Sáng sớm, trên một con thuyền không tính là du thuyền, Thiên Đại Liên đứng ở trên boong tàu nhìn ra xa, ở cuối tầm mắt của hắn là một toà Hải cảng.
Trải qua ba ngày đi, con thuyền khách này sắp rời khỏi đảo Minh Thần.
Trong suốt cuộc hành trình, ngoại trừ Khuynh Kỳ Giả bị bôi nhọ vì ăn trộm ngoài ý muốn, thời gian còn lại không gặp phải bất kỳ gợn sóng nào, ngay cả thời tiết cũng là trời nắng liên tục.
Thiên Đại Liên nhớ lại những chuyện đã trải qua mấy ngày nay, không khỏi nhìn rời đảo thầm than, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đều qua rồi, bọn họ không thể chờ tới khi rời đảo, lại gặp phải người của Tam thừa hành tới xảo trá được chứ?
Rất nhanh, ngàn người thương cảm đã đến trước mặt hắn, một con rối tên là Lôi Điện tướng quân vừa mới chế tạo ra, cũng giao tất cả Đạo Thế cho đối phương tới quản lý, còn mình thì ở trong một lòng tinh thổ.
Trước mắt, Tam thừa hành sẽ không hoành hành ngang ngược như 500 năm sau.
Từ từ phân tích, Thiên Đại Liên dần dần buông lỏng, quay đầu nói với Giả Thiên Kỳ trầm mặc không nói bên cạnh:
- Chúng ta mau tới rồi.
Khuynh Kỳ giả rời khỏi đảo thu tầm mắt lại:
- Lần này thời tiết không tệ, không có chậm trễ thời gian.
Lần trước hắn đi vào Minh Thần đảo cũng không phải là như vậy, dọc theo đường đi đều là mưa, sấm chớp mưa bão càng là có thể tùy ý nhìn thấy.
Trong truyền thuyết, thời tiết biến hóa có liên quan đến nội tâm của Đạo Thế.
Đối với Khuynh Kỳ Giả này thì không biết là thật hay giả, nhưng nếu như lời đồn là thật thì có nghĩa là lúc ấy tâm tình của vị Thần Minh kia đại khái rất tệ.
Lại là cái gì khiến cho thần linh thương tâm?
Khuynh Kỳ Giả bỗng nhiên sinh ra một nghi vấn xưa nay chưa từng có, ngay sau đó hắn phát hiện hắn cũng không hiểu biết vị Thần Minh đã chế tạo ra hắn.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp suy nghĩ về chuyện của Thần Minh thì Thiên Đại Liên dò hỏi đã truyền đến.
- Khuynh Kỳ Giả, sau khi chúng ta rời thuyền có nên đi Minh Thần Đại Xã không?
Thiên Đại Liên vừa nghĩ đến bản đồ Đạo Thê trong trò chơi, vừa hỏi.
Từ trên bản đồ trò chơi mà xem, khoảng cách đến Minh Thần Đại Xã tương đối gần.
Thậm chí theo thuyền càng ngày càng tới gần rời đảo, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy ngọn núi nơi Minh Thần Đại Xã ảnh hưởng.
Cho nên tổng hợp tất cả tình huống suy nghĩ, Thiên Đại Liên tự giác đi Minh Thần Đại Xã càng hợp lý hơn.
Nhưng mà Khuynh Kỳ giả và Thiên Đại Liên Tưởng bất đồng, hắn nghiêm túc trả lời:
- Ta muốn dàn xếp trước, sau đó sẽ đi cùng Thiển Dã phu nhân.
Hắn còn nhớ rõ lần này Thiển Dã phu nhân chuyển nhà đến Minh Thần đảo là bởi vì nữ nhi muốn đi Minh Thần Đại Xã làm vu nữ. Như vậy đi cùng các nàng đến Minh Thần Đại Xã cũng coi như là một lý do thích hợp, đến lúc đó vị Cung Tư kia hỏi tới, hắn tương đối dễ giải thích.
Không những như vậy, Khuynh Kỳ Giả lại nói ra một nguyên nhân khác:
- Hơn nữa ngồi thuyền liên tục mấy ngày sẽ rất mệt.
Thiên Đại Liên bị Quan Tâm gãi đầu, nhỏ giọng tiếp câu:
- Thật ra ta vẫn ổn.
Ngày đầu tiên hắn đã nói ngủ trên thuyền không thoải mái, nhưng mấy ngày nay xuống dưới đã thích ứng gần như hoàn toàn.
Khuynh Kỳ Giả cười cười:
- Vẫn là nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, đi Minh Thần Đại Xã là phải leo núi.
Sau khi Thiên Đại Liên nhắc nhở thì hắn mới nhớ ra rằng Minh Thần Đại Xã được thành lập trên đỉnh núi, khi hắn đi qua đều là thông qua địa đồ để tìm kiếm, đã sớm quên người bình thường muốn leo núi.
Điều này làm hắn lập tức sửa miệng:
- Chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi.
Khuynh Kỳ Giả lại cười một chút, tiếp theo hắn không nói chuyện nữa, lại nhìn về phía ngọn núi nguy nga vừa rời đảo và xuất hiện sau lưng nó.
Đây là lần thứ hai hắn đi vào Minh Thần đảo, so với lần trước thì mục đích và tâm cảnh của hắn đều có chút khác biệt.
Đối với loại thay đổi này, Khuynh Kỳ Giả không biết là tốt hay xấu, hắn chỉ có thể xác định rằng lần này có người đi cùng hắn, cho dù tốt hay xấu thì bọn họ cũng có thể cùng nhau đối mặt.
Mỗi khi nhớ tới điểm này, cảm xúc tiêu cực đều bị gạt bỏ.
Thở dài, người của Khuynh Kỳ đột nhiên muốn trở nên đáng tin cậy một chút, làm cho Thiên Đại Liên càng ỷ lại vào mình.
Thiên Đại Liên không thể biết được suy nghĩ trong lòng của Giả Phương Chân, sau khi con thuyền dừng ở bến tàu, sự chú ý của hắn đã bị hấp dẫn bởi mấy vu nữ mặc váy đỏ váy trắng trên bến tàu.
Quan sát thấy những vu nữ đó, Thiên Đại Liên không nhịn được nghĩ chẳng lẽ là tám trọng thần tử biết bọn họ tới trước à? Hay là đây là bẫy của Ngu Nhân Chúng?
Ngàn Đại Liên suy đoán lung tung rối loạn, đồng thời hắn trở nên khẩn trương, không phát hiện có người đang chạy về phía hắn và Giả Thiên Cơ.
- Tiểu Liên, các ngươi rời thuyền là có ý gì?
Giọng nói trong trẻo không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện bên tai.
Không phản ứng lại thì ngàn đại liên này đã buột miệng nói:
- Chúng ta phải đi bến tàu đổi chút khoai tây.
Nói xong Thiên Đại Liên mới ý thức được mình vừa nói cái gì, hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía người hỏi vấn đề kia, thấy là Thiển Dã Xuân mới miễn cưỡng thở ra một hơi.
- khoai tây là cái gì?
Thiển Dã Xuân nghiêng đầu lại hỏi.
Lúc này, Khuynh Kỳ Giả đi theo nhìn qua, hắn cũng tò mò khoai tây là cái gì.
- Là nổ khoai tây.
Thiên Đại Liên dùng một cách nói dễ hiểu nhất, sau đó hắn cảm thấy còn chưa đủ liền lại bổ câu:
- Ở trong bãi giẫm phải có một ít người nước ngoài nấu khoai tây được gọi là khoai điều.
- Là như vậy à.
Thiển Dã Xuân không hiểu gật đầu.
Khuynh Kỳ giả cũng không hoài nghi, yên lặng ghi nhớ cách nói này.
Nhìn thấy người môi giới qua đi, Thiên Đại Liên lại hỏi: Sao Thiển Dã Xuân lại xuất hiện ở đây?
- Ta thấy các ngươi ở bên này, vội chạy tới.
Thiển Dã Xuân nói.
Thiên Đại Liên nghe nàng nói xong cảm giác nàng rất muốn mắng.
Quả nhiên trong nháy mắt tiếp theo Thiển Dã phu nhân và mấy tên người hầu xuất hiện.
Thiển Dã phu nhân với khuôn mặt nôn nóng nhíu mày trách cứ:
- Tiểu Xuân, ngươi lại chạy loạn rồi.
Thiển Dã Xuân run rẩy quay đầu lại hô:
- Mẹ, mẹ.
Vẻ mặt của Thiển Dã phu nhân không phải rất đẹp, nhưng ngại có khách nhân ở đây nên nàng không phát tác.
Thiển Dã phu nhân bình tĩnh nói với Thiên Đại Liên và Giả Kỳ:
- Vu nữ của Minh Thần Đại Xã ở dưới chờ chúng ta, hai vị có muốn đi cùng chúng ta hay không.
- Không cần.
Thiên Đại Liên không hề nghĩ ngợi từ chối:
- Ta và Khuynh Kỳ Giả vừa mới thương lượng, chờ nghỉ ngơi xong lại đi Minh Thần Đại Xã.
Khuynh Kỳ giả nghe vậy thì ừ một tiếng:
- Theo ta được biết, đi Minh Thần Đại Xã có một đoạn đường núi phải đi...
- Không cần phải leo núi.
Giọng nữ mang theo ý cười không hề có dấu hiệu báo trước, cắt đứt lời của Giả Thiên Cơ.
Dưới sự vây quanh của các vu nữ, có tám vị thần tử từ boong tàu đi tới.
Quét mắt nhìn người chơi bên cạnh, sau đó sóng mắt của bát trọng Thần Tử lưu chuyển, dừng lại trên người mỗi người vài giây, cuối cùng rơi xuống trên người Thiển Dã Xuân và Thiển Dã phu nhân.
- Ta có biện pháp trực tiếp đưa các ngươi tới Minh Thần Đại Xã.
Ngữ khí của nàng chắc chắn, hoàn toàn phá hủy sự từ chối của Thiên Đại Liên.
Trên thực tế, Bát trọng thần tử vừa hiện thân, Thiên Đại Liên đã biết hôm nay hắn và Giả Thiên Kỳ không đi cũng đi.
Khuynh Kỳ giả vẫn duy trì trầm mặc, hắn không ngờ rằng bát trọng thần tử sẽ tự mình tới đây, điều này làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết đối mặt như thế nào.
Cũng may là tám vị Thần Tử không quá để ý đến thái độ của Khuynh Kỳ Giả, nàng làm bộ không quen biết bọn hắn, phân phó các nàng chuẩn bị, các nàng sẽ dùng hạt giống trực tiếp bay đến đỉnh núi.
Hết thảy an bài thoả đáng, làm cho Thiển Dã phu nhân giật mình giống như tỉnh mộng.
- Cung Tư đại nhân, ngài không cần tự mình tới đây.
Thiển Dã phu nhân cung kính nói.
- Không sao, tới rời đảo đi dạo, vừa vặn nhớ tới thuyền của các ngươi hôm nay đã đến, tiện đường tới đây.
Bát trọng thần tử cúi người xuống, hỏi Thiển Dã Xuân:
- Còn nhớ ta hay không? Lúc ấy ngươi còn gọi ta là Hồ Ly tỷ tỷ.
Thiển Dã Xuân dùng sức gật đầu, trong mắt đầy vẻ tự hào.
Nàng vừa lòng đối với tám trọng thần tử này, nàng lại cười hai tiếng, sau đó đứng dậy tiếp đón mọi người:
- Đi thôi.
Nói xong nàng xoay người, còn chưa bước chân ra đã quay đầu cố ý bồi thêm một câu:
- Còn có hai vị khách nhân cùng đến kia, cũng cùng nhau đến đi.
Lời này vừa nói ra, Giả Thiên Kỳ nhìn ra tám trọng thần tử là nhắm về phía mình, hành tung của hắn đã sớm biết đối phương.
Thật sự là do dự, Khuynh Kỳ Giả hỏi một câu đơn giản:
- Liên, ngươi muốn đi không?
Thiên Đại Liên mờ mịt ngẩng đầu, nghĩ thầm bọn họ còn có thể nói không?
Minh Thần Đại Xã Cung Tư đều tự mình hiện thân rồi.
Thiên Đại Liên chỉ có thể nghĩ đến từ đột nhiên không kịp đề phòng này từ khi nhìn thấy bát trọng thần tử.
Thật sự là không biết nói cái gì cho phải, Thiên Đại Liên trả lời:
- Ta cũng có thể.
- Lại nói tiếp.
Bát trọng thần tử thấy bọn họ còn chưa đi, cố ý dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi vu nữ bên cạnh:
- Tiểu gia hỏa này cũng muốn làm vu nữ sao?
Thiên Đại Liên nghe thấy lời này lập tức thanh tỉnh, hắn vội vàng khoát tay:
- Ta là nam hài tử, không thể làm vu nữ.
Người khác nói lời này hắn sẽ coi như nói giỡn, nhưng đây chính là tám trọng thần tử.
Với tính cách của nàng thì nói không chừng ngay cả trang phục của hắn và Giả Nữ của nàng cũng làm được.
Nghĩ như vậy, Thiên Đại Liên cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở con hồ ly nhỏ nhắn của Khuynh Kỳ Giả.
- Thật sao? Thật sự là đáng tiếc.
Bát trọng thần tử cố ý phát ra tiếng thở dài, giây tiếp theo tầm mắt của nàng nhìn về phía Giả Thiên Kỳ.
Thiên Đại Liên chú ý tới ánh mắt của nàng, tâm trực tiếp nhấc lên.
Không cho tám vị Thần Tử cơ hội mở miệng, hắn kéo vạt áo của Khuynh Kỳ Giả, thành khẩn nói:
- Chúng ta vẫn là đi theo thì tốt hơn, không cần leo núi còn có thể tỉnh một ít sức lực.
Hơn nữa lại để cho Bát Trùng Thần Tử nói tiếp, ai biết nàng sẽ nói cái gì. Thiên Đại Liên nuốt nửa câu sau chưa nói xong vào trong bụng.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên đều nói như vậy, Giả Thường Kỳ đồng ý.
Bát trọng thần tử không dấu vết lắc đầu, lãnh các vu nữ rời thuyền.
Mấy phút sau, đoàn người ngồi trên ngọn núi có tiêu chí Minh Thần Đại Xã.
Đáng mừng là lần này tám trọng thần tử không ngồi chung một chiếc xe với bọn họ.
Tạm thời đạt được thời gian rời xa bát trọng Thần Tử, Thiên Đại Liên Phục hơn mười phút một loạt tình huống đột phát, sau tri giác phát hiện một vấn đề.
Lại nhìn thấy lão thần khắp nơi ở ngồi ở buồng xe phía đối diện, hắn chần chờ một lát sau mới hỏi ra vấn đề kia.
- Khuynh Kỳ Giả, ngươi không muốn đi Minh Thần Đại Xã với các nàng sao?
Thiên Đại Liên cảm thấy ban đầu, Khuynh Kỳ Giả muốn hắn nghỉ ngơi, nhưng sau đó cố vấn hắn có nên đi Minh Thần Đại Xã hay không, thật ra là Khuynh Kỳ Giả đang rối rắm có đi hay không.
Sự thật chứng minh phỏng đoán của Thiên Đại Liên là chính xác, sau khi Khuynh Kỳ Giả thở dài thừa nhận:
- Đúng là có một chút, ta chưa nghĩ kỹ xem nên nói cái gì với nàng.
- Nàng?
Thiên Đại Liên nghiêng nghiêng đầu biết rõ cố hỏi.
Lúc này, Khuynh Kỳ Giả mới nhớ tới mình còn chưa nói Ngàn Đại Liên và gút mắt của bát trọng Thần Tử, vì vậy hắn nghĩ nghĩ, kể lại chuyện hắn bị giẫm phải từ khi đến đảo Minh Thần nhờ giúp đỡ.
Chính miệng nói ra bị thần minh từ chối gặp mặt, hắn lại cảm nhận được vài phần mất mát.
Nhưng mà Giả Thiên Kỳ không biểu hiện ra vẻ khổ sở, hắn tiếp tục giảng giải:
- Sau đó, cung tư lại tiếp kiến ta, hứa hẹn sẽ phái người đi đạp chuyện ngự ảnh Lô Tâm bị cát giải quyết, nhưng khi đó nàng chỉ nói hai câu đã vội vàng rời đi.
Giọng nói hơi dừng lại một chút, cuối cùng hắn lựa chọn nói ra suy nghĩ của hắn lúc đó:
- Chuyện này làm cho ta cảm thấy nàng cũng không coi trọng thảm họa là đi lên.
- Cũng có thể là nàng quá bận rộn.
Thiên Đại Liên theo bản năng nói.
Khuynh Kỳ Giả tỏ vẻ tán đồng với cách nói này:
- Đúng vậy, nhưng khi đó ta quá lo lắng sẽ bị sa, dẫn tới ta xem nhẹ khả năng này.
Đối với hắn thì đạp phải cát chính là toàn bộ của hắn, nhưng đối với vị Cung Tư kia thì có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ.
Hơn nữa, Bát trọng thần tử thực hiện lời hứa của nàng, quả thật đã phái vu nữ đi quét sạch ô nhiễm do bị cát làm.
Nghĩ đến đây, Khuynh Kỳ giả phát hiện so với hắn thì không biết đối mặt với bát trọng thần tử như thế nào, có lẽ càng có rất nhiều người không biết nên đối mặt với những người biết được thân phận của người khác một cách ngẫu nhiên như thế nào.
Mặc dù người khác có khuyên thế nào thì hắn cũng không thể dễ dàng gạt bỏ thân phận và sự thiếu sót của mình.
Thiên Đại Liên nhận thấy được sự suy sút của Khuynh Kỳ Giả, điều này làm hắn không nhịn được nói ra cái nhìn chân thật:
- Ngươi làm rất tốt, không có ngươi báo tin thì nói không chừng người của Minh Thần đảo cũng không biết đạp phải sa đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trong trò chơi là tin tức Ngu Nhân Chúng âm thầm phong tỏa, làm cho những người khác không thể truyền tin tức ra ngoài, chỉ có Khuynh Kỳ Giả dựa vào một con thuyền nhỏ đột phá trùng vây.
Thiên Đại Liên nhìn lại cốt truyện trò chơi, đột nhiên hắn bắt được một tin tức không để ý đến, Đan Vũ là như muốn giả đi Minh Thần đảo cầu viện thì bị sát hại.
Theo suy nghĩ này, hắn sinh ra một phỏng đoán, có phải vừa vặn lúc Khuynh Kỳ Giả đến Minh Thần đảo, có phải là Ngu Nhân Chúng cố ý thả hắn chạy hay không?
Thật sự là cố ý thả chạy mà nói, vậy có nghĩa là tiến sĩ gϊếŧ chết Đan Vũ không phải là chuyện nhất thời, mà vừa vặn là một bộ phận của kế hoạch, hắn cần phải mất tích...
Kể từ đó Đan Vũ càng không thể sống sót.
Nếu tiến sĩ làm sai ở những chi tiết mấu chốt này, vậy thì thật sự xin lỗi quan chấp hành danh hiệu thứ hai của Ngu Nhân Các.
Cho nên cốt truyện rốt cuộc bị thay đổi bao nhiêu?
Thiên Đại Liên lại cảm nhận được mơ hồ đối với tương lai, hắn không biết đây không phải kết thúc, mà là bắt đầu.
Không tốn bao nhiêu thời gian, có tiêu chí Minh Thần Đại Xã dừng ở dưới chân núi.
Lợi dụng nhóm vu nữ chuẩn bị xong hạt giống, đoàn người rất nhẹ nhàng đi vào Thần Xã ở trên đỉnh núi.
Trong lúc phi hành, Thiên Đại Liên nắm chặt quần áo của Cơ Tuyết Giả, phòng ngừa mình ngã xuống.
- Được rồi, các ngươi dẫn khách nhân đi xem khắp nơi, làm quen với hoàn cảnh của Minh Thần Đại Xã.
Bát trọng thần tử vừa rơi xuống đất đã phân phó với nhóm vu nữ, lần này khách nhân không phải chỉ là Thiên Đại Liên và người của Khuynh Kỳ Giả.
Các vu nữ ngầm hiểu, Lãnh nhân là Thiển Dã Xuân đang từ trên cao trở nên hưng phấn, còn Thiển Dã phu nhân thì vẫn chưa hoàn hồn, đi về phía Thần Xã.
Đợi các nàng vừa đi, trong toàn bộ viện chỉ còn lại có Bát trọng Thần Tử và Khuynh Kỳ Giả, còn có mấy ngàn đại Liên.
- Đã lâu không gặp,
Bát trọng thần tử vấn an Khuynh Kỳ Giả, thuận tiện nhìn Thiên Đại Liên một chút.
- Đã lâu không gặp, cung tư bát trọng.
Khuynh Kỳ giả câu nệ đáp lại.
Bát trọng thần tử phát ra tiếng cười, nàng không cần phải nhiều lời nữa, đi thẳng vào chủ đề:
- Ta tới tìm ngươi là muốn nhờ ngươi hỗ trợ bảo tồn vật phẩm tương tự.
Lời còn chưa dứt, một đồ vật tạo hình kỳ lạ, giống như quân cờ từ trong lòng bàn tay nàng mở ra đã hiện lên.
- Chính là nó, lúc đó Thần Minh chế tạo ngươi chính là vì bảo tồn nó, hôm nay ta giao nó cho ngươi, cũng coi như là vật quy nguyên chủ.
Bát trọng thần tử dẫn dắt từng bước, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt khϊếp sợ của Thiên Đại Liên ở bên cạnh.
Trong nháy mắt này, Thiên Đại Liên có thể xác định, cốt truyện đã như con ngựa hoang thoát cương, rốt cuộc không thể kéo nó trở về, nó đã bị thay đổi hoàn toàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Nhân Chúng và Tán Binh: Dựa vào cái gì chứ?