Mặc dù hắn không thuần thục loại nghiệp vụ này, nhưng Hồ Đào vẫn nhanh chóng đưa ra giá cả ưu đãi, thể hiện hoàn mỹ tính chuyên nghiệp của đường chủ của đường quán trọ.
Chỉ là sau khi nàng báo ra giá cả thì không nhịn được hỏi thêm một câu:
- Ngươi có thể nói tỉ mỉ hơn tin tức của khách hàng hay không?
Có lẽ tính toán chính xác hơn, đồng thời Hồ Đào cũng muốn tích lũy một chút kinh nghiệm, chẳng may sau này gặp phải yêu cầu tương tự, nàng cũng có thể lấy không thay đổi ứng vạn biến.
Nhưng mà Thiên Đại Liên không thể tưởng được nên đưa ra tin tức gì, trên thực tế hắn cảm thấy loại đồ ăn mai táng này không cần phải lộ ra nhiều đồ vật như vậy.
Nhưng nghĩ lại hắn nhớ lại các loại nhiệm vụ như đưa tiên nghi khi làm nhiệm vụ do Nham Vương Đế Quân tổ chức, trong lúc nhất thời đầu óc hắn lập tức suy đoán, phỏng đoán Hồ Đào nhận được càng nhiều tin tức hơn là vì nghi thức, rốt cuộc không biết khách hàng thích an bài lễ tang như thế nào?
Nghĩ đến đây, Thiên Đại Liên phân biệt nói ra lý giải của hắn về Tán Binh và Khuynh Kỳ Giả, sau khi quyết định dùng ưu đãi, hắn phát hiện chỉ có thể dùng trên người bọn họ, đồng thời tiềm thức có một giọng nói nói cho hắn biết, xử lý sự việc công bằng là tốt nhất, không cần chỉ làm nghiệp vụ cho một bên trong đó.
- A Tán không quá nguyện ý thân cận người khác, ngược lại Giả như Khuynh Kỳ còn rất hữu hảo với nhân loại.
Thiên Đại Liên nói về tán binh và Khuynh Kỳ Giả trong mắt hắn, nếu không phải biết trước thì khi Khuynh Kỳ Giả và Tán Binh xuất hiện đồng thời thì ai cũng không thể ngờ được bọn họ thật ra có thân thể giống nhau.
Bởi vì bất đồng nhân phẩm nên tính cách của hai người bọn họ hoàn toàn là hai thái độ cực đoan.
Đại khái cũng là bởi vì hiểu được, Thiên Đại Liên miêu tả càng có khuynh hướng đúng tính cách, hơn nữa bởi vì quá nhập thần nên không phát hiện ra vẻ mặt hồ đào nên đã biến thành nghi hoặc.
Mấy phút sau, chờ Thiên Đại Liên nói xong, Hồ Đào nắm lấy cơ hội hỏi:
- Ba phần ăn là chỉ cùng một chỗ với sủng vật sao?
Nàng chỉ cần nghe Thiên Đại Liên miêu tả, trước mắt đã xuất hiện hình ảnh của hai con mèo.
Ngàn Đại Liên cứng rắn, hắn cẩn thận nhớ lại lời mình vừa nói, phát hiện quả thật rất dễ làm người khác hiểu lầm.
Nhưng giải thích thì thật sự là quá phiền phức, hơn nữa nói là khôi lỗi còn kỳ quái hơn cả sủng vật.
Cuối cùng Thiên Đại Liên từ bỏ.
- Quan hệ giữa chúng ta dùng người nhà để hình dung càng thích hợp hơn.
Thiên Đại Liên Tu là một bộ phận nhỏ trong đó.
- Ta hiểu rồi, ta đây biết nên làm như thế nào rồi.
Hồ Đào gật đầu, cầm lấy bút nhanh chóng viết viết vẽ vẽ trên khế ước.
Thiên Đại Liên không quấy rầy nàng, chỉ lẳng lặng suy nghĩ về quan hệ giữa mình và Tán Binh và Khuynh Kỳ Giả.
Cho tới nay, bất luận là Khuynh Kỳ Giả hay là Tán Binh đều đang nhấn mạnh khái niệm người nhà, giống như chỉ cần có người nhà thì bọn họ có thể kết thúc trạng thái phiêu lưu.
Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, Thiên Đại Liên phát hiện hắn cũng không phải như vậy sao?
Lúc mới đến thế giới này, là Khuynh Kỳ Giả vẫn luôn đi cùng hắn, đôi mắt thần kia chính là quyết tâm của hắn, muốn sống sót cùng với Khuynh Kỳ Giả. Hiện tại là Tán Binh ở bên cạnh hắn, làm cho hắn khi sinh hoạt ở đây không cảm nhận được cô độc, cũng là vì Tán Binh, hắn mới có thể sống sót sau khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Mấy trăm năm trước cũng tốt, mấy trăm năm sau cũng thế, nguyện vọng của hắn vẫn luôn hướng về phía Khuynh Kỳ Giả và Tán Binh, bởi vì chờ mong mà buông mắt, nhân ngoài ý muốn mà lưu chuyển trong thời gian 500 năm.
Đột nhiên Thiên Đại Liên phát hiện, đến cuối cùng hắn vẫn không thể vượt qua vận mệnh.
Chỉ là nghĩ đến chỗ tốt, ít nhất hiện tại hắn vẫn còn tồn tại...
phiền muộn rất nhỏ trong lòng Thiên Đại Liên bị hoà tan, dựa theo cốt truyện thì hắn đã sớm qua đời từ cách đây 500 năm, hiện giờ hắn cũng đã sống đến chủ tuyến.
Đều có thể nhìn thấy chủ tuyến, vậy chẳng phải là có thể sống một ngày chính là kiếm một ngày sao, nói không chừng tương lai còn có thể nhìn thấy người lữ hành chùy thiên lý.
Thiên Đại Liên nhớ tới cốt truyện kế tiếp, nhất thời sinh ra chờ mong mãnh liệt.
- Lại nói tiếp người nhà của ngươi là mèo sao?
Hồ Đào viết khế ước được một nửa thì ngẩng đầu lên xác nhận với Thiên Đại Liên, nàng cảm giác đó là một con mèo, nhưng cuối cùng vẫn phải hỏi bản thân một câu.
Lấy lại tinh thần, Thiên Đại Liên do dự một lát sau đưa ra đáp án khẳng định.
Hồ Đào nhận được đáp án xong không nói thêm nữa, ba lượng bút viết xong điều khoản cuối cùng.
Làm nét mực trên giấy khô, nàng đưa khế ước cho Thiên Đại Liên, để hắn xem thử bên trong có chỗ nào yêu cầu sửa chữa hay không.
- Như vậy là được rồi.
Thiên Đại Liên đã kiểm tra điều khoản, cho rằng nội dung bên trong không có bất kỳ vấn đề gì.
Dù sao thì vấn đề lớn nhất kia đã hoàn toàn không thể sửa chữa, Hồ Đào nhận định hắn phải làm nghiệp vụ với con mèo ở trong cửa vào của hắn.
Thiên Đại Liên đột nhiên cảm giác nếu không phải đổi thành cửa hàng tang nghi khác ở trong cửa hàng thì có lẽ đại khái sẽ cho rằng hắn đang tìm niềm vui ở phía sau.
Chuyện này làm cho tâm tình của Thiên Đại Liên trở nên phức tạp, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài, đề bút vào khế ước ghi tên của mình.
- khế ước đã thành.
Hồ Đào nói ra lời mà người khác thường xuyên nói.
Ở cái quốc gia coi trọng khế ước này, gần như mỗi ngày đều có khế ước mới được định ra.
Nhưng Hồ Đào tin tưởng phần khế ước này có thể xưng là độc nhất vô nhị, mà cũng mang đến cho nàng linh cảm mới, có lẽ nhiệm vụ mà Vãng Sinh Đường có thể mở rộng này đối với rất nhiều người mà nói, khái niệm người nhà có đôi khi không giới hạn ở mức con người.
Hồ Đào ghi nhớ ý tưởng này, đồng thời thu hồi khế ước giao cho nghi quan làm cho hắn đi sao chép một phần giao cho Thiên Đại Liên.
Chờ đợi khoảng cách sao chép khế ước xong, Hồ Đào không thể làm khách hàng nhàm chán nữa, cô lại nhìn thoáng qua người máy trên tay hắn, lần này cô có ý tưởng bất đồng.
- Người biên tập này thuộc về loại nào?
Hồ Đào tò mò hỏi.
Thiên Đại Liên hơi trầm mặc, đâm lao phải theo lao trả lời:
- A Tán.
Dù sao thì Hồ Đào cũng không có cơ hội nhìn thấy Tán Binh hoặc là Khuynh Kỳ Giả, cho nên hắn nói như vậy hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Biết được người này chỉ là một con mèo không thân cận với nhân loại kia, Hồ Đào nghĩ nghĩ hỏi lại:
- Vậy hắn là chỉ con mèo gì?
Nói xong nàng phát hiện có nghĩa khác, lập tức bổ sung:
- Ý ta là màu lông và bề ngoài.
Thiên Đại Liên này rốt cuộc bắt đầu hối hận, một bước sai, từng bước sai, khái niệm Tán Binh là chỉ con mèo đã bị đại gia tăng.
Đây không phải là kiến thức cấm kỵ chứ? Thiên Đại Liên không khỏi lo lắng, nhưng nhìn bộ dáng Hồ Đào này, hắn đã hiểu là hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Trong lòng thở dài, Thiên Đại Liên đưa ra hình ảnh cụ thể:
- Là chỉ mèo trảo thân đen.
- Nghe rất đáng yêu.
Hồ đào đánh giá khách quan, mèo trắng toàn thân, lại xứng với bộ dáng không để ý tới người kia, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh của chính mình, không khỏi cười lên tiếng.
Sau khi cười xong, nàng chuẩn bị đưa chút lễ vật cho hai vị khách hàng đặc biệt của quán trọ!
Nghĩ đến cái gì làm cái gì, Hồ Đào phân phó với tiểu muội nghi quan:
- Phiền ngươi đi nhà kho lấy cái thứ để ở phòng thứ ba phía đông, thứ trên kệ số năm kia tới đây.
Đó cũng là một cái máy, vừa vặn thích hợp với mèo con.
Tiểu muội nghi quan biết đó là vật phẩm gì, trùng hợp là ý tưởng của nàng cũng giống như hồ đào.
Chỉ có Thiên Đại Liên đầu đầy mơ hồ, mãi đến vài phút sau, tiểu muội của nghi quan bưng cái hộp nhỏ tới đây mở ra, hắn mới nhìn thấy thứ này là cái gì.
Nhất thời Thiên Đại Liên thật sự muốn thẳng thắn.
Hồ Đào chỉ lo kiểm tra xem thử cái máy biên gia có bị hư hay không, hoàn toàn không chú ý tới biểu hiện rối rắm của Thiên Đại Liên.
Xác định cái rương còn nguyên vẹn không tổn hao gì, Hồ Đào mới một lần nữa đặt nó vào trong hộp, sau đó đẩy cho ngàn viên đại liên:
- tặng cho ngươi chính là quà tặng cho khách hàng.
rũ mắt nhìn về phía hộp, đó là một cái dây màu đen tính chất rất tốt, mặt trên có một khối kim loại nhãn, rất thích hợp dùng để khắc tên.
Thiên Đại Liên càng nhìn nó càng cảm thấy đó là một loại vòng cổ khác, mà thông qua lời Hồ Đào nói, hắn có thể khẳng định mình không nhìn lầm.
Yên lặng hít sâu một hơi lại phun ra, Thiên Đại Liên đang nói thật và tiếp tục giấu giếm vẫn lựa chọn người sau.
- Cảm ơn Hồ đường chủ.
Thiên Đại Liên cảm kích nói, tuy không dùng được loại bện độc đáo này, nhưng không ảnh hưởng đến hắn có dụng tâm cảm tạ Hồ Đào.
- Không cần khách khí, lần sau có cơ hội thì làm con mje của ta.
Hồ Đào nghe ra ngữ khí của Thiên Đại Liên có chút khó hiểu, nhưng nàng không quá để ở trong lòng.
Lời này làm cho Thiên Đại Liên không biết làm sao đáp lại, hắn chỉ có thể chết lặng gật đầu.
Thật sự chờ Hồ Đào nhìn thấy hắn, vậy thì hắn cũng không cần giải thích và thẳng thắn nữa.
Đến lúc đó ta nhất định sẽ bị xem là biếи ŧɦái. Ngàn Đại Liên bắt đầu tuyệt vọng.
Cũng may là Thiên Đại Liên không tuyệt vọng quá lâu, đi sao chép khế ước trở về.
Hồ đào thì trước tiên xem xét sao chép khế ước, thẩm tra đối chiếu có còn thiếu hay không, sau đó mới giao cho Thiên Đại Liên.
Hắn miễn cưỡng kéo lên Thiên Đại Liên Tinh Hồn tiện tay lật xem một chút rồi đáp lại:
- Không thành vấn đề.
Lúc này hắn ý thức được mình có thể đi rồi.
Không đợi Đạt Lợi Á đến, hắn đã nhận được một bản sao chép kinh Thiên Đại Liên đưa về Hồ Đào.
khế ước đã thành, nghiệp vụ làm tốt, Hồ Đào cũng không có lý do gì để giữ Ngàn Đại Liên, đành phải đưa hắn rời khỏi.
- Nếu nhìn thấy công tử, có thể giúp ta nói cho hắn biết hay không, ta đi về trước đây.
Trước khi đi, Thiên Đại Liên đã đi đào hồ, cuối cùng vẫn không quên bổ sung một câu:
- Không gặp được thì thôi.
Hồ Đào sảng khoái đáp ứng:
- Có thể, nhưng
Thiên Đại Liên này hoàn toàn không cố kỵ, cầm bản hợp đồng kia vội vàng đi ra khỏi cửa vào, giống như hắn làm chuyện gì không nhận ra người khác là trái với lương tâm.
Tuy cũng đúng là như thế, Thiên Đại Liên thật sự hối hận, hắn không nên vì tiết kiệm chút công phu mà không giải thích với Hồ Đào, đường chủ của quán ăn, sóng to gió lớn gì hắn cũng chưa thấy, kẻ hèn ba phân phần ăn mà thôi, nàng nhất định có thể lý giải.
Thiên Đại Liên nghĩ đến đây lại cảm giác không đúng chỗ nào, nhưng dưới ngộ nhận của Hồ Đào về tán binh và Khuynh Kỳ Giả là mèo của hắn, hắn không thể phân biệt được phân biệt kia thích hợp đến từ đâu.
Mà so với hối hận vạn phần ngàn đại liên thì Hồ Đào càng cảm thấy hứng thú đối với nghiệp vụ không phải nhân loại.
nghiêm khắc mà nói, ở trăm ngàn năm trước, tiên nhân hiện đại, trong lời hứa hẹn của bọn họ, tiên nhân sẽ xử lý điển nghi khi đưa tiên.
Hồ Đào đứng ở cửa nhìn lại điển tịch mà đường chủ của xê dịch đường để lại, sau đó hắn nhận ra được, đã lâu không tổ chức điển nghi đưa tiên, các tiên nhân cũng đã rất lâu rồi không lộ mặt.
Còn về cửa hàng quán rượu thì càng là dần dần biến thành cửa hàng tang nghi, thỉnh thoảng mới đi xử lý một số chuyện liên quan đến linh dị quỷ quái.
- Phạm vi nghiệp vụ của Quán Sinh Đường càng ngày càng hẹp.
Hồ Đào rung đùi đắc ý cảm khái, cũng chính là bởi vì phạm vi nghiệp vụ hạn hẹp mới muốn vị đường chủ như nàng nỗ lực.
Hôm nay chính là tín hiệu tốt, sau khi đạt được một số đơn đặt hàng không giống bình thường của cửa hàng, hắn đã lập tức gọi điện thoại cho Vương Đằng.
Đang lúc Hồ Đào định từ trong bút nghiệp vụ Thiên Đại Liên lấy ra kinh nghiệm thì nàng lại cảm giác có người đứng ở bên cạnh nàng.
Quay đầu nhìn lại, không biết khi nào Chung Ly đi vào đại sảnh.
- Các ngươi đã tính xong chưa?
Hồ Đào thuận miệng hỏi Chung Ly một câu, sau đó hắn dò hỏi xem Đạt Lợi Á ở đâu, nhận được tin tức hắn trở về.
- Công tử các hạ rất tò mò về Li Nguyệt Tiên Nhân, ta sẽ giảng giải cho hắn một phen, nghe xong hắn sẽ đi trở về.
Giọng nói của Chung Ly rất bình thường, giống như không có chút kỳ quái nào vì sao Đạt Lợi Á lại đến Đông Ngu Nhân Chúng quan chấp hành, lại để bụng đối với các loại chuyện như Li Nguyệt.
Đứng ở bên cạnh hồ đào nghe thấy lần này bọn họ nhắc tới tiên nhân, nàng trầm tư một lát sau hỏi:
- Chung Ly, ngươi sẽ xử lý đưa tiên nghi nghi lễ này ra ngoài sao?
Nàng cảm thấy thật sự có một ngày có tiên nhân yêu cầu xử lý lễ tang, thì cũng có chuẩn bị tốt cho Đà Siêu đường.
Không biết Hồ Đào hỏi chuyện này vì sao, sau khi Chung Ly suy nghĩ một chút liền trả lời:
- Ta đã xem qua một quyển sách cổ, có ghi lại toàn bộ quá trình hiến tiên điển nghi lưu trình hoàn chỉnh.
- Vậy ngươi còn nhớ không?
Đôi mắt Hồ Đào sáng lên.
- Ừm, trí nhớ của ta không tệ.
Khi nói ra những lời này, ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa hàng xa xa, trước mắt hiện lên rất nhiều chuyện cũ.
Tính ra, từ khi Nguyệt Nham Thần tham gia vào vô số lần đưa tiên điển nghi hàng trăm ngàn năm trước, trong đó rất nhiều quy củ và lễ tiết lúc ban đầu là hắn và chúng tiên cùng với các con dân thương nghị chế định.
Là người tham gia, hắn đương nhiên là nhớ rõ toàn bộ.
- Vậy bản đường chủ sẽ an tâm rồi, nếu lại muốn cử hành điển nghi đưa tiên thì còn có thể dạy cho ngươi làm.
Hồ Đào nói xong kéo tinh thần của Chung Ly bay về, hắn cười khẽ một chút nói:
- Đây chính là chức trách của khách khanh ở đây.
Không lâu sau, có một hồi đưa tiên nghi nghi muốn hắn ra mặt liệu lý.
Ánh mắt của Chung Ly trở nên thâm thúy, tất cả điều kiện đều đã có chuẩn bị, đối với Li Nguyệt khiêu chiến cùng với những điều kiện cần thiết để hành hành xa xưa kia đều sắp mở ra màn che.
Trong đình viện cánh hoa phấn hồng bay, Khuynh Kỳ giả mặc thú y hoa lệ đang đọc một phong thơ.
Một người Ninja đang đứng cách đó không xa chờ hắn nhắn tin.
Đọc xong thư tín trong tay, Khuynh Kỳ giả lệnh cho nó hóa thành cánh hoa như cánh hoa bay tán loạn.
- Đi về hướng đảo Hải Kỳ hồi âm, không cần hành động thiếu suy nghĩ, lần này nhân viên điều động của Ngu Nhân Chúng không phải là muốn rời khỏi phân tranh.
Khuynh Kỳ giả chắc chắn nói, giao thiệp với bọn người Ngu Nhân nhiều năm như vậy, hắn đã quá quen thuộc với phong cách của bọn họ.
Trước khi chưa đạt được mục đích, bọn người Ngu Nhân sẽ không dễ dàng rời khỏi.
Chỉ là mấy trăm năm trôi qua, Khuynh Kỳ Giả vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao người khác lại xâm nhập vào các lục quốc khác.
Trong bảy nước từ trước đến nay không thù không oán, lại không tồn tại cạnh tranh lợi ích, vì sao đến Đông muốn mặc kệ Ngu Nhân Các hoành hành ngang ngược, tùy ý can thiệp vào sự vụ của hắn?
Khuynh Kỳ Giả không tin Băng Chi Nữ Hoàng không rõ hành động của Ngu Nhân Chúng, cô ta phóng túng nhất định có lý do của cô.
Lại suy nghĩ về mấy vấn đề này, không lâu sau đó Giả Tuyết Kỳ trở về phía sau tế điển.
Trong lúc hắn muốn tìm vu nữ hỏi một câu, lúc rời khỏi có vô tình xuất hiện âm thanh của bát trọng thần tử vang lên.
- Lần này là tin tức gì?
Bát trọng thần tử ngáp một cái nói xong.
Khuynh Kỳ giả nhìn ra bên ngoài, Cung Tư bát trọng rõ ràng còn đang ngồi trên đầu vị trí chủ toạ.
Phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ, Khuynh Kỳ giả thu tầm mắt khỏi ảo ảnh, báo cáo tình báo vừa nhận được cho tám vị Thần Tử, cũng đặt trọng điểm vào việc điều hành của Ngu Nhân Chúng.
- Ở đạo thê, quan chấp hành của chúng là nữ sĩ, cô đang đóng quân trên danh nghĩa thống lĩnh, chúng nhân đang lần lượt rút lui khỏi đảo.
Khuynh Kỳ Giả nói đến đây thì dừng lại một chút:
- Đội tiên phong ở đảo Hải Kỳ cho rằng đây là tín hiệu tốt, nhưng bọn người Ngu Nhân muốn từ bỏ Đạo Thế.
- Ngu Nhân Chúng sẽ không từ bỏ Đạo Thê, nhiều năm trôi qua, mắt thấy muốn thành công, ở thời điểm cuối cùng từ bỏ chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.
Lỗ tai của bát trọng thần tử động mấy cái, trong lòng càng cảm thấy nhàm chán.
Khuynh Kỳ giả xem nhẹ bát trọng Thần Tử, vẻ mặt không thú vị, nói ra cái nhìn của mình:
- Ngu Nhân Chúng làm như vậy có thể sẽ phải chấp hành đổi mới quan lại.
Nghe thấy lời này, bát trọng thần tử có vài phần hứng thú.
- Theo tin tức mới nhất từ đầu dây bên kia truyền đến, từ tháng trước nữ sĩ đã đi đến một quốc gia khác, điều này có nghĩa là hiện tại có thể cô còn không biết thủ hạ của cô là Ngu Nhân Chúng đã bị điều khỏi đạo thê.
Khuynh Kỳ Giả nói tới đây không khỏi cảm thấy châm chọc, nguyên nhân Đạo Thê không thông tin tức tức bên ngoài chính là do Ngu Nhân Chúng sai khiến.
Đạo Thê là do rất nhiều hòn đảo nhỏ tạo thành, cách xa các lục quốc khác và hầu như đều dựa vào thông qua các con thuyền để giao lưu với thế giới bên ngoài.
Vì quấy rối nguy cơ của đạo sư, nên các đảo Hải Kỳ đã xảy ra không ít tranh đấu, dẫn đến thế cục của đạo sư trở nên khẩn trương, thậm chí còn hình thành thế trận đối lập với đạo sư. Dưới tình huống trước mắt, rất nhiều đội tàu vì giảm bớt nguy hiểm đã lựa chọn cắt đứt giao dịch với đạo sư.
Mà đội tàu giảm bớt tác dụng phụ là rất nhiều tin tức không thể gửi ra trước được, mà yêu cầu truyền tin tức thời quá cao, cho dù là người trong cuộc cũng không thể đảm bảo mỗi một lần đều truyền ra. Cứ như vậy sẽ làm thời gian xuất hiện chậm lại.
Mà có thể thừa dịp thời gian này, điều động thế lực của nữ sĩ đuổi những độc thủ phía sau màn thì nhất định rất hiểu biết thế cục của Đạo Thê.
Gần như không cần suy nghĩ nhiều, Giả Khuynh Kỳ đã có người được chọn.
- Tại sao hắn lại ở đây vào lúc này?
Bát trọng thần tử hỏi ra suy nghĩ của Giả Thiên.
Khuynh Kỳ giả lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng lắm.
Hắn cũng không hiểu tại sao một mình khác lại chọn xuất hiện vào lúc này, rõ ràng trước đó hắn có rất nhiều cơ hội... Thậm chí rất nhiều cơ hội là do Khuynh Kỳ Giả tạo ra.
Là Ngu Nhân Chúng không muốn để hắn tới đây sao? Khuynh Kỳ Giả cho rằng có khả năng này.
Dựa theo bố cục lần trước, tán binh chấp hành ghế thứ sáu hẳn là sẽ bị phái tới đây tiếp quản thế cục, kết quả lưu ở Đạo Thê vẫn là nữ sĩ.
Nhưng từ bút tích phía sau, Khuynh Kỳ Giả cho rằng rất có thể tán binh là nữ sĩ hiệp trợ từ phía đông.
- Ừm, có phải hắn tới để khoe hay không?
Không biết tại sao bát trọng thần tử lại đưa ra phỏng đoán này.
Khuynh Kỳ giả nghi hoặc nhìn nàng, không rõ vì sao lại nói như vậy.
- Nếu hắn mang theo tiểu gia hỏa xuất hiện trước mặt ngươi, đồng thời tiểu gia hỏa này lại rất ỷ lại vào hắn, vậy biểu tình của ngươi nhất định sẽ rất khổ sở, rõ ràng là ngươi tới trước, người làm bạn với đứa bé kia lại là một mình khác.
Bát trọng thần tử cố ý nói như vậy.
Mà Giả Thông Kỳ lại nhíu mày, hắn mở rộng tầm mắt, cho dù rất rõ ràng tám trọng thần tử là đang nhắc nhở mình, nhưng vẫn sinh ra cảm xúc khổ sở như lời nàng nói.
Đúng vậy, lúc ban đầu là hắn xuất hiện bên cạnh đứa trẻ kia, ước định trở thành người nhà của nó.
Giống như nhớ tới cái gì, bát trọng thần tử còn nói thêm:
- Lúc trước hắn không đi vào Đạo Thê, nói không chừng cũng là vì sớm chiều ở chung với tiểu gia hỏa, bồi dưỡng tình cảm.
- Ngươi xem tiểu gia hỏa rõ ràng có cơ hội trở về nhưng cuối cùng không đi, điều này có nghĩa là hắn cho rằng ở lại bên cạnh vị chấp hành quan kia mới là lựa chọn tốt nhất.
Lời nói của bát trọng thần tử làm cho Khuynh Kỳ Giả càng thêm khổ sở, không phải hắn không nghĩ tới loại khả năng này, nhưng bị làm rõ vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng rất nhanh hắn mở to hai mắt, lại lần nữa nhìn về phía bát trọng thần tử.
Trên mặt nàng không nhìn thấy sự hài hước và trêu cợt trước đây, ngược lại là một loại biểu tình tên là nghiêm túc.
Đúng vậy, nếu đúng như hắn suy đoán, là nữ sĩ mà Tán Binh tiếp nhận, vậy có nghĩa là không lâu nữa Tán Binh sẽ xuất hiện, đến lúc đó nói không chừng đứa bé kia cũng sẽ tới.
Thật sự đến lúc này hắn nên ứng đối như thế nào? Hắn thật sự có thể tâm bình khí hòa mời đối phương ngồi xuống uống một chén sao?
Càng tiến thêm một bước, đứa trẻ kia không lựa chọn hắn làm người nhà, mà lựa chọn cứu mình, sau khi tỉnh lại vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh chấp hành quan hành, vậy hắn có thể dễ như ăn cháo sao? Rõ ràng hắn cũng đợi 500 năm.
Không biết qua bao lâu, tiếng pháo hoa vang lên, Cổ Kỳ Giả mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
Bát trọng thần tử còn đang kiên trì chờ hắn khôi phục, thậm chí vì thế cũng không có đi xem pháo hoa.
- Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Khuynh Kỳ Giả rũ mi mắt xuống trả lời, hắn không muốn bại lộ ra cảm xúc của mình, bởi vì hắn không có cách nào tiếp nhận.
Trả lời câu hỏi này, bát trọng thần tử không có nhiều lời, nàng lại ngáp một cái xoay người nhìn về phía pháo hoa:
- Ai nha, có khi ích kỷ một chút cũng là chuyện tốt, rời khỏi lâu như vậy, tiểu gia hỏa nhìn thấy ngươi không biết sẽ có bao nhiêu áy náy.
Khuynh Kỳ Giả nghe thấy lời này của bát trọng thần tử thì bản năng muốn phản bác, hắn không cần phải hổ thẹn với Thiên Đại Liên, chỉ là hắn lại không thể phủ nhận, hắn đã sinh ra ý nghĩ lợi dụng phần áy náy kia, đơn giản là hắn muốn giữ lại đứa bé kia.
Chỉ là so với Thiên Đại Liên ở lại thì người của Khuynh Kỳ Giả càng hy vọng bọn họ có thể trở về Minh Thần Đại Xã càng thân mật khăng khít.
Đứng nguyên tại chỗ, Khuynh Kỳ giả nghe thấy tiếng pháo nổ tung, tiếng nổ đó đinh tai nhức óc giống như tiếng tim đập mà hắn từng cảm nhận được.
Đợi pháo hoa phóng xong, trên bầu trời chỉ còn lại khói mù, khi Khuynh Kỳ Giả đang muốn rời khỏi thì hắn nghe thấy bát trọng Thần Tử đột nhiên lại mở miệng.
- Hôm nay ta nhận được một tin tức lâm thời.
- Hả?
Khuynh Kỳ giả thả chậm bước chân chờ đợi tám trọng thần tử nói xong.
Bát trọng thần tử nhìn lên sao trên bầu trời, nói với tin tức mới thu được cho Khuynh Kỳ Giả:
- Phong Thần Ba Bạt Tư hư hư thực thực bị người của nhà thờ lớn Tây Phong tập kích ngoài cửa, lúc ấy đi cùng hắn còn có một lữ giả.
- Phong Thần bị Ngu Nhân Chúng tập kích?
So với nửa câu sau thì tất cả những gì mà Khuynh Kỳ giả chú ý đều nằm ở nửa câu đầu.
- Đúng là rất khó tin tưởng, nhưng đại khái chính là thật sự.
Lúc tám tầng thần tử nhận được tin tức này thì đã trôi qua mấy ngày từ khi Ngu Nhân Chúng đột nhiên xuất hiện ở nhà thờ lớn Tây Phong, nếu như lời đồn đãi thì nàng hẳn là sẽ rất nhanh thu được tin đồn bác bỏ.
Khuynh Kỳ Giả thì có chút nghi ngờ:
- Vì sao có thể xác định là Phong Thần bị tập kích?
- Bởi vì người truyền lại cho ta tin tức này biết được dung mạo của phong thần khi hành tẩu trên thế gian.
Là thân thuộc Thần Minh, tám trọng Thần Tử có một bộ tin tức khác của mình.
Thần không phải là tồn tại cô lập, sớm đã như là tiên nhân, đại yêu trường sinh đi theo bên cạnh Thần Minh, hiệp trợ bọn hắn xử lý mọi việc.
Trong đó có một số trường sinh loại vẫn luôn sống đến ngày hôm nay, thậm chí một bộ phận còn nhìn thấy tân thần ra đời và lão thần ngã xuống, bọn họ biết được diện mạo của thần minh hết sức bình thường.
Bát trọng thần tử chỉ quen biết vài vị trong đó, làm hậu bối nên nàng thường xuyên có thể từ bọn họ thu được tin tức bí mật, ví dụ như chuyện lần này phong thần bị Ngu Nhân Chúng tập kích.
Mà Giả Thiên Thoáng tự biết rằng tám vị Thần không cần phải nói đùa trong chuyện này, hắn nghĩ nghĩ hỏi:
- Phong Thần tập kích có phải là nữ sĩ hay không?
- Chuyện này ta còn không rõ ràng lắm.
Bát trọng thần tử nói xong, đột nhiên hỏi Khuynh Kỳ Giả:
- Ngươi cảm thấy Ngu Nhân Chúng tập kích phong thần là vì cái gì? Có thứ gì mà thần mới có thể kiềm chế?
Người lập tức phản ứng lại, là Thần Chi Tâm, giờ khắc này hắn đã hiểu rõ.
Nhưng mà cùng lúc đó, một vấn đề mới cũng xuất hiện, Tán Binh cũng là một loại con rối, vẫn luôn khát vọng có được nó, cho nên hắn cho rằng trái tim không giao cho mình là vật thay thế duy nhất.
Như vậy gần đây khi hắn biết được Thần Chi Tâm thật sự được giao cho một người khác bảo tồn thì sẽ nghĩ như thế nào?
Khuynh Kỳ Giả phát hiện hắn cần phải suy nghĩ cẩn thận về chuyện này.
Bằng không lấy hiểu biết của hắn đối với mình, hắn sẽ trở nên rất thống khổ, giống như là lại bị vứt bỏ.