Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Là cốt truyện xảy ra thay đổi à?

Thiên Đại Liên cúi đầu thầm nghĩ, hắn không cho rằng đây là do mình tạo thành, cái chết của Đan Vũ là xảy ra trước khi hắn xuyên qua đến Đề Oát, cho dù là hắn muốn thay đổi cốt truyện cũng không có năng lực đó.

Khi Thiên Đại Liên đang trầm tư suy nghĩ rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề thì Thiển Dã phu nhân tiếp tục nói đến tin tức nàng thu thập được.

- Là đồng liêu của trượng phu ta nói cho ta biết, hắn vẫn luôn đang tìm kiếm Đan Vũ.

Thiển Dã phu nhân nói tới đây thì dừng lại nửa giây, sau đó thở dài:

- Lại nói tiếp, người kia ngươi hẳn là cũng biết, tên là Quế Mộc, sau khi đạp phải sa thì hắn bị cách chức, trước mặt nhàn rỗi ở nhà.

- Ta nhận ra hắn.

Khuynh Kỳ Giả từ trong kinh ngạc rút ra gật đầu.

Lúc trước chính là Quế Mộc đưa hắn tới đạp sa, tiện đà mới có thể quen biết với đám người Đan Vũ.

Nhưng sau khi xảy ra những chuyện đó, Kẻ Khờ đã cắt đứt liên lạc với bọn họ, hôm nay lại nghe được tên của những cố nhân kia, hắn khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc phức tạp.

Mà so với sự bình tĩnh của người chơi cấp 1, trong lòng Thiên Đại Liên thì nhấc lên sóng to gió lớn, bởi vì ở cốt truyện trò chơi, lúc này Quế Mộc cũng nên chết rồi.

Nhưng nghe Thiển Dã phu nhân nói, hắn chỉ là bị cách chức, còn sống rất tốt, thậm chí còn có thể đi điều tra chuyện Đan Vũ mất tích.

Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thiên Đại Liên mặc niệm, cảm giác đầu óc đều sắp nổ tung, cho nên hắn hoài nghi có phải mình thật sự xuyên qua được hay không.

Đợi lát nữa!

Thiên Đại Liên đột nhiên nắm lấy một cái linh cảm, nếu không phải chỉ là hắn xuyên qua đến Đề Oát, như vậy thì tất cả đều đã hiểu rõ. Có người khác đi vào Đề Oát sớm hơn hắn, thay đổi kết cục của Đan Vũ và Quế Mộc, để cho bọn họ còn sống.

Nhưng đối phương làm sao cứu Đan Vũ và Quế Mộc, Thiên Đại Liên nhất thời còn chưa nghĩ ra được, vì vậy hắn quyết định nói bóng nói gió hỏi Thiển Dã phu nhân một chút, nói không chừng có thể còn có thể lấy được tin tức hữu dụng khác từ nàng.

Lúc này, Thiên Đại Liên phát hiện làm tiểu hài tử vẫn có ưu thế.

Dù sao thì tiểu hài tử có ý xấu gì.

Thiên Đại Liên đang cảm khái trong lòng đồng thời điều chỉnh tốt biểu tình, bày ra bộ dáng thiên chân, ngẩng đầu hỏi Thiển Dã phu nhân:

- Quế Mộc là ai?

Quả nhiên Thiển Dã phu nhân không nghi ngờ có hắn, trực tiếp giải thích với Thiên Đại Liên:

- Hắn là một người võ sĩ.

- Võ sĩ sẽ bị cách chức sao?

Thiên Đại Liên bám riết không tha hỏi.

- Bởi vì đã xảy ra một ít đại sự, không thể không có người đi ra phụ trách.

Lúc này đây, lời của Thiển Dã phu nhân rất mịt mờ.

Ngàn Đại Liên chớp chớp mắt, hắn muốn hỏi đại sự gì đó, nhưng lại cảm thấy hỏi ra miệng quá cố tình, Thiển Dã phu nhân không nói rõ chắc là cố kỵ hắn là một tiểu hài tử, những chuyện về mặt âm u kia không muốn nói cho hắn.

Trong bất tri bất giác, Thiên Đại Liên Minh đã hiểu được cái gì gọi là có được có mất, dùng thân phận tiểu hài tử hành động sẽ không bị hoài nghi, nhưng có rất nhiều vấn đề người bị dò hỏi đương nhiên sẽ sơ lược.

Hơi rối rắm một hồi, cuối cùng Thiên Đại Liên từ bỏ chất vấn, hắn cái hiểu cái không trả lời câu:

- Giống như rất phiền phức.

- Đúng vậy, rất phiền phức, nếu không phải ngự ảnh Lô Tâm đột nhiên bị đóng cửa... Tính toán thì đều là chuyện trước đó.

Thiển Dã phu nhân nói đến một nửa thì dừng lại.

Bất luận là cô hay là đứa trẻ kia, thậm chí nói là Khuynh Kỳ Giả thì vô số người sống ở trên núi đều mất đi rất nhiều sau sự kiện Ngự Ảnh Lô Tâm.

Thiển Dã phu nhân bỗng nhiên có chút mệt mỏi, nàng lại nói chuyện với Khuynh Kỳ Giả về tình huống trước khi Đan Vũ mất tích, sau khi trao đổi tin tức đã biết với nhau, liền mượn cớ này để ăn cơm, mời bọn họ trở về.

Khuynh Kỳ Giả và Thiên Đại Liên cũng vừa vặn yêu cầu đi tiêu hóa tin tức vừa nhận được, nên cũng không dừng lại lâu.

Hai người không đi nhà ăn trên thuyền, ngược lại là đi về phía phòng ở của bọn họ.

Trên đường đi, Thiên Đại Liên đều đang phân tích câu nói của Thiển Dã phu nhân rằng ngự ảnh Lô Tâm đột nhiên bị đóng cửa, tuy là vô tình, nhưng lại làm hắn tìm được đại khái phương pháp vào đó để cứu Đan Vũ và Quế Mộc.

Người kia đuổi theo, trước khi ngự ảnh lò xo dẫn phát tai nạn lan tỏa, đóng cánh cửa khổng lồ kia lại, từ trên căn bản giải quyết vấn đề.

Ở trong cốt truyện, chuyện này vốn nên là do Khuynh Kỳ Giả làm, là hắn đi Minh Thần đảo cầu trợ không có kết quả phản hồi bị sa vào, sau đó bị dùng tên giả là ai tha cho tiến sĩ thông tri đi đóng cửa ngự ảnh lô tâm.

Thiên Đại Liên nhìn về phía Khuynh Kỳ Giả, hít sâu một hơi cẩn thận hỏi:

- Khuynh Kỳ Giả, ngươi biết ai đã cài ngự ảnh lô tâm không?

Người bị hỏi là Khuynh Kỳ trả lời không hề do dự:

- Ta không biết.



Sau khi hắn trở về từ Minh Thần đảo đã biết được ngự ảnh Lô Tâm đóng cửa, tuy rằng ô-dít tiết lộ ra vẫn còn, nhưng ít nhất nguy hại không lớn như vậy.

Hơn nữa bởi vì Đan Vũ mất tích mà toàn bộ đạp loạn thành một đoàn, căn bản không có ai chú ý tới hắn.

Lúc ấy, Khuynh Kỳ Giả còn nhớ rõ là bởi vì Đan Vũ đột nhiên không thấy mình nữa nên hắn mới cảm thấy mình đã bị vứt bỏ lần nữa, cho nên mới nản lòng thoái chí mà rời khỏi nơi này.

dần chìm vào hồi ức, có một số thứ càng rõ ràng hơn trước mắt Kẻ Nghĩ Kỳ.

Vào lúc này hắn nghe thấy một câu rất nhỏ của Thiên Đại Liên:

- Nhưng không phải là quan của ngươi.

Người đó quay đầu lại, hắn bị những lời này hấp dẫn sự chú ý, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Liên cho rằng là ta đóng cửa ngự ảnh lô tâm sao?

Bị phát hiện, Thiên Nhất dùng ngữ khí đương nhiên trả lời bằng tất cả khả năng có thể bằng được:

- Đúng vậy, nếu không thì tại sao người kia lại muốn tìm ngươi.

- Ngươi nói ai sẽ tha cho tiên sinh của ngươi sao?

Khuynh Kỳ giả xác nhận nói.

Thiên Đại Liên ừm một tiếng.

Sau một hồi do dự, cuối cùng thì người của Khuynh Kỳ Giả cũng nói ra suy nghĩ của hắn:

- Hắn tìm ta, có thể là sợ Đan Vũ tiên sinh nói với ta sẽ không tốt cho hắn.

Hắn không muốn suy đoán người khác từ phương diện hư mô, nhưng trong chuyện này tốt nhất là giống như không có đáp án thứ hai.

- Ai cho ngươi là hung thủ!

Thiên Đại Liên làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ đáp lại, hắn rốt cuộc có cơ hội nói ra những lời này.

Khuynh Kỳ giả sững sờ, hung thủ này nói với hắn thật quá thẳng thắn.

Nhìn thấy bộ dáng này của Khuynh Kỳ Giả, Thiên Đại Liên giải thích:

- Ngự Ảnh Lô Tâm là do hắn cải tạo, kết quả cái lò lớn kia đã xảy ra chuyện, giống như lời của Thiển Dã phu nhân nói, phải có người phụ trách.

- Mà Đan Vũ tiên sinh đã sớm lo lắng về vấn đề sau khi cải tạo ngự ảnh lô tâm, như vậy nếu thật sự xảy ra chuyện thì hắn chắc chắn sẽ phải đối chất với người cải tạo.

Nói đến đây, Thiên Đại Liên dừng việc tổ chức ngôn ngữ lại:

- Nói không chừng chính là lúc đối chất đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Hai người đánh nhau, Đan Vũ tiên sinh bị trọng thương, ai tha cho ngươi cho rằng hắn đã chết, nên qua loa mai táng hắn, giả vờ làm ra bộ dáng mất tích, thật ra Đan Vũ tiên sinh không chết, hắn được cứu, đi đảo Hải Kỳ trốn đi...

Thiên Đại Liên giảng đạo luôn cảm thấy mình đang bịa chuyện.

Trên thực tế đúng là như vậy, Đan Vũ ở trạng thái nào, đã trải qua chuyện gì, Thiên Đại Liên lại không phải là người trải qua, bị thay đổi nguyên cốt truyện lại không triển lãm cho hắn xem, bởi vậy hắn chỉ có thể đoán mò.

Hơn nữa, ai bảo ngươi là tiến sĩ chấp hành ở ghế thứ hai của Ngu Nhân Các, lấy chỉ số thông minh và trình độ cẩn thận của đối phương, sao Đan Vũ có thể giấu giếm được chuyện hắn chạy ra ngoài sinh được?

Một đám nghi vấn chất đống trong đầu Thiên Đại Liên, hắn không nói được gì, lời nói trong miệng chậm rãi trở nên lắp bắp, vài phút sau đôi môi của hắn giật giật, phát hiện mình không thể nói nổi nữa.

Không khí trở nên yên tĩnh, nhưng người như Khuynh Kỳ lại như tỉnh lại từ trong mộng.

Sau đó hắn rơi vào khổ sở bị bỏ lại lần thứ hai, không nghĩ tới lại Đan Vũ mất tích, hiện giờ hắn dần dần từ trong bi thương đi ra, lại trải qua giao lưu với người khác, hắn cảm nhận được có gì đó không đúng.

Nghe xong lời trinh thám thô lỗ của Thiên Đại Liên, hắn loáng thoáng cảm giác được chuyện này đã được truyền toàn bộ.

Ai tha cho ngươi gϊếŧ Đan Vũ, sau đó lại tìm kiếm hắn làm bằng hữu của Đan Vũ, cũng là sợ hãi Đan Vũ từng nói cho hắn biết cái gì.

Giống như đối với bôi nhọ hắn là ăn trộm, tức giận đánh mèo.

Khuynh Kỳ giả không tiếng động làm ra động tác giống, nhưng hắn còn cảm thấy làm sao nói không thông.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hắn không thể tìm ra được rốt cuộc là thiếu cái gì, hắn chỉ biết một chút, Đan Vũ mất tích không phải chủ động mà là bị động, vậy có nghĩa là hắn không bị bỏ rơi.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Khuynh Kỳ Giả không trở nên nhẹ nhàng, ngược lại cảm thấy phẫn nộ.

Tác dụng phụ mà trái tim không đủ mang đến, làm cho hắn lĩnh ngộ tình cảm chậm hơn người thường rất nhiều, rất nhiều nhân loại bình thường có thể lập tức cảm nhận được tình cảm, hắn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể cảm nhận được, trong đó bao gồm cả phẫn nộ.

Trước đây, Khuynh Kỳ Giả chưa từng phẫn nộ, cho dù là chuyện bị vứt bỏ này, hắn cũng không có nhiều sức lực và khổ sở.

Ở điều kiện tiên quyết này, khi đối mặt với lửa giận của mình, Khuynh Kỳ giả hoàn toàn không biết nên bình ổn như thế nào.

- Sau khi chúng ta đi đến Minh Thần đảo, lại nghĩ cách điều tra đi.

Giọng nói của Thiên Đại Liên vang lên:



- Chúng ta không có chứng cứ, cho dù phản hồi bị sa, gặp phải ai thì ngươi cũng không có biện pháp đối phó hắn.

- Đúng vậy.

Khuynh Kỳ Giả thì thào, hắn rất muốn trở về tìm hiểu xem ai đã bỏ rơi ngươi, hỏi xem rốt cuộc hắn làm cái gì Đan Vũ. Nhưng đúng như lời Thiên Đại Liên nói, trở về cũng không thay đổi được gì, bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh là ai đã bỏ ngươi làm cho Đan Vũ mất tích.

Trong lúc bất tri bất giác, trước mắt của Khuynh Kỳ Giả hiện ra một bóng người màu hồng phấn.

- Liên, sau khi đến Minh Thần đảo ngươi có nguyện ý đi cùng ta một chỗ hay không?

Khuynh Kỳ giả dò hỏi ý kiến của Thiên Đại Liên.

Thiên Đại Liên theo bản năng hỏi lại:

- Là nơi nào?

- Minh Thần Đại Xã, các vu nữ tới đây đạp lên ô nhiễm do quá trình xử lý, có lẽ các nàng đã nhận thấy được sự dị thường.

Nói ra tính toán của mình, thật ra không phải là Khuynh Kỳ Giả thật sự nguyện ý đi gặp tên Cung Tư có lỗ tai hồ ly kia.

Nhưng mà chuyện tới bây giờ, so với chân tướng bị sa thì hắn cảm thấy không có gì quan trọng.

Đan Vũ là bằng hữu của hắn, hắn cần phải biết rõ ràng trên người đối phương đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Dường như lần nữa, Khuynh Kỳ Giả lại cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn.

Khác với vui sướиɠ lần trước, lần này là do phẫn nộ điều khiển.

- Không thành vấn đề, ngươi đã đi cùng ta đến Minh Thần đảo, ta cũng nên đi cùng ngươi.

Ngàn Đại Liên trả lời truyền đến, nơi này mang theo hài đồng đặc biệt có tính trẻ con.

Nhưng chính là như vậy, Khuynh Kỳ Giả lại từ giữa cảm nhận được một luồng lực lượng.

Đúng vậy, hắn đã không còn là một người cô đơn.

Lửa giận của Nhàn Giới Giả bị dập tắt, còn lại chính là tro tàn do thiêu đốt, vẫn còn nhiệt độ nhưng sẽ không thiêu đốt hắn.

Trên Minh Thần đảo, phía dưới Thần Hoa anh đào có một nữ tử với đôi tai hồ ly màu hồng phấn đang đọc một phong thơ.

Bát trọng thần tử thu hồi thư, buồn rầu phát ra thở dài.

Trên tờ giấy viết thư có một tin nhắn ngắn gọn, mặt trên viết Giả Thiên Cơ và một đứa trẻ đang ở trên thuyền đến Minh Thần đảo.

Từ sau khi tiếp xúc với Khuynh Kỳ Giả, Bát Trọng Thần Tử vẫn luôn âm thầm sai người dùng bí pháp chú ý hướng đi của đối phương.

Thần minh chế tạo khôi lỗi, không thể hoàn toàn mặc kệ.

Lỗ tai của bát trọng thần tử giật giật, nàng bắt đầu suy đoán nguyên nhân lần này có người đến.

Xét thấy lần trước, người của Khuynh Kỳ tới đây là vì một chuyện của Ngự Ảnh Lô Tâm mà cầu viện, lần này, bát trọng Thần Tử cố ý nhớ lại hiện trạng trong ngoài của Đạo Thê, xác định trừ những người đó lén lút đến đông, trước mắt tạm thời không có chuyện gì quá lớn, sau đó mới đi suy nghĩ nguyên nhân khác.

Nửa phút trôi qua, nàng phát ra một tiếng ai da thật dài.

- Cung Tư đại nhân?

Vu nữ canh giữ ở bên cạnh bát trọng thần tử chờ đợi đáp lại ngẩng đầu lên.

Bát trọng thần tử khoát tay nói:

- Không có gì, các ngươi chuẩn bị đi, lần này hắn tới, ta sẽ khuyên hắn ở lại Minh Thần Đại Xã.

- Lưu, lưu ở Minh Thần Đại Xã?

Vu Nữ trừng lớn hai mắt, nàng biết đôi chút về thân phận của Khuynh Kỳ Giả, cho nên nàng rất khó mà không khϊếp sợ.

Lại nói, Khuynh Kỳ Giả là một con rối nam tính, hắn ở lại Minh Thần Đại Xã nên sắp xếp như thế nào? Làm hắn thành vu nữ sao?

Bát trọng thần tử nhìn ra Vu Nữ suy nghĩ cái gì, nàng khẽ cười một tiếng, dùng ngữ khí nghiền ngẫm hỏi:

- Ta nhớ hình như không có văn tự quy định rõ ràng về giới tính của vu nữ?

Nghe thấy lời nói của bát trọng thần tử, Vu Nữ muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng lắp bắp mở miệng:

- Có lẽ ngài có thể hỏi ý kiến của hắn một chút.

- Chỉ đùa một chút mà thôi, không cần khẩn trương như vậy.

Bát trọng thần tử thu hồi thư đi vào trong Thần Xã, nếu để lại Giả Thiên Cơ thì khẳng định không thể làm vu nữ cho hắn, nàng cần phải an bài cho hắn một vị trí thích hợp.

Đột nhiên linh quang của bát trọng Thần Tử vừa hiện, cảm thấy không bằng xem Minh Thần Đại Xã là Khuynh Kỳ Giả tới quản, như vậy, nàng sẽ có thời gian đi mở ra bản xã.

Còn có Thần Chi Tâm kia cũng có thể giao cho hắn.

Bát trọng thần tử suy tư, cảm giác tìm được phương pháp lưu lại Khuynh Kỳ Giả.
« Chương TrướcChương Tiếp »