Chương 42

Trong sảnh khách nhân đông nghìn nghịt, Thiên Đại Liên một mình chiếm một cái bàn, yên tĩnh chờ đợi, trong lúc đó có không ít khách nhân thấy hắn chỉ có một mình, liền tới dò hỏi hắn có đua bàn hay không, kết quả đều bị từ chối.

Từ chối mấy lần người, khi Thiên Đại Liên bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng thì có vài bóng người hết sức quen thuộc từ bên ngoài đi vào.

- Thật xin lỗi, có chút việc chậm trễ.

Sau khi Đạt và Lợi Á ngồi xuống, câu đầu tiên chính là xin lỗi Thiên Đại Liên, đi cùng hắn còn có Chung Ly và một nữ hài đội mũ màu đen.

Thiên Đại Liên một bên thuận miệng nói không sao, một bên nhìn nữ hài đội mũ đen, đồng tử của nàng là hình dáng như hoa mai.

- Vị này chính là đường chủ của đường hắn, Hồ Đào.

Đạt Đạt Lợi Á nói xong, lại giới thiệu với Hồ Đào Ngàn Đại Liên.

Biết được thân phận của Hồ Đào, Thiên Đại Liên làm ra vẻ mặt giật mình:

- Thì ra là đường chủ của đường khác.

Lúc này lại nhìn Chung Ly, hắn cố ý nói:

- Vẫn luôn chỉ thấy Chung Ly tiên sinh, ta còn tưởng rằng lão bản của hắn cũng là một vị người già thành phố, không ngờ lại trẻ như vậy.

Lời này trực tiếp chọc Hồ Đào cười, nàng đi theo trêu ghẹo nói:

- Thật sao? Cũng tạm được, gặp phải khách nhân không thân thích, rất dễ dàng coi Chung Ly là đường chủ.

Nếu không phải Chung Ly tìm mọi cách từ chối thì Hồ Đào vẫn thật sự muốn đổi thân phận với đối phương.

Nghĩ đến đây, Hồ Đào đang muốn nói ra ý tưởng này với Thiên Đại Liên, bên kia Chung Ly mở miệng trước một bước:

- Tuổi tác không phải là tiêu chuẩn để cân nhắc duy nhất, mọi chuyện Hồ đường chủ suy nghĩ cho Vãng Sinh Đường, trong mắt chư vị nghi quan của ta và của hắn, đường chủ là một sự lựa chọn để quản lý hắn.

Hồ Đào nghe vậy lại cười cười:

- Lời này ta rất thích nghe.

Tiếp theo nàng hành lễ tới lui khen Chung Ly:

- Nhưng mà gần đây ngươi làm cũng không tệ, bản đường chủ vừa mới mở cuộc họp xong nói phát triển khách hàng mới, ngươi đã lãnh tới một người.

- Tân khách hàng?

Thiên Tứ Đại Liên đang nói chuyện thì theo bản năng nhìn về phía Đạt Lợi Á.

Đạt Đạt Lợi Á đành phải thừa nhận:

- Ta làm nghiệp vụ an táng ở trong cửa vào.

Lúc làm cũng rất rối rắm, nhưng cửa hàng tang nghi cũng không có nghiệp vụ khác để hắn lựa chọn.

- Nếu ngươi nguyện ý thì có thể xử lý nghiệp vụ ở đây, nể mặt ngươi là bằng hữu của công tử, bản đường chủ có thể giảm giá cho ngươi 20%, đồng thời tặng kèm ưu đãi nửa giá cho bia thứ hai.

Hồ đào nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ đối với Thiên Đại Liên.

Thiên Đại Liên hơi sửng sốt, không phải là đối với nghiệp vụ của quán rượu, nghiêm túc mà nói trước mặt hắn không quá yêu cầu xử lý loại nghiệp vụ này, hắn thật sự giật mình là không ngờ đạt tới lợi nhuận như vậy lại nói tên của mình ở quán rượu này đều báo cho Hồ Đào.

Nhưng hắn nghĩ lại, có thể cũng là vì như vậy, khi quán rượu tiên nhân do Nham Thần cử hành mới không chút cố kỵ tiếp nhận sự giúp đỡ của Ngu Nhân Chúng.

Đối với người chấp hành của quán Nhường Sinh Đường, thì xem như là khách hàng cũ.

Nghĩ đến đây, Thiên Đại Liên nhìn thấy Hồ Đào đang chờ đợi hắn đáp lại, đối mặt với ánh mắt nhiệt tình và chờ mong của nàng, hắn đột nhiên có chút không từ chối được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Đại Liên quyết định đáp ứng:

- Làm phiền đường chủ Hồ.

Hắn chuẩn bị kéo quan hệ giữa hắn và Đạt Lợi Á.

- Tốt, vậy ăn xong chúng ta đi tới ký khế ước với hắn.

Lại phát triển tân khách hàng, tâm tình của Hồ Đào rất tốt, nàng biết cùng nhau tới đây sẽ có thu hoạch.

Bởi vì quá vui vẻ nên Hồ Đào hào phóng tuyên bố bữa cơm hôm nay sẽ ghi vào sổ ghi chép của đường trên, nàng mời.

Ngàn Đại Liên tắc âm thầm thở dài, khuyên mình trở thành khách hàng của Quán Đường không lỗ, nếu không người khác còn không tới nữa là.

Ai có thể từ chối Hồ Đào làm lễ tang chứ?

Nhưng nghĩ là nghĩ, Thiên Đại Liên vẫn không khỏi có chút hoảng hốt, hắn tuyệt đối không ngờ bị Đạt Lợi Á kêu ra đây ăn một bữa cơm, lại giải quyết chuyện phía sau.

Nhưng từ biểu hiện của Đạt Lợi Á đều ở trong quán rượu, hiện tại hắn đại khái đã điều tra xong Chung Ly, xác định hắn không có vấn đề gì, bắt đầu cố vấn hắn về quân sự của Nham Vương Đế.

Ngàn Đại Liên đoán được nơi này, không khỏi quét mắt nhìn Chung Ly bất động thanh sắc, trong đầu hiện ra một câu nói, không ai hiểu rõ hơn so với hắn, Nham Vương Đế Quân. Khắc chế khóe miệng ngước lên, ngàn Đại Liên ngửi thấy nước đào điểm tâm ngon.

Tiểu Hùng đang hỗ trợ thực đơn trong cửa hàng, Hồ Đào tùy ý hỏi:

- Nói xem hai vị là nhận thức Chung Ly như thế nào?

- Tranh bàn ăn cơm.

- Gặp ở Vạn dân đường.

Thiên Đại Liên và Đạt Lợi Á gần như đồng thời trả lời.

Chớp mắt một cái, Hồ Đào có chút kinh ngạc:

- Các ngươi lại quen nhau ở bàn ăn cơm trong đường đua Vạn dân sao? Chuyện này không khỏi quá trùng hợp đi.



- May mà vừa rồi ta có mặt ở đó nên có vài người hỏi ta có thể đua bàn hay không.

Ngàn đại liên kết hợp với kinh nghiệm trả lời của bản thân, sinh ý của Vạn dân đường vô cùng tốt, điểm tâm nhiều người đến cũng rất bình thường.

Hồ Đào phản ứng lại ít nhiều, trước kia nàng tới Vạn Dân Đường ăn cơm chưa từng gặp qua người đua bàn, điều này làm cho nàng căn bản không suy nghĩ về phương diện kia.

Nhưng mà nàng cũng có thể hiểu được tại sao không ai nguyện ý đua bàn với nàng, đối với sống chết, mọi người luôn luôn có thêm vài phần cố kỵ.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hồ Đào không hề rối rắm vấn đề này nữa, nàng lại nhìn khuôn mặt của nước ngoài đạt tới Đạt Lợi Á và trang điểm của ngàn đại Liên Quốc, đột nhiên đề nghị với Chung Ly:

- Đây là một phương hướng mới, đó là nơi mà có thể phát triển khách hàng của các quốc gia khác.

- Ý tưởng của đường chủ rất hay.

Chung Ly đầu tiên là tán đồng, sau đó giảng ra cái nhìn của hắn:

- Nhưng mà tang lễ của các quốc gia đều khác nhau, chưa hiểu biết, tùy tiện phát triển khách hàng của quốc gia khác, có lẽ sẽ bởi vì tập tục khác nhau mà mạo phạm đến khách nhân.

- Vậy được rồi, chuyện này bàn bạc kỹ hơn.

Hồ Đào bị thuyết phục, nàng đồng ý gật đầu, không hề nhắc đến nghiệp vụ mới nữa.

Thiên Đại Liên ngồi ở đối diện nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy công nhân như Chung Ly này cũng không dễ dàng.

- Vậy trước tiên bắt đầu xử lý nghiệp vụ đã.

Hồ Đào nghiêm túc nói, tiếp theo nàng nhìn về phía Đạt Lợi Á, khách hàng duy nhất của một nước khác ở gần đây.

Đạt Đạt Lợi Á biết tại sao Hồ Đào lại đột nhiên nhìn về phía mình, vì vậy hắn nói:

- Ta sẽ hỗ trợ tuyên truyền cho người khác, còn về lễ tang Đông Phương có quy củ gì thì ta không có cách nào.

Thuật nghiệp có chuyên tấn công, để hắn đi chiến đấu thì không thành vấn đề, nhưng về tang sự thì vẫn là chuyên nghiệp hơn.

Lúc này, Thiên Đại Liên cũng phụ hoạ:

- Hồ đường chủ không cần lo lắng, quán rượu là một tổ đội chuyên nghiệp, một ngày nào đó, ừm, sẽ làm ra Liên minh thương mại, mở chi nhánh ở bảy quốc gia, tranh thủ thời gian để toàn dân chúng đều hưởng thụ sự phục vụ đến từ một con rồng đang nhắm mắt mà xuống mồ.

Nghe Thiên Đại Liên nói xong, ánh mắt Hồ Đào nhìn hắn cũng không giống.

Thuật ngữ chuyên nghiệp và quy hoạch tương lai của quán rượu, làm cho Hồ Đào không khỏi cảm thấy rằng quán rượu này chính là loại người thiếu nhân tài.

Rất nhanh nàng đã thở dài:

- Đáng tiếc, ngươi là người của Kẻ Khờ, không thể gia nhập vào cửa hàng của chúng ta, nếu không ta còn nghe một chút xem ngươi mở cửa hàng như thế nào.

- Ta không phải là người của Ngu Nhân Các.

Ngàn Đại Liên không cần nghĩ ngợi, hắn hy vọng Hồ Đào không hiểu lầm, hắn là quan chấp hành quan hệ với Ngu Nhân Chúng, nhưng hắn không phải là Ngu Nhân Chúng. Thậm chí trong khoảng thời gian ở Đông, ngoại trừ Đạt Lợi Á và Tán Binh ra thì những Ngu Nhân Chúng khác hắn đều chưa gặp qua mấy lần.

Thiên Đại Liên biết rằng Tán Binh không muốn hắn tiếp xúc với người như vậy, mà hắn cũng mừng rỡ làm như vậy.

Gần như là theo bản năng sờ vào mép dây tinh xảo quấn ở trên cổ tay, từ ngày đó sau giấc mộng kia, Thiên Đại Liên cuối cùng đã giữ nó bên người, không thu hồi nữa.

Chú ý tới động tác của Thiên Đại Liên, Hồ Đào không vạch trần, ngược lại rất là khách khí trả lời. Thiên Đại Liên có rảnh thì có thể tới lui sinh đường bất cứ lúc nào.

- Cảm ơn Hồ đường chủ.

Trong lòng Thiên Đại Liên trở nên phức tạp, phát triển đến mức này, hắn không chỉ giải quyết chuyện phía sau, còn tìm được một phần công việc.

Ở một mức độ nào đó, hắn tới Li Nguyệt là đáng giá.

Không tiếng động chửi thầm, Thiên Đại Liên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đồ ăn ngon vừa vặn bị bưng lên, cắt đứt lời hắn.

- Bắt đầu ăn đi, ăn xong chúng ta còn phải đi tới Vãng Sinh Đường ký kết khế ước.

Hồ Đào vung tay lên.

Sau khi Đạt Đạt Lợi Á nói xong ở hồ đào, lập tức sau đó tiếp một câu:

- Ừm, vừa vặn ta cũng có việc muốn cố vấn Chung Ly tiên sinh một chút.

- Không thể gọi là Cố Vấn, chẳng qua là Nói Chuyện Phiếm mà thôi.

Chung Ly vẫn luôn khiêm tốn.

Nghe bọn họ đối thoại, Thiên Đại Liên có chút tò mò muốn hỏi cái gì cụ thể của Đạt Lợi Á, nhưng nghĩ lại thì vẫn phải hỏi, hiện tại có lẽ Chung Ly đã ám chỉ hắn đã nhận được tin tức từ trên đường, ví dụ như nghi thức thỉnh tiên của Nham Vương Đế Quân.

Bằng không ở phía sau, Đạt Lợi Á không cần phải trợ giúp người lữ hành, mượn cớ giúp bọn họ rửa sạch oan khuất khi ám sát Nham Vương Đế Quân, lợi dụng bọn họ thúc đẩy kế hoạch cướp lấy Nham Thần Thần Chi Tâm của mình.

Cho nên rõ ràng là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau. Dưới đáy lòng của Thiên Đại Liên cảm khái, Đạt Lợi Á cho rằng hắn lợi dụng người lữ hành, trên thực tế tất cả đều nằm trong kế hoạch của Chung Ly.

Thiên Đại Liên lắc đầu, sau đó dùng đũa gắp một miếng ớt hầm vừa mới được bưng lên, tuy rằng cay, nhưng ăn rất say.

Tưởng tượng đến việc Đạo Thê không ăn được cá hầm ớt của Vạn dân đường, hắn vẫn rất tiếc nuối.

Thiên Đại Liên ăn cá hầm ớt, lại nhìn Đạt Lợi Á vật lộn với chiếc đũa, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần chột dạ.

Tuy dựa theo cốt truyện phát triển, cuối cùng Đạt Lợi Á cũng sẽ biết kế hoạch của Chung Ly, nhưng làm bằng hữu, hắn vẫn nên nhắc nhở một chút, ít nhiều vẫn phải để cho Đạt Lợi Á có chuẩn bị tâm lý trước.

Vì vậy khi ăn được một nửa, Thiên Đại Liên đột nhiên hỏi ra một đề tài ngoài dự kiến:

- Chung Ly tiên sinh, ngươi cảm thấy Nham Thần có thể là nữ hay không.

Lời này vừa nói ra, trong lúc nhất thời ba người ở đây đều không phản ứng lại, đồ ăn trên chiếc đũa của Đạt Lợi Á càng rơi vào trong chén.

- Lời này là sao?



Chung Ly lấy lại tinh thần trước.

- Ta thấy rất nhiều Li Nguyệt Thư đều như vậy.

Thiên Đại Liên đưa ra một lý do cũng đủ hợp lý, trong khoảng thời gian này, hắn đã nhìn thấy một ít truyền thuyết dân gian, bên trong quả thật có không ít câu chuyện xưa Biên soạn Nham Thần từng lấy hình thái nữ tính hành tẩu với trăng khuyết.

Hồ Đào nghe được tiểu thuyết, cũng đồng ý nói:

- Ta cũng nghe Hành Thu nhắc tới, có một số chuyện xưa là rất thích xem Đế Quân trở thành đại tỷ tỷ.

Khi đó bọn họ còn thảo luận xem Đế Quân có thể để ý hay không, kết luận cuối cùng là Đế Quân lòng dạ rộng lớn đương nhiên sẽ không để ý.

- Ma Lạp Khắc Tư là nữ à?

Đạt Đạt Lợi Á cảm thấy khϊếp sợ, trước khi xuất hiện hắn đã xem qua không ít tư liệu trong Ngu Nhân Chúng, trước đến nay chưa từng thấy có tư liệu nào nói Nham Thần là Nữ Thần.

Chung Ly tiếp nhận ba đạo ánh mắt phóng ra tới đây, hắn trầm mặc.

Qua vài giây hắn mới dùng ngữ khí hơi mang bất đắc dĩ nói:

- Theo ta được biết, Nham Vương Đế Quân cũng không từng lấy nữ thân hành tẩu hậu thế, những ghi chép đó hơn phân nửa là lẫn lộn Nham Thần và các tiên nhân, hoặc là giả tưởng.

Bắt lấy từ ngữ mấu chốt, Thiên Đại Liên làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ đáp lại:

- Ta nghe nói qua, trăng sáng có rất nhiều tiên nhân.

Hồ Đào nghe vậy nheo mắt lại, ánh mắt nàng nhìn về phía Chung Ly trở nên nghiền ngẫm.

- Nhưng mà trước mặt tiên nhân đều không hiện thế, nếu như khăng khăng muốn cầu tiên thì có thể đi vào trong tuyệt vân để nhìn xem.

Chung Ly giống như dẫn đường đề xuất với Thiên Đại Liên:

- Cho dù một đường không gặp được tiên nhân thì cảnh sắc ở Tuyệt Vân cũng không tệ.

- Được, ta có rảnh sẽ đi dạo một chút.

Ngàn Đại Liên điểm đến thì dừng đồng ý, sau đó trực tiếp nhìn về phía DG: đang rơi vào trầm tư của hắn, DG: đang suy nghĩ gì đó, lại nói:

- Đi tới quán rượu đi.

Đạt Đạt Lợi Á thu hồi tinh thần lại đồng ý.

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Thiên Đại Liên làm bộ như vừa rồi không phát hiện gì.

Khoảng cách từ miếu đến nhà người không tính là quá xa, miễn cưỡng có thể tính là ở cùng đường, chẳng qua so với bên đường có người ở thì vị trí của người ở sẽ hẻo lánh hơn nhiều.

Đi vào một con đường nhỏ, mọi người đi đến trước cửa của cửa vào, tuy rằng cách đó vài bước chính là con đường buôn bán phồn hoa nhất, nhưng ở đây lại không nghe thấy một tia ồn ào náo động nào.

- Vậy các ngươi đi ký kết khế ước, ta và Chung Ly tiên sinh nói chuyện một chút.

Đạt Đạt Lợi Á làm bộ tùy ý đề nghị, cuối cùng hắn còn không quên bổ sung:

- tờ giấy lần này nhớ đến sổ nợ ngân hàng Bắc Quốc là được rồi.

Không cần mình tiêu tiền vốn là chuyện tốt, Thiên Đại Liên lại từ chối tại chỗ:

- Không cần, vẫn là đừng tiêu tiền ngân hàng Bắc Quốc.

Tương lai tiêu phí càng nhiều thì hắn sẽ không đi góp một viên gạch cho tờ giấy đến Đông này.

Đạt Đạt Lợi Á còn muốn khuyên thêm hai câu, lại bị Thiên Đại Liên một câu hắn không phải là người trong cuộc ngăn cản.

Không biết nên phản bác như thế nào, nàng đành phải không hề miễn cưỡng, mắt thấy Thiên Đại Liên đi theo Hồ Đào ký khế ước.

- Quan hệ giữa các ngươi còn rất tốt sao.

Khi Hồ Đào dẫn Thiên Đại Liên tới đại sảnh thì thuận miệng nói.

- Chúng ta quen nhau từ rất sớm.

Thiên Đại Liên nói tới đây nhớ tới một chuyện, vì vậy hắn liền hỏi vấn đề lấy ra khế ước hồ đào.

- Công tử cũng có tấm bia thứ hai bán giá sao?

Đối với vấn đề này, Hồ Đào trả lời với ngữ khí rất nhiều:

- Không, hắn chọn phần ăn khác.

Đôi mắt nàng xoay chuyển, ngay sau đó liền chủ động dò hỏi:

- Ngươi muốn chiếm ưu đãi à?

Thiên Đại Liên do dự một chút gật đầu, tới cũng tới rồi, cần gì không dùng ưu đãi, dù sao thì cũng chỉ là đi hình thức một chút, coi như là mua bảo hiểm.

Ánh mắt Hồ Đào lưu chuyển, rơi xuống sợi dây được buộc ở cổ tay của Thiên Đại Liên:

- Yên tâm, quán trọ này sẽ thỏa mãn tất cả các yêu cầu của khách hàng.

Bị nhìn ra suy nghĩ trong lòng, Thiên Đại Liên cảm thấy ngượng ngùng, nhưng điều này không ảnh hưởng hắn hỏi:

- Nếu muốn làm ba nghiệp vụ thì tính toán như thế nào?

Những lời này thành công khiến Hồ Đào ngẩn người, nàng không thể hiểu được ba phần nghiệp vụ là có ý gì, là chỉ ba người sao?

Lần đầu tiên Hồ Đào cảm thấy mình chuyên tu dưỡng bị khiêu chiến, nàng còn chưa từng xử lý nghiệp vụ tương tự, dù sao ba người vẫn rất ít gặp nhau.

Lúc này lại nhìn ngàn vạn hàng chữ chờ đợi được trả lời, nàng đột nhiên cảm thấy vị khách hàng này không bình thường.