Đến Đông thành, nói to làm ồn, vài tên binh sĩ mang mặt nạ đang kiểm tra từng con thuyền, ánh mắt như có như không toàn bộ rơi xuống trên người bọn họ, sự chú ý của người đi đường đều bị các binh sĩ kiểm tra khắp nơi hấp dẫn.
Trong đó, một người mặc trang phục lãnh chúa đứng ở trên một đài cao trống trải chờ đợi các binh sĩ báo cáo.
Không quá lâu sau, vài tên người làm nông cầm một chồng giấy đi tới.
- Trưởng quan, chúng ta đã nắm được thông tin của con thuyền hôm nay, vào nửa giờ trước, có một con thuyền được sứ đoàn Đạo Thế nhận làm thuyền rời khỏi bến tàu.
Bọn sĩ quan khi nói chuyện đã giao tư liệu trong tay cho trưởng quan.
Tiếp nhận tờ nhật trình biểu và văn kiện cho thuê thuyền, vẻ mặt của vị sĩ quan cao tầng kia càng thêm âm trầm.
Đây không phải là một tin tức tốt.
- Ta đã biết.
Trưởng quan hít sâu một hơi, để người khác tiếp tục điều tra, hắn đi truyền tin tức này cho cấp trên đang chờ ở trong xe.
Đám binh sĩ cảm nhận được áp lực từ trên người vị tướng quân, nghĩ lại đến phong cách nói chuyện của lãnh đạo bọn họ, tâm tình không khỏi trầm trọng lên.
Nhưng làm cấp dưới, bọn họ không thể giấu giếm tin tức này, bằng không chờ đợi bọn họ không chỉ là ngôn ngữ công kích... Tuy rằng ghế thứ sáu được công nhận là nói thật.
Nghĩ như vậy, binh sĩ không nói gì nhìn theo trưởng quan đi về phía chiếc xe xa hoa có dấu hiệu của Ngu Nhân Chúng.
Trưởng quan của Ngu Nhân Chúng đi vào trước xe không lập tức đi vào mà gõ gõ cửa xe trước.
- Tìm được hắn rồi à?
Giọng nói của Tán Binh từ trong xe truyền đến.
Cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy sau lưng, vị trường quan tận lực trấn định trả lời:
- Tạm thời không có, nhưng hôm nay chúng ta đã lấy được hợp đồng cho thuê thuyền và ghi chép xuất nhập cảng hôm nay.
Tán binh trong xe nhận được tin tức này thì trầm mặc một lát, ngay sau đó mở cửa xe ra.
- Mau ký tên cho ta.
Tán Binh nói gọn gàng dứt khoát.
Các lãnh đạo không dám chậm trễ, lập tức giao tập văn kiện trong tay cho Tán Binh.
Nhặt được những văn kiện đó, Tán Binh nhanh chóng lật xem, sau khi đọc được là thuyền con do Đạo Thê xã thừa hành thuê, hắn cột chặt đốt ngón tay của mình lại.
Nhìn thấy Tán Binh sắp tức giận, trưởng quan của chúng nhân hơi do dự, vẫn quyết định nhắc nhở trước khi hắn còn có lý trí.
- Có cần phái người đi trường học hỏi một chút hay không?
Nói không chừng hài tử kia căn bản không chạy về theo sứ đoàn, mà là đi học giống như thường lệ.
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, lời nói của vị trường quan đến bên miệng đã bị ánh mắt tàn nhẫn của tán binh đảo trở về.
Vội vàng cúi đầu, trưởng quan không dám nói thêm nữa.
Tán Binh xem xong văn kiện, hắn khắc chế sự phẫn nộ của mình, cùng nhau ra mệnh lệnh mới:
- Không cần tìm ở trên tàu, các ngươi đi tìm ra danh sách thành viên của Đạo Thế Sứ Đoàn Đông, giao cho văn phòng của ta.
- Đúng vậy.
Trưởng quan của Ngu Nhân Các không dám cãi mệnh lệnh, hành lễ rồi vội vàng thông báo cho bọn hắn hành động.
Lãnh đạm nhìn bóng lưng của các vị trưởng quan vội vàng rời khỏi, Tán Binh đóng cửa xe lại.
chiếc xe không cần mệnh lệnh của hắn đã di động lên, mang hắn mang về tổng bộ của Ngu Nhân Chúng.
Ở trên xe, Tán Binh lại xem xét một chồng tư liệu kia, hắn cảm thấy bên trong khẳng định có ẩn tình mà hắn không biết, bởi vì sau khi hắn hứa hẹn sẽ trở về Đạo Thê cùng Thiên Đại Liên, người sau không còn nhắc tới việc muốn đi Đạo Thê nữa.
Ở mức độ này, hắn sẽ không thể đột nhiên rời khỏi.
Tán Binh không khỏi nghĩ đến một mình khác, hắn đột nhiên tức giận, thậm chí không khỏi nghĩ đến đạo thê vẫn quá yên ổn, không đủ để đối phương vội vàng.
Hồi tưởng lại thế cục của Đạo Thê trước mặt, Tán Binh tính toán giúp nữ sĩ thêm một phen lửa vào cái gọi là cố hương của hắn.
Bỏ tài liệu trong tay xuống, hắn đảo mắt nhìn ra ngoài xe, trong cơn giận dữ, Tán Binh đang cân nhắc xem nên hành sự như thế nào.
Đúng lúc này, trong tầm nhìn của hắn xuất hiện một bóng người vô cùng quen thuộc.
- Dừng xe lại.
Tán Binh hô.
Xe lập tức dừng lại, không suy nghĩ nhiều, Tán Binh mở cửa xe, hô với người đang đi vội:
- Liên!
Nghe thấy có người gọi tên của mình, Thiên Đại Liên lập tức nhìn khắp xung quanh, sau khi nhìn thấy Tán Binh, hắn đều thở phào nhẹ nhõm, thay đổi bước chân chạy về phía chiếc xe kia.
Thiên Đại Liên thở hổn hển nhảy vào trong xe, lập tức nói với Tán Binh:
- Thật tốt quá, sẽ không đến chậm.
- Liên, ngươi đi đâu vậy?
Tán Binh nhíu mày hỏi.
Ánh mắt kỳ quái nhìn tán binh, Thiên Đại Liên trả lời:
- Đi đến khách sạn của sứ đoàn Đạo Thế, ta nhận được tin nhắn, tin bọn họ trực tiếp hẹn gặp ta.
Nói xong hắn dừng lại vài giây rồi bổ sung câu tiếp:
- Thật không ngờ lại có sứ đoàn văn hóa Đạo Thế đi vào Đông.
- Cô thấy biên tập viên của phòng 8 sao? Vì sao không nói với ta một tiếng?
Tán Binh tiếp tục hỏi, hắn vẫn cảm thấy bất mãn.
- Ngươi hôm nay giữa trưa nói không trở về à?
Thiên Đại Liên cố ý hỏi lại.
Tán Binh lập tức hiểu ý của Thiên Đại Liên, nhưng dù vậy hắn vẫn xác nhận:
- Ngươi nhận được tin nhắn từ tám cửa hàng vào giữa trưa à?
Lúc trước, Thiên Đại Liên đã nhắc nhở hắn rằng hắn vẫn luôn không thể hồi âm chuyện này, nhưng Tán Binh cũng không quá để ở trong lòng.
Không phải là đối với tám phần đường, mà chỉ là một phần bản thảo tiểu thuyết mà thôi, hắn cho rằng Thiên Đại Liên không cần quan tâm như vậy.
Cho nên vẫn luôn không trả lời là chờ hôm nay tự mình gặp mặt sao?
Tán Binh lập tức cho rằng chính là tám trọng thần tử ở sau lưng lại có động tác, vì vậy hắn nhẹ giọng hỏi:
- Liên Đạo nói chuyện gì với bọn họ?
Đối mặt với vấn đề này, Thiên Đại Liên nghĩ nghĩ trả lời:
- Ngoại trừ bản thảo ra thì bọn họ còn mời ta đi Đạo Thê.
Hắn nói thật, nhưng nếu hắn xuất hiện trên chiếc xe này thì có nghĩa là hắn đã từ chối.
Tuy đối mặt với lời mời của Thần Lăng, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn uyển chuyển từ chối, chỉ viết một phong thơ nhờ hắn mang cho Khuynh Kỳ Giả rồi đi đến một nhà trọ khác gặp biên tập viên Bát trọng đường.
Đi gặp Biên tập tám trọng đường là do Thần Lăng cố ý an bài, hắn đã sớm chuẩn bị Thiên Đại Liên không quay về, trước tiên lưu lại cho hắn đường lui, phòng ngừa người ngoài điều tra ra dị thường.
Lúc này, nhìn vẻ mặt của Thiên Đại Liên giống như không có bất kỳ biến hóa nào, hắn cảm thấy an bài của người Thần Lăng quả thật là cần thiết.
rũ đôi mắt xuống, Thiên Đại Liên nói lời xin lỗi với Giả Thiên Kỳ.
Hắn muốn nói cho đối phương biết mình còn sống, bảo hắn không cần lo lắng, nhưng không ngờ lại phải lập tức trở về, tuy hắn rất muốn lập tức nhìn thấy Giả Thiên Cơ.
Có đôi khi ngàn dặm ngẫm lại, nếu không phải biết cốt truyện của Nguyên Đại Lý thật sắp bắt đầu, người lữ hành lập tức sẽ lên đài, hắn rất có thể sẽ tiếp thu người của Thần Lăng đề nghị, đi theo sứ đoàn trở về Đạo Thê.
Có lẽ gần đây, Tán Binh cũng sẽ đi vào Đạo Thê trước, như vậy hắn và Khuynh Kỳ Giả cũng có thể nhìn thấy một mặt, thông qua hắn đã nhận được chân tướng năm đó. Nhưng Thiên Đại Liên tự giác làm như vậy sẽ là cái giá mà Tán Binh cho rằng mình đã trải qua lần thứ tư phản bội.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn nhìn thấy loại kết quả này.
Tâm tình của Thiên Đại Liên trở nên không tốt, cũng là vào lúc này hắn nghe thấy Tán Binh dò hỏi.
- Liên, rất muốn đi đạo thê sao?
Giọng nói ôn hòa làm cho ngàn dặm Đại Liên một lần nữa nhìn về phía Tán Binh, vài giây sau hắn thành thật gật đầu.
Tán Binh âm thầm nắm chặt nắm đấm, tuy hắn biết nguyên nhân Thiên Đại Liên Hồi Đạo Thê là muốn cho mình và Khuynh Kỳ Giả thấy mặt, nhưng hắn lại không vui.
Nếu có thể, Tán Binh không muốn nhìn thấy người của Thiên Đại Liên là Khuynh Kỳ Giả.
Bọn họ mới là người nhà của người này, người tên là Khuynh Kỳ Giả, thân phận này hẳn là không quá đáng với bọn họ.
Nhưng mà sau này thật sự có thể bị vứt bỏ sao?
Tán Binh Nhân hỏi xong câu này thì nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang căng thẳng của Thiên Đại Liên, thấp giọng nói:
- Liên không cần sợ hãi, ta chỉ là hỏi một chút, chúng ta đã hẹn nhau đi đạo thê từ sớm rồi phải không?
- Ừm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, sau khi việc học của ngươi kết thúc thì có thể di chuyển.
- Hả?
Ngàn Đại Liên cảm thấy giật mình, hắn còn tưởng rằng phải chờ tới cốt truyện bắt đầu, sau khi người lữ hành đi đạo thê mới xuất phát.
Thiên Đại Liên kinh ngạc khiến tâm tình của Tán Binh tốt hơn không ít, bởi vì biểu hiện này của hắn có nghĩa là hắn không ngờ lại trở về nhanh như vậy.
Cho nên đây có phải là đại biểu hắn rất hài lòng khi ở bên cạnh hắn hay không?
Như vậy nghĩ đến kế hoạch của hắn mà Tán Binh nói ra:
- Đến lúc đó, ta sẽ mang theo ngươi đi cùng, các ngươi sẽ tới trước li trăng.
- Vậy khi nào ngươi sẽ hội họp với chúng ta?
Thiên Đại Liên hỏi theo bản năng.
Tán Binh nhớ lại công việc điều tra thiên thạch của hắn, sau đó đưa ra đáp án:
- Ta phải đợi một khoảng thời gian.
Li Nguyệt có cảng lớn nhất, từ nơi đó đi thuyền đi tới Đạo Thế không thể nghi ngờ là thuận tiện nhất.
Hơn nữa căn cứ theo những gì hắn trải qua lần trước, người lữ hành cũng là từ li tháng đi tới đạo thê.
Như vậy gần đây, khi hắn còn có thể thuận tiện quan sát hướng đi của người lữ hành.
Tán Binh nhớ lại báo cáo lần trước mà Đạt Lợi Á và nữ sĩ đã giao cho hắn, trong lòng không khỏi tiếc nuối khi hắn không thể nhìn thấy phản ứng của khi đưa ra nghi lễ tiên nhân và phản ứng khi đã biết chân tướng của Đạt Lợi Á.
Căn cứ theo miêu tả của nữ sĩ báo cáo, phản ứng của Đạt Lợi Á vô cùng thú vị.
Đáng tiếc. Tán Binh mặc niệm, hắn lại an ủi Thiên Đại Liên vài câu rồi nhắc nhở hắn phải tới trường học.
- Tối nay ngươi trở về ăn cơm không?
Thiên Đại Liên xuống xe trước đột nhiên hỏi Tán Binh.
- Trở về, lễ nghi giữa trưa đã kết thúc.
Tán Binh thản nhiên trả lời, nhân vật chính là DG: không phải hắn, lại ở lại đến buổi tối tham gia yến hội chúc mừng công chúa cũng không có một chút ý tứ nào.
Dù sao thì có tiến sĩ cắt miếng còn có gà trống, mấy người hầu sẽ tham gia, không kém hắn một người.
Tán Binh vẫy vẫy tay với Thiên Đại Liên, bảo hắn đi học cho tốt, buổi tối hắn sẽ làm đồ ăn hắn thích.
Đồng ý lời của Tán Binh, Thiên Đại Liên đạp lên máy bay chậm tiến vào trường học.
Đợi Thiên Đại Liên vừa xuống xe, Tán Binh lập tức thu hồi nụ cười, nhàn nhạt nói:
- Đi tổng bộ của Ngu Nhân Chúng.
Hắn không thay đổi hành trình, ngoại trừ danh sách thành viên của sứ đoàn Văn Hóa Đạo Thế ra thì hắn còn phải kiểm tra một chút hướng đi giữa trưa của Thiên Đại Liên.
Tuy hắn nói nghe thì không thành vấn đề, nhưng tiềm thức lại nói cho Tán Binh biết chuyện này không đơn giản như vậy.
Mời hắn trở về thật sự chỉ là biên tập viên của phòng 8 sao?
Vậy hồ ly hồng nhạt ở tổng biên tập bát trọng đường kia không có tâm tư khác à?
Tán Binh không hỏi ở trên xe, bởi vì Thiên Đại Liên lựa chọn ở lại với hắn đã đủ rồi, hắn không muốn làm đối phương có áp lực quá lớn.
Nhưng không nghĩ đến áp lực của Thiên Liên, điều đó không có nghĩa là Tán Binh từ bỏ việc điều tra đối với tám trọng Thần Tử và người của phe mình.
Đặc biệt là Khuynh Kỳ Giả, lấy hiểu biết của hắn về mình, tin tức hắn biết được Thiên Đại Liên hiện thân một lần nữa nhất định sẽ không ngồi xem mặc kệ.
Mặc dù là vận mệnh và thân phận khác hẳn nhưng bọn họ vẫn có một mặt tương tự.
Không nhịn được lộ ra một nụ cười nhạo, Tán Binh cảm thấy những trò hề đó không có bất kỳ tác dụng gì, Giả như Khuynh Kỳ sẽ không buông tay, vậy hắn sẽ dễ dàng buông tay sao?
Hắn tuyệt đối sẽ không, đó là người nhà của hắn, hắn sẽ không bao giờ muốn chia sẻ tình cảm với bất kỳ ai, cho dù là mình cũng không ngoại lệ.
Minh Thần Đại Xã ở vị trí cao nhất trên đảo Minh Thần, Thần Hoa anh đào cắm rễ trong Minh Thần Đại Xã, Khuynh Kỳ Giả mặc thú y màu trắng đang gấp mấy bộ quần áo, tâm tình của hắn thoạt nhìn rất không tệ.
- Ai nha, những chuyện nhỏ này giao cho những vu nữ khác làm là được rồi.
Lời nói mang theo chút trêu chọc của bát trọng thần tử từ bên ngoài truyền đến, Khuynh Kỳ giả nghe tiếng dừng lại, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy trong tay bát trọng thần tử cầm mấy phần bản thảo, giống như là từ trong trăm việc chạy ra từ tám trọng đường.
Đón nhận ánh mắt của người có ý đồ xấu, bát trọng thần tử lại cười nói:
- Lại nói không có quần áo thích hợp cũng không sao, có thể mặc cho tiểu gia hỏa kia quần áo của vu nữ, vừa lúc ta lấy được mấy bộ đồ thiết kế phục sức mới.
- Bát trọng cung tư không cần nói giỡn, nếu như hắn còn lớn lên, nếu như hắn trêu chọc hắn, hắn sẽ tức giận.
Khuynh Kỳ Giả một bên lại một lần nữa dồn sự chú ý vào quần áo trên tay, một bên đáp lại, hắn biết rõ tám trọng thần tử nói như vậy chẳng qua là muốn tìm chút chuyện thú vị để tiễn đưa thời gian.
Tuy hắn cũng cảm thấy tức giận giống như là thiên kiêu đại liên, đáng yêu như tạc lông đoàn tước, nhưng hắn không phải là tiểu hài tử, không cao hứng hống hống một tiếng đã quên rồi.
Khuynh Kỳ giả nghĩ như vậy phát hiện hắn đã bỏ lỡ rất nhiều, không khỏi nảy sinh ý nghĩ ghen tị.
Cũng là vào lúc này, bát trọng thần tử đột nhiên nói:
- Nếu tiểu gia hỏa có thể nhanh chóng trở về thì ta có thể thúc giục hắn viết ra kết quả, chậc chậc, qua lâu như vậy, những độc giả kia chính là khổ chờ đã lâu rồi.
Động tác trên tay dừng lại một chút, vài giây sau, người máy một lần nữa nhìn về phía bát trọng thần tử ngồi đối diện hắn:
- Ta nhớ rõ ta không có thỉnh Thần gia chủ mang Liên Liên về.
Bát trọng thần tử nghe thấy lời này chớp mắt một cái:
- Thật không?
Nhìn ra tám trọng thần tử làm cái gì, Khuynh Kỳ giả thở dài:
- Bát trọng Cung Tư lần sau đều nghĩ như vậy, nếu không trở về tất nhiên có nguyên nhân của hắn, đột nhiên nhắc tới muốn hắn trở về đạo thê, hắn tất nhiên sẽ khó xử...
- Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi không muốn hắn trở về nhanh lên sao?
Bát trọng thần tử ngắt lời của Khuynh Kỳ Giả, lỗ tai của nàng giật giật, lúc này vẻ mặt của nàng không hề có chút khinh mạn như trước nữa, đủ để xưng là trịnh trọng.
Khuynh Kỳ giả âm thầm nắm chặt tay trả lời:
- Ta đương nhiên là muốn.
Hắn chờ lâu lắm rồi, lâu lắm rồi ngoại trừ Thần Hoa anh đào ra thì trên thế gian này không còn thứ gì mà hắn quen thuộc nữa.
Đường phố và cuộc sống ở trong Đạo Thê thành đều đang thay đổi, hắn đã không tìm thấy đường phố tổ chức tế điển lúc trước, tuy Minh Thần Đại Xã vẫn luôn giữ lại bộ dáng lúc ban đầu chứng kiến, nhưng theo thời gian, cho dù là xà nhà của chủ điện cũng đã tiến hành đổi mới.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, giả sử Khuynh Kỳ phát hiện đứa trẻ chờ đợi hắn một lần nữa trở về giống như trở thành điểm yếu vận mệnh của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn bát trọng Thần Tử, lại phát ra thở dài:
- Bát trọng cung tư không cần lo lắng cho ta.
Hắn biết ý đồ của bát trọng thần tử, nói đến cùng thì bọn hắn đều đang chờ đợi.
Mà bỏ lại một phương trước đến nay đều không thể tưởng tượng được bị lưu lại một phương sẽ có loại cảm xúc gì, hoặc là nói mặc dù nghĩ đến cũng không thể chiếu cố.
Yên lặng cúi đầu, Cơ Tuyết giả không hề suy nghĩ, tiếp tục gấp quần áo lên.
Bát trọng thần tử nhìn một hồi, tiếp theo nàng nhìn về phía Thần Hoa anh đào mọc thật lớn bên ngoài, sau khi cười vài tiếng cảm khái:
- Thật muốn biết, sau khi ngươi và hắn gặp mặt nhau, có thể bởi vì tiểu gia hỏa hoạn lên hay không.
Ngữ khí của nàng lại khôi phục thành bộ dáng thường lui tới.
- Không, như vậy sẽ rất khó khăn.
Khuynh Kỳ giả trả lời một cách quyết đoán.
- Ai, vậy không bằng các ngươi cùng nhau sinh hoạt đi, ta nghĩ tiểu gia hỏa sẽ không để ý.
Bát trọng thần tử chắc chắn nói, nếu một người khác ngẫu nhiên thật sự muốn thoát khỏi Ngu Nhân Chúng trở về Đạo Thê thì nàng sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.
Là kẻ địch, tán binh chấp hành ghế thứ sáu rất phiền phức, nhưng làm đồng đội thì không còn là phiền phức, mà ngược lại biến thành trợ lực.
Nghe ra ý tứ giấu giếm của Bát Trùng Thần Tử, trong lúc nhất thời hắn không biết nói cái gì cho phải.
Có lẽ Thiên Đại Liên không ngại, nhưng Khuynh Kỳ Giả lại biết mình sẽ để ý nhiều ít.
Rõ ràng lần này là hắn tìm được đứa bé kia trước, người sống cùng hắn cũng là hắn, hơn nữa từ sau khi đứa bé kia biến mất, hắn đã bỏ lỡ rất nhiều nháy mắt trưởng thành của đối phương.
Càng nghĩ tiếp, Khuynh Kỳ Giả càng chuẩn bị nhìn thấy một người tự xưng là Tán Binh khác, sau đó cùng hắn từ từ nói chuyện vì sao không đưa đứa nhỏ kia về Đạo Thê sớm hơn một chút.
Là muốn độc chiếm sao? Chuyện này thật quá đáng.