- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 10
[Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
Chương 10
Truyện chỉ dịch tại truyenhdt.com . com. Nếu yêu thích truyện, bạn hãy ghé truyenhdt.com để ủng hộ editor nhé, đừng dung túng cho bọn ăn cắp này.
Hồi tưởng lại đường đi phía trước, Thiên Đại Liên không tốn nhiều thời gian đã đi vào chỗ nước cạn kia. Nhưng còn chưa tới gần, một toà doanh địa đang dựng trên bờ cát đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
Thiên Đại Liên nhìn qua từ phía xa, cảm thấy trong doanh trại rất quen mắt.
Vì có thể nhìn rõ ràng hơn, Thiên Đại Liên lại đi về phía trước vài bước, sau đó hắn thấy được bản đồ trong doanh địa.
Nhìn chằm chằm tiêu chí kia một hồi, hắn rốt cuộc nhớ tới đó là cái gì, đó là tiêu chí của người trong trò chơi.
Đây là doanh địa của Ngu Nhân Chúng!
Ngàn Đại Thương xót biết được điểm này, nhất thời muốn quay đầu chạy, đáng tiếc hắn còn chưa kịp xoay người, doanh địa Ngu Nhân Chúng đã phát hiện hắn trước một bước.
Mấy tên đang lắp ráp doanh trướng thì dừng tay, cảnh giác nhìn về phương hướng của Thiên Đại Liên.
Ngàn Đại Liên bị vài ánh mắt nhìn chằm chằm nuốt nước miếng một cái, đại não nhanh chóng vận chuyển, tự hỏi đối mặt với loại tình huống này nên thoát thân như thế nào.
Cũng ngay lúc này, hắn bất ngờ nhìn thấy một cái sọt ở trong doanh địa.
Tầm nhìn của Thiên Đại Liên lập tức chuyển dời đến trên sọt, nếu hắn không nhận lầm thì đó chính là cái sọt ven đường ngày hôm qua bị hắn và Giả Thiên Kỳ ném, chẳng qua rau dưa và trái cây bên trong không thấy bóng dáng đâu cả.
Trong nháy mắt, Thiên Đại Liên biết hắn nên làm như thế nào.
Chỉ thấy hắn không quay đầu chạy trốn, ngược lại đi thẳng về phía doanh địa của Ngu Nhân Chúng.
Những người đó nhìn thấy hắn đi tới thì sửng sốt một chút.
- Vì sao các ngươi lại muốn bắt đồ của chúng ta?
Thiên Đại Liên đi vào trước doanh địa lớn tiếng chất vấn.
Ngu Nhân Chúng nghe vậy thì nhíu mày, theo bản năng hỏi lại:
- Bắt ngươi làm gì? Cái gì?
Bọn họ làm việc không từ thủ đoạn, còn chưa đến mức đi ăn trộm đồ vật của tiểu hài tử.
- giỏ rau dưa và trái cây kia là chúng ta đặt ở ven đường ngày hôm qua.
Lấy ra đáp án đã chuẩn bị từ trước, Thiên Đại Liên nói dối đầy lý lẽ:
- Khó trách ta và ca ca ta không tìm thấy, thì ra là bị các ngươi bắt đi!
Khi nói những lời này, hắn tận khả năng áp chế toàn bộ những lời nói dối của mình lên người tiểu hài tử đáng thương bị trộm đồ ăn, đè xuống đáy lòng.
Thiên Đại Liên bất tri bất giác đã bắt đầu nhập diễn, một cảm giác uỷ khuất từ trong lòng hắn dâng lên.
Rõ ràng bọn họ đã sống rất không dễ dàng, kết quả ăn còn bị lấy đi.
Trong sự bi phẫn, Thiên Đại Liên hít hít cái mũi, lệ quang từ khóe mắt thoáng hiện.
Vừa thấy hắn lại khóc, đám người Ngu Nhân cũng không hoài nghi tiểu hài tử này là tới ăn vạ, bọn họ nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều cảm thấy thân là người trưởng thành còn khi dễ tiểu hài tử này, thật sự là tội ác tày trời.
Cuối cùng, người dẫn đầu là Ngu Nhân Chúng không chịu nổi không khí trì trệ, căng da đầu hướng Ngàn Đại Liên xin lỗi:
- Thật xin lỗi tiểu đệ đệ, ta cũng không biết đó là đồ vật của các ngươi, ta còn tưởng rằng là bị ai ném ở ven đường không cần.
Thiên Đại Liên lau lau mí mắt, đôi mắt đỏ lên của hắn nhỏ giọng phản bác:
- Không phải là ném ở ven đường không dùng, mà là ngày hôm qua ta quá mệt mỏi, ca ca muốn cõng ta trở về nên mới không thể không đặt ở đó.
Biết được là vì nguyên nhân này, bọn người Ngu Nhân càng không biết nói cái gì cho phải.
Trong đó có một người cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nghĩ nghĩ hỏi:
- Cha mẹ ngươi mặc kệ các ngươi sao?
- Cha mẹ ta qua đời.
Thiên Đại Liên trả lời thật.
Lời này vừa nói ra, đám người Ngu Nhân Các này đều lộ ra vẻ mặt ta thật đáng chết.
Thiên Đại Liên chú ý tới điểm này, hắn cúi đầu yên lặng thở ra nhẹ nhàng.
- Ai, thì ra là như thế, đó là lỗi của chúng ta.
Ngu Nhân Chúng bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta cho ngươi Ma Lạp, coi như là chúng ta mua những đồ ăn này đi.
Cố ý làm bộ do dự, Thiên Đại Liên suy nghĩ cả nửa phút mới gật đầu:
- Được rồi.
Ngu Nhân Chúng thấy hắn đồng ý phương án giải quyết này, lập tức móc tiền trong túi ra, lấy ra ngàn đại Liên Ma Lạp giao cho.
Không biết có phải bởi vì áy náy hay không mà nhóm người Ngu Nhân Kiệt đã bồi thường giá trị của sọt đồ ăn kia.
Nhưng mà Thiên Đại Liên không tiếp nhận số tiền đó, hắn thành thật khoát tay:
- Nhiều lắm, những đồ ăn đó không đáng giá nhiều Ma Lạp như vậy.
- Không sao, ngươi cầm lấy là được, đi mua nhiều đồ ăn với ca ca ngươi một chút.
Ngu Nhân Chúng dẫn đầu thở dài:
- Thời buổi này ai cũng không dễ dàng.
Thiên Đại Liên nghe hắn nói xong, không khỏi có chút cảm động.
Nhưng hắn nghĩ lại, dân chúng ở gần đây đạp không tốt, còn không phải là do đám người các ngươi giở trò quỷ sao.
Những xúc động đó lập tức tan thành mây khói dưới sự cảm nhận này, nhưng cho dù vậy thì Thiên Đại Liên vẫn không nhận lấy những Ma Lạp kia.
- Ta không thể chiếm tiện nghi của các ngươi.
Thiên Đại Liên ngôn từ chính đáng.
Ngu Nhân Chúng thấy thế cũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể dùng giá cả Thiên Đại Liên Đạo đưa Ma Lạp cho hắn.
Nhìn thấy Thiên Đại Liên rốt cuộc cũng chịu lấy tiền, dẫn đầu là Ngu Nhân Chúng chần chờ một chút, sau đó hỏi:
- Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì? Gia đang ở đâu?
Hắn nghĩ sau này có cơ hội sẽ đi thăm đứa nhỏ này và ca ca của hắn.
Cô nhi ở đâu cũng không thể sinh tồn được, huống chi vẫn là hai đứa nhỏ sống nương tựa lẫn nhau.
Thiên Đại Liên lại bởi vậy mà động tác cầm tiền hơi cứng lại, hắn có thể cảm nhận ra thiện ý của tên này là người của Ngu Nhân Các, nhưng hắn thật sự không thể nói tên và nơi ở của mình.
Lỡ như đám người này là phụng mệnh tới truy bắt điều tra về Khuynh Kỳ Giả, vậy hắn nói chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à?
Suy nghĩ như vậy, Thiên Đại Liên quyết định cấp ra tên giả và địa chỉ giả.
Vì vậy hắn đọc ra tên và địa chỉ hắn nghĩ đến trước đó:
- Ta tên là Edogaawa, nhà ở thôn Mê Hoa.
- Thôn Mễ Hoa? Gần đây có nơi này à?
Ngu Nhân Chúng cảm thấy nghi hoặc, bọn họ vừa đến Đạo Thê, còn chưa quen thuộc thôn trấn xung quanh, chỉ là thông qua bản đồ đại khái phân rõ vị trí, mà bản đồ không thể nào đánh dấu ra tất cả thôn trấn.
Thiên Đại Liên sợ bị chọc thủng, vội vàng bổ câu:
- Ở trong núi, không phải rất dễ tìm.
Cũng may là người dẫn đầu là Ngu Nhân Chúng không quá nghi ngờ, hắn ghi nhớ tên và địa chỉ của người kia, nhân tiện còn cảm khái Đạo Thê sơn rất nhiều.
Mắt thấy lừa gạt được Ngu Nhân Chúng, Thiên Đại Liên được đưa về.
Vừa nghe hắn muốn đi, Ngu Nhân Chúng dẫn đầu lại đề nghị:
- Ta đưa ngươi đi tìm ca ca.
Thiên Đại Liên không ngờ đám người này lại có lòng tốt như vậy, hắn lập tức khoát tay áo:
- Không cần, thúc thúc các ngươi đi đi, ta còn phải đi cùng ca ca một lát.
Tuy bị từ chối, Ngu Nhân Chúng dẫn đầu không tức giận, ngược lại cảm thấy đứa nhỏ này còn rất có lòng đề phòng, cho nên hắn cười cười nói:
- Ta không tiễn nữa, Conan, ngươi đi đường cẩn thận một chút.
Bị gọi là Thiên Đại Liên, hắn bỗng nhiên hiểu được cảm giác của mình khi thám tử lừng danh Conan, thu nhỏ vai chính để làm tiểu hài tử.
Thiên Đại Liên âm thầm chửi thầm, ngoài miệng lại dùng miệng lưỡi thiên chân nói:
- Tốt, cảm ơn thúc thúc.
Nói xong hắn không dừng lại lâu, mang theo những nơi mà Ma Lạp Triều và Khuynh Kỳ Giả tách ra chạy tới.
Chờ chạy được một nửa, Thiên Đại Liên mới nghĩ đến hắn còn chưa bắt được Man Man.
Nhưng xét thấy những người đó đã dựng trại đóng quân ở bên biển, không thể nào trở về được.
Thiên Đại Liên không khỏi chậm bước chân lại, một lần nữa tự hỏi còn có thể bắt được Lục Đại Bát chậm ở đâu, nhưng rất nhanh hắn phát hiện lúc không phải bắt được cá thì Ngu Nhân Chúng đã đến, có nghĩa là hành tung của hắn và Khuynh Kỳ Giả rất dễ bại lộ.
Trong trò chơi, là Ngu Nhân Chúng quát quan viên vai hề tự mình đi mời Khuynh Kỳ Giả lưu lạc khắp nơi gia nhập, điều này đại biểu cho việc chắc chắn là Ngu Nhân Chúng nắm giữ hướng đi của Khuynh Kỳ Giả.
Bây giờ cách nơi bọn họ ở không xa xuất hiện doanh địa của bọn người NB, có lẽ là tín hiệu, bọn người NB sẽ thăm dò được vị trí đại khái của người máy tiên tri, đang ở gần đây tìm kiếm hắn...
Thiên Đại Liên bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì hôm nay gặp được Ngu Nhân Chúng.
Theo suy nghĩ này, hắn đột nhiên phát hiện đạp phải cát không thể tiếp tục nữa, hắn và Khuynh Kỳ Giả cần phải đi tới đảo Minh Thần nhanh lên, tránh gặp phải Ngu Nhân chúng.
Không tiếng động suy nghĩ nên nhắc tới chuyện xuất phát nhanh chóng với Khuynh Kỳ Giả như thế nào, Thiên Đại Liên lại trở về bên cạnh khối đá lớn kia, đó là vị trí hắn nên ở.
Bởi vì hắn quá nhập thần nên không chú ý tới việc Giả Thiên Cơ đang ở trước mắt.
- Liên!
Tiếng la ẩn chứa hoảng sợ truyền đến.
Thiên Đại Liên ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của Cơ Hội Thiên Cơ, trong ánh mắt màu tím kia tràn đầy lo lắng, ở đây còn xen lẫn khổ sở và thương tâm, thật giống như hắn bị bỏ rơi.
Thiên Hành Liên này rốt cuộc phản ứng từ sau tri giác, hắn chỉ muốn cho Giả Thiên Kỳ một niềm vui bất ngờ, không ngờ đối phương tìm không thấy mình sẽ như thế nào.
- Thật xin lỗi.
Thiên Đại Liên lập tức cúi đầu xin lỗi.
Đối mặt với lời xin lỗi này, Khuynh Kỳ giả không trả lời, lông mày của hắn nhíu chặt, thật ra hắn không đành lòng khiển trách Thiên Đại Liên chạy trốn, hắn chỉ là sợ hãi, không biết mình lại làm sai cái gì.
Hắn đã định ra ước định trở thành người nhà, lại ném hắn qua một bên.
Loại cảm giác này thật sự là quá khó chịu, hắn không muốn cảm nhận nữa.
Khuynh Kỳ giả khắc chế cảm xúc tiêu cực, hắn rũ mắt xuống, ý đồ che giấu nội tâm của mình, đang lúc hắn chuẩn bị mở miệng nói với Thiên Đại Liên thì Thiên Đại Liên đã đi trước một bước.
- Ta muốn đi bắt Lục Man Man cho ngươi một kinh hỉ.
- Cái gì?
Khuynh Kỳ giả đứng tại chỗ.
Thiên Đại Liên hít sâu một hơi, nói thẳng ra tính toán của hắn:
- Hôm qua ta thấy ngươi đã ăn rất nhiều thịt kho ở trong yến hội, ta cho rằng ngươi thích ăn, cho nên mới... Mới thừa dịp ngươi không chạy nữa, muốn đi chỗ nước cạn lại bắt một ít.
Ý tưởng ban đầu là như thế này không sai, ai có thể nghĩ đến chạy tới mới phát hiện bên kia có Ngu Nhân Chúng.
Ngàn Đại Liên rối rắm, không biết nên nói chuyện vừa rồi với Khuynh Kỳ Giả như thế nào.
Nhưng hắn không có cơ hội nói tiếp, ngàn đoá hoa sen trong nháy mắt đã bị ôm như ấm áp trong lòng.
Người theo chủ nghĩa hư hỏng ôm chặt lấy Thiên Đại Liên, bộ ngực rỗng tuếch hướng khắp người tản ra, hắn cảm giác tay của mình đều run lên, lại lần nữa bị bỏ rơi, kinh hoảng vô thố, bị thay thế bằng cảm tình không nói rõ được.
Đúng như lời của Thiên Đại Liên nói, quả thật là một chuyện vui mừng.
- Cảm ơn, nhưng ta không phải là không thích ăn thịt người.
Khuynh Kỳ Giả hạ giọng nói:
- Ta muốn thử, nếu ngươi thích thì sau này ta có thể làm cho ngươi.
Hắn vốn dĩ không muốn báo cho đứa nhỏ này biết, loại chuyện nhỏ này không nên cố ý lấy ra nói.
Nhưng đó đều là trước, giờ phút này hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Chuyện này không có hi vọng Thiên Đại Liên hiểu lầm, mà là đang biểu đạt tâm ý.
Hắn để ý cảm thụ của đứa nhỏ này, mà đứa nhỏ này cũng để ý hắn, như vậy là đủ rồi.
Thiên Đại Liên lại bị lời nói của Khuynh Kỳ Giả làm cho ngượng ngùng, hắn cẩn thận ôm lấy đối phương rồi nói:
- Không sao, chỉ cần là ngươi nấu cơm, ta đều thích ăn.
- Thật không? Vậy thì tốt quá rồi.
Nói xong, Khuynh Kỳ Giả cười cười, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lúc ôm ấp, Khuynh Kỳ Giả lại một lần nữa cảm nhận được nhịp đập trái tim đến từ người khác, điều này làm cho hắn trở nên bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi buông Thiên Đại Liên ra, nghiêm túc nói với hắn:
- Liên cũng có thể ỷ lại ta một ít.
Thiên Đại Liên chớp chớp mắt nói:
- Ta vẫn luôn rất ỷ lại vào Khuynh Kỳ Giả mà.
Không có hắn nói, hắn đã sớm không sống nổi.
Cho nên trong nhận thức của hắn, cho tới nay đều là hắn ỷ lại vào sự chiếu cố của Khuynh Kỳ Giả.
Nhưng mà Khuynh Kỳ giả lại cười lắc đầu:
- Không, so với Liên ỷ lại ta thì ta cần phải nhiều hơn.
Thiên Đại Liên nghe thấy lời này trầm mặc nửa giây, hắn hiểu rằng ỷ lại vào lời nói của người máy này không đơn giản là chỉ sinh hoạt, mà còn có tình cảm sâu hơn.
Nếu Thiên Đại Liên là tiểu hài tử chân chính thì hắn có thể dễ như ăn cháo, đáng tiếc hắn không phải, hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, thật ra vẫn luôn là do hắn quyết định khi ở chung với Khuynh Kỳ Giả.
Sau đó dần dần hiểu rõ tất cả, Thiên Đại Liên gần như trịnh trọng hứa hẹn:
- Ta sẽ làm.
- Ừm, ta tin tưởng Liên Liên.
Khuynh Kỳ giả mỉm cười nói.
Thiên Đại Liên không nhịn được lộ ra nụ cười theo.
Hai người nhìn nhau một lát, sau đó Cơ Thiên Kỳ đứng dậy, một lần nữa nắm lấy tay Thiên Đại Liên:
- Chúng ta về nhà thôi.
Lần này Thiên Đại Liên không nói chuyện mà là nắm chặt tay của hắn, dùng động tác đáp lại.
Khuynh Kỳ Giả cảm nhận được lực đạo truyền đến từ trong tay, sinh ra ý niệm không muốn buông ra. Từ khi bị mang ra khỏi căn phòng an trí kia, hắn vẫn luôn tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của bản thân, muốn hắn thoát khỏi cảm giác vô lực.
Đứa nhỏ này có thể cung cấp cho hắn tất cả những thứ yêu cầu.
So sánh ra thì những người chiếu cố bình thường như muốn đánh cờ kia hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Sau khi hiểu rõ suy nghĩ của mình, Cổ Kỳ giả phát hiện hắn không thể tiếp nhận đứa nhỏ này rời khỏi hắn với bất kỳ hình thức nào.
Lúc trước hắn còn có thể nhân Thiên Đại Liên đạt được cuộc sống tốt hơn, lựa chọn để hắn rời khỏi bên cạnh mình, vậy hiện tại bất kể là lý do gì, hắn cũng không thể tiếp nhận.
Khuynh Kỳ giả tự biết hành vi như vậy rất ích kỷ, nhưng hắn không khắc chế.
Nếu bọn họ đã định ra ước định, vậy đứa nhỏ này chính là người nhà của hắn, hắn không cho phép bất kỳ gia hỏa nào mang hắn đi.
Nếu có ai muốn làm như vậy thì gia hỏa kia chính là kẻ địch của hắn.
Bất luận trả giá lớn gì, hắn đều sẽ một lần nữa mang đứa nhỏ này về.
Khuynh Kỳ Giả cảm nhận được tâm tình tên là quyết tâm, giờ khắc này thậm chí hắn còn cảm thấy trái tim trống không kia đang rung động như bị đóng băng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Nguyên Thần] Xuyên Thành Hài Tử Bị Tán Binh Nhặt Được
- Chương 10