Chương 18

Đẩy người chắn trước mặt ra, Thiên Đại Liên không ngừng nói lời xin lỗi, đồng thời chen về phía thiếu niên mặc áo đen, lúc này lòng hắn tràn đầy nghi vấn, vô cùng hy vọng là mình nhìn lầm, người kia căn bản không phải là Tán Binh, chỉ là mặc y phục không sai biệt lắm.

Chỉ là chờ mong của hắn đã thất bại.

Thiên Đại Liên đuổi theo rõ ràng nhìn thấy thiếu niên rũ ở phía sau mũ rộng vành, trang trí quen mắt làm hắn hiểu rõ, người cách đó không xa chính là Tán Binh, hắn không nhìn lầm.

Thiên Đại Liên mở to hai mắt, tuy đuổi theo Tán Binh, nhưng hắn căn bản không biết nên làm cái gì tiếp theo.

Hắn không thể tưởng được tại sao lúc này lại có nhân vật không nên tồn tại? Vì sao nhân vật này lại đến Minh Thần đảo? Quan trọng nhất là, nếu có Tán Binh, vậy sao Khuynh Kỳ Giả lại là tình huống gì?

Trong lúc nhất thời, vô số vấn đề ùn ùn kéo đến, Thiên Đại Liên không biết nên đi đâu trước.

Tán binh phía trước cũng nhận thấy được có người nhìn chằm chằm vào mình ở phía sau, hắn không để ý quay đầu lại nhìn, phát hiện là Thiên Đại Liên đeo mặt nạ hồ ly, sau đó vội vàng xoay người lại, bước chân càng là bắt đầu gia tăng tốc độ.

Thiên Đại Liên nhìn thấy tán binh sắp đi, hắn không kịp nghĩ kỹ, đột nhiên bước về phía trước hai bước bắt được một màn tán binh rũ xuống từ trên mũ rộng vành.

Nhưng cùng với tình huống đuổi theo phía trước giống nhau, bắt lấy một lạch trời đại liên hoàn toàn không nghĩ ra bước tiếp theo nên làm cái gì, hắn chỉ là bằng bản năng xông lên.

Tán binh bị giữ chặt phía sau không thể không dừng bước, hắn trầm mặc, cũng không có ý tứ nói gì.

Cùng lúc đó, tầm nhìn của người đi đường xung quanh như có như không dừng lại ở trên người Thiên Đại Liên và Tán Binh, sự yên tĩnh và náo động trên đường phố của bọn họ hình thành đối lập, vô cùng rõ ràng.

Thiên Đại Liên phản ứng lại dưới sự đánh giá của mọi người, hắn ý thức được giằng co như vậy không phải là biện pháp, vì vậy hắn linh cơ vừa động, thử hô tên kia lên:

- Khuynh Kỳ Giả?

Tán binh hơi cứng đờ, giây tiếp theo hắn đè vành nón xuống, thấp giọng đáp lại:

- Ngươi tìm lầm rồi.

Nói xong hắn tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì lúc Thiên Đại Liên bắt lấy màn không dùng sức, cho nên vải dệt mềm mại kia không có bất kỳ trở ngại nào từ trong lòng bàn tay hắn mà ra.

trơ mắt nhìn tán binh biến mất khỏi đám người, Thiên Đại Liên sững sờ tại chỗ, trên thực tế hắn rất muốn gọi lại tán binh, nhưng hắn đã không có lập trường, cũng không có lý do gì.

Chờ vấn đề vờn quanh ngàn đại liên, hắn mở tay ra, cảm giác mượt mà chưa tan đi, đột nhiên hắn cảm giác mình có phải làm sai hay không, hắn nên mạnh mẽ lưu tán binh lại, còn về chuyện tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, vậy chờ kế tiếp lại nói...

- Liên!

Một tiếng gọi nôn nóng không biết từ đâu truyền đến, Thiên Đại Liên mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.

Tiếp theo, Khuynh Kỳ Giả lập tức bắt lấy tay của hắn.

- Liên, sao ngươi lại chạy đến đây.

Khuynh Kỳ Giả khẩn trương hỏi, bởi vì mặt nạ che khuất nên hắn không nhìn ra Thiên Đại Liên đang mê man.

Há miệng thở dốc, Thiên Đại liên tưởng nói ta thấy được một người khác ngươi, đáng tiếc lời nói đến bên miệng đã thay đổi.

- Ta, ta tìm lầm người.

Thiên Đại Liên cúi đầu:

- Cho nên ta mới đuổi theo.

Những lời này rất lộn xộn, cũng may là Khuynh Kỳ Giả có thể nghe hiểu ý tứ trong đó:

- Ngươi lại nhìn lầm rồi sao? Vậy lần sau không cần chạy loạn, chờ ta một chút, ta sẽ tìm được ngươi.

Chỉ lo dặn dò Thiên Đại Liên, sự khẩn trương của Giả Thiên Kỳ còn chưa rút đi, không miệt mài theo đuổi vấn đề tìm lầm người.

Mấy phút trước phát hiện không thấy Thiên Đại Liên, hắn đã hoảng loạn lại sợ hãi.

Tuy nói ngàn đại liên không phải lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, nhưng mỗi lần Khuynh Kỳ Giả đều biết ngàn đại liên sẽ ở đâu, hơn nữa rất dễ dàng có thể tìm được hắn, hai người chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy.

Suy nghĩ dần dần được thu nạp, Thiên Đại Liên cũng cảm nhận được cảm xúc lo lắng của Giả Thiên Hoa, hắn ngoan ngoãn gật đầu:



- Ta đã biết.

Được bảo đảm, Khuynh Kỳ Giả miễn cưỡng buông lòng, nhưng hắn không buông lỏng nắm đấm nắm giữ Thiên Liên Đại Liên thật chặt.

- Vậy chúng ta tiếp tục đi dạo đi, còn có rất nhiều sạp hàng không thấy qua.

Khuynh Kỳ giả ôn tồn nói.

- Được rồi, ta cũng đói bụng, chúng ta đi ăn một chút gì đi.

Thiên Đại Liên tận lực trả lời như thường lệ, tận lực đặt chuyện gặp được Tán Binh vào đáy lòng, chuẩn bị chờ đến khi trở về ở chung một mình lại đi tự hỏi.

Khuynh Kỳ giả cười khẽ đáp ứng, kéo tay Thiên Đại Liên Dung vào trong tế điển du khách, giống như vừa rồi tách ra chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng để ý.

Nhưng nếu người muốn đánh và Thiên Đại Liên không nhìn thấy nóc nhà cao thì đầu đội đấu lạp tán binh đang nhìn chăm chú vào bọn hắn, mãi đến khi bóng dáng bọn hắn biến mất khỏi tầm nhìn.

Xem qua một hồi lâu, Tán Binh mới đỡ mũ nhảy vào trong ngõ tối.

Tuy rằng cách mặt nạ hồ ly kia, hắn vẫn nhận ra đứa bé kia, cũng thông qua lời nói và hành động của đối phương phán đoán, phát hiện hắn đã sớm chiều ở chung với hắn, không gặp phải lần phản bội cuối cùng

Tán Binh trầm mặc một lát, trong đầu hiện ra hồi ức, hắn trở về quá khứ, sau khi kiểm tra rõ ràng tình huống thì chuyện đầu tiên hắn làm chính là đóng cửa mất khống chế ngự ảnh Lô Tâm, muốn từ trên căn bản ngăn cản bi kịch xảy ra.

Hà tất hắn vẫn chậm một bước, giống như Đan Vũ lần trước bỏ lại mọi người.

Cũng bởi vậy mà Tán Binh không đi tìm đứa trẻ kia.

Nếu hắn không thể thay đổi vận mệnh thì nếu hắn không xuất hiện, có thể chuyển động theo một phương hướng khác hay không?

Nhưng Tán Binh tuyệt đối không ngờ rằng lúc này, Khuynh Kỳ Giả vẫn còn tồn tại, hắn cũng đã tìm được đứa trẻ kia, cùng nhau sinh hoạt.

Không biết vì sao, vận mệnh lần này tốt hơn thời gian này rất nhiều.

Tán Binh đứng ở trong ngõ tối, hắn không phân biệt được cảm xúc của mình là hối hận hay là may mắn.

Rất rõ ràng là đứa trẻ kia rất khoẻ mạnh, thậm chí còn được thần chú ý, như vậy nếu như hắn dẫn hắn đi trước một bước, vậy có nghĩa là hắn có thể thay đổi thời gian này, trì hoãn ước định với đứa trẻ kia, bọn họ sẽ một lần nữa trở thành người nhà.

Nghĩ là như vậy, nhưng Tán Binh lại cảm thấy có lẽ là bởi vì hắn không cố ý đi can thiệp vào, đứa trẻ kia mới có thể đạt được cơ hội, bắt được Thần Chi Nhãn, cuối cùng còn sống.

Thật là châm chọc.

Tán Binh phát ra một tiếng cười nhạo, rõ ràng thân thể của hắn và người máy thời gian này giống nhau, vận mệnh lại cho bọn hắn đãi ngộ hoàn toàn bất đồng.

Hắn lại lần nữa đi vào ngự ảnh lô tâm, gặp phải lò luyện lửa, ý đồ thay đổi vận mệnh, kết quả là không thu hoạch được gì, vận mệnh đã định, vô tình bị nghiền nát.

Khuynh Kỳ giả không cần làm gì để bảo vệ hi vọng cuối cùng.

Trong lúc bất tri bất giác, Tán Binh nghĩ đến từ đồng nhân bất đồng mệnh, có một số người càng giãy giụa càng vô lực, càng muốn được lại càng muốn mất đi, mà có một số người chỉ đứng ở nơi đó là có thể lấy được tất cả.

Tán Binh hừ lạnh một tiếng, suy tư xem tiếp theo nên làm cái gì.

Gia nhập vào nhóm người Ngu Nhân Các là không có khả năng, bản chất hắn phản kháng đối với nhóm người Ngu Nhân Không có hứng thú, tất cả đều là vì hợp tác với bọn hắn để tạo thành Thần.

Bây giờ hắn đã biết nên trở thành Thần Minh như thế nào, so với chờ mấy trăm năm thì không bằng bây giờ tìm bát trọng Thần Tử muốn Lôi Thần Thần Chi Tâm, sau đó trực tiếp đi Tu Di tìm Giáo Lệnh Viện.

Với thực trạng của Tu Di mà xem, chỉ sợ Giáo Lệnh Viện rất nguyện ý sáng tạo Thần Minh mới.

Dù sao thì Tiểu Cát Tường Thảo Vương Đồ có Thảo Hào, không có năng lực của Thảo Thần thì căn bản không có biện pháp giúp Tu Di thanh trừ những ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng kia.

Trên thực tế căn cứ theo quan sát của Tán Binh ở Tu Di, chỉ sợ trong Giáo Lệnh Viện đã sớm bỏ qua Tiểu Cát Tường Thảo Vương, một lần nữa sáng tạo ra ý tưởng Thần Minh, chỉ là không có đủ tài liệu mới không thể ứng dụng được.

Điều này cũng giải thích tại sao phương án tạo thần của tiến sĩ lại được Giáo Lệnh Viện thông qua nhanh như vậy.

Tán Binh còn nhớ rõ ánh mắt cuồng nhiệt của nhóm hiền giả Giáo Lệnh Viện, thể hiện sự tham lam của nhân loại ở khắp mọi phương diện, trong đó bao gồm cả theo đuổi tri thức.

Ở điểm này, hắn tin tưởng tri thức và một trái tim thần bí khác mà hắn mang đến có thể giúp hắn phục vụ, lúc này sẽ điểm giáo lệnh viện để bồi thường cho hắn sẽ trở thành Thần Tu Di.

Chuyện phải làm trong kế hoạch tiếp theo, Tán Binh quyết định chờ thêm mấy ngày nữa sẽ tìm được thời gian thích hợp, sau đó đi tìm bát trọng thần tử nói chuyện.



Dù sao thì nàng cũng không dùng được tâm của Lôi Thần, giao cho hắn sẽ không có bất kỳ tổn thất nào.

Nhưng hắn cho rằng con hồ ly giảo hoạt kia chắc đã có phát hiện, nói không chừng nàng sẽ xuất hiện trước.

Tán Binh còn nhớ rõ tương lai tám đời Thần Tử sẽ giao Thần Chi Tâm cho hắn, thái độ không để ý chút nào, giống như thoát khỏi trói buộc.

Hừ lạnh một tiếng, ném người sắp đối mặt với tám trọng Thần Tử mà sinh ra kháng cự sang một bên, Tán Binh bỏ vành mũ xuống một mình đi vào ngõ nhỏ.

Trước khi bị bóng tối nuốt chửng, hắn đột nhiên cảm giác được rằng nếu như lần đầu tiên hắn và đứa trẻ kia gặp nhau ở thời không này cũng sẽ là lần cuối cùng, đến đây thì bọn họ sẽ không còn liên quan gì nữa.

Gần một cái bến tàu nhỏ bị cát mòn, âm thanh binh khí va vào nhau không dứt bên tai.

Một người đàn ông với mái tóc màu nâu xen lẫn với mái tóc màu đỏ, tay cầm một thanh đao được chế tạo vô cùng thô ráp, đối diện với thanh đao này là một người cầm vũ khí hoàn mỹ, trên mặt đeo mặt nạ.

- Các ngươi là người của tiến sĩ à?

Người đàn ông thấp giọng chất vấn, hắn chính là người từng chịu trách nhiệm ở Đan Vũ lâu.

Đối mặt với chất vấn của Đan Vũ, những người vây quanh hắn không đáp lại, bởi vì bọn họ quả thật đã nhận được mệnh lệnh của tiến sĩ, tới xử lý tai họa ngầm đến từ quá khứ, một gia hỏa đã sớm chết đi.

Đối với người chết, bọn người không cần đưa ra đáp án gì.

Đan Vũ thấy bọn họ không nói lời nào, một sự không cam lòng mãnh liệt từ trong lòng hiện lên, rõ ràng là sắp không còn chút nữa, chỉ cần hắn có thể chuẩn bị tốt thuyền là có thể đi tới đảo Minh Thần, báo cho Cung Tư của Minh Thần Đại Xã cùng với người của Khuynh Kỳ Giả.

Nghĩ đến lời của Khuynh Kỳ Giả, Đan Vũ tự giác có vài phần áy náy.

Lúc này, hắn lại cảm thấy may mắn vì có Khuynh Kỳ Giả đi Minh Thần đảo, nếu không thì nhất định Kẻ Khờ sẽ nghĩ cách mang hắn đi.

Giá trị của Thần Tạo Con rối không cần nói cũng biết, mà ai bỏ ngươi, hoặc là nói tiến sĩ ở trên núi làm ra nhiều nhiễu loạn như vậy, chính là vì đánh hạ Khuynh Kỳ Giả, làm hắn tự nguyện gia nhập vào đám người ngu.

Nghĩ đến đây, Đan Vũ nắm chặt thanh đao trong tay, đây không phải là một thanh đao tốt, nhưng nó lại chịu tải tín niệm của người cầm đao trong nháy mắt này.

Đan Vũ muốn mang chân tướng qua đó, đã là vì chính hắn, cũng là vì bằng hữu của hắn, càng là vì bá tính vô tội chết thảm.

Ngu Nhân Chúng cũng cảm nhận được ý chí chiến đấu đến từ trên người Đan Vũ, chính là bọn họ nhận định dưới tình huống như vậy, ưu thế ở ta.

Sau khi vũ khí cơ giới và lưỡi dao xảy ra va chạm, trên thân đao truyền đến chấn động làm cho hổ khẩu của Đan Vũ tê dại.

Không có trở ngại gì đến hắn, ngược lại Đan Vũ mượn lực đẩy về phía sau một cái, lại có thể thoát khỏi tay của đám người Ngu Nhân.

Sau khi nhảy xa, hắn không có bất kỳ do dự nào, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía bến tàu.

Chúng nhân không đoán được Đan Vũ có thể chạy thoát, nhao nhao đuổi theo.

Tiếng bước chân hỗn loạn đan xen trên đường nhỏ, ngay khi đám người Ngu Nhân Các đuổi kịp Đan Vũ thì có ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm, mây đen lan tràn, vài đạo sấm sét ầm ầm rơi xuống.

Thân là người của Đạo Thê, Đan Vũ đã sớm quen đường cũ tránh né sấm chớp mưa, nhưng Ngu Nhân Chúng lại không có nhiều kinh nghiệm. Khi sấm chớp mưa đột nhiên buông xuống, Ngu Nhân Chúng không thể trốn tránh kịp, rối loạn trận tuyến chạy trốn tứ tán.

Nhìn thấy đội ngũ của Ngu Nhân Chúng bị sét đánh tan, Đan Vũ không dám ở lại lâu, trong tiếng sấm rầm rầm chạy về phía bến tàu.

Mới vừa chạy ra khỏi đường nhỏ, hắn đã nhìn thấy ở trên bến tàu có vài bóng người.

Trái tim Đan Vũ lập tức trầm xuống, đang lúc hắn cho rằng mình sẽ gặp phải một hồi ác chiến thì sấm sét và bóng tối đã bị ánh trăng màu trắng bạc che khuất chiếu vào trên người mấy người kia.

Nhân lúc ánh trăng sáng vằng vặc, Đan Vũ nhìn thấy rõ những người đó không phải là Ngu Nhân Chúng, các nàng là vu nữ mặc váy đỏ.

Trong đó, một vu nữ đang cầm một quyển pháp khí cổ xưa.

Các vu nữ cũng nhìn thấy Đan Vũ, nhìn nhau vài giây, sau đó Đan Vũ nghe được lời nói của vu nữ dẫn đầu:

- Đan Vũ tiên sinh, chúng ta là Cung Tư đại nhân và Khuynh Kỳ Giả đại nhân tới đón ngài đi Minh Thần đảo.

Nghe thấy hai cái tên kia, Đan Vũ thả lỏng tâm thần.

Tác giả có lời muốn nói:

Liên CPU đã bị thiêu cháy, hắn còn không biết mình sẽ lập tức phải đổi bản đồ.