Chương 24

Có tàu chở khách mang dấu hiệu của Đông Quốc, mấy con chim biển lượn quanh trên mặt biển, một tán binh mặc áo choàng đứng ở trên boong tàu, nhìn những con chim biển đang bay lượn và thành thị mơ hồ hiện ra kia với vẻ mặt buồn chán.

- Lần trước ngươi tới Đông cũng là cảnh tượng như vậy à?

Giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên bên tai Tán Binh, vẻ mặt chán ghét không hề che giấu, suýt chút nữa trợn trắng mắt biểu đạt tâm tình của hắn.

Nếu muốn tán binh nhất đẳng không muốn nhìn thấy thứ hạng của gia hỏa đó, vậy tiến sĩ chắc chắn có thể xếp hạng trước ba.

So với hắn thì các quan chấp hành khác của Ngu Nhân các đều mày thanh mắt tú lên.

Nhưng mặc dù chán ghét tiến sĩ như vậy, hắn vẫn trả lời vấn đề tiến sĩ.

- Không sai biệt lắm, nhưng khi đó đang là lúc tuyết rơi.

Đó là lần đầu tiên hắn đi vào đến đông, cảm giác lạnh thấu xương làm cho hắn thân là khôi lỗi cũng nhịn không được mà run rẩy.

- Ừm, đến đông là thường xuyên có tuyết rơi, vừa đến lúc ta cũng không thể chịu đựng được.

Tiến sĩ đồng ý, phụ hoạ.

Tán Binh không lưu tình chút nào phát ra cười nhạo:

- Đương nhiên, ở tu di lại không có tuyết.

Bốn mùa của Tu Di đều là không khí khô nóng, quá độ ẩm ướt cùng với một năm chỉ có mấy tháng ấm áp đến đông có thể nói là hai điều cực đoan.

Làm lơ lời nói trào phúng của Tán Binh, tiến sĩ gật đầu:

- Đúng là như thế, nhưng có khi ta cảm thấy đến Đông so với Tu Di thích hợp hơn ta.

- Thật sao? Chuyện này đối với phía đông mà nói thật đúng là một hồi bi kịch.

Tán Binh nói xong không muốn tiếp tục trao đổi với tiến sĩ, xoay người đi vào trong khoang thuyền.

Cũng không biết là tiến sĩ thời kỳ này quá trẻ tuổi hay là cảm thấy hứng thú đối với tương lai ", hắn luôn là sẽ tìm Tán Binh nói chuyện phiếm một chút, đặt ở trên người tiến sĩ mấy trăm năm sau chính là rất ít, nhất là sau khi liên tục được chế tạo ra.

Đột nhiên, Tán Binh có chút nhớ nhung tiến sĩ mấy trăm năm sau, ít nhất hắn sẽ không ồn ào như vậy ở bên ngoài thực nghiệm.

Trở lại trong khoang thuyền, Tán Binh làm lơ động tác người hầu cởϊ áσ choàng giúp hắn, dọc theo cầu thang trên thuyền, hắn một đường đi vào hạ tầng khoang thuyền, dùng để đặt các loại nhà kho hàng hoá.

Nhưng hiện tại, trong nhà kho lớn như vậy này chỉ để một cái quan tài có màu đỏ thẫm.

Tán Binh mặt không thay đổi đi đến trước quan tài, căn cứ theo ký ức của hắn mơ hồ có thể nhận ra đây là kiểu dáng chuẩn bị cho quan chấp hành, lại liên tưởng đến vật phẩm trang sức hình bông tuyết mà tiến sĩ mang theo bên người, hắn phát ra một tiếng cười lạnh.

Xem ra là sau khi nhận được nhiệm vụ thì tiến sĩ đã chuẩn bị tinh thần thất bại, bị hắn trả thù.

Chuyện này đặt ở trên người tiến sĩ mấy trăm năm sau lại không thấy nhiều lắm.

Nhưng khi đó so với việc tự mình ra tay thì tiến sĩ càng thiên về việc phái các cắt miếng ra làm nhiệm vụ, từ đó cũng không lo lắng bị trả thù chuyện này, dù sao chết cũng là cắt miếng.

Tán Binh đột nhiên phát hiện hắn không hiểu biết tiến sĩ, tuy nói bọn họ giao lưu với những người trong số những người ở vực sâu tương đối nhiều, nhưng nội dung giao lưu đều là cực hạn ở hiểu biết và thực nghiệm liên quan gần như không liên quan đến bản thân bọn họ.

Tuy rằng ý thức được điểm này, nhưng Tán Binh không muốn làm ra ý tưởng thay đổi, quan hệ bản chất của bọn họ và các quan chấp hành khác, cùng với quan hệ giữa Băng Chi Nữ Hoàng và Ngu Nhân Chúng, đều giống nhau, bọn họ đang lợi dụng lẫn nhau.

Cho tới nay, Tán Binh đều cho rằng Băng Chi Nữ Hoàng rất rõ ràng chấp hành đánh bàn tính nhỏ, chỉ là mục tiêu chân chính làm cho nàng không để ý những chuyện nhỏ đó thôi.

Nhớ lại đủ loại chuyện đã từng xảy ra với Ngu Nhân Chúng, Tán Binh duỗi tay đẩy nắp quan tài ra.

Lãnh Băng từ trong quan tài xuất hiện, ở trong quan tài là ngàn đại liên bị đóng băng, hắn nhắm mắt lại giống như ngủ thϊếp đi.

Tán Binh hơi hơi cúi đầu, hắn nhìn Thiên Đại Liên, không nhịn được tưởng rằng Giả Thiên Kỳ biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào, hắn có thể cũng thống hận người khác phản bội và bản thân nhỏ yếu hay không, là một con rối không có bất kỳ lực lượng nào, hắn không thể bảo vệ người quan trọng bên cạnh hắn.

Khi báo cáo, những người đó cũng sẽ bởi vì hắn vô năng mà bỏ hắn mà đi.

Đây là vận mệnh, hắn đã từng thử phá vỡ, nhưng luôn là vận mệnh bị trêu chọc.

Tán Binh vươn tay ra trùm lên mặt băng trong suốt, bàn tay của hắn lại buông lỏng, năm ngón tay gắt gao dán lên khối băng cứng kia, giống như ấn xuống truy đuổi hắn đã lâu.

Đó đều là chuyện quá khứ, ít nhất lần này hắn tính là thành công.

Không tiếng động thầm nghĩ, vài giây sau Tán Binh phát ra một tiếng cười nhẹ mang theo ý vị châm chọc, sau đó thu hồi nắp quan tài trên tay khép lại rồi rời khỏi kho hàng.

Vừa mới đi ra khỏi cửa chính của nhà kho, Tán Binh đã nhìn thấy đám người Ngu Nhân chờ ở cửa.

- Đại nhân, thuyền đã vào cảng, đại nhân vai hề đang đến Đông Cung chờ ngài.

Ngu Nhân Chúng đứng ở phía trước nhất lời ít mà ý nhiều truyền đạt đến từ thượng tầng.

Tán Binh gật đầu ra hiệu để những người đó dẫn đường ở phía trước.

Dưới sự dẫn dắt của Ngu Nhân Các, Tán Binh đứng ở chỗ cao quan sát cảng, lúc này nơi này ngoại trừ xe đón hắn và binh sĩ ra thì không có những người khác, tất cả dân chúng đều bị sơ tán trước tiên.

- Thật đúng là long trọng.

Tán Binh thuận miệng đánh giá, ở phía đông nơi hắn tới không có trường hợp lớn như vậy.

Quả nhiên là nhưng giá trị lợi dụng khác nhau, đãi ngộ cũng khác nhau, lần này, Ngu Nhân Chúng hoan nghênh hắn gia nhập hơn xa trước đó.

Tán Binh còn nhớ rõ, cho dù là nghi thức hoan nghênh quy cách thấp hơn này nhiều đến đâu thì vẫn làm hắn sinh ra cảm giác được coi trọng, đại khái cũng bởi vì chút gì đó mà hắn mới nguyện ý ở lại chỗ của người khác mấy trăm năm, mãi đến khi bắt được tâm thần.

- Đi thôi.

Không lâu sau, Tán Binh đi xuống cầu thang mạn.

Vốn dĩ Tán Binh cho rằng hắn có thể yên tĩnh một lát trên xe, kết quả không ngờ vừa lên xe đã nhìn thấy một người quen khác, cảnh này làm hắn nhíu mày.

- Ngươi chính là người tiến sĩ mang đến.

Một nữ nhân với đôi mắt bị che khuất làm lơ Tán Binh không vui, nàng cố ý cười nói:



- Ngươi nhỏ hơn so với dự đoán của ta.

- Lời này ngươi tốt nhất nên để lại cho ma nữ tương lai mười một ghế.

Tán Binh làm bộ không thèm để ý đáp lại.

Vừa nghe xưng hô này, vẻ mặt nữ nhân lập tức thay đổi, nàng hung hăng quát lớn:

- Im miệng.

Nàng ghét nhất bị người khác gọi là ma nữ.

Tán Binh đối mặt với khuôn mặt vặn vẹo của nàng, tâm tình thoải mái hơn không ít.

Lúc này, nữ nhân cũng nhìn ra được Tán Binh đang trả thù nàng, lại nghĩ đến vai hề công đạo, nàng đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói:

- Chúng nhân là quan chấp hành thứ 8, thưa quý cô.

- Tán Binh.

Tán Binh lễ thượng vãng lai:

- Không cần giới thiệu về ghế nữa.

Hắn cho rằng tiến sĩ đã sớm tiết lộ tình cảm của hắn cho các quan chấp hành khác.

Nhưng cô lại nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi:

- Tiến sĩ hứa hẹn cho ngươi một ghế?

Dưới nhận biết của nàng, chỉ có vai hề mới có tư cách định ra ghế.

Đối mặt với ánh mắt xem kỹ của nữ sĩ, Tán Binh dứt khoát phủ nhận:

- Không có.

Nói xong hắn bổ câu đầy ý vị thâm trường:

- Xem ra tiến sĩ và vai hề không nói cho ngươi.

- Hừ, ngươi tốt nhất đừng chơi tiểu hoa chiêu gì đó.

Nữ sĩ cảnh báo nói.

Tán Binh lại cười, hắn trắng trợn nói:

- Không cần lo lắng, chúng nhân không đáng để ta làm như vậy.

Nghe thấy lời nói của Tán Binh, vẻ mặt nữ sĩ trở nên khó coi, hiện tại nàng có thể xác định nàng sẽ không thích tên đồng liêu này.

Nhưng nếu vai hề mời gia hỏa này tới thì nhất định có lý do của hắn.

Nữ sĩ ôm pháp tưởng tượng này, nghiêm túc nhìn Tán Binh một chút, phát hiện ở dưới áo choàng của hắn là phục sức đạo thê.

- Ngươi là người của Đạo Thê?

Cô gái hỏi theo bản năng.

Không ngờ nữ sĩ còn để ý loại vấn đề này, Tán Binh không khỏi hỏi lại:

- Hả? Thật kỳ lạ?

Nếu hắn nhớ không lầm, quan chấp hành của bọn người Ngu Nhân cũng không có mấy người đến đông, ví dụ như nữ sĩ trước mặt chính là xuất thân của Mông Đức.

- Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi.

Cô gái đáp lại như không có chuyện gì.

Nàng còn nhớ rõ tiến sĩ bị phái đi chấp hành nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành hắn có thái độ khác thường ở lại Đạo Thê không trở về, khi đó nàng còn rất khó hiểu, hiện tại nàng đã hiểu rõ, thì ra là vì mượn sức thành viên mới.

Trong lúc bất tri bất giác, cô cảm thấy khá hứng thú với thân phận của Tán Binh.

Có thể làm tiến sĩ ở lại Đạo Thê lâu như vậy, hắn tất nhiên là có chút kỳ dị.

Nhưng mà vai hề lại chỉ cho hắn ghế thứ sáu.

Lần đầu tiên nàng cảm giác mình không cân nhắc đến an bài của vai hề.

Cũng may không đợi nữ sĩ nghĩ lâu, xe chở nàng và Tán Binh dừng ở trước cung điện phía đông.

Tán Binh mặc kệ phản ứng của nữ sĩ, hắn chỉ lo xuống xe trước khi đối phương xuất hiện, phân loại binh sĩ ở hai bên sườn chỉnh tề cúi chào.

Đại môn cung điện chậm rãi mở ra, xuyên thấu qua khe hở hắn nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, đối phương ngồi trên Thần Tháp, lạnh nhạt quan sát kính cẩn nghe theo Thần Tử.

Đó là Băng Chi Nữ Hoàng.

Nhận ra người trên Thần Tháp là ai, Tán Binh đứng vững.

Tán Binh đang lẳng lặng chờ đại môn hoàn toàn mở ra, một lần nữa sửa sang lại tâm tình đi vào Đông Cung, nơi tượng trưng cho trung tâm quyền lợi, dưới tình huống không có người dẫn đường, hắn ngừng lại ở vị trí thích hợp.

Băng Chi Nữ Vương ngồi ở địa vị cao thượng đứng dậy, tự mình đi về phía hắn.

Hành động của Băng Chi Nữ Vương thu hút sự chú ý của những quý tộc đến Đông, những quan viên nắm quyền to đều nhìn về phía người dị quốc vừa mới đi vào Đông này.

- Tháp cơm, ngươi thích tên này không.

Nữ hoàng băng giá trầm giọng hỏi, đôi mắt như gió tuyết ngưng tụ nhìn chăm chú vào tán binh, vật chứa khôi lỗi thần chi tâm mà Lôi Thần sáng tạo.



Băng Nữ Hoàng biết mình và vị Thần Minh ở Đạo Thê kia giống nhau, đều mất đi tất cả trong trận chiến đó, chỉ là các nàng cuối cùng lựa chọn con đường hoàn toàn trái ngược.

Nếu như trước kia nàng sẽ không hấp thu một vị Thần Minh khác, nhưng hiện tại thì khác, nàng chỉ muốn thiêu đốt toàn bộ thế giới cũ, còn về phương pháp bậc lửa như thế nào thì nàng không thèm để ý.

Nhưng vì vẫn còn lộ trình nên nàng vẫn muốn hỏi thử những người nào nguyện ý tham gia vào trận cuồng yến này.

- Đó là tên thật sự của ta.

Tán Binh nói ra đáp án của hắn, khi đạt được vị trí thứ sáu thì hắn đã nhận định Tán Binh là tên thật của hắn.

Hôm nay hắn chỉ là lại một lần nữa lấy về tên này, một lần nữa trở về vị trí vốn thuộc về hắn.

Băng Nữ Hoàng cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, nàng gật đầu, ngay sau đó tuyên bố với toàn bộ người có mặt ở đây:

- Ta sẽ ban lực lượng, quyền lợi và phân tranh cho ngươi, ghế quan thứ sáu của Ngu Nhân Chúng, Tán Binh, S Lạp Mỗ.

Giọng nói của nàng cùng với bông tuyết bay lả tả rơi xuống, đến đây là Ngu Nhân Chúng, do Thần Minh tự mình duy trì tổ chức thành lập, người chấp hành ghế thứ sáu này được chọn là Trần ai.

Những ánh mắt hoặc tìm tòi nghiên cứu hoặc căm ghét kia đều nhìn về phía Tán Binh.

Theo những người ngoài này, hắn là người không làm gì đã bắt được vị trí gần thần minh nhất.

Tán Binh làm vai chính lại đối với chuyện này ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chỉ cảm thấy giờ khắc này là tập diễn đối với thành thần, là đáng giá hưởng thụ nháy mắt, hắn biết đám người Ngu Nhân Các là một đám ô hợp, nhưng sao thế giới lại không phải như thế? Vì vậy mới yêu cầu Thần Minh làm chỉ dẫn, làm triều bái nhân loại.

Nhưng mà giới hạn ở đây, Tán Binh không cảm nhận được cảm giác như khi thụ phong cảm nhận được cảm giác bị tiếp nhận, ngực của hắn chỉ cảm thấy trống rỗng.

Gia nhập vào đám người Ngu Nhân cũng tốt, thành thần cũng tốt, giống như đều không phải là chuyện hắn muốn trở về.

Đáng tiếc là Tán Binh cũng không nói rõ hắn muốn cái gì, hơn nữa hiện tại hắn cũng không đến, vì vậy hắn lập tức đi đến vị trí thứ sáu của đám người Ngu Nhân, vận mệnh kia đã sắp xếp tốt cho hắn. Trong Minh Thần Đại Xã, Khuynh Kỳ Giả đứng một mình ở trước Thần Hoa anh đào trung tâm Thần Xã, ở bên chân hắn là cánh hoa hồng nhạt đang bay xuống.

Không có vu nữ nào tiến về phía trước quấy rầy hắn, các nàng đều rất tự giác rời xa.

Toàn bộ sân yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng gió thổi hoa anh đào, không biết trải qua bao lâu, một giọng hỏi thăm mới phá vỡ sự yên tĩnh này.

- Ngươi tìm ta là có chuyện gì?

Bát trọng thần tử đi đến bên cạnh Giả Thiên hỏi, nàng nhận được tin tức của Vu Nữ, xử lý xong chuyện trên đỉnh đầu liền đuổi tới đây.

Khuynh Kỳ giả thu tầm mắt khỏi cây anh đào, hắn trầm ngâm một lát sau dò hỏi:

- Bát trọng Cung Tư, ngươi có biết phương pháp gì có thể giải khai lực lượng bị hạn chế của ta hay không?

Nếu một người khác ngẫu nhiên có thể cởi bỏ phong ấn lực lượng, vậy hắn cho rằng mình cũng có thể.

Đối với vấn đề này, tám vị Thần Tử trầm mặc hiếm thấy.

Qua khoảng chừng nửa phút nàng mới phát ra tiếng ai da.

- Đúng là có cách, nhưng ta không thể bảo đảm có thể thành công.

Bát trọng thần tử nói xong không cần Giả Thiên Kỳ hỏi nhiều, nàng đã nói ra phương pháp:

- Còn nhớ rõ Thần Chi Tâm không? Lợi dụng nó liên tiếp tăng lên Thần Hoa Anh Hoa, nói không chừng có thể phá vỡ hạn chế do Thần Minh thiết lập.

Sức mạnh của Hoa anh đào có chút tương tự với Thần, hơn nữa còn có trợ lực của Thần, có cơ hội đạt được nguyện vọng của người máy.

Bát trọng Thần Tử không nhịn được cười một tiếng, sau khi bắt được Thần Chi Tâm thì nàng thật ra muốn nhét Thần Chi Tâm kia vào trong Thần Hoa Anh Đào để bảo tồn, dù sao thì nàng cũng không biết làm thế nào sắp xếp thứ quan trọng kia, nhưng lại không ai yêu cầu.

Kết quả nàng phát hiện Thần Hoa Anh Hoa chỉ có thể tạo thành liên hệ mỏng manh với tâm thần, vì vậy mới từ bỏ.

Không ngờ trải qua nhiều năm như vậy, lần thử nghiệm kia lại để ý không thể tưởng được nơi nào có thể phát huy tác dụng.

- Quá trình đó có thể sẽ rất thống khổ.

Bát trọng thần tử vừa nhớ lại vừa nhắc nhở, lúc ấy nàng lợi dụng tâm thần và Thần Hoa Anh Đào xây dựng liên hệ, nhìn thấy rất nhiều hình ảnh.

Những bóng dáng đến từ quá khứ kia làm nàng rất muốn ở lại, làm một con tiểu hồ ly có thể nằm ở dưới Thần Hoa anh đào ngủ ngon giấc.

Cũng may là nàng không bị mê hoặc, nhưng cũng làm cho nàng không dám thử lại lần nữa.

Cũng bởi vậy cô mới nghiêm túc suy xét cho Khuynh Kỳ Giả.

Khuynh Kỳ Giả trịnh trọng gật đầu:

- Không sao, cảm ơn ngươi đã đánh tầng tám Cung Tư.

Hắn đã sớm hạ quyết tâm.

Bát trọng thần tử đối mặt với phần quyết tâm này, đầu tiên là thở dài, sau đó lắc đầu.

Sau khi thở dài mấy hơi, nàng mới nói:

- Được rồi, ngươi chuẩn bị khi nào bắt đầu?

Khuynh Kỳ giả không trả lời, hắn lấy ra Thần Chi Tâm kia, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nó.

Hiện nay điều tra đều cho thấy Thiên Đại Liên bị ma vật tập kích là ngoài ý muốn, hắn là lâm thời nảy lòng tham muốn xuống núi, lại không báo cho người khác, không tồn tại là có người cố ý ra tay với hắn.

Nhưng trước khi phong tỏa đột nhiên có một người rời cảng đến đông thuyền, đều thỉnh thoảng đều ám chỉ bí mật sau lưng cũng không đơn giản, mà Khuynh Kỳ Giả cần phải sờ thấu mạch lạc và gút mắt giấu ở trong sương mù mới có thể tìm được Thiên Đại Liên.

Trước mắt hắn không có cách nào đạt được những điều này, cho nên hắn yêu cầu phải có lực lượng.

Hít sâu một hơi, Khuynh Kỳ Giả lại nhìn Thần Hoa Anh Hoa, tiếp theo hắn nắm chặt Thần Chi Tâm nói với bát trọng Thần Tử:

- Ta muốn bắt đầu từ bây giờ.

Hắn không muốn dùng phần sức mạnh kia để giành quyền lợi, càng không muốn khơi mào phân tranh, hắn chỉ muốn tìm được hài tử kia bị một mình khác mang đi.

Khuynh Kỳ Giả tin tưởng vững chắc Thiên Đại Liên còn sống, ở một nơi nào đó mà mình không tìm được, hiện tại hắn làm là phải đi về phía hắn, dắt tay hắn một lần nữa, giống như lần đầu tiên bọn họ trở về căn phòng nhỏ bên biển kia.