Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là... Ta?

Ngàn Cây Đại Liên bị nhận biết này ghim ở chỗ, ánh mắt hắn dại ra thay đổi, đảo qua những giọt chất lỏng màu xanh lam tràn đầy kia, chúng nó giống như trái cây mọc lên ở trên từng ống dẫn.

Mà trái đào hạch trong tay hắn thì lại đang nhắm mắt an tĩnh, giống như giây tiếp theo sẽ bị đánh thức.

Đây rốt cuộc là chuyện gì.

Đại não Thiên Đại Liên gần như bị hình ảnh trước mắt đánh sâu vào đến muốn quay xong, cho nên hắn không biết giờ khắc này mình nên đi tưởng cái gì, hắn chỉ là nhìn những vật chứa hình quả cầu kia, xem lâu rồi vẫn cảm giác mình cũng trở thành một viên lơ lửng trong chất lỏng màu xanh đó.

- Hoan nghênh ngươi đã đến, còn sớm hơn so với dự đoán của ta.

Tiếng giày rơi xuống đất cùng với một câu hỏi an phá vỡ sự yên lặng của phòng thí nghiệm.

Thiên Đại Liên mờ mịt nhìn về phía phát ra tiếng nổ, sau đó hắn đột nhiên thanh tỉnh.

Vị tiến sĩ mang mặt nạ trên người chậm rãi đi về phía hắn, hắn vượt qua các loại thiết bị thực nghiệm và vô số khí cầu, cuối cùng dừng lại ở cách Thiên Đại Liên vài bước.

- Vì cứu ngươi, chúng ta đã làm không ít thực nghiệm.

Tiến sĩ quay đầu lại nhìn về phía bóng đen gần hắn nhất rồi nói:

- Đáng tiếc thức tỉnh chỉ có ngươi.

Thiên Đại Liên nghe lời này âm thầm nắm chặt nắm đấm, bởi vì dùng quá nhiều sức lực, móng tay được cắt tỉa chỉnh tề bị khảm vào lòng bàn tay, mang đến cho hắn cảm giác đau đớn.

Cảm nhận được cảm giác đau đớn từ trong tay truyền đến, Thiên Đại Liên tận lực tập trung chú ý, hạ giọng hỏi vị tiến sĩ đang cắt miếng cắn kia:

- Có ý gì?

Nói xong, hắn mới phát hiện giọng nói của mình lộ ra sự sợ hãi không thể khắc chế.

Hắn vốn tưởng rằng mình có thể thoát khỏi hình ảnh đó, nhưng sự thật chứng minh hắn đánh giá cao mình.

Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nếu không phải đóng cửa lại thì Thiên Đại Liên tự giác hắn tuyệt đối sẽ cất bước chạy trốn, thoát khỏi phòng thí nghiệm tràn đầy của mình này.

Càng làm cho Thiên Đại Liên bực bội chính là thái độ cắt miếng của tiến sĩ cách đó không xa, chỉ nghe hắn phát ra hai tiếng cười khẽ, giống như cảm giác phản ứng của hắn rất thú vị.

- Bọn họ không có ý thức.

Sau khi cười xong, tiến sĩ cắt miếng câu trả lời ít mà ý nhiều.

- Không có ý thức?

Ngàn dặm liên tục lặp lại lời của tiến sĩ nói, đồng thời hắn điều chỉnh cảm xúc để mình không hoảng sợ như vậy.

Tiến sĩ gật đầu, chậm rãi giải thích:

- Ý thức là chìa khoá khởi động người, chỉ có ý thức tồn tại, nhân tài có thể tồn tại, nhưng tiếc là, những thứ cắt nhỏ, ừm, nói chính xác là thể thực nghiệm, bọn chúng đều không có ý thức, bọn chúng chỉ là tồn tại mà thôi.

- Ý thức của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, ký ức và kinh nghiệm của người chịu tải sẽ quyết định hành vi của người đó.

Thiên Đại Liên cũng nghe hiểu đại khái ý tứ trong lời nói cắt miếng này.

Nói cách khác, những người có khí chất như vậy, thay vì nói là hắn thì không thể nào khởi động được khôi lỗi máy được.

Thật ra hình dạng của con rối này cũng không quá chuẩn xác, chỉ là trong lúc nhất thời hắn không tìm được từ thích hợp hơn.

Nhưng hắn cảm thấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là những người này ngẫu nhiên không phải là hắn.

Tuy nghĩ là như vậy, hắn vẫn không thể hoàn toàn tách đồ vật chứa đựng ra khỏi mình.

Không lâu trước đây, hắn cũng là một thành viên trong đó.

Cái này làm cho Thiên Đại Liên hung hăng rùng mình một cái.

Mà mỗi một phản ứng của hắn đều bị tiến sĩ nhìn ở trong mắt, hắn quan sát rất nghiêm túc, giống như đang tiến hành thực nghiệm.

Mấy giây sau, Thiên Đại Liên miễn cưỡng trì hoãn thần đối với tiến sĩ cắt miếng lại hỏi:

- Ngươi tìm ta đến rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Dù sao thì cũng không thể chỉ là vì hắn mà đi học, giảng giải làm thế nào để trị hắn thật tốt.

Thiên Đại Liên không nói hết câu cuối cùng, hắn chỉ chờ tiến sĩ cắt miếng trả lời.

- Ta đến để điều tra và thực hiện thí nghiệm thành công đối với thân thể duy nhất.

Tiến sĩ trắng trợn nói:

- Ta muốn biết cảm giác thân thể của ngươi thế nào?

Nếu không phải không thể bỏ qua khí tức hình cầu thì hắn rất giống một vị bác sĩ phụ trách.

- Ta cảm thấy rất tốt.

Ngàn Đại Liên cẩn thận đáp lại theo lời nói của tiến sĩ.

gật đầu, tiến sĩ cắt miếng ghi chép ngàn đại liên nói, hắn bình luận:

- Ừm, ngươi thích ứng với thân thể này nhanh hơn so với dự đoán, cơ năng của nó còn tốt hơn, càng giống như thân thể người, sẽ cảm thấy đói khát, yêu cầu bổ sung năng lượng.



- đói khát và bổ sung năng lượng là những khuyết điểm nên được ưu hóa, đáng tiếc là ý thức của ngươi hình như không ủng hộ phần ưu hóa này.

Thiên Đại Liên nghe tiến sĩ nói như vậy, không nhịn được lên tiếng cắt đứt:

- Có khuyết tật thì có lẽ đúng là một bộ phận không thể thiếu của con người.

- Ừm, đây là một quan điểm mới mẻ và độc đáo.

Tiến sĩ cắt miếng lại gật đầu, giống như nhớ kỹ lời của Thiên Đại Liên, sau đó hắn lại nói:

- Trừ yêu cầu khác nhau đối với thân thể thì trí nhớ của ngươi không thể bị phân tách, bởi vậy ta không thể tạo ra càng nhiều điểm giống ngươi nữa.

Tiến sĩ cắt miếng nói tới đây, nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của Thiên Đại Liên, hắn làm ra tổng kết:

- Tính đặc biệt của ngươi nhất định có tính duy nhất ở thế giới này.

Trong thực nghiệm, hắn không chỉ một lần thử phân cách hoặc là phục chế ra ngàn đại ký ức, nhưng cuối cùng đều đã thất bại chấm dứt.

So với chế tạo thân thể thì ý thức càng khó có thể sáng tạo, mỗi khi lấy ra và tách ra một chút đều tốn công cố sức.

Nhớ lại những lần thực nghiệm không có kết quả kia, tiến sĩ cắt miếng không khỏi cảm thấy ảo não.

Hết lần này tới lần khác, lúc này Ngàn Đại Liên lại dội cho hắn một chậu nước lạnh:

- Nhưng không phải vừa rồi ngươi nói ý thức của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, ý thức lại chịu tải ký ức, như vậy kết quả thực nghiệm này không phải là để kiểm chứng cách nói của ngươi sao?

Cố ý dừng lại một lát, Thiên Đại Liên chuyện vừa chuyển:

- Hay là có một gia hỏa nào đó bị loại khỏi phạm trù người ngoài?

Tiến sĩ cắt miếng nghe vậy trầm mặc.

Hắn có thể nghe ra trong Thiên Đại Liên có hàm ý gì, quả thật có một số gia hỏa bị loại khỏi phạm trù người ngoài.

Gia hỏa kia chính là hắn, hoặc là nói hắn đã biến mình thành vô số tiến sĩ.

Nhưng sau khi tiến sĩ cắt miếng trầm mặc không có tức giận, hắn ngược lại cười cười, khẳng định với Thiên Đại Liên:

- Ngươi biết có một tin tức khác về chuyện này không.

Lúc này đến lượt Thiên Đại Liên trầm mặc, hắn vốn chỉ muốn thầm mắng tiến sĩ không phải người, không ngờ hắn lại nhìn ra.

Kể từ đó có bao nhiêu người cảm thấy xấu hổ.

Cũng may trước mặt không có ai so đo chút việc nhỏ này, chỉ nghe tiến sĩ cắt miếng phát ra cảm khái:

- Nhưng ta có thể hiểu được, người bỏ cuộc như ngươi vốn đã biết rất nhiều bí ẩn, trong trí nhớ của ngươi càng có liên quan đến chân tướng.

Khi nói chuyện hắn nhìn về phía Thiên Đại Liên, rốt cục nói ra mục đích hôm nay của hắn:

- Cho nên ta muốn làm một vụ giao dịch với ngươi.

Thiên Đại Liên nheo mắt lại, hắn cảm thấy hành động cắt miếng của tiến sĩ không giống như là thái độ nên có khi làm giao dịch.

Cho dù là ở thế giới nào, đối tượng uy hϊếp giao dịch đều sẽ giảm bớt ấn tượng.

- Ta từ chối.

Thiên Đại Liên không chút do dự đưa ra đáp án, chỉ nhìn đồ vật trong phòng thí nghiệm một cách đơn thuần thì hắn đã không thể đồng ý.

Tiến sĩ giống như đã sớm quen với việc Thiên Đại Liên từ chối, hắn thở dài:

- Ngươi cho rằng Lục Tịch biết ngươi không phải là đứa bé trong trí nhớ của hắn, hắn sẽ có cảm tưởng thế nào?

Đối mặt với vấn đề này, Thiên Đại Liên đã sớm có chuẩn bị, hắn ở trên xe đã nghĩ đến tiến sĩ lấy cái này áp chế hắn, hắn ép mình phải cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở tiến sĩ:

- Hắn đã sớm biết ta không phải là người mà hắn tìm kiếm.

Thiên Đại Liên từ đầu chí cuối đều hiểu mình không phải là đứa trẻ kia, đồng dạng hắn ở dưới chân núi gặp phải cũng không phải là Tán binh.

Tuy thân thể của người máy như hắn và Tán Binh hoàn toàn không giống nhau, nhưng lại đắp nặn bọn họ thành hai người.

Tán Binh vẫn từng làm Khuynh Kỳ Giả, nhưng cuối cùng hắn không còn là Con rối giẫm phải sa mà lạc, ngược lại, Khuynh Kỳ Giả cũng không thể trở thành người chấp hành ghế thứ sáu trong số các tộc nhân nguỵ nguyệt được.

Đột nhiên, Thiên Đại Liên phát hiện lời nói của tiến sĩ đúng là đúng, mỗi ý thức đều độc nhất vô nhị, giống như mỗi một phần ký ức, mỗi một đoạn kinh nghiệm không thể nào tái hiện hoàn toàn.

Lúc này, hắn lại nhìn tiến sĩ, kiên định nói ra câu nói kia:

- Ta không sợ hãi nói thẳng với A Tán, như vậy ngươi, thác lôi, ngươi có thể thừa nhận chân tướng sao?

Còn không phải là uy hϊếp sao, ai còn không giống.

Khí tràng của tiến sĩ lập tức xảy ra biến hóa:

- Ngươi biết rồi.

- Ta thì biết cái gì?

Thiên Đại Liên dùng một loại ngữ khí khó hiểu hỏi lại.

- Giấu giếm chân tướng không có lợi với ngươi.

Tiến sĩ cắt miếng ý chỉ đáp lại, chân tướng trong miệng hắn không phải chỉ về bí mật của thế giới này, mà là chân tướng của đạp bị sa, hắn tự giác ngàn dặm nghe hiểu được.



Nhưng mà Thiên Đại Liên lại trả lời chớp chớp mắt:

- Thật sao? Ta cảm giác ta đến đây là vì suy nghĩ cho Đông Phương.

Lần này hắn thật sự cười, mang theo chút ý vị điên cuồng:

- Đa Thác Tiên Sinh, ngươi không muốn nữ hoàng băng chi biết là ngươi vì tìm kiếm chân tướng nên mới đến đông gặp hàn thiên sao?

Không phải hắn không hiểu tiến sĩ đang nói cái gì, giống như hắn ám chỉ với tiến sĩ, chính là hắn không muốn thảo luận với tiến sĩ, bởi vì hắn đã sớm đưa ra quyết định khi nhắc tới Đan Vũ đối với Tán Binh.

Ngược lại là tiến sĩ, hắn thật sự chuẩn bị sẵn sàng sao.

Cho nên Thiên Đại Liên nhẹ giọng bổ câu:

- Nơi này đã đủ lạnh rồi.

Nói xong hắn nhớ tới cảm nhận được hàn ý ở cửa.

Lời này làm cho tiến sĩ ý thức được nói chuyện không thể tiếp tục tiến hành nữa.

Băng Chi Nữ Hoàng sẽ chấp hành quan chấp hành, hoặc là nói chỉ cần có thể đạt được mục đích, vị Thần Minh kia có thể làm ngơ quá trình hành động, nhưng điều kiện tiên quyết để làm ngơ và làm ngơ là hành động của bọn họ không thể làm trái lại.

Nếu đúng như Thiên Đại Liên nói, bí mật hắn biết đến có thể đưa tới thiên lý nhìn chăm chú, như vậy gần đây, cho dù là bản thể ra mặt cũng không xong việc.

Còn về chuyện Thiên Đại Liên có tổn thất gì thì nói một cách nghiêm túc thì hắn sẽ không có bất kỳ tổn thất nào.

Ngay lúc này, bầu trời đã nghiêng đi.

Tiến sĩ Ý cắt miếng nhận ra hắn xem thường Thiên Đại Liên, tố chất tâm lý của hắn tốt hơn so với dự tính của hắn.

Lúc này, nếu dùng thể nghiệm chưa tiêu hủy làm nội dung giao dịch thì chắc cũng không thể làm cho Thiên Đại Liên động lòng rồi.

Ý thức được mình lại thất bại một lần, tiến sĩ cắt miếng ở trong thất vọng hỏi ra vấn đề cuối cùng:

- Mục đích của ngươi là cái gì?

Mỗi một người khi hạ xuống đều sẽ đi vào thế giới này với một mục đích.

Căn cứ theo quan sát, mục đích thậm chí sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, thậm chí chuyển bọn họ thành một bộ phận của Đề Oát.

Ở điều kiện tiên quyết, người cắt miếng muốn biết ngàn dặm hàng thật giá thật, hắn lại muốn lấy được cái gì từ trên thế giới này.

- Có thể là đi bến tàu nấu chút khoai tây đi.

Sau khi Thiên Đại Liên quen thuộc với con đường suy nghĩ sâu xa thì quyết định trả lời.

Tiến sĩ cắt miếng sửng sốt, đáp án này làm cho hắn cho rằng mình bị xem thường.

Nhưng mà biểu tình của Thiên Đại Liên nói cho hắn biết đây là lời hắn nghĩ nhiều nhất, hắn không có ý tứ trêu chọc hắn.

Sau một thời gian trầm tư ngắn ngủi, tiến sĩ chắc chắn nói:

- Ngươi không có mục đích.

Thiên Đại Liên lại bày ra vẻ mặt không sao cả, chính là lúc này hắn cố ý nói:

- Chuyện này rất kỳ lạ sao? Một hai là phải hỏi ta về mục đích nói, ta rất muốn đánh ngươi, hôm nay ta chính là khó được đi ra ngoài một chuyến.

Khi hắn biết được có thể đi đến Đông thành thì đã rất cao hứng, hiện tại đã có rất nhiều khó chịu.

Nếu không phải chênh lệch thực lực với tiến sĩ thì Thiên Đại Liên cảm thấy mình không phải chỉ là nói ngoài miệng.

Nhưng nghĩ lại hắn nghĩ lại, phát hiện không phải mình chưa từng đánh qua.

Lúc trước sau khi tiến sĩ tiến vào thì hắn chính là mỗi ngày đi học.

Coi như là huề nhau.

Thiên Đại Liên thầm nghĩ, xem như đang suy nghĩ xem nên cắt miếng tiến sĩ nào, hắn thử hỏi:

- Có thể thả ta đi không?

Nhưng tiến sĩ cắt miếng không trả lời, hắn giống như đang tự hỏi chuyện gì đó.

Không có biện pháp, Thiên Đại Liên đành phải kiên trì chờ đợi, tuy hắn đã không sợ hãi nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nếu hắn có thể chọn thì hắn thật sự không muốn ở lại phòng thí nghiệm này thêm một khắc nào nữa.

Không biết vì sao, rõ ràng là Khí Thực Thực Thể mà tiến sĩ nói không có ý thức, Thiên Đại Liên vẫn cảm thấy chúng nó sẽ tỉnh lại!

Đây không phải là ảo giác, mà là một loại cảm giác, nó giống như có liên hệ không rõ với sự tồn tại của vật chứa hắn...

Thiên Đại Liên chậm rãi ngẩng đầu lên, cẩn thận lại nhìn những khí tức hình quả cầu kia.

Sau đó hắn nhìn thấy một đôi mắt mở ra.

Những con vốn đang ngủ say không biết từ khi nào tỉnh lại, chúng nó xuyên qua màn nước màu xanh da trời nhìn chăm chú vào tất cả những gì xảy ra trong phòng thí nghiệm, hai mắt không có bất kỳ thần thái nào kể hết rơi xuống trên người miếng cắt của tiến sĩ.

Tiến sĩ cắt miếng cũng cảm thấy được sự khác thường, vẻ mặt của hắn trở nên ngưng trọng, vài giây sau hắn trầm giọng nói với Thiên Đại Liên:

- Ngươi có thể đi rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »