Đến một đống nơi ở ở khu vực phía đông ngoại thành, Tán Binh đứng ở cửa sổ sát đất nghe cấp dưới phía sau báo cáo công tác gần đây nhất.
Ngoài cửa sổ là cảnh sắc băng tuyết tan rã, một phần cành lá đã từ trên thân cây bay ra, Tán Binh không tiếng động nhìn chúng nó, không biết vì sao hắn cảm thấy mùa xuân này làm cho người ta thích.
- Đại nhân, tư liệu về chuyện đạp phải cát, Đạo Thế Tam thừa hành cũng không có bao nhiêu lưu lại.
Đang báo cáo thì cấp dưới dừng một chút:
- Còn về chỗ của Ngu Nhân Các, bởi vì xảy ra quá sớm, khi đó tổ chức vừa mới thành lập, phòng hồ sơ không có quan hệ tương đương.
Nói đến đây, trên đầu tất cả cấp dưới đều là mồ hôi lạnh.
Từ mấy tháng trước, người lãnh đạo này của hắn không biết là đã xảy ra chuyện gì mà lại để cho bọn họ đi điều tra tư liệu về việc bị sa, chuyện này quả thực là làm khó bọn họ.
Đạo thê bị sa là một chuyện tức giận, sản xuất linh kiện và lưỡi dao hưởng lợi từ các nước, nhưng đó đều là chuyện quá khứ. Mấy trăm năm qua, bởi vì thế cục của Đạo thê chuyển biến xấu, Đạo thê bị sa là giao giới giữa Đạo thê và đảo Hải Kỳ mà hiện đã không còn nhiều, phần lớn thợ thủ công đều chuyển đến đảo Minh Thần.
Dưới tình huống như vậy, cấp dưới cho rằng hắn và thủ hạ của hắn căn bản tra không ra thứ gì hữu dụng.
Hồi tưởng lại công việc mà mình vất vả làm mà không có tác dụng, trong lòng đám người đứng ở giữa phòng sinh ra một câu oán hận.
- Không phải nữ sĩ đang ở đạo thê sao? Các ngươi tìm nàng hỏi xem, nàng đang đóng quân ở gần núi, nhà máy Tà Nhãn cũng ở trên đảo Bát Uấn.
Tán Binh biết bản lĩnh của thuộc hạ lớn bao nhiêu nên nhân từ nhắc nhở hắn, chỉ là một con đường khác.
Ai ngờ cấp dưới nghe thấy lời này trầm mặc, qua nửa phút hắn mới hạ giọng nói:
- Đại nhân, trong lúc ngài ra nhiệm vụ, Nữ Sĩ đại nhân đã làm nhà máy thất bại.
- Cái gì? Thất bại?
Tán Binh hơi có chút kinh ngạc xoay người, hắn nhớ rõ lần trước ở Đạo Thê vẫn là hắn giúp nhà máy Tà Nhãn của nữ sĩ làm xong công việc, hơn nữa là ở gian nhà xưởng kia gặp phải bát trọng Thần Tử, từ tay nàng bắt được Thần Chi Tâm.
- Đúng vậy, nghe nói là tài liệu, Đạo Thê bên kia không thể cung cấp tài liệu chế tạo mắt tà.
Cấp dưới giải thích.
Tán Binh biết là bởi vì không thể cung cấp tài liệu nên không nhịn được cười nhạo một tiếng, sau đó hắn nhàn nhạt nói:
- Vậy từ bỏ tuyến này đi, nếu nhà máy Tà Mắt không hoàn thành, đi tìm nữ sĩ cũng vô dụng.
Không lấy được tài liệu, ý là kế hoạch của nữ sĩ thẩm thấu đạo thê cao tầng cuối cùng không thành công, giám định và thiên lãnh chấp hành không hoàn toàn đầu nhập vào Ngu Nhân Các.
Lại cười cười, Tán Binh cũng coi như hiểu tại sao nữ sĩ này lại oán giận hắn nhiều như vậy, mấy tháng này đưa tin tới đều là nghi ngờ hắn, hợp lại là giận chó đánh mèo.
Xem ra cô gái mà hắn làm khổ hơn cả báo cáo nhiều không ít.
Nhất thời, Tán Binh lại thưởng thức mình hơn vài phần.
Nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài, hắn nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, chuẩn bị tiễn cấp dưới Cổ gia rời khỏi.
Đúng lúc này, cấp dưới có lòng đột nhiên đặt câu hỏi:
- Tán Binh đại nhân, thì ra ngài điều tra Sa Ngã là vì muốn trợ giúp nữ sĩ đại nhân sao?
Hắn không ngờ lại còn có một tầng này, điều này làm cho hắn cảm giác công việc của mình quả thật rất quan trọng.
Đạp bị sa có thể ở lại thành trung tâm tinh luyện của đạo thế nghiệp, không rời khỏi Ngự Ảnh Lô Tâm, mà điều khiển Ngự Ảnh Lô Tâm là lực lượng mà tuý thần để lại.
Nhưng mà lực lượng mà tuý thần để lại không chỉ là điều khiển lực lượng của Ngự Ảnh Lô Tâm, mà còn để lại rất nhiều cốt tuỷ cùng loại với khoáng thạch tinh hóa.
Những tinh lọc cốt tuỷ kia chính là tài liệu chế tạo mắt quỷ... Tất cả đều nói thông.
Sau khi cấp dưới hỏi xong, không cần chờ Tán Binh trả lời, chỉ lo tự mình nghĩ ra một logic liên, để cho bọn họ điều tra về Tán Binh, coi như là vì trợ giúp nữ sĩ thành lập nhà máy Mắt tà.
Đáng tiếc là bởi vì công việc bên ngoài của Tán Binh kéo dài quá lâu, tin tức không thuận tiện, dẫn tới nhà máy mà hắn không biết Tà Nhãn không mở được.
Não bổ đến đây, cấp dưới thật sự cảm thấy vị cấp trên này của hắn thật sự là tận tâm tận trách, là nhóm cấp dưới như bọn hắn không kịp thời nhắc nhở.
Suy nghĩ này lại làm cho cấp dưới cảm thấy mình còn chưa đủ cẩn thận trong phương diện công việc, thế nhưng lại bắt đầu tự trách mình, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của Tán Binh trở nên khó coi.
Tán Binh nhìn chằm chằm vào cấp dưới đầy mặt tự trách, rất muốn chất vấn bọn hắn trong khoảng thời gian mình không ở đây, có phải không để ý đến việc bọn hắn giao nhiệm vụ hay không.
Nhưng cũng có nghĩa là những người này không nhìn thấy rõ ý đồ thật sự của hắn.
Không biết nên cao hứng hay tức giận, Tán Binh phát ra một tiếng hừ lạnh, không trả lời chính diện, chỉ dùng một loại ngữ khí không vui nói:
- Không tính là trợ giúp nữ sĩ, ta chỉ là muốn điều tra.
Hắn thật sự không có ý định giúp nữ sĩ, hoặc là nếu không phải nhiệm vụ vai hề thì hắn căn bản không thèm để ý kế hoạch của nữ sĩ là cái gì.
Thuộc hạ cũng hiểu rõ tính cách của Tán Binh, hắn không hề nghi ngờ lời nói của Tán Binh, vội vàng cúi đầu nói là mình nghĩ quá nhiều.
Trên thực tế, trong lòng hắn đã hoàn toàn nhận định vị cấp trên này của hắn là vì giúp một vị quan chấp hành khác nên mới phái bọn họ điều tra.
Một khi đã nhận định cái gì thì rất khó có thể thay đổi được.
Cũng may là Tán Binh không muốn thay đổi suy nghĩ của thuộc hạ, hắn nhíu mày lại kêu thuộc hạ của hắn không mau rời khỏi.
Đều đã đến lúc này, nếu hắn còn ở lại sẽ làm chậm trễ việc ăn cơm của hắn.
Thuộc hạ không dám ở lâu, hành lễ xong liền xoay người đi ra cửa, đang lúc hắn mở cửa muốn đi ra ngoài thì lại nhìn thấy cửa có người.
- Các ngươi đã tính toán xong rồi.
Thiên Đại Liên giữ cửa thân thiện hỏi cấp dưới.
Hắn cúi đầu nhìn Thiên Đại Liên, cấp dưới nhớ tới gần đây quả thật có đồn đãi nói Tán Binh từ phòng thí nghiệm tiến sĩ mang đi một vật thí nghiệm, điều này làm cho hắn cả người căng thẳng, ánh mắt nhìn Thiên Đại Liên không giống như là nhìn nhân loại, ngược lại giống như là nhìn vũ khí mang tính hủy diệt.
Ngàn Đại Liên không hiểu tên cấp dưới như Tán Binh nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm thấy hắn giống như rất khẩn trương.
Vì vậy hắn chủ động mở đề tài lần nữa:
- A Tán ở trong đó sao?
Hắn mới từ trong một gian thư phòng khác đi ra, tiện đường tới tìm Tán Binh đi nhà ăn.
- A Tán?
Thuộc hạ lặp lại từ này, tiếp theo hắn đột nhiên run lên vài cái.
Vừa vặn từ trong phòng truyền đến âm thanh của Tán Binh:
- Liên?
Thuộc hạ nghe âm thanh của thuộc hạ khác với trước đây, lại đột nhiên run rẩy.
Thiên Đại Liên nhìn thấy mặt nạ che ở trước cửa cũng không nhịn được kinh ngạc và sợ hãi, không khỏi cảm thấy lo lắng cho tâm lý của hắn đang rất tốt.
- À, đã nói xong rồi.
Thuộc hạ từ trong các loại suy đoán lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời vấn đề ngàn dặm.
- Vậy ngươi đi thong thả đi.
Ngàn Đại Liên cũng không giữ lại.
Thuộc hạ như được đại xá nhanh chóng lui ra khỏi cửa, đi được vài bước hắn cong người lại, sau đó tiếng bước chân của hắn trở nên hỗn loạn, giống như là tăng tốc độ chạy lên.
Ngàn Đại Liên không nhịn được nhìn lướt qua phương hướng bước chân truyền đến, cho rằng không đến mức phải đi.
Ngày bình thường, hắn thấy những cấp dưới của Tán Binh cũng không như vậy.
- Lá gan của hắn tương đối nhỏ, nghĩ lại nhiều lần, khó tránh khỏi sẽ tự làm mình bị dọa sợ.
Những lời của Tán Binh vang lên bên tai Thiên Đại Liên.
Thiên Đại Liên nghe tiếng nhìn về phía bên cạnh, phát hiện không biết khi nào Tán Binh mới đi vào cửa.
- Nhưng mà như thế này
Thiên Đại Liên thuận miệng tiếp một câu, hắn cảm thấy so với nội dung nói chuyện phiếm thì thái độ của Tán Binh vẫn làm người ta kinh ngạc hơn.
Cái này giống như một giây trước còn thảo luận với cấp trên, giây tiếp theo cấp trên đột nhiên móc di động ra, kêu meo meo với màn hình.
Thiên Đại Liên đặt mình vào hoàn cảnh người khác đổi vị tự hỏi, hắn cũng sẽ có chút sợ hãi.
Nhưng mà Thiên Đại Liên không ngờ rằng trên thực tế là hắn đã doạ chết tên thuộc hạ kia.
Theo thuộc hạ đoán, Thiên Đại Liên là vũ khí bí mật do Ngu Nhân Chúng bồi dưỡng ra, nếu hắn đi chậm một chút nữa nói không chừng sẽ không thấy được mặt trời của ngày mai.
- Được rồi, không cần lo cho hắn, chúng ta đi ăn cơm đi.
Tán Binh dùng một loại miệng lưỡi không thèm để ý nói với Thiên Đại Liên.
Theo hắn thấy, so với lo lắng cho một Ngu Nhân Chúng thì không bằng đi ăn cơm.
Thiên Đại Liên cũng lấy lại tinh thần, hắn bước ra ngoài đi cùng Tán Binh tới nhà ăn, không thèm nghĩ tới tại sao tên Ngu Nhân Chúng kia lại sợ hãi như thế.
- Lại nói tiếp, ngươi xác định ngươi muốn đi học sao?
Tán Binh lại hỏi một lần chuyện mà lúc ăn sáng Thiên Đại Liên đã nhắc tới.
- Ừm, mỗi ngày ở đây cũng không có gì làm.
Thiên Đại Liên nói xong cảm giác giống như lịch sử lặp lại, lúc trước hắn đi đảo Minh Thần cũng chỉ là đi học, đi đi lại lại.
Tán Binh trầm tư một lát, tiếp theo hắn nói:
- Ta có thể mời lão sư tới dạy ngươi.
Không suy nghĩ nhiều, Thiên Đại Liên kiên định cự tuyệt:
- Không cần phiền phức như vậy, ta chủ yếu là muốn tiếp xúc bên ngoài nhiều hơn một chút.
Bản chất của hắn là muốn đi ra bên ngoài, tìm kiếm một cơ hội xem thử có thể gửi một tin nhắn ra ngoài hay không.
Ở trong đại trạch này một thời gian dài như vậy, hắn nghĩ kỹ cảm giác kỳ quái mà hắn cảm giác được sau khi tỉnh lại là cái gì.
Nếu như hắn được Tán Binh nuôi dưỡng trong nhà thì nơi này với hắn mà nói chính là chỗ ở, không bằng nói là một cái l*иg sắt vô hình.
Không ai quy định hắn không thể đi ra ngoài, nhưng không ai sẽ thả hắn đi ra ngoài.
Loại cảm giác này thật sự không thoải mái, thúc đẩy hắn bức thiết muốn đổi nơi sinh hoạt.
Hồi Đạo Thê là tạm thời không cần nghĩ, Tán Binh hứa hẹn dẫn hắn qua đó, hắn nhắc lại sẽ có vẻ quá nóng vội.
Cho nên Thiên Đại Liên nghĩ tới nghĩ lui hắn lại nghĩ đến chuyện đi ra ngoài học lấy cớ này. Tuy hắn biết đó là con đường nhỏ ỷ lại, cùng với việc xếp thứ sáu của công ty Ajax là một trong sáu vị kim bài đẩy mạnh tiêu thụ, nhưng hắn thật sự là không tìm ra được lý do để đổi thành công ty khác.
Nghĩ đến đây, Thiên Đại Liên hơi đổi tầm mắt, nhìn về phía Tán Binh không hề có ngôn ngữ bên cạnh.
Mãi cho đến khi đi đến căn phòng có phong cách của Đạo Thê, hắn mới nghe thấy tiếng Tán Binh hỏi:
- Liên, ngươi muốn rời khỏi sao?
Trái tim của Thiên Đại Liên lập tức chìm xuống, tuy hắn đã chuẩn bị trả lời loại vấn đề này, nhưng thật sự phải đối mặt thì vẫn không khỏi có chút sợ hãi.
Nói đến cùng, tán binh và Khuynh Kỳ Giả là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, tính cách hoàn toàn trái ngược.
Rõ ràng là không sai biệt lắm, nhưng cho dù là dùng từ hay là khí tràng của Tán Binh cũng đều có sức áp bách hơn.
Thiên Đại Liên tĩnh tâm, lắc đầu trong áp lực từ Tán Binh:
- Không phải, chúng ta có thể dọn qua đó đi.
Nói xong hắn cố ý tạm dừng một chút:
- Nếu ngươi thuận tiện nói.
Đối mặt với lời nói của Thiên Đại Liên, Tán Binh thở dài, tiếp theo hắn cười nói:
- Ý tưởng này không tệ, vừa vặn chuyển đến Đông Thành cũng tiện cho ta hơn một chút.
Tổng bộ của Ngu Nhân Chúng ở đến Đông Chủ thành, với hắn mà nói, dọn qua đó sẽ tiết kiệm không ít thời gian.
- Đến lúc đó, hai người chúng ta thuê một căn nhà là đủ rồi.
Thiên Đại Liên thấy Tán Binh thoải mái, không nhịn được quy hoạch lại.
- Không cần, ta ở trong Đông Thành có dinh thự.
Tán Binh mở cửa đồng thời dùng ngữ khí bình đạm nói.
Mỗi một vị quan chấp hành đều có chỗ ở trong Đông thành, hắn cũng không phải là ngoại lệ, nhưng hàng năm hắn đều ở vực sâu chưa từng đi xem qua.
Nếu có thể lợi dụng thì cũng coi như là phế vật lợi dụng. Tán Binh mặt không thay đổi nghĩ, dự định quay đầu phái người quét tước sạch sẽ phòng ở.
Lúc này hắn ý thức được lại một vấn đề.
Nhìn Thiên Đại Liên, hắn rất có hứng thú hỏi ra vấn đề mình nghĩ đến:
- Các ngươi đi Minh Thần đảo cũng là vì đi học sao?
Thiên Đại Liên nghe thấy lời của Tán Binh, nhất thời có loại ảo giác như bị bắt bao vây, hắn dời ánh mắt đi:
- Đúng vậy.
- Vậy ngươi học được cái gì ở Minh Thần Đại Xã không?
Tán Binh tiếp tục hỏi.
- Ngoại trừ một ít chương trình học văn hóa ra thì ta còn học bói toán và vận dụng Nguyên Tố Lực, nhưng mà sau này hai người đều không tinh thông.
Thiên Đại Liên là công đạo sự thật.
Bói toán là học theo những nữ vu khác, Nguyên Tố Lực ứng dụng là chỉ điểm tâm huyết dâng trào của bát trọng thần tử.
Bởi vì các nữ vu có công việc, nên các thần tử cấp tám đã giao việc quản lý Thần Xã và dạy học cho người của Khuynh Kỳ, sau đó một lòng nhào vào tám việc, dẫn tới hai hạng việc học của hắn đứt quãng.
Thiên Đại Liên ngồi vào trước bàn ăn, nhìn thịt cá trên bàn, bỗng nhiên cảm thấy mình thật yếu.
Tán binh ngồi đối diện hắn nói ra những lời thật lòng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, trầm tư một lát sau nói:
- Ta có thể dạy ngươi ứng dụng Nguyên Tố Lực.
- Vậy thì tốt quá rồi.
Thiên Đại Liên không ngờ rằng Tán Binh nguyện ý dạy hắn, rất là vui sướиɠ.
Mà đồng ý dứt khoát đã làm tán binh cảm thấy hài lòng, lại làm hắn cảm thấy học tập và tiếp xúc với bên ngoài Thiên Đại Liên cũng không tệ, như vậy có thể làm lực lượng hắn sử dụng càng tốt hơn.
Mặc dù là có Thần Chi Nhãn, sử dụng Nguyên Tố Lực cũng phải trải qua luyện tập lâu dài mới có thể thuần thục.
Hơn nữa có được lực lượng vốn là một chuyện đáng được ăn mừng, làm theo cách trái ngược, ngăn cản lực lượng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Vâng, ý tưởng này của hắn, Tán Binh nắm chặt chiếc đũa đề nghị:
- Buổi chiều ta có việc, Liên, ngươi muốn đi Đông Thành dạo một chút hay không, lúc trước ta đã xem nhẹ chuyện này, hiện tại ngẫm lại, là không nên để ngươi vẫn luôn ở lại đây.
- Thật sự như vậy sao?
Thiên Đại Liên không hề che giấu nụ cười của mình.
Bộ dáng này của hắn làm cho Tán Binh hối hận, chính là nói ra hết lời, hắn không thể đổi ý, chỉ có thể dặn dò một câu nhớ kỹ không được trở về quá muộn.
Thiên Đại Liên dùng sức gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ trở về sớm một chút.
cưỡng chế hối hận, Tán Binh không cần phải nhiều lời nữa, cùng Thiên Đại Liên ăn xong bữa cơm này, sau đó nhìn hắn thay quần áo muốn đi ra cửa.
Một màn này làm cho Tán Binh cảm giác mình giống như là tự tay mở ra cánh cửa l*иg sắt.
Bởi vì trong lòng đều đi ra cửa đi dạo phố nên Thiên Đại Liên không nhận thấy được cảm xúc của Tán Binh biến hóa, hắn bước lên xe vẫy vẫy tay với Tán Binh:
- Ta đi đây.
- Ừm, chơi vui vẻ.
Tán Binh cũng vẫy vẫy tay theo.
Đợi chiếc xe chạy ra khỏi cửa chính, biểu hiện ôn hòa của Tán Binh kia mới lạnh lùng biến thành ghế quan thứ sáu của chúng nhân.
- xế chiều còn có người tới báo cáo.
Tán Binh dặn dò người hầu đang đi theo:
- Bọn họ tới rồi, hình như còn đi thư phòng phía nam tìm ta.
Người hầu nhìn thấy thái độ của Tán Binh chuyển biến thì thấp giọng đồng ý.
Tán Binh nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn, lập tức xoay người trở lại phòng trong.
Không biết vì sao hắn cảm thấy đi đạo thê sớm một chút cũng không tệ, ít nhất không cần phải ứng phó nhiều đồng liêu còn có thuộc hạ đầu óc không linh quang như vậy.
Hơn nữa hắn rất muốn biết, sao Khuynh Kỳ Giả lại lấy được bao nhiêu tin tức từ chỗ Đan Vũ.
Tán Binh bước chậm lại, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra xa, tiếp theo ánh mắt của hắn trầm xuống, hắn hy vọng mình thức thời, ngoài nói tin tức cho hắn thì sẽ không có tâm tư khác.
Hắn nguyện ý để cho đứa trẻ kia đi ra ngoài dạo một chút, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong này.
Bên kia chạy trên xe, không biết Tán Binh suy nghĩ ngàn dặm có thể đi đến Đông Thành hay không?
Lúc trước, Đạo Thế thành đã làm hắn kinh diễm, không thể so với bản đồ cực hạn trong trò chơi, thành thị mà hắn nhìn thấy đều phi thường xinh đẹp, thế cho nên hắn âm thầm nghĩ chờ lớn hơn một chút sẽ đi quốc gia khác nhìn xem.
Nhưng theo chiếc xe chạy đi, hắn phát hiện có gì đó khác thường.
Hình như không phải là xe từ thành Đông đi.
Thiên Đại Liên lập tức nhíu mày, ngay khi hắn muốn hỏi người hầu đi theo là đi đâu thì chỉ thấy tên người hầu kia đưa ra một phong thư mời.
- Xin tha thứ cho chúng ta đường đột, nhưng chủ nhân muốn gặp ngươi.
Người hầu cầm thư mời, lạnh nhạt nói với Thiên Đại Liên.
Không có ai đáp lại, Thiên Đại Liên lãnh mặt tiếp nhận thư mời.
Sau khi mở ra, hắn nhìn thấy một phong thư viết tay, nội dung bên trong rất đơn giản, chính là mời hắn đi làm khách.
Thiên Đại Liên nhanh chóng xem xong, ánh mắt cuối cùng dừng ở mặt dưới.
Tiến sĩ.
lặp lại xưng hô này, Thiên Đại Liên phát hiện mình lại không cảm thấy kỳ quái.
- Chúng ta bao lâu mới tới được?
Thiên Đại Liên ngẩng đầu hỏi tên người hầu kia.
Người hầu không trả lời.
Thiên Đại Liên thấy hắn không nói lời nào cũng lười hỏi tiếp, hắn đặt thư mời sang một bên, không tiếng động nhìn phong cảnh không giống với Đạo Thế, đồng thời suy nghĩ làm sao ứng đối với tiến sĩ.
Hắn cho rằng lần này mời hắn đại khái chính là cắt miếng tiến sĩ, bản thể hẳn là sẽ không tới gặp hắn.
Lúc này, Thiên Đại Liên phát hiện rằng dọn đi là một lựa chọn không tồi, ít nhất có thể thoát khỏi sự giám sát đến từ các quan chấp hành khác.
Căn cứ theo quan hệ đồng sự tốt đẹp mà Thiên Đại Liên thông qua để chấp hành nhiệm vụ trong nhà, hắn đoán rằng hiện tại căn nhà kia không chỉ có một quan chấp hành sắp xếp thành tai mắt, mà cấp dưới của Tán Binh cũng có người chuyên thu thập tình báo về các đồng liêu khác.
Không biết tại sao Thiên Đại Liên lại nghĩ đến việc toàn thể quan chấp hành video quan điểm lần đầu bại lộ, hắn còn nhớ rõ cảm giác thân thiết của mình khi nhìn thấy công tử ở trong.
Thật sự là rất khó không thân thiết, mỗi khi đối mặt với vực sâu khác nhau, hắn đều sẽ lấy ra vạn đạt quốc tế tương đương.
Hình ảnh đánh vào vực sâu hiện lên ở trước mắt, Thiên Đại Liên hít sâu một hơi lại phun ra.
Đột nhiên hắn biết mình nên làm như thế nào.
Nếu tiến sĩ tới tìm được thì tất nhiên là biết được bí mật gì đó.
Căn cứ theo lời nói của tiến sĩ đêm đó, khi hắn được đối phương đưa đồ vật chữa khỏi, vậy thì trong lúc trị liệu, nói không chừng tiến sĩ đã phát hiện trên người hắn có bí mật gì đó chưa được cởi bỏ.
Sở dĩ Thiên Đại Liên cho rằng không cởi bỏ là bởi vì nếu tiến sĩ đã biết bí mật là cái gì thì hắn sẽ không nắm lấy cơ hội tới tìm hắn.
Yên lặng suy đoán, Thiên Đại Thương cảm giác được hắn không bị động như trong tưởng tượng.
Hắn đang tập luyện ý tưởng này để diễn xuất hành động tiếp theo cho tốt.
Nhưng rất nhanh, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cùng loại với phòng thí nghiệm.
- Đến đây, mời ngài xuống xe.
Người hầu nhắc nhở nói.
Thiên Đại Liên không để ý đến hắn, một mình đi xuống xe.
Sau khi hắn xuống xe, chiếc xe chậm rãi chạy đi.
Ngàn Đại Liên bị giữ ngẩng đầu nhìn về phía phòng thí nghiệm cách đó vài bước, lúc này cửa lớn của nó mở ra, giống như tín hiệu hoan nghênh hắn tiến vào.
Phòng thí nghiệm bởi vì xây ở mặt sau núi, cho nên tuyết đọng ở đây không bị tan chảy, không khí cũng lạnh hơn một ít.
Thiên Đại Liên kéo kéo áo choàng rắn chắc trên người, sau đó chậm rãi đi vào phòng thí nghiệm.
Nhưng mà vừa mới đi vào trong cửa, cửa phía sau đã lập tức đóng lại, ánh sáng cũng theo đó trong nháy mắt biến mất.
Thiên Đại Liên không kịp đề phòng bị bóng tối bao phủ, theo bản năng dừng bước, cảnh giác nhìn xung quanh.
- Phịch...
Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Ánh sáng từ bốn phương tám hướng rải lại.
Thiên Đại Liên lập tức nhắm mắt lại tránh né ánh sáng mạnh, chờ vài giây sau hắn dần dần thích ứng mới chậm rãi mở mắt ra, sau đó hắn nhìn thấy một màn suốt đời khó quên.
Trong phòng thí nghiệm cao khoảng hơn mười mét có đầy ống dẫn và vật chứa chất lỏng.
Đôi mắt hắn bỗng nhiên trợn to, ngàn đại liên như trụy băng, ở trong tầm mắt của hắn có thể đạt được là vô số vật chứa ngâm ở trong đó, chúng nó lơ lửng trên không trung giống như ngủ rồi.