- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 19
[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 19
Nằm trên đệm giường, Thiên Đại Liên lật người trong chăn, hắn nhìn về phía bóng dáng của Kỳ Giả đang ngủ say cách đó không xa, sau đó chậm rãi mà cẩn thận nhớ lại các loại chi tiết khi gặp được Tán Binh ở trên đường.
Thiên Đại Liên Kéo tơ lột kén, bức cho cảnh tượng hắn và Tán Binh tương ngộ mở ra.
Đột nhiên hắn phát hiện Tán Binh nhận ra hắn, hoặc là nói nhận ra hắn, bằng không hắn sẽ không nói ngươi tìm lầm, mà là hẳn là nhìn về phía sau một cái rồi đi.
Bắt được điểm mấu chốt này, Thiên Đại Liên lại lật mình, hắn không nhìn về phía Giả Thiên Cơ nữa, ngược lại nhìn về phía cửa sổ lộ ra ánh trăng.
Nhìn chằm chằm vào cửa sổ, Thiên Tứ Đại Liên có thể xác định mình và Tán Binh không gặp nhau lần nào.
Nếu như hắn đã gặp qua Tán Binh trước đó thì hắn tuyệt đối sẽ có ấn tượng.
Lại nói, sau khi sinh hoạt cùng với Khuynh Kỳ Giả, Thiên Đại Liên và hắn như hình với bóng, nếu có dị thường thì không thể nào hai người đều không phát hiện ra.
trinh thám đến đây, trong đầu Thiên Đại Liên hiện ra một suy đoán, ai nói người xuyên việt nhất định là người chơi giống hắn?
Ngàn Đại Liên run rẩy suy nghĩ này, cho tới nay hắn đều lén điều tra những người xuyên việt khác, kết quả cái gì cũng chưa điều tra ra.
Nhưng giả thiết tán binh là một người xuyên việt khác, như vậy hắn điều tra không có tiến triển đã nói không thông, rốt cuộc phương hướng mới bắt đầu đã sai rồi.
Hơn nữa trải qua thảm họa bị đạp cho tàn phế, Tán Binh có đủ lý do để đi quan đình ngự ảnh Lô Tâm.
Chuyện Đan Vũ tồn tại cũng có lời giải thích, hắn là bằng hữu của Tán Binh, nếu có thể trở về thì chắc chắn Tán Binh sẽ giúp đỡ khi nguy nan.
Suy nghĩ này vốn rất lưu loát, nhưng rất nhanh Thiên Đại Liên đã phát hiện ra vấn đề mới.
Tán Binh đóng cửa lại cứu Đan Vũ, vậy thì tai nạn mà hắn phải chịu là một tay tiến sĩ và Ngu Nhân Chúng, nếu làm như vậy, hắn không thể không tiến hành trả thù đối với đầu sỏ gây tội.
Nhưng Thiên Đại Liên nhớ rõ trước khi hắn và Khuynh Kỳ Giả đi đến Minh Thần Đảo, đã giẫm phải cát còn có Tân Ngu Nhân Chúng đến, hơn nữa hành động của Ngu Nhân Chúng không bị trở ngại đặc biệt lớn.
Là Tán Binh xuyên qua thì còn không biết đạp phải chân à?
Ngàn dặm cảm giác cũng chỉ có điểm này có thể giải thích là Tán Binh không xuống tay với Ngu Nhân Chúng và tiến sĩ.
Lúc này, Thiên Đại Liên phát hiện nếu như vậy thì Đan Vũ sẽ không được Tán Binh cứu.
Nếu như tán binh không biết giẫm phải ai gây ra tai nạn, vậy nhận thức của hắn về Đan Vũ vẫn là mất tích, mà không phải bị tiến sĩ cố ý gϊếŧ chết, vậy nói hắn không thể tưởng được phải đi cứu đối phương.
Đi vòng qua đi vòng lại, Thiên Đại Liên phát hiện hắn lại trở về chỗ ở.
Vẫn là thiếu manh mối mấu chốt.
Kết quả lần này hắn chú ý thấy Giả Thiên Kỳ xoay người nhìn qua, cặp mắt kia hết sức sáng ngời dưới ánh trăng mờ mịt.
Khuynh Kỳ Giả tỉnh lại trước mặt Thiên Đại Liên Nhất Nhất sinh ra một loại cảm giác như bị bắt bao chột dạ.
- Ta đánh thức ngươi không?
Vì che giấu xấu hổ, Thiên Đại Liên chủ động hỏi.
- Không có.
Khuynh Kỳ giả nói thẳng, hắn không cho rằng đây không phải là bị đánh thức, hắn không cần giấc ngủ, ngủ say đúng giờ là vì càng tiếp cận nhân loại hơn.
Lại nói so với những vấn đề nhỏ này thì hắn càng quan tâm hơn là Thiên Đại Liên có phải có tâm sự hay không.
Khuynh Kỳ Giả ở trên tế điển đã rõ ràng cảm giác được ngàn đại liên thất thần.
Vì vậy hắn sàng chọn từ ngữ, nhẹ giọng dò hỏi với Thiên Đại Liên:
- Liên là gặp phải khó khăn sao?
- Khó khăn?
Thiên Đại Liên lặp lại từ này, ngay sau đó hắn trả lời:
- Không phải, ta đang suy nghĩ về một chuyện.
Nói xong hắn cảm thấy lời này nói giống như chưa nói, nếu như Người Thông Kỳ Giả hỏi hắn như vậy, vậy nhất định là nhìn ra chuyện hắn đang nghĩ.
Ý thức được điểm này, Thiên Đại Liên làm bộ tùy ý bổ sung một câu:
- Khuynh Kỳ Giả, ngươi có huynh đệ không?
- Theo ta được biết, Thần Minh chỉ chế tạo ra ta và tướng quân.
Người của phe mình không quá xác định đáp lại, từ tin tức mà ký ức và bát trọng thần tử của hắn để lộ ra, có thể thấy Lôi Thần không hề ngẫu nhiên tạo ra người thứ ba.
Nhưng lời nói của Thiên Đại Liên, làm cho người ta cảm thấy một tia khác thường.
Chỉ nghe Thiên Đại Liên dùng một loại miệng lưỡi thiên chân nói:
- Đó đại khái là ta nhìn lầm rồi, chính là người kia gần như hoàn toàn giống với Khuynh Kỳ Giả.
- Liên Chính ở trên tế điển nhìn thấy ta lớn lên rất giống người sao?
Khuynh Kỳ giả nhíu mày tiến hành xác nhận.
Lần này, ngàn đại Liên đưa ra câu trả lời giống như ở trên tế điển:
- Ừm, bằng không ta cũng sẽ không chạy loạn.
Khuynh Kỳ giả âm thầm ghi nhớ Thiên Đại Liên nói, dự cảm nói với hắn, tốt nhất đi tìm một vị thần tử cấp tám, báo cáo chuyện xảy ra hôm nay cho nàng biết.
Là thân thuộc của Lôi Thần, nói không chừng bát trọng thần tử này biết được nội tình nào đó.
- Ta sẽ đi tìm Bát trọng cung tư hỏi một câu, nếu thật sự có người giống ta thì Bát trọng cung tư hẳn là ngồi xem mặc kệ đi.
Nói đến mặt sau, giọng nói của Giả Thiên Phong có chút không xác định.
Tính cách của Bát trọng thần tử luôn tùy ý tiêu sái, dùng Thiên Đại Liên đạo còn có chút ác ý, hơn nữa gần đây Bát trọng đường khai trương, nói không chừng nàng thật sự không muốn quản.
Trong nháy mắt, Khuynh Kỳ Giả phủ định suy nghĩ của mình, tuy nói bát trọng Thần Tử nhìn qua không thèm để ý đến đại bộ phận chuyện, nhưng nếu thật sự tồn tại người thứ ba thì nàng nhất định sẽ đối đãi nghiêm túc, giống như quá khứ với hắn.
Khuynh Kỳ giả hạ quyết tâm, tiếp theo lại nhìn Thiên Đại Liên, cho rằng việc cấp bách là dỗ hắn ngủ.
Nghĩ như vậy, Khuynh Kỳ Giả xốc chăn lên đi đến bên cạnh Thiên Đại Liên, giống như là đi qua.
- Nếu như Liên Dạ không ngủ được thì ta sẽ kể chuyện cho ngươi nghe.
Hắn lấy ra thái độ đối đãi với tiểu hài tử.
Thiên Đại Liên vừa nghe lời này, không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
- Không cần.
Thiên Đại Liên tự giác hiện giờ hắn đã trưởng thành rõ ràng, không hề yêu cầu nghe chuyện xưa nữa mà đi vào giấc ngủ.
Hơn nữa trước kia hắn nghe Khuynh Kỳ Giả kể chuyện xưa, tất cả đều là bởi vì Khuynh Kỳ Giả tưởng kể chuyện xưa.
Thiên Đại Liên bỗng nhiên có loại dự cảm, hôm nay hắn vẫn không thể thoái thác.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy lời của Khuynh Kỳ Giả nói:
- Chính là trước kia Liên Chính rất thích nghe.
- Bởi vì khi đó ta còn nhỏ mà.
Thiên Đại Liên phản bác, hắn muốn cho Khuynh Kỳ Giả ý thức được hắn thật sự trưởng thành, tuy rằng trước mặt hắn vẫn có chút lùn, nhưng tương lai hắn chính là muốn trở thành người của Lôi hệ thành nam.
Thiên Đại Liên nghĩ ngợi lung tung, hoàn toàn không ý thức được thành nam của Lôi hệ không tồn tại liên hệ với chuyện kể trước khi ngủ.
- Ừm, không nói chuyện xưa, nói một chút về chuyện tám trọng cung tư gửi bài cho ta, nói không chừng có thể cho Liên Linh cảm giác.
Khuynh Kỳ Giả lui một bước, hắn còn nhớ rõ đã xem qua những sách đó có nhắc qua, đối mặt nói mình không phải là hài tử, muốn bảo vệ lòng tự trọng của bọn họ.
Vừa nghe thấy Nhànước Kỳ Giả muốn nói về bài thi của tám cửa, Thiên Đại Liên nảy sinh lòng hiếu kỳ.
Thật ra hắn rất muốn biết tiểu thuyết có thể được tám vị Thần Tử giao cho người máy như Triệu Kỳ là cái dạng gì.
Dưới sự dụng tâm hiếu học, Thiên Đại Liên ma xui quỷ khiến gật đầu.
- Ta bắt đầu đây.
Khuynh Kỳ giả chậm rãi cười giảng giải.
Những chuyện xưa đó rất không tệ, nhưng hắn không nói cho Thiên Đại Liên, toàn bộ sách báo mà bát trọng thần tử cho hắn xem đều là thiếu nhi văn học.
Hồn nhiên không biết mình lại bị coi là tiểu hài tử Thiên Đại Liên nghe giọng nói ôn nhu của Cơ Mã Nhĩ, phối hợp với những chuyện xưa đơn giản mà lại rất có thú vị kia chậm rãi khép đôi mắt lại.
Đợi Thiên Đại Liên hoàn toàn chìm vào mộng đẹp, Cơ Báo Sư Ngưng Băng dừng lại giảng giải, vì ngủ mà đắp chăn cho Thiên Đại Liên, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi căn phòng ngủ rộng rãi này.
Khuynh Kỳ giả khép cửa gỗ lại, hắn nhìn ánh trăng, suy tính thời gian.
Bình thường thì lúc này, Bát trọng thần tử còn đang xem bản thảo, dùng lời của nàng mà nói, ngủ sớm là chuyện tiểu hài tử mới có thể làm.
Người bình thường luôn cảm thấy lời nói của bát trọng thần tử có ẩn ý, đáng tiếc hắn không có chứng cứ.
Nhưng mà biết tám trọng thần tử còn tỉnh là tốt rồi.
Không ngờ nhiều như vậy, Khuynh Kỳ giả đi về phía phòng của bát trọng thần tử.
Địa phương bọn họ cư trú trước mặt chính là nơi ở của bát trọng thần tử ở trong Đạo Thê thành, là vì tiện cho nàng có thể đi đến tám trọng đường mua bất cứ lúc nào.
Bát trọng thần tử biết được đêm nay Thiên Cơ Đại Liên và Thiên Kỳ Giả muốn ở lại Đạo Thê thành, liền đề nghị bọn họ tới nơi này ở, còn có thể kiếm chút tiền nghỉ chân.
Đột nhiên, Khuynh Kỳ Giả phát hiện, hình như chỉ cần liên quan đến hắn và Thiên Đại Liên, Bát Trùng Thần Tử thì hắn sẽ nhắc tới Ma Lạp.
Trùng hợp là mỗi lần nàng lấy ra Ma Lạp, Thiên Đại Liên luôn bị thuyết phục.
Thế cho nên hắn đã từng nghe thấy tám vị Thần Tử trêu chọc, nếu Thiên Đại Liên ở Li Nguyệt, vậy hắn nhất định là tín đồ trung thành của Nham Thần.
Khuynh Kỳ giả vì trò đùa kia mà lộ ra một nụ cười, lúc này hắn vừa vặn đi vào trước cánh cửa kia.
Hắn chỉnh lại vẻ mặt một lần nữa, giả như Khuynh Kỳ nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa, nhưng hắn còn chưa hành động, từ trong cánh cửa đã truyền đến một giọng nữ hơi có vẻ mệt mỏi.
- Vào đi, ta tưởng rằng sáng mai ngươi mới đến.
Đó là âm thanh của bát trọng thần tử, nàng đã sớm suy đoán ra Giả Thiên Cơ sẽ tới tìm mình.
Đối với chuyện này, Giả Thiên không có quá nhiều phản ứng, hắn mở cửa ra thì thấy tám người đang đọc bài văn ở dưới ánh đèn, vẻ mặt của đối phương ngưng trọng, giống như nhìn thấy một tác phẩm làm cho nàng không hài lòng.
Nhận thấy được sự tiến vào của Nhànước Giả, Bát Trùng Thần Tử cũng không ngẩng đầu lên oán giận:
- Những tác phẩm này còn không có ý tứ như tiểu gia hỏa viết, quả nhiên vẫn là tiểu hài tử có trí tưởng tượng phong phú hơn một chút mà.
Tiểu gia hỏa này chỉ ai không cần nói cũng biết.
Không cho Giả Thiên Cơ cơ hội nói chuyện, cô buông bản thảo trong tay xuống:
- Ta vừa mới nhận được tin nhắn của vu nữ, bọn họ tìm được thi thể của Đan Vũ lâu.
Lời này vừa nói ra, Giả Thiên Kỳ ngơ ngẩn, hắn không ngờ sẽ thuận lợi như thế, rõ ràng buổi chiều hắn vừa mới thương lượng với bát trọng Thần Tử xong làm thế nào để sắp xếp Đan Vũ, nhưng buổi tối đã tìm tới rồi.
- Vị bằng hữu kia của ngươi chính là một người rất cảnh giác, nếu không phải phái ra vu nữ có quan hệ cá nhân với nữ nhi của Xích Mục gia thì sợ là không hỏi được hành tung cụ thể của hắn.
Bát trọng thần tử nói xong thì chuyển tin tức mới truyền về cho Khuynh Kỳ Giả.
Người tình nhận lấy phong thư, mặt trên viết có hành động đại khái của nhóm vu nữ, các nàng đến từ bến tàu, cũng mượn dùng bí bảo do Minh Thần Đại Xã mang ra giúp hắn thoát khỏi đuổi gϊếŧ.
Nhanh chóng xem xong nội dung trên thư, Giả Thiên Kỳ nghĩ nghĩ rồi hỏi Bát Trùng Thần Tử:
- Bát trọng Cung Tư, ngươi đã biết sẽ có người đuổi gϊếŧ Đan Vũ sao?
- Xem như đi, nếu như Đan Vũ lâu biết được bí mật, vậy đối với người không muốn bí mật bại lộ, hắn chính là trở ngại.
Bát trọng thần tử bỗng nhiên lộ ra vài phần không vui.
- Thật không rõ, vì sao có vài tác giả dưới tình huống không có chăn đệm, đã thả gia hỏa biết bí mật chạy trốn rồi.
- Bát trọng Cung Tư.
Khuynh Kỳ giả bất đắc dĩ nhắc nhở cô rằng hiện tại đang nói chính sự.
Bát trọng thần tử cũng phát hiện ra, nàng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại hỏi Khuynh Kỳ Giả:
- Đúng rồi, ngươi còn có chuyện gì khác không?
Khuynh Kỳ giả vô tình chọc thủng cô lập tức trả lời:
- Đúng là có một chút.
Tiếp đó hắn nói ra câu ngàn đại liên đối.
Nghe thấy còn có người rất giống với Khuynh Kỳ Giả, ánh mắt của bát trọng Thần Tử hơi đổi.
Nắm bắt được biến hóa vi diệu của nàng, người máy đánh bạc lập tức dừng lại.
- Là có tin đồn về phương diện này, có người từng gặp qua ngươi ở nơi khác.
Bát trọng thần tử thản nhiên thừa nhận:
- Nhưng ta cũng không biết đó là thật hay giả, cho nên mới không quá để ý.
Nói tới đây nàng lại chuyển đề tài:
- Hiện giờ tiểu gia hỏa kia cũng gặp được, những lời đồn đại đó đại khái là thật sự.
- Cho nên thật sự có người thứ ba ngẫu nhiên sao?
Khuynh Kỳ giả hỏi ra vấn đề mấu chốt.
Bát trọng thần tử lắc đầu:
- Chuyện này ta còn không rõ ràng lắm.
Lúc vị Thần Minh kia chế tạo khôi lỗi chưa bao giờ nói cho nàng biết, mãi đến khi nàng phát giác ra không thích hợp thì mới biết được vị Thần Minh kia đã vứt bỏ thân thể, tiến vào nơi tên là Nhất Tâm Tịnh Thổ. Không dấu vết thở dài, mấy giây sau, Thần Tử tầng tám hỏi Khuynh Kỳ Giả đang trầm mặc:
- Nếu như tìm được người thứ ba ngẫu nhiên, ngươi phải làm sao bây giờ?
Người bị hỏi là Khuynh Kỳ rơi vào trầm tư, hắn không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Đáng ăn mừng là bát trọng thần tử cho người có thời gian suy nghĩ đầy đủ.
- Ta muốn giữ hắn lại.
Khuynh Kỳ Giả đưa ra đáp án của mình.
Tuy hắn còn không biết người kia đã trải qua chuyện gì, nhưng hắn vẫn cảm giác được đối phương cũng nên nghĩ đến việc dừng lại.
Bát trọng thần nhìn ra suy nghĩ của Giả Thiên Kỳ, cô cười hai tiếng, có chút thú vị hỏi lại:
- Nếu như hắn cũng muốn trở thành người nhà của tiểu gia hỏa kia thì ngươi sẽ đồng ý sao?
Cái này thì không nói đến Khuynh Kỳ Giả.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Đại Liên, tương lai là Đại sưưởng Thuỷ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 19