- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 41
[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 41
Tốt, từ lúc đầu hắn đã loại trừ đáp án chính xác.
Giống như là làm đề lựa chọn, rõ ràng có bốn lựa chọn, kết quả chính xác là ở chỗ dấu vết viết lui đính, người bình thường không nghĩ ra phương thức trả lời như thế.
Thiên Đại Liên âm thầm thở dài, mua vật kỷ niệm cho Đạt Lợi Á mua cho muội muội của hắn.
Mang theo bao lớn bao nhỏ đồ chơi, Đạt Lợi Á nhớ lại vị trí cứ điểm của Ngu Nhân Chúng, cùng với Thiên Đại Liên vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Nơi đó cách bọn họ không xa, không đi bao lâu đã tới đích.
Ngàn đại liên cách đó vài bước nhìn thấy những khuôn mặt mang mặt nạ của những người đứng gác, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác như lúc trước ở trong phủ đệ ở ngoại ô phía đông.
Lúc ấy hắn còn gặp được tiến sĩ.
Vừa nhớ tới tiến sĩ, trước mắt Thiên Đại Liên lại hiện ra cảnh tượng của phòng thí nghiệm kia, hắn đột nhiên run lên vài cái, bước chân bất tri bất giác chậm lại, cuối cùng dừng lại.
- Sao vậy?
Đạt Đạt Lợi Á quay đầu hỏi, hắn có chút khó hiểu đối với Thiên Đại Liên đột nhiên dừng lại.
- Không có gì, ta nhớ tới một chút chuyện quá khứ.
Thiên Đại Liên lấy lại tinh thần giải thích.
Đạt Đạt Lợi Á hiểu biết bao nhiêu về loại cảm giác sợ hãi này, hắn cũng từng mơ thấy ma vật ở trong vực sâu, từng đôi mắt dị dạng nhìn chằm chằm vào hắn trong bóng đêm, có thể bổ nhào về phía hắn bất cứ lúc nào, xé xác hắn ra.
Nhưng phần sợ hãi kia cũng không làm hắn dừng bước không trước, ngược lại khích lệ hắn trở nên mạnh hơn, làm cho hắn có ngày có thể trở lại vực sâu lần nữa, tự mình đánh chết những ma vật từng làm hắn cả người phát lạnh kia.
Đạt Đạt Lợi Á cảm thấy ngàn dặm cũng có thể nghĩ như vậy, cho nên hắn đề nghị:
- Đồng bọn, có muốn cùng ta chiến đấu hay không thì chỉ có thể ở trong thực chiến mới có thể tinh tiến võ nghệ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn tác chiến với cường địch, đối thủ càng tốt nghĩa là càng khó chiến đấu, ở trong chiến đấu như vậy cho dù là thành công hay thất bại cũng có thể đạt được rất nhiều kinh nghiệm.
Nhưng mà loại Thiên Đại Liên này, đối chiến với người khác trước tiên sẽ thích hợp hơn.
Đang lúc đạt tới mức độ mà nàng đề nghị mang theo Thiên Đại Liên đi đến doanh địa của người Khâu Khâu thì hắn nghe thấy được câu trả lời của Thiên Đại Liên.
- Ta không phải là người chỉ biết dùng vũ lực.
Thiên Đại Liên chân thành nói.
Khi hắn chiến đấu giống như Đạt Lợi Á thật sự là làm khó người khác, mà hắn sử dụng Nguyên Tố Lực cũng không phải hoàn toàn là tương quan với chiến đấu.
Nói đơn giản hơn là nếu hắn đã vào thì nhất định sẽ trở thành nhân vật phụ trợ.
Thiên Đại Liên nghĩ đến đây lại bổ câu:
- Nhưng cảm ơn đề nghị của ngươi, nhưng so với đi chiến đấu thì ta cho rằng hiện tại ngươi nên nghĩ cách ứng phó với người bên kia trước đã.
- Cái gì?
Đạt Đạt Lợi Á nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy ở cứ điểm của bọn người Ngu Nhân có mấy chiếc xe dừng lại, ở trên những chiếc xe đó có ấn ký hiệu đồ án thất tinh.
Cứ điểm của Ngu Nhân Chúng không phải là bí mật gì đối với Li Nguyệt và Thất Tinh, hơn nữa, khi đến Đông Thương, Li Nguyệt và rất nhiều cửa khẩu, rất nhiều cứ điểm đã được báo lên Thất Tinh trước khi thành lập.
Cái cứ điểm này chính là một trong số đó, trong văn kiện báo cáo nó là nơi ở của sứ giả.
Không khéo chính là, Đạt Lợi Á chính là sứ giả mới đến từ Đông Thành.
Nhất thời vẻ mặt của Dật Tư Á trở nên buồn rầu, hắn biết sẽ là như thế này, thất tinh sẽ không dễ dàng, nếu nói về ngày tháng thì chính là trốn đến quá một đêm không thoát được.
Hơn nữa đều tìm tới nơi này, hắn lại nghĩ bọn họ rất dễ dàng gây thành sự cố ngoại giao.
- Ngươi cố lên.
Thiên Đại Liên nói muốn từ trong tay của Đạt Lợi Á lấy ra những món đồ chơi kia, hắn biết rõ đối phương qua một hồi nhất định sẽ sốt ruột.
Đạt Đạt Lợi Á trầm mặc, giây tiếp theo hắn thở dài, giao hết vật kỷ niệm hắn mua cho Thiên Đại Liên.
Thiên Đại Liên ở cửa lớn tách ra với Đạt Lợi Á, đi vào trong căn nhà từ cửa sau.
Sau khi đi vào trong nhà, hắn giao món đồ chơi trong tay cho người hầu, nhờ hắn hỗ trợ mang chúng nó đến phòng của Đạt Lợi Á, sau đó Thiên Đại Liên đi lên lầu sắp xếp phòng cho hắn.
Khi lên lầu, Thiên Đại Liên đột nhiên có chút mệt mỏi.
Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ là quy kết mỏi mệt là do sau khi rời thuyền không thích ứng kịp.
Đi nghỉ ngơi trước đi.Truyện đ.c. tập tại i.R. được biên tập.
Thiên Đại Liên đi qua mở rương hành lý ra, từ bên trong lấy ra vài món quần áo dùng để tắm rửa, cũng là vào lúc này hắn phát hiện một cái biên chỉ hoa lệ.
Nhìn người kia, hắn suy nghĩ một chút rồi lấy rương hành lý ra thưởng thức.
Đây không phải là đồ của hắn, hẳn là vật phẩm của Tán Binh, đại khái là từ lễ phục quan chấp hành rơi xuống, không khéo bị hắn bỏ vào rương hành lý.
Phân tích đến đây, Thiên Đại Liên không suy nghĩ nữa, hắn đặt vật phẩm trang sức tinh xảo kia lên trên bàn, lấy quần áo ra đeo vào trong tủ quần áo trong phòng, tiện tay dùng bất cứ lúc nào.
Làm xong tất cả những chuyện này hắn càng cảm thấy mệt mỏi, sự mệt mỏi kia kéo theo mí mắt hắn, làm hắn hận không thể lập tức nằm lên giường.
Sau khi suy nghĩ có nên đổi một bộ quần áo ngủ khác hay không, Thiên Đại Liên cuối cùng cũng phải khuất phục trước cơn buồn ngủ, nàng mặc quần áo ngã đầu ngủ thϊếp đi.
Sau một thời gian ngắn ngủi, Thiên Đại Liên không rơi vào trạng thái ngủ say như hắn suy nghĩ, ngược lại chậm rãi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng.
Thiên Đại Liên phát hiện trước mặt hắn là một căn phòng, bố cục này làm hắn rất quen mắt.
Không biết nhìn bao lâu, Thiên Đại Liên rốt cục nhớ tới đây là gia của hắn! Hắn đang ở ngoài Đề Oát gia.
Chỉ là khác với ấn tượng của hắn là ở bên ngoài trò chơi hắn không có mèo nuôi, nhưng ở đây lại có hai con mèo đen có diện mạo giống nhau như đúc, khí chất lại hoàn toàn tương phản.
Trong đó, một con mèo đen nằm ở trong ổ mèo, nhắm mắt lại quăng cái đuôi, bộ dáng giống như không thèm để ý tới ai.
Một con miêu tắc khác thì đang ở trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cửa chính, giống như đang chờ đợi nó bị người nào đó mở ra.
Lúc này, Thiên Đại Liên cảm thấy có chút không thích hợp, rõ ràng hắn đứng ở giữa nhà, vì sao hai con mèo này lại giống như không chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Thiên Đại Liên nghĩ như vậy, bước ra bước chân đi về phía con mèo nhỏ ở trên ghế sô pha cách hắn gần nhất.
Hắn còn chưa kịp sờ vào con mèo kia thì con mèo kia đã phát ra tiếng kêu của mèo yêu, vui vẻ chạy về phía cửa, đồng thời ở trong ổ mèo góc tường mèo yêu mở to mắt, duỗi người từ trong ổ mèo đi ra.
Giây tiếp theo, tiếng chìa khoá cửa chuyển động truyền đến, Thiên Đại Liên nghe tiếng xem đi qua, sau đó hắn lại một lần nữa nhìn thấy của mình
Nhất thời cứng đờ tại chỗ, hình ảnh trong phòng thí nghiệm lại hiện lên ở trước mắt, Thiên Đại Liên theo bản năng lui về phía sau một bước, rời xa nhà của mình.
Nhưng lúc này, hắn phát hiện mình không thể chạm vào vật phẩm phòng này được.
Giờ phút này hắn giống như là một cô hồn đang quanh quẩn trong phòng.
Ngàn Đại Liên này càng thêm sợ hãi, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã thấm đầy sau lưng hắn.
Đứng cứng đờ, Thiên Đại Liên nhìn thấy con mèo canh giữ ở cửa nhảy vào trong lòng mình thân mật cọ cọ hắn, mà một con mèo đen khác lạnh lùng nhìn hình ảnh ấm áp này, giống như cảm thấy khó chịu đối với hình ảnh kia, nó lập tức chạy về phía nhà cây cho mèo, bò tới chỗ cao nhất.
Mà ở cửa hắn lại phát hiện động tác của mèo đen, vì vậy buông mèo trong lòng xuống, đi vào trong nhà cây dò hỏi mèo đen ở trên đỉnh giá ăn cái gì.
Hắc Miêu không trả lời, nó quay người bỏ lại cho hắn một cái bóng.
[ trà chan canh thế nào? ]
Thiên Đại Liên nghe thấy mình dò hỏi ý kiến của Miêu, giống như hắn rất hiểu ham mê của con mèo đen kia.
Nhưng mà thật sự có thể dùng trà chan canh sao? Ngàn Đại Liên tự hỏi vấn đề này, đột nhiên hắn giống như không có khủng hoảng, hắn nhớ tới trong trò chơi, đặc sắc liệu lý của Tán Binh chính là trà chan canh.
Ý thức được điểm này, hắn lại nhìn hai con mèo chờ ăn cơm, càng nhìn càng có thể xác định đại biểu của bọn họ lần lượt là Giả Thiên và Tán Binh.
Ở trong cốt truyện của chính phủ, ký ức của Tán Binh bị bện thành lời đồng, mà ở trong lời đồng kia, khi nhân vật chính là hắn lại xuất hiện.
Đây là giấc mơ của ta?
Thiên Đại Liên tận hết khả năng bình tĩnh suy nghĩ, chỉ là hắn nghĩ không ra nếu như là mơ thì tại sao lại rõ ràng như thế.
Cũng may nghi vấn của hắn đã được giải đáp rất nhanh.
Lẳng lặng nhìn hai phần cơm tẻ và một phần cơm tối mà hắn làm trong mộng và bưng lên bàn ăn, còn chưa kịp ăn đã bị gõ từ bên ngoài.
Thiên Đại Liên đi theo bước chân của mình trong mộng cảnh mở cửa ra, trước cửa cùng hắn còn có hai con mèo.
[ Chào ngươi. ]
Một giọng nói mà ngàn người không thể quên được xuất hiện ở trong cảnh mơ, xuyên qua cửa mở ra, hắn lại nhìn thấy tiến sĩ đeo mặt nạ trên mặt.
Chạy mau.
Trong đầu Thiên Đại Liên hiện ra từ này.
Đáng tiếc là hắn không có cách nào khống chế được cảnh trong mộng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình nói chuyện phiếm với tiến sĩ.
Hai con mèo đen trạng thái gần giống với Thiên Đại Liên, đều gắt gao nhìn chằm chằm tiến sĩ.
Trong mơ, tiến sĩ hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hắn nói giống như một câu đố, một khắc không ngừng muốn đi vào gian phòng này.
Nắm đấm của Thiên Đại Liên hơi nắm chặt, cuối cùng hắn cũng biết được chân tướng của đề thi mà tiến sĩ đã nói, thì ra không chỉ là đã từng nghiên cứu ký ức của hắn, mà còn tìm mọi cách để có được câu trả lời từ hắn.
Cho nên ký ức của hắn không thể tách rời cũng bởi vì hắn nắm giữ những bí mật đó sao?
Nếu không phải vì những bí mật đó, có phải hắn đã bị tiến sĩ chế tạo thành các thể thực nghiệm khác vào phòng thí nghiệm rồi hay không? Sau đó nhân cơ hội này hắn sẽ giao một cái cho Tán Binh, còn lại tất cả đều lưu lại để thực nghiệm nghiên cứu?
Chỉ cần nghĩ thoáng qua Thiên Đại Liên đã làm cho cả người hắn lạnh run rồi.
Nhưng lập tức hắn lại cảm thấy tiến sĩ không thể làm như vậy. Dưới loại tâm lý phức tạp này, Thiên Đại Liên nhìn thấy mình và tiến sĩ giao thiệp thất bại, liền vọt tới cửa, chặn giữa hắn và tiến sĩ, sau đó đóng mạnh cửa lại.
Thiên Đại Liên nhất thời có loại cảm giác hả giận.
Hình ảnh có thể làm cho hắn hoảng sợ lại xuất hiện, chỉ thấy hắn ôm mèo xoay người, đôi mắt trở nên vô thần nhìn chăm chú vào hắn, giống như phòng thí nghiệm, những khí chất hình dung phiêu phù ở trên cầu kia bỗng nhiên mở to mắt để thực nghiệm.
Đây là mơ!
Thiên Đại Liên nhắc nhở mình, hắn nghe thấy tiếng mèo kêu và tiếng nước chảy, chúng nó kẹt vào nhau, ồn ào làm hắn đau đầu.
Ta muốn tỉnh lại!
Liều mạng nghĩ như vậy, ánh sáng kinh hiện.
Nằm ở trên giường, thở hổn hển nhìn lên trần nhà xa lạ, ánh sáng mờ nhạt xuyên thấu qua màn cửa sổ không gian dừng ở trên người hắn.
Thiên Đại Liên nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi lâu mới chậm rãi bò lên thân, lúc này hắn phát hiện quần áo sau lưng mình hoàn toàn bị mồ hôi lạnh làm ướt nước.
Hắn thở phào một hơi, sau đó đi về phía tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo mới vừa bỏ vào không lâu. Hắn không ngờ quần áo lấy ra từ rương hành lý lại có tác dụng nhanh như vậy.
Trong lúc thay quần áo, hắn tổng kết lại những gì mình đã đạt được trong giấc mơ, có thể khẳng định tiến sĩ quả thật không lấy được bất kỳ manh mối có liên quan nào từ hắn, cũng giống như những gì hắn nói lúc trước, không làm ra được một loại thể nghiệm khác.
Nhưng tiến sĩ cũng phát hiện hắn đến từ một thế giới khác.
Từ tình huống trong mộng mà xem, rất có thể tiến sĩ đã tiếp xúc với thế giới kia.
Không biết tiến sĩ thật sự phát hiện ra sau khi chơi Đề Oát là một trò chơi sẽ nghĩ như thế nào.
Nếu hắn có thể đi vào hiện thực thì sẽ làm ra chuyện gì?
Ngàn dặm đường không có mục tiêu suy đoán, cảm thấy có lẽ hắn có thể viết ra câu chuyện này, rất nhiều tiểu thuyết xuất bản ở tám trọng đường trước mặt đều là từ Đề Oát xuyên qua đến dị thế giới, hắn làm theo cách trái ngược, từ dị thế giới xuyên qua đến Đề Oát, đạt được thần chi nhãn, đi bước một bước lên không trung đảo...
Thiếu niên chính thống cỡ nào, cốt truyện như chém gió.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thiên Đại Liên bình tĩnh hơn không ít.
Nhưng dù vậy hắn cũng không hoàn toàn thả lỏng, sâu trong tâm linh của hắn có một nguyện vọng, hắn rất muốn nhìn thấy Tán Binh.
Cũng là tới giờ khắc này Thiên Đại Liên mới phát hiện hắn càng ỷ lại vào Tán Binh hơn so với trong tưởng tượng, khi hắn khổ sở, hắn nghĩ đến đầu tiên chính là hy vọng Tán Binh có thể ở bên cạnh mình.
Giống như ngày đó, khi trở về từ phòng thí nghiệm, hắn muốn đối phương đi theo mình, muốn bày tỏ với hắn cảm xúc bị áp lực.
Ngàn dặm sau lưng hắn cảm nhận được trong cuộc sống cùng Tán Binh, hắn đã coi hắn là người duy nhất có thể dựa vào.
Tuy hắn cũng rất muốn nhìn thấy Nhàn Kỳ Giả, nhưng khi trong lòng hắn khủng hoảng, hắn nghĩ đến Tán Binh trước hết lại là ai.
rũ mi mắt xuống, bỗng nhiên Thiên Đại Liên không nhìn thấy rõ nội tâm của mình, trong lòng tràn ngập vẻ không biết gì và không hiểu.
Thời gian một phút một giây trôi qua, mãi đến khi tia sáng cuối cùng của mặt trời sắp chìm vào đường chân trời thì Thiên Đại Liên mới lấy lại tinh thần, tầm nhìn của hắn đã đạt đến cực hạn, đột nhiên cái thằng nhỏ bị tiện tay đặt ở trên bàn kia ánh vào mắt hắn.
Bộ trang sức kim loại trên mặt bàn phản xạ ra ánh chiều tà cuối cùng ngoài cửa sổ, Thiên Đại Liên bình tĩnh nhìn một hồi, cuối cùng hắn chậm rãi hoạt động cái chân đau mỏi, đi vào bên cạnh bàn cầm lấy cái mặt bàn kia dán ở trên ngực của mình.
Giống như phóng túng, Thiên Đại Liên tùy ý để mình nhớ lại chủ nhân của căn phòng này.
Đến tổng bộ của Ngô Nhân Các ở phía đông thành.
Tán Binh đang giao lưu với Phan Chiêm Niết giống như có điều cảm giác.
- Hả?
Phan tỏa ra cảm giác hắn thất thần, dừng lại đang giảng đạo lý.
- Không có gì, ngươi tiếp tục nói.
Tán Binh khi nói chuyện lại khôi phục lại bộ dáng như thường lệ.
Phan Tarot không nói tiếp, ngược lại thay đổi đề tài:
- Thuyền hẳn là đang trên đường đến bờ, lúc này công tử hẳn là đang ứng phó với thất tinh.
- Không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hắn và Thất Tinh Chi Mặt, thật đúng là tiếc nuối.
Tán Binh bình luận, nói là lá mặt lá trái, trên thực tế lấy phong cách hành sự của Đạt Lợi Á, đại khái sẽ nghĩ bằng tốc độ nhanh chóng thoát thân.
Nói một cách nghiêm túc thì hành động lấy lòng thần không thích hợp với Đạt Lợi Á, nhưng bởi vì giao dịch giữa Băng Thần và Nham Thần, nên Đạt Lợi Á lại trở thành mục tiêu chấp hành nhất của tất cả các quan chức thích hợp để đi đến đó.
Chỉ có hắn sẽ không so đo bất kỳ cái gì mà cá nhân được mất, mà sẽ trung thành hoàn thành mệnh lệnh mà nữ hoàng ra, khi nên chấp hành thì không mang theo một tia do dự.
- Lại nói đến hình như công tử và Lục Tịch ngươi từ tiến sĩ mang đi thực nghiệm thể và đi trước li trăng.
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt mỉm cười của Phan Tarot hơi thay đổi, đôi mắt mỉm cười kia hiện ra vài phần tìm kiếm và nghiên cứu.
- Người giàu có, chuyện này có liên quan gì đến ngươi chứ?
Tán Binh hỏi lại gọn gàng dứt khoát.
- Về nghiên cứu của hắn, tài chính vận dụng là kinh phí trong số các nghiên cứu viên của Ngu Nhân Các, trải qua hạch toán, là thân thể duy nhất thành công, giá trị của hắn ước chừng 1,3 triệu 7 trăm triệu Ma Lạp.
Niệm ra con số này, Phan Ngụy Tư nghiêm túc nói với Tán Binh:
- Nếu hắn thoát khỏi sự khống chế của Ngu Nhân Các thì ngân hàng Bắc Quốc có lý do đại biểu cho việc Ngu Nhân Các đã truy đòi tổn thất.
Hắn đang nhắc nhở Tán Binh, hắn không hy vọng Thiên Đại Liên chạy trốn.
Tán Binh lại nhìn ra một ý đồ khác:
- Là tiến sĩ không muốn để hắn chạy trốn.
Nói xong câu đó, hắn mang ý cười nhạo:
- Giao dịch với tiến sĩ không có kết quả tốt gì.
- Thật sao? Nhưng lục tịch ngươi cũng có giao dịch với tiến sĩ.
Người giàu có phản bác, tiếp theo hắn lại nói:
- Mỗi một quan chấp hành đều có giao dịch, đây cũng là giá trị của chúng ta.
Không chỉ là Thiên Đại Liên có giá cả, ở trong mắt hắn mỗi người đều ghi giá rõ ràng.
Tán Binh không quá thích người giàu nói chuyện này, giống như hắn và các quan chấp hành khác.
Lúc này, Tán Binh nhớ tới một chuyện khác, hắn chủ động hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy Nham Thần giá trị bao nhiêu?
Lời này vừa nói ra, Phan Bá Niết rõ ràng không cao hứng lên.
Tán Binh lại không để ý đến hắn cố ý ám chỉ:
- Ngươi có thể xem giá cả đó như là kinh phí của công tử, coi như là sự tôn kính đối với Nham Thần.
- Đây xem như là một đề nghị sao?
Mặc dù Phan Tề Niết không cao hứng, nhưng vẫn không chút hoang mang hỏi lại.
Tán Binh cười cười:
- Ngươi có thể cho rằng như vậy.
Nhìn nụ cười không thay đổi của Phan Bá Niết, Tán Binh rất tò mò khi biết Nham Thần sẽ dùng thân phận người phàm, hơn nữa vẫn là dùng Phan Bá Niết khống chế ngân hàng Ma Lạp Bắc Quốc xử lý lễ tang, vậy Phan Bá Niết sẽ có phản ứng như thế nào?
Tán Binh thầm nghĩ đứng dậy, bỏ lại một câu cuối cùng với Phan Chiêm Tư:
- Mỗi người đều có giá trị, người giàu có, không bằng chúng ta cũng làm một bút giao dịch, chờ nữ sĩ từ Li Nguyệt trở về, ngươi ở hội nghị nâng lên để nàng ở lại đến Đông, không cần lại đi Đạo Thê.
- Hả? Không phải nữ sĩ đi gặp Mordred sao?
Phan Tarot đưa ra nghi vấn, hắn không nhận được tin tức về việc nữ sĩ đi Li Nguyệt.
- Chuyện này không cần ngươi lo, nếu ngươi nguyện ý ở lại Đông đô với nữ sĩ, ta có thể trước tiên báo cho ngươi một bí mật.
Tán Binh mở ra nội dung giao dịch của hắn.
- Có quan hệ bí mật với Nham Thần.
Nói tới đây hắn cố ý bổ câu:
- Đây chính là tình báo ngàn vàng khó mua.
Trước mắt là như thế này, không ai biết được trước khi nữ sĩ này về từ Li Nguyệt, Nham Thần là thân phận người phàm hành tẩu hậu thế.
Phan Tarot niết ở ngắn ngủi chần chờ đồng ý.
- Ta có thể đề nghị ở lại với nữ sĩ, nhưng mà như vậy thì gần đây đạo thế sẽ không có quan chấp hành.
Phan Tề Niết Ý chỉ bổ sung.
- Ta sẽ thay thế nữ sĩ đi đạo thê.
Tán Binh nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại, đây không phải là chuyện dễ dàng, nữ sĩ ở Đạo Thê thâm canh lâu như vậy, làm cho nàng dễ dàng rời khỏi là vì muốn phủ nhận nàng, chính là biết điểm này, hắn mới chấp hành giao dịch với các quan chấp hành khác, đổi lấy duy trì.
Phan Tề Niết cười gật đầu:
- Ta hiểu rồi, ta sẽ ủng hộ ngươi.
Nói xong hắn đột nhiên hỏi:
- Cô tiễn hắn đi có phải là lo lắng sau này nữ sĩ sẽ xuống tay với hắn hay không?
Dù sao thì người ngoài nhìn thấy chuyện Tán Binh sắp làm không khác gì là đoạt quyền từ trong tay nữ sĩ.
- Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.
Tán Binh lạnh lùng nói:
- So với chuyện của ta, ngươi nên lo lắng sau khi lấy được bí mật kia, vẻ mặt của mình có thể trở nên khó coi hay không.
- À, là ta mạo muội.
cười đáp lại, Phan Tarot niết nói xong thì đòi lấy thù lao với Tán Binh.
Tán Binh cười cười, tàn nhẫn báo cho Phan Tarot biết thân phận Nham Thần phàm nhân.
Nhìn thấy nụ cười của Phan Bá Niết dần dần biến mất, nụ cười của Tán Binh lại càng ngày càng lớn, hắn lại bắt đầu cảm thấy đáng tiếc, bởi vì hắn không nhìn thấy sau khi gửi giấy tờ ngân hàng Bắc Quốc ở khu vực Nguyệt Khu đến Đông, Phan Bá Niết sẽ bày ra bộ dáng gì, chỉ sợ không phải đôi mắt đều mở ra sao.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 41