- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 37
[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 37
Ở phòng phát biểu ở cửa sau của trường, nhân cơ hội nghỉ ngơi giữa trưa, Thiên Đại Liên thường xuyên tới dò hỏi hôm nay hắn có tin hắn hay không.
Từ lần trước ngẫu nhiên gặp được Lôi Không môn, đã trôi qua một đoạn thời gian, hắn tính ra hồi âm của tám trọng đường cũng sẽ đến vào mấy ngày này.
Ngàn Đại Liên cảm thấy cho dù nhận được tin tức biên tập chậm trễ cũng được, ít nhất chứng minh tin nhắn của hắn đã gửi thành công.
Như vậy thì nghĩ ngàn dặm đại liên dừng ở trước cửa sổ phòng thu phát, giơ tay gõ gõ lên kính.
Vài giây sau, cửa sổ mở ra, một lão nhân với tuổi tác tương đương nhô đầu ra.
Bởi vì số lần tới tương đối nhiều, lão nhân trong phòng thu phát đã nhận thức được ngàn đại Liên, cho nên vừa thấy hắn xuất hiện đã cười ha hả nói:
- Ngươi đã đến rồi, hôm nay có một phong thư của ngươi, trên phong thư có ấn cái gì mà tám trọng đường.
Lão nhân đọc từ ngữ khó hiểu của dị quốc, chậm rãi mở hộp thư tín ra, từ giữa lấy ra một phong thư có đồ án hoa anh đào, thông qua cửa sổ mở ra đưa cho Thiên Đại Liên.
Hai mắt Thiên Đại Liên sáng ngời, qua lâu như vậy hắn không ngờ rằng Bát trọng đường rốt cuộc cũng hồi âm cho hắn.
kiềm chế tâm tình kích động, Thiên Nhất liên tiếp nhận lấy phong thư rồi mở ra xem xét, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện bên trong có một cái chìa khoá.
Vì sao lại là chìa khoá?
Thiên Đại Liên nghĩ không ra chìa khoá kia, hắn không một tiếng động xé mở phong thư, gấp khúc nhét vào trong sách mang theo bên người.
- Hài tử, ngươi không vội xem thư có gì sao?
Lão nhân không hiểu hỏi, nếu như lão nhớ không lầm thì đứa nhỏ này rõ ràng rất chờ mong hồi âm.
- Đây là nhà xuất bản gửi về, ta có chút khẩn trương, muốn trở về lại xem.
Thiên Tứ Đại Liên giả bộ khẩn trương trả lời.
Lão nhân hiểu rõ điều này, hắn vốn là giáo viên già của trường, lúc còn trẻ hắn cũng đã phát biểu qua không ít luận văn học thuật, sau này tuổi mới không hề dạy học, cho nên hắn rất hiểu rõ phần tâm tình này của lão nhân.
Chỉ nghe hắn thở dài nói:
- Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy thư từ nhà xuất bản gửi tới, trong lòng hắn lại càng bồn chồn.
Thiên Đại Liên gật đầu đồng ý:
- Ai biết tin tức sẽ là cái gì.
Khi nói chuyện hắn không tự giác xiết chặt phong thư đang kẹp chặt.
- Nói không chừng là một tin tức tốt.
Lão nhân dùng ngữ khí cổ vũ nói.
Yên lặng một chút, Thiên Đại Liên phụ hoạ:
- Hy vọng là như thế này.
Hắn không nghĩ ra ý nghĩa của chiếc chìa khoá kia, hắn hoài nghi đây là thử, nhưng từ phong thư xem là đến từ đường tin bát trọng.
Cuối cùng Thiên Đại Liên quyết định xem thử trong phong thư này ngoại trừ chìa khoá ra thì còn có gì khác hay không, vì vậy hắn tạm biệt lão nhân, trực tiếp đi ra ngoài từ cửa sau.
Sau khi đi vào trường học không người, Thiên Đại Liên lấy ra một lá thư từ trong sách mở ra lần nữa.
Trong thư ngoại trừ chìa khoá ra còn có một tấm thϊếp, mặt trên ghi lại địa chỉ, tầng lầu và phòng trọ của một nhà trọ,
Đây là muốn ta đi khách sạn này? Ngàn Đại Liên không hiểu, hắn lật xem chìa khoá phát hiện phía trên có khắc một hàng chữ nhỏ.
- Chuyên dùng hậu cần?
Thiên Đại Liên nhỏ giọng đọc lên chữ trên chìa khoá càng thêm nghi hoặc.
Vẫn là không nghĩ ra được cái gì, cuối cùng hắn thở dài, cất cả chìa khoá và tấm thϊếp vào trong túi.
Hồi tưởng lại địa chỉ trên tấm thϊếp, Thiên Đại Liên thay đổi bước chân đi về phía nhà trọ kia.
Theo trí nhớ của hắn thì đó là khách sạn tốt nhất trong thành Đông, chuyên tiếp đón chính khách nước ngoài.
Chẳng lẽ là Khuynh Kỳ Giả đến đây?
Thiên Đại Liên vì nghĩ đến chuyện này mà rất vui sướиɠ, nếu thật sự như vậy thì hắn phải suy nghĩ xem làm thế nào để làm cho Khuynh Kỳ Giả và Tán Binh gặp mặt nhau.
Hắn lại cảm thấy không có khả năng, căn cứ theo tin tức hắn lấy được từ trên báo chí, thế cục của Đạo Thê không tốt lắm, dưới tình huống như vậy, lấy tính cách của Khuynh Kỳ Giả thì hắn sẽ không bỏ hết chuyện này cho Bát trọng thần tử, sau đó tự mình chạy đến Đông.
Như vậy rốt cuộc là ai đang chờ hắn ở khách sạn?
Thiên Đại Liên trầm lòng, hy vọng duy nhất hiện tại của hắn chính là phong thư này không phải là cạm bẫy, nếu là cạm bẫy thì hắn phải nghĩ xem nên thoát thân như thế nào.
Thật ra hắn không nên mạo hiểm như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn có một tia chờ mong, cảm thấy nói không chừng người của Khuynh Kỳ thật sự đến đây.
Nghĩ là như vậy, khi Thiên Đại Liên đi vào khách sạn thì không lập tức đi tìm cửa đối ứng của chìa khoá kia, mà là đi đến đại sảnh của khách sạn, muốn tìm người phục vụ để tư vấn một chút xem có sứ đoàn ở đây hay không.
Kết quả hắn vừa tới gần đã bị người mặc áo giáp Võ Sĩ Đạo Thế ngăn lại.
- Thật xin lỗi, mấy ngày này khách sạn tạm thời không tiếp đón những khách nhân khác.
Võ Sĩ có thể là nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Đại Liên giống người của Đạo Thê, cho nên thái độ của hắn vẫn coi là khách khí.
Ngàn Đại Liên bị ngăn cản cũng không tức giận, hắn nhìn vào trong khách sạn, làm bộ tùy ý hỏi:
- Nơi này là bị bao hết sao?
Đối với võ sĩ này hắn không hề giấu giếm:
- Đúng vậy, sứ đoàn của Đạo Thế ở đây, nếu ngươi có chuyện gì muốn nói thì có thể thông qua chúng ta để nói.
Bởi vì nghe ra khẩu âm của Thiên Đại Liên Đạo Thê, chưa kịp phòng ngừa đối phương thật sự có chuyện quan trọng, võ sĩ đã nhiều lời một câu.
- Sứ đoàn? Vậy xem ra ta tìm lầm nơi rồi.
Ngàn Đại Liên nhận được tin tức có ích sau đó đáp lại.
Võ Sĩ không nghe ra lời nói của Thiên Đại Liên có lệ, hắn chỉ về phương hướng:
- Sứ quán Đạo Thế ở một con phố khác, theo phương hướng này thẳng tiến, lối rẽ thứ ba là có thể đến.
Sau khi đáp lại, đôi môi Thiên Đại Liên giật giật, cuối cùng bất đắc dĩ nói câu cảm ơn, sau đó rời đi.
Hắn đi đến nơi mà tên võ sĩ kia không nhìn thấy gì mới rẽ vào đường nhỏ, lần nữa trở về bên cạnh khách sạn kia.
Đi quanh nhà trọ một vòng, Thiên Đại Liên thật sự tìm được một cánh cửa.
Hắn lấy ra chiếc chìa khoá kia, nhẹ nhàng mở ra lối vào hậu cần đang đóng chặt, sau đó đi vào trong khách sạn.
Sau khi vào trong cầu thang không có một bóng người, hơi chờ đợi một chút, Thiên Đại Liên lại lấy ra tấm thϊếp kia, kiểm tra đối chiếu địa chỉ một lần rồi đi dọc theo cầu thang lên lầu hai.
Hai người đi lên lầu hắn đẩy cửa phòng khách chưa khoá lại.
Trên đường đi hắn không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, điều này làm cho Thiên Đại Liên Minh hiểu rằng con đường này là bị cố ý an bài.
ven đường đảo qua phòng khách, hắn dừng lại trước cửa nhà số 2204.
Thiên Đại Liên do dự một lát, cuối cùng lấy hết can đảm giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ.
Trong cửa phòng không có đáp lại, điều này làm cho trong lòng Thiên Đại Liên bồn chồn, có loại cảm giác mình đang cắn câu cá.
Nhưng mà giây tiếp theo cửa phòng mở ra, một người đàn ông với mái tóc màu xanh và đôi mắt màu tím xuất hiện trước mặt hắn.
Người của Thần Lăng.
Trong đầu Thiên Đại Liên hiện ra tên này, gia chủ Thần gia, một tay nam tử thành Thuỷ Hệ.
- Chào ngươi.
Người của Thần Lăng đánh xong tiếp đón lại chủ động phát ra lời mời với Thiên Đại Liên đang dại ra:
- Chúng ta vào rồi nói chuyện đi.
Hoàn toàn không đoán trước được sẽ nhìn thấy người của Thần Lăng, Thiên Đại Liên mê hoặc tiến vào gian phòng xa hoa này.
Người dẫn đường Thần Lăng làm ra tư thế mời ngồi xuống.
- Vì sao phải đưa chìa khoá cho ta?
Thiên Đại Liên ngồi xuống, hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất.
Người ngồi ở Thần Lăng đối diện hắn giải thích:
- Nếu như có thể thì ta sẽ tự mình đi giao lá thư kia cho ngươi, bất đắc dĩ bên cạnh ngươi có rất nhiều tai mắt, người của ta và ta sợ vì ngươi mà đưa tới hoài nghi, bất đắc dĩ phải nghĩ ra phương pháp này mời ngươi tới.
Nói tới đây hắn cười cười:
- Yên tâm, lần này ngươi đã đến mà không bị phát hiện, những người truy tìm ngươi đã bị thuộc hạ của ta nhiễu loạn, bọn họ sẽ không phát hiện ngươi đi vào đây.
Nói xong hắn lấy ra một phong thơ đặt lên trên bàn, đẩy ra ngàn đại liên.
Nhìn thấy lá thư kia nói, Thiên Đại Liên đại khái hiểu rõ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, bản thảo kia của hắn đã bị tám vị Thần Tử nhìn thấy, đối phương cũng nhận ra là hắn viết.
Chưa phòng bị tin nhắn gửi ra từ tám cửa hàng bị phát hiện, hắn mới liên hệ chặt chẽ với gia chủ Thần gia và người của Thần gia ở Minh Thần Đại Xã, Thần Lăng.
Ở trong trò chơi, xã thừa hành Thần gia quản lý văn hóa của Đạo Thê và hiến tế, thân là gia chủ Thần Lăng người mẹ giao lưu văn hóa đi vào đến đông hết sức bình thường, thậm chí đi sâu vào để suy nghĩ, lần này đi sứ đến đông là Đạo Thê đã sớm định ra, hồi âm chỉ là được người của Thần Lăng thuận đường tiện thể mang theo tới đây.
Thiên Đại Liên bổ sung đầy đủ tiền căn hậu quả của toàn bộ quá trình, mở ra bức thư từ trên bàn.
Ở trong phong thư giản dị có chữ viết gấp lại, Thiên Đại Liên mở ra nhìn đến văn tự quen thuộc ở mặt trên.
Đó là do Khuynh Kỳ Giả viết, nội dung bên trên vô cùng đơn giản, chỉ viết một ít việc vặt thông thường, giống như người nhận tin tức gần là đi xa nhà, rất nhanh là có thể trở về.
Thiên Đại Liên lại cảm thấy khổ sở, bởi vì hắn biết không phải đơn giản là hắn đi xa nhà mấy trăm năm, hắn đã biến mất mấy trăm năm.
Nhưng người tin là Khuynh Kỳ lại vẫn đợi hắn giống như là quá khứ.
Đọc xong nội dung trên thư, hốc mắt của Thiên Đại Liên nóng lên, nhưng trước mặt người mặt Thần Lăng như hắn lại ngượng ngùng khóc ra, hắn đành phải nhắm mắt lại, khắc chế lập tức trở lại ý tưởng đi gặp Khuynh Kỳ Giả.
Người tri kỷ ở Thần Lăng phía đối diện xem nhẹ biểu tình muốn khóc của Thiên Đại Liên, hắn lại lấy ra một phong thư khác.
- Đây là Bát trọng Cung Tư nhờ ta dạy cho ngươi.
Biết được là thư đến từ bát trọng Thần Tử, Thiên Đại Liên không nghĩ nhiều lập tức tới đây mở ra, lập tức hắn hối hận.
Bát trọng thần tử không ngừng thúc giục bản thảo, một bên lên án hắn không viết xong kết cục, một bên nói hắn thiếu sáng ý trong tiểu thuyết, quả nhiên trưởng thành đã không bằng tiểu hài tử như vậy rồi.
Sau khi đọc xong thư của Bát Trùng Thần Tử, Thiên Đại Liên cảm thấy ở lại Đông Phương thì tốt, ít nhất không có người thúc giục hắn viết tiểu thuyết.
Lại nói mấy trăm năm qua đi, đều xuất hiện môn nghiên cứu Kha Học này, kết cục mà tác giả này của hắn đưa ra mới là nét bút hỏng.
Thiên Đại Liên không khỏi phát ra một tiếng thở dài, lúc này hắn lại nhìn thấy Thần Lăng chờ đợi hắn, rốt cuộc nhớ tới nói với hắn một tiếng cảm ơn.
- Không sao, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.
Thần Lăng Nhân khách khí khoát tay nói:
- Bát trọng cung tư hình như rất thích tiểu thuyết của ngươi, ngoại trừ hai phong thư ra thì còn nhờ ta giao ý kiến sửa đổi cho ngươi.
Thiên Đại Liên Vô Ngữ này, hắn ý thức được tám trọng thần tử nói hắn không có sức tưởng tượng không phải trêu chọc hắn, nhưng mà nghiêm túc.
Quả nhiên đối với nàng thì làm Cung Tư ở Minh Thần Đại Xã là công việc, làm tổng biên tập viên ở đường thứ tám mới là sinh hoạt.
Thiên Đại Liên lại phát ra cảm khái kia, cũng hy vọng rằng nếu nghe lời của hắn, có thể từ chối công việc mà Bát trọng Thần Tử giao cho hắn, không cần bị áp bức lao động, giống như ở Đông Tán binh.
Bằng không thì cũng quá thảm.Ngẫm đại liên chửi thầm, nếu nói cứng rắn thì cũng có thể nói một người đánh hai người.
Tâm tình thả lỏng lại, lúc trước Thiên Đại Liên tính hỏi thử xem người của Thần Lăng có trang giấy hay không, khi hắn trả lại một phong thơ thì người của Thần Lăng đột nhiên hỏi:
- Hiện tại, thuyền của Đạo Thê đang đậu ở cảng.
- Nếu ngươi muốn trở về thì ta có thể đảm bảo khi bọn người làm ngơ phát hiện thì ngươi đã sử dụng đến Đông.
Người của Thần Lăng đến Đông Phương nhiều hơn thì có hàng ngàn hàng vạn.
Từ rất nhiều năm trước, vị quý nhân chỉ điểm hắn kiếm thuật kia không chỉ một lần nhắc tới cái tên này, cũng nói hắn thích dùng một loại vũ khí kỳ quái.
Như vậy tính ra, Thần Lăng tự giác hắn hỗ trợ truyền tin cũng mang theo vài phần tò mò tư nhân, hắn vẫn luôn muốn biết hài tử tên là Liên kia rốt cuộc là ai.
Hôm nay vừa thấy tuy làm hắn rất hài lòng, nhưng ít nhiều cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Người trong Thần Lăng tươi cười gia tăng, hắn kiên trì nói với Thiên Đại Liên:
- Không cần lập tức trả lời, ta tự biết lúc này đưa ra yêu cầu này quá đột ngột, ngươi nên suy nghĩ nhiều một chút.
Thuyền còn dừng ở Đông cảng, từ nơi này đi qua mới qua một lát.
Nếu thật sự mang thiếu niên này đi thì cũng coi như là một chuyện may mắn.
Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng người bị vị quý nhân kia nhớ lâu như vậy lại còn trẻ như thế.
Đến Đông cung, một hồi nghi lễ đăng cơ vừa mới kết thúc.
Tán Binh đứng ở bên ngoài đám người, nhìn về phía Ajax đang bị vây quanh, không đúng, hiện tại nên gọi hắn là công tử, đạt tới vị trí thứ 11 ở Hội đồng nhân dân năm đó, cũng là vị trí nhỏ nhất trong số các quan chấp hành nhiều năm qua.
Mặc niệm những xưng hô quen thuộc, Tán Binh cảm thấy nhàm chán, hắn đã sớm biết kết quả này.
Nhưng nhìn thấy Đạt Lợi Á bị những quý tộc và bọn quan viên kia cuốn lấy, biểu hiện chân tay luống cuống vẫn có thể miễn cưỡng có thể nói là có chút lạc thú.
Đột nhiên, Tán Binh cảm thấy đồng liêu của hắn sợ bị Đạt Lợi Á phá hủy kế hoạch, cố ý giao công việc bên ngoài cho hắn, chỉ sợ không phải hợp với tâm ý của Đạt Lợi Á.
- A...
Tán Binh không chút nào che giấu tiếng cười trào phúng này, rõ ràng tưởng xa lánh, kết quả lại chó ngáp phải ruồi ở trong lòng đối phương, nói không chừng những đồng liêu mang ý xấu của hắn còn sẽ nhận được một tiếng cảm ơn của Đạt Lợi Á.
Không biết đến lúc đó bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào, trên cơ bản không tồn tại lương tâm hay không lại sẽ mơ hồ đau?
Tán Binh đoán rằng hắn càng hối hận lúc ấy hắn không ở đây, nếu không hắn nhất định sẽ cười nhạo bọn họ dối trá.
Đương nhiên, dối trá này không bao gồm Đạt Lợi Á, hắn thật lòng muốn cảm ơn những nhiệm vụ cần thiết để giúp hắn thoát khỏi khổ hải, không bị các quý tộc vây đuổi chặn đường, càng không cần đối mặt với các mối quan hệ phức tạp đến đông.
- Ngươi đang cao hứng ở thế mạt tịch sao?
Một giọng nam vang lên bên tai Tán Binh.
Tán Binh đảo mắt nhìn qua, phát hiện người giàu có chấp hành ghế thứ chín Phan Bá Niết không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh hắn, cùng nhìn về phía Đạt Lợi Á trong đám người.
- Không phải.
Tán Binh câu ít mà ý nhiều.
- Thật sao? Nhưng ta nghe nói ngươi duy trì hắn trở thành công tử, ta còn tưởng rằng giao tình giữa các ngươi không tệ.
Phan Tề Niết nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tán Binh nghe vậy cười nhạo nói:
- Ta và hắn không có giao tình gì, ta ủng hộ hắn chỉ là bởi vì người khác chọn càng thấp tiêu chuẩn chấp hành chỉnh thể.
Phan Tarot không phản bác lý do này, hắn chỉ dùng một loại từ ngữ cảm thán nhưng lại là cái dạng này:
- Ta còn tưởng rằng sáu vị trí đầu ngươi không thèm để ý đến Ngu Nhân Chúng, thì ra là ta nhìn lầm.
Hắn nói có chuyện, giống như là đã biết bí mật gì đó.
- Cũng không phải là nhìn lầm, chỉ là đang ở trong đó không muốn bị kéo thấp.
Tán Binh nói gì cũng không biết, hắn nghe ra được là Phan Khắc Tư đang ám chỉ cái gì.
Tuy khung máy móc trợ giúp hắn thành Thần kia được xây dựng từ Tu Di Giáo Lệnh Viện, nhưng phương pháp khởi xướng của Ngu Nhân Chúng vẫn phải biểu hiện thành ý, ví dụ như tài chính duy trì.
Phan Tarot nắm giữ ngân hàng Bắc Quốc, đó là mạch máu kinh tế đến Đông Quốc, nơi phát ra kinh phí hoạt động của toàn bộ Ngu Nhân Các, một khoản tiền lớn không thể giấu giếm đôi mắt của hắn.
Chỉ là một chút mà thôi, Tán Binh căn bản không ngại, theo hắn biết, tất cả Thần đều không có hứng thú với tiền, đó là chỉ có nhân tài mới để ý đến đồ chơi, ví dụ như bóp tay của Phan Tư.
Nghĩ đến đây, Tán Binh muốn hỏi Phan Chiêm Niết biết bao nhiêu.
Không đợi hắn hỏi ra thì Phan Khắc Tư bỗng nhiên nói:
- Ngươi biết sứ đoàn giao lưu văn hoá từ Đạo Thế đi đến Đông Vân không? Hôm nay nhóm biên tập đầu tiên và tác giả giống như muốn lên thuyền rời khỏi.
- Ta biết, chuyện này có liên quan gì đến ta? Tán Binh nói đến một nửa nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của hắn âm trầm xuống.
Không nói thêm gì nữa, Tán Binh xoay người đi ra khỏi hội trường.
Phan Tề Niết không ngăn cản hắn, lễ lên ngôi của công tử đạt tới Đạt Lợi Á đã kết thúc, trận tranh đoạt quyền lực này đã không còn xác định, bọn họ ở lại đây cũng chỉ là để cổ động, thể hiện thiện ý với đồng liêu mới.
Lắc lắc đầu, Phan Trúc Niết cảm thấy nếu ghế thứ sáu đi rồi thì hắn sẽ không ở lại lâu nữa, ngân hàng Bắc Quốc còn có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý.
Kinh phí hoạt động mới của Ngu Nhân chúng, hạng mục thần bí Tu Di, còn có thẩm thấu vào kinh nguyệt... Nhiều vô số, đều phải do hắn quyết định.
Nói không chừng tương lai còn có kinh phí đi đạo tế lần thứ sáu.
Phan Tarot suy đoán sự phát triển tiếp theo, càng cảm thấy rằng ngoại trừ tiền tài ra thì những thứ khác đều không đáng tin cậy, mà đạo lý này, đại bộ phận người đều không rõ những thứ không phải là nhân vật.
Nhưng mà cho dù như vậy thì hắn vẫn tò mò lựa chọn tiêu phí vô số tiền tài để chế tạo ra, duy nhất thành công thực nghiệm thể hội như thế nào, nếu hắn lựa chọn phản hồi Đạo Thê thì có phải đám người ngu kia có thể truy tìm tổn thất liên quan đến Đạo Thế hay không.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 37