- Không phải, ta cảm giác ngươi hẳn là nên gặp mặt Giả Thiên Kỳ.
Đáp án ngàn dặm đột nhiên không kịp dự phòng làm gián đoạn cảm xúc tiêu cực lan tràn của Tán Binh, làm cho hắn hơi ngơ ngẩn.
Cho nên không phải hắn muốn trở về bởi vì Khuynh Kỳ Giả ở Đạo Thê, mà là muốn cho bọn họ gặp mặt một lần?
Tán Binh nghĩ như vậy, bất tri bất giác tình cảm vốn đang bực bội và phẫn nộ lặng yên không một tiếng động giấu đi, lúc này hắn lại nhìn thấy ngàn dặm chờ đợi hắn trả lời, hắn không khỏi thở dài, dùng ngữ khí ôn hòa giống như trước hỏi:
- Sao ngươi lại nghĩ như vậy, là bởi vì chúng ta lớn lên giống nhau sao?
- Đương nhiên rồi.
Thiên Đại Liên lập tức nói, cùng lúc đó trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn là Tán Binh không tức giận.
Trước nay hắn luôn suy nghĩ xem nên nói chân tướng của 500 năm trước cho Tán Binh như thế nào, sau đó hắn phát hiện trước mặt hắn tốt nhất đừng nói, nếu không lấy tính cách của Tán Binh, sau khi hắn biết chân tướng thì nhất định sẽ đi tìm tiến sĩ liều mạng.
Thực lực của tiến sĩ 500 năm trước có lẽ không bằng Tán Binh, nhưng bây giờ đã có thể nói là khó mà.
Cho nên tốt nhất là sau khi trở về Đạo Thê lại nói những chuyện kia cho Tán Binh, tốt nhất vẫn là để cho Khuynh Kỳ Giả tới nói.
Tán Binh có thể không tin bất cứ ai, nhưng hắn vẫn có thể tin tưởng một mình khác.
Thiên Đại Liên phân tích nơi này, quyết định lại mạo hiểm một lần nữa.
- Đúng rồi, ta nhớ tới một chuyện, ngày đó ở Ảnh Sơn, ta vừa thấy ngươi đã muốn hỏi.
Thiên Đại Liên nói nơi này cố ý dừng lại.
- Có chuyện gì?
Tán Binh rất là tự nhiên nói, hắn cũng nhớ rõ ngày đó Thiên Đại Liên giống như có chuyện muốn nói với hắn.
Ngưng sự khẩn trương trong lòng, Thiên Đại Liên nói:
- Ngươi biết Đan Vũ tiên sinh không?
Vẻ mặt của Tán Binh trầm xuống, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục như thường, giống như một trận sấm lướt qua, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
- Liên, sao ngươi lại cảm thấy ta quen Đan Vũ?
Tán Binh đưa ra hỏi lại, không trực tiếp đưa ra đáp án.
- Bởi vì ta đã gặp qua Đan Vũ tiên sinh ở Minh Thần Đại Xã, hắn mang đến một tin nhắn, nói hắn trong lúc vô tình nhìn thấy rất giống với người của Khuynh Kỳ.
Thiên Đại Liên nửa là nói dối nửa là nói thật.
Những lời này chỉ là một nửa câu nói thật, hắn đã gặp qua Đan Vũ ở Minh Thần Đại Xã, nhưng nửa câu sau là giả, Đan Vũ đến Minh Thần Đại Xã mới biết được có một khôi lỗi khác giống với Khuynh Kỳ Giả.
Nhưng nói dối có khi cũng có thể phát huy tác dụng, Thiên Đại Liên chỉ thấy sau khi tán binh nhận được tin tức này thì đôi mắt lập tức trợn to, giống như là bị hiện thực trầm trọng nào đó đánh trúng.
Thật xin lỗi, ta cũng không muốn nói dối.
Thiên Đại Liên yên lặng xin lỗi Tán Binh, hắn không muốn lừa gạt đối phương, nhưng hắn thật sự là không có cách nào để giải thích, vì sao hắn lại nhắc tới Đan Vũ, đó hẳn là một người bình thường không quen biết Tán Binh.
Nhớ lại ngày đó, khi gặp mặt ở Minh Thần Đại Xã và Đan Vũ, Thiên Đại Liên chỉ cảm thấy giống như đã trải qua mấy đời.
Hắn không khỏi nghĩ đến, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia thì vận mệnh của Tán Binh sẽ đi đến đâu.
Nhưng trên thế giới chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu như chuyện gì đó đã không thể thay đổi được thì khi chân tướng quá khứ có thể phát huy ra giá trị lớn nhất.
Thiên Đại Liên khẽ cắn môi, hắn tiếp tục nói với Tán Binh đang đắm chìm trong khϊếp sợ:
- Cho nên ngày đó ta thấy ngươi, rất tò mò ngươi có phải người kia hay không, dù sao ngươi cũng giống với Khuynh Kỳ Giả như vậy.
Những lời này làm cho tán binh như tỉnh mộng, đôi mắt của hắn lập tức nhìn về phía Thiên Đại Liên, sau đó chỉ nghe hắn gằn từng chữ một hỏi:
- Ngươi xác định, ngươi đã gặp qua Đan Vũ ở Minh Thần Đại Xã?
Vẻ mặt của Tán Binh tối tăm không rõ làm cho Thiên Đại Liên cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn vẫn gật đầu:
- Đúng vậy, khi đó Đan Vũ tiên sinh còn nói với ta, hắn mất tích là bị bắt, hắn là bị người khác ám toán...
Câu nói tiếp theo của Thiên Đại Liên đã làm cho Tán Binh nghe không rõ, quanh quẩn bên tai hắn chỉ có câu hắn mất tích là bị bắt.
Đột nhiên, Tán Binh rất muốn cười.
Nhưng trước mặt ngàn người, cuối cùng hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, khắc chế phần vui sướиɠ kia.
- Ta biết Đan Vũ.
Tán Binh đưa ra đáp án, đồng thời cũng cắt đứt câu nói lắp bắp của Thiên Đại Liên.
Tán Binh cũng là ở thời điểm này ý thức được hắn đã bị dọa sợ đến mức nào.
Vì vậy hắn lại hạ thấp giọng:
- Ta nghe được tin tức của Đan Vũ có chút kích động, ừm, ngươi có thể nói với ta, ngoại trừ nhìn thấy ta, Đan Vũ còn đã nói với ngươi cái gì không?
Không ngờ mình lại biểu hiện sợ hãi rõ ràng như vậy, Thiên Đại Liên có chút ngượng ngùng, hắn ngồi thẳng người dậy, sau đó uống nước trà vừa ấm áp vừa nhuận yết hầu, nói ra hết những chuyện đã trải qua với Đan Vũ.
Nhưng trong lời giảng hắn nói ai che mắt ngươi là tiến sĩ giả trang, hắn đã chờ tới rồi, do Khuynh Kỳ Giả tự mình báo cho Tán Binh, hoặc là Tán Binh có thể điều tra ra ngọn nguồn điều tra ra kẻ đứng sau sự kiện giẫm phải cát là tiến sĩ.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, trên thực tế Thiên Đại Liên không cho rằng còn có thể điều tra ra cái gì nữa.
Mấy trăm năm qua đi, lấy thủ đoạn của tiến sĩ thì có lẽ đã sớm phá hủy toàn bộ chứng cứ thảm họa mà mình từng gây ra.
Trong lòng Liễu Không phát ra một tiếng thở dài, Thiên Đại Liên nói xong một câu cuối cùng:
- Bát trọng cung tư phái người tìm được Đan Vũ tiên sinh, mang hắn về Minh Thần Đại Xã, ta cũng nhìn thấy hắn lúc đó.
Khi Thiên Đại Liên Âm vừa dứt, trong phòng cũng rơi vào yên tĩnh.
Nhân cơ hội này, Thiên Đại Liên lại rót cho mình một chén trà, thuận tiện ăn điểm tâm bày trên bàn.
Chờ hắn ăn hết mấy thứ điểm tâm này đến món điểm tâm khác thì lại nghe thấy Tán Binh mở miệng lần nữa:
- Ta hiểu rồi, ta sẽ nhanh chóng trở về Đạo Thê với ngươi.
- Hả?
Ngàn dặm đại liên chớp chớp mắt.
- tốn không ít thời gian, Liên, ngươi có thể từ từ được không?
Tán Binh nhẹ giọng dò hỏi.
Thiên Tứ Đại Liên vội vàng ăn xong một ngụm điểm tâm cuối cùng trả lời:
- Đương nhiên là không thành vấn đề.
Chuyện này tốt hơn hắn dự đoán quá nhiều rồi, hắn còn tưởng rằng phải khuyên nhủ Tán Binh, hoặc là sử dụng thủ đoạn khác, không ngờ lại thành công, còn về chuyện tiêu hao thời gian sau này, hắn hoàn toàn có thể chờ đợi.
Nhưng nghĩ lại, Thiên Đại Liên lại cảm thấy không công bằng đối với Khuynh Kỳ Giả, rõ ràng hắn đã rời khỏi đây lâu như vậy.
Ngay khi Thiên Đại Liên đang do dự không biết có nên hỏi Tán Binh xem có thể đưa hắn trở về trước hay không thì hắn nghe thấy Tán Binh nói:
- Liên, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết những chuyện này.
Thiên Liên Đại Liên đang ấp ủ lời nói bị tách ra, môi của hắn giật giật, sau đó từ bỏ đến bên miệng nói, khẽ cười một tiếng đáp lại:
- Không cần phải cảm ơn.
Nói xong hắn cảm thấy chưa đủ, chợt bổ câu:
- Ngày đó ngươi cũng đối với ta như thế.
- Đúng vậy, làm người nhà thì không cần thiết quá khách khí.
Tán Binh lại cười cười, tiếp theo hắn quay đầu nhìn về phía giá đồng hồ nói:
- Thời gian này, nên ăn cơm rồi.
Đúng là cảm thấy đói bụng rồi, Thiên Đại Liên không từ chối, chỉ là đối mặt với việc phải đi giải tán binh đoàn, hắn không nhịn được hỏi:
- Ngươi không ở lại cùng nhau ăn sao?
Tán Binh biểu hiện ra ngoài ý muốn không rõ ràng, hắn lại ngồi xuống hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn cùng ta ăn cơm sao?
Hắn vốn cảm thấy bọn họ còn chưa quen thuộc, hơn nữa trong lời nói hắn làm Thiên Đại Liên biểu hiện ra sợ hãi, cho nên đối phương hẳn là sẽ không muốn ở cùng hắn.
Điều này giống như bản năng tránh lợi của động vật nhỏ.
Nhưng mà ý tưởng của Thiên Đại Liên và Tán Binh cho rằng có sự chênh lệch rất rõ ràng.
Chỉ thấy hắn nghiêng nghiêng đầu:
- Vì sao không nghĩ?
Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, chẳng lẽ còn có nguy hiểm gì nữa hay sao?
Sau khi lựa chọn nói dối, Thiên Đại Liên Giáp cảm thấy hổ thẹn, hắn biết ai bỏ ngươi làm tiến sĩ giả trang, nhưng hắn lại lấy danh nghĩa là hắn tốt, không nói ra.
Nếu sau này bị Tán Binh biết được, đại khái sẽ cảm thấy bị phản bội.
Trong lòng hắn trở nên trầm xuống, giống như đã nhìn thấy tương lai, cảnh này làm cho hắn cảm thấy càng nên quý trọng thời gian ở chung với Tán Binh hơn.
- Ta muốn cùng A Tán ăn cơm.
Thiên Đại Liên lấy hết can đảm nói, hắn nhìn tán binh, sau tri giác nhớ tới một loại khả năng khác, lập tức bổ sung:
- Đương nhiên, nếu A Tán có việc gì muốn bận thì ta cũng có thể tự mình ăn.
Hắn chỉ lo cho mình, không suy xét đến việc có thể Tán Binh có việc phải làm.
- Ta không có chuyện gì, trong khoảng thời gian này ta sẽ đi cùng Liên Liên.
Tán Binh dùng ngữ khí ôn nhu trả lời, trước mặt hắn là muốn cho thủ hạ một lần nữa tra đạp bị sa, nhưng nếu Thiên Đại Liên muốn lưu hắn lại thì chuyện khác hơi phóng một chút cũng được.
Dù sao thì hắn cũng không vội, sau khi nghe Thiên Đại Liên nói xong thì hắn đã có phỏng đoán đại khái, sự kiện Sa Mạc không phải ngoài ý muốn, mà là việc làm của Ngu Nhân Các.
Bởi vì những thủ đoạn đó, tán binh thân là chấp hành quan của Ngu Nhân Chúng thật sự là quá quen thuộc.
Tạo ra tai nạn, châm ngòi ly gián, cuối cùng thừa dịp mà vào, tất cả đều là trò vui mà bọn người Ngu Nhân am hiểu.
Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi Thiên Đại Liên chờ một chút, Tán Binh rất rõ ràng hắn không thể vô duyên vô cớ đưa ra đạo thê sau khi Thiên Đại Liên tỉnh lại, nhất định sẽ khiến cho đám người nghi ngờ, làm cho bọn hắn đoán được hắn lấy được tin tức nào đó từ trong miệng Thiên Đại Liên.
Tuy cũng đúng là như vậy,
Tán Binh nghĩ như vậy quay đầu nhìn về phía cửa, giây tiếp theo hắn vỗ vỗ tay làm người hầu ngoài cửa tiến vào, hơn nữa cũng mượn ánh mắt này tránh được ngàn dặm đại liên, làm hắn không thể nhìn thấy ánh mắt trở nên tàn nhẫn của hắn.
- Lên đồ ăn đi.
Tán binh dùng ngữ khí bình đạm nhất có thể phân phó người hầu.
Tên người hầu vừa tiếp xúc với tầm nhìn của Tán Binh đã nhanh chóng cúi đầu, cẩn thận đồng ý, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Không để ý phản ứng của người hầu, Tán Binh nhắm mắt lại, khi nhìn về phía ngàn đại liên thì bộ dáng kia lại biến thành bộ dáng thân thiết:
- Sau này, chỉ cần chúng ta có thời gian thì cùng nhau ăn cơm đi.
- Được rồi.
Thiên Đại Liên không hề nghĩ ngợi đồng ý.
Tán Binh lại cảm nhận được sự vui vẻ và thoải mái, hắn cười cười, nhớ lại lúc ở chung với đứa trẻ kia, sau đó hỏi Thiên Đại Liên mấy ngày nay có làm chuyện gì không.
Tuy biết rõ Thiên Đại Liên cũng không phải là đứa bé kia, nhưng hắn vẫn không thể khắc chế được cảm thấy vui sướиɠ, bởi vì giờ phút này là ngày hắn muốn trở lại mấy trăm năm trước.
Lại còn nhận được tin tức Đan Vũ bị hắn vô tình cứu.
Tán binh hiếm khi sinh ra sự hài lòng, nhưng mà gần là hài lòng, mà không cảm thấy viên mãn, hiện tại hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối duy nhất là hắn còn không thể xác định được lúc trước là ai đang giả trang thành người chấp hành nhiệm vụ lần đó, cùng với người chấp hành nhiệm vụ kia còn sống hay đã chết hay chưa.
Một bên nghe Thiên Đại Liên nói về chuyện lặt vặt và xem qua thư, một bên Tán Binh hy vọng tên kia không chết, nếu không sẽ quá tiện nghi cho hắn.
Nếu hắn đã tìm được đối phương thì nhất định phải gϊếŧ hắn...
- A Tán?
Tiếng hô to ngàn dặm làm cho Tán Binh bỗng nhiên hoàn hồn.
Tiếp theo tầm nhìn mang theo lo lắng của Thiên Đại Liên, hắn mới ý thức được mình lại thất thần.
- Thật xin lỗi, ta đang suy nghĩ một chút chuyện.
Tán Binh ôn tồn nói, hắn không muốn Thiên Đại Liên cảm thấy mình bị bỏ qua.
- Không sao, ta cũng thường xuyên như vậy.
Thiên Đại Liên khoát khoát tay tỏ vẻ không thèm để ý.
Lúc này đồ ăn vừa mới đưa lên, đối mặt với đồ ăn màu sắc và hương vị đều đầy đủ, Thiên Đại Liên nuốt nước miếng một cái, hắn nhìn thoáng qua Tán Binh, nghĩ nghĩ rồi chủ động cầm lấy chiếc đũa.
Tán Binh thấy thế thì dùng chiếc đũa gắp mấy miếng đồ ăn, hắn không cần ăn cơm.
Nhìn bộ dáng ăn cơm của Thiên Đại Liên, Tán Binh bỗng nhiên nói:
- Có muốn thử ta nấu cơm hay không.
Hắn muốn che giấu thân ảnh của người chơi bên cạnh, nếu đối phương có thể làm được thì hắn cũng có thể làm được.
Nhưng Tán Binh không ngờ rằng, hắn nói những lời này sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với người khác.
Biết được Tán Binh muốn đích thân nấu cơm, nhóm hầu thủ bên cạnh đều lộ ra ánh mắt như nhìn thấy quỷ.
Tán Binh không coi phản ứng của bọn họ là chuyện lạ, hắn vẫn cố ý nói với Thiên Đại Liên đang có ý định từ chối:
- Hắn cũng biết nấu cơm cho ngươi đúng không? Liên, có thể so sánh một chút xem chúng ta ai nấu cơm ngon hơn.
Lời này nghe giống như đang dỗ dành trẻ con.
Đối diện với cảm thụ như Thiên Đại Liên, hắn bất đắc dĩ phản bác:
- Không cần xem ta là tiểu hài tử.
Nhưng hắn bị Tán Binh nói rất đúng, muốn biết làm thân thể giống nhau thì tay nghề nấu cơm của bọn họ có khác biệt hay không.
Cũng bởi vậy mà hắn chỉ oán giận mình lại bị xem là tiểu hài tử, lại không từ chối việc nấu cơm cho Tán Binh.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên cam lòng, Tán Binh cười cười không nói chuyện, chỉ liếc mắt ra hiệu cho người hầu, bảo bọn họ nói với phòng bếp, ngày mai hắn tới nấu cơm.
Đám hầu nhân đã bị kinh hãi không dám nhiều lời, bọn họ cúi đầu càng thấp hơn.
Ai có thể nghĩ đến việc dưới thần linh, ở giai tầng thống trị ở phía đông sẽ làm canh, nhất là ghế thứ sáu được công nhận tính tình không tốt.
Nhóm người hầu lần đầu tiên cảm thấy bọn hắn sẽ không quá hiểu biết về quần thể này.