Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyên Tắc Cưng Chiều Tiểu Hồ Ly

Chương 93

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+beta: Pomato.

Đoạn Diệc Tri rất bất ngờ, không ngờ Nam Giác lại bảo cậu chụp cùng.

Cậu định nói: "Nhưng mà cháu..."

Nam Giác: "Hửm?"

Đoạn Diệc Tri im lặng.

Cậu không rõ Nam Giác đang khách sáo hay nghiêm túc.

Nếu là khách sáo, mà cậu lại đồng ý, vậy có phải cậu không biết điều không?

Còn nếu là nghiêm túc, cậu thực sự muốn đồng ý.

Bùi Thừa Duẫn đã lấy giá đỡ trong ba lô ra và sắp xếp, Nam Giác nói: "Tiểu Tri, cháu chụp cùng với các chú đi."

Anh nói đùa: "Mặc dù hơi làm phiền cháu, nhưng trong mắt chú, cháu cũng như đứa con trai thứ hai của chú."

Đoạn Diệc Tri mở to mắt, mặc dù khá xúc động nhưng cậu lại chẳng thể thẳng thắn bày tỏ, tiếp tục im lặng.

Nam Giác coi như cậu ngầm đồng ý.

Thật ra nếu cậu không từ chối thì có nghĩa là cậu đồng ý.

Nam Giác kéo cậu qua: "Nào, cháu với Sơ Sơ đứng đây nhé."

Bùi Thừa Duẫn: "Chính là chỗ này, hoàn hảo, ai cũng đẹp, đừng nhúc nhích."

Bùi Thừa Duẫn bước đến chỗ họ: "Mọi người nhìn vào ống kính nào, cùng nhìn vào ống kính nào."

"Nhớ cười lên nhé."

"Ba, hai, một!"

Lúc Bùi Thừa Duẫn đếm đến một, Đoạn Diệc Tri nhìn vào ống kính, cười chân thành nhưng lại rất gượng gạo.

Ảnh chụp được in ra, thấy nụ cười gượng gạo của Đoạn Diệc Tri, Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác xém bật cười.

Có thể nhận ra cậu cười rất chân thành, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Nhưng quả thật rất gượng gạo, bình thường nhóc con không mấy khi có biểu cảm gì nên đúng là làm khó cậu.

Bọn họ dạo quanh khu du lịch đến gần tối mới về, ăn tối ở một nhà hàng buffet trong khách sạn.

Tiệc buffet rất có lợi đối với người mắc chứng ám ảnh lựa chọn.

Vì muốn gì cũng có, ăn gì cũng được, từ cơm Tây đến đến cơm Tàu, từ đồ uống đến tráng miệng, những món cơ bản đều có.

Hai đứa nhỏ chơi cả buổi chiều, thậm chí còn không ngủ trưa, lúc này đã đói gần chết.

Lúc chọn món cái gì cũng thấy ngon, cái gì cũng muốn.

Tiểu hồ ly bảo bảo tham ăn lấy tận năm cái bánh trứng.

Bùi Thừa Duẫn mở miệng nhắc nhở: "Sơ Sơ, con để dành bánh trứng cuối bữa hẵng ăn, giờ ăn cơm trước đã, với cả đừng lấy nhiều bánh trứng thế, một mình con ăn không hết được."

Tiểu hồ ly bảo bảo không quên mục đích của mình, kiên quyết: "Sơ Sơ, ăn được! Sơ Sơ có thể, ăn được hết!"

(Bản edit chỉ đúng 50 đến 60%)

"Thật hả?" Ba Bùi nghi ngờ, "Không được lãng phí đồ ăn, phải ăn hết tất cả."

"Sơ Sơ biết dồi!"

Tiểu hồ ly bảo bảo kiên quyết: "Sơ Sơ biết dồi, ăn được hết!"

Bùi Thừa Duẫn thấy bé lại bắt đầu như cũ, nhắc bé: "Sơ Sơ không nhớ sáng nay à? Nếu con không ăn hết, ba sẽ không ăn hộ con đâu."

Nhắc nhở có tác dụng.

Có những chuyện trẻ con không cố ý làm, vì dung lượng não không đủ, không thể nhớ được quá nhiều nên vô tình quên mất.

Nhưng chỉ cần người lớn nhắc nhở một hai câu hoặc khuyên một chút, các bé lại nhớ ra.

Hiện tại tiểu hồ ly bảo bảo đã nhớ lại chuyện cầm lá sen đi bộ mệt mỏi, cộng thêm nỗi đau bị ba chấn lột bốn cái kẹo.

"Hứ... Sơ Sơ vẫn nhớ mà, thế thì ăn một cái đã."

Bé mím môi, cẩn thận suy nghĩ, bây giờ lại cẩn thận quá: "Sơ Sơ, có thể ăn hết, một cái!"

Như này mới đúng.

"Ừm, vậy ăn một cái trước."

Sau khi ăn tối xong, bọn họ lại ra ngoại thành xem bắn pháo hoa.

Sau khi trải qua sự kiện đau thương mười vạn chữ, Bùi Thừa Duẫn sẽ không bao giờ dùng linh lực để bắn pháo hoa tận bốn tiếng đồng hồ nữa.

Hắn đã biết ngoan, biết phải bỏ tiền ra để mua pháo hoa.

Cũng không tùy ý mở khu vực tư nhân nữa, dù sao thì nhân gian cũng rộng lớn, còn rất nhiều nơi có thể bắn pháo hoa.

Nhưng pháo hoa ở nhân gian sao có thể so được với ảo ảnh hắn dùng pháp lực tạo ra được.

Sau khi được xem màn pháo hoa đẹp như mơ kia, tiểu hồ ly bảo bảo đã trở nên kén chọn, cảm thấy màn pháo hoa này không đẹp như lần trước.

Bọn họ tìm một khu đất trống ở ngoại thành, cạnh một cánh đồng lúa, ngồi lên bãi cỏ.

Bé hồ ly ngồi trong lòng Bùi Thừa Duẫn, tư thế ngồi rất đại gia: "Sơ Sơ thấy, lần trước đẹp hơn."

"Ba cũng thấy lần trước đẹp hơn." Bùi Thừa Duẫn nói, "Nhưng cái lần trước hết rồi, chỉ còn cái lần này thôi, Sơ Sơ xem tạm đi."

"Sơ Sơ, không muốn xem." Bé nói, "Trời lạnh rồi, Sơ Sơ muốn ăn, muốn ăn gà cuộn."

Bé hồ ly thích trứng gà nhất, sau đó đến thịt gà.

"Ăn nữa hả? Chẳng phải lúc tối con ăn nhiều rồi mà?"

Nhưng có lẽ hôm nay thật sự mệt, lúc tiệc buffet dù đã ăn no nhưng giờ lại đói.

"Sơ Sơ muốn ăn." Tiểu hồ ly nói, "Có một lần, ba đưa Sơ Sơ, đi cùng... gà cuộn, bên trong, thơm thơm, giòn giòn..."

Miêu tả tốt ghê, không hình dung nổi nó là gì luôn.

Hồ ngữ gia Nam Giác suy nghĩ một hồi, sau đó nhận ra bé đang nói gì: "Có phải lần chúng ta đi siêu thị, mua rất nhiều đồ, sau đó Sơ Sơ ăn gà nướng không?"

Tiểu hồ ly điên cuồng gật đầu: "Ừm ừm! Đúng!"

"Là siêu thị xx chúng ta từng đi một lần." Nam Giác nhìn đồng hồ, "Bây giờ vẫn còn sớm, nếu muốn vẫn có thể đi, tiện thể mua sắm... có đi không?"

"Đi."

Dù sao cũng đã ra ngoài, hôm nay nhất định phải vui vẻ về nhà.

Bùi Thừa Duẫn bế bé hồ ly lên: "Đi, chúng ta đến siêu thị ăn sạch."

Tiểu hồ ly học theo: "Ăn sạch!"

Bùi Thừa Duẫn: "Sơ Sơ không được nói những lời này."

Nam Giác lắc đầu, kéo Đoạn Diệc Tri sang, hỏi: "Tiểu Tri, cháu có mệt không? Cháu có cần đưa về nhà nghỉ ngơi trước không?"

"Không sao, cháu không mệt."

Đoạn Diệc Tri cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực ra cậu rất mệt, bây giờ chỉ cần ngồi lên xe cũng có thể ngủ được.

Nhưng cả ngày hôm nay rất vui.

Mặc dù cậu không nói chuyện nhiều, nhưng thực ra có những người như vậy, chỉ cần ở cạnh, chẳng cần nói gì, tâm vẫn an tĩnh.

Cậu thích không khí gia đình họ, thích cảm giác được ở cùng họ.

Rất dễ chịu.

Cậu có thể làm chính mình, không cần nói gì, cũng chẳng cần phải biểu hiện gì, họ vẫn hiểu, vẫn chấp nhận cậu.

Đoạn Diệc Tri đã quên mất lần cuối cùng mình cảm thấy hạnh phúc như này là khi nào.

Nếu thời gian cứ ngừng mãi ở ngày hôm nay thì tốt biết mấy.

Tác giả có lời muốn nói: *Mẩu chuyện nhỏ ngoài lề*

Cố Tà Phong: Hôn mụt trăm cái.

Bùi Thừa Duẫn: Hun chín chín chín cái.

Bùi Thừa Duẫnn: Ta thắng!

(Xuất phát từ ham muốn chiến thằng kỳ lạ của con người)

Cô Tà Phong trong truyện Sổ tay cưng chiều chú chim mập nhé, đã có nhà làm full.

Cảm ơn bạn @Thanh van Nguyen đã đề cử cho mình. Xin được tặng bạn mụt trái tim to to và tình iu nồng choáy nho ❤️

🔥
« Chương TrướcChương Tiếp »