Dùng chìa khoá mắt của Thần hệ lôi hệ mở cửa chính ra, Thiên Đại Liên nhìn thấy trước hết là một con mèo đen có móng vuốt trắng, nó đứng ở trên ngăn tủ cửa, hưng phấn mở cửa ra, phát ra âm thanh mèo kêu.
- Meo meo.
Hắc Miêu thân mật nhảy vào trong lòng Thiên Đại Liên cọ cọ hắn.
Thiên Đại Liên khó khăn ném chìa khoá sang một bên, sau đó vươn tay vuốt ve con mèo đen kia.
Mà ở trên chiếc bàn đối diện cửa sổ, một con mèo khác đang lãnh đạm nhìn cảnh tượng trước cửa, trong ánh mắt của nó đều là khinh thường nhìn lại, nhưng cái đuôi lắc lư của nó lại bán đứng suy nghĩ thật trong lòng của nó.
Thiên Đại Liên đang ôm mèo đen nhận thấy tầm mắt rơi xuống trên người mình, hắn quay đầu vừa vặn đối mặt với một đôi mắt khác.
mèo bị phát hiện vẫy vẫy cái đuôi quay đầu nhảy xuống bàn trong phòng khách, đi về phía nhà cây ven tường cho mèo ăn.
Thiên Đại Liên thấy thế lại sờ soạng hai con mèo nhỏ này, sau đó cẩn thận thả hắn xuống.
mèo đen bị ném lên sàn nhà lau tay ngàn cái, nhưng nó không quấn lấy ngàn cái, lau hai cái xong thì một mình nhảy lên trên ghế dài.
- Một hồi ngươi muốn ăn cái gì?
Thiên Đại Liên đi vào nhà cây trước mặt mèo, ngẩng đầu hỏi mèo đang ở chỗ cao.
Meo meo không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng cái đuôi của nó lại quăng đi vài cái.
Thiên Đại Liên cười cười, hắn lo lắng cho mình nói:
- trà chan canh thế nào?
- Hừm.
Nhà cây phát ra âm thanh với mèo, lật mình để lại cho Thiên Đại Liên một cái bóng.
Nhưng mà Thiên Đại Liên biết đó là tín hiệu đồng ý của hắn, vì vậy hắn còn cố ý nói thêm:
- Ta đi nấu cơm đây.
Nói xong hắn nhìn về phía con mèo đen trên ghế sô pha:
- Ngày hôm qua còn chưa ăn xong thịt kho, ta làm cho ngươi cái này.
- Meo meo.
Hắc Miêu nhẹ nhàng kêu một tiếng, giống như là nghe hiểu Thiên Đại Liên đang nói cái gì.
Nhìn thấy hai con mèo cũng không có ý kiến, Thiên Đại Liên mới đi về phía phòng bếp, hắn lấy tạp dề ra bắt đầu chuẩn bị cơm cho mèo.
Hắn không nuôi hai con mèo ở đây, một con là mèo trảo màu đen, một con khác cũng là mèo trảo màu đen.
Tuy rằng hai con mèo này lớn lên giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại một trời một vực, trước nhặt được mèo đen thì tính khí rất tốt, luôn thích ở cùng nhau, ngày thường như hình với bóng, mỗi buổi tối đều ngủ ở bên gối của hắn.
Một con khác là mèo hoang, ngoại trừ lúc ăn cơm ra thì thời gian khác trên cơ bản không tới gần ngàn con, luôn thích đứng ở chỗ cao nhất của tổ mèo quan sát toàn bộ phòng khách.
Tuy một con miêu khác không phải là thân cận như vậy, nhưng không biết vì sao, Thiên Đại Liên luôn cảm thấy hắn thật ra rất muốn ở cùng một chỗ với người ngốc.
Thiên Đại Liên nghĩ như vậy trước để làm trà ngon, đồng thời hắn quyết định sau này có cơ hội dùng đậu lăng đậu đậu kia, nói không chừng sẽ có hiệu quả không tưởng được.
Lúc này, hắn cúi đầu, híp mắt nhìn về phía chiếc bát mèo sạch sẽ trong tay, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái.
Meo meo có thể dùng trà chan canh không?
Đang lúc hắn chuẩn bị đi vào suy nghĩ thì nước trên bếp lò lại sôi trào.
Thiên Đại Liên thấy thế vội vàng đi nấu mì sợi và đồ ăn, chờ hắn làm xong đã quên mình vừa suy nghĩ cái gì.
Không quá để chuyện này ở trong lòng, Thiên Đại Liên xoay người đi về phía lò vi ba, cẩn thận từ bên trong lấy ra thịt kho đã được nấu chín.
Không bao lâu, một người hai mèo đã được bưng lên.
mèo đen trên sô pha rất tự nhiên nhảy đến trên bàn cơm, mèo trên cây cũng xuống, không tình nguyện ăn cơm cùng mèo đen.
Thiên Đại Liên ngồi đối diện bọn họ, nhìn hai con mèo đang ăn uống thoả thích, hắn cũng cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn.
gắp một gắp mì sợi, Thiên Đại Liên mới ăn được một miếng, bỗng nhiên cửa bị gõ vang.
Hai con mèo lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa kia.
Thiên Đại Liên nghe tiếng đập cửa có quy luật, không thể không buông chiếc đũa đi mở cửa, lúc này hắn phát hiện bên ngoài không biết khi nào mưa to.
Trong thời tiết này, ai sẽ tìm đến hắn chứ?
Nếu không phải là hộp cơm thì đó là nhân viên chuyển phát nhanh à?
Nghĩ đến thân phận của người vừa tới, Thiên Đại Liên không lập tức mở cửa, hắn thông qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, phát hiện bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc màu xanh, mặc quần áo kỳ lạ, trên mặt còn mặc một bộ đồ bó sát.
Đây là đang chơi Boss?
Thiên Đại Liên chửi thầm, cẩn thận mở cửa ra, cửa bị một khe hở.
- Chào ngươi.
Nam nhân trẻ tuổi thấy cửa mở chủ động chào hỏi.
- Chào ngươi.
Thiên Đại Liên mang theo nghi hoặc đáp lại, hắn cảm thấy nam nhân này quá quen thuộc, rõ ràng trước đó hắn không gặp qua hắn... Không đúng, hắn biết nam nhân là ai, chỉ là hắn đã quên thân phận của hắn.
Ý nghĩ này của Thiên Đại Liên Nhân trở nên xấu hổ, lại nhìn nam nhân mang mặt nạ trên mặt kia, hắn mở cửa lớn hơn một chút, cũng vì giảm bớt xấu hổ hỏi ra một vấn đề:
- Vì sao ngươi lại mang mặt nạ?
- Đây là một loại thân phận, là nhân vật mà ta muốn sắm vai.
Nam nhân nhàn nhạt nói, tầm nhìn của hắn giống như có thể xuyên qua mặt nạ nhìn thấy Thiên Đại Liên.
Sở Thiên Liên bị nhìn chằm chằm cảm giác không thoải mái.
Khó khăn lắm mới nhịn được cảm giác không tốt, Thiên Đại Liên chỉ nghĩ trong lòng đây quả nhiên là Boss sao?
Hắn có loại bằng hữu này từ khi nào, chẳng lẽ là Võng Hữu?
Thiên Đại Liên suy đoán thân phận của nam nhân, ngay khi hắn muốn hỏi rõ ràng nam nhân là ai thì đã nghe thấy đối phương đặt câu hỏi trước một bước.
- Không mời ta vào ngồi sao?
Nam nhân hỏi vấn đề này làm Thiên Đại Liên hiện ra cảm giác nguy cơ.
Rõ ràng nam nhân này không làm gì, hắn lại cảm thấy người này rất khó đối phó.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên không dao động, nam nhân phát ra một tiếng thở dài:
- Nhiều lần như vậy rồi, ngươi vẫn là ôm sự cảnh giác đối với ta.
Tiếp đó hắn bổ câu:
- Ta rất tò mò rốt cuộc ngươi đã trải qua cái gì, đây lại là nơi nào.
Bởi vì nam nhân này không rõ nguyên do nói, Thiên Đại Liên chớp chớp mắt, giây tiếp theo hắn hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến ngươi không?
- Đúng vậy, không có.
Người đàn ông thản nhiên đáp lại.
Nghe thấy lời này, Thiên Đại Liên đóng cửa lại, sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát, mời bọn họ nhanh chóng mang ý tưởng của gia hỏa tinh thần có vấn đề ở cửa này đi.
Thiên Đại Liên đột nhiên phát hiện mình không hề áy náy đối với việc giao nam nhân này cho cảnh sát, mà điều này đại biểu cho quan hệ giữa bọn họ rất có thể không hoà hợp như vậy.
Nếu như vậy thì hắn càng yên tâm thoải mái hơn là mặt mũi ra ngoài quan sát.
- Meo meo.
Tiếng mèo kêu từ phía sau truyền đến, Thiên Đại Liên đang chuẩn bị đóng cửa theo bản năng nhìn về phía sau.
Chỉ thấy không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau hắn là hai con mèo đen đang gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, giống như đang nhìn phần tử nguy hiểm không nên xuất hiện ở đây.
Ngàn Đại Liên tim đập mạnh mẽ, hắn không nhịn được hoài nghi nam nhân này có phải là kẻ thù của hắn hay không.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tiếng cười của nam nhân đã truyền đến:
- Ở sâu trong nội tâm ngươi là muốn bảo vệ bọn họ sao? Thật đúng là ngoài dự kiến.
Hắn giống như cảm thấy rất hứng thú đối với hai con mèo kia.
Hai con mèo con nam nhân nói mèo đều trở nên đề phòng, trong đó luôn là mèo con đợi ở nhà cây cho mèo, càng là trực tiếp lao ra ngoài, gào rống với nam nhân.
Thiên Đại Liên không hiểu sao có chút cảm động, nhưng hắn rất muốn nói cho mèo biết, nó làm như vậy hắn không quan trọng.
- Hắn cũng rất để ý ngươi.
Nam nhân lẩm bẩm với con mèo kia:
- Đúng vậy, nếu hắn không để ý ngươi thì cũng sẽ không hợp tác với ta.
Thật sự là nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nam nhân, Thiên Đại Liên nói thẳng:
- Có chuyện gì thì từ từ nói, có thể không nói ra câu đố hay không?
Hắn cảm giác hôm nay thật xui xẻo, cơm không có ăn còn phải nghe người hỏi mình câu đố.
Người đố lăn ra đề Oát!
Ngàn Đại Liên hung hăng nghĩ, sau đó hắn ngẩn người, chợt nhớ tới nam nhân là ai.
Phần dị thường này cũng bị nam nhân phát hiện, hắn ngẩng đầu, khóe miệng tươi cười gia tăng:
- Ngươi biết ta.
Đối mặt với nụ cười này, lông tơ trên người hắn dựng đứng, lúc này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, sao tiến sĩ lại chạy đến hiện thực.
Nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được, nơi này không phải là hiện thực.
Đầu tiên là hắn không nuôi mèo, tiếp theo mèo cũng sẽ không dùng trà, cuối cùng hắn xuyên qua đến đề Oát, thành ra bị tán binh... Không đúng, là Khuynh Kỳ Giả nhặt được hài tử, còn đạt được mắt của Lôi hệ thần.
Cuối cùng hắn giống như bị tập kích.
Đôi mắt Thiên Đại Liên mở to, cảm giác đau đớn khi bị chó săn thú cảnh cắn trúng hắn, đó là trước khi ngất đi nhìn đến cảm giác cuối cùng.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn vị tiến sĩ đang lẳng lặng nhìn mình, cả người hắn tê dại giống như là bị sét đánh.
Giờ khắc này hắn rất muốn hỏi một chút tại sao tiến sĩ lại ở đây, nhưng câu nói tạp ở bên miệng kia lại không nói ra.
Thời gian trôi qua, tiếng nước giống như trở nên lớn hơn.
- Lại sắp tới thời gian kết thúc rồi.
Tiến sĩ quay đầu lại nói.
- Cái gì?
Thiên Đại Liên hỏi theo bản năng.
- Thời gian thăm dò bí mật không phải là vô hạn, nhưng cho dù là như vậy thì ta vẫn nguyện ý thử, bởi vì ta rất tò mò rốt cuộc ngươi đến từ đâu, những tri thức phong ấn ở trong đầu ngươi kia ở đâu, tiến sĩ dừng một chút:
- Giống như là liên quan đến toàn bộ chân tướng của Đề Oát Đại Lục.
Ngàn Đại Liên run rẩy, hắn bỗng nhiên cảm thấy tiến sĩ thật là đáng sợ, bởi vì hắn suy đoán là đúng. Đúng là như vậy, ngàn Đại Liên biết toàn bộ vấn đề đều nằm ở chân tướng, đó là một thế giới tồn tại trong trò chơi.
Hiện tại, lời này của tiến sĩ thật giống như xem đến một nửa bộ phim, nhân vật bên trong đột nhiên quay đầu hỏi khán giả xem ảnh thể nghiệm như thế nào.
Đây là đánh vỡ mặt thứ tư tường.
Thiên Đại Liên Phát giác mặc kệ tổ hợp chế tác trò chơi bên ngoài an bài như thế nào, chí ít vào lúc này, tiến sĩ không thẹn với danh hiệu đệ nhất của Ngu Nhân Chúng.
- Cho nên không mời ta vào sao? Hoặc là nói ngươi muốn làm giao dịch với ta?
Tiến sĩ dẫn đường.
Thiên Đại Liên mà hắn đang khϊếp sợ nghe được lời của hắn lại ngoài ý muốn bình tĩnh lại.
Rất rõ ràng tiến sĩ không đồng ý với hắn là không thể tiếp xúc đến những bí mật đó, điều này có nghĩa là hắn mới có quyền chủ động ở trong không gian này.
Có lẽ cũng vậy, những chân tướng và tri thức đó, đừng nói tiến sĩ, băng chi nữ hoàng thậm chí thiên lý tới cũng không chịu nổi, sao có thể dễ dàng bại lộ được.
Ở mức độ này, Thiên Đại Liên thong dong cúi người vớt lên mầm mống giữa hắn và tiến sĩ, đóng mạnh cửa lại để đáp lại tiến sĩ.
Đợi khi cửa đóng lại, Miêu Thiên Đại Liên lại đánh giá gian phòng quen thuộc này, đây là nơi hắn ở trước khi tiến vào trò chơi.
Không biết qua bao lâu, cảm giác mỏi mệt đột nhiên buông xuống, hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, cuối cùng át đi tiếng mèo kêu nôn nóng kia.
Trong bóng đêm vô tận, Thiên Đại Liên thể nghiệm được cảm giác không trọng thương, điều này làm cho hắn giãy giụa mở hai mắt ra, kết quả đập vào trong mắt hắn chính là một mảnh màu xanh quỷ dị.
- ... Đại nhân, thực nghiệm lại thất bại.
- Hài tử kia lại là người buông xuống? Thật là không thể tưởng tượng được.
- Có cần nói với lục đại nhân không?
Trong vô số âm thanh, Thiên Đại Liên nghe được một giọng nam trầm thấp, nó xuất hiện ngăn cản tất cả tạp âm.
- Không cần.
Những người đang tự hỏi Ngàn Đại Liên rốt cuộc nghe ra giọng nói cuối cùng của tiến sĩ.
Cố gắng lướt qua những chất lỏng màu lam kia nhìn ra phía ngoài, Thiên Đại Liên cách thật dày ánh sáng xanh thấy tiến sĩ, đầu của hắn hơi ngẩng lên, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng không mang theo bao nhiêu cảm tình nói:
- Kết thúc thôi.
Kết thúc rồi à? Kết thúc cái gì?
Một ngàn cầu sinh mệnh chiến thắng tất cả, hắn muốn phản kháng.
Đáng tiếc những nghiên cứu viên tham gia thực nghiệm kia nhận thấy hắn rất dị thường, sau khi dược vật được rót vào trong cơ thể hắn thì hắn lại hôn mê lần nữa.
Bên ngoài khí tức hình dung của quả cầu chất lỏng màu lam, tiến sĩ nhìn Thiên Đại Liên trôi nổi trong đó, lại lần nữa nhắm mắt lại.
- Không thể tiếp tục kéo dài nữa.
Tiến sĩ nói với nghiên cứu viên bên cạnh:
- Lục Tịch đã không chờ được nữa rồi.
Viên nghiên cứu cũng nhìn về phía Khí Cầu, trong mắt hắn tràn đầy vẻ không nỡ:
- Chính là tiến sĩ đại nhân, chúng ta đã thực nghiệm được tiến triển mang tính đột phá mà chúng ta vừa mới đạt được.
Thông qua thực nghiệm vừa rồi, bọn họ xác định Thiên Liên Đại Hạ Giả, mang theo bí mật mà bọn họ không thể dễ dàng nhìn trộm.
Nếu có thể cho bọn họ thêm một khoảng thời gian, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội thăm dò ra đáp án xuất quan hay không.
- Vậy ngươi có thể tự mình đi giải thích với lục tịch.
Vẻ mặt tiến sĩ không đổi đề nghị với thuộc hạ của mình.
Nhân viên nghiên cứu này thật là quá đáng.
Nếu để cho lục tịch phát hiện ra bọn họ lấy đứa nhỏ này làm thực nghiệm, vậy thì đại khái toàn bộ phòng thí nghiệm sẽ không còn tồn tại nữa.
- Ta hiểu đại nhân.
Viên nghiên cứu không thể nhìn Thiên Đại Liên thêm nữa, hắn không nhịn được oán giận:
- Nếu hắn có thể chế tạo ra càng nhiều mảnh vỡ thì tốt rồi.
Bọn họ đã nghĩ đến việc tách ra nhiều hơn một chút Thiên Liên Đại Liên để làm nghiên cứu, nhưng điều này căn bản không thể thực hiện được.
Trong vô số thực nghiệm, có thể di chuyển toàn thể ngàn ký ức Liên Bang Đại Ăng Đản là cực hạn, nếu tách rời hoặc sao chép toàn bộ thì sẽ thất bại.
Cũng bởi vậy mà tiến sĩ và nghiên cứu viên mới thông qua con đường khác, ví dụ như tạo thông qua tạo mộng để phân tích tri thức mà Thiên Đại Liên biết.
Nhưng cho dù là tạo mộng hay là thủ đoạn khác thì đều yêu cầu sự tồn tại của chủ thể Thiên Đại Liên để thực nghiệm.
Bây giờ, Thiên Đại Liên sắp bị giao cho Tán Binh, bọn họ thực nghiệm sẽ bởi vì thiếu đối tượng thực nghiệm mà bị bỏ dở.
Viên nghiên cứu chỉ là thiết tưởng đã cảm thấy vô cùng thất vọng.
Ngược lại, tiến sĩ thật ra không có bao nhiêu cảm xúc, cuối cùng hắn quét mắt nhìn Khí Thiên Đại Liên đang bay lơ lửng, mái tóc dài như là có sinh mạng đang đong đưa.
- Đem hắn giao ra sáu ghế đi.
Tiến sĩ nói xong xoay người muốn rời khỏi phòng thí nghiệm.
Viên nghiên cứu không cam lòng nhìn Thiên Đại Liên một chút, sau khi thở ngắn than dài xong thì để cho các viên nghiên cứu khác chuẩn bị giao tiếp.
Cùng lúc đó, tiến sĩ đẩy cửa lớn của phòng thí nghiệm ra, ở ngoài cửa hắn gặp được một đồng liêu mà hắn không đoán được.
- Thuẫn của bọn họ.
Tiến sĩ đọc ra tên của người kia.
Tán Binh nghe tiếng vọng qua, trên mặt hắn tràn đầy vẻ không vui, quanh thân tản ra hơi thở vực sâu.
Tên tiến sĩ này hiểu rằng hắn vừa kết thúc nhiệm vụ đã chạy tới.
- Ta đang chuẩn bị đưa hắn đến dinh thự của ngươi, cuối cùng nghiệm thu thực nghiệm thông qua.
Vẻ mặt tiến sĩ không đổi nói với Tán Binh.
- Nhiều thác sét, ngươi không cần cõng ta làm động tác nhỏ.
Tán Binh thấp giọng cảnh báo.
Tiến sĩ thở dài:
- Nghe ngữ khí của ngươi, ngươi nhận được một ít tiếng gió.
Thiên hạ không có bức tường nào không ra, huống chi đến đông ích lợi giai tầng rắc rối khó gỡ, nói không chừng có ai sẽ báo tin cho tán binh, hảo kích quan chấp hành phân tranh.
- Không liên quan đến ngươi, Thác Thiên nhiều chuyện, tò mò quá không phải là chuyện tốt gì.
Tán Binh không trả lời ngay mà hắn biết tiến sĩ trước mặt chỉ là một tên cắt miếng.
Nhưng cho dù là tiến sĩ nào cũng đều tràn đầy lòng hiếu kỳ và lòng hiếu học, đây giống như là bệnh chung của bọn họ.
Tán Binh thầm cười nhạo trong lòng, hắn cho rằng một ngày nào đó tiến sĩ sẽ bởi vì phần lòng hiếu kỳ này mà thiệt thòi lớn.
Nhưng hắn không có ý định nhắc nhở, chỉ thấy Tán Binh lướt qua tiến sĩ đi vào trong phòng thí nghiệm.
Hắn vừa đi vào đã nhìn thấy vật chứa hình quả cầu kia bị mở ra, vài tên nghiên cứu viên đang bị cuộn tròn ở giữa vật chứa phủ thêm thảm.
Nhóm nghiên cứu viên chú ý tới tán binh đã đến, nhao nhao tản ra nhường ra một con đường.
Không để ý tới những nghiên cứu viên kia, Tán Binh lập tức mang theo Thiên Đại Liên vẫn còn đang hôn mê.
Nhìn bóng dáng của Tán Binh, hắn vẫn muốn kéo một chút, tiếp tục làm nghiên cứu viên thở dài một hơi, không khỏi bội phục sự quyết đoán của tiến sĩ.
Cũng ngay lúc này, tiến sĩ một lần nữa đi vào hạ mệnh lệnh mới:
- Chỉnh lý xong tư liệu, từ nay về sau phòng thí nghiệm này sẽ hoàn toàn phong ấn.
Lúc này đây không có nghiên cứu viên nào đưa ra dị nghị nữa.
Khi nhóm nghiên cứu thu nạp tư liệu chất đống như núi thì Thiên Đại Liên đã bị Tán Binh giao cho một người ở phía trước ở phía trước.
- Nếu hắn tỉnh lại thì lập tức báo cho ta biết.
Tán Binh dặn dò tên Ngu Nhân Chúng kia, hắn mới từ trong vực sâu đi ra, còn chưa đi tìm báo cáo kết quả công tác của vai hề.
Tuy hắn không có hứng thú với những chuyện tình giải phóng mặt bằng kia, nhưng mà có chút lưu trình thì vẫn phải đi, bằng không càng thêm phiền phức.
Tán Binh nhớ tới những chuyện đã kết thúc, vẻ mặt trở nên khó coi.
Nếu không phải còn chưa lấy được Thần Chi Tâm thì hắn cũng không cần phải ở lại đây để cùng với đám tân lão quý tộc kia lục đυ.c với nhau, bàng quan để bọn họ bày ra các loại xiếc nhàm chán.
Phiền não thì phiền não, Tán Binh vẫn là khoát khoát tay, ngang với mệnh lệnh khác của hắn.
- Đi thôi.
Chúng nhân không dám dừng lại lâu, vội vàng mang theo Thiên Đại Liên ngồi lên xe.
Nhìn chiếc xe đi xa, Tán Binh đợi một hồi, sau đó hắn vẫy vẫy tay.
Trong nháy mắt có vài bóng người xuất hiện ở phía sau hắn, bọn họ cúi đầu cung kính chờ đợi Tán Binh hỏi chuyện.
- Trong khoảng thời gian ta rời khỏi, Đạo Thê có xảy ra chuyện gì không?
Tán Binh lời ít mà ý nhiều hỏi cấp dưới, sau khi hắn đi vực sâu không thể nhận được tin tức kịp thời, chỉ có thể thông qua tai mắt ở lại để hỗ trợ lưu ý.
- Không có chuyện gì lớn, Tán Binh đại nhân, Đạo Thê tất cả đều như thường.
Thuộc hạ tận chức tận trách trả lời.
Tán Binh gật đầu:
- Vậy xem ra tiến triển của nữ sĩ cũng không thuận lợi.
Lần trước hắn nhớ rõ nữ sĩ ở Đạo Thê thế như chẻ tre, không bao lâu đã thành công thi hành Mắt Thú Lệnh và Đóng Cửa Biên Giới Lệnh, dẫn tới nội loạn ở Đạo Thê.
Bây giờ tất cả đều như thường thì có nghĩa là thủ đoạn của nữ sĩ vô dụng ở Đạo Thê.
Là bởi vì gia hỏa kia sao?
Tán Binh suy đoán, vài giây sau hắn nhìn về phía Đạo Thê, có một loại dự cảm nói với hắn, nếu như nữ sĩ kia lại không thể có tiến triển, vậy thì vai hề sẽ phái hắn qua đó, để hắn đối phó với một người khác, cũng chính là hắn.
Tán Binh phát ra một tiếng cười lạnh, hắn cảm thấy rất hoang đường.
Đến ngoại ô Đông thành, một đội người làm việc canh giữ ở bên ngoài một căn nhà trống rỗng.
- Dẫn đầu, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ một người?
Một thiếu niên mặc trang phục thường quy của Ngu Nhân Các hỏi, hắn thoạt nhìn cũng chỉ khoảng 1516 tuổi, theo lý thuyết thì không nên xuất hiện trong đội ngũ của Ngu Nhân Các.
Người dẫn đầu bất đắc dĩ quét mắt nhìn thủ hạ dưới tay hắn, thành viên này tuổi tác không đủ tư cách, bất đắc dĩ trả lời:
- Ta đã nói qua nội dung cụ thể của hai nhiệm vụ lần này, A Cực.
Ajax nắm chặt vũ khí, hắn rốt cuộc không thể khắc chế được lời nói trong lòng:
- Ta cho rằng đó là một cái cớ.
Hắn đã chuẩn bị chiến đấu xong, ai biết được sẽ phải chờ đợi ở trong nhà này ba ngày, trong lúc đó cái gì cũng chưa làm.
Nói thật, cảnh này làm hắn rất không thoải mái, có cảm giác như bị xem thường.
Nhìn thấy sự sốt sắng của Ajax, đầu của hắn bắt đầu đau lên, hắn thật sự không nghĩ ra tại sao vị trí thứ năm lại đến phiên thị trưởng Đông thành chấp hành nhiệm vụ lần này.
Nhưng đau đầu thì đau đầu, dẫn đầu vẫn kiên trì giải thích với Ajax.
- Lần này, thị trưởng đại nhân điểm danh muốn người có thân phận và bối cảnh sạch sẽ tới làm bảo vệ, cô là người phù hợp tiêu chuẩn nhất, đương nhiên, ta biết cô có phòng đánh nhau, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây.
Người dẫn đầu nói tới đây thở dài, bởi vì hắn biết mình đang nói chuyện che lại lương tâm.
Hắn đã xem qua ghi chép ẩu đả của Ajax, ngoại trừ chiến đấu với đồng đội ra thì chính là khıêυ khí©h cấp trên.
Thế cho nên cho tới nay, hắn đều cho rằng Ajax không phải là người tài cao thuần phục thì cũng có lá gan lớn.
Mà căn cứ vào xếp hạng đầu của Ajax, dẫn đầu là phát ra từ nội tâm cho rằng làm vệ sĩ cho hắn không phải là lựa chọn sáng suốt.
Lỡ như hắn xung đột với người được bảo vệ, hai người đánh nhau thì thật phiền phức.
Người dẫn đầu tới trước tìm hiểu tin tức, biết được người bọn họ cần bảo vệ lần này có quan hệ mờ nhạt với ghế thứ sáu, với loại suy này, đắc tội được người bảo vệ chính là đắc tội ghế thứ sáu.
Suy luận ở đây, người dẫn đầu lập tức muốn báo cho Ajax rằng cho dù gặp chuyện gì cũng phải duy trì khắc chế.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy Ajax đứng thẳng người nhìn về phía cửa.
- Bọn họ đến rồi.
Nói xong, hắn rất chắc chắn.
Dẫn đầu là một lúc sau, hắn theo sau nhìn lướt qua, dùng ánh mắt tốt đẹp quét chiếc xe mà hắn vừa mới nhìn thấy.
Tên cầm đầu không dám chậm trễ, hắn tạm thời nuốt những lời phải nói với thành viên khác của thành phố xuống, nhanh chóng tổ chức thành viên khác chuẩn bị sẵn sàng cho bọn họ.
Ajax bị nhìn ở một bên vội vàng chạy tới, lúc này hắn phát hiện hình như mình không làm được chức vụ lãnh đạo đội ngũ, hắn càng am hiểu đơn đả độc đấu, không thích hợp tác đoàn đội cùng với phải cùng nhau chiến đấu với người khác.
Nhưng mà Ajax chỉ có thể ngẫm lại, trước mặt hắn không có cơ hội chiến đấu.
Cho nên, mắt thấy chiếc xe có ký hiệu của Kẻ Khờ kia bị mở ra, ajax đang suy nghĩ xem nên tìm cách mời vị gà trống thứ năm đến đây, mời vị lão tiên sinh đã mang hắn vào từ trong quân đội, điều đi khỏi đây.
So với lãng phí thời gian ở trong đại trạch tinh xảo này thì ajax càng muốn đi tiền tuyến hơn.
Nhưng hắn đi tiền tuyến không phải là vì vội vã kiến công lập nghiệp, mà là vì chiến đấu với kẻ địch càng cường đại hơn.
Trong đầu Ajax đã chuẩn bị sẵn, cân nhắc muốn nói gì đó, mới suy nghĩ được một nửa chiếc xe kia thì dừng lại, cửa xe mở ra, hắn nhìn thấy một người lớn tuổi tác không sai biệt lắm và hắn không sai biệt lắm đang bị ôm ra khỏi xe.
- Vất vả rồi.
Ngu Nhân Chúng dẫn đầu nói với Thiên Đại Liên mang tới đây.
- Tiếp theo sẽ làm phiền các ngươi rồi.
Tên Ngu Nhân Chúng kia khách khí đáp lại.
- Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ tốt hắn, sẽ không cô phụ tín nhiệm của gà trống đại nhân và tán binh đại nhân.
Tiếp đó hắn tiếp tục khách sáo.
Lúc này, nếu muốn nói lại thôi thì hắn cảm thấy quan trọng nhất trước mắt chính là vào nhà đã.
Cũng may không cần hắn nhắc nhở, Lãnh tụ đã hàn huyên xong, hắn làm thủ thế để các thành viên khác ở lại ngoài cửa tuần tra.
Vốn dĩ Ajax cảm thấy hắn cũng là bị giữ lại một chút, không ngờ ánh mắt dẫn đầu lại liếc nhìn hắn một vòng, sau đó nói:
- Ajax, ngươi đi theo ta.
Đối mặt mệnh lệnh, hắn không có cách nào không phục tùng.
Đi vào trong đại trạch lạnh lẽo, rõ ràng bên trong lò sưởi đang được nướng rất ngon, mọi người lại vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh.
Trong nhà của hắn không có nhiều nhân khí, so với những căn nhà xa hoa này thì hắn cảm thấy ở trấn Hải Tiết đơn giản hơn rất nhiều.
- Chính là gian phòng này.
Người dẫn đầu dừng lại trước từng cánh cửa ở lầu một.
Quản gia canh giữ ở cửa hỗ trợ mở cửa phòng ra, trong phòng là nhóm hầu người chờ lâu ngày.
Ngu Nhân Chúng giao Thiên Đại Liên cho người hầu rồi xoay người muốn đi, hắn còn phải làm công việc giao tiếp với thủ vệ dẫn đầu.
- Ajax, ngươi ở lại.
Người dẫn đầu hạ giọng dặn dò với Ajax.
Ajax trầm mặc gật đầu, hắn nhìn thấy những người hầu kia thì đã biết nguyên nhân dẫn đầu làm hắn tới đây.
Ai biết nhóm người hầu có người mang dị tâm hay không.
Nghĩ vậy một chút, sau đó nhìn người bị người hầu vây quanh ở giữa, không khỏi tò mò về thân phận của đối phương.
Trong ấn tượng của hắn, đại bộ phận quan chấp hành đều là một mình, ghế thứ sáu cũng không ngoại lệ.
Chẳng lẽ là tìm được thân nhân đã thất lạc từ lâu? Ajax đoán mò lung tung, hắn nhìn thấy dưới sự giúp đỡ của nhóm người hầu thay đồ ngủ, đắp lên chăn ngàn dặm, từ khuôn mặt của hắn bước đầu phán đoán đối phương có thể là người của Đạo Thê.
Đáng ăn mừng là không cần suy nghĩ quá lâu, nhóm người hầu đã sắp xếp xong cho Thiên Đại Liên, quản gia lớn tuổi nhất đã cẩn thận lấy ra một cái hộp.
Chú ý tới hành động của quản gia, Ajax lập tức đổi ánh mắt, ngoài ý muốn phát hiện ra rằng hộp này rõ ràng là một mắt của Lôi hệ Thần.
Căn cứ theo hình dạng bên ngoài của Thần Chi Nhãn, hắn nhận ra Thần Chi Nhãn kia đến từ Đạo Thê.
Nhìn thấy quản gia nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu tím trên đầu giường, sau đó hắn và nhóm người hầu nhẹ nhàng rời khỏi phòng, toàn bộ hành trình bọn họ đều bỏ qua sự tồn tại của Ajax.
Nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, một lần nữa, Ajax nhìn về phía giường.
Sau khi quét sạch mái tóc dài được chải chuốt chỉnh tề kia, hắn có phán đoán bước đầu, người bị đưa tới đây rất có thể là muội muội của ghế thứ sáu.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, những cảm xúc nóng nảy đã biến mất không ít ở trong lòng của ajax, bởi vì hắn đã thay đổi vị trí suy nghĩ, nếu như muội muội của hắn mất tích, sau này vất vả tìm được, hắn cũng sẽ phí tâm phí lực loại trừ bất kỳ tai họa ngầm nào, tìm người chuyên môn bảo vệ an toàn cho nàng.
Đột nhiên, hắn nhớ lại muội muội của mình.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ xem khi nào thì bớt chút thời gian về nhà xem thử, một tiếng động rất nhỏ đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Ngàn đoá hoa đầu tiên là giật giật, mấy giây sau hắn chậm rãi mở mắt ra, không còn màu lam như trước nữa, lần này hắn nhìn thấy chính là màn hình hoa lệ.
Ta đây là lại xuyên qua rồi?
Thiên Đại Liên nhìn lên giường, đầu óc của hắn rất loạn, vô số tin tức va chạm, bên trong có Khuynh Kỳ Giả, Tán Binh còn có những cốt truyện kia, cùng với hắn đạt được Lôi Hệ Thần Chi Nhãn, sau đó đi tới Minh Thần đảo, tất cả ký ức từ trong trò chơi đến ngoài trò chơi đều xuất hiện trong nháy mắt khi hắn tỉnh lại.
Khó khăn lắm hắn mới xử lý được ký ức của mình, Thiên Đại Liên lắc lắc cổ, muốn nhìn xem rốt cuộc mình đang ở đâu.
Sau đó ở trong góc hắn nhìn thấy một người vừa quen thuộc lại vừa không quen thuộc.
Ajax phát hiện Thiên Đại Liên nhìn qua, hắn suy nghĩ một chút rồi chủ động chào hỏi:
- Ngươi tỉnh lại đi.
Nhìn chằm chằm vào người không vượt qua mười sáu tuổi như A Cực, Thiên Đại ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Hắn nhớ không lầm thì hắn hẳn là ở Đạo Thê? Sao lại chạy đến Đông tới rồi? Hơn nữa vì sao lại nhỏ như vậy?
Mấy vấn đề này làm cho Thiên Đại Liên vốn không rõ lắm đầu óc càng loạn hơn.
Cũng vào lúc này, Thiên Đại Liên nghe thấy lời của A Mạt Đế nói:
- À, ngươi là muội muội của Thứ Sáu phải không, chúng ta tới để bảo vệ ngươi...
Thiên Đại Liên nằm trên giường nghe thấy lời này như đòn cảnh tỉnh, đột nhiên thanh tỉnh.
Đáng tiếc là tuy rằng hắn vẫn còn tỉnh táo, nhưng hắn hoàn toàn không nghe thấy câu nói sau lưng của Ajax là gì, vào giờ khắc này, trong lòng Thiên Đại Liên chỉ tràn đầy ý vị câu nói kia, muội muội của thứ sáu.
Mở to hai mắt, đồng tử của Thiên Đại Liên rung động, không phải sau khi trải qua lần đầu tiên xuyên qua , giới tính của hắn đã thay đổi rồi chứ?