Giờ khắc này, không có tiếp tục đi về phía trước ngàn dặm cũng muốn hỏi một câu, vì sao Tán Binh lại xuất hiện vừa vặn như vậy?
Nghĩ đến một loại giả thiết nào đó, Thiên Đại Liên quay đầu nhìn về phía cước bộ của mình đang dừng lại.
Nếu trí nhớ của Thiên Đại Liên không có gì sai, miêu tả về tương lai trở thành vận động viên Ajax của Đại Hạ Á trong trò chơi luôn là coi hắn là trung tâm của phân tranh... Cho nên, không phải là phân tranh trên người Ajax có hiệu lực chứ?
Ngàn Đại Liên Tư muốn đi, cho rằng cũng chỉ có loại khả năng này.
Yên lặng kéo chiếc áo khoác hoàn toàn là hình bệnh trên vai xuống, Thiên Đại Liên trả nó lại cho Ajax, ngay sau đó nói:
- Ajax, ngươi trở về đi.
- Cái gì?
Lúc nói chuyện, Ajax không rõ nguyên do tiếp nhận áo khoác do chính mình chế tạo.
Hắn không rõ tại sao Thiên Đại Liên lại đột nhiên làm hắn trở về, còn không phải là vừa vặn trở về kịp ghế thứ sáu sao?
Tuy sau khi xuất hiện ở ghế thứ sáu, bầu không khí không biết vì sao lại trở nên cổ quái, nhưng Ajax lại thích ứng rất tốt.
Nhìn thẳng vào cặp mắt không khác gì mình của đối phương, đôi mắt tràn đầy vẻ không vui, làm cho Ajax bắt đầu sinh ra một ý tưởng, hắn có phải muốn chiến đấu với ta hay không?
Suy nghĩ này không những không làm hắn sợ hãi, mà còn làm cho hắn trở nên hưng phấn.
Khoảng cách giữa hai người Thiên Đại Liên là gần nhất, hắn phát giác tâm tình của đối phương đột nhiên dâng lên, sau đó lập tức đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Ajax, ngươi còn muốn tiếp tục thủ vệ không?
Vì phòng ngừa hành động chậm chạp phát triển theo hướng mất khống chế, Thiên Đại Liên đã cố ý nhéo đau đầu của Ajax để hỏi.
Ai ngờ Ajax không cần nghĩ ngợi trả lời:
- Cho dù đánh một trận với ghế thứ sáu thì cũng phải tốn một khoảng thời gian.
Nói xong hắn sửng sốt, hơi có chút ngượng ngùng nói với Thiên Đại Liên:
- Ngươi đã nhìn ra rồi à.
Rất khó để không nhìn ra được, được rồi!
Thiên Đại Liên hô to ở trong lòng, mặt ngoài lại vân đạm phong khinh nói:
- Ngươi biểu hiện quá rõ ràng.
- Sau này ta nên học cách thu liễm điểm.
Ajax gật đầu, chiến ý lộ ra ngoài có khi không phải là chuyện tốt.
Đối mặt với sự kích động của cuộc chiến, Thiên Đại Liên không ngừng nỗ lực, muốn khuyên hắn rời đi.
Nhưng lúc này đây hắn còn chưa kịp mở miệng thì có một giọng nói ôn nhu truyền đến.
- Các ngươi đang nói cái gì vậy? Để ý thêm ta một chút sao?
Tán Binh vừa nói vừa khe khẽ nhìn hai người đi tới.
Thiên Đại Liên nghe thấy lời của Tán Binh không nhịn được run lên một cái.
Hắn không nhịn được suy nghĩ, hắn chỉ là đang nói chuyện phiếm với Ajax mà thôi, sao lại có loại cảm giác rất xin lỗi Tán Binh.
A Giả Khắc đứng cùng Thiên Đại Liên chú ý đến Tán Binh, không chú ý tới biểu tình lập tức trở nên phức tạp của Thiên Đại Liên.
Khi Tán Binh đến gần, Ajax theo bản năng phải dùng tên gọi của phía chính phủ kia:
- Tán...
- Ở đây thì không cần phải xưng hô như vậy.
Những lời nói của hắn bị Tán Binh cắt đứt.
cười nhìn về phía A Cực, trong mắt Tán Binh hiện ra ý cảnh cáo.
Chuyện này làm khó dễ rồi, nếu như vậy thì trong lúc lén lút bọn họ có thể dùng cách gọi khác, ví dụ như ghế thứ sáu, nhưng tới trường hợp chính thức vẫn phải dùng danh hiệu chính thức để xưng hô.
Bây giờ tán binh không cho hắn danh hiệu thì hắn tên là cái gì? Cũng không thể giống như Thiên Đại Liên, tên là Quốc Băng, tên thật hư hư thực thực của ghế thứ sáu chứ?
Có dự cảm nói với Ajax rằng hắn tên là Quốc Băng và Thiên Đại Liên tên là Quốc Băng sẽ có hai loại hiệu quả.
Ngay khi Ajax đang trầm tư suy nghĩ xem nên gọi Tán Binh là gì thì một người khác ở đây đã đánh vỡ cục diện bế tắc.
- Tán? Là bọn họ xưng hô với ngươi sao?
Thiên Đại Liên biết rõ nên cố hỏi.
Tán binh khẽ ừ một tiếng:
- Có thể nói như vậy, nếu ngươi nguyện ý cũng có thể xưng hô ta như vậy.
Hắn không quá để ý đến cái gọi là cái gì, lần này không trực tiếp gọi hắn là Ajax, chỉ là không muốn làm Thiên Đại Liên sớm tiếp xúc với đám người này.
- Ta tên là A Tán? Ta cảm thấy cái này so với Băng Quốc thì thân thiết hơn một chút.
Ngàn Đại Liên giống như tùy ý tiếp một câu, nói xong hắn lại nhìn Tán Binh và Ajax, trong lúc bừng tỉnh hắn phát hiện ở đây chỉ có hai người bọn họ là không biết gì cả.
Nhưng không đợi hắn tiếp tục thúc giục Ajax rời khỏi trung tâm tranh đấu thì đã nghe thấy tiếng cười của tán binh đứng đối diện nói:
- Là thân thiết một chút, ta cũng gọi ngươi là Liên được không?
Thiên Đại Liên hơi thất thần đối với việc gọi mình là Tán Binh, thật sự là quá giống với Khuynh Kỳ Giả, cho dù là giọng nói hay là biểu tình đều giống với Khuynh Kỳ Giả trong trí nhớ của hắn.
Không đúng, bọn họ nghiêm khắc ý nghĩa vốn dĩ chính là cùng cá nhân, tương tự mới là tất nhiên.
Thiên Đại Liên nhắc nhở mình không được lẫn vào, sau đó đồng ý luôn.
- Được rồi.
Tán binh vẫn luôn chú ý Thiên Đại Liên nhìn thấy vẻ thất thần của hắn.
Không cần suy nghĩ nhiều, Tán Binh đã đoán được Thiên Đại Liên sẽ nghĩ đến ai ở một khắc nào đó, mà cảm giác này làm cho ngày đầu tiên sinh ra đã xuất hiện trong l*иg ngực trống rỗng.
Đã như là bực bội, lại như là phẫn nộ.
Tán Binh kiềm chế sự khác thường không thể nói rõ kia, quay đầu nhìn chằm chằm vào ajax, dùng một loại ngữ khí có thể nói là nhẹ nhàng dò hỏi:
- Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì vậy?
Dù sao thì hắn cũng không phải là quá để ý đến những lời nói kia.
Chuyện này rất ít thấy, sau khi Ajax rời khỏi vực sâu thì đã không còn cảm nhận được áp lực nữa.
Lúc này tốt nhất không nên đánh nhau với quan chấp hành.
Trong đầu hắn vang lên một âm thanh nhắc nhở, lại nhìn thấy biểu hiện của Thiên Tứ đại liên không quá hợp lý, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng trả lời:
- Tranh đấu, chúng ta đang nói về tranh đấu.
- Thật ra cũng giống như những gì ta nghe nói.
Tán Binh không có bất kỳ ngoài ý muốn nào đối với đáp án này, hắn nói xong thì cởϊ áσ choàng ra.
Đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Thiên Đại Liên tùy ý để chiếc áo choàng hoa lệ kia rơi xuống đầu vai của mình, bọc lấy hắn.
Nếu người ngoài nhìn thấy hành động này sẽ hiểu đó là tuyên ngôn, nhưng mà Ajax không nghĩ nhiều như vậy.
Ajax không quá chú ý đến động tác của Tán Binh, hắn lặp lại câu nói kia:
- Nghe nói giống nhau?
- Ta nghe Phổ Khắc Nữu nhắc tới ngươi, hắn nói ngươi rất có tiềm lực.
Tiềm lực của Tán Binh càng cao hơn.
Lời này nghe giống như đang khen, đáng tiếc là Ajax lại không cảm giác ra được Tán Binh đang muốn khen mình.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn dùng ngữ khí không xác định đáp lại:
- Cảm ơn?
- Không cần khách khí.
Tán Binh nhận lấy phần lòng biết ơn, hắn lại nhìn về phía Thiên Đại Liên không nói một lời:
- Trở về đi, bên ngoài quá lạnh.
Thiên Đại Liên ra vẻ trấn định gật đầu:
- Được rồi, A Tán, chúng ta trở về rồi, ngươi cũng trở về đi.
Lần này, nghe ra được Thiên Đại Liên là cho hắn xuống bậc thang, hắn do dự vài giây sau đó đồng ý.
- Ta không chậm trễ công việc nữa.
Nói xong, Ajax lập tức rời đi, trong lòng hắn vẫn muốn chấp hành luận bàn với ghế thứ sáu, nhưng trước mặt hắn lại không quá thích hợp để ra tay.
Nghĩ vậy, hắn không ngăn được quay đầu lại nhìn về phía sau, phát hiện lúc này Thiên Đại Liên và Tán Binh đã đi vào trong nhà.
Thu hồi ánh mắt, Ajax đá đá bên chân đá, quyết định trở về tìm cố vấn dẫn đầu một chút, hắn muốn biết loại bầu không khí quỷ dị không nói rõ này đến tột cùng là cái gì, sao ghế thứ sáu lại vô duyên vô cớ có ý kiến với hắn như vậy.
Dùng từ của tổ chức ajax, đồng thời ở trong đại sảnh ấm áp mà hắn thấy, Thiên Đại Liên cởϊ áσ choàng giao cho người hầu.
- Liên, mấy ngày nay ngươi không nghỉ ngơi cho tốt sao?
Tán Binh thuận miệng hỏi.
Thiên Đại Liên trầm lòng ứng đối, bị Tán Binh gọi như vậy làm hắn cảm thấy không quen.
Hắn biết rõ hắn không nên làm cho Khuynh Kỳ Giả và Tán Binh lẫn vào, mà khi Tán Binh gọi hắn là Liên Liên thì hắn thật sự là rất khó không nghĩ đến Khuynh Kỳ Giả.
Lại lần nữa cường điệu bọn họ là hai người với mình, Thiên Đại Liên trả lời:
- Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghỉ ngơi, hôm nay nhàn đến nhàm chán đi dạo trong phòng, nhìn thấy một cánh cửa nhỏ không khoá lại, ta đã mở ra nhìn xem, vừa vặn gặp phải thủ vệ ajax.
- Hắn bị phái đi thủ vệ à?
Tán Binh bắt lấy từ ngữ mấu chốt.
Thiên Đại Liên không hề giấu giếm:
- Đúng vậy, lúc ấy hắn cũng rất nhàm chán, chúng ta đã hàn huyên một hồi, chờ ta muốn trở về mới phát hiện cửa đóng lại, ta không vào được, chỉ có thể đi cửa chính.
Nói tới đây, hắn bắt đầu rối rắm muốn nói ra chuyện quần áo.
Nhưng không đợi hắn làm ra quyết đoán, hắn lại nghe thấy Tán Binh nói chuyện.
- Ngươi rất quen với Ajax sao? Ta nhớ lần trước ta tới thì hắn cũng ở đây.
Chuyện này làm cho Thiên Đại Liên có loại ảo giác mình giơ cục đá lên đập vào chân mình.
Lúc trước hắn là bởi vì mới vừa tỉnh lại, không biết là tình cảnh gì mới giữ chân được Ajax, dù sao thì trình độ của bọn họ cũng coi như là người quen, cứ cách mười lăm ngày, hắn đều sẽ mang theo sự hăng hái chiến đấu của công tử Ajax ở vực sâu.
Loại lý do này ngàn đại liên không thể nói ra miệng, hắn chỉ có thể hàm hồ có lệ mà thôi:
- Khi ta tỉnh lại thì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là hắn, cho nên khi gặp lại hắn sẽ tương đối quen thuộc.
- Nhưng mà như thế này thật đúng là không thể tưởng được.
Tán Binh càng không hài lòng.
Lại nhìn Thiên Đại Liên cúi đầu không dám nhìn thẳng mình, sự bất mãn của hắn dần dần tăng thêm.
Quan hệ giữa bọn họ không nên là như thế này.
Tán Binh nắm chặt tay, bọn họ là người nhà nên rất thân mật, mà không phải là người mới lạ giống như hiện tại.
Nhưng mà hắn lại có thể yêu cầu ngàn đại liên cái gì, tính toán đâu ra đấy thì bọn họ chỉ gặp mặt qua hai lần.
Lại lần nữa áp chế cảm xúc phức tạp kia, Tán Binh vẫn duy trì ôn hòa giả trang nói với Thiên Đại Liên:
- Liên, chúng ta đi phòng phong cách đạo thê kia, ta có một số việc muốn nói cho ngươi.
Hôm nay hắn tới chính là muốn đích thân nói cho hắn biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Thiên Đại Liên gật đầu đáp lại.
Còn có chút lời muốn nói, nhưng cuối cùng Tán Binh quyết định đặt hắn vào trong nói chuyện.
Mấy ngày nay là vì giảm xóc cho Thiên Đại Liên, Tán Binh tự biết hắn không thể tỉnh lại sau Thiên Đại Liên, lập tức nói cho đối phương biết hiện tại đã là mấy trăm năm sau.
Đối với một người bình thường thì không thể nghi ngờ gì nữa, nó sẽ tạo thành một cuộc tấn công tinh thần.
Tuy Thiên Đại Liên nghiêm khắc không thể tính là người bình thường, nhưng Tán Binh vẫn theo bản năng coi hắn là đứa trẻ kia, là đứa trẻ từng phản bội hắn, nói tốt cùng nhau làm người sống, vẫn chết đi.
Đó cũng là bóng dáng bối rối của hắn, mặc dù đã qua lâu như vậy, hắn vẫn không thể quên được.
Không nói một lời thở ra một hơi, Tán Binh bước ra bước chân đi về phía gian phòng kia, mà lúc này quản gia lại đột nhiên xuất hiện, ngăn cản đường đi của hắn.
- Có một món đồ vật ta giao cho ngài.
Quản gia đã chờ lâu ngày, xác định tán binh và Thiên Liên liêu xong mới cắt miếng vật phẩm tiến sĩ kia giao cho hắn.
Tán Binh đi ở phía trước không thèm để ý quét mắt nhìn cái hộp kia, nhìn thấy mặt trên có dấu hiệu tiến sĩ, lông mày của hắn cau lại.
Rất nhanh thu tầm mắt lại, Tán Binh quay đầu, lại đổi thành bộ dáng ôn hòa nói với Thiên Đại Liên phía sau:
- Liên, ngươi đi trước đi.
Nghe thấy lời này, mặc dù Thiên Đại Liên có muốn biết hộp đó chứa cái gì, nhưng cũng chỉ có thể buông phần lòng hiếu kỳ này xuống.
vờ vô tình nhìn lướt qua cái hộp, Thiên Đại Liên nói:
- Ta ở bên kia chờ ngươi.
Khi bóng dáng của Thiên Đại Liên biến mất, Tán Binh nhận lấy cái hộp từ trong tay quản gia.
Sau khi mở ra, lông mày của hắn lại một lần nữa nhíu lại, trên mặt càng hiện ra cảm xúc không vui.
Tán Binh không thích người khác tự làm chủ trương, đặc biệt là tiến sĩ và hắn cắt miếng, hắn không gϊếŧ bọn họ thuần tuý là vì xem bọn họ còn có tác dụng.
Ở trên hộp là một cái hộp tinh xảo, ở mặt trên của hộp có một tờ giấy, mặt trên ghi chép lại tác dụng của dụng cụ.
Căn cứ theo lời nói trên tờ giấy, thông qua dụng cụ này có thể biến toàn bộ người máy cấp tốc trong trí nhớ của Thiên Đại Liên thành Tán Binh.
Ở cuối trang, tiến sĩ cắt miếng cố ý viết, cảm tình sinh ra từ ký ức cũng sẽ bị hoàn toàn bao trùm, như vậy, hắn sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi.
Ngươi sẽ là người nhà duy nhất của hắn.
Tán Binh không tiếng động đọc lời nhắn cắt miếng của tiến sĩ trên tờ giấy, hắn hiểu rõ là tiến sĩ xiếc, những lời này của hắn thuần tuý là lừa gạt suy nghĩ cho ngươi.
- A...
Tán Binh phát ra tiếng cười lạnh.
Nói là khi đứa trẻ kia hoàn toàn thuộc về hắn, coi hắn là người nhà duy nhất, trên thực tế lấy hiểu biết của hắn về tiến sĩ, đối phương đại khái chính là muốn làm một thực nghiệm.
Ở giai đoạn đầu chế tạo, tiến triển của kỹ thuật cắt miếng vẫn luôn không thuận lợi, có một loại lực lượng ngăn cản kỹ thuật cắt miếng mới chế thành, mãi đến mấy chục năm gần đây, phòng thí nghiệm tiến sĩ mới mơ hồ không thể thực nghiệm thành công.
Chính là bởi vì thực nghiệm rõ ràng không thuận lợi, Tán Binh mới không thúc giục nhiều, hắn không muốn bởi vì mình cấp bách dẫn tới thất bại cuối cùng.
Lúc trước hắn đã đi qua một lần ở trên núi, hắn không ngờ lại đã đi qua.
Nhưng hắn không phải là không có lý do để nhẫn nại tiến sĩ và những nghiên cứu viên kia được một tấc lại muốn tiến một thước, cố ý kéo dài thực nghiệm.
- Thu hồi đến đây đi, qua mấy ngày ta sẽ tự mình đi qua.
Tán Binh khép hộp dụng cụ lại trả lại cho quản gia.
Quản gia trầm mặc thu hồi, sau đó hành lễ đi làm rồi để cái hộp này vào trong đó.
Tán Binh không để ý quản gia suy nghĩ, lập tức đi về phòng có phong cách Đạo Thê ở gian trước.
Được tiến sĩ chỉ điểm, vì đạt được càng nhiều số liệu thực nghiệm, nên đã cố ý kéo dài thời gian thực nghiệm tình báo, sự tín nhiệm của Tán Binh đối với hắn có thể nói là phụ càng phụ, tuyệt đối sẽ không sử dụng món dụng cụ kia để thay đổi ký ức của Thiên Đại Liên.
Ai biết sẽ tạo thành kết quả gì. Tán Binh nghĩ như vậy, dự định là giao món dụng cụ kia cho tiến sĩ nói chuyện với hắn.
Hắn không muốn Thiên Nhất Liên Tiếp xúc đến Ngu Nhân Chúng, cho dù là Ajax, hắn mới gia nhập Ngu Nhân Các được mấy ngày, ghế thứ năm chấp hành gà trống phổ khế ước kéo hắn an bài vào nhiệm vụ lần này, thuần tuý là giúp hắn lấy lại tư lịch, thuận tiện cho hắn sau này tranh cử mười một ghế quan chấp hành.
Đối với tính toán của gà trống, Tán Binh lại rõ ràng, mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ thăng chức đều phải trải qua một phen lục đυ.c với nhau, đồng liêu của hắn muốn bồi dưỡng thực lực của chính mình cũng không có gì đáng trách.
Mà gia thế của Ajax trong sạch lại có chút thực lực, quả thật là như một sự lựa chọn.
gà trống muốn hắn có lý lịch đẹp một chút, làm cho hắn nhận được càng nhiều ủng hộ là chuyện bình thường.
Tán Binh đi ở hành lang, không để ý nhớ lại lần trước gà trống làm như thế nào, phát hiện mình đang ở vực sâu, chờ hắn trở về đã chọn xong mười một ghế.
Hắn đột nhiên muốn biết nếu mình nhúng tay vào cuộc thi chọn mười một ghế lần này thì sẽ như thế nào? Ajax còn có thể trở thành công tử của mười một ghế đạt tới lợi Á không?
Nhưng mà Tán Binh chỉ là ngẫm lại, hắn không có hứng thú đối với những việc lặt vặt đó.
Lại nói so với những người khác được đề cử thì xem như là người thuận mắt nhất, đó là AK.
Tán Binh tính toán chờ cuối cùng khi chọn lựa duy trì Ajax, coi như là bán cho gà trống và công tử tương lai một nhân tình, tuy người sau đại khái không ý thức được.
Nhưng có nhân tình của gà trống số 5 là đủ rồi, hắn là đến thị trưởng Đông thành, rất nhiều tư liệu và văn kiện đều phải nhờ hắn qua tay, có hắn trợ giúp, quá trình chế tạo khí giới kia đại khái có thể càng bí ẩn càng thuận lợi hơn.
Tán binh chậm rãi bước đi, dừng lại ở trước cửa căn phòng có phong cách của Đạo Thê.
Không riêng gì đứa bé kia, hắn đã chờ rất lâu rồi.
Hắn biết đây có thể là vận mệnh, nhưng hắn không thể không thừa nhận hắn chờ không kịp, hắn muốn trở thành Thần Minh, mà đứa bé kia sẽ trở thành thân thuộc của hắn, hắn sẽ vĩnh viễn lấy danh nghĩa Thần Minh để che chở hắn.
Điều này tương lai làm cho Tán Binh vui vẻ bật cười, tiếp theo hắn một lần nữa sửa sang lại biểu tình đẩy cánh cửa kia ra.
Vừa tiến vào hắn đã nhìn thấy Thiên Đại Liên đang chờ hắn.
Hình ảnh này trùng hợp với bóng đen quá khứ, hắn cũng từng cười mở cửa, mang theo thu hoạch của mình, cao hứng nghĩ đêm nay bọn họ có thể ăn một bữa no nê, sau đó nghênh đón thi thể mất đi hô hấp của hắn.
Bây giờ thì không giống.
Tán Binh mặc nghĩ, hắn đi vào trước cái bàn lùn kia, ngồi vào đối diện với Thiên Đại Liên.
- Liên...
Gọi tên kia ra, ánh mắt Tán Binh nhìn về hướng vị trí, cùng với tại sao hắn lại ở đông nhất.
- ... Đến đông có thể cứu chữa trị ngươi là bởi vì phương pháp đó rất tốn thời gian cho nên mới làm ngươi đợi lâu như vậy.
Tán Binh ngẩng đầu nói:
- Nhưng mà bây giờ ngươi đã tốt hơn rồi.
Đây là hắn muốn nói, nhưng lại chưa từng có cơ hội nói ra.
Thiên Đại Liên nghe vậy thì mí mắt rũ xuống, giống như là che lấp kinh hoảng của bản thân.
Không miễn cưỡng hắn lập tức trả lời, Tán Binh an tĩnh bồi tiếp hắn, chờ hắn tiêu hóa những tin tức kia.
Mấy phút sau, Tán Binh nghe Thiên Đại Liên hỏi hắn vấn đề đầu tiên, đây thường thường cũng là chuyện một người muốn biết nhất.
- Khi nào chúng ta có thể trở về?
Thiên Đại Liên ngẩng đầu, biểu hiện có chút cấp bách.
- Liên Liên muốn trở về Đạo Thê như vậy sao?
Tán Binh hỏi lại, cảm giác nôn nóng và phẫn nộ lại xuất hiện.
Hắn không rõ tại sao Thiên Đại Liên muốn hỏi chính là cái này.
Là bởi vì Khuynh Kỳ Giả ở trên đạo thê à?
Bàn tay hắn nắm thật chặt ở nơi không nhìn thấy Thiên Đại Liên, Tán Binh đột nhiên cảm thấy có lẽ hắn có thể thay thế được những ký ức đó cũng không tệ.
Dù sao thì người lập ra cũng tốt, Sắt thép, thép cũng đều là của hắn.
Hắn lau đi ký ức của người này, mà kết quả lau đi là bọn họ sẽ thân mật sinh hoạt với nhau, cho dù là khôi lỗi vô lực và hài đồng bị vứt bỏ, hay là thần minh và thân thuộc, bọn họ sẽ vĩnh viễn là người nhà của bọn họ.