- Ngươi cảm thấy có gì khó chịu sao?
Giọng nói ôn nhu vang lên bên tai, hai mắt Thiên Đại Liên bởi vậy lại nhìn chằm chằm, loại cảm giác hoang đường và không chân thật này dần dần rút đi, hắn ý thức được đây không phải là đang nằm mơ, cũng không phải là rút thẻ bồi thường gì, hắn vẫn còn đang nói.
Mà thiếu niên đang cúi đầu nhìn hắn hẳn là người cứu hắn từ móng vuốt của chó săn thú cảnh.
Nghiêm khắc mà nói hắn không xem như là người bình thường.Trên lòng hắn yên lặng chỉnh lại chính mình, Tán Binh là khôi lỗi do Lôi Thần chế tạo.
Nói như vậy cũng giải thích vì sao những con chó săn cảnh giới Thú Nhân kia không công kích hắn, đại khái bọn chúng biết công kích bình thường rất khó tạo thành thương tổn đối với khôi lỗi Thần minh.
Cho nên ta được Tán Binh cứu mà.
Ngàn Đại Liên không tiếng động kết luận, trong lúc nhất thời hắn không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt.
Chuyện này quá đột nhiên không kịp dự phòng, vốn dĩ hắn sắp mất đi hy vọng nhìn thấy nhân vật cốt truyện, nhưng dù sao thì cũng chỉ là tồn tại, đối với việc biến thành tiểu hài tử như hắn mà nói đã tiêu hao rất nhiều tinh lực, làm hắn bất chấp mặt khác.
Thật ra lúc đầu Thiên Đại Liên nghĩ tới đi Minh Thần đảo hoặc là nơi khác, tìm xem loại nhân vật như Bát Trùng Thần Tử này có thật sự ở trong trò chơi hay không, nên mới ôm đùi bọn hắn.
Hà tất hắn chỉ là một tiểu hài tử, trong nhà không có lương thực dư thừa, trong tay không có lộ phí, muốn từ trên đảo khác đi tới đảo Minh Thần đã là khó như lên trời rồi, huống chi là đi những nơi khác.
Càng hồi tưởng, Thiên Đại Liên càng cảm thấy gặp được Tán Binh thật sự là quá tốt, nếu có thể trở lại thế giới bên ngoài trò chơi, hắn nhất định phải trực tiếp rút được một viên đạn mệnh lệnh từ đối phương lần sau...
Thiên Đại Liên nghĩ nghĩ lung tung rối loạn, hắn tự giác thân thể của hắn không có vấn đề gì lớn, chỉ là lão bà bà của Khuynh Kỳ Giả không phải đối đãi như vậy.
- Đây là bị dọa đến choáng váng sao?
Lão bà bà chau mày, đứa nhỏ này rõ ràng đã tỉnh lại, lại không nói một lời, giống như linh hồn bị yêu quái mang đi.
Người máy thông tin không thể trả lời, trong mắt hắn hiện ra sự lo lắng.
Nhớ lại con người chiếu cố hài tử như thế nào, Cơ Báo Xảo Xảo nâng tay sờ lên trán Thiên Đại Liên.
- Không có nóng lên.
Khuynh Kỳ giả nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thiên Liên Nhân hắn thình lình xảy ra động tác làm cho sửng sốt một chút, chợt tư duy của hắn tản ra, hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.
- Ta không sao, không sao.
Thiên Đại Liên chạy nhanh nói, cố gắng chứng minh thân thể hắn không có trở ngại, chỉ là vừa mở miệng, hắn mới phát hiện giọng nói của mình vô cùng suy yếu.
Bên kia, lão bà bà và Khuynh Kỳ Giả cũng chú ý điểm này, trong đó lão bà bà trực tiếp thở dài, đề nghị bằng không mời một bác sĩ đến xem một chút.
Thiên Đại Liên nhìn thấy nhược điểm của Khuynh Kỳ Giả đồng ý, không khỏi có chút luống cuống.
- Ta thật sự không sao.
Thiên Đại Liên giãy giụa giải thích, hắn không có chút kháng cự nào đối với vị bác sĩ này, hắn chỉ sợ Tán Binh rời đi.
Một loại cảm giác bị tâm lý của chim non bị quấy phá, nằm ở trên đùi của Tán Binh, Thiên Đại Liên màu trắng kia chỉ muốn ở bên cạnh đối phương một hồi, không muốn hắn đi nơi khác.
Nhưng từ trang phục và vị trí hiện tại của Tán Binh, Thiên Đại Liên cho rằng không nên gọi hắn là Tán Binh thì nên gọi hắn là Khuynh Kỳ Giả mới đúng.
Trong trò chơi, Tán Binh là do Khuynh Kỳ Giả gia nhập vào Ngu Nhân Các, sau khi trở thành quan chấp hành mới nhận được danh hiệu Đông Băng Chi Nữ Hoàng. Lúc này, Khuynh Kỳ Giả còn đang lưu lạc ở Đạo Thê, đừng nói bị Ngu Nhân Các chiêu mộ, rất có thể ngay cả tổ chức này cũng không biết gì.
Thiên Đại Liên sửa sang lại tin tức, đồng thời yên lặng thông báo cho mình biết sau này ngàn vạn không được gọi sai.
Chờ hắn hiểu rõ tình cảnh trước mặt, lại nhìn thấy Lão bà bà vẫn không có buông lòng, Linh Cơ vừa động đột nhiên nói:
- Ta thật đói.
Phương pháp nói sang chuyện khác rất hiệu quả, vừa nghe Thiên Đại Liên nói đói bụng, Tán Binh và lão bà bà lập tức nhớ tới còn có chuyện ăn cơm.
Khuynh Kỳ giả ôn hòa nói:
- Vừa bưng đồ ăn tới còn hâm nóng.
- Thật sự như vậy sao?
Thiên Đại Liên cũng không khách khí, khi tỉnh lại hắn đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nếu không phải bởi vì nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Khuynh Kỳ Giả, hắn đã sớm đưa ra thỉnh cầu ăn cơm này từ sớm.
- Vậy ăn cơm trước đi, ăn xong rồi đi xem bác sĩ cũng không muộn.
Lão bà bà cũng cảm thấy ăn cơm tương đối quan trọng.
Ngàn lần đồng ý của hắn cũng muốn đứng dậy rồi.
Vẫn luôn nằm trên đùi như muốn kỳ lạ còn rất ngượng ngùng.
Vẫn là có chút lo lắng. Khuynh Kỳ Giả thấy Thiên Đại Liên muốn đứng lên, chủ động tới đỡ hắn.
Sau khi cân nhắc qua đi, hắn cũng cảm thấy ăn cơm trước đi, căn cứ theo hiểu biết của hắn, đói bụng còn khó chịu hơn cả sinh bệnh.
Ba bên ăn cơm đạt thành nhất trí, nướng cẩn dưa và mấy món ăn sáng bị bưng đến trước mặt Thiên Đại Liên.
Thiên Đại Liên hít sâu một hơi, cảm giác đói khát quen thuộc xông lên, đối mặt với những sắc thái đơn giản này hắn quả thực muốn khóc.
Ở xã hội hiện đại thì đồ ăn thật sự là quá đơn giản, nhưng đi vào đề tài, chỉ là nhóm lửa hạng một thì không thể làm được loại chuyện sống hàng ngày này. Cho nên mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là một cháo một cơm làm không dễ dàng.
- Ăn đi.
Không biết Thiên Đại Liên đang suy nghĩ cái gì mà Khuynh Kỳ Giả lại đẩy cơm về phía hắn, tuy không nhìn ra nội tâm của đứa nhỏ này, nhưng hắn lại có thể cảm giác được cảm xúc khổ sở.
- Ừm,
Thiên Đại Liên nói xong hít hít cái mũi, lập tức cầm lấy chiếc đũa ăn.
Lão bà bà nhìn thấy bộ dáng ăn ngấu nghiến của hắn lại thở dài, sau đó lấy cớ nấu nước để rời đi.
Thật sự là đói không được Thiên Đại Liên trầm mê ăn cơm, cũng không chú ý tới lão bà bà đi ra ngoài.
Chưa đầy một hồi, đồ ăn thuộc về hắn đã bị ăn xong.
Mấy ngày qua ăn được một bữa no nê, Thiên Đại Liên cảm thấy thoả mãn chưa từng có, lúc này lão lại nhìn về phía Giả Thiên Lân, ngoài ý muốn phát hiện đối phương chỉ là ăn một chút đồ ăn tượng trưng.
Khuynh Kỳ giả nhận thấy ánh mắt của Thiên Đại Liên, hắn cười cười hỏi:
- Còn không có ăn no sao?
Sờ sờ bụng, Thiên Đại Liên rất muốn trả lời là sau khi đi vào đề cao hắn chỉ ăn qua mấy quả dưa. Nhưng ăn xong mình lại đi ăn người khác, lại có vẻ hắn rất không lễ phép.
Ngay khi Thiên Đại Liên khẽ cắn môi muốn nói ăn no, Khuynh Kỳ Giả đã bưng đồ ăn gần như không động đậy qua.
- Ngươi ăn đi, ta không đói bụng.
Khuynh Kỳ giả nói xong thì tự mình đưa phần cơm kia qua đó.
Thiên Đại Liên hơi hơi sửng sốt, tiếp theo hắn nhớ lại giả thiết của Khuynh Kỳ Giả trong trò chơi, làm Con rối, hắn không cần thông qua kiếm mồi để thu hoạch năng lượng.
Sau vài giây rối rắm, Thiên Đại Liên quyết định tiếp nhận phần hảo ý này, hơn nữa trước khi động đũa hắn còn có chuyện lạ tìm lấy cớ:
- Ta tới giúp ngươi ăn, như vậy ta sẽ không vì đồ ăn mà bị lãng phí.
Khuynh Kỳ giả nhân những lời này cười một tiếng:
- Được, cảm ơn ngươi.
Khi hắn nhận thức được, được trợ giúp thì phải nói lời cảm ơn.
- Không cần khách khí.
Thiên Đại Liên vừa ăn cơm vừa thuận miệng đồng ý, sau đó hắn cảm giác da mặt của mình thật dày nha.
Nhưng mà trong mắt người đáp lại lại có chút đáng yêu.
Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ, sao lại trịnh trọng như thế.
Nét cười của Nhàn Kỳ Giả lại gia tăng vài phần, không hiểu sao hắn lại bắt đầu nảy ra một ý tưởng, sau này còn có thể ăn cơm với đứa nhỏ này là được rồi.
Hắn rất thích nhìn bộ dáng mọi người ăn cơm, vẻ mặt ăn no làm hắn có thể cảm thấy nhẹ nhàng. Đây giống như là thiết kế ở tầng dưới cùng, mỗi khi trợ giúp nhân loại hoặc là nhìn thấy nhân loại thỏa mãn, hắn cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, giống như mục đích hắn sinh ra chính là vì mưu cầu phúc lợi cho nhân loại.
Trong mắt nghĩ đến đây, Khuynh Kỳ giả hiện lên một tia khổ sở.
Có lẽ khi vị thần minh kia sáng tạo ra hắn thì đã thêm khái niệm ái nhân này và những kỳ vọng khác lên người hắn, chính là cuối cùng...
- Ăn ngon no.
Đột nhiên câu nói này cắt đứt trầm tư của Giả Thiên Kỳ, tiếp theo chỉ nghe Thiên Đại Liên hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Nghe vậy, Người Thông Kỳ Giả nghiêm túc trả lời:
- Ngươi có thể gọi ta là Khuynh Kỳ Giả.
Sau đó hắn chuẩn bị giải thích vì sao tên này không giống.
Nói một cách nghiêm túc thì đây chỉ có thể xem như là danh xưng mà mọi người đặt cho hắn, chỉ là bởi vì hắn thích, mới lấy tên này làm tên.
Nhưng mà Thiên Đại Liên không theo lẽ thường ra bài, hắn vui vẻ tiếp nhận tên của Khuynh Kỳ Giả này.
- Tên thật không tệ, ta tên là Thiên Đại Liên, rất cao hứng nhận ngươi.
Thiên Đại Liên chuẩn bị xong, một hơi nói xong.
Lần đầu tiên được khen tên thật không tệ, Khuynh Kỳ Giả hơi ngơ ngẩn, vài giây sau hắn cười đáp lại:
- Ta cũng rất cao hứng khi nhận thức ngươi.
Đây là một mở đầu tốt đẹp.
Thiên Đại Liên nghĩ như vậy nên quyết định không ngừng cố gắng, hỏi thử xem Giả Tụ Kỳ có nguyện ý ở lại hay không, ngày tháng vô ích này hắn thật sự là quá đủ rồi. Vì sao những người xuyên việt trong tiểu thuyết kia đều là oai phong một cõi, đến lượt hắn đã biến thành cực hạn cầu sinh.
Quả nhiên tiểu thuyết chỉ có thể là tiểu thuyết, sao trên thực tế lại có chuyện tốt như vậy.
Nhớ lại chuyện đã trải qua ở Đề Oát, tình cảm kính nể của người lữ hành trong Thiên Đại Liên Giáp có thể nói là đã bại lộ ra bên ngoài, đó mới là đại sư sinh tồn nơi hoang dã chân chính.
Cũng không biết còn có cơ hội nhìn thấy người lữ hành hay không.
Thiên Đại Liên âm thầm cảm khái, hỏi Khuynh Kỳ Giả:
- Ngươi nguyện ý bồi ta không?
Hắn không trực tiếp mời người chơi như hắn ở lại, như vậy sẽ rất kỳ quái.
Khuynh Kỳ giả sinh ra vài phần hoang mang đối với thỉnh cầu này:
- Ta có thể bồi ngươi, nhưng ngươi rời khỏi nhà quá lâu, cha mẹ sẽ lo lắng.
Nghe thấy từ ngữ mấu chốt của cha mẹ, Thiên Đại Liên thở dài trong lòng, hắn đã đợi ở trong phòng mấy ngày rồi, nhưng lại không nhìn thấy cha mẹ của đứa nhỏ này xuất hiện.
Nói chung, cha mẹ sẽ không ném hài tử một mình ở trong nhà lâu như vậy, cho nên Thiên Đại Liên cho rằng rất có thể bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đợi lát nữa!
Ngàn Đại Liên phát hiện chuyện này làm sao có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó.
Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, lão bà bà đi vào.
Thiên Đại Liên cảm thấy càng không ổn hơn đối mặt với ánh mắt tràn đầy thương tiếc của lão bà bà.
Đối diện, Khuynh Kỳ Giả cảm giác được dị thường, hắn đứng dậy đi về phía lão bà bà muốn nói lại thôi.
- Ngươi chờ ta một chút.
Khuynh Kỳ giả đi phía trước không quên dặn dò Thiên Đại Liên.
Thiên Đại Liên chết lặng gật đầu, một đáp án miêu tả sống động ở trong lòng hắn.
Trong trò chơi, Khuynh Kỳ Giả nhặt được một hài tử, cũng đã cùng hắn sinh hoạt một đoạn thời gian, mãi đến khi hài tử kia chết đi, hắn mới vứt bỏ tên Khuynh Kỳ Giả này, trở thành Tán Binh chấp hành ghế thứ sáu của Ngu Nhân Chúng.
Trong trò chơi giả thiết là như thế này không sai, nhưng không thể bởi vì tình cảnh rất giống với hài tử bị nhặt được kia, Thiên Đại Liên cho rằng mình là hắn.
Hơn nữa thời gian cũng không đúng, rõ ràng là Khuynh Kỳ Giả tìm được đứa bé kia trước ở trong trò chơi.
Cũng không phải là bởi vì hắn xuyên qua dẫn tới thời gian thay đổi mà.
Thiên Đại Liên suy đoán, dựa theo giả thiết ban đầu, lúc tiểu hài tử kia gặp phải Khuynh Kỳ Giả là lúc đang trong trạng thái sinh bệnh, nhưng sau khi hắn xuyên qua đây thì thân thể trở nên vô cùng tốt, nếu không phải như thế thì hắn cũng sẽ không chạy lên núi.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Trong lòng cảm thấy may mắn, Thiên Đại Liên hơi giật giật, đi cửa nghe lén lão bà bà và Khuynh Kỳ Giả nói chuyện.
Mới vừa đi gần hắn đã nghe được một tiếng ai thán.
- Ta đi hỏi thăm một chút, hài tử kia ở bên biển, cha mẹ của hắn đều là công nhân đạp bị sa, ở đó là bởi vì bên kia ly đạp bị sa gần...
- Bác sĩ nói rằng đối với thuốc mà vợ chồng kia tiêm vào tháng trước, khi đó bệnh của nàng rất nghiêm trọng, đều bắt đầu ho ra máu rồi...
Những lời nói đứt đoạn truyền vào trong tai Thiên Đại Liên.
Ở bên biển, cha mẹ là công nhân giẫm phải cát, bọn họ sau khi nhiễm bệnh đã để hài tử một mình ở lại.
Những từ ngữ mấu chốt này khẳng định thân phận của hắn, hắn chính là hài tử được Tán Binh nhặt được, trong giây lát Thiên Đại Liên phát hiện hắn gặp phải Người Thông Kỳ Có lẽ không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên. Bọn họ nhất định sẽ gặp nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Thân thể trở nên tốt hơn là vì nghênh đón lời nói nhỏ của Lôi hệ thần.