

Kỳ nguyện như vậy, hắn nhìn về phía Thiên Đại Liên, đột nhiên đặt câu hỏi.

- Ngươi đi cùng người khác tới sao?

Vừa rồi, Đạt Lợi Á nhìn thấy ngàn đoá hoa trong đám người, nếu hắn không nhìn lầm thì ở bên cạnh hắn còn có người lữ hành.

- Đúng vậy, ta gặp phải tên lữ giả kia, bọn hắn cũng muốn tới Ngọc Kinh đài, ta tiện đường mang bọn hắn tới đây.

Thiên Sứ nói xong lấy ra một cái chìa khoá ở trên quầy hàng, hắn lấy ra một cái đưa cho Đạt Lợi Á:

- Khi mua chúng nó gặp được cũng coi như là vừa vặn.

Ngàn Đại Liên vô cùng hào phóng, Tây Phong Kỵ Sĩ đoàn của bọn họ trong khoảng thời gian trước đã hợp tác với mấy vị Kỵ Sĩ Vinh Dự, lữ nhân tóc vàng trợ giúp bọn họ giải quyết Long Tai.

Ở cứ điểm của Ngu Nhân Các có đại đa số báo chí đến từ bảy nước, Thiên Đại Liên không có việc gì đã lật xem những báo chí tạp chí kia, cho nên hắn nói không quen biết người lữ hành kia mới kỳ lạ.

Cũng giống như những gì Thiên Đại Liên nghĩ, khi nhận lấy cái móc kia, Đạt Lợi Á không hỏi lại chuyện của người lữ hành, ngược lại là hỏi địa chỉ sạp của Thiên Đại Liên.

- Đông N Á hẳn là sẽ thích, có thể mua mấy cái làm lễ vật cho nàng tặng cho bạn học.

Đạt Đạt Lợi Á nói ra tính toán của hắn.

- Đây là một ý kiến hay, trẻ con đều thích mấy thứ này.

Thiên Đại Liên thuận miệng đáp lại.

Đạt Đạt Lợi Á cảm thấy có đạo lý, hắn thu hồi vật trang sức, đang lúc hắn chuẩn bị hỏi Thiên Đại Liên, trên quầy hàng kia còn có vật kỷ niệm nào khác hay không thì đám người đang ồn ào bên ngoài đã yên tĩnh lại.

Ngồi ở trên đài xem lễ, Đạt Lợi Á và Thiên Đại Liên theo bản năng nhìn về phía Ngọc Kinh đài, chỉ thấy ánh sáng ngưng tụ từ Thiên Quyền Tinh đã chuẩn bị xong.

Theo một giờ lành đã đến, không chỉ là Ngọc Kinh đài, mà toàn bộ quan to hiển quý trên đài ngắm cảnh cũng nín hơi ngưng thần.

Đạt Đạt Lợi Á nhìn Thiên Đại Liên, phát hiện hắn cũng không có gì khác thường.

Hạ quyết tâm, Đạt Lợi Á không nhìn Ngưng Quang nữa, ánh mắt nhìn lên chỗ cao.

- Một hồi ta muốn đi ra ngoài một chút, nếu có người hỏi tới, ngươi có thể giúp ta đánh yểm trợ hay không?

Đạt Đạt Lợi Á hạ giọng thỉnh cầu Thiên Đại Liên, đây là một trong những nguyên nhân hắn mang Thiên Đại Liên đến.

Trước mắt, hắn có thể tin được cũng chỉ có Thiên Đại Liên là người ngoài cuộc.

Thiên Đại Liên biết cốt truyện phía sau, nhưng sau khi nghe thấy những lời nói của Đạt Lợi Á làm ra bộ dáng không thể tin tưởng, hắn vẫn nhìn qua, sau đó kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi thật sự muốn đánh một trận với Nham Thần sao?

- Không, ta có chuyện khác phải làm.

Đạt Đạt Lợi Á sợ Thiên Đại Liên hiểu lầm vội vàng giải thích, nhưng trong đáy lòng hắn rất muốn khiêu chiến Nham Thần.

- Được rồi, nể mặt ngươi là bằng hữu, ta sẽ giúp ngươi, nhưng ngươi cần phải trở về thật nhanh.

Thiên Đại Liên dùng ngữ khí cố chấp đồng ý.

tận tay lợi dụng cơ hội này để bảo đảm hắn có thể trở về một cách nhanh chóng.

- Yên tâm, ta sẽ không làm ngươi...

Còn chưa nói xong, vẻ mặt của D lạc Á đã biến đổi.

Một trận cuồng phong qua đi, không trung mây đen dày đặc, vài giây sau một con Rồng lấy tư thế đầu triều từ trên trời giáng xuống, đập mạnh đến ở giữa ngọc kinh đài, đặt ở trên bàn tế phẩm.

Bộ dáng của con rồng kia không khác gì với cái móc của Thiên Đại Liên, chỉ là so với cái móc thì đáng yêu và uy nghiêm hơn nhiều.

Hai mắt của Đạt Đạt Lợi Á nhìn chằm chằm vào Long Kình Thiên, lúc này càng thêm u ám.

Thật sự giống với tin tức mà Chung Ly mang đến trên đường, Nham Thần sẽ mất đi một phần thể xác trong nghi thức thỉnh tiên lần này.

Lại nhìn phản ứng của Ngọc Kinh trên đài, đi vào trong trạng thái ngưng quang của Nham Thần, nàng biết hắn nên hành động.

- Ta đi ra ngoài một chút.

Đạt Đạt Lợi Á nói với Thiên Đại Liên.

Mặc kệ phản ứng của Thiên Đại Liên như thế nào, Đạt Lợi Á đứng dậy, phong tỏa toàn bộ Ngọc Kinh đài trước Thiên Nham Quân.

Nếu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì Đạt Lợi Á chỉ có thể sử dụng kế hoạch thứ hai, đi xem xét thể xác hình rồng mà Nham Thần để lại, xem thử bên trong có Thần Chi Tâm hay không.

Thiên Đại Liên quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Đạt Lợi Á đã không thấy đâu nữa.

Lúc này từ bên ngoài truyền đến một tiếng la.

- Đế quân bị ám sát! Phong tỏa toàn trường!

Những lời này của Thiên Đại Liên Nhân thu hồi tầm mắt, hắn lại nhìn ra phía ngoài, Thiên Nham Quân đã bắt đầu sơ tán quần chúng, tỏa định các cửa ra vào.

Nhìn hành động của Thiên Nham Quân, Thiên Đại Liên dựa theo trình tự tiến hành suy tính, không bao lâu nữa, Thiên Nham Quân sẽ tới xem lễ đài thông báo cho các vị khách nhân, để bọn họ phối hợp điều tra.

Không biết tại sao Thiên Đại Liên lại có chút hưng phấn, lại nghĩ đến lời dặn của Đạt Lợi Á, cảm giác mình giống như đang thực hiện kế hoạch này.

Ta thật sự tiến vào chủ tuyến rồi.

Thiên Đại Liên thầm nghĩ, hắn vốn tưởng rằng mình chỉ có thể dẫn người đến Ngọc Kinh đài, không ngờ phía sau còn có cốt truyện.

Trong lúc hưng phấn, một cảm giác tham gia đột nhiên sinh ra, cũng là lúc này Thiên Đại Liên đang tự hỏi phải giải thích với Thiên Nham Quân như thế nào, nghĩ đến cuối cùng hắn quyết định nói là đi nhà vệ sinh với Đạt Lợi Á.

Đến tổng bộ của Đông Ngu Nhân Chúng, giày cao gót rơi trên mặt đất đập ra một âm phù phẫn nộ.

Trên mặt nữ sĩ mang theo tức giận đi vào trước một cánh cửa.

- Ở trong sáu hạng sao?

Nữ sĩ hỏi vệ sĩ đang đẩy cửa trước cửa hỏi.

Chúng binh sĩ bị hỏi run rẩy, sau đó hơi không thể nhìn thấy gật đầu.

Được câu trả lời này, cô không hề do dự, đẩy mạnh cửa ra.

Cùng với cửa mở ra, nàng nhìn thấy Tán Binh đứng ở trong nhà chờ đã lâu.

- Ngươi tới muộn hơn ta tưởng à? Là bởi vì ở mông đức không thể thu được tin tức của Đạo Thê à?



Tán Binh không chút lưu tình châm chọc, hắn hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của nữ sĩ, giống như đó là một loại cảm xúc không đáng có.

- Tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của ngươi à?

Nữ sĩ không trả lời vấn đề của Tán Binh, lúc này cô cảm giác ngọn lửa đang muốn xé rách làn da.

- Hả? Ta cũng không biết có kế hoạch gì, mệnh lệnh của ngươi là kết quả của hội nghị, có liên quan gì đến ta.

Tán Binh trả lời đúng sự thật, về phương diện triệu hồi nữ sĩ đến Đông Phương thì hắn cũng không có kế hoạch quá phức tạp.

Nữ sĩ nghe thấy lời này phát ra một tiếng hừ lạnh, trong mấy ngày nàng dừng lại ở Mông Đức, nàng đã sắp xếp để Đạo Thế và Nhân Chúng bị kể hết, chờ nàng lấy được tâm phong thần thần trở về Đông mới biết được chuyện này.

Nói cách khác, rõ ràng là điều đi cấp dưới của nữ sĩ, phá hoại bố cục của nữ sĩ, nhưng nữ sĩ là người biết cuối cùng.

Nếu như nói còn không tức giận thì nữ sĩ kia sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Lại nhìn vẻ mặt không thay đổi của Tán Binh, nữ sĩ lạnh giọng hỏi:

- Đạo thê không có lợi cho ngươi, cho nên là ai lệnh cho ngươi làm ra quyết định này?

- Chuyện này không phải do ta quyết định, điều ta đi đạo thế chính là bàn bạc qua đi.

Tán Binh nói thẳng, ngay sau đó hắn phát ra một tiếng cười nhạo:

- Nữ sĩ, Đạo Thê lâu như vậy còn chưa có tiến triển, đổi thành là ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nên đổi quan chấp hành sao?

Câu hỏi này lại làm cho lửa giận của nữ sĩ càng tăng lên.

- Ở lại đến Đông đi, đừng tưởng rằng mình bách chiến bách thắng.

Tán Binh chậm rãi nói, hắn còn nhớ rõ kết quả gặp mặt của nữ sĩ và Lôi Thần trong lần gặp mặt trước, đối với khôi lỗi dùng để bảo vệ vĩnh hằng, cái gọi là quan hệ giữa hai nước căn bản không nằm trong phạm vi tự hỏi.

Gϊếŧ nữ sĩ cùng với cùng đến Đông đoạn giao, chỉ cần không ảnh hưởng vĩnh hằng thì sẽ không có vấn đề gì.

Tán Binh nghĩ đến đây, không khỏi cười lạnh vài tiếng:

- Ở mông đức hành động theo cảm tình còn có đường sống xoay chuyển, ở đạo thê lại không có kết quả tốt.

Vị đồng liêu này của hắn ở Đạo Thê thời gian dài như vậy, vẫn không hiểu biết quốc gia Thần kia.

Nếu như tướng quân thật sự có thể giao lưu bình thường thì sao bọn họ còn dám mượn tay của bọn người Ngu Nhân để tranh đoạt quyền lực cho mình đây? Bọn họ chẳng qua là ỷ vào thần minh không để bụng mới muốn làm gì thì làm thôi.

Nữ sĩ cũng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tán Binh, vẻ mặt cô lập tức thay đổi:

- Ngươi đang quan tâm ta?

- Nói thật thôi.

Khi nói chuyện, Tán Binh nhớ tới cuộc đối thoại với nữ sĩ lần trước, khi đó nữ sĩ cũng hỏi như vậy.

Hồi tưởng lại câu trả lời lần trước, Tán Binh nói:

- Năng lực tìm phiền phức của ngươi không phân cao thấp với công tử.

- À, nhắc đến công tử, hắn chính là còn đưa đứa nhỏ bên cạnh ngươi tới chơi.

Cô gái nhếch miệng lên:

- Cũng không biết bọn họ có vui vẻ hay không.

Tán Binh không quá để ý nữ sĩ nói:

- Ít nhất ta biết công tử sẽ không cao hứng.

- Cái gì?

Nụ cười của nữ sĩ biến mất.

Không có bất kỳ giấu giếm nào, Tán Binh thẳng thắn thông báo cho nữ sĩ:

- Ta biết kế tiếp ngươi sẽ phải đi Li Nguyệt.

Sau khi kết thúc khảo nghiệm đối với mặt trăng, sẽ do nữ sĩ đi lấy thần chi tâm của Nham Thần.

Còn về Đạt Lợi Á, hắn là một trong những khảo nghiệm đối với li nguyệt, hắn sẽ thả ra một đề thi cuối cùng Nham Thần an bài.

Tán Binh lắc đầu, bảo đảm với nữ sĩ với vẻ mặt cực kỳ xấu xí:

- Yên tâm, ta sẽ không can thiệp vào hành động của ngươi ở Kỳ Nguyệt.

Hắn tham gia vào hành động kia cũng không có bất kỳ hứng thú nào, dù sao thì Nham Thần Thần Chi Tâm không phải là nhu yếu phẩm để hắn trở thành Thần nhu.

- Sau khi ngươi là người giàu có đề nghị thay thế ta từ Đạo Thê, ta không có cách nào tin tưởng lời ngươi nói.

Nữ sĩ không vui phản bác.

- Thật không? Vậy thì tốt nhất.

Tán Binh không có bất kỳ ý kiến nào.

Quan chấp hành chú trọng tín nhiệm cũng giống như là nói đùa, nếu nữ sĩ thật sự tin tưởng hắn thì hắn mới cảm thấy buồn cười.

Nhưng không tín nhiệm không ảnh hưởng, Tán Binh vẫn chuẩn bị đi cùng nữ sĩ.

Tán Binh sau khi giảng bài cho nữ sĩ này xong, quả nhiên vẻ mặt của nữ sĩ càng khó coi hơn.

- Ngươi có thể trực tiếp đi đạo thê.

Nữ sĩ nhắc nhở.

Tán Binh cười nhạo nói với ý kiến này:

- Cho nên ngươi không để bụng bố trí ở Đạo Thê à?

Nghe ý tứ trong lời nói của nữ sĩ, cô giống như đã buông xuống.

Lần này, nữ sĩ không bị khıêυ khí©h thành công, một cơn lửa giận hạ nhiệt độ xuống, cô cũng coi như là khôi phục bình tĩnh.

Nói thẳng thì nàng ở Đạo Thê đúng là nơi nơi hiểm trở, vẫn luôn không thuận lợi cho Tam thừa hành thẩm thấu.

Hơn nữa chiến hỏa giữa Hải Kỳ đảo và Đạo Thê cũng không khơi mào, hai bên gần xuất phát từ giai đoạn giằng co.

Thành công duy nhất cũng chỉ có Mắt Thú Lệnh, đây vẫn là dưới đề nghị của Tán Binh, vượt qua các bộ môn khác trực tiếp đệ trình lên tướng quân Lôi Điện mới có thể thông qua.

Nghĩ như vậy, nữ sĩ không thể không thừa nhận rằng tán binh thích hợp đi đạo hơn cô.

Chỉ có người hiểu biết nơi đó mới có thể tìm được nơi uy hϊếp.

Bởi vậy nàng cũng cười cười, nói ra suy nghĩ của mình với Tán Binh:

- Là một loại tạo vật bị vứt bỏ, ngươi càng phải phá hoại quốc gia đó.

Ánh mắt của Tán Binh trở nên lạnh lùng, nữ sĩ rất hài lòng với chuyện này, vì vậy cô tiếp tục nói:

- Lúc trước bởi vì hắn cản trở nên các loại kế hoạch của ngươi đều không thành công, không phải rất canh cánh trong lòng sao? Ta nhường lại nhiệm vụ ở Đạo Thê cho ngươi, coi như là làm cho ngươi có cơ hội báo thù.

Lần trước, khi Tán Binh đi Đạo Thê đã truyền đao phổ một lòng bóp méo, hắn đã mượn cơ hội này để bức Đao Cơ của Đạo Thê đến Đông, để cho Ngu Nhân chúng sử dụng.

Nào biết một người khác cùng diện mạo với hắn ngẫu nhiên ra tay can thiệp, tuy cuối cùng nhóm đao thợ đã bị trừng phạt, dẫn tới một lòng đồn đại là hiện tại đã suy sụp, nhưng những thợ thủ công đó không đến đây như mong muốn của Ngu Nhân Chúng.

Cũng là từ đó về sau, Tán Binh không còn đi qua Đạo Thê nữa.

Mà nghe thấy nữ sĩ nhắc tới chuyện này, Tán Binh không khỏi cảm thấy bực bội, bởi vì kế hoạch kia thất bại, hắn mới ý thức được một mình khác, tức là ảnh hưởng của Nhàn Kỳ Giả đối với Đạo Thế còn sâu hơn so với dự đoán của hắn rất nhiều.

Cái cảm giác này làm cho Tán Binh rất khó chịu, chợt vừa nhìn giống như Khuynh Kỳ Giả đạt được sự đồng ý vậy.

- Lại nói, ta cũng muốn biết nếu như đứa bé kia tới thì Đạo Thế sẽ lựa chọn như thế nào.

Nữ sĩ quan sát tán binh, tiếp theo đổ dầu vào lửa:

- Hắn sẽ lựa chọn giữ hắn ở lại Đông Thiên, giống như chim nhỏ nhốt trong l*иg sắt nuôi quan chấp hành sao?

- Đối với hài tử thì người đến khuyên nhủ thường xuyên chiếu cố hắn mới tốt hơn.

Nữ sĩ nói tới đây, mắt thấy vẻ mặt của Tán Binh giống với mình không lâu trước đây thì tâm tình mới tốt hơn rất nhiều.

Lắc đầu, cô gái không chuẩn bị nói tiếp:

- Được rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên thuyền, chờ ngươi từ Đạo Thê mang theo Thần Chi Tâm trở về, ta sẽ đúng giờ xuất hiện để tổ chức yến tiệc mừng công cho ngươi.

- À, nếu đứa nhỏ kia còn nguyện ý trở về cùng ngươi, ngươi cũng có thể mang theo hắn, lấy tuổi của hắn, cũng nên mưu một phần sai sự.

Nữ sĩ nói xong quay người rời đi.

Tán Binh trầm mặc nhìn nữ sĩ đi xa, sau khi nghe được lời của Thần Chi Tâm thì hắn mới bình tĩnh lại.

Thật ra hắn muốn nói cho nữ sĩ biết, hắn sẽ không trở về Đông Phương nữa, trái tim thần linh kia sẽ trợ giúp hắn trở thành thần minh.

Còn về đứa bé kia, hắn sẽ là thân thuộc thứ nhất với Thần.

Đây là sự thật không thể thay đổi, hắn tin tưởng Liên Thành sẽ không từ chối.

Nhưng thật sự có thể thuận lợi như vậy sao? Tán Binh phát giác mình giống như cũng không xác định như trong dự đoán.
« Chương TrướcChương Tiếp »