Chương 20

Tiếng chim hót rất nhỏ từ ngoài phòng vang lên, Thiên Đại Liên bị đánh thức lật mình, hắn chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy chính là nóc nhà xa lạ.

Qua vài giây, Thiên Đại Liên mới dần dần thanh tỉnh, nhớ tới hắn là ở trong nhà riêng của Bát trọng Thần Tử.

Như vậy thì nghĩ đến Thiên Đại Liên từ trong chăn bò lên người, tiếp theo xoa xoa đôi mắt chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Mới vừa mở cửa ra, hắn đã nhìn thấy người đang uy đoàn tước là Khuynh Kỳ Giả.

- Ngươi không ngủ nhiều hơn sao?

Ngàn Đại Liên ngáp một cái, ngày bình thường phải dạy nhảy cho các vu nữ, hôm nay chính là ngày nghỉ ngơi, Khuynh Kỳ Giả còn thức dậy sớm như vậy.

Nghe tiếng cười, Cơ Báo giả quay đầu lại nhìn, sau đó hỏi:

- Ta đánh thức Liên Liên sao?

Những lời hắn nói không khác gì Thiên Đại Liên hỏi tối hôm qua.

- Không, ta cũng nên tỉnh táo lại.

Trong khi nói chuyện, Thiên Đại Liên ngồi vào bên cạnh Giả Thiên Cơ, nhìn những đoàn tước đang ăn gì đó nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngủ.

Hắn ảo não lên, bởi vì hắn lại nghe lời của Khuynh Kỳ Giả nói chuyện xưa rồi ngủ thϊếp đi.

Không tiếng động thở dài dưới đáy lòng, Thiên Đại Liên cảm giác trừ phi mình cao hơn một chút, nếu không thì có lẽ người như Khuynh Kỳ Giả còn sẽ coi hắn là tiểu hài tử.

Ngay khi Thiên Đại Liên đang thở ngắn than dài trong lòng thì một con Đoàn Tước ăn no chớp cánh không hề có dấu hiệu báo trước rơi xuống trên đỉnh đầu hắn.

Đoàn tước không có bất kỳ ý tứ nào là sợ hãi Thiên Đại Liên, thoải mái ngồi xuống.

Thiên Đại Liên cảm nhận được trọng lượng từ trên đầu truyền đến, lập tức sửng sốt.

Khuynh Kỳ Giả thì vô cùng không nể mặt cười ra tiếng.

- Khuynh Kỳ Giả, ngươi không cần cười.

Thiên Đại Liên không nhịn được kháng nghị, hắn cho rằng mình thuần tuý là bị liên luỵ, Khuynh Kỳ Giả mới là người thật sự có thể chất hút được động vật, hắn chỉ đứng thì có động vật dán lên, ngay cả bát trọng thần tử cũng lấy chuyện này trêu chọc hắn.

- Ừm, nhưng bộ dáng này của Liên Tử rất đáng yêu.

Khuynh Kỳ Giả một bên đáp ứng, một bên thành thật nói ra lời trong lòng.

Thiên Đại Liên vừa nghe hắn nói như vậy, lại tưởng cường điệu mình không phải là tiểu hài tử, nhưng đúng lúc này lại có mấy con tiểu đoàn tước ăn no bay tới, lần này bọn nó rơi xuống vai và đầu gối của Giả Thiên Kỳ.

Thấy một màn như vậy, Thiên Đại Liên tự cho là bắt được cơ hội phản kích, lập tức đổi miệng:

- Khuynh Kỳ giả như vậy cũng rất đáng yêu.

Hắn muốn gậy ông đập lưng ông.

Ngay cả Khuynh Kỳ Giả cũng không để ý, hắn chớp chớp mắt, rất thản nhiên đáp lại:

- Cảm ơn.

Thiên Đại Liên giống như một quyền đánh vào trên bông, hắn cố lấy mặt có chút không cao hứng.

Cảm nhận được sự thay đổi trên tâm tình của Thiên Đại Liên, Người Thông Kỳ Giả lại cười cười, giây tiếp theo hắn nói:

- Đi thu thập một chút đi, Bát trọng cung tư nói muốn cùng chúng ta ăn sáng.

- Cái gì? Chúng ta muốn cùng nàng ăn cơm sao?

Thiên Đại Liên khẩn trương lên, toàn bộ dòng chữ không cao hứng lúc trước bị quét sang một bên.

- Nàng nói giữa trưa sẽ ở lại phòng số tám cho nên muốn ăn một bữa sáng để chiêu đãi chúng ta.

Người có khuôn mặt vuông vức, nghiêm túc nói:

Thiên Đại Liên biết chỉ là một tụ điểm, miễn cưỡng thở ra một hơi, đi theo Khuynh Kỳ Giả đi rửa mặt.

Trước đó mỗi lần ăn cơm với Bát trọng Thần Tử, nàng đều không ngờ lại trêu chọc hắn, ví dụ như khi kén ăn, nàng sẽ cố ý nói đại nhân sẽ không kén ăn.

Biết rõ là phép khích tướng, Thiên Đại Liên lại còn nghĩa vô phản cố nhảy vào.

Tuy nói phương diện ác ý của Bát trọng thần tử đều đối xử bình đẳng với ai, ngày bình thường ở Minh Thần Đại Xã cũng thích trêu chọc những vu nữ đó, nhưng chỉ riêng phản ứng của hắn đã làm cho nàng cười càng vui vẻ.

Thế cho nên số lần nhiều hơn, Thiên Đại Liên rất muốn biết rõ vì sao lại xuất hiện tình huống này.

- Tốt, Liên.

Giọng nói đến từ phía sau kéo về Thiên Đại Liên, hắn lấy lại tinh thần nhìn về phía gương.

Bên trong hắn đã mặc chỉnh tề, tóc cũng được người ta may cho đẹp rồi.

Nhìn lại chính mình trong gương, Thiên Đại Liên ma xui quỷ khiến hỏi một câu:

- Ngươi nói xem, ta có nên cắt tóc hay không?



- én?

Khuynh Kỳ giả không hiểu lặp lại.

Thiên Đại Liên sờ sờ mái tóc cột chắc sau lưng, nói thẳng:

- Nói như vậy sẽ không có phiền phức như vậy, không cần mỗi ngày ngươi đều giúp ta cột tóc.

Không biết vì sao hắn càng xem càng cảm thấy trang điểm này của mình là phải vào tạp trì rồi.

Nhưng mà hiện tại khoảng cách đến thời gian bắt đầu của cốt truyện còn kém mấy trăm năm, cho nên có thể tiến vào, với hắn cũng không phải là dấu hiệu tốt gì! Nhưng giống như không tiến vào cũng không phải là chuyện tốt.

Trong lúc nhất thời, Thiên Đại Liên rơi vào rối rắm.

Khuynh Kỳ Giả đứng ở phía sau không biết lo lắng đến đâu, hắn lắc đầu:

- Ta không cảm thấy phiền phức.

So với nói phiền phức thì không nói là thói quen phân chiếu cố.

Có lẽ Thiên Đại Liên không cảm thấy nó quan trọng, nhưng hắn quả thật yêu cầu nó.

Bỗng nhiên, Khuynh Kỳ Giả có chút không nghĩ tới vấn đề này nữa, hắn nghĩ nghĩ nói:

- Chúng ta đi thôi, đừng để cho Cung Tư ở đây lâu quá.

Thiên Đại Liên không phát hiện thấy lời nói của Khuynh Kỳ Giả đang nói sang chuyện khác, hắn gật đầu, tùy ý để đối phương giống như thường lệ giữ chặt tay của mình đi ra phía ngoài.

Thông qua hành lang một đường đến sảnh ngoài, vừa đi gần có thể nhìn thấy bát trọng thần tử đang ngồi ở phía trước cửa sổ nâng một ly uống trà.

Phát hiện Thiên Đại Liên và Người dame Ảo Ảnh tới rồi, Bát Trùng Thần Tử buông chén trà xuống, cười trêu chọc:

- Lại tới sớm như vậy, ta còn tưởng rằng phải đợi thêm lát nữa.

Không cho hai người cơ hội nói chuyện, bát trọng thần tử làm ra tư thế mời:

- Chưa làm xong bữa sáng, chúng ta nhân cơ hội nhàn rỗi hiếm có này ngồi xuống tâm sự đi.

Khuynh Kỳ Giả hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngồi vào phía đối diện với Thiên Đại Liên và Bát Trọng Thần Tử.

Trong đó, Thiên Đại Liên không nói một lời, sợ mở miệng đã bị bắt được đề tài.

Nhưng hắn không nói lời nào không đại biểu tám vị Thần Tử sẽ không hỏi, chỉ thấy đầu ngón tay nàng nhẹ gõ vài cái lên mặt bàn, sau đó lập tức hỏi Thiên Đại Liên:

- Lại nói, cốt truyện tiếp theo ngươi an bài như thế nào? Hung thủ đến tột cùng là ai?

- Hả?

Chuyện này làm cho Thiên Đại Liên đột nhiên không kịp dự phòng, qua khoảng mười mấy giây, hắn mới biết rõ ràng Bát trọng thần tử đang hỏi cái gì.

Thiên Đại Liên còn đang do dự chưa nghĩ ra cốt truyện tiếp theo, đành phải căng da đầu ứng phó:

- Hung thủ đến cuối cùng mới có thể công bố, ta nói cho chủ nhân tám người, chẳng phải là không trì hoãn sao.

Ở ngày thứ nhất hắn chỉ viết về tổ chức thần bí và bản thân của vụ án, không chỉ ra hung thủ là ai.

- Lời này ngược lại cũng không sai.

Bát trọng thần tử tán đồng, lại nói đi cách nghĩ của nàng đối với Thiên Đại Liên tùy tay viết tiểu thuyết...

Nhìn thấy lừa gạt qua đi, Thiên Đại Liên mang theo tâm buông, nghiêm túc nghe đề nghị của bát trọng thần tử, không thể không nói rất nhiều đề nghị trong đó đều rất cần thiết.

Đột nhiên Thiên Đại Liên phát hiện ra điều này so với tổng biên tập của tám trọng đường thì Cung Tư của Minh Thần Đại Xã có thể xem như là nghề phụ.

Làm Cung Tư là công việc, làm tổng biên là sinh hoạt.

Thiên Đại Liên âm thầm nghĩ, đồng thời hắn nghe thấy tám trọng thần lại hỏi:

- Có cách nào cụ thể để Văn Trung Nhân truy tìm tổ chức thần bí không? Có thể xem như là bán được một ít, nếu cách làm không tốt thì có thể xem như là không xong rồi.

Nghe thấy lời này, Thiên Đại Liên cảnh giác lên, hắn bỗng nhiên cảm giác tám trọng Thần Tử đã sớm đoán được thân phận của hung thủ trong tiểu thuyết

Không nói đến lấy trình độ nhạy bén của nàng thì nhất định có thể nhìn ra câu chuyện kia là căn cứ theo sự kiện Sa Ngã mà cải biên, riêng lấy tình báo và tư liệu nắm giữ trong tay nàng, sau khi xem xong thì rất khó nói không liên tưởng đến nguyên hình của hung phạm là tên kỹ sư đến từ Phong Đan, tự xưng là Ai Xá ngươi.

Nhưng mà Thiên Đại Liên không cho rằng tám trọng thần tử là đang thử mình, nàng đại khái chính là giả thiết muốn biết.

Như vậy, nói không chừng có thể bịa ra. Ngàn Đại Liên Tư, một tổ chức thần bí bịa ra, hắn giả thiết tổ chức đó thành một thế lực ngầm, thành viên của tổ chức trải rộng khắp thế giới, vì cứu thế giới mà không tiếc làm kẻ địch với thế giới.

- ... Cuối cùng thì tổ chức kia sẽ mời diễn viên chính gia nhập.

Thiên Đại Liên nói xong, dưới ánh mắt của bát trọng Thần Tử và Giả Thiên, hắn rót chén trà uống vào.

Uống mấy hớp rượu, khát nước rốt cuộc cũng giảm bớt, hắn nâng cốc lên, nhìn bóng dáng của Giả Thiên Hoa trong nước trà còn thừa, không biết vì sao lại nhớ tới Tán Binh.

Nhớ lại vừa rồi nói tổ chức thần bí, Thiên Đại Liên lập tức trở nên lo lắng.



Trước mặt mọi người không tìm thấy Khuynh Kỳ Giả, vậy bọn họ có thể đi tìm Tán Binh hay không?

Dù sao thì ý nghĩa của Tán Binh và Khuynh Kỳ Giả chính là cùng một thể với người, đều là Thần Minh chế tạo ra khôi lỗi.

phỏng đoán này của Thiên Đại Liên Nhân lại làm hắn hối hận, hắn quyết định lần sau gặp phải Tán Binh, cho dù như thế nào cũng phải lưu hắn lại, không thể để hắn bị Ngu Nhân Chúng mang đi lần nữa.

Mà bát trọng Thần Tử và Khuynh Kỳ Giả hẳn là không ngại để lại Tán Binh.

Đặc biệt là bát trọng Thần Tử, như vậy gần đây nàng có thể hoàn toàn làm chưởng quỹ rồi.

Tư duy của Thiên Đại Liên phát tán, hắn tự giác nếu như Tán Binh cũng ở lại, lấy kinh nghiệm cao quản mấy trăm năm của hắn ở trong Ngu Nhân Các, tương lai Đạo Thế Tam Thừa hành đại khái sẽ thành thành thật thật, sẽ không vì tư duy của bản thân, làm cho dân chúng lầm than.

Ngay khi cốt truyện Ngàn Đại Liên Cảm Vực hoàn toàn bị thay đổi, hắn nghe thấy giọng nói của người máy hỏi:

- Vậy nhân vật chính trong sách sẽ đồng ý không?

Bát trọng thần tử khẽ cười một tiếng, ngay sau đó nhìn chằm chằm vào trả lời của Thiên Đại Liên:

- Chuyện này phải xem ý tứ của tác giả.

Tiếp thu tầm nhìn của bát trọng thần tử, Thiên Đại Liên lại đọc lời của nàng, cảm giác có chút vi diệu.

Yên lặng một lát sau, Thiên Đại Liên cẩn thận đáp lại:

- Ta còn chưa nghĩ kỹ.

- Không sao, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ trước ngày bản thảo bị phá vỡ.

Bát trọng thần tử rất là thuần thục nói.

Ngàn dặm nhân nàng cảm nhận được áp lực.

Cũng may đề tài này không tiếp tục tiến hành, vài tên hồ ly bưng đồ ăn xuất hiện.

Bởi vì những hồ ly đó, Thiên Đại Liên tò mò nhìn qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngoài Bát Trọng Thần Tử ra thì những hồ ly khác vẫn có linh tính.

- Chúng nó là những yêu quái muốn sinh hoạt trong nhân loại, ngày bình thường nhà cửa đều là chúng nó chiếu cố.

Bát trọng thần tử chủ động giải thích với Thiên Đại Liên, trước mặt vẫn có không ít yêu quái, đáng tiếc phần lớn yêu lực yếu ớt, còn không thể hóa hình thành nhân loại.

Những con hồ ly này chính là điển hình trong đó, cũng chính là bởi vậy bọn chúng mới ở nhờ trong nhà này.

Nói tới đây, Bát Trùng Thần Tử vừa chuyển đề nghị với Thiên Đại Liên:

- Nếu như tò mò, ta có thể cho nhóm hồ ly ăn xong mang đi xem những yêu quái khác.

Cuối cùng nàng bổ câu:

- Nhà ta không chỉ có hồ ly.

Thiên Đại Liên nghe xong lập tức ý thức được tám trọng thần tử đang tránh hắn.

Nghĩ đến đây, Thiên Đại Liên quả quyết gật đầu:

- Được rồi.

Đối mặt với câu trả lời này, bát trọng thần tử lại cười vài tiếng rồi không nhiều lời nữa.

Khuynh Kỳ giả cũng không nói thêm gì, sau khi chiếu cố xong đồ ăn trong Thiên Đại Liên liền nhìn theo hắn, nhóm hồ ly vừa mới thu thập bàn rời khỏi.

Đợi cửa phòng chậm rãi đóng lại, bát trọng thần tử lấy ra một phong thơ.

- Sáng nay nhận được tin tức,

Bát trọng thần tử nói xong liền giao thư cho người có ý đồ xấu xa này:

- Ngươi muốn gặp mặt hắn ở đâu?

Khuynh Kỳ giả trầm mặc mở thư ra, trong thư chỉ có một câu nói: Tất cả thuận lợi.

Chuyện này rất bình thường, chỉ là chữ kia làm hắn rất quen thuộc.

Không tiếng động khép thư lại, Khuynh Kỳ Giả hỏi lại:

- Có ở Minh Thần Đại Xã hay không?

- Có thể, nhưng nếu như ở Minh Thần Đại Xã thì do ngươi an bài, chờ hắn tới rồi ta sẽ qua.

Bát trọng thần tử nói tới đây ánh mắt thay đổi nhìn về phía cửa sổ, hơi đề cao âm lượng:

- À, thật tò mò, đến tột cùng thì Đan Vũ lâu này biết cái gì mới có thể bị tổ chức thần bí kia nhắm vào.

Thiên Đại Liên nghe lén ngoài cửa sổ trợn to hai mắt, hắn tuyệt đối không ngờ Đan Vũ lại thật sự bị tìm được rồi.

Vậy có phải là hắn có thể trực tiếp đi tìm Đan Vũ để hỏi xem hắn sống sót từ trong tay tiến sĩ như thế nào? Ngàn Đại Liên kích động, vậy thì vấn đề hắn lo lắng đã lâu rốt cuộc có thể được giải đáp. Hơn nữa có Đan Vũ tự mình nói cho chân tướng, Tán Binh nhất định sẽ ở lại.

thở dài một hơi, Thiên Đại Liên chờ mong gặp mặt Tán Binh lần tiếp theo.