Chương 39

Đoàn người có cờ xí đến đông chậm rãi đậu ở cửa vào.

Thiên Đại Liên đứng trên boong tàu, nhìn ra xa toà Thương cảng lớn nhất kia, đối với cảnh tượng phồn hoa kia hắn lại sinh ra một loại cảm giác không chân thật, hắn luôn cảm thấy hình ảnh trước mắt trùng hợp với cảnh tượng li trăng lần đầu tiên hắn đi vào trong trò chơi.

Khi đó hắn bò đến chỗ cao nhất của con đường, đứng ở trên núi Thiên Hành, thành thị xinh đẹp kia không hề báo trước xuất hiện ở trên màn hình, mà làm người chơi hắn vẫn là ma mới, còn không biết phía sau sẽ xảy ra cốt truyện gì ở trong thành thị này.

Nhưng hiện tại đã không giống như trước nữa, Thiên Đại Liên cười cười, hắn nghĩ đến việc sắp xếp các hạng công việc ở trong khoang thuyền, nụ cười càng thêm rõ ràng.

Thiên Đại Liên cười rất vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới Đạt Lợi Á đi vào bên cạnh hắn.

- Ngươi đang cười cái gì?

Đạt Đạt Lợi Á thuận miệng hỏi.

- Ta đang suy nghĩ chuyện nên vui vẻ đây.

Thiên Đại Liên trả lời theo bản năng, hắn cảm thấy những lời này có chút quen thuộc.

Đạt Đạt Lợi Á không để ý, hai tay của hắn đỡ lan can và Thiên Đại Liên cùng nhìn về phía Li Nguyệt nói tiếp:

- Là chuyện vui mừng gì chứ.

Hiện tại tâm tình của hắn tương đối phức tạp, nhu cầu cấp bách phải phân tâm.

Không ngờ Thiên Đại Liên không giải thích, ngược lại là hàm hồ nói:

- Đại khái là có một số người sắp gặp vận đen rồi.

- Hả?

Đạt Đạt Lợi Á quay đầu lại, không rõ tại sao Thiên Đại Liên lại nói như vậy.

Sợ làm cho Đạt Lợi Á hoài nghi, Thiên Đại Liên vội vàng bổ câu:

- Mỗi lần ngươi xuất hiện, sẽ mang đến phân tranh, cho nên ta cảm thấy ngươi tới liễm sẽ có người xui xẻo.

Ví dụ như vị quan chấp hành quản lý ngân hàng Bắc Quốc nào đó.

Thiên Đại Liên không nhịn được muốn cười.

Mà do Đạt Lợi Á phát ra một tiếng thở dài nên đã xem thường nụ cười của những người xung quanh.

- Lời này làm ta luôn cảm thấy như có sáu người chờ chúng ta ở cảng.

Đạt Đạt Lợi Á rất là bất đắc dĩ nói tiếp.

Lúc trước gặp được về nhà ở chung cư kia, thật sự là làm hắn khắc sâu ấn tượng.

Đương nhiên ấn tượng khắc sâu nhất chính là thân là quan chấp hành tán binh lại biết nấu cơm và nấu thỏ và quả táo.

Nhớ tới những chuyện nhỏ đó, Đạt Lợi Á càng không rõ vì sao Tán Binh lại muốn hắn mang theo Thiên Liên Đại ra nhiệm vụ, tuy hắn không có ý kiến gì, nhưng lần này thu hoạch nhiệm vụ Thần Chi Tâm không tầm thường, thật sự kéo Thiên Liên Đại vào sẽ không tốt.

Nhưng cũng không đến mức liên lụy.

Đạt Đạt Lợi Á thay đổi tư thế đứng, hắn nhìn chằm chằm vào la lỵ xinh đẹp trong tay, sự bực bội trong lòng dần dần rút đi.

Cho dù như thế nào thì hắn cũng phải bắt được Nham Thần Thần Chi Tâm.

Đây là mệnh lệnh mà nữ hoàng ra lệnh cho hắn, cũng là trách nhiệm của quan chấp hành.

Còn về dùng phương pháp nào... Nếu Nham Thần thật sự là không muốn lộ diện gặp tên sứ giả này một lần, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.

Nhưng không đến thời điểm cuối cùng, nàng không muốn dùng tới phương án cuối cùng mà hắn nghĩ đến, gây ra động tĩnh quá lớn. Nói như thế nào thì nàng vẫn phải suy xét một chút quan hệ giữa Đông và Li Nguyệt, cuối cùng làm cho nàng quá khó coi nàng cũng không thể trở về phục mệnh.

Giao thiệp với những đồng liêu kia nhiều, vốn rất khó dung hợp với chấp hành quan, Đạt Lợi Á càng cảm giác mình không hợp với bọn họ, mà điều này cũng làm hắn hiểu được, lúc ban đầu hắn phán đoán các quan chấp hành không có gì sai.

Tin tốt là đồng liêu của hắn dường như cũng kiêng kị việc hắn phá hoại kế hoạch của bọn họ, luôn phái hắn đi công tác bên ngoài.

Đạt đến Đạt Lợi Á gần như muốn cảm ơn vì đã nhường nhịn, làm hắn không cần phải ở lại Đông Đông nữa.

Hắn là một chiến sĩ, không phải là một chính khách khéo đưa đẩy thì càng không phải là thương nhân khôn khéo, làm hắn và những người cộng sự kia thật sự là quá khó chịu, mà đó cũng không phù hợp với phong cách hành sự của Đạt Lợi Á.

So với chuyện hư tình giả ý ở sân danh lợi thì hắn thích thẳng thắn hơn, dựa vào hành động để giải quyết vấn đề, nếu có thể đánh một trận, luận bàn một hồi thì càng tốt.

Dưới sự suy nghĩ hoàn toàn phiêu xa của nàng, tàu chở khách dừng lại.

- Có thể rời khỏi thuyền.

Thiên Đại Liên buông cầu thang mạn xuống, nói.

Đạt Đạt Lợi Á theo tầm nhìn của hắn nhìn qua, phát hiện có rất ít khách nhân rời thuyền.

- Chúng ta chờ một chút.

Đạt Đạt Lợi Á rất kiên trì nói:

- Hiện tại quá nhiều người.

Hắn hành động bí mật, không muốn bị người khác chú ý. Nói là như vậy, nhưng hắn cảm thấy quản lý li nguyệt thất tinh khi hắn chưa bước lên lãnh thổ li nguyệt đã chú ý tới hắn.

Vì một cuộc chiến đấu lục đυ.c sắp đến nên Đạt-Giáp Lợi Á rất đau đầu, cho nên hắn hy vọng rằng thất tinh ở phía ngoài có thể làm lơ hắn, như vậy hắn ít nhất có thể tự do một chút.

Nghĩ như vậy, hắn nói ra những lời nói trong lòng của mình với Thiên Đại Liên.

Được biết suy nghĩ của Đạt Lợi Á, Thiên Đại Liên không có chút kinh ngạc nào, hắn gần như nhắc nhở:

- Thất tinh làm lơ ngươi, chẳng phải là chậm trễ ngươi sao? Hiện tại, ngươi chính là một trong mười một vị quan chấp hành công tử của Ngu Nhân Các, Ngụy Tế.

Lại thở dài, tự biết không trốn thoát được, nhưng lại không tránh thoát. Đạt Lợi Á lại oán giận lần nữa:

- Thân phận đôi khi cũng sẽ mang đến phiền phức.

Hắn không ghét phiền phức, hắn không thích loại phiền phức không thú vị này.

Ngàn Đại Liên lần này không có an ủi hắn, ngược lại là trêu chọc:

- Sau khi ngươi trở thành chấp hành quan tiến hành nhiệm vụ nguy hiểm, đừng nghĩ như vậy chứ.

Hắn thông qua báo chí nhìn thấy tin nhắn của người này gửi về cho Đạt Lợi Á.

Nếu không phải đạt tới mức như vậy là do Thiên Đại Liên mỗi cách mười lăm ngày đều lôi ra tham gia vào vực sâu, sau khi đi vào đề Oát bọn họ nhận thức được thì chỉ cần là xem những báo chí kia đưa tin, Thiên Đại Liên tuyệt đối sẽ phân loại đạt tới mức độ chiến đấu cuồng và nguy hiểm của đạt tới mức độ đó.

Thiên Đại Liên nghe Đạt Lợi Á biện giải, khiển trách những phóng viên này ở trên đưa tin nói ngoa, rất muốn tiếp một câu tuy rằng bọn họ có đôi khi nói cũng không sai.

- Có một số người bị nhiệm vụ bọn họ biên kịch, ta không có ý kiến gì với phóng viên đưa tin, nhưng cha mẹ ta thấy vẫn rất lo lắng.

Sau khi nói xong, trong ánh mắt thiếu đi ánh sáng màu lam lộ ra sự tưởng niệm nồng đậm.

- Thật ra ngươi có thể đưa ra kháng nghị.

Thiên Đại Liên kịp thời đưa ra ý kiến.

Đạt Đạt Lợi Á trả lời:

- Ta đã phát ngôn rất rõ ràng thông qua những báo chí mà người giàu có, làm những báo chí đó không cần suy đoán lung tung.

Tạm dừng một chút, hắn có chút khó hiểu tiếp tục nói:

- Nhưng giống như không có gì dùng, các phóng viên nên viết như thế nào vẫn là viết như thế đó.

- Vậy bây giờ ngươi xem những tin tức kia vẫn giống như xem nhân sinh của người khác à?

Thiên Đại Liên lại trêu ghẹo nói.

- Đúng là có một chút, giống như đọc tiểu thuyết, thật ra bên trong không có nhiều khúc chiết như vậy.

Nói đến đây, A Đạt Lợi Á lại muốn thở dài, trên truyền tin luôn nói là rất hung hiểm, trên thực tế rất nhiều nhiệm vụ hắn rất dễ dàng giải quyết, căn bản không có bao nhiêu khó khăn.

Nhưng bởi vì lúc này khách nhân trên thuyền đi xuống không sai biệt lắm, hắn không kịp nói đã bị Thiên Đại Liên đi theo kêu rời thuyền.

Vài tên thuộc hạ đã chờ bọn họ ở cửa biển từ trước, xe cũng đã chuẩn bị xong.

Thiên Đại Liên nhìn chiếc xe kia rất là bắt mắt, lại nhớ tới sự điệu thấp của Đạt Lợi Á dọc theo đường đi, hắn quay đầu hỏi:



- Đạt Đạt Lợi Á, ngươi muốn dạo chơi ở cảng Li Nguyệt một chút không? Ở trên thuyền đợi thời gian dài như vậy rất nhàm chán.

- Có thể, ta vẫn là lần đầu tiên tới Li Nguyệt, có thể dạo một chút cũng không tệ.

Đạt Đà Lợi Á lập tức đồng ý, nếu bọn họ ngồi chiếc xe này trở về thì sao Thất Tinh có thể thăm dò rõ ràng hướng đi của hắn trước.

Lúc này, Ngàn Đại Liên của Đạt Lợi Á còn suy xét rất chu toàn, ngay cả điều này cũng nghĩ tới.

Thiên Đại Liên không biết ý đồ của mình bị Đạt Lợi Á hiểu lầm vẫn còn tiếp tục nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Ừm, vừa vặn còn có thể nhìn xem có lễ vật gì có thể mua cho Thác Khắc và Đông Nãi Á. Trước khi tới ta đã đồng ý với bọn họ.

Đạt Đạt Lợi Á nói tới đây thỉnh cầu với Thiên Đại Liên:

- Đồng bọn, không bằng ngươi tới giúp ta chọn lựa?

Thiên Đại Liên thuần thục phụ hoạ:

- Được rồi, không thành vấn đề.

Mấy tên thuộc hạ muốn chen vào căn bản không chen vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo hướng ra khỏi cảng Thiên Đại Liên và Đạt Lợi Á.

Đợi đi xa, sau khi nhìn thấy những người Ngu Nhân Chúng đang nghênh đón bọn họ, xác định bọn họ không đuổi kịp, bước chân của Hạ Thiên Đại Liên mới nói lời cảm tạ:

- Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ, nếu không thì ta còn không biết từ chối chiếc xe kia như thế nào.

- Vậy sao? Vậy mời ta ăn cơm đi, chúng ta thử đồ ăn li trăng chính thống.

Thiên Đại Liên cố ý đề nghị, đồng thời hắn cảm giác mình và Đạt Lợi Á vẫn có chút ăn ý.

Đạt Đạt Lợi Á không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, một bữa cơm mà thôi, không tính là cái gì, giấy tờ giống như thường lệ đưa đến ngân hàng Bắc Quốc là được rồi.

- Vậy chúng ta nên đi đâu? Đi mua vật kỷ niệm trước hay là ăn cơm trước?

Đạt Đạt Lợi Á dò hỏi ý kiến của Thiên Đại Liên.

- Lúc này, trước khi ăn cơm.

Thiên Đại Liên sau khi cân nhắc xong thì trả lời.

Đạt Đạt Lợi Á gật đầu, lập tức gọi đồ ăn đến làm hắn cũng có chút đói bụng.

Không quá để ý đến phản ứng của Đạt Lợi Á, đôi mắt Thiên Đại Liên liếc nhìn cửa hàng trên đường, hắn rất muốn đi Vạn dân đường ăn cơm, tốt nhất còn có thể đuổi kịp với thìa của Hương Lăng.

Nói thật, nhắc tới đồ ăn không được ăn ở Vạn dân đường chẳng phải là được rồi sao?

Ngàn Đại Liên cảm thấy không chờ được, hắn còn phải đi quán rượu đuôi mèo của Mã Đức đánh bài, đi Thiên Sứ tặng ăn thử quả sau giờ ngọ, lại đi săn hươu ăn một bữa no nê, ở sau cốt truyện bắt đầu đã vượt qua một cái đề tài hoàn mỹ lữ khách.

Khi đến đông, Thiên Đại Liên chưa từng nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy, hắn đi ra ngoài một chuyến, trái lại hắn bắt đầu tự mình bay đi.

Không có tiếng động kiểm kê những chuyện phải làm, nhưng tìm một vòng ven đường, ngàn cây đại liên cũng không tìm được biển hiệu của Vạn dân đường.

Li Nguyệt thật sự lớn hơn so với trong game, cho nên Thiên Đại Liên càng xem càng cảm thấy, tạm thời không cần tìm Vạn dân đường, tùy tiện ăn cơm ở một nhà hàng cơm là được rồi.

Dù sao thì hắn cũng phải ở lại Li Nguyệt cảng một thời gian, chờ sau khi Tán Binh đi vào thì bọn họ mới có thể lên đường, thừa dịp trong khoảng thời gian này, hắn có thể ở lại Li Nguyệt cảng chơi đùa cho đã, tiếp tục tìm đường đi Vạn dân.

- Ngươi xem, quán cơm kia sinh ý thật rực rỡ.

Đạt Đạt Lợi Á đột nhiên chỉ về phía một cửa hàng.

Theo phương hướng ngón tay của hắn chỉ, Thiên Đại Liên không nhìn thực khách hoặc chiêu bài, ngược lại đưa tầm mắt nhìn về phía một con gấu.

Đó là một con gấu nhỏ màu cam, nó đang ra sức vẫy tay mời chào khách nhân.

Ở trong ngày, ngoại trừ Vạn dân đường không còn có thể nhìn thấy tiểu hùng màu cam còn có thể ở đâu khác.

Tiểu Hùng màu cam kia chính là ma thần trong trò chơi, khi hình thể đã tan hết thì cũng chìm vào ngủ say, sau đó lại bị lão bản Vạn dân đường mỗ là con gái gọi là Hương Lăng đánh thức, từ đó vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng.

Trong lúc nhất thời, Thiên Đại Liên lập tức cảm thấy mình đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được cũng không tốn công.

Lại nhìn thấy Đạt Lợi Á, hắn có một loại dự cảm không tốt.

Nhưng sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng Thiên Đại Liên quyết định vẫn là đi Vạn dân đường ăn cơm.

Thiên Đại Liên Hồi Tưởng giả thiết trong trò chơi, cùng với Đạt Lợi Á đi vào Vạn Dân.

- Nói nhiều.

Tiểu Hùng mặc áo màu cam thấy hắn có khách nhân, rất vui vẻ nghênh đón.

- Bên trong còn phòng trống không?

Đạt Đạt Lợi Á hỏi.

- Nói nhiều nói nhiều.

Tiểu Hùng ở phía trước dẫn đường cho bọn họ.

Thiên Đại Liên cười một tiếng đối với một màn này, sau khi ngồi xuống cảm khái với Đạt Lợi Á:

- Đều nói đến đông người sẽ cùng gấu giao lưu, hôm nay vừa thấy có thể thấy được một chút.

- Còn có cách nói như vậy à?

Đạt Đạt Lợi Á không hiểu hỏi lại, hắn là một người đến Đông như thế nào lại không nghe nói.

Rất nhanh hắn nghĩ đến Thiên Đại Liên là từ đâu nhìn thấy, sợ không phải lại là ở trên những tờ báo đó.

- Hay là nên nói với gà trống một tiếng, để hắn phái người đi nói chuyện với những nhà xuất bản kia.

Đạt Đạt Lợi Á lắc đầu nói.

Thiên Đại Liên không đánh giá nhiều, chỉ cười càng vui vẻ.

Chỉ chốc lát tiểu Hùng mặc áo màu cam đưa tới thực đơn, bởi vì là đạt được lời mời của Đạt Lợi Á cho nên đã điểm danh cho hắn.

Sau đó hắn trơ mắt nhìn Đạt Lợi Á chọn một chậu cá hầm ớt của Vạn dân đường.

Điểm danh xong, nàng còn không quên nói:

- Cá hầm ớt, xem tên là đồ ăn rất thanh đạm.

Trên thực đơn không có đồ đối xứng, hắn chỉ có thể thông qua ý tứ mặt chữ để hiểu.

Ngàn lần Liên Tư nghĩ đến một trong những nguyên liệu nấu ăn chế tạo cá hầm ớt trong trò chơi, tuyệt vân ớt.

Từ miêu tả trong trò chơi mà xem, ngàn dặm, ớt chính là tương đối cay.

Nhưng mà cá hầm ớt là đồ ăn đặc sắc của Vạn dân đường, hơn nữa không cần hắn trả tiền thì làm sao cũng không lỗ.

Như vậy, nghĩ kỹ lại, Thiên Đại Liên cảm thấy hơi cay một chút cũng không thành vấn đề.

Bởi vì người trong cửa hàng tương đối nhiều, đồ ăn tương đối chậm, nên người đến nấu cá ngàn đại liên và người đến từ Đạt Lợi Á câu được câu không trò chuyện đã đến giờ giải lao, chỉ chốc lát bọn họ đã đến giờ hẹn hò.

- Ngươi là quan chấp hành, tới liễm muốn gặp Nham Thần hay không?

Ngàn Đại Liên nói một câu Tào Lao.

Đạt Đạt Lợi Á ngẩn người, hắn cảnh giác lên, nhiệm vụ này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, còn về tán binh thì càng không thể nhắc tới với Thiên Đại Liên.

Như vậy thì Thiên Đại Liên là đã nhận ra cái gì?

Nghĩ đến đây, đạt đến đây là đủ rồi,

- Ta muốn gặp Nham Thần.

- Giống như rất khó khăn.

Thiên Đại Liên Hồi Tưởng Chuyện mà Đạt Lợi Á làm ở cốt truyện, lời nói không khỏi mang theo vài phần cảm khái.



Đạt đến mức như vậy, Lợi Á không thể nào hiểu được, phản ứng của hắn đối với Thiên Đại Liên chỉ cảm thấy bình thường, đối phương đại khái chỉ là thuận miệng nói một câu.

Vẫn là ta suy nghĩ nhiều. Như vậy đi, Đạt Lợi Á buông lỏng cảnh giác, cùng Thiên Đại Liên nói về chuyện này:

- Đúng vậy, sao Thần Minh lại dễ dàng nhìn thấy như vậy.

Nói tới đây hắn lại chuyển đề tài:

- Nham Thần được gọi là Võ Thần, sau khi nhìn thấy hắn, ta đã khởi xướng khiêu chiến với hắn, hắn sẽ đồng ý sao?

Thiên Đại Liên Vô Ngữ nhìn Đạt Lợi Á, lúc này mới vừa đến không đến một giờ, hắn đã muốn khiêu chiến Thần Minh.

Nhưng không nói là không nói, hắn vẫn nghiêm túc phân tích:

- Ta cảm thấy sẽ không, Thần Minh đều rất vội đi.

Khi nói chuyện hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, giống như không có mấy người có thể được gọi là vội.

Cũng may là Đạt Lợi Á không biết nội tình của kịch bản này, hắn đồng ý nói:

- Ngươi nói cũng đúng, nhưng mà không sao, ta tới đây không phải là để tìm Nham Thần đánh nhau.

Hoàn thành nhiệm vụ mới là chuyện hắn nên làm.

Thiên Đại Liên nghe thấy lời này thì biết điều không hỏi tiếp, đang lúc hắn muốn đổi đề tài thì một người cực kỳ quen thuộc từ cửa hàng đi vào.

Nhìn mái tóc màu đen và đôi mắt màu vàng của người tới, trong lòng Thiên Đại Liên trở nên kích động.

Thật đúng là như vậy! Thiên Đại Liên khắc chế cảm xúc mênh mông thu tầm mắt lại, nhìn về phía trên người của Đạt Lợi Á đang trầm tư, hắn không khỏi thầm than trong lòng, đây là hiệu quả của BUFF phân tranh.

Trong lúc hắn cảm thán, tiểu hùng màu cam đã dẫn nam nhân đồng tử màu đồng đang phát triển về phía bàn của bọn họ.

- Cái bàn này còn có khách nhân khác à?

Nghe giọng nói hết sức quen tai, đột nhiên sinh ra cảm giác an toàn.

- Không có những người khác.

Ngàn Đại Liên trả lời ngay tại chỗ, cuối cùng còn cố ý hỏi lại:

- Ngươi muốn đua bàn sao?

- Vâng, nếu hai vị không ngại thì ta có thể ngồi xuống ở đây được không?

Nam nhân đứng ở trước bàn giống như là thực khách bình thường nhất.

Ngàn Đại Liên lần này không lập tức đáp ứng, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Đạt Lợi Á, trưng cầu ý kiến của hắn.

Sau khi lấy lại tinh thần, DG: một câu nói đã đạt được, A di đà Phật nói:

- Không thành vấn đề.

Chỉ là bàn ăn cơm mà thôi, về phương diện này thì hắn không có nhiều quy củ như vậy.

- Cảm ơn hai vị, ta tên là Chung Ly, là khách khanh của hắn.

Chung Ly chủ động tự giới thiệu.

- Ta tên là Ajax.

Đạt Đạt Lợi Á cẩn thận đáp lại, hắn đưa ra tên thật mà không phải tên thật, thân là công tử chấp hành nhiệm vụ lần 5, xưng hô này của hắn ít nhiều vẫn có chút nổi tiếng.

Thiên Đại Liên khắc chế ý cười cười nói:

- Ta tên là Thiên Đại Liên.

Trong ba người này, hắn là người duy nhất chỉ có một tên.

Có năm người, đại giới có ba người, ta không phải là một trong số đó.

Một câu nói của đạo nhân không có gì đáng ngạc nhiên, Thiên Tứ nghĩ lại phát hiện ra rất có lý, năm người lần lượt là một người có thân phận Nham Thần Chung Ly, Ngu Nhân Chúng, li nguyệt thất tinh, tiên nhân, còn có người lữ hành sắp đến.

Lúc này, Thiên Đại Liên lại cẩn thận nhìn lén Chung Ly, rốt cuộc sinh ra cảm giác tiến vào cốt truyện.

- Nghe tên thì hình như hai vị không phải người trong giới hạn.

Không để ý Thiên Đại Liên nhìn lén, Chung Ly theo tên kia đi xuống.

Đạt Đạt Lợi Á cân nhắc một chút rồi thừa nhận:

- Ừm, ta là người đến đông.

- Ta là người của Đạo Thê.

Thiên Đại Liên nói, tiếp theo hắn chủ động nói vào chủ đề khác:

- Chung Ly tiên sinh, vừa rồi ta nghe ngươi nói ngươi là khách khanh của quán Nhường Sinh Đường, như vậy thì quán Vãng Sinh Đường là cái gì? Cũng là quán ăn sao?

- Nơi này không phải là cửa hàng ăn uống, mà là cửa hàng tang nghi chuyên dùng để đựng đồ ăn.

Chung Ly kiên trì giải đáp, thái độ của hắn cực kỳ thản nhiên.

- Tang Nghi? Tang lễ?

Đạt Đạt Lợi Á cảm thấy có chút ý tứ.

Chung Ly gật đầu:

- Đúng là như vậy.

Sau khi chờ đợi một chút, Thiên Đại Liên thấy không ai nói chuyện thì mở miệng nói tiếp:

- Phần chức nghiệp này còn rất hiếm thấy.

Không riêng gì Đề Oát, công việc liên quan đến lễ tang ở bên ngoài trò chơi cũng coi như chức nghiệp thu hút số lượng người chơi nhỏ.

- Li Nguyệt chú trọng chuyện chết như sự sống, cho nên trong chuyện đưa ma này có lễ nghi tương đối rườm rà.

Nói đến đây, Chung Ly giống như nhớ tới cái gì đó, hắn lắc đầu:

- Có lẽ đây có thể gọi là sự khác biệt về văn hóa.

- Li Nguyệt văn hóa rất bác đại tinh thâm.

Thiên Đại Liên quyết đoán nói.

Đạt Đạt Lợi Á ở bên cạnh đồng ý, hắn làm chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này, sau đó hắn cảm nhận được cảm giác đi học.

Thậm chí còn khó hơn cả đi học, trong khoảng thời gian ngắn muốn hoàn toàn hiểu biết văn hoá của một quốc gia khác là không có khả năng. Đây cũng là nguyên nhân hắn bực bội, hắn có chút không biết nên xuống tay với nhiệm vụ lần này từ đâu.

Có lẽ hắn nên tìm được người dẫn đường ở bản địa

Lúc đầu, Đạt Đà Lợi Á nảy sinh ra ý tưởng này.

Đúng lúc này hắn nghe thấy Thiên Đại Liên hỏi: Có thể nói cho Chung Ly biết văn hóa của Li Nguyệt Mai Táng hay không?

- Ta cũng nghe nói, là người của dị quốc, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đối với văn hoá của Li Nguyệt.

Đạt Đạt Lợi Á làm ra bộ dáng tò mò.

Thiên Đại Liên nghe vậy không tiếng động nhìn lướt qua Đạt Lợi Á, ánh mắt của hắn trở nên phức tạp.

Không hổ là người có phần thưởng, đạt được nhiều thứ, chỉ một chút thuyền đã tiến vào đại cục.

Lại nhìn thấy Chung Ly, Li Nguyệt, Nham Thần không một tiếng động, lần này đã tìm được mục tiêu mà Đạt Lợi Á muốn tìm.

Thiên Đại Liên yên lặng nghĩ đến một từ, lấy cây đãi vịt.

Rất có thể Chung Ly chỉ là ăn một bữa cơm mà trong lúc vô tình gặp phải một phần của kế hoạch đạt được lợi ích Á.

Nghĩ đến đây, Thiên Đại Liên thật sự rất muốn điểm cho mình một đại nam hài ánh mặt trời rộng rãi, hôm nay là giữa trưa bình thường, tuy bọn họ làm chưa che mặt, bầu không khí ồn ào náo động xào rau, mỗi người đều mang theo nhiệm vụ mà đến.

Thần linh định ra kịch bản khế ước, hiện tại câu chuyện về mặt trăng bắt đầu.