- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 35
[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 35
Tiếng chuông tượng trưng cho tan học vang lên, vừa vặn lão sư trên đài giảng nói xong.
- Trở về ghi rõ mấy ngày hôm trước bố trí tác nghiệp xong, ngày mai phải kiểm tra.
Lão sư dặn dò trước khi rời khỏi phòng học. Nhưng đối với những học sinh vội vã tan học thì chuyện này hoàn toàn là gió thoảng bên tai.
Nhưng trong số các học sinh chuẩn bị về nhà, Thiên Đại Liên bị kẹp ở trong đó lại là một ngoại lệ, hắn lật lật sổ tay, mặt trên là tác nghiệp hắn đã viết xong.
Dù đã viết không biết bao nhiêu lần, mỗi lần hắn lật xem sổ tay vẫn cảm thấy mê huyễn.
Ngay từ đầu hắn đã tiến hành sinh tồn hoang dã ở Đề Oát, hiện tại hắn đang làm bài tập ở Đề Oát.
Chuyện này không thể nói là giống như đúc với chuyện sinh hoạt Oát Sinh kia được, ít nhất là hoàn toàn không giống, ai đến dị thế giới sẽ đi học chứ.
Thiên Đại Liên khép lại sổ tay thở dài, lúc này hắn đang ngồi bên cạnh người gọi hắn.
- Thiên Đại Liên, tối nay ngươi còn phải về nhà không?
Tên bạn học dáng người cường tráng kia quay đầu hỏi.
Thiên Đại Liên nhìn hắn một cái, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Ừm, trong nhà còn có người chờ ta trở về ăn cơm.
- Được rồi, lão cha ta lại mời ngươi đi qua, nói thật rất phiền phức.
Bạn học bị từ chối không tức giận, ngược lại giống như trút được gánh nặng.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Thiên Đại Liên không nhịn được phụ hoạ:
- Đúng là ngươi cũng không dễ dàng gì.
- Trở về ta nói với lão cha, mỗi ngày ta mời ngươi về nhà thật sự là quá kỳ lạ.
Bạn học cũng cảm thấy mình không dễ dàng.
Thiên Đại Liên cười cười làm hắn cố lên, sau đó nhìn theo tên bạn học so với hắn còn cao túc đủ nửa cái đầu đi ra khỏi phòng học.
Nhìn bóng lưng của hắn, Thiên Đại Liên cảm thấy hắn có thể còn không thoái thác được.
Phụ thân của hắn gần đây không biết từ đâu nghe được hắn ở trường học này, còn trùng hợp sinh cho hắn một con trai nhỏ nhất.
Hồi tưởng lại mấy lần từ chối lời mời của bạn học này, Thiên Đại Liên cảm thấy lần triển khai này có bao nhiêu ít tiểu thuyết nhẹ.
Vừa nhớ tới Tiểu Nhị, hắn lại nghĩ tới lúc trước mình gửi bài cho tám cửa hàng vẫn là đá chìm đáy biển, không có bất kỳ hồi đáp nào.
Nhưng đối với ngàn đại liên này có thể hiểu được, cứ như vậy đến khoảng cách đến Đạo Thê, tám trọng đường hồi phục chậm một chút ngược lại sẽ rất bình thường, nếu thật sự lập tức hồi phục sẽ gây ra hoài nghi.
Hy vọng bát trọng thần tử có thể trùng hợp nhìn thấy bài viết của ta.
Thiên Đại Liên yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, tuy hắn không ôm quá nhiều chờ mong.
Căn cứ theo quan sát của hắn ở Đạo Thê, không phải mỗi một bài viết nào Bát trọng thần tử cũng sẽ xem, Biên tập viên sẽ chọn lựa ra một vòng giao cho nàng trước.
Nếu như tiểu thuyết của hắn không qua được vòng sơ tuyển biên tập thì sẽ không thể nào bị đưa đến bàn tổng biên tập bát trọng được.
Lại phát ra một tiếng thở dài, Thiên Đại Liên luôn có loại dự cảm, trước khi hắn trở về Đạo Thê thì đã không thể liên lạc lại với Đạo Thê được nữa.
Hắn còn biết bố trí của Tán Binh như thế nào, ba năm sau nữa, nếu hắn còn ở lại thì có lẽ sẽ phải chuyển đến đại học ở khu Đông.
Thiên Đại Liên tưởng tượng đến việc có thể mình sẽ có được giấy chứng nhận học vị, hắn đã cảm thấy rất ảo tưởng.
Ma Huyễn thì Ma Huyễn, Thiên Đại Liên vẫn là sách giáo khoa vừa thu thập, vừa tự hỏi nếu còn muốn vào tu thì hắn có thể chọn chuyên nghiệp nào.
Không tiếng động so sánh với ưu thế và hoàn cảnh xấu của mỗi chuyên nghiệp, Thiên Đại Liên cầm lấy vật phẩm thu thập xong đi về phía phòng học.
Hắn đi qua hành lang, ra khỏi cửa trường, xuyên qua con đường náo nhiệt bên ngoài trường học, đi về phía một căn nhà ba tầng không bắt mắt ở đối diện.
Đẩy cửa ra khỏi lầu các, Thiên Đại Liên nhìn thấy người quản lý viên của Chung cư là Mầm Mầm.
Con miêu miêu kia lông tóc xoã tung, hình thể vô cùng lớn, khi nằm lên có thể chiếm trọn toàn bộ diện tích quản lý.
Thiên Đại Liên thuận tay sờ vào mèo đang nằm ngủ, đối phương phát ra tiếng mèo kêu bị quấy rầy.
Tiếng kêu này thật sự là quá lớn, Thiên Đại Liên cười lại sờ soạng hai tiếng, mãi đến khi con mèo lật mình đưa lưng về phía hắn thì mới thu tay lại, ngược lại đi lên lầu 3.
Đứng ở cửa một gian phòng, Thiên Đại Liên lấy ra chìa khoá ngựa quen đường cũ mở cửa.
Khi cửa mở ra, mùi máu tươi nhàn nhạt từ trong nhà bay ra.
Ngàn Đại Liên lập tức đề phòng, nhưng giây tiếp theo hắn nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
- Là ta, ta đây.
Xuyên qua cửa đang đóng, Thiên Đại Liên kinh ngạc nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái nhìn thấy Ajax đang một tay đánh nhau với hòm thuốc của nhà bọn họ, mà ở trên người hắn là một cái áo khoác dính đầy máu.
Thiên Đại Liên nhìn chằm chằm vào bộ quần áo dính đầy máu kia, cảm thấy đó đều là máu của Ajax, hắn hẳn là đã sớm ngất xỉu rồi.
Nhưng nhìn thấy tầm nhìn đã thay đổi, nhìn không có gì trở ngại ajax nên hắn vẫn không cần đi hỏi chút máu này là của ai.
- Sao ngươi lại ở đây?
Thiên Đại Liên đang nói chuyện thì cầm sách và bút ký trong tay ném lên trên sô pha.
Ajax kéo băng vải, hơi có chút ngượng ngùng trả lời:
- Ta đang chấp hành nhiệm vụ, tạm thời không thể đi đâu được, nhớ tới ngươi ở gần đây nên tới đây.
Nghe thấy lời này, Thiên Đại Liên gật đầu, trong lúc hắn và Tán Binh chuyển đến Đông thành cũng đã ngẫu nhiên gặp qua một lần, cũng đã nói với hắn địa chỉ.
Nhưng đó đều là chuyện xảy ra từ rất sớm, lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói một câu, hắn không ngờ bây giờ Ajax còn nhớ rõ.
Thiên Đại Liên nhớ lại lần gặp mặt trước, lúc này lại nhìn thấy Ajax lớn lên không ít, rất muốn hỏi có phải mọi thứ của các ngươi đều trở nên rất lớn hay không?
Vốn bọn họ đã lớn rồi, sao chỉ trong một khoảng thời gian không gặp mà Ajax đã cao hơn hắn một cái đầu rồi.
Trong lúc nhất thời, ngũ vị trong lòng Thiên Đại Liên trở nên phức tạp, tuy hắn đã sớm biết hắn không thể trở thành thành nam của Lôi hệ, nhưng cuối cùng vẫn có một tia vọng tưởng như vậy.
Hôm nay sự xuất hiện của Ajax thật sự đã đả kích hắn, dựa vào cái gì hắn có thể trường cao được chứ.
- Chuyện này không công bằng.
Thiên Đại Liên nhỏ giọng nhắc mãi.
Vừa ném chiếc áo khoác đầy máu xuống đất, chuẩn bị băng bó vết thương cho mình, khi quay đầu lại, hắn nghe thấy Thiên Đại Liên đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ nội dung trong đó.
Thiên Đại Liên thấy thế vội vàng lấy lại tinh thần nhìn về phía mình:
- Không có gì.
Ngay sau đó hắn nhíu mày, tầm nhìn về phía chiếc áo khoác rơi trên thảm.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Ajax, Thiên Đại Liên trầm ngâm một lát sau nhắc nhở:
- Đây là thảm nhất mà lục tịch thích nhất.
Đó là một tấm thảm màu xanh, mặt trên có đồ án truyền thống của Đạo Thế, là lúc trước bọn họ dọn vào cùng nhau chọn.
- Chủ nhân thứ sáu cũng ở đây à?
Ngay lập tức, hắn không hề chú ý đến những lời nói vừa rồi của Thiên Đại Liên.
Thiên Đại Liên trả lời gọn gàng dứt khoát:
- Đúng vậy.
Chuyện này làm khó dễ rồi, hắn còn tưởng rằng mình nên băng bó ở đây, chờ đến trời tối mới đi tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, hiện tại nghe Thiên Đại Liên nói, hắn bỗng nhiên cảm thấy có lẽ hắn nên đi sớm một chút.
Ở trong đại trạch kia, Đạt Lợi Á cấp Tán Binh đã lưu lại ấn tượng rất sâu, đặc biệt là lần gặp mặt cuối cùng, không khí quỷ dị kia hắn vẫn luôn không quên.
Quan trọng hơn là sau khi nói với Lãnh tụ đủ số, Lãnh tụ ngày hôm sau bắt được điều lệnh thì tiễn hắn đi, còn đặc biệt dặn dò hắn ngàn vạn không được nói bậy, ngày bình thường không có việc gì thì không được tiếp xúc với thứ hạng thứ sáu.
Nhưng mà cho dù Ajax nghĩ như thế nào thì cũng chưa nghĩ ra mình đã trêu chọc phải Tán Binh ở đâu.
Nhưng đổi lại góc độ khác, nếu hắn thật sự đắc tội ghế thứ sáu thì đối phương hẳn là sẽ càng muốn chiến đấu với hắn hơn... Đáng tiếc hôm nay còn phải chấp hành nhiệm vụ.
Đạt Đạt Lợi Á cảm thấy tiếc nuối, nếu như Tán Binh cũng ở đây thì có nghĩa là đêm nay rất có thể hắn sẽ gặp được hắn, rốt cuộc ai không muốn về nhà.
Thiên Đại Liên ở bên cạnh nhìn ra tâm tư của A Sinh, hắn bất đắc dĩ nói tiếp:
- Mấy ngày nay hắn có việc không trở về.
Hắn ở trong trường học vì đẩy rơi bữa tiệc mà tung ra một tin đồn nhảm, trên thực tế gần đây tán binh cũng không có mặt ở đây.
Như vậy nghĩ Thiên Đại Liên lại nhìn về phía Ajax, phát hiện trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt thất vọng.
Thiên Đại Liên lắc lắc đầu, hắn khom lưng nhặt quần áo trên thảm lên, xoay người ném nó vào trong phòng tắm phòng ngừa nó làm sàn nhà và thảm bị bẩn.
Chờ hắn đi ra ngoài đã nói với Ajax:
- Ta tới giúp ngươi băng bó, nhưng ta nói trước, ta ở phương diện này không có kinh nghiệm gì.
- Không sao, chỉ cần không đổ máu là được.
Sau khi nhận được sự trợ giúp của Thiên Đại Liên, hắn cởi bỏ nút thắt bên trong áo, để cả vai trái và cánh tay cùng nhau lộ ra ngoài.
Nhìn thấy thương khẩu kia, Thiên Đại Liên không khỏi tò mò nhiệm vụ của hắn đến tột cùng là cái gì.
Nhưng loại chuyện này, biết càng ít càng tốt.
Thiên Đại Liên ép mình không đi đoán mò, hắn không trực tiếp dùng băng vải bọc miệng vết thương lại, mà dùng miếng bông trước tiên rửa sạch vết máu xung quanh sạch sẽ, sau đó cầm lấy thuốc bột tiến hành tiêu độc.
Thuốc bột bắn vào vết thương làm cho Ajax mang đến cảm giác đau đớn, nhưng hắn lại chỉ nhíu mày.
Chút đau đớn này với hắn mà nói không tính là cái gì, thậm chí hắn còn có tâm tư làm Thiên Đại Liên không cần phiền phức như vậy.
- Chờ nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ tìm y sư một lần nữa xử lý.
nâng cánh tay lên, báo cho Thiên Đại Liên.
- Ngươi tới rồi à.
Thiên Đại Liên tùy ý đáp lại, băng vải trên tay quấn hai vòng trên vết thương đã hoàn toàn che nó lại.
Cuối cùng hắn cũng buộc băng vải thành nơ con bướm, Thiên Đại Liên thu tay lại:
- Tốt.
Ajax quét mắt nhìn cái nơ con bướm kia, ý thức được rằng Thiên Đại Liên quả thật sẽ không băng bó.
Nhưng có người hỗ trợ còn mạnh hơn mình một chưởng của hắn nhiều.
- Chờ nhiệm vụ kết thúc ta mời ngươi ăn cơm.
Ajax nói năng sảng kɧoáı ©ảʍ ơn Thiên Đại Liên, bộ dáng hoàn toàn không bị thương.
- Có thể, đến lúc đó ngươi còn tới nơi này tìm ta là được.
Thiên Đại Liên thu hồi bình thuốc đặt trên thảm và băng vải dùng thừa lại, nghĩ nghĩ hắn đột nhiên đổi miệng:
- Được rồi, trước giờ không ăn cơm này.
- Vì sao?
Nhưng bị từ chối, Ajax vẫn chưa kịp thích ứng, nhất là Thiên Đại Liên vừa rồi cũng đã đồng ý.
Thiên Đại Liên trịnh trọng trả lời:
- Bởi vì đây là một lá cờ.
Giống như đánh xong một trận về quê kết hôn, bình thường nói như vậy luôn là chuyện rất dễ xảy ra, hơn nữa Ajax dễ dàng tạo thành phân tranh thể chất, càng không thể nói.
- Phất Phất Cách? Đó là cái gì?
Khi nói chuyện, hắn lại mặc áo vào, đột nhiên hắn phát hiện một chuyện.
Cúi đầu đánh giá Thiên Đại Liên đang thu thập hộp y tế bên cạnh, sau đó hỏi ra một vấn đề phát ra từ linh hồn:
- Đồng bọn, ngươi không có trường cao sao?
Chuyện này là chuyện không nói, nói không, Thiên Đại Liên hơi nắm chặt tay, tiếp theo hắn nhẹ nhàng đưa tay chọc một chút vào vị trí vết thương trên cánh tay của Ajax.
Không ngờ Thiên Đại Liên sẽ làm ra hành động này, hắn không có bất kỳ chuẩn bị nào cả.
Sau khi chọc xong, Thiên Đại Liên thu tay về, lời lẽ chính đáng nói:
- Thân cao không quan trọng.
Ajax cảm thấy bộ dáng này của hắn không giống như là không để ý thân cao, nhưng mà suy xét đến quan chấp hành thì hắn vẫn luôn duy trì một hình thái, ví dụ như ghế thứ sáu vẫn luôn là bộ dáng của thiếu niên, cho nên Thiên Đại Liên không trưởng thành cũng không tính là chuyện đặc biệt.
Cũng là lúc này, hoặc nhiều hoặc ít Ajax cảm giác được ngàn cây đại liên không giống bình thường.
Hay là lời đồn kia là thật sự? Trong lòng của mọi người đều nghĩ rằng tiến sĩ nghiên cứu chế tạo ra vũ khí có tính sát thương cao cũng từ sáu ghế bảo quản.
Nhưng mà hắn thấy thế nào cũng không giống.
Ajax rối rắm ước chừng nửa phút, cuối cùng cũng nói ra thỉnh cầu kia:
- Ngươi có thời gian muốn luận bàn với ta một chút hay không?
giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Ajax, Thiên Đại Liên đầy mặt ngươi đang nói đùa.
Với thực lực của Thiên Đại Liên hiện tại thì tự vệ không có vấn đề gì, nhưng nếu nói người chấp hành chiến đấu cấp bậc quan, đó thuần tuý là tự mình chuốc khổ.
- Ngươi chỉ bị thương cánh tay đúng không?
Thiên Đại Liên cố ý dò hỏi.
Ajax gật đầu, ngay sau đó hắn ý thức được tại sao Thiên Đại Liên lại hỏi vấn đề này, bỗng nhiên hắn cũng cảm thấy là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cũng may Thiên Đại Liên không muốn tiếp tục thảo luận chiến đấu với hắn, hắn khép lại hòm thuốc, thả hắn lại tại chỗ, cũng không ngại hỏi ajax:
- Ngươi muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngươi.
- Ta cái gì cũng có thể ăn.
Ajax kiên định trả lời, chiến sĩ không thể kén ăn.
Thiên Đại Liên liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ lại cách hắn yêu thích trong trò chơi, quyết định ăn thịt cá còn dư lại.
Định ra thực đơn, Thiên Đại Liên đi vào phòng bếp.
Ajax nghĩ nghĩ cũng đi vào, hắn không báo trước đã là quấy rầy, lại để cho Thiên Đại Liên một mình nấu cơm, như vậy không khỏi quá thất lễ.
- Ta tới hỗ trợ.
Hắn đi đến bên cạnh Thiên Đại Liên:
- Ta chỉ là cánh tay bị thương, tay còn có thể động.
- Không cần, ngươi vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi.
Hắn dừng một chút, lại bổ sung một câu:
- Không phải nhiệm vụ của ngươi còn chưa làm xong à.
Hắn nhìn ra được rằng Ajax đi vào nhà hắn chỉ là muốn tìm một nơi ẩn nấp, chờ đến khi bóng đêm buông xuống sẽ đi chấp hành nhiệm vụ.
Nghĩ lại, cái quần áo dính đầy máu kia, thật ra không cần nói cũng biết. Tâm tình của Thiên Đại Liên trở nên phức tạp, xét từ một góc độ nào đó thì hắn và Ajax xem như bạn cùng lứa tuổi, nhưng cuộc sống của bọn họ lại hoàn toàn bất đồng.
Có lẽ Ajax rất hài lòng với cuộc sống trước mặt hắn, nhưng làm người ngoài vẫn cảm thấy loại sinh hoạt này thật sự là quá kí©h thí©ɧ.
Trong giây lát, Thiên Đại Liên hoàn toàn hiểu rõ, Tán Binh không muốn để hắn tiếp xúc với đám người Ngu Nhân.
Lại nhìn còn chưa đi đến ajax, hắn đột nhiên muốn nói cái gì đó với hắn.
Đang lúc Thiên Đại Liên chuẩn bị mở miệng nói ra, tiếng chìa khoá chuyển động ở trung tâm truyền đến.
Hai người trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh gần như đồng thời nhìn về phía cửa lớn, chỉ thấy Tán Binh thu hồi chìa khoá từ mở cửa đi vào, giây tiếp theo hắn nhìn thấy hai người còn chưa phản ứng lại là hai người bọn họ, hai người bọn họ, lông mày lập tức dựng thẳng lên.
Đôi môi của Thiên Đại Liên giật giật, hắn nhớ rõ ngày mai Tán Binh mới trở về?
Lại nhìn Ajax đang sững sờ tại chỗ, lại kết hợp với cảnh tượng này, bên tai Thiên Đại Liên bỗng nhiên xuất hiện một bài hát, hướng eo của ngươi nhéo một cái.
Giờ khắc này hắn có thể khẳng định, trận chiến trên người Ajax lại có hiệu lực, nếu không sao hắn lại nghĩ đến bài hát này.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 35