Lời này vừa nói ra, Thiên Đại Liên nghe thấy tiếng cửa chậm rãi mở ra, điều này làm hắn lấy lại tinh thần sau khi hoảng sợ, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài cửa.
Không khí lạnh lẽo ập vào trước mắt, hoàng hôn nửa chìm vào đường chân trời xuất hiện trước mắt, lúc này cảm giác của Thiên Đại Liên giống như đã trải qua mấy đời.
Bước nhanh đi tới cửa, hắn lại một lần nữa tăng nhanh bước chân, mãi cho đến khi cuối cùng biến thành chạy vội.
Nhìn Thiên Đại Liên chạy xa, tiến sĩ cắt miếng mặt không thay đổi xoay người, đôi mắt của hắn đảo qua những thực nghiệm thể thức tỉnh lại kia.
Trong giới chỉ có một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, qua vài phút, đôi mắt bọn nó khép lại, lại biến thành bộ dáng phía trước.
- Là hình thành tư duy liên tiếp sao.
Tiến sĩ cắt miếng lẩm bẩm, hắn vốn tưởng rằng những thể thực nghiệm này không thể liên tiếp với việc thức tỉnh Thiên Liên, dù sao thì bọn chúng cũng không có ý thức, chỉ là thể xác mà thôi, ngay cả cắt miếng cũng không thể gọi là.
Cho nên liên hệ với thân thể, cho dù là có ý thức vô đạt được, tư duy cũng sẽ vô cùng chặt chẽ sao?
Tiến sĩ cắt miếng suy luận ra kết luận này, hắn trầm tư một lát sau đi về phía tổng phòng điều khiển.
Cánh cửa phòng thí nghiệm lại đóng lại, chỉ chốc lát ánh đèn sáng ngời cũng biến mất, toàn bộ phòng thí nghiệm lại biến thành một mảnh tối đen tĩnh mịch.
Mà trong bóng đêm, đèn báo động màu đỏ không hề báo trước ánh sáng đã sáng lên, ánh sáng màu đỏ thẫm và chất lỏng màu xanh trong quả cầu hình dung khí giao nhau chiếu sáng lẫn nhau, bày ra hình ảnh cực kỳ quỷ dị.
Mà ở phòng điều khiển chính, tiến sĩ cắt một miếng ấn vào nút tiêu hủy.
Chất lỏng màu xanh da trời dần dần thay đổi, trải qua xử lý đặc biệt, tinh thạch trong suốt, tiến sĩ cắt miếng nhìn vật chứa giãy giụa khỏi thể thực nghiệm theo bản năng của sinh vật, vẻ mặt của hắn không có bất kỳ thay đổi nào.
Chuyện liên hệ giữa các dao cắt, vị tiến sĩ này cắt dao chưa từng nghe nói qua từ bản thể của tiến sĩ, hoặc là cắt miếng ở đâu khác.
Cái cắt miếng này không cho rằng bản thể và một số cắt miếng nào đó không biết tình, bọn họ lựa chọn giấu giếm, đơn giản là có mục đích khác.
Người đều hy vọng mình là độc nhất vô nhị.Đến lúc cắt miếng, tiến sĩ lạnh nhạt nghĩ tới một câu như vậy, chính là bởi vì điểm này nên hắn mới không thể làm cắt miếng khác biết được chân tướng đã bị hắn phát hiện.
Đúng lúc này, muốn xử lý xong những thể thực nghiệm này, bằng không thì chờ đến khi lục tịch đến, tất nhiên phải đại náo một phen.
Nghĩ vậy, tiến sĩ cảm thấy lần này không phải là không có thu hoạch, tuy rằng không hỏi ra được gì từ trong miệng Thiên Đại Liên, nhưng ít nhất hắn đã phát hiện ra bí mật mà bản thể của tiến sĩ đã che giấu.
Lệnh tiến sĩ cho rằng có cơ hội hắn vẫn phải cảm ơn Thiên Đại Liên.
Nếu như đối phương còn nguyện ý gặp hắn.
Tiến sĩ cắt miếng cắn xé suy nghĩ trong lòng hắn, cười cười, lại nhớ lại Thiên Đại Liên nói muốn đánh hắn, hắn không khỏi nghĩ đến những động vật thực nghiệm kia.
Khi được lựa chọn, bọn chúng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tiến hành chống cự hay không, lại không biết rằng dưới con mắt của người thực nghiệm, những hành động đó có thể nói là vô cùng đáng yêu.
Lắc lắc đầu, tiến sĩ cắt miếng cuối cùng kiểm tra tổng bộ phòng điều khiển, xác định tất cả vật thí nghiệm đều bị tiêu hủy, hắn yên tâm thông qua một cửa khác rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trong cùng một thời gian, Thiên Đại Liên khom lưng chống đỡ một thân cây thở hổn hển, hắn quay đầu nhìn về phía phòng thí nghiệm đã trở nên mơ hồ, cảm thấy thả lỏng vài phần.
Hắn không biết mình đã chạy xa bao nhiêu, hắn chỉ nhớ rõ lòng tràn đầy của hắn đã chạy thoát.
Thật là đáng sợ.
Thiên Đại Liên nhắm mắt lại hình ảnh kia, tất cả hình dung ở trên bóng hắn đều không tiếng động nhìn chằm chằm vào miếng cắt của tiến sĩ.
Thật là đáng sợ.
Thiên Đại Liên bình phục tâm tình, chậm rãi ngồi dậy, hắn muốn dựa vào cây cối nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tìm về phương pháp, khá là đúng lúc này hắn nghe được tiếng tuyết đọng chưa tan chảy bị đè ép phát ra tiếng vang nhỏ, trái tim Thiên Đại Liên lập tức treo lên, cả người hắn trở nên căng thẳng.
Không biết tại sao hắn lại sợ hãi quay đầu lại nhìn thấy chính là mặt giống mình.
- Ngài
Tiếng người đột nhiên vang lên làm cho Thiên Đại Liên không nhịn được run lên một cái, hắn cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy người hầu đứng ở phía sau hắn chính là tên tới làm người hầu kia.
Thiên Đại Liên vừa nhìn thấy là tai mắt của tiến sĩ kia, lập tức xoay người đứng thẳng về phía sau lui lại mấy bước.
Đối mặt với bộ dáng cảnh giới của hắn, người hầu cũng không thể kí©h thí©ɧ hắn, chỉ có thể làm cho hắn làm thủ thế thỉnh, cung kính nói:
- Tiến sĩ đại nhân nhờ ta báo cho ngài, xe đang chờ ngài.
Hắn nhận được tin nhắn cắt miếng từ tiến sĩ tới tìm Thiên Đại Liên.
Biết được xe đang chờ mình, Thiên Đại Liên nhíu mày, hắn không có biện pháp tín nhiệm người này.
Nhưng hắn hơi chút bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, ý thức được tiến sĩ không cần thiết lại đến tìm hắn.
Lại nhìn tên hầu nhân lạnh nhạt kia, Thiên Đại Liên tận lực bình tĩnh nói:
- Đi thôi.
Người hầu thấy Thiên Đại Liên giống như tới đây thì không cần phải nhiều lời nữa, trầm mặc đưa hắn tới chờ ở trên xe cách đó không xa.
Vẫn là chiếc xe kia, chỉ là lần này người hầu không lên nữa.
Thiên Đại Liên không để ý người hầu đi về phía trước, hắn một mình ngồi trên xe đóng cửa lại.
Khi xe bắt đầu chạy thì hắn mới có loại cảm giác tất cả đều kết thúc, mà điều này thúc đẩy hắn thở phào một hơi, cả người đều mềm xuống, dựa vào trên đệm mềm phía sau.
Không biết nghỉ ngơi bao lâu, khi Thiên Đại Liên lại nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc trước mắt hắn đã trở nên quen thuộc.
Sắp về đến nhà rồi. Thiên Đại Liên thầm nghĩ, hắn mỏi mệt nhìn rừng cây xẹt qua bên ngoài, tuy hắn biết mình nên đi nghĩ xem nên nói chuyện này với Tán Binh như thế nào, nhưng hắn thật sự là không có tâm lực để suy nghĩ.
Hiện tại, Thiên Đại Liên đã quá mệt mỏi, cảm giác sợ hãi và khẩn trương rút đi thì chỉ có vô lực, mặc dù có tiến sĩ nói rõ chỉ có một mình hắn có ý thức thực nghiệm, hắn vẫn không nhịn được suy đoán đối phương có phải đang nói dối hay không.
Thậm chí có khả năng tiến sĩ cắt miếng cũng sẽ gạt tin tức cho nhau.
Loại cảm giác không xác định này thật sự là quá tra tấn người, Thiên Đại Liên nhắm mắt cưỡng ép mình không suy nghĩ chuyện này nữa.
Cho dù hắn lừa gạt tiến sĩ như thế nào thì cũng đã đủ rồi.
Lúc đi trên xe hắn đã nghĩ đến việc lợi dụng tin tức kém để giấu giếm, hắn nói thế nào cũng là người chơi, trong trò chơi có rất nhiều người biết đến những chuyện này.
Nhưng khi đó, tuy hắn đã tìm ra cách ứng phó, nhưng lại không có bao nhiêu niềm tin có thể thành công, hơn nữa sau đó lại nhìn thấy những chất lỏng màu xanh kia lơ lửng trong thực nghiệm thể... Thiên Đại Liên tự giác khoảng cách hắn đến phòng tuyến tâm lý bị đánh tan chỉ kém một chút.
Thiên Đại Liên thầm thở dài trong lòng, nếu hắn có cơ hội trở về, chuyện đầu tiên hắn làm chính là mở ra trò chơi đi train tiến sĩ Chu Bản.
Thiên Đại Liên nắm chặt nắm đấm, chỉ nghĩ đến đó hắn đã cảm thấy hả giận.
Não bổ như thế nào để đánh tiến sĩ Chu bổn, Thiên Đại Liên lấy lại bình tĩnh, lúc này trong tầm nhìn của hắn xuất hiện một đống nhà cửa.
Lúc này đây, Thiên Đại Liên bỗng nhiên không cảm thấy ở căn nhà đó nhàm chán, thậm chí hắn còn oán trách tại sao mình lại không nghĩ ra cách ra ngoài.
Không cần phải như vậy, ở trong phòng đợi không tốt sao? Ngàn Đại Liên bắt đầu uỷ khuất, hắn rất muốn tìm một người nói với hắn mình gặp chuyện gì, nhưng hắn căn bản không có nghĩ xem nên nói như thế nào.
Sau đó hắn từ từ sắp xếp ngôn ngữ, đáng tiếc đợi đến khi xe dừng lại, Thiên Đại Liên còn chưa kịp nói như thế nào chuyện gặp phải lúc xế chiều.
Cửa xe bị mở ra lần nữa, Thiên Đại Liên ngồi ở trong xe nhìn thấy tầm nhìn của quản gia, trong lòng Thiên Đại Liên hiện ra hoài nghi. Trải qua biến cố lần này, hắn nhìn ai cũng giống như là tai mắt.
Nhưng không có bằng chứng hắn không đi chỉ trích người hầu khác, hắn chỉ có thể không nói một lời xuống xe.
- Đại nhân ở nhà ăn chờ ngài.
Quản gia đi theo sau Thiên Đại Liên nói.
Biết được Tán Binh đang chờ mình, Thiên Đại Liên gật đầu, cũng là vào lúc này hắn phát hiện mình rất muốn gặp được Tán Binh.
Loại cảm xúc này giống như lần đầu tiên hắn tỉnh lại ở trong căn phòng này.
Thiên Đại Liên chuyên chú phân tích biến hóa trong lòng, đồng thời theo quản gia đi vào gian phòng phong cách Đạo Thê kia, mỗi lần hắn đều là ở đây ăn cơm với Tán Binh.
Ngẫu nhiên bởi vì công vụ của Tán Binh không còn nên hắn mới có thể đi nhà ăn khác, hoặc là trực tiếp làm người hầu đưa đến phòng ăn.
Quản gia mở cửa cho Thiên Đại Liên, hơn nữa thấp giọng nói:
- Ngài còn chưa cởϊ áσ choàng ra.
Khi xuống xe và vào cửa đều có người hầu muốn hỗ trợ, kết quả không ai không bị Thiên Đại Liên làm lơ, hơn nữa hắn làm ra bộ dáng thất hồn lạc phách, những người khác đều không dám gọi hắn.
Nhưng hiện tại đã tới cửa, quản gia vẫn phải nhắc nhở.
Ngàn Đại Liên chớp chớp mắt, lúc này mới cảm giác được hơi nóng.
- Thật xin lỗi.
Hắn theo bản năng xin lỗi, sau đó nhận lấy áo choàng giao cho quản gia.
Tiếp nhận áo choàng, quản gia không nói thêm nữa nhìn theo Thiên Đại Liên đi vào trong nhà.
Tán binh ngồi ở trước bàn chờ đã lâu ngày, hắn chú ý tới cửa mở ra lại thay bằng gương mặt ôn hòa, nhưng kỳ lạ là lần này Thiên Đại Liên không tiến vào trước.
Tán Binh thông qua chi tiết này phát hiện không thích hợp, hắn suy tư vài giây, nhẫn nại không lập tức hỏi ra, mà sau khi Thiên Đại Liên cũng ngồi xuống, mới dò hỏi:
- Chơi buổi chiều không?
Đối mặt với vấn đề này, đôi môi của Thiên Đại Liên giật giật, hắn hơi do dự lắc đầu.
Ánh mắt của Tán Binh lập tức thay đổi.
Nếu nói vừa rồi chỉ là không thích hợp thì Thiên Đại Liên hiện tại đã dị thường đặt ra bên ngoài.
Thiên Đại Liên ngồi ở đối diện cũng rất đau đầu, hắn ở trong xe muốn mở miệng một câu cũng không nói được, sự thành thạo hoàn toàn biến mất không thấy trước mặt cắt miếng tiến sĩ.
- Ta không quá đói.
Thiên Đại Liên cúi đầu, nói với những đồ ăn tinh mỹ trên bàn kia.
Nhìn thấy những mỹ vị món ngon đó, hắn nghĩ đến lý luận tiến sĩ ưu hóa, trong nháy mắt ăn uống không còn gì.
- Bây giờ chúng ta không ăn nữa.
Tán Binh nhàn nhạt nói, hắn không hỏi tiếp nữa, bởi vì hắn đã đoán được ít nhiều gì đó.
Quan chấp hành thông qua mối quan hệ là một loại ăn ý, thuộc về hiểu rõ, ngoài miệng không nói.
Tán Binh đã sớm biết trong căn nhà này có nội gián, nhưng hắn không để trong lòng quá nhiều, nếu như nơi này không có người giám thị hắn, chú ý nhất cử nhất động của hắn thì thật kỳ lạ.
Hắn tuyệt đối không ngờ đồng liêu của hắn lại kéo một ngàn đoá hoa vào.
Tán binh cảm thấy không vui, nhưng suy nghĩ đến Thiên Đại Liên còn ở bên cạnh hắn, hắn lại không phát tác tại chỗ.
- Liên, mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi.
Tán Binh nhẹ nhàng đề nghị.
Thiên Đại Liên không từ chối, hắn cảm thấy đợi thêm một người nữa cũng tốt, có thể làm cho hắn ngẫm lại nên nói cái gì.
Được sự đồng ý của Thiên Đại Liên, Tán Binh đứng dậy vươn tay ra:
- Ta đưa ngươi trở về.
Đặt ở ngày thường thì Thiên Đại Liên sẽ uyển chuyển nói không cần, tỏ vẻ hắn trở về là tốt rồi, hắn không muốn bị Tán Binh đối đãi như tiểu hài tử.
Lần này hắn lại cho rằng thật tốt quá, hắn đang muốn bắt lấy tay của hắn.
- Cảm ơn.
Thiên Đại Liên không nhịn được nói cảm ơn với Tán Binh.
Tán Binh thì cười một tiếng:
- Không sao, Liên.
Cũng là lúc này khi hắn cảm nhận được Thiên Đại Liên Đáp tới tay, cảm giác lạnh lẽo làm cho trước mắt hắn hiện lên ký ức liên quan quá khứ, khi đó hắn cũng chạm vào cũng lạnh như thế.
Lập tức nắm lấy Thiên Đại Liên, sự không vui của Tán Binh biến thành phẫn nộ, hắn rất muốn biết buổi chiều đã xảy ra chuyện gì.
Phát hiện ra thay đổi của Tán Binh, ngàn đoản hoa không thể đâm thủng, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến làm cho hắn an tâm hơn rất nhiều, trước mặt hắn chỉ nghĩ Tán Binh có thể kéo hắn thêm một chút.
Giống như là vật trôi nổi sau khi rơi xuống nước.
Ngàn Đại Liên lang thang không có mục tiêu so sánh, tùy ý để Tán Binh kéo hắn trở lại trong phòng.
- Liên, ngươi từ từ ta.
Tán Binh dặn dò.
Biết chuyện Tán Binh muốn làm, Thiên Đại Liên không ngăn cản, chỉ là hắn không nhịn được nói:
- Chờ ngươi trở về có thể đi theo ta hay không.
Hắn cảm giác đêm nay không có ai ở cùng, hắn nhất định sẽ gặp ác mộng... Không đúng, nếu ác mộng còn tốt hơn thì xác suất hắn mất ngủ sẽ rất lớn.
Tán Binh gật đầu, nhẹ nhàng an ủi Thiên Đại Liên:
- Được, ta sẽ bồi liên.
Trong khoảng thời gian này hắn không nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Thiên Đại Liên Phúc, cho nên hắn luôn quên mất nhân loại giống như hơi mỏng băng, hơi dùng một chút sức lực đã tan xương nát thịt.
Cũng bởi vì quá yếu ớt nên nhân loại mới yêu cầu thần linh dẫn đường và che chở.
Âm thầm khẽ cắn môi, nhưng Tán Binh lại cảm nhận được thống khổ mất đi, điều này làm hắn lại một lần nữa oán hận người yếu ớt.
Nhưng những chuyện này hắn sẽ không báo cho Thiên Đại Liên, an ủi hai câu, hắn đã xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Tán Binh trở nên u ám, khóe miệng lập tức không thấy đâu, hắn đưa lưng về phía Thiên Đại Liên mở cửa đi vào hành lang.
Đóng cánh cửa gỗ lại, ánh sáng bị ngăn cách.
Tán binh lạnh lùng đi vài bước về phía chỗ sâu trong hành lang, sau khi xác định Thiên Đại Liên nghe không thấy thì hắn gọi cấp dưới ra:
- Binh sĩ.
Vừa dứt lời, hai gã mặt nạ người làm nông Ngụy Nhân hiện thân từ trong bóng tối, bọn hắn quỳ một gối, chờ đợi mệnh lệnh đến từ Tán Binh.
- Đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì trên người hắn vào xế chiều nay, sau đó điều tra rõ ràng toàn bộ.
Tán binh không có lòng vòng quanh co.
Nói xong hắn cảm thấy thiếu chi tiết, lại cố ý bổ sung:
- Nếu tra được là cắt miếng của tiến sĩ thì điều tra rõ là cắt miếng của ai ở phía sau màn.
Nhận được nhiệm vụ mới, đám người kia lặng yên không một tiếng động, lại trở về trong bóng tối.
Tán Binh còn cảm thấy chưa đủ, hắn hơi trầm tư, sau đó đi về phía người hầu canh giữ ở cửa thang lầu, gọi hắn tiện thể nhắn với quản gia:
- Qua mấy ngày nữa ta và Liên Dạ sẽ dọn đi, gọi người đi dọn dẹp phòng ở đến Đông Thành trước một chút, không cần quá lớn, tìm một gian hai phòng là đủ rồi.
- Vậy còn cần an bài người hầu qua sao?
Người hầu phụ trách truyền lời hỏi.
- Không cần.
Tán Binh nhàn nhạt đáp lại.
Người hầu ghi nhớ phân phó của Tán Binh, chạy nhanh đi tìm quản gia.
Xác định đều an bài tốt, Tán Binh mới xoay trở lại phòng lớn Thiên Đại Liên.
Vừa tiến vào hắn đã nhìn thấy Thiên Đại Liên đang đọc sách ở dưới đèn.
Cảnh tượng này làm cho sự bực bội của Tán Binh giảm bớt, hắn rất thích hình ảnh này, khi đó ở đạp trên sa mạc, hắn tìm kiếm đồ ăn hoặc là thu thập vật tư trở về, có thể nhìn thấy đứa bé kia lật xem sách không biết bao nhiêu lần.
Cho dù biết rõ Thiên Đại Liên không phải là hài tử cùng với quá khứ với mình, hắn vẫn sẽ có chút xúc động khi nhìn thấy một màn tương tự.
Bọn họ tồn tại là giống nhau, đều là hài tử định ra ước định với con rối, nhưng bọn họ lại cũng có những chỗ không giống.
Giống như tán binh và những người theo đạo thê, bản chất của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mà giống nhau và không giống nhau cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ ở chung, ít nhất đối với Tán Binh thì một ngàn đại liên nhân sống nhờ hắn là đủ rồi.
Cho nên hắn lại mang theo mặt nạ ôn hòa kia, đi đến bên cạnh Thiên Đại Liên, lo lắng hỏi:
- Liên, ngươi đỡ hơn không?
Thiên Đại Liên từ trong sách thu hồi sự chú ý, hắn đã sớm biết Tán Binh tới, bởi vì không biết chuyện của hắn đã được an bài tốt hay chưa, cho nên mới không lên tiếng.
Bây giờ Tán Binh lại đây hỏi, vậy đại biểu hắn có thể nói chuyện.
- Ta khá hơn nhiều rồi, có thể là ta còn chưa hoàn toàn trì hoãn lại đây.
Hắn cố gắng giải thích trạng thái lúc trước.
- Không sao, nếu Liên Thiên khó xử thì không cần phải nói.
Tán Binh không để ý nhiều, hắn có thể điều tra rõ ràng, không cần Thiên Đại Liên đi nhớ lại một lần nữa.
Thiên Đại Liên lại lắc đầu, thật ra hắn muốn nói, trước mặt hắn không nói gần là không biết bắt đầu từ đâu.
Lại giằng co một hồi, hắn rũ mi mắt xuống quyết định nói từ đầu.
- Ta thấy tiến sĩ rồi.
Hắn đọc ra danh hiệu kia.
Tán Binh vừa nghe tiến sĩ nói, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, sự phẫn nộ và bực bội của hắn đã biến thành hoảng loạn.
- Liên, ngươi nhìn thấy gì vậy?
Lúc này, Tán Binh mới chủ động hỏi.
- Ta thấy được rất nhiều cái tên ta.
Thiên Đại Liên rốt cục nói ra câu này, nói xong hắn như trút được gánh nặng.
Tán Binh thì ngược lại với hắn, hắn không tiếng động hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, mượn lửa giận này đè nén xuống, hắn đã biết sẽ là tiến sĩ.
Lần trước đưa dụng cụ còn cảnh báo xem ra đối với tiến sĩ cắt miếng hoàn toàn vô dụng.
- Hắn hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như thích ứng với thân thể này hay không.
Thiên Đại Liên còn nói thêm.
Tán binh nghe Thiên Đại Liên nói hết chuyện đã trải qua buổi chiều.
Khi Thiên Đại Liên dừng lại giảng thuật, trong phòng trở nên yên tĩnh, hắn mới nói:
- Liên, ngươi đang sợ hãi sao.
Hắn ngẩng đầu lên, không cần ngôn ngữ để giải thích thì ánh mắt của hắn đã bán đứng nội tâm của hắn.
Hắn rất sợ hãi.
Tán Binh nắm chặt nắm đấm, hắn không an ủi Thiên Đại Liên nữa, ngược lại cầm lấy đôi mắt thần như được đặt ở bên cạnh sách kia:
- Muốn chiến thắng phần sợ hãi này thì phải có lực lượng nhiều hơn, khi ngươi lấy được lực lượng thì ngươi sẽ không sợ hãi nữa.
Khi nói những lời này, mặt nạ ôn hòa xuất hiện vết rách, một mặt của chấp hành quan lộ ra một chút từ khe hở kia.
Tán Binh nhét đôi mắt như hai viên thần vào trong tay của Thiên Đại Liên.
- Nhưng mà cho dù Liên Thiên có sức mạnh hay không thì ta cũng sẽ bảo vệ Liên Thiên.
- Chúng ta là người nhà, đây là ước định của chúng ta.
Tay hắn bao trùm trên tay của Thiên Đại Liên, hai tay cách thần chi nhãn, giống như là đang tuyên thệ.
Tầm nhìn của Thiên Đại Liên dừng ở viên đá quý màu tím lấp lánh trong khe hở ngón tay, hắn phát hiện từ hôm nay trở đi, hắn có thể không bao giờ sẽ đánh Tán Binh ôn hòa và Giả Thụ Khiếu với nhau nữa.
Tuy Tán Binh dùng một giọng điệu bình thường, nhưng cũng dùng ánh mắt nhu hòa nhìn về phía hắn.
- Ta đã biết.
Thiên Đại Liên cũng thu hồi ngón tay, tiếp theo hắn đưa ra một yêu cầu với Tán Binh:
- Ta có thể ôm ngươi một cái không?
Tán Binh không ngờ Thiên Đại Liên lại bỗng nhiên hỏi như vậy.
Sau hơn mười giây, hắn mới cho ra đáp án:
- Được rồi.
Hắn đã lâu không ôm người rồi.
Không chờ hắn dang rộng tay ra, bắt chước bộ dáng con người ôm ấp, Thiên Đại Liên ngồi trên ghế đã đứng dậy ôm lấy hắn.
Tiếng khóc nức nở rất nhỏ truyền vào trong tai Tán Binh.
Tán Binh ở ngắn ngủi rối rắm qua đi, cuối cùng cũng đưa tay ôm qua.
Mà Thiên Đại Liên cũng không khóc bao lâu, hắn đã lau lau đôi mắt và tách khỏi Tán Binh.
- Ta cảm giác khá hơn rất nhiều.
Hắn phát ra từ nội tâm nói.
Tán Binh bất đắc dĩ thở dài, vội vàng cười nói:
- Không ngờ ngươi lại khóc như vậy.
- Bởi vì ta thật sự rất sợ hãi.
Thiên Đại Liên không hề mang nặng lời, hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói trào phúng không rõ ràng của Tán Binh.
Không khí trở nên thả lỏng, thân thể của Thiên Đại Liên cũng cảm giác đói bụng.
Hắn ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tán Binh, đối phương lập tức hiểu hắn muốn nói gì.
- Ngươi muốn ăn cái gì? Để ta làm cho, đầu bếp cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Tán Binh rất là thuần thục lấy cớ ra, trên thực tế đầu bếp trong nhà xem như là đợi cả ngày.
- Ta muốn ăn cơm nắm.
Thiên Đại Liên không có bất kỳ chần chờ nào trả lời.
Tán Binh ghi nhớ, sau đó để Thiên Đại liên tiếp theo hắn đi nấu cơm.
Ai ngờ Thiên Đại Liên khoát tay nói:
- Không cần, chúng ta cùng nhau qua đó đi.
Lúc này hắn không muốn ở một mình nữa.
- Vậy ngươi tới phòng bếp đi, không cần quấy rối.
Tán Binh dặn dò.
Thiên Đại Liên nhìn thấy Tán Binh đồng ý, hắn không vui vẻ, ngược lại khó xử.
Dù sao thì trong ánh mắt dò hỏi của Tán Binh, Thiên Đại Liên nhỏ giọng nói ra yêu cầu mới của hắn:
- Hôm nay ngươi có thể đi cùng ta ngủ một giấc được không.
Hắn có tâm tình rất nhiều, nhưng nên sợ hãi vẫn là sợ hãi.
Nhưng ai nhìn thấy cảnh tượng kia đều sẽ có bóng ma tâm lý.
- Được rồi, nếu ngươi yêu cầu như vậy.
Tán Binh nói là như vậy, nhưng thật ra hắn không muốn từ chối.
Trong lý giải của Tán Binh đối với người nhà, cùng nhau ngủ rất bình thường.
Bọn họ tách ra nghỉ ngơi chẳng qua là cố kỵ Thiên Đại Liên không quen thuộc hắn, hơn nữa hắn quả thật không phải là tiểu hài tử... Tóm lại, Tán Binh cảm thấy hiện tại mới xem như trở lại quỹ đạo.
Đột nhiên hắn không khỏi muốn biết một người khác mà hắn đã biết sẽ nghĩ như thế nào.