Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong trạch viện ở ngoại ô phía đông có mấy người mặc trang phục của người ngu nhân đang tuần tra ở bên ngoài tường viện.

Đứng ở trước một cánh cửa nhỏ, Ajax giơ tay lên chào hỏi đồng bạn tuần tra cách đó không xa, sau đó buông tay, ôm vũ khí nhìn cảnh tuyết ngoài tường viện, mặc cho hắn khi nào có thể thoát khỏi nhiệm vụ thủ vệ nhàm chán này.

Từ hai ngày trước, hắn tự chủ trương ở lại gian phòng ngủ kia bồi nhiệm vụ đối tượng, đã bị mang đến trước cửa sau.

Đối với việc phái ra một công việc không có bất kỳ ý nghĩa nào như việc làm ăn này của mình thì Ajax rất có một câu oán hận, nhưng ngẫm lại báo cáo điều động việc hắn còn phải dẫn đội hỗ trợ đệ trình, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn nhẫn nại, tiếp nhận công việc trông cửa này.

- Ai.

Thở dài một hơi, đôi mắt của A Mã Tư trở nên càng tối hơn, hắn còn nhớ rõ lúc mình tiếp nhận nhiệm vụ thì trong mắt người dẫn đầu chợt lóe lên sự kinh ngạc.

Khi đó hắn rất muốn nói với người dẫn đầu, hắn rất thích tranh đấu, muốn khiêu chiến cường giả, nhưng hắn sẽ không chỉ biết chiến đấu với kẻ điên, không hài lòng đã dùng vũ lực để phát tiết cảm xúc của mình, hắn sẽ nhẫn nại.

Trên thực tế, trước khi gà trống bị đánh đến chỗ của Ngu Nhân Các, đội quân phía đông đã ghi chép lại cảnh đánh nhau, đánh nhau, đa số đều là lão binh trong đội ngũ xem hắn là tân binh, liền tới tìm hắn gây sự, kết quả khıêυ khí©h không thành đã bị hắn đánh trở về.

Đại khái cũng là như thế, rất nhiều người bị đánh bại bởi ajax đã cảm thấy hắn cuồng ngạo và không coi ai ra gì.

Trên thực tế đều là hiểu lầm, Ajax chỉ là đơn thuần hưởng thụ lạc thú chiến đấu, chiến thắng cấp trên cũng tốt, đánh binh sĩ lớn tuổi hơn nằm sấp cũng thế, đều chỉ là kết quả của chiến đấu, không đáng để ý.

Nhưng đây là cách nhìn của hắn, còn về những gia hỏa bị hắn đánh một trận đau thì hắn không có cách nào để suy nghĩ được gì.

Hồi tưởng lại đánh giá của các lão binh đối với mình, lại nhìn rừng cây mênh mang trước mặt, Ajax ngáp một cái. Hắn vốn chuẩn bị nhẫn nhịn điều khiển, nhưng không ngờ rằng công việc này còn không thú vị hơn so với hắn tưởng tượng.

Có đôi khi nhìn ra khỏi tường vây, Ajax rất muốn trong rừng đột nhiên lao ra một con gấu điên, như vậy hắn có thể ở trước khi vi phạm quy củ mà đánh một trận.

Đáng tiếc đó đều là ảo tưởng, cho dù là gấu có nổi điên thì cũng sẽ bị người tuần tra bên ngoài giải quyết, không tới lượt hắn ra tay.

Ajax cảm thấy thất vọng, mà điều này làm hắn không nhịn được ngáp một cái.

Ngay khi hắn đang buồn chán vì làm việc trông cửa ngủ thϊếp đi thì một tiếng động rất nhỏ làm hắn khôi phục sự tỉnh táo.

- Ngụy La kẹt

Theo âm thanh vang lên, Ajax nhìn về phía cửa lớn đang đột nhiên mở ra.

Trong ánh mắt đề phòng của hắn, một người hắn từng gặp từ trong cánh cửa cẩn thận ló đầu ra, đối phương phát hiện ra ajax canh giữ ở cửa sau, trên mặt hiện ra vài phần kinh hỉ.

- Ngươi ở đây à.

Thiên Đại Liên không đoán trước được vừa mới chuồn ra đã gặp phải Ajax, hắn còn tưởng rằng phải tìm một chút mới có thể gặp được hắn.

Nhìn thấy rõ là Thiên Đại Liên, hắn buông vũ khí xuống hỏi:

- Ngươi muốn chạy trốn à?

Vấn đề này xem như là đã hỏi được Thiên Đại Liên, hắn đã ăn trộm được, nhưng hắn không muốn chạy trốn, hắn chỉ là ở trong phòng đợi lâu quá nên muốn ra ngoài hít thở không khí. Mấy ngày nay Tán Binh không xuất hiện, những người hầu kia cũng không thèm nói chuyện với hắn, chỉ có thể thông qua thời gian đọc sách tống cổ.

Hôm nay hắn thật sự là không muốn đọc sách, lại không biết làm cái gì, chỉ có thể đi dạo trong đống phòng ở này, kết quả không ngờ tìm được một cánh cửa nhỏ không khoá lại.

Càng không ngờ rằng chính là Ajax ở cửa vào.

Đột nhiên, Thiên Đại Liên nảy ra ý tưởng tìm ajax nói chuyện phiếm, thuận tiện còn có thể thử xem có thể hỏi ra tin tức hữu dụng gì từ hắn hay không, ví dụ như thế cục ở phía đông.

Thiên Đại Liên rất muốn biết, sau này có sự can thiệp của ký ức Tán binh, đến Đông Đô này có xảy ra biến hóa gì hay không.

Sau khi thiết lập xong kế tiếp làm cái gì, Thiên Đại Liên không đóng lại cửa lại, để lại một khe hở sau đó mới đi đến bên cạnh của hắn, nói với hắn nguyên nhân hắn ra ngoài.

- Ta không muốn chạy trốn, ta ra ngoài đi dạo một chút, vẫn luôn ở trong phòng ngây ngốc thật sự là quá nhàm chán.

Vừa nghe thấy Thiên Đại Liên nhắc tới nhàm chán, Ajax nhất thời cảm thấy mình tìm được tri âm, trở thành phụ hoạ:

- Ta cũng cảm thấy rất nhàm chán.

Ngay sau đó hắn lại oán giận nói:

- Cũng không biết tại sao lại điều ta đến đây.

- Hả? Ngươi không muốn làm thủ vệ? Vậy ngươi muốn đi đâu?

Thiên Đại Liên hỏi tiếp.

Ajax suy nghĩ một chút, sau đó trả lời:

- Ta muốn đi tiền tuyến, hoặc là đến nơi khác có thể hoạt động gân cốt.

Hắn thật sự là không thích ứng được loại hàng ngày an nhàn này, điểm này trái ngược với các đồng bạn của hắn.

Vì vậy, Ajax lại thở dài, thuận miệng hỏi Thiên Đại Liên:

- Ngươi có nơi nào muốn đi không?

Thiên Tứ Đại Liên không cần nghĩ ngợi trả lời:

- Ta muốn trở về Đạo Thê.

- Đạo Thê? Ngươi muốn về nhà sao?

Dù sao thì hắn cũng biết Thiên Đại Liên là người của Đạo Thê, cho nên rất khó không nghĩ đến hắn muốn trở thành Đạo Thê là muốn trở về nhà.

Dù sao thì sau khi suy nghĩ thay đổi vị trí, ngoại trừ có thể làm hắn tận hứng với việc chiến đấu vũ lực ra thì nơi duy nhất hắn có thể nghĩ đến cũng chỉ có trấn Hải Tiết ở quê nhà hắn.

Nhưng mà Thiên Đại Liên bởi vì vấn đề nhỏ đơn giản này mà sửng sốt.

Sau này, hắn và Khuynh Kỳ Giả ở bên biển cư trú có thể được gọi là nhà, nhưng Minh Thần Đại Xã thì khó mà định nghĩa được nhiều.

Vài giây sau hắn mới không xác định đáp lại:

- Có lẽ vậy.

Vừa rồi cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn phát hiện mình không biết Minh Thần Đại Xã có tính là nhà hắn hay không.

- Nghe ngươi nói, giống như ngươi không có nơi đi?



Hai người thử hỏi.

- Cũng không phải là không có nơi để đi, chỉ là nơi ở của ta tương đối đặc biệt.

Thiên Đại Liên quay đầu nói ra câu nói trong lòng với Ajax, ngay sau đó lại bổ câu:

- Nơi đó rất khó giải thích, nhưng khi ta ở lại đó rất vui vẻ.

Thấy thế, Ajax không miễn cưỡng nói ngàn lời mà quay lại nói về chuyện nhà của mình.

Bởi vì những đại thủ vệ tuổi tác so với Ajax bình thường không muốn giao lưu với hắn, hơn nữa trước mặt thật sự là quá nhàm chán, cho nên sau khi hắn mở miệng ra thì có chút không thủ được.

Cũng may là đứng ở bên cạnh hắn, Thiên Đại Liên cảm thấy rất hứng thú đối với những việc nhà vặt kia, hắn nghiêm túc nghe Ajax nói về sinh hoạt hằng ngày của hắn và huynh đệ tỷ muội, trong lúc nhất thời lại quên mất chuyện khách sáo.

- ... Khi ta đi, Đông N Á vẫn luôn khóc, chờ lần sau nghỉ phép ta nhất định phải trở về thăm nàng, hy vọng khi đó nàng sẽ tha thứ cho ta.

Sau khi nói đến muội muội của mình, hắn đã hiện ra sự nhớ nhung và mong nhớ không thể phai nhạt.

Cảnh này làm cho trước mắt Thiên Đại Liên lại hiện ra bóng dáng của Khuynh Kỳ Giả, hắn không khỏi bắt đầu rời khỏi đây trong thời gian dài như vậy, tâm tình của Khuynh Kỳ Giả sẽ là cái gì? Sẽ oán trách hắn đột nhiên mất tích sao?

Tâm tình của Thiên Đại Liên trở nên khổ sở, tuy hắn nghe Tán Binh nói rằng Giả Thiên Cơ rất tốt, nhưng điều đó không thể miễn trừ áy náy của hắn.

Bên cạnh đó, Ajax phát hiện ra Thiên Đại Liên đang suy sút, hắn từ trong xương tuỷ cảm nhận được có lẽ đối với người được bảo vệ này thì đàm luận về người nhà không phải là một chủ đề hay.

Một khi ý tưởng này ra đời, Ajax dừng nói chuyện, đổi đề tài một cách cứng nhắc.

- Lại nói, quan hệ của Lục Tịch và ngươi cũng không tệ.

Lời này vừa nói ra làm hắn lập tức hối hận.

Nhưng mà Ajax còn chưa kịp bù đắp thì đã nghe thấy Thiên Đại Liên hỏi:

- Lục Tịch rốt cuộc là có ý gì?

Ngàn Đại Liên vốn tưởng tiếp xúc nói chuyện, ai biết chính mình lại chủ động gặp được.

Chuyện này cũng không nên trách hắn không khách khí.

Chờ đợi câu trả lời kế tiếp của Ajax, Thiên Đại Liên trầm lòng xuống, làm tốt chuẩn bị ghi nhớ kỹ.

- Chủ nhân, chủ nhân, sáu vị trí là biểu tượng vàng thứ sáu của công ty đẩy mạnh tiêu thụ.

Ajax có chút lắp bắp nói ra hàm ý ở bên cạnh của hắn. Ngàn Đại Liên trầm mặc bởi vì câu trả lời này, tiếp theo hắn nhìn thẳng về phía Ajax.

Bị nhìn thẳng, Ajax rất chột dạ, hắn thật sự không am hiểu nói dối, cho nên khi nghe được vấn đề của Thiên Đại Liên, phản ứng đầu tiên của hắn là lấy cớ bị đưa vào quân đội để dỗ đệ đệ.

Chỉ là hắn đã xem thường tuổi của Thiên Đại Liên, tuy nói đối phương có thân hình hơi lùn hơn hắn một chút, nhưng nhìn từ bề ngoài thì bọn họ cũng không lớn lắm.

Nhìn thấy lừa gạt không qua được, Ajax quyết đoán sửa lời nói lại:

- Thật xin lỗi, ta không thể nói.

Đối với hắn, trực tiếp nói dối và che giấu càng nhiều so với vắt hết óc nghĩ dối che giấu càng tốt còn hơn.

Ngàn Đại Liên này hiểu rõ đại khái là Tán Binh đã nói trước đó, không cho thủ vệ nói cho hắn bất kỳ tin tức gì.

Thật ra mấy ngày nay hắn đã có phán đoán, những người hầu và quản gia kia đều dễ dàng không nói chuyện với hắn, nhưng thông qua kiểm tra của Ajax, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy quái quái, hắn cảm thấy đây giống như là một loại bảo vệ quá độ?

Từ ngày đầu tiên tỉnh lại, Thiên Đại Liên có cùng loại cảm giác, sao hắn không có cách nào mô tả cụ thể được.

Nhớ lại tình huống tỉnh lại vào ngày đầu tiên, hắn lại nhìn thẳng vào Ajax, không làm khó hắn quá mức, mà làm ra bộ dáng không sao cả nói:

- Ta đã biết, không sao, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu có cơ hội ta sẽ tự mình đi hỏi hắn một chút.

Ajax nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng thả lỏng lại, nếu như Thiên Đại Liên thật truy hỏi tiếp, hắn cũng không biết nên ứng đối như thế nào.

Nhìn thấy không khí trở nên lạnh lẽo, Thiên Đại Liên tùy ý lại mở miệng nói:

- Vậy các ngươi biết khi nào hắn lại tới không?

- Ngươi nói là lục tịch sao? Đêm qua ta nghe lãnh đạo nhắc qua một câu, nói hôm nay có thể hắn sẽ đến.

Dù sao thì mọi người cũng biết chuyện về Tán Binh.

Nhưng mà giây tiếp theo hắn nhìn thấy biểu tình của Thiên Đại Liên biến thành kinh ngạc.

Ngay lập tức, hắn ý thức được Thiên Đại Liên không biết tin tức này, lập tức hắn hiểu ra tại sao Thiên Đại Liên cũng cảm thấy nhàm chán.

Trong và ngoài căn phòng này không có ai dám nói nhiều với hắn.

Đột nhiên, Ajax phát hiện sự tồn tại của bọn họ và người hầu và nói là bảo vệ, không bằng nói là coi chừng ngàn đại liên.

Lúc này, hắn lại phát hiện ra rằng hắn đã sớm có ý tưởng tương tự, nếu không thì khi nhìn thấy Thiên Đại Liên bị trộm đi thì hắn sẽ không cho rằng hắn muốn chạy trốn.

Dù sao thì trong tay bọn họ cũng có một số người, cho dù là Thiên Tứ đại tướng quân cũng không có ở đây.

- Ngươi có muốn đi về trước hay không?

Thiên Đại Liên lập tức lấy lại tinh thần.

Đúng vậy, hắn nên trở về rồi, nếu như Tán Binh trở về phát hiện hắn không ở trong phòng yên ổn thì đại khái sẽ không cao hứng.

Dưới xu thế của suy nghĩ này, Thiên Đại Liên tận lực bình tĩnh đáp lại. Vậy lần sau gặp lại, nếu ngươi còn canh gác ở đây.

Không giữ lại chút nào:

- Lần sau gặp lại.

Nói là như vậy, nhưng trong lòng hắn có loại dự cảm, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không gặp mặt nhau được.

Ngày hôm qua lãnh đạo đã chuyển báo cáo điều hắn đi, ngày mai đại khái sẽ có tin tức.



Nhưng bình tĩnh mà xem xét, hắn không chán ghét nói chuyện phiếm với Thiên Đại Liên, tương lai thật sự có cơ hội gặp nhau, hắn không ngại nói thêm vài câu với hắn.

Ajax ôm ý nghĩ này nhìn theo cánh cửa nhỏ mà Thiên Đại Liên vừa mới đẩy ra, sau đó hắn thấy cánh cửa kia không hề sứt mẻ chút nào dưới sự đẩy mạnh của Thiên Đại Liên.

- Xong rồi.

Thiên Đại Liên ở trước cửa nhỏ giọng thì thầm đóng lại, hắn rõ ràng là bị Smelling Hư, sao lại đóng lại? Là người hầu bên trong thấy tiện tay đóng lại, hay là bị gió thổi đến rồi?

Ngàn Đại Liên không nói gì, cùng với việc gặp phải vận đen của Ajax, hắn hoàn toàn không chú ý tới dị thường của môn.

Thật sự là không mở cửa ra được, hắn quay đầu lại chân thành hỏi Ajax:

- Ngươi có chìa khoá không?

Ajax không cần suy nghĩ lắc đầu:

- Ta không có chìa khoá.

Nhiệm vụ của hắn chỉ có trông cửa, nhưng không có chìa khoá không có nghĩa là hắn không thể mở cửa, cho nên hắn hỏi lại:

- Bằng không ta giúp ngươi mở khoá ra?

- Thôi bỏ đi.

Thiên Đại Liên quả quyết từ chối.

Ajax cũng phát hiện như vậy không tốt lắm, hắn nghĩ lại, phát hiện còn có phương pháp khác.

- Ta đưa ngươi đến cửa chính, ngươi làm quản gia mở cửa cho ngươi, như vậy là có thể đi vào.

- Hả?

Thiên Đại Liên biểu đạt xong kinh ngạc sau đó rơi vào trầm tư.

Đây là một phương pháp, ngoại trừ quá bình thường ra thì không có bất kỳ chỗ quái dị nào, hơn nữa hắn là ngoại trừ cửa chính ra thì không có con đường khác để trở về. Bởi vì là mùa đông, cửa sổ đều đóng lại, lò sưởi trong tường cũng đều bị nhóm lửa, bởi vậy hắn không thể nhảy qua cửa sổ hoặc là ống khói trở về trong nhà được.

Thông qua những cánh cửa khác càng là hy vọng xa vời, cửa nhỏ không có người hầu thời khắc mở ra, thủ vệ bên ngoài lại không có chìa khoá.

Ngàn Đại Liên phân tích một hồi, không thể không thừa nhận mình chỉ có thể đi cửa chính.

- Ta tự mình đi qua.

Thiên Đại Liên nói xong muốn đi, hắn không muốn liên lụy đến Ajax.

Nhưng mà Ajax không cảm kích:

- Không cần, thủ vệ là công việc của ta, nếu trên đường ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đó chính là ta thất trách.

Nói là như vậy, nhưng hắn cảm thấy Thiên Đại Liên tự mình trở về, không tiện giải thích với quản gia, ngược lại hắn đi theo cửa chính còn có thể làm nhân chứng.

Thiên Đại Liên không biết suy nghĩ trong lòng của ajax, hắn cười cười trêu ghẹo nói:

- Không ngờ ngươi còn rất chuyên nghiệp.

- Nhiệm vụ của ta, ta đương nhiên phải hoàn thành.

ajax trả lời có chút hàm hồ.

Đối với chuyện có ngàn hoa hồng này hắn cũng không để ý nhiều, hắn lại cười một tiếng:

- Được rồi, dù sao cũng không xa.

- Vậy ngươi chờ một chút.

Ajax nói xong cởϊ áσ khoác ra.

Thiên Đại Liên cảm thấy mê hoặc đối với hành vi này của hắn, trở về thì trở về, cởϊ qυầи áo làm gì?

- Ngươi phủ thêm, ngươi mặc quá ít, đầu lĩnh biết ta làm ngươi như vậy trở về, nói không chừng sẽ phạt ta nhiều thủ mấy ngày cửa.

Ajax phân tích rất nghiêm túc.

- Đây xem như là bệnh hình thức sao?

Một chút cũng không làm Thiên Đại Liên buồn cười đánh giá, nhưng đồng thời hắn lại cảm thấy Ajax còn rất có ý tứ ở phương diện này.

- Xem ra, ta biết rõ người có Thần Chi Nhãn có thể chất khác hẳn với người thường, nhưng những người khác sẽ không nhìn như vậy.

Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Nếu là ngày bình thường thì hắn cũng sẽ không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hiện tại hắn thật sự là không muốn bởi vì loại chuyện này mà bị trừng phạt, đặc biệt là trừng phạt còn có thể là bị lưu lại trông cửa.

Chỉ là nghĩ thôi, hắn đã cảm thấy hắn sẽ không nhịn được ghi lại một bút ký cá nhân.

- Được, ta phủ thêm trước.

Ngàn đại Liên Bôn cũng tới rồi, tinh thần đã đạt tới mức thoả hiệp.

Hắn khoác lên người bộ trang phục của người Thông gia kia, sau đó được Thiên Đại Liên dẫn dắt đi về phía cửa chính.

Rất nhanh Thiên Đại Liên đã hối hận đồng ý đi cùng tới đây.

Hai người mới vòng ra khỏi bức tường kia, đã nhìn thấy một chiếc xe có ký hiệu của Ngu Nhân Chúng.

Thiên Đại Liên theo bản năng dừng bước chân lại, muốn kéo theo Ajax thối lui ra sau tường, nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm một bước.

Cửa xe bị người hầu mở ra, Tán binh mang mũ rộng vành từ trên xe đi xuống, liếc mắt một cái từ phương hướng của hắn có thể nhìn thấy Ajax và Thiên Đại Liên mặc trang phục của Ngu Nhân Chúng.

Một màn này nhất thời làm cho vẻ mặt của Tán Binh trở nên không quá tốt.

Trên thực tế, trong lần đầu tiên gặp mặt Thiên Đại Liên tỉnh lại, hắn đã muốn hỏi một chút, sao vị đồng liêu tương lai của hắn lại ở đây? Quan hệ giữa Thiên Đại Liên và hắn từ khi nào trở nên tốt như vậy?

Rõ ràng lúc trước bọn họ căn bản chưa từng gặp mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »