Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khác với đôi nam nữ trẻ tuổi ngây ngốc kia, nhóm khách trọ vây xem phản ứng nhanh chóng, nhao nhao lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với bọn hắn.

Người hầu cách gần nhất thậm chí không để ý nhảy về phía sau vài bước.

Đối với người không có Thần Chi Nhãn, không thể sử dụng Nguyên Tố Lực, tiếp xúc quá liều Nguyên Tố Lực sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể.

Dưới sự quan sát của mọi người hoặc cảnh giác hoặc khủng hoảng, nữ nhân trẻ tuổi phản ứng đầu tiên, nàng hít sâu một hơi, rất muốn giải thích nguyên liệu sử dụng vòng cổ chứa Lôi Nguyên Tố Lực, không khác gì Thạch Phách sản xuất vào tháng sáu, không có nguy hại đối với thân thể con người.

Nhưng nàng cúi đầu nhìn đôi mắt thần trong tay Thiên Đại Liên, hiểu rằng hiện tại không phải là lúc thảo luận chuyện này.

Thần Chi Nhãn Nhân nắm giữ tầm nhìn có được nguyên tố không tính là bí mật, cho nên đứa nhỏ này không nói sai.

Một khi suy nghĩ này xuất hiện, ánh mắt nữ nhân trẻ tuổi nhìn về phía nam nhân sẽ lập tức thay đổi.

Không cho nam nhân thời gian suy nghĩ, nữ nhân đã đưa tay muốn sờ vào túi tiền bên trái hắn.

Nam nhân thấy thế bản năng trốn tránh, cũng chính là động tác này làm cho trong lòng nữ nhân trầm xuống.

- Điền trung quân, rốt cuộc ngươi lấy được cái gì trong túi bên trái?

Nữ nhân dời đầu mâu từ trên người Thiên Đại Liên và Giả Thụ Kỳ ra, biến thành nhắm ngay vào nam nhân.

Nam nhân được gọi là Điền Trung nhìn thấy không thể gạt được, lập tức xoay người muốn chạy.

Nhưng hắn vừa mới nâng chân lên thì dưới chân đã bị thứ gì đó làm cho ngã xuống, hung hăng ném tới sàn nhà gỗ đặc hành lang.

Nữ nhân nhìn thấy một màn này, không có bất kỳ do dự nào, quay đầu nói cảm ơn đối với việc ngưng tụ Lôi Nguyên Tố Lực thành dây thừng, sau đó lại nói với nam nhân đang gặp nguy hiểm, sau đó lập tức nhanh nhẹn đè lại viên đan dược đang định bò dậy, từ trong túi quần áo bên trái của hắn lấy ra một cái vòng cổ.

Cái vòng cổ kia vô cùng xinh đẹp, trong đó có đá quý màu tím cực kỳ hấp dẫn lòng người, vừa nhìn đã cảm thấy rất là hào phóng.

Nữ nhân nghiến răng nghiến lợi.

- Ta... Ta... Tình Tử ngươi nghe ta giải thích đi.

Trong ruộng bị đè không thể động đậy nằm trên mặt đất còn muốn giãy giụa lần cuối cùng.

Lần này, lời nói của nữ nhân đối với hắn không dao động, nàng thu vòng cổ, quay đầu kêu người hầu trốn xa mời người tới bắt tặc.

Người hầu đã loát sạch sẽ chuyện gì đó vội chạy đi tìm trợ thủ.

Mấy phút sau, bên trong ruộng lúa bị mang đi, tất cả khách nhân vây xem cũng đều về phòng của mình, ai cũng không ngờ mình ngồi thuyền tranh, còn có thể xem một vở kịch bắt nội tặc.

Nhưng những khách nhân này không bao gồm Thiên Đại Liên và người của Khuynh Kỳ Giả, chờ người xung quanh đều tản đi, bọn họ mới đi qua đáp lời.

- Đại tỷ tỷ.

Thiên Đại Liên bước lên trước một bước hô.

Nữ nhân tức giận không thôi nghe thấy âm thanh quay đầu lại, phát hiện gọi mình lại chính là Thiên Đại Liên, lập tức trở nên ngượng ngùng.

- Thật xin lỗi, là ta tin lời nói dối, trách lầm các ngươi.

Cô chủ động thừa nhận, không có bất kỳ ý tứ thoái thác nào.

- Không sao, không sao.

Thân là một người khác bị hại, không phải là Khuynh Kỳ Giả thật sự để ý à?

- Vật phẩm mất đi thì tìm được rồi.

Lời này vừa nói ra nữ nhân càng thêm tự trách:

- Cảm ơn các ngươi đã tha thứ cho ta, ta tên là Xích Mục Tình Tử, sau này các ngươi gặp phải vấn đề không giải quyết được thì có thể tới tìm ta.

Nghe thấy dòng họ Xích Mục, Thiên Đại Liên chớp mắt, trong trò chơi, Xích Mục gia và Đan Vũ, Phong Nguyên hai nhà đều là người một lòng truyền thừa sáng lập trong ngũ đại Lôi Điện.

Mà Đan Vũ chính là người ban đầu chiếu cố Khuynh Kỳ Giả trong trò chơi, cũng giải thích vì sao Xích Mục Tình Tử có thể nhận ra được hắn. Đại khái trước kia ở dưới chân núi, nàng nghe nói qua về Khuynh Kỳ Giả, thậm chí gặp qua hắn vài lần.

phỏng đoán Ngàn Đại Liên này lập tức bị nghiệm chứng, chỉ nghe Xích Mục Tình Tử lại nói tiếp tục đi mạch.

- Lần này ta muốn cùng Điền Trung Tư đi đến Minh Thần đảo, vì sinh hoạt sau này, hắn khuyên ta mang theo châu báu trang sức mấy năm nay lấy được, ta không muốn mang theo nhiều, không chịu nổi hắn năn nỉ, ta đã cầm vòng cổ quý trọng nhất, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nói tới đây, Xích Mục Tình Tử phát ra hừ lạnh:

- Bây giờ nghĩ đến lúc ấy hắn đã đánh lén tài vụ của ta, lại tìm một cơ hội bỏ ta xuống tâm tư.

- Đó là vừa lên thuyền đã động thủ.

Thiên Đại Liên phát ra cảm khái, sau đó hắn lại hỏi:

- Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta? Vì sao tỷ lại cho rằng là chúng ta trộm vòng cổ của tỷ?

Cho dù nhìn từ đâu thì hắn và Giả Thiên Cơ cũng chỉ là người qua đường.

Xích Mục Tình Tử bị hỏi đến đỏ mặt, nàng nhỏ giọng giải thích:

- Lúc trước hắn nói với ta, hắn mất đi công việc đúc đao sàm, chính là bởi vì một người được gọi là Khuynh Kỳ Giả, đi nhà kho ăn trộm đồ vật.

- Hôm nay ta lên thuyền vừa vặn nhìn thấy ngươi, sau khi phát hiện vòng cổ không thấy đâu, không khỏi nhớ tới lời hắn nói, cảm thấy là các ngươi trộm vòng cổ.



- Trong lúc xúc động ta đã buộc người hầu tra danh sách hành khách, tìm được phòng của các ngươi.

Nói tới đây nàng cúi đầu thật sâu:

- Ta cảm thấy rất xin lỗi vì chuyện này.

Nhưng chính là như vậy? Thiên Đại Liên hết chỗ nói rồi, hắn lại thấy Người Thông Kỳ Giả không phải là ngoài ý muốn so với mình.

Khuynh Kỳ giả tiếp nhận lời nói của Xích Mục Tình Tử, đồng thời nói cho nàng biết chân tướng:

- Thật ra những vật phẩm đó là bị hắn trộm đi bán đi, sau này chuyện này bại lộ, hắn mới bị đuổi đi.

Cho nên hắn mới cảm thấy nam nhân này quá quen mắt, bỏ qua chuyện này qua loa gặp mặt một lần.

- Vậy hắn nên bị đuổi đi rồi, Đan Vũ tiên sinh là một người rất công chính.

Xích Mục Tình Tử phụ hoạ, sau đó nàng nhíu mày, trong đầu hiện ra một ít nghe đồn.

Nhưng nhìn thấy Thiểm Mục Giả, cuối cùng nàng cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng ra mà tiến hành một lần xin lỗi. Sau đó nàng lập tức rời đi.

Khuynh Kỳ Giả và Thiên Đại Liên biết chân tướng không lưu nàng lại.

tiễn Xích Mục Tình Tử đi, bọn họ trở về phòng.

Trải qua một phen náo loạn này, Thiên Đại Liên không có bất kỳ sự buồn ngủ nào, hắn nhìn về phía Giả Thân Kỳ hơi có chút thất thần, không nhịn được hỏi:

- Trước kia ngươi có thường xuyên gặp loại chuyện này không?

Khuynh Kỳ lấy lại tinh thần, hắn nhẹ lắc đầu:

- Không có.

Sau khi đạp phải sa thì cuộc sống của hắn rất tốt, không có ai làm khó hắn, mọi người đều nguyện ý giúp hắn.

lật xem ký ức trước kia, Khuynh Kỳ Giả đại khái hiểu được vì sao mình lại bị vu oan, vì vậy hắn bổ sung một câu:

- Hắn nói là ta ăn trộm, có lẽ là có liên quan đến chuyện hắn bị đuổi đi.

- Quan hệ của người đuổi hắn đi với ngươi rất tốt à?

Thiên Đại Liên hỏi.

- Đúng vậy, quan hệ của chúng ta rất tốt, hắn là bằng hữu của ta, trước kia rất chiếu cố ta.

Khi nói chuyện, Khuynh Kỳ Giả rũ mắt xuống, đại khái không tìm thấy đối tượng mà hắn đang suy nghĩ đến việc trả thù, cho nên hắn mới vu oan và trả thù.

Thiên Đại Liên nhìn ra hắn không nghĩ đến vị bằng hữu kia nữa, vì vậy đổi đề tài:

- Là như thế này, lại nói tiếp, tuy vị đại tỷ tỷ kia rất xúc động, nhưng cuối cùng chó ngáp phải ruồi, bắt được tên trộm chân chính.

Nếu không phải Xích Mục Tình Tử tính khí nóng nảy trực tiếp tới đối chất thì có lẽ bọn họ đã vĩnh viễn không biết có người ở sau lưng bịa đặt.

Người bình thường cũng nghĩ như vậy, hắn đang muốn nói ra suy nghĩ của mình thì lại bị tiếng đập cửa thình lình xảy ra đánh gãy.

Nuốt xuống đến bên miệng nói, Giả Thiên Kỳ và Thiên Đại Liên liếc nhau.

Tiếp đó, Khuynh Kỳ giả đứng dậy nói:

- Ta đi mở cửa.

Thiên Đại Liên gật đầu:

- Ta cũng đi.

Hắn rất hoài nghi đây có thể lại là một sự kiện đột phát hay không.

Cũng may lần này người mở cửa không phải là người hầu, mà là nữ quản gia bên cạnh Thiển Dã phu nhân.

- Phu nhân mời hai vị qua đó một chuyến, nói là có việc muốn thương lượng.

Nữ quản gia lễ phép báo.

- Là có liên quan đến đại tỷ tỷ vừa rồi sao?

Thiên Đại Liên chớp chớp mắt hỏi lại, hắn cảm thấy Thiển Dã phu nhân không giống như là ái thϊếp bát quái.

Nữ quản gia vẫn trả lời như thường lệ:

- Chuyện này ta sẽ không được biết.

Cái này Thiên Đại Liên không rõ ràng lắm Thiển Dã phu nhân rốt cuộc muốn thương lượng chuyện gì.

Hắn mang theo sự tò mò này dưới sự dẫn dắt của nữ quản gia và Giả Thiên Kỳ đi vào phòng của Thiển Dã phu nhân.

Vừa tiến vào bọn họ đã nhìn thấy Thiển Dã phu nhân chờ lâu ngày và Thiển Dã Xuân đang nằm ngủ trong lòng nàng.

Nữ quản gia đi qua ôm Thiển Dã Xuân vào trong phòng.

Bên kia, Thiển Dã phu nhân và Khuynh Kỳ Giả đi cùng nhau ngàn dặm, nàng đầu tiên là chần chờ, trải qua một lát rối rắm sau đó cũng không nói gì nữa.

Đợi nữ quản gia ôm Thiển Dã Xuân vào trong phòng, trong phòng chỉ còn lại ba người, sau đó Thiển Dã phu nhân ngồi đối diện đến đối diện Thiên Đại Liên và Khuynh Kỳ Giả nói:



- Chuyện xảy ra vừa rồi, ta đều nghe nói, tiểu thư Xích Mục gia trải qua chuyện này chắc là ngày sau cũng sẽ lưu tâm hơn một phần.

- Ừm, nàng bị người khác mê hoặc, không phải định bôi nhọ chúng ta.

Khuynh Kỳ Giả chuyện gì xảy ra chuyện đó.

Thiển Dã phu nhân cười cười:

- Đúng là như vậy, tiểu thư Xích Mục gia tính khí nóng nảy, nhưng lại không có ý xấu gì.

Ngay sau đó nàng lại chuyển đề tài:

- Lúc trước, ta cũng có nghe nói đến chuyện Đan Vũ lâu đuổi hắn đi.

Lại nghe thấy tên kia lần nữa, Khuynh Kỳ Giả trầm mặc.

Thiên Đại Liên phát hiện cảm xúc của người đưa tin thay đổi, khẽ cắn môi, giả bộ dáng không biết gì hỏi:

- Đại tỷ tỷ cũng nhắc tới Đan Vũ tiên sinh rồi, rốt cuộc hắn là ai vậy.

- Đan Vũ lâu là cơ sở tư chính để người khác giẫm phải sa, là cơ sở để người khác rèn đúc.

Thiển Dã phu nhân trả lời với phía chính phủ, sau đó nói ra cách nhìn của mình đối với người của Đan Vũ lâu:

- Hắn rất có trách nhiệm, quản lý đạp phải sa rất tốt.

Giọng nói của Thiển Dã phu nhân dừng lại một chút, dùng ngữ khí tiếc hận:

- Nhưng mà sau khi hắn ở trong ngự ảnh lô tâm xảy ra chuyện thì đã mất tích không lâu.

Đến đây ngàn dặm là có thể xác định, hôm nay Thiển Dã phu nhân tới tìm bọn họ thương lượng chuyện có liên quan đến Đan Vũ.

Điều này không khỏi khiến cho Thiên Đại một bên báo cho mình là một tiểu hài tử, một bên dùng miệng lưỡi kinh ngạc hỏi lại:

- Một người phụ trách sao có thể mất tích sau khi lò luyện lớn xảy ra chuyện? Hắn không phải đi hỗ trợ sửa lò luyện sao?

- Đúng vậy, điều này không phù hợp với phong cách hành sự của hắn.

Khi Thiển Dã phu nhân nói chuyện đã nhìn về phía Khuynh Kỳ Giả.

Khuynh Kỳ giả tiếp xúc với ánh mắt của Cổ Phạn, hắn thở dài một hơi rồi trả lời:

- Ta không rõ Đan Vũ tiên sinh nghĩ như thế nào, hắn cũng không nói với ta.

Hắn không có lòng, đương nhiên cũng không nhìn thấu lòng người.

Có thể nói từ đầu đến cuối hắn đều không rõ tại sao Đan Vũ lại đột nhiên mất tích.

Cho nên nếu Thiển Dã phu nhân muốn từ hắn lấy được tin tức nào đó thì chỉ sợ là nàng sẽ thất vọng rồi.

- Như vậy à.

Thiển Dã phu nhân không thất vọng, thình lình lại nói ra một chuyện khác:

- Vậy thì ngươi có biết sau khi ngươi không thấy bóng dáng của tên kia, kỹ sư đến từ Phong Đan đang hỏi thăm tin tức của ngươi hay không?

Không đợi Giả như Kỳ đưa ra phản ứng với Thiển Dã phu nhân, Thiên Đại Liên đã bắt đầu kích động, lúc này đây cảm giác của hắn chỉ cách chân tướng chỉ có một bước xa.

Lúc này, Thiên Đại Liên đang âm thầm nắm chặt nắm đấm, lúc này rất muốn gọi một câu hung thủ chính là kỹ sư Phong Đan kia!

Nhưng hắn không thể, bởi vì hắn là một tiểu hài tử không hiểu gì cả.

Thiên Đại Liên cố nén kích động nhìn về phía đáp án lần nữa của Giả Thiên Cơ.

- Ta không biết ai là tiên sinh tìm ta, quan hệ giữa ta và hắn không sâu.

Khuynh Kỳ giả ăn ngay nói thật.

Thiển Dã phu nhân không nói gì, cuối cùng cũng xác nhận:

- Lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã từng nhắc tới, ngươi có một vị bằng hữu cảm thấy lo lắng về hiệu suất rèn của ngươi, vị bằng hữu đó có phải Đan Vũ hay không?

- Đúng vậy, Đan Vũ tiên sinh đã nói với ta về lo lắng của hắn... Nói đến một nửa, người làm vườn mở to hai mắt, kết hợp với những vấn đề mà Thiển Dã phu nhân đưa ra trước đó và nói qua, một đáp án miêu tả sinh động.

Thiển Dã phu nhân liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Khuynh Kỳ Giả, nàng hạ giọng nói ra suy nghĩ của nàng:

- Ta hoài nghi việc Đan Vũ mất tích có liên quan đến kỹ sư Phong Đan.

Thiên Đại Liên ngồi ở bên cạnh hận không thể nhảy dựng lên hô to đúng đúng đúng, chính là có liên quan.

Thiên Đại Liên nhịn xuống kích động trong lòng, ngay khi hắn muốn đảm đương tổ Hoài Không hỏi có liên quan gì thì Thiển Dã phu nhân đã ném ra một quả bom nặng.

- Còn có chuyện, trước khi lên thuyền ta đã nhờ người tra được một tin tức, có người đã gặp qua Đan Vũ ở đảo Hải Kỳ.

Những lời này thành công khiến Thiên Đại Liên mất đi năng lực quản lý biểu hiện, dựa theo cốt truyện trong trò chơi, Đan Vũ đã sớm bị dùng tên giả Ai Xá tiến sĩ gϊếŧ chết, sao lại xuất hiện ở đảo Hải Kỳ.

Tác giả có lời muốn nói:

Đan Vũ thật sự còn sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »