Số mệnh mãnh liệt sinh ra còn có cảm giác nguy cơ.
Thiên Đại Liên thoáng tính toán một chút, phát hiện nếu dựa theo cốt truyện đi về phía trước thì hình như hắn không sống được mấy ngày rồi.
Kết luận này giống như trời quang sét đánh, ngàn đại liên rất khó nói không cảm thấy hỏng mất, trong nháy mắt hắn lý giải những nhân vật xuyên qua đến trong tiểu thuyết, phát hiện mình rơi vào cục diện chắc phải chết, sau đó liều mạng muốn thay đổi cốt truyện chấp nhất.
Nếu mình còn sống thì sống không nổi nữa, còn cần phải duy trì cốt truyện sao? Dù sao thì cũng không cần thiết phải hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lúc hoảng hốt, một ý niệm từ trong lòng hắn hiện lên, hắn muốn sống sót, hắn không muốn quản cốt truyện của mình như thế nào, dù sao thì đường thời gian hư hư thực thực đã bởi vì hắn trở nên hỗn loạn, vậy thì có cố kỵ về phía sau cũng không có gì đáng sợ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cụ thể làm như thế nào thì Thiên Đại Liên còn chưa tính toán xong.
Ngay khi Thiên Đại Liên chuẩn bị suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì đột nhiên cửa trước bị kéo ra, hai ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía đầu của hắn.
Thiên Đại Liên phía sau cửa hoảng sợ, hắn theo bản năng nhìn qua, phát hiện ra Giả Thông Kỳ và lão bà bà đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bị phát hiện rồi.
Trong đầu Thiên Đại Liên hiện lên một hàng chữ to, tiếp theo hắn theo bản năng muốn giải thích không phải hắn cố ý muốn nghe lén.
Nhưng hắn lại không biết rằng bộ dáng hoảng loạn này của hắn càng làm cho hai người ngoài cửa đau lòng.
- Ta chỉ là, chỉ là muốn biết các ngươi nói chuyện gì.
Thiên Đại Liên nhỏ giọng nói, hắn có chút chột dạ, tuy hắn nói hắn biểu thị mình không phải cố ý nghe lén, nhưng nói ra miệng luôn có ý tứ giảo biện.
Cũng may không ai để ý chuyện nhỏ này, lão bà bà ngoài cửa nghe vậy trực tiếp nhíu mày, nàng muốn hỏi Thiên Đại Liên có phải đều nghe thấy hay không, nhưng lại không đành lòng mở miệng.
Khuynh Kỳ giả thì rơi vào trầm mặc, thỉnh cầu làm bạn lại xuất hiện bên tai hắn, hắn ý thức được có lẽ đứa nhỏ này đã sớm có phát hiện đối với chuyện này, điều này làm tâm tình của hắn trở nên phức tạp.
Trước khi biết được trải qua và thân thế của đứa nhỏ này, Giả Thiên Kỳ chỉ muốn đưa hắn về nhà, nhưng hôm nay hắn cảm thấy mình không thể một mình ném hắn xuống.
Làm như vậy không thể nghi ngờ là một loại vứt bỏ bí ẩn, ngay từ khi sinh ra, Khuynh Kỳ Giả đã thể nghiệm qua tư vị bị bỏ rơi, hắn rõ ràng cảm giác này cũng không dễ chịu.
Nghĩ đến đây, sau khi Khuynh Kỳ giả do dự một chút ngắn ngủi, hắn chủ động nói với Thiên Đại Liên:
- Ta đưa ngươi trở về đi.
Thiên Đại Liên lập tức gật đầu đáp ứng, hắn thấy đây là Khuynh Kỳ Giả cho hắn một bậc thang.
Lão bà bà còn muốn để bọn họ lại ăn cơm chiều, lại bị Thiên Đại Liên và Khuynh Kỳ Giả đồng thời từ chối.
Nhưng người trước là cho rằng nghe lén bị phát hiện thì xấu hổ, người sau thì muốn xem nơi ở tương lai của bọn họ.
Nhân loại thoạt nhìn rất kiên cường, nhưng trên thực tế lại vô cùng yếu ớt, nhất là trẻ con. Cho nên khi Khuynh Kỳ giả quyết định ở lại làm bạn bên cạnh Thiên Đại Liên, hắn rất quan tâm đến tình hình sinh tồn của đối phương như thế nào.
- Ta lấy đồ ăn cho các ngươi.
Lão bà bà thấy không giữ được người cũng không cưỡng cầu.
Lần này, Thiên Đại Liên không từ chối.
Khuynh Kỳ giả thấy Thiên Đại Liên đồng ý tiếp thu trợ giúp thì cũng không nói thêm gì, nhưng hắn vẫn âm thầm ghi nhớ phần thiện ý này, chuẩn bị chờ thêm mấy ngày nữa rồi dời đi vào trong núi hái chút nguyên liệu nấu ăn như quả dại đưa qua cho lão bà bà.
Nhân loại bình thường sợ ma vật không dám dễ dàng đi vào trong núi, mà làm Thần chế tạo Con rối, hắn không có chút lo lắng nào.
Lúc này, Khuynh Kỳ Giả mơ hồ đoán được nguyên nhân Thiên Đại Liên chạy vào trong núi.
Một cảm giác đau đớn kỳ dị từ ngực truyền đến, bỗng nhiên khiến cho Khuynh Kỳ Giả cảm thấy rất khổ sở.
Nhưng hắn không biểu hiện ra phần khổ sở này ra bên ngoài, sau khi nhận được gạo và mấy thứ rau dưa mà lão bà bà tặng, Liễu Đại Liên và Thiên Đại Liên đã cùng nhau đi ra khỏi căn phòng nhỏ bên biển thôn xóm.
Thiên Đại Liên vừa đi vừa quan sát con đường, hắn xuyên qua đến đây còn không có mấy ngày, đối với hoàn cảnh gần đây thật ra không phải rất quen thuộc.
Thật ra, Khuynh Kỳ giả không ngừng nói rõ phương hướng cho hắn.
Hai người mang theo đồ ăn đi một đoạn đường thật dài mới đến được căn phòng nhỏ ở bên biển.
Thiên Đại Liên lau mồ hôi trên đầu, không nhịn được cảm khái đối với căn phòng nhỏ:
- Cuối cùng cũng tới rồi.
- Đúng là có chút xa xôi.
Khuynh Kỳ Giả phụ hoạ.
Hắn không kỳ quái đối với chuyện Thiên Đại Liên không quen biết Lộ Ngũ, từ chỗ lão bà bà hắn đã biết được người một nhà này chủ yếu là đang đi trên sa đạo, rất ít xuất hiện ở trong thôn, hơn nữa Thiên Đại Liên vẫn là tiểu hài tử, hắn không nhớ được Lộ Ngũ thật sự là hết sức bình thường.
Đáng tiếc Thiên Đại Liên không biết suy nghĩ trong lòng của Giả Thiên Kỳ, hắn tự nhận là không biết chuyện này rất kỳ lạ đối với người địa phương.
Vì che giấu cảm giác kỳ quái này, Thiên Đại Liên đẩy cửa gỗ ra thúc giục với Khuynh Kỳ Giả:
- Chúng ta mau vào thôi.
Khuynh Kỳ giả gật đầu không suy nghĩ nhiều lập tức cùng Thiên Đại Liên tiến vào trong gian phòng kia.
Không gian trong phòng vô cùng nhỏ, ngoại trừ phòng bếp và phòng khách ra thì chỉ có một gian phòng ngủ.
Tuy nơi ở rất đơn sơ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Khuynh Kỳ giả nhìn xung quanh một vòng, sau đó không khỏi hỏi Thiên Đại Liên đang bỏ rau dưa vào trong bếp:
- Nơi này là do ngươi thu thập sao?
Hắn cho rằng sẽ phòng thực loạn, không ngờ sẽ sạch sẽ như vậy.
- Đúng vậy, quét tước sạch sẽ một chút, tâm tình sẽ trở nên tốt hơn.
Thiên Đại Liên thuận miệng đáp lại.
Mới vừa xuyên qua đây mấy ngày nay hắn thật sự là không có việc gì làm, tiện thể thu thập một lượt phòng trong và ngoài rồi thuận tiện tìm kiếm xem có vật phẩm có thể chứng minh thân phận hay không.
Đáng tiếc là ngoại trừ mấy quyển sách và một quyển sách dùng để ghi chép ra thì Thiên Đại Liên không tìm được gì cả.
Nhưng thông qua sổ sách, hắn phát hiện gia nhân này quá túng quẫn.
Cũng là bởi vì Thiên Đại Liên phỏng đoán, tám chín phần là bởi vì thiếu tiền, cha mẹ của đứa nhỏ này mới lựa chọn ở lại bờ biển không có chủ, mà không phải là ở lại công tác mà bị sa vào.
Là trung tâm rèn đúc sản nghiệp của Đạo Thế Chi Trụ, nhà máy sản xuất ra đá còn rất đắt... Đương nhiên cũng chỉ là đắt hiện tại.
Thiên Đại Liên nghĩ đến cốt truyện trong tương lai, ở mấy trăm năm sau, nơi đó không có người ở.
Như vậy, hắn ý thức được vẫn là không cần ở lại gần núi Giả Tuyết, dựa theo cốt truyện phát triển, điều này sẽ làm cho rất có thể nhóm người Ngu Nhân Các sẽ giám sát Khuynh Kỳ Giả xung quanh núi Giả Tuyết, tìm kiếm cơ hội kéo hắn vào ngọn lửa.
Với phong cách hành sự của Ngu Nhân Chúng, Thiên Đại Liên cảm thấy bọn họ nói không chừng sẽ gϊếŧ mình để kí©h thí©ɧ Khuynh Kỳ Giả.
Ngàn Đại Liên không nhịn được chửi thầm, quả nhiên không thấy vai ác mới là vai ác tốt, thật gặp phải chỉ cảm thấy sợ hãi.
Lén lút mắng xong Ngu Nhân Chúng không làm người, Thiên Đại Liên hậu tri hậu giác phát hiện một chuyện, sau khi Khuynh Kỳ Giả hỏi hắn xong thì không nói nữa.
Hắn lập tức nhìn ra khỏi phòng bếp, phát hiện ra rằng Giả Thiên Cơ vẫn còn ở phía sau hắn, hắn miễn cưỡng thở ra một hơi.
Nhưng rất nhanh, Thiên Đại Liên chú ý tới dáng vẻ bi thương của Nhànước Giả.
Tuy nói chỉ nhìn thấy mặt nhưng hắn lại có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn từ trên người.
Thiên Đại Liên nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
- Khuynh Kỳ Giả.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi ra tên của người kia.
Người được gọi là Khuynh Kỳ thu hồi tinh thần, dịu dàng cúi đầu nhìn lại.
Thiên Đại Liên muốn hỏi hắn đang khổ sở cái gì, lời nói đến bên miệng lại biến thành thỉnh cầu:
- Ngươi có thể mang gạo đến trên kệ được không? Ta không với tới.
Nói xong hắn chỉ chỉ bao gạo được Giả Thiên Kỳ ôm vào trong ngực.
- Đương nhiên có thể.
Sau khi Khuynh Kỳ Giả đáp ứng mới nhớ tới một chuyện, hắn đứng ở chỗ đó quá lâu.
Lúc này, nhìn lại Thiên Đại Liên, bỗng nhiên, Khuynh Kỳ Giả hiểu rằng thỉnh cầu này trên thực tế chính là một phần của hắn.
Thì ra không chỉ là hắn để ý đến đứa nhỏ này, mà đối phương cũng đang để ý đến hắn.
Mắt của Nhàn Giả rũ xuống, hắn sinh ra xúc động muốn nói cho đối phương biết sau khi hắn trả lời thì thoáng hiện ra ký ức, nơi đó chính là cảnh đẹp mà hắn đã trải qua, dần dần mất đi năng lực cảm giác, cho đến khi thật sự trở nên giống như người ngẫu nhiên.
Hắn không hy vọng đứa trẻ kia cũng từng có cảm giác tương tự.
Hắn tưởng mình xuất hiện quá muộn, nếu hắn có thể làm bạn với hắn sớm một chút thì tốt rồi.
Nhưng những lời này của hắn cuối cùng không nói ra được, hắn nhẹ nhàng thở dài, đi vào phòng bếp dựa theo Thiên Đại Liên Đạo đặt mễ lên trên giá gỗ.
So với hồi ức thì Khuynh Kỳ giả cảm thấy hắn có thể nhìn về phía trước một chút.
Có lẽ qua một thời gian nữa bọn họ có thể cùng đi đến nơi an bài hắn, nếu đứa trẻ kia nguyện ý nghe thì hắn sẽ nói hắn đi qua.
Nói đến cùng thì hắn vẫn phải quý trọng hiện tại, giống như những người từng xuất hiện bên cạnh hắn đã nói với hắn, sau này không thể thay đổi được gì thì tương lai sẽ rất xa vời, chỉ có sáng nay mới là chân thật.
Khuynh Kỳ giả cảm thấy có vài phần thoải mái, hắn bắt đầu nghĩ xem nhân loại bình thường sẽ làm cái gì vào lúc này, sau đó phát hiện hình như nên ăn cơm chiều.
Vì vậy hắn ở lại phòng khách, thoạt nhìn giống như phát ngốc, thật ra lại lén lút dò hỏi:
- Ngươi đói bụng không?
- Đói bụng rồi.
Thiên Đại Liên trả lời như chém đinh chặt sắt.
Ở trong nhà lão bà hắn ăn không ít đồ vật, nhưng lại không chịu nổi một đường đi xuống này.
Khuynh Kỳ giả cười cười, hắn mở bao gạo ra:
- Ta đi nấu cơm đây.
Từ tư thế ăn cơm giữa trưa của hài tử kia mà xem, hắn khẳng định sẽ không nấu nướng.
Chỉ chờ những lời này thôi, Thiên Đại Liên rất vui vẻ, hắn gật đầu như ăn tỏi:
- Được rồi, được rồi.
Nói xong đầu óc của hắn nóng lên, không cần nghĩ ngợi bổ sung một câu:
- Ta tới hỗ trợ.
- Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Khuynh Kỳ Giả uyển chuyển từ chối ý tốt của Thiên Đại Liên.
Gãi đầu, Thiên Đại Liên cũng cảm thấy mình vào phòng bếp là làm khó khăn chứ không giúp gì, chưa nói đến trình độ nấu nước và nướng dưa chua lên lửa, chỉ là nhóm lửa cơ sở hắn cũng không thuần thục.
Chỉ là chờ ăn cơm, thật sự là không lễ phép.
Ngàn lần rối rắm vài giây, cuối cùng hắn quyết định đi dọn dẹp lại không gian dùng để ngủ.
- Vậy ta sẽ không hỗ trợ nữa, ngươi nấu cơm trước đi, ta đi thu thập phòng ngủ một chút.
Thiên Đại Liên nói với Khuynh Kỳ Giả.
- Ừm, làm tốt ta sẽ gọi ngươi.
Khuynh Kỳ giả mỉm cười đáp lại.
gật đầu một cái, Thiên Đại Liên thay đổi bước chân đi về phía phòng ngủ, căn nhà này ở không lớn, không đi hai bước đã đến.
Phòng ngủ vô cùng nhỏ, chỉ có một cái giường gỗ và một cái bàn nhỏ.
Ánh mắt của Thiên Đại Liên nhìn thấy cái bàn nhỏ đặt ở dưới cửa sổ, mặt trên có một quyển sổ dùng chỉ vẽ, đó là quyển sổ dùng để ghi chép chuyện xảy ra mỗi ngày sau khi hắn xuyên qua đến đề Oát.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, sau đó đi đến trước bàn, mở ra xem từng thứ một, từ một giấc ngủ dậy biến thành tiểu hài tử đến mỗi ngày vì sinh tồn bôn ba mà sinh ra oán giận vụn vặt.
Lúc đầu hắn ghi chép những thứ này chỉ là vì phòng ngừa hắn quên đi chuyện đề cập đến Oát, hiện tại hắn có ý tưởng bất đồng.
Thiên Đại Liên trầm lòng, hắn cầm lấy than củi làm bút viết xuống ngày mới, trong ngày này không có một câu oán hận cũng không nhắc nhở đối với mình, mà là hắn quyết tâm.
[ Ngày thứ năm ]
[ Cái gì mà Cốt truyện Nguyên Khí, mệnh ta do ta không phải do trời. ]
Một câu nói ngắn ngủn dùng hết toàn bộ sức lực của Thiên Đại Liên, mũi bút than cũng thiếu chút nữa gãy.
Lúc này nguyện vọng duy nhất của hắn chính là sống sót, đã là vì mình, cũng là vì theo hắn làm Khuynh Kỳ Giả.
Thiên Liên Đại Liên nguyện vọng mãnh liệt như thế, thậm chí cả người hắn đều đang run lên, giống như bị điện giật.
Nhưng không cần tiêu tốn quá nhiều thời gian, hắn đã biết cảm giác tê tê dại dại này không phải tác dụng tâm lý.
Một con mắt như hai viên thần xuất hiện trên đầu Thiên Đại Liên.
Thiên Đại Liên không kịp chuẩn bị lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn, khóe mắt đều ở dưới đau đớn chảy ra nước mắt sinh lý.
Sau khi con mắt thần kia đập xong ngàn đoá hoa sen thì rơi xuống bàn, xuyên thấu qua màn hình chiếu xuống ánh sáng màu cam của hoàng hôn màu tím, tản ra ánh sáng màu tím.
Đó là một mắt của Lôi hệ thần.
Nói cũng đúng, trong trò chơi có một quy luật, tất cả người có mắt nhìn của Phong hệ thần đều sẽ mất bằng hữu, đặc biệt là bằng hữu Lôi hệ, mà vừa vặn lúc này Khuynh Kỳ Giả đã mang theo mắt của Phong hệ thần tiến vào hồ nước.
Hồi tưởng lại quy củ bất thành văn kia, Thiên Đại Liên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vị Thần trong lôi hệ kia, lần đầu tiên cảm nhận được ác ý đến từ thế giới.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Đại Liên: Ta muốn sống sót! Phải sống sót cùng với Khuynh Kỳ Giả!
Thế Giới: Ta nghe được nguyện vọng của ngươi, tới tiếp thu thần chiếu cố đi.
Mắt của Thần lôi hệ từ trên trời giáng xuống.
Ngàn đại liên...
Ngàn Đại Liên: Hồi phục TD có thể dừng lại sao?