Chương 1: Đây là thế giới thực sao?

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Thời điểm Thẩm Cừ tan sở đã là buổi tối, bây giờ là thời điểm xe trên đường tấp nập nhất. Cậu lái xe rời khỏi trường đại học S. Nhìn con số hiển thị trên đèn đỏ còn 47s, rồi nhìn hàng dài xe đang đợi, đuôi xe lấp lé ánh đỏ giữa bầu trời đen sẩm.

Đề Cử Đam Mỹ Hay

Cậu suy nghĩ một chút, bật đài kinh tế tài chính lên, không lâu sau "Tập đoàn Lục thị" - một trong những cái tên quen thuộc của các đài tin tức tài chính lớn xuất hiện.

"Vào lúc 3 giờ chiều nay, giá đóng sàn giao dịch của Tập đoàn Lục thị đạt mức cao mới và tổng giá trị thị trường của nó đã vượt quá 100 nghìn tỷ! Lục Thanh Bích hiện nay là người giàu nhất với tỷ lệ sở hữu số cổ phiếu cá nhân siêu cao và trong vòng 10 năm tới cũng không ai có thể vượt qua!"

Những hạt mưa to như hạt đậu cứ va vào cửa sổ, cần gạt nước cứ quay liên tục không ngừng nghỉ.

Một trăm nghìn tỷ… Lông mày Thẩm Cừ khẽ giật, nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ mờ ảo phía trước suy tư.

Lần cuối cùng cậu nghe thấy tin tức giá trị thị trường của Lục Thanh Bích vượt quá mười nghìn tỷ trên đài là khi nào nhỉ?

Giọng điệu hào hứng của MC tài chính có thể là để câu giờ hoặc có thể thỏa mãn sự tò mò của công chúng, giọng điệu của anh ta rất hào sảng:

"Chủ tịch Lục năm nay mới 28 tuổi, là người giàu và trẻ nhất cho tới thời điểm hiện tại. Sau 3 năm kết hôn, thế giới đang rất tò mò về người đàn ông giàu nhất từ trước đến nay. Một người trong cuộc đã tiết lộ rằng bạn đời của người đàn ông tỷ đô là một giáo sư dạy toán tại một trường đại học, sở hữu 3% cổ phần của Tập đoàn Lục thị, nhưng người ấy rất khiêm tốn. Để bảo vệ cho sự riêng tư, Lục Thanh Bích đã đem bạn đời của mình ra khỏi danh sách giàu có.."

Thẩm Cừ nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cậu, nằm trên nền vô lăng đen tuyền khiến các khớp ngón tay càng trở nên mảnh mai, trắng sáng. Chiếc nhẫn giống như một ngôi sao rơi trên nền tuyết, sáng lóa, đẹp đẽ và vừa vặn.

Thẩm Cừ siết chặt các ngón tay trên vô lăng, đúng lúc đèn bật xanh.

Về đến nhà đã là sáu giờ, Thẩm Cừ lên lầu tắm rửa, thay áo sơ mi và quần tây, mặc quần áo ở nhà vào.

Sáu giờ rưỡi, Thẩm Cừ làm một buổi tối đơn giản, khi chuẩn bị nấu cháo cậu có hơi do dự, rồi gọi điện thoại.

Trả lời điện thoại là một giọng nam trầm*:

"Xin chào, Thẩm tiên sinh, Lục tổng đang họp. Cuộc họp đại khái kết thúc vào khoảng mười giờ. Ngài có cần Lục tổng trả lời liền không?"

(* là chữ 中 trung mình nghĩ ở đây là chỉ giọng cao ở mức trung bình nhưng mình chưa nghĩ ra từ thích hợp nên để trầm luôn nhé)

Thẩm Cừ:

"Không, tôi chỉ hỏi anh ấy liệu anh ấy có trở lại ăn tối hay không. Nhớ gọi cho anh ấy một phần ăn tối."

"Được."

Trợ lý đặc trợ Dương Khắc chủ động hỏi:

"Bữa tối muốn gọi món gì ạ?"

Thẩm Cừ có chút không thể giải thích được, cảm thấy mình không cần dạy trợ lý kinh nghiệm làm mấy chuyện này:

"Cháo dạ dày đi."

Lục Thanh Bích bị đau dạ dày khá nặng.

Bảy giờ hai mươi tối, Thẩm Cừ ngồi vào chiếc bàn ăn dài 3,8m, chậm rãi ăn xong một bát cháo, cậu chỉ làm phần ăn bữa tối cho một người. Sau nhiều lần sai lầm lãng phí thức ăn ở những năm đầu sau khi kết hôn.

Sau khi rửa bát xong, Thẩm Cừ mở cặp chuẩn bị bài thi cuối kỳ, khi lấy sổ tay ra một tập tài liệu rơi ra.

Đôi mắt Thẩm Cừ chuyển động, cậu mở túi hồ sơ ra, trong đó có nhiều tờ giấy xét nghiệm, hình ảnh não và giấy chứng nhận y tế.

Lục Thanh Bích bị tai nạn xe hơi cách đây 4 năm, não bị tổn thương và mất trí nhớ nhẹ, anh đã từng tìm gặp nhiều bác sĩ nổi tiếng. Tháng trước Thẩm Cừ đã gặp một chuyên gia có thẩm quyền và gửi cho y hồ sơ bệnh án của Lục Thanh Bích.

"Mất trí nhớ nhẹ, không ảnh hưởng đến công việc bình thường.. Không loại trừ khả năng sau này khôi phục trí nhớ.."

Đôi mắt Thẩm Cừ run lên, ánh mắt cậu dừng ở dòng "khôi phục trí nhớ" vài giây, rồi ngượng ngùng nhìn sang nơi khác.

Cậu ấn túi hồ sơ dưới máy tính rồi bình tĩnh mở bộ tài liệu.

Ánh sáng xanh của màn hình in vào khuôn mặt của Thẩm Cừ, âm thầm phác họa đường nét của cậu.

Giáo viên và sinh viên Đại học S đều nhận xét giáo sư Thẩm là một người thông minh hiếm có, lãnh đạm và xinh đẹp vì hai chữ đầu quá nổi bật nên chữ "đẹp" chỉ dám lăn trên đầu lưỡi rồi ấn nhẹ vào… hơi thở.

Thẩm Cừ như băng tuyết trên núi cao, chỉ có Lục Thanh Bích mới có thể đem đám băng tuyết ấy hòa tan rồi ôm vào lòng.

Mười giờ, Lục Thanh Bích vẫn như cũ không thấy bóng dáng, Thẩm Cừ tắt đèn đi ngủ.

Có nhiều đồn đoán về tình trạng hôn nhân của Lục Thanh Bích, nhưng ai cũng đồng ý rằng Lục Thanh Bích quan tâm đến sự nghiệp hơn là gia đình.

Tất nhiên, cũng chưa bao giờ nghe người nào nói qua người đàn ông giàu nhất ở nhà bồi vợ hằng ngày.

* * *

Rạng sáng, phòng họp trên tầng hai mươi bảy của tòa nhà văn phòng cao nhất thành phố S rực rỡ ánh đèn.

Lục Thanh Bích lâm thời tham gia họp báo xuyên biên giới, sau khi kết thúc, anh dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhàn nhạt mệt mỏi nhưng kiểu tóc, cà vạt, đến cả cổ tay áo vẫn tỉ mỉ, có thể mở một cuộc họp báo tiếp theo, xuất hiện bất cứ lúc nào trước ống kính.

"Lục tổng."

Dương Khắc nhỏ giọng gọi.

"Hả?"

"Ngài còn chưa ăn tối."

Món cháo bồi bổ dạ dày do Thẩm Cừ gọi đã nguội từ lâu, Dương Khắc đã yêu cầu nhà hàng làm một phần mới, rất nóng và thơm.

Lục Thanh Bích mở mắt ra liếc nhìn đồ trong tay Dương Khắc, vẻ mặt đột nhiên giống như sói đói nhìn thấy rau xanh, trên mặt hiện lên nét không có hứng thú.

Dương Khắc:

"Giáo sư Thẩm gọi cho Ngài lúc sáu giờ. Anh ấy gọi cháo bồi bổ dạ dày."

"Mang đến đây."

Lục Thanh Bích ngồi thẳng dậy, móc ngón tay lên bàn kéo ghế văn phòng lại gần, giống như một đứa trẻ ở nhà trẻ đang đợi bữa tối.

Dương Khắc đặt cháo trước mặt Lục Thanh Bích. Trong việc kinh doanh, hắn cảm thấy Lục Thanh Bích thật sâu không lường được, đôi khi hắn lại cảm thấy Lục Thanh Bích rất dễ hiểu, chỉ cần Thẩm Cừ gọi điện thoại bảo anh tham khảo thực đơn, Ngài Lục nhất định sẽ rất vui vẻ với bữa ăn này.

Ăn xong cháo ấm nóng no bụng, mệt nhọc cũng vơi đi bảy tám phần. Từ buổi chiều cho đến bây giờ Lục Thanh Bích chỉ uống một tách cà phê, mỗi bữa tối trong thực đơn sẽ có món thịt nếu trợ lý không gọi món thịt cho bữa tối thì công việc của hắn cũng chẳng cần phải làm nữa, nhưng nếu Thẩm Cừ gọi món này thì mọi chuyện sẽ khác.

Cơm no, hơi ấm và sự chăm sóc của vợ dành cho anh, ăn rau xanh cũng không thành vấn đề.

Lục Thanh Bích:

"Đã bao lâu rồi tôi không về nhà?"

Dương Khắc:

"Tuần này ngài đều nghỉ ngơi ở công ty."

Lông mày Lục Thanh Bích đột nhiên nhíu chặt:

"Công việc ngày mai đã lên lịch, hiện tại mang tài liệu khẩn cấp tới đây."

Dương Khắc cẩn thận quan sát Chủ tịch Lục, thấy rõ ràng cảm giác áy náy và khó chịu giữa hai lông mày của anh.

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Dương Khắc nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Thanh Bích, mỗi khi Lục Thanh Bích thường xuyên đi công tác và làm thêm một tuần không về nhà, Lục Thanh Bích sẽ có bộ dáng cần mỹ nhân không cần giang sơn.

Lục Thanh Bích có một chút mâu thuẫn, không biết người khác có nhìn ra được không, bất quá Dương Khắc cảm thấy chủ tịch Lục trị giá nghìn tỷ cũng không rảnh như vậy.

Hai giờ 30 phút, Lục Thanh Bích trở về nhà, ở lối vào có một ngọn đèn vàng ấm áp, anh như ăn trộm nhẹ nhàng thay giày và treo quần áo, sau đó mới nhẹ nhàng mở tay nắm cửa phòng ngủ.

Trên chiếc giường đôi, hơi thở của Thẩm Cừ nhẹ nhàng đến mức dường như tan vào màn đêm, trái tim Lục Thanh Bích dịu lại, anh đặt một nụ hôn lên lông mi, trán và cằm của Thẩm Cừ, khóe miệng có hơi nhếch lên.

"Vợ ơi."

Sau khi hôn xong, Lục Thanh Bích quen thuộc leo lên giường và mở một chiếc chăn khác ra.

Để không làm phiền giấc ngủ của Thẩm Cừ và vì một số nguyên nhân trong quá khứ, Lục Thanh Bích và Thẩm Cừ tuy đã ngủ chung giường nhưng tuyệt nhiên không đắp chung chăn.

Lục Thanh Bích đắp chăn bông không có nhiệt độ cơ thể của vợ mình giống như ngàn ngày qua, trong lòng đột nhiên hiện lên một chút ủy khuất, sau đó xoay người ôm chặt Thẩm Cừ.

Ngày hôm sau.

Thẩm Cừ khẽ nhúc nhích, cảm giác được một cánh tay đang khóa chặt mình, cậu dùng sức nắm cổ tay Lục Thanh Bích muốn đẩy ra, khi đầu ngón tay chạm vào mạch đập mạnh mẽ của Lục Thanh Bích, cậu liền dừng lại, không nhúc nhích.

Cậu giữ nguyên tư thế, lặng lẽ nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về lịch trình ngày hôm nay, cho đến khi người bên cạnh khẽ cử động, Thẩm Cừ mới đẩy cổ tay Lục Thanh Bích ra, đứng dậy rời khỏi giường.

Lục Thanh Bích hai tay trống rỗng, lập tức tỉnh táo lại:

"Vợ à, hôm nay có lớp nào à?"

"Đúng vậy, em không thể xin nghỉ phép."

Trước khi Lục Thanh Bích hỏi, Thẩm Cừ đã chặn lời anh, anh nhìn Thẩm Cừ đã rửa mặt trở lại, cau mày nói:

"Có bao nhiêu lớp?"

Thẩm Cừ:

"Buổi sáng hai lớp, anh ngủ tiếp đi."

Nghe vậy, Lục Thanh Bích lập tức nhướng mày, xoay người rời khỏi giường:

"Anh đưa em đến lớp, buổi trưa chúng ta sẽ đến một nhà hàng cùng nhau ăn trưa."

"Không cần, anh về muộn như vậy thì đi ngủ đi."

Lục Thanh Bích chột dạ tự hỏi câu này có điểm nào không hài lòng với cậu, sau đó nhanh chóng chen vào phòng tắm:

"Anh cởi cho em!"

Thẩm Cừ thu dọn cặp sách của mình, Lục Thanh Bích hâm nóng sữa và bánh mì, sau đó anh mang hai đĩa trứng rán ra, Thẩm Cừ vừa lúc lấy ra một bộ tây trang cho anh từ phòng quần áo.

Lục Thanh Bích vui vẻ thay áo sơ mi và quần tây, đứng trong phòng khách chờ Thẩm Cừ thắt cà vạt cho mình.

Bà xã của tôi, thiệt tốt.

Thẩm Cừ cầm chiếc áo vest màu xanh chàm khoác lên người Lục Thanh Bích, khi người bên kia duỗi thẳng tay, cổ tay áo của bộ vest ngắn hơn áo sơ mi.

"Lại quá ngắn."

Thẩm Cừ giật mình.

“Cái gì? "Lục Thanh Bích nghe không rõ.

Thẩm Cừ:

"Áo sơ mi là mới mua. Năm ngoái nhân dịp sinh nhật của anh em đã tặng anh bộ đồ này."

Lục Thanh Bích nhếch lên khóe miệng.

Bà xã tôi yêu tôi nhiều lắm!

Không chỉ tặng quần áo nhân ngày sinh nhật của anh, còn giúp anh mặc quần áo, thắt cà vạt, nhớ từng bộ quần áo mà mình đã mua cho anh khi nào nữa đấy nhé!

Năm ngoái, sau khi Thẩm Cừ đưa cho anh bộ quần áo này, anh đã mặc nó trong một buổi tiệc chiêu đãi, sau đó còn gửi nó đi giặt khô, sau đó lại luyến tiếc không nỡ mặc.

Đây là lần thứ hai.

Lục Thanh Bích dè dặt kéo xuống khóe miệng:

"Ừ."

Thẩm Cừ ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn anh vài giây, muốn nói cái gì nhưng sau đó lại mím chặt môi.

Dung mạo của anh lớn lên vô cùng tốt, thanh lệ nhưng không nhạt nhẽo, đôi mắt hai mí sâu, hàng mi thẳng, sống mũi cao, thanh bạch cùng ngạo khí.

Sinh viên đại học S không bao giờ tưởng tượng được rằng giáo sư Thẩm sẽ đeo cà vạt cho người khác, chỉ tưởng tượng thôi cũng giống như việc khinh nhờn vị giáo sư ưu tú với khí chất cao quý cùng học thức xuất sắc này.

Lục Thanh Bích bị ánh mắt này bắt lấy, còn chưa kịp thăm dò ý tứ sâu xa mê người, hít sâu một hơi, ôm Thẩm Cừ như một kẻ ngốc:

"Bỏ tiết có được không?"

"Không được."

Lục Thanh Bích buông Thẩm Cừ ra, cũng không dám mặt dày mày dạn nữa, dù sao Thẩm Cừ sẽ không trốn tiết, đúng giờ sẽ về nhà, còn anh lại thường xuyên ngủ ở công ty.

Đối với việc tại sao anh thường ngủ ở công ty, Lục Thanh Bích nhíu mày.

Số tài sản hiện tại đủ nuôi Thẩm Cừ cả tám đời, tại sao anh phải làm thêm giờ để kiếm tiền? Anh rất muốn được ở nhà với bà xã của mình mỗi ngày.

Tê.. một cơn đau như điện giật xẹt qua tâm trí anh, trong tiềm thức Lục Thanh Bích không muốn nghĩ đến điều đó. Di chứng của vụ tai nạn ô tô khiến anh thỉnh thoảng đau đầu mà không hiểu nguyên nhân, Lục Thanh Bích cũng không muốn nói cho Thẩm Cừ biết.

Không lâu sau chấn thương, anh gặp Thẩm Cừ, tình yêu và hôn nhân của anh đã đến rất tự nhiên.

Anh thật sự rất yêu bà xã của mình, mà bà xã của anh cũng rất yêu anh.

Lục Thanh Bích cầm lấy chìa khóa xe, cùng Thẩm Cừ xuống lầu, đưa cậu đến cổng trường đại học, rồi lái xe thẳng đến khu mua sắm.

Khụ khụ.. Anh và Thẩm Cừ đã lâu không có cái kia rồi, nên cần mua lại tất cả mọi thứ, nhân tiện xem qua sản phẩm mới.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Thanh Bích nhanh chóng về nhà ngủ bù.

Mặc dù khi anh nghĩ về Thẩm Cừ thì tinh lực dồi dào, nhưng mà anh cũng phải nghỉ ngơi giữ sức, sức lực ai cũng không ngại nhiều!

Để bù lại giấc ngủ, Lục Thanh Bích co được dãn được, rất là cơ trí!

Ngay khi đồng hồ báo thức vang lên, Lục Thanh Bích tràn đầy sức sống lái xe đến trường đón vợ. Hai người ăn trưa trong không khí hòa thuận, sau khi đi dạo một đoạn ngắn, Lục Thanh Bích nóng lòng muốn đưa Thẩm Cừ trở về nhà.

Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, bao nhiêu cũng không đổi được.

Thẩm Cừ bị Lục Thanh Bích kéo, lông mi run lên, che đi cảm xúc trong mắt, cậu giãy dụa, nhưng chút sức lực nhỏ bé này không đáng kể đối với một người đang nóng vội như Lục Thanh Bích.

Ngay cả khi anh cảm thấy điều đó, Lục Thanh Bích cũng sẽ không quan tâm, dù sao thì giáo sư Thẩm lúc nào cũng hay xấu hổ.

Thẹn thùng nhưng lại rất phối hợp.

Thẩm Cừ có chút không biết làm sao, sắc mặt hơi tái nhợt, thừa dịp Lục Thanh Bích đang đậu xe liền đi tới hiệu thuốc cộng đồng dưới lầu.

Hoàng hôn lặn đi ánh trăng ló dạng, phía đông chuyển dần sang màu trắng.

Phòng khách, phòng ngủ, bồn rửa mặt.. Chỗ nào cũng có dấu vết lộn xộn.

Sau khi Lục Thanh Bích làm sạch cơ thể của hai người, thỏa mãn ôm bà xã mình đi ngủ.

Mấy canh giờ sau, Thẩm Cừ chật vật mở mắt ra, cả người như bị xe nghiền qua, yếu ớt nhũn ra trên giường, sắc mặt tái nhợt có chút động đậy.

Cậu nằm nghiêng ngủ quen rồi, vừa mở mắt liền nhìn thấy trên mặt đất có năm sáu bộ khăn phủ, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Đây có phải là thế giới thực không?

Ký ức trước khi gặp Lục Thanh Bích đã từ từ phai nhạt, chỉ có cuộc sống của ba năm hôn nhân này là rõ ràng và sống động.

Cậu và Lục Thanh Bích đã trải qua những tai nạn lớn nhỏ: Tai nạn xe cộ, động đất, vô số tình địch.. vấp ngã, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, bằng mặt không bằng lòng.

Trong ba năm qua, Thẩm Cừ đã tận mắt chứng kiến tập đoàn Lục thị, dưới sự lãnh đạo của Lục Thanh Bích vươn lên trông thấy, chứng kiến những báo cáo tài chính tăng lên theo từng năm, giá trị thị trường cũng tăng vọt.

Nếu không có một thập kỷ lạm phát thì không thể đạt được giá trị thị trường phi lý như vậy.

Thẩm Cừ thậm chí còn hỏi trưởng khoa kinh tế của Trường cậu, bên kia hỏi rõ:

"Giáo sư Thẩm có muốn chuyển nghề không? Khoa toán học hay khoa tài chính đều không khó, nhưng vẫn nên giám sát chặt chẽ ông xã cậu một chút.."

Thẩm Cừ không thể hiện ra ngoài mặt nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu, Lục Thanh Bích đã từng mời cậu làm phó chủ tịch trong công ty của anh và sử dụng cùng văn phòng với anh. Chưa kể khi Lục Thanh Bích nói điều này thì anh đang đè ở trên người cậu, vừa thấy liền biết mục đích không thuần. Không nói đến bản thân Thẩm Cừ rất hài lòng với công việc của mình, một khi cậu vào làm việc trong công ty của Lục Thanh Bích, không phải bất cứ lúc nào anh cũng có thể phát tình sao?

Cùng thời điểm mà Lục Thanh Bích đang chinh phục đại dương, nền tảng giáo dục của anh cũng không ngừng được làm mới.

Cử nhân, Thạc sĩ, Tiến sĩ.

Nếu không phải Thẩm Cừ biết rất rõ rằng chương trình thạc sĩ của trường họ không được mở rộng, không chừng anh đã có ba bằng.

Lục Thanh Bích thà dành thời gian của mình học những thứ vô nghĩa đối với anh, còn hơn là về nhà?

Vẻ mặt Thẩm Cừ tối sầm lại, nghĩ đến một giáo viên trẻ trong khoa của họ, sợ khi về nhà con dâu nhờ anh ta chăm sóc đứa bé, liền tự nguyện sửa luận văn cho học sinh trong trường.

Nếu cậu có thể nhắm mắt bỏ qua, thì ngay cả khi cậu nhắm mắt, cậu vẫn có thể cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể Lục Thanh Bích.

Thẩm Cừ rất chắc chắn rằng trong ba năm qua, chiều cao của Lục Thanh Bích đã tăng vọt bảy cm, thậm chí một số ít còn tăng thêm ba cm!

Một người trưởng thành đã ngừng phát triển, điều đó có hợp lý không?

Lục Thanh Bích vốn là thiên phú dị bẩm, nếu lúc vừa kết hôn vợ chồng họ có cuộc sống hòa thuận, nhưng nếu phát triển đến mức này thì chẳng khác gì bị trừng phạt.

Thẩm Cừ chậm rãi duỗi tay ra, cầm lấy cái cốc trên bàn đầu giường, mở ngăn kéo, hòa với nước nuốt xuống hai viên thuốc chống viêm.

Điều khó nói chính là nơi đó của cậu...ngày càng siết chặt hơn.

Khi Lục Thanh Bích ở trên giường, anh đã không ngừng nói những điều dâʍ đãиɠ về vấn đề này:

"Bảo bối, của em càng ngày càng.."

Vành tai của Thẩm Cừ hơi nóng, nuốt xuống nước lạnh, suy nghĩ cẩn thận một chút, điều này đã vi phạm nghiêm trọng quy luật vật lý và sinh lý học, có chút kỳ lạ.

Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Những người xung quang tựa hồ cũng không cảm thấy được sự kỳ lạ, ngay cả Lục Thanh Bích cũng..

Thôi, có lẽ Lục Thanh Bích cũng coi đây là cái đáng tự hào đi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ phải đến bệnh viện vì chuyện trên giường.

Đây có phải là thế giới thực không?

Thẩm Cừ nghi ngờ cuộc sống.

Đột nhiên một ánh sáng trắng lóe lên, ý thức của Thẩm Cừ bị hút vào khoảng không mà không hề báo trước.

[Đột phá nhận thức của nhân vật chính.]

[Tên, Thẩm Cừ, ra khỏi thế giới của tiểu thuyết nguyên tác.]

- Còn tiếp -

Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.

Hãy Follow + Vote + Like + Comment nhiệt tình bạn nhé!

---

🥰🥰 Khai hố mới, mong được cả nhà ủng hộ để các bạn edit có thêm động lực ra chương mới ạ. Xin cảm ơn.