- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 17
[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 17
Trong tám con đường, Thiên Đại Liên bị kịch xúm lại như có điều cảm giác hơi quay đầu, dùng ánh mắt nhìn về phía ngõ tối kia.
Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy vừa rồi có ai đang nhìn mình.
- Tiểu Liên, sao ngươi lại nghĩ đến chuyện xưa kia? Chuyện này không giống như là một hài tử tuổi tác như ngươi có thể viết ra được.
Một biên tập hỏi chuyện đã cắt đứt suy nghĩ của Thiên Đại Liên, hắn vội vàng hoàn hồn giải thích:
- Trong đó có một ít tình tiết là căn cứ theo tin đồn trong hiện thực mà sửa đổi, không phải hoàn chỉnh là ta nghĩ ra được.
- Lại là như thế này, lợi dụng tin đồn nghe nói qua tiến hành biên soạn lần thứ hai, đã có thể dừng lại ở hiện thực làm người có cảm giác chân thật, lại có thể dung nhập ý nghĩ và điểm tử của mình vào, đây là một phương pháp rất may mắn.
Biên tập gật đầu, khen ngợi Thiên Đại Liên.
Thiên Đại Liên cười gượng hai tiếng đáp lại, chuyện xưa kia có liên quan đến Đan Vũ, hắn viết ra là vì muốn vuốt đuôi hiểu rõ, muốn tìm ra nguyên nhân Đan Vũ có thể chạy thoát khỏi tay tiến sĩ.
Mà vì phòng ngừa bại lộ mục đích chân chính, hắn không thể không lựa chọn mô phỏng tiểu thuyết, dù sao thì hắn cũng biết trong tiểu thuyết có một tổ chức thần bí có âm mưu kinh thiên động địa.
Nếu hắn không nói thì không ai sẽ nghĩ đến tổ chức thần bí trong chuyện xưa là chỉ đến những người ở phía đông xa xa ở.
Nhưng mà tương lai vẫn phải chú ý một chút.
Tuy không nhìn ra là người tự tin, nhưng Thiên Đại Liên vẫn yên lặng cảnh báo mình phải có chừng mực, nếu không lỡ như sau này trở thành nhà tiên tri thì thật sự rất xấu hổ.
Thiên Đại Liên nghĩ như vậy, nghe thấy Biên tập đưa ra vấn đề mới.
hàn huyên một hồi, mãi đến khi nói gần xong, nhóm biên tập rốt cục nhớ tới chuyện quan trọng nhất.
- Lại nói tiếp, Tiểu Liên ngươi có muốn lấy bút danh cho mình hay không?
Trong đó, biên tập viên tương đối lớn tuổi hỏi.
Thiên Đại Liên nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện đây là cơ hội.
Từ khi biết tin tức về việc ngự ảnh và lò luyện đan bị đóng cửa, cùng với tin tức về việc Đan Vũ và Quế Mộc còn sống, hắn đã nhận định rằng ở trước mặt đề xuất còn có một người biết cốt truyện, là kịch bản do đối phương viết.
Cho tới nay, Thiên Đại Liên đều không quên tìm kiếm người kia, sao trước mặt hắn thật sự là không có phạm vi điều tra rộng lớn kia, chỉ có thể hỏi trộm.
Cho nên đặt bút danh là một cơ hội, hắn có thể mượn bút danh âm thầm cho thấy, ở Đề Oát còn có người thứ hai biết cốt truyện xuyên việt.
Thiên Đại Liên nghĩ đến đây, thầm nghĩ hắn nên lấy bút danh gì.
Giả bộ nghiêm túc nghĩ tên, vài giây sau hắn lại nói ra tên kia:
- Ta muốn gọi là...
- Cái bút danh này có ý nghĩa gì?
Biên tập viên thuận miệng hỏi.
- Tuỳ ý nghĩ, không có hàm nghĩa gì.
Thiên Đại Liên trả lời hàm hồ, thật ra hắn rất muốn làm ra tên có độ công nhận cao hơn, nhưng nói vậy không quá phù hợp với cách thức đặt tên của Đạo Thế, sẽ làm cho người cảm thấy kỳ quái.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn phát hiện tốt nhất là dùng một thế giới rất nổi danh ở phía trước hắn, cũng sẽ không đề tên hắn bằng một chữ nghĩa khác, tốt nhất là người hiểu được lập tức có thể nhìn ra, người không hiểu đảo qua sẽ không để ý.
Thiên Đại Liên tin tưởng, lấy trình độ phổ cập của thám tử lừng danh Conan ở thế giới của hắn, tuyệt đối có thể đạt được hiệu quả đó.
Lúc này hắn khẩn trương nhìn Biên tập, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, hắn thấy hiện tại ai cũng giống đồng hương
Đáng tiếc Biên tập chỉ hỏi một chút, không để ý nhiều, ghi nhớ bút danh của Conan này xong, đã để Thiên Đại Liên đi chọn lựa sách có thích hay không.
- Bát trọng chủ biên công đạo, ngươi thích sách gì cũng có thể mang đi.
Biên tập không quên dặn dò của thần tử tầng tám.
Thiên Đại Liên không ngờ đến tám trọng thần tử hào phóng như vậy, trong lúc nhất thời thụ sủng nhược kinh.
Cũng là lúc này hắn mới chú ý tới việc thần tử bát trọng và người của Khuynh Kỳ Giả đều không thấy đâu.
Trong phút chốc, ngàn người thương xót nhớ đến chuyện bản thảo tìm Khuynh Kỳ Giả của Bát trọng thần tử là giả, có chuyện thương lượng là thật.
Suy nghĩ như vậy, nhìn bề ngoài thì bộ dáng của Thiên Đại Liên giống như tuyển thư, thật ra thì hắn đang suy đoán xem tại sao lần này tám trọng thần tử lại gọi Phương Kỳ Giả tới.
Suy nghĩ một hồi, hắn cho rằng tám chín phần là ở trên điều tra về chuyện Sa Ngã lại có tiến triển mới.
Từ trước đến nay, sau khi đến Minh Thần Chi đảo, Khuynh Kỳ Giả chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra kia.
Nhưng mà chuyện mà Khuynh Kỳ giả điều tra được cụ thể ở đâu thì Thiên Đại Liên không rõ ràng, chuyện này không phải hắn không thèm để ý, mà là lấy tuổi của hắn, bao gồm mấy tên cảm kích bên cạnh Khuynh Kỳ giả đều lảng tránh chuyện này, cho dù ngẫu nhiên nhắc tới cũng sẽ không nói ra tin tức mấu chốt gì.
Theo Thiên Đại Liên thấy, chuyện này giống như là một loại cơ chế bảo vệ nào đó, hắn rất muốn biết nội tình, nhưng sau khi được hồi âm lại là khu vực phía trước.
Không tiếng động thở dài, Thiên Đại Liên cầm lấy một quyển yêu quái bách khoa mới xuất bản, tìm vị trí ở trong bát trọng nhìn qua.
Quyển sách này viết rất không tệ, hắn vốn đang tùy tiện đọc một lượt, sau khi mở ra xem vài trang lại bị nội dung hấp dẫn qua, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng bước chân, hắn mới lấy lại tinh thần khỏi sách.
- Thật sự thích quyển sách này sao?
Bát trọng thần tử dâng ngàn đại liên đi tới.
Ngàn dặm đại liên ghi nhớ con số trang sau đó khép lại trả lời:
- Nội dung rất thú vị.
Nghe thấy đánh giá này, bát trọng thần tử vừa lòng gật đầu:
- Vậy quyển sách này có thể bán lớn được rồi.
Trong nháy mắt, Thiên Đại Liên nghe vậy cúi đầu nhìn xuống, phát hiện phía dưới góc phải của phong thư có đánh dấu một hàng chữ, là thư của thiếu niên.
Trong lúc nhất thời trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
Bát trọng thần tử quan sát phản ứng của Thiên Đại Liên, dùng ngữ khí nghiền ngẫm nói:
- Tối có lễ mừng, sẽ có rất nhiều sạp, nếu các ngươi không vội trở về thì có thể đi dạo một vòng.
Hắn bắt mình đọc lướt qua những dòng chữ trên sách báo của thiếu niên này, Thiên Đại Liên hồi đáp với bát trọng Thần Tử:
- Cảm ơn chủ nhân nhắc nhở, lúc ta và Khuynh Kỳ Giả tới đã nói phải đi rồi.
- Sáng sớm đã định tốt chưa? Thật đúng là tiểu hài tử biết làm chuyện.
Bát trọng thần tử phát ra cảm khái.
Thiên Đại Liên chần chờ vài giây, sau đó nhỏ giọng nói:
- Ta cảm thấy ta không phải là tiểu hài tử.
Hắn đã sớm muốn nói những lời này, đi vào Minh Thần đảo lâu như vậy, hắn trưởng thành thật nhiều, lại vẫn là mỗi ngày bị xem như là tiểu hài tử.
Nhưng những lời này lại cố tình trêu chọc Bát trọng thần tử cười đến phát run, ngay cả lỗ tai lông xù đều đang động.
Chờ nàng cười xong mới nói ra tại sao mình lại cười trong ánh mắt nghi hoặc của Thiên Đại Liên.
- Chỉ có tiểu hài tử mới có thể nói mình không phải tiểu hài tử.
Bát trọng thần tử còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Thiên Đại Liên lại muốn biện giải, bộ dáng có chút nôn nóng lại có chút tức giận của hắn rất giống Tạc Mao Đoàn Tước, làm nàng không nhịn được muốn bóp một phen.
Đang lúc nàng tính toán thực hành thì giọng nói bất đắc dĩ từ bên cạnh nàng vang lên.
Khuynh Kỳ Giả đi về phía bát trọng thần tử, ngăn cách nàng và Thiên Đại Liên.
- Bát trọng cung tư, lúc ta tới nghe được biên tập đang tìm ngươi.
Khuynh Kỳ giả ôn tồn nói, hắn không nói sai, những biên tập viên kia là đang tìm kiếm thần tử tầng tám.
Nhìn ra được, Khuynh Kỳ Giả không muốn làm tiểu hài tử trêu chọc mình, Bát Trùng Thần Tử không để ý nhiều, nàng chỉ là sửa lại cho đúng:
- Ở đây thì không cần gọi ta là Cung Tư, phải gọi ta là tổng biên tập.
Lại nói nàng phát hiện Thiên Đại Liên thật đúng là làm cho người ta thích, vừa thấy mặt đã gọi đúng tên.
Khuynh Kỳ Giả gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, sau đó hắn quay đầu nhẹ hỏi Thiên Đại Liên:
- Liên, có muốn đi ra ngoài hay không? Lại sắp bắt đầu tế điển rồi.
Vừa nghe là có thể đi rồi, Thiên Đại Liên dùng sức gật đầu.
Bát trọng thần tử nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì phát ra tiếng thở dài thất vọng.
Thất vọng thì thất vọng, nàng cũng không ngăn cản nhiều, chỉ là ở phía trước hai người đi, hạ giọng nói Thiên Đại Liên đừng quên viết bản thảo mới.
- Ta rất chờ mong kế tiếp nha.
Bát trọng thần tử cười híp mắt nói.
Lời này vừa nói ra, Thiên Đại Liên bỗng nhiên cảm thấy áp lực có hơi lớn, hắn ghi nhớ lung tung, sau đó kéo theo Giả Thiên Kỳ bước nhanh đi ra khỏi tám trọng đường.
Vừa đi ra khỏi cửa, Thiên Đại Liên không quên quay đầu lại nhìn xem Bát Trùng Thần Tử có theo kịp hay không, bộ dáng cảnh giác của hắn làm cho Khuynh Kỳ Giả cười cười.
Không biết vì sao, lúc này Khuynh Kỳ Giả có vài phần hiểu được vì sao bát trọng Thần Tử lại thích Đậu Thiên Đại Liên.
Cũng may là giây tiếp theo, Khuynh Kỳ Giả đè nén xuống ý nghĩ này, dò hỏi:
- Tiếp theo phải làm cái gì? Trước khi ăn cơm, hay là trực tiếp đi tế điển?
Thiên Đại Liên cũng không quay đầu lại nói:
- Trực tiếp đi tế điển đi, bên kia cũng có đồ ăn.
- Tốt.
Khuynh Kỳ giả không có ý kiến gì về việc đi đâu.
Xác định được nơi cần đi, sau khi Thiên Đại Liên thở dài một hơi lầm bầm lầu bầu:
- Ta thật sự cảm thấy ta không phải là tiểu hài tử.
Nhìn thấy Liễu Đại Liên còn thấp hơn mình không ít, Giả Thiên Kỳ không tiện đả kích hắn, liền thay đổi cách nói:
- Liên Trường cao hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy.
Thiên Tứ Đại Liên được khích lệ, hắn cho rằng nếu hắn cứ thế này trưởng thành thì hắn nhiều nhất hai năm là có thể cao hơn cả Khuynh Kỳ Giả.
Sau này nếu như hắn lại lên cao nữa thì hắn chính là thành nam của Lôi hệ!
Ngàn Đại Liên chỉ là ảo tưởng mà đã rất kích động, trở thành thành nam của Lôi hệ, tương đương với phá vỡ quy tắc của trò chơi.
Giờ khắc này, Thiên Đại Liên hận không thể có một cây gậy bóng chày làm hắn vung lên hai cái, biểu đạt tâm tình kích động phá vỡ quy tắc của hắn.
Khuynh Kỳ Giả ở bên cạnh cảm nhận được cảm xúc dâng trào của Thiên Đại Liên, không khỏi thả lỏng lại.
Nắm ngàn đại liên, Khuynh Kỳ Giả và hắn quẹo một cái đi vào con đường bên cạnh đường Bát Trùng.
Bọn họ vừa mới đi vào, náo nhiệt đã ập vào trước mặt.
- Nhanh như vậy đã đến rồi.
Sự chú ý của Thiên Đại Liên lập tức bị hấp dẫn, hắn nhìn về phía các loại đèn treo nhỏ màu sắc rực rỡ bên đường, người đi đường tụ tập đủ loại ở trên phố.
Cảnh tượng nói to làm lớn thành công, Thiên Đại Liên đem những tưởng tượng liên quan đến tương lai đều ném ra sau đầu, hắn đánh giá xung quanh, ánh mắt đều là mới lạ, hoàn toàn không nhìn thấy khóe miệng của kỳ giả bên cạnh lại xuất hiện một chút độ cong nào.
Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử. Khuynh Kỳ giả mặc nghĩ, cảm thấy Thiên Đại Liên vĩnh viễn là một hài tử cũng không tệ, không có phiền não, mỗi ngày đều có thể sống một cuộc sống rất vô ưu vô lự.
Nhưng mà hắn chỉ hy vọng, hắn biết rõ tuổi của hài tử lớn lên sẽ lớn bằng tổng hội trưởng...
- Bên kia có cửa hàng bán mặt nạ giả, Khuynh Kỳ Giả.
Người được gọi là Khuynh Kỳ Giả nhìn thấy Thiên Đại Liên chạy về phía quầy hàng kia, chỉ để lại cho hắn bóng dáng.
Nhưng mà Thiên Đại Liên không chạy hai bước đã quay đầu lại, không hề có dự triệu hai người đánh vào cùng nhau.
Khuynh Kỳ giả sững sờ, tiếp theo hắn thu liễm suy nghĩ lại nói:
- Thật xin lỗi, ta thất thần rồi.
Khi nói chuyện, phiền muộn vi diệu kia bị tan biến, thay vào đó là thoải mái.
Mặc dù đứa nhỏ này lớn lên sẽ xảy ra biến hóa, nhưng ít nhất hiện tại bọn họ cũng đã trải qua một thời gian vui vẻ.
Nơi bọn họ ở chính là quốc gia tượng trưng cho sự vĩnh hằng, đáng tiếc đối với vạn vật sinh linh mà nói, chưa từng có cái gì là nhất thành bất biến.
Lần đầu tiên, Khuynh Kỳ Giả có lý giải khác về vĩnh hằng.
Mà Thiên Đại Liên hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ của Khuynh Kỳ Giả, hắn hơi suy nghĩ một chút, coi đối phương là sự thật mà hắn nghĩ đến.
Sau một hồi do dự, Thiên Đại Liên chỉ chỉ mặt nạ hồ ly treo trên quầy hàng, ôn nhu lên tiếng ý kiến:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Hắn muốn tìm một đề tài để cho Khuynh Kỳ giả không bị những chuyện đó ảnh hưởng quá sâu.
- Tay nghề không tồi.
Khuynh Kỳ Giả bình luận, mặt nạ này làm hắn nghĩ đến việc dùng làm đồ tế tư của Minh Thần Đại Xã, vì vậy hắn thuận miệng hỏi:
- Liên muốn không?
- Ta còn tốt, ta cảm thấy rất thích hợp với ngươi.
Thiên Đại Liên ăn ngay nói thật.
Khuynh Kỳ Giả khẽ cười một tiếng nhắc nhở:
- Ta đã có một cái.
Trải qua nhắc nhở, Thiên Đại Liên mới nhớ tới vì sao cảm thấy thích hợp với Khuynh Kỳ Giả, điều này làm cho hắn vừa chuyển đề tài:
- Ta còn chưa có mua cho chính mình.
Nhìn thấy ngàn lượng bạc thanh toán, người chơi Khuynh Kỳ đột nhiên trêu chọc:
- Liên Liên muốn học múa không?
Cầm mặt nạ hồ ly, Thiên Đại Liên lập tức phủ nhận:
- Không có!
Thật ra hắn đã thử qua, kết quả sau khi nhảy xong, xúi giục hắn khiêu vũ Bát Trùng Thần Tử thật đáng tiếc nói cho hắn biết, sau này khi tham gia hiến tế, nàng sẽ phá lệ làm cho hắn mặc trang phục vu nữ và nhóm vu nữ đứng ở dưới đài.
Tóm lại cuối cùng cũng đã đến trên phục của vu nữ!
Thiên Đại Liên không nói ra chuyện khiêu vũ thất bại kia với Giả Thiên Cơ, hắn đeo mặt nạ hồ ly lên, vừa đi vừa tính toán thay đổi đề tài.
Nhưng vị trí của mặt nạ hồ ly vô cùng nhỏ, tầm nhìn đã bị thu hẹp lại, làm cho hắn không nhìn thấy một đám vũ giả ăn mặc lộng lẫy đang nói cười đi tới, đẩy đám người ra.
- Liên...
Khuynh Kỳ giả kêu tên Thiên Đại Liên muốn giữ chặt hắn.
Đáng tiếc là hắn chậm một bước, không kịp tránh né, bị nhóm vũ giả chen sang một bên.
Chờ hắn đứng vững một lần nữa, trong tầm nhìn hẹp đã không còn bóng dáng của Khuynh Kỳ Giả nữa.
Thiên Đại Liên lập tức ý thức được mình và Cơ Tuyết Giả đi ra ngoài.
Đang lúc Thiên Đại Liên quyết định ở lại chỗ chờ người của phe cánh tới tìm hắn thì trong dòng người dày đặc, trong mắt hắn xuất hiện thiếu niên mặc áo đen, đầu đội đấu lạp hoa lệ.
Tán Binh.
Một cái tên xuất hiện ở trong đầu của Thiên Đại Liên.
Trong khϊếp sợ, chân hắn không thể khống chế được mà đuổi theo.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 17