Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trời nắng gắt, người đi lại ở cảng biển lớn nhất, khoáng vật từ trên thuyền bị dỡ xuống, thay thế chính là vô số linh kiện tinh xảo gia công cùng đao kiếm được rèn xong, bọn chúng sẽ bị các thương nhân tiêu thụ khắp nơi.

Trong các loại thuyền, có một con thuyền không phải là thu hút khách như vậy, thể tích của nó rất nhỏ, vừa nhìn đã biết không thể tiến hành viễn dương được.

Lúc này, Thiên Đại Liên đang ở trên con thuyền khách kia, xuyên thấu qua cửa sổ mạn tàu nhìn chằm chằm vào đám người bên ngoài.

Sau khi ngày đó bắt giữ Lục Man chậm gặp phải Ngu Nhân Chúng, Thiên Đại Liên lập tức đi tìm Thiển Dã phu nhân, nói cho nàng biết, bọn họ quyết định đi cùng nàng đến Minh Thần đảo.

Đây là phương pháp nhanh nhất mà Thiên Đại Liên có thể nghĩ đến để đi Minh Thần đảo, lộ phí của bọn hắn còn không có đủ, muốn đi Minh Thần đảo trước chỉ có thể thông qua sự trợ giúp của Thiển Dã phu nhân.

Thiển Dã phu nhân là người tuân thủ ước định, sau khi xác nhận Thiên Đại Liên và Giả Thiên Kỳ đáp ứng, lập tức giúp bọn họ mua vé tàu thượng đẳng.

Bởi vì thuyền là do mười ngày sau khải hàng, cho nên Thiên Đại Liên lo lắng đề phòng lại đợi mười ngày.

Bây giờ rốt cuộc lên thuyền, trong lòng hắn có thể nói là vừa vui sướиɠ vừa khẩn trương, sợ ở thời điểm cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, hắn không nhịn được quay đầu lại hỏi người đang xem sách bên cạnh mình:

- Chúng ta có nên xuất phát nhanh hay không.

Khuynh Kỳ giả ngẩng đầu lên, cũng nhìn ra bên ngoài theo, sau đó trả lời:

- Đúng là nhanh.

Thông qua bóng người rơi xuống từ cột buồm bên ngoài, hắn tính ra đại khái thời gian.

Nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, lời của Giả Thiên Kỳ vừa ra, thân tàu đã rõ ràng giật giật.

Thiên Đại Liên này lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện thang dùng để lên thuyền đã bị thu hồi.

Rốt cuộc cũng phải đi rồi.Trên Thiên Đại Liên yên lặng nói một câu trong lòng, sau khi lên thuyền hắn vẫn luôn lo lắng Ngu Nhân Chúng đuổi theo.

Cũng may là chuyện hắn mong muốn không xảy ra, thuyền bình an khởi hàng, không có bất kỳ khúc chiết nào.

Con thuyền này đến từ đảo Minh Thần, nếu như tình huống tốt đẹp, chỉ cần thời gian ba ngày là bọn họ có thể tới nơi.

Thiên Tứ Liên quyết định ba ngày đều ở cùng với người hầu của Khuynh Kỳ Giả ở trong phòng học, cơm làm trên thuyền đưa đến cửa, bọn họ phải điệu thấp vượt qua đoạn thời gian nguy hiểm cuối cùng này.

Chỉ cần tới Minh Thần đảo thì sẽ có được thắng lợi bước đầu. Bất kể như thế nào thì Thiên Đại Liên cũng cho rằng Ngu Nhân Chúng không thể đuổi tới Minh Thần đảo được, Lôi Thần ở ngay trên Minh Thần đảo, làm chuyện dưới mí mắt của Thần, trừ phi được Thần ngầm đồng ý, nếu không chính là tự tìm đường chết.

Thiên Đại Liên càng nghĩ như vậy thì hắn càng hận không thể có thể di chuyển đến Minh Thần đảo trong nháy mắt, như vậy hắn sẽ không cần lo lắng hãi hùng nữa.

- Ai, thật sự phải nhanh lên đến Minh Thần đảo.

Thiên Đại Liên thở dài, nói ra những lời trong lòng với Khuynh Kỳ Giả.

- Thiển Dã phu nhân nói qua đây là một con thuyền rất nhanh, rất nhanh là có thể đến.

Khuynh Kỳ giả ngẩng đầu đáp lại, thật ra hắn cảm thấy ngàn đoá hoa không cần phải vội vàng.

Nhưng mà căn cứ theo quan sát của Khuynh Kỳ Giả, tiểu hài tử luôn luôn mong đợi loại chuyện như đi lữ hành.

Bởi vì điểm này, Khuynh Kỳ giả không nói ra câu không cần sốt ruột với Thiên Đại Liên, ngược lại đề nghị:

- Nếu Liên Ngũ nhàm chán thì chúng ta có nên đi khu vực khác nhìn một chút hay không?

Nếu không thể đến đảo Minh Thần nhanh chóng thì không bằng đi dạo trên thuyền, nhân tiện giải sầu.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Khuynh Kỳ Giả ngồi loại thuyền này, nên rất tò mò về những thứ bên trong.

Đáng tiếc là phản ứng của Thiên Đại Liên không giống với dự đoán của Khuynh Kỳ Giả.

- Không cần, chúng ta ở đây đọc sách là tốt rồi, Thiển Dã phu nhân cho chúng ta nhiều sách như vậy, không xem sẽ lãng phí.

Thiên Đại Liên từ chối đề nghị của Khuynh Kỳ Giả.

Khuynh Kỳ giả không khuyên nhiều, hắn gật đầu:

- Như vậy cũng tốt.

Nghe ngữ khí có chút thất vọng của Nhànước Giả, Thiên Đại Liên không tiện nhìn hắn nữa.

Thật ra hắn rất muốn nói ra lo lắng của mình, có một số việc không thể nói. Hắn không thể nói với người của Khuynh Kỳ Giả, hắn đến từ thế giới bên ngoài, biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không?

Thiên Đại Liên không nhịn được thở dài trong lòng, những lời này bị xem như tiểu hài tử vui đùa còn tốt, vạn nhất dẫn tới chú ý thì đó mới là thật sự phiền phức.

Hắn lại lần nữa nhìn về phía mạn tàu ngoài cửa sổ, màu xanh nước biển trên đạp bị cát dần dần trở nên nhỏ hơn.

Xa xa mà Thiên Đại Liên có thể nhìn thấy cái lò luyện thật lớn tên là Ngự Ảnh Lô Tâm kia, sau khi trải qua nguy cơ kia, nó vẫn như cũ là hòn đá tảng của nghiệp rèn, ngày đêm không ngừng vận hành.

Mà những người có tay nghề giỏi đến từ các nơi ở Đạo Thế đều tụ tập ở xung quanh nó, muốn thông qua nó để mở ra tài hoa.

Thiên Đại Liên chỉ bằng vào tưởng tượng, trước mắt đã xuất hiện cảnh tượng khí thế ngất trời kia.

Cha mẹ của đứa nhỏ này, người chế tạo ra khôi lỗi, người quản lý, nắm giữ kỹ xảo rèn cao nhất Lôi Điện ngũ truyền, những nhân vật mà Cốt truyện kia chỉ xuất hiện trong trò chơi hoặc là chỉ xuất hiện trong văn bản, chuyện xưa của bọn họ cũng đều tiến hành xung quanh tiêu chí ngự ảnh Lô Tâm này.

Nếu Thiên Đại Liên không xuyên qua trò chơi, trở thành hài tử cốt truyện bị Tán Binh nhặt được thì đại khái dấu chân của đứa nhỏ này cũng giống những người khác như đúc.

Ta thật sự thay đổi cốt truyện sao? Ngàn Đại Liên đột nhiên cảm thấy mơ hồ.

Mãi cho đến khi thuyền đi xa một chút, lấy lại tinh thần Thiên Đại Liên mới thu tầm mắt trở lại.

Lúc này hắn chú ý tới Giả Thiên Cơ đang nhìn mình.

- Liên, ngươi rất buồn rầu sao?

Khuynh Kỳ giả hỏi.

Bị nhìn ra, Thiên Đại Liên nghĩ nghĩ trả lời:

- Ta đang suy nghĩ nên rời khỏi đây hay là đá phải sa, không biết là đúng hay sai.



Hắn và Cơ Tuyết Giả cùng nhau tránh thoát cốt truyện, giống như tránh thoát vận mệnh, đây vốn là một chuyện rất khó khăn, nhưng bọn họ lại làm được dễ như ăn cháo.

Cảnh này làm cho Thiên Đại Liên vừa mờ mịt vừa cảm thấy rất không chân thật.

- Trước hết đi đến nơi mới không phân đúng sai đi.

Lời của Khuynh Kỳ Giả cắt đứt suy nghĩ của Thiên Đại Liên, hắn chăm chú nhìn qua.

Khuynh Kỳ Giả ngồi ở đối diện tự hỏi tiếp tục nói:

- Ta cảm thấy đây là bắt đầu một loại thử nghiệm mới, một loại thử nghiệm mới.

Ví dụ như lúc ban đầu, hắn không muốn đi Minh Thần đảo, mãi đến sau đó lại chậm rãi chuyển chủ ý, phát hiện chỉ cần có thể ở cùng người nhà thì đi đâu cũng không sao cả.

Nhưng mà Thiên Đại Liên không biết chuyển biến trong lòng của Khuynh Kỳ Giả, hắn cân nhắc đối phương nói, cảm thấy mình không có vô đạo như vậy, cho dù như thế nào thì ít nhất hắn còn có Khuynh Kỳ Giả bồi thường.

Dưới sự cảm khái của Thiên Đại Liên, hắn cười một tiếng, cảm khái với Giả Thiên Cơ:

- May mà ta gặp ngươi.

- Ta cũng vậy.

Khuynh Kỳ giả cười phụ hoạ.

Không khí trở nên thoải mái, cùng với đó là đầu óc căng thẳng của Thiên Đại Liên.

Không biết có phải do bỗng nhiên thả lỏng hay không mà Thiên Đại Liên trở nên có chút mệt nhọc.

Hắn ngáp một cái, nói với Khuynh Kỳ Giả:

- Ta đi ngủ một lát.

- Đến thời gian ăn tối ta sẽ gọi ngươi.

Khuynh Kỳ giả ôn hòa nói tiếp, làm cho Thiên Đại Liên không cần lo lắng.

Thiên Đại Liên đối mặt với những lời này trở nên ngượng ngùng, hắn gãi đầu, nói ra nửa câu sau còn chưa nói xong:

- Vậy lúc ta ngủ, Khuynh Kỳ Giả kia có thể đi đến đâu không?

Giọng nói của hắn dần dần thu nhỏ.

Đối với bộ dáng ngượng ngùng của Thiên Đại Liên, Khuynh Kỳ giả chớp mắt, gọn gàng hỏi:

- Liên, ngươi đang làm nũng sao?

Thiên Đại Liên lập tức tỉnh táo lại, phản bác ngay tại chỗ:

- Không phải ta!

Hắn chỉ là sợ trên thuyền lại có Kẻ Khờ, Khuynh Kỳ Giả đi ra ngoài bị bắt đi, mới không phải đang làm nũng.

Không phải là bên cạnh hắn không có người bồi tiếp thì sẽ không ngủ được tiểu hài tử này chứ?

Những lời này cũng giống như nguyên nhân trước đó không muốn đi ra ngoài, Thiên Đại Liên không có biện pháp nói với Khuynh Kỳ Giả.

Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cười khẽ vài tiếng, ngay sau đó trả lời:

- Được rồi, ta sẽ không đi ra ngoài nữa.

Bộ dáng Thiên Đại Liên vừa rồi làm cho người ta nghĩ đến chim nhỏ thở phì phì, tuy rằng lông đều nở rộ, thoạt nhìn lại càng đáng yêu hơn.

Khuynh Kỳ giả vì hình ảnh hiện ra trong đầu lại cười cười, mãi đến khi Thiên Đại Liên ngủ thϊếp đi hắn mới thu hồi nụ cười.

Ngồi trở lại bên giường, Khuynh Kỳ giả cầm lấy quyển sách chưa xem xong.

Vốn dĩ hắn không quá thích an tĩnh, giờ phút này lại cảm thấy vừa vặn.

Khuynh Kỳ Giả chậm rãi đọc ở trong sự an tĩnh này, hắn đang xem một quyển tiểu thuyết có liên quan đến yêu quái, đọc lên còn rất có ý tứ.

Giống như người muốn xem tiểu thuyết kết cục ngay lập tức, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

- Xin hỏi có ai không?

Giọng nam xa lạ từ bên ngoài truyền đến.

Khuynh Kỳ giả không lập tức mở cửa, hắn quét mắt nhìn giường đệm, phát hiện Thiên Đại Liên không tỉnh lại nữa sau mới đứng dậy, nhẹ bước chân đi về phía cửa.

Mở cửa, người hầu và một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Khuynh Kỳ Giả hạ giọng dò hỏi.

Người hầu có chút xấu hổ, hắn cúi đầu hết sức khách khí nói với Khuynh Kỳ Giả:

- Tiên sinh, là bộ dáng này, hai vị khách nhân này nói muốn gặp ngài.

Nghe nói là muốn gặp mình, Khuynh Kỳ giả nhìn về phía đôi nam nữ kia:

- Gặp ta à?

- Chính là ngươi, nhưng xem như là ta tìm được ngươi!

Nữ nhân trẻ tức giận nắm chặt nắm tay:

- Khuynh Kỳ Giả đúng không, giao đồ vật ngươi trộm ra đây!

Khuynh Kỳ Giả bị đột nhiên điểm danh, trong lúc nhất thời ngây ngốc.



Thấy hắn không nói lời nào, nữ nhân càng thêm phẫn nộ, nàng kiểm kê đồ vật mất đi:

- Lúc trước ngươi ở xưởng trộm những đồ trang trí trên đao kiếm kia ta cũng không nói cái gì, hiện giờ ngươi lại trộm được bên người của chúng ta...

Đối mặt với từng hạng lên án, Giả Thiên Cơ càng thêm nghi hoặc, hắn căn bản chưa từng gặp qua nữ nhân này.

Nghe giọng nói của nữ nhân trở nên to hơn trong sự kích động, Khuynh Kỳ Giả hơi nhíu mày lại:

- Tiểu thư, ngươi có thể nhỏ giọng một chút hay không, trong phòng còn có một hài tử đang nghỉ ngơi.

- Cái gì? Ngươi còn quản tiểu hài tử nghỉ ngơi sao?

Nữ nhân tức giận đến nổ phổi.

Nam nhân ở bên cạnh thì trầm mặc không nói, tùy ý để cho nữ nhân nổi giận ở đó.

Tiếng người và tiếng vật vã, cửa phòng khác trên hành lang bị mở ra, không ít hành khách nhao nhao đi ra xem đã xảy ra chuyện gì.

Khuynh Kỳ giả thấy thế còn muốn để cho nữ nhân này nói nhỏ một chút, nhưng cũng không thay đổi được gì.

Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên trên hành lang, phản chiếu lại chỉ trích của nữ nhân.

- Tóm lại, hôm nay ngươi phải giao ra thứ đã ăn trộm của chúng ta!

Cô gái nhướng mày hạ tối hậu thư với Giả Nhi Kỳ.

- Ta không có ăn trộm đồ vật ngươi nói.

Khuynh Kỳ Giả thản nhiên nói.

Hắn sẽ không nói dối, không làm chính là không làm, hiện tại điều duy nhất hắn tò mò chỉ là vì sao nữ nhân lại chắc chắn là đồ vật hắn trộm như thế?

Lúc này, Khuynh Kỳ giả nhớ tới một chuyện cũ, hắn lại nhìn nam nhân không nói một lời kia, ngoài ý muốn phát hiện đối phương rất quen mắt.

Không đợi hắn nghĩ kỹ, nam nhân đã lôi kéo nữ nhân:

- Cứ như vậy đi, cũng không phải là thứ gì đáng giá.

Nữ nhân không dao động, không cần suy nghĩ từ chối.

- Không đáng tiền à? Đó chính là vòng cổ ta mua được với giá 300 ngàn Ma Lạp, hơn nữa nếu không phải hắn thì ngươi cũng sẽ không bị sa thải, hiện tại hắn còn muốn một tấc lại muốn ăn trộm trên đầu chúng ta, đây là khıêυ khí©h à? Thật sự là quá đáng!

- Trộm đồ vật à?

Giọng nói thuộc về hài tử từ sau lưng của Khuynh Kỳ Giả vang lên.

Sự chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn, bao gồm cả Giả Thiên Cơ, đều muốn nhìn lại trong nhà.

Thiên Đại Liên lau đôi mắt đi tới, hắn dùng một loại ngữ khí không ngủ tỉnh nói:

- Đại tỷ tỷ, vu cáo người khác trộm đồ là phạm pháp.

- Tiểu hài tử thì biết cái gì, nơi này không có chuyện của ngươi.

Nữ nhân không kiên nhẫn muốn tiễn Cổ Thiên Đại Liên.

- Khuynh Kỳ Giả là người nhà của ta, sao lại không có chuyện của ta.

Thiên Đại Liên bị đánh thức tâm tình vốn đã không tốt, nghe thấy lời của nữ nhân này, càng cảm giác được một luồng khí tức giận dữ.

Nữ nhân không để ý Thiên Đại Liên nói, nàng hừ lạnh nói:

- Người nhà? Các ngươi cùng nhau ăn trộm đồ vật đi, cũng đúng vậy, không ăn trộm đồ vật sao có thể ở khoang thượng đẳng được.

Thiên Đại Liên nheo mắt lại, hắn vốn tưởng rằng nữ nhân là hiểu lầm, hiện tại xem ra nàng giống như nhận định Giả Sương Trăng chính là ăn trộm.

Sau khi bọn họ lên thuyền thì không ra khỏi cửa phòng làm sao có thể đi ăn trộm được chứ?

Vì vậy Thiên Đại Liên hỏi:

- Ngươi ném đồ vật có gì đặc biệt không?

- Một cái vòng cổ chứa Lôi Nguyên Tố Lực.

Nữ nhân không vui nói.

Biết được Nguyên Tố Lực, Thiên Đại Liên không tiếng động mở ra tầm nhìn Nguyên Tố, thật ra ngoài dự kiến, hắn nhìn thấy vật phẩm lóe sáng màu tím ở trong túi áo của nam nhân.

- Đại tỷ tỷ, chiếc vòng cổ kia rất có thể ở trong túi quần áo bên trái của người bên cạnh tỷ.

Thiên Đại Liên lập tức nói.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt người đàn ông lập tức thay đổi.

Nữ nhân lại không chú ý tới biến hóa của người bên cạnh, nàng nheo mắt lại:

- Ta khuyên ngươi đừng châm ngòi ly gián.

- Đúng vậy, ngươi nói ở trên người ta, ngươi có chứng cứ gì?

Người đàn ông lớn tiếng hỏi lại.

Đối mặt với nam nhân chột dạ và nữ nhân không tin mình, Thiên Đại Liên đại khái đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao, hắn rất muốn một tay cắm túi đỡ mắt kính, lúc mắt kính phản quang nói ra lời kịch kia, chân tướng chỉ có một.

Tại sao hắn không mang mắt kính, cho nên hắn ra vẻ thiên chân lấy ra mắt của Lôi hệ thần.

- Ta có thể nhìn thấy Nguyên Tố Lực rồi.

Thiên Đại Liên dùng ngữ khí trần khẩn.

Hắn vừa nói xong, đôi nam nữ trẻ tuổi kia đã sửng sốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »