Chương 89

Edit+beta: Pomato.

Nếu so sánh với sự háo hức chờ mong của Tiểu Nam Sơ, Đoạn Diệc Tri lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Mặc dù bình thường cậu vẫn vậy, nhưng Nam Giác lại có cảm giác không đúng, hôm nay Đoạn Diệc Tri có vẻ khá lạc lõng.

Nam Giác cảm thấy quan hệ của họ đã tốt hơn trước rất nhiều, hỏi thẳng: "... Tiểu Tri, hình như hôm nay cháu hơi lơ đãng, trong người lại không khỏe nữa hả?"

Bùi Thừa Duẫn lập tức vặn nhỏ tiếng nhạc, hỏi: "Sao vậy, Tiểu Tri khó chịu ở đâu hả?"

"Không có, cháu không sao."

Đoạn Diệc Tri thật sự lơ đãng, nghe thấy tiếng Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác mới hồi hồn, vội nói: "Các chú không cần lo lắng cho cháu."

"Trước mặt chú cháu đừng có cậy mạnh, có chuyện gì thì cứ nói thẳng." Nam Giác không yên lòng, hỏi tiếp, "Có phải vết thương chưa lành nhưng hôm nay cháu lại cố ép bản thân ra ngoài không?"

Cái đó lại càng không phải.

Vết thương trên đầu thậm chí còn không để lại sẹo.

Tay vẫn còn đóng vảy, nhưng không có cảm giác gì hết.

Nếu vết thương không ổn hay không thoải mái, Đoạn Diệc Tri có thể mạnh dạn nói, nhưng hiện tại tình huống lại ngược lại, vết thương lành lặn một cách kỳ quái, cậu cũng không biết phải nói như nào.

Hơn nữa chuyện kỳ lạ không chỉ có một, sáng nay còn xảy ra một chuyện khác.

Hôm qua cậu ngủ không ngon, cả người rất nóng, đến nỗi cậu tỉnh dậy tận mấy lần.

Sau đó ngủ rất nông, mặc dù không gặp ác mộng, nhưng trong lúc mơ màng nhận ra mình mơ rất nhiều, nhưng lại không thể nhớ nổi, sáng dậy cực kỳ mệt.

Lúc ấy Đoạn Diệc Tri cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức rời giường thay quần áo.

Nhưng lúc cởϊ qυầи áo ra, cậu lại thấy trên cánh tay mình mọc vảy xanh.

(Edit+beta: Pomato)

Giống như vảy cá, nhưng lại to hơn vảy cá rất nhiều, toàn bộ trên cánh tay chỉ có vài cá. Da nhìn cũng rất kỳ quái, không giống da người chút nào.

Nhưng cậu lại rất quen thuộc với những chiếc vảy này, bởi cậu đã nhìn thấy chúng vô số lần trên cơ thể mình trong những cơn ác mộng lặp đi lặp lại.

Đoạn Diệc Tri bị dọa sợ.

Cho dù thông minh đến đâu thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, khả năng tiếp nhận sự thật cũng không hơn người lớn là bao.

Nhất là trong trạng thái mơ màng, ác mộng lẫn với thực tại khiến cậu không thể phân biệt rõ đâu thực đâu mơ.

Cậu sợ diện mạo mình đã thay đổi, vội chạy vào nhà tắm soi gương.

Nhưng khi vào phòng tắm, cậu lại thấy bản thân trong gương hoàn toàn bình thường, cũng không thấy vảy trên tay.

Chẳng lẽ là lúc ngủ cậu gặp ảo giác?

Nhưng những chiếc vảy đó lại có cảm giác rất chân thật, vẫn còn trên tay của cậu, không giống là giả.

Đoạn Diệc Tri đứng trong nhà tắm rất lâu, không ngừng dùng nước chà xát mảng da đó, nhưng dù cậu có chà thế nào vảy cũng không xuất hiện nữa.

Cậu không nói những chuyện này cho ba mẹ, bởi chính cậu còn không biết đó là thật hay ảo.

Nếu là ảo giác, tại sao lại chân thật đến vậy?

Nhưng nếu là thật, tại sao những miếng vảy đó lại đột nhiên biến mất?

Lúc Nam Giác hỏi cậu có làm sao không, cậu rất xúc động, định nói ra hết mọi chuyện.

Phải chịu đựng một mình rất khổ sở, cậu cảm thấy mình cần được người lớn động viên an ủi.

Nhưng chuyện ngay cả ba mẹ còn không tin, liệu Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác có tin hay không?

Hiện tại bọn họ đang thân thiết, họ còn sẵn sàng dẫn mình đi chơi cùng.

Nhưng nhỡ bọn họ không tin những gì mình nói, còn nghĩ mình đang nói linh tinh, sau đó sẽ không cho Tiểu Nam Sơ chơi cùng nữa thì sao?

Đoạn Diệc Tri cực kỳ lo lắng, nhưng không dám nói ra.

Cuối cùng đành nén xuống sự xúc động muốn bộc bạch, giở vờ như không có gì: "Cháu thực sự không sao cả, chú Nam, hôm nay cháu rất vui vì được ra ngoài chơi với các chú."

Tiểu hồ ly bảo bảo vô lo vô nghĩ không không nhận ra Đoạn Diệc Tri không ổn, ngồi cạnh trả lời: "Sơ Sơ cũng vui! Mọi người cùng nhau, đi chơi! Tối còn, bắn pháo hoa!"

Sau một lần xem pháo hoa, Tiểu Nam Sơ liền nhớ mãi không quên.

Mãi mới đợi được lần thứ hai, bé cực kỳ mong đến tối.

Chủ đề này cũng rơi vào dĩ vãng.

Một giờ sau, bọn họ đã đến nơi.

Cửa hàng trang phục Nam Giác đã hẹn trước nằm ở ngoài khu du lịch, họ đưa đám trẻ đi thay đồ và trang điểm trước.

Mặc dù Bùi Thừa Duẫn và Nam Giác đều không hứng thú với những thứ này, nhưng lại rất thích giày vò đám trẻ để tạo niềm vui.

Cửa hàng trang phục cổ trang rất lớn, tổng cộng có ba tầng, nhưng quần áo trẻ con lại ít hơn quần áo người lớn.

"Sơ Sơ, Tiểu Tri, các con mau lại đây xem, thích bộ nào thì thử."

"Sơ Sơ thích cái này!"

Nam Giác giật mình, nhóc con nhìn trúng quần áo nhanh vậy?

Nhưng khi nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Nam Sơ chỉ, Nam Giác phát hiện, thứ mà bé nhìn trúng không phải là quần áo, mà là chiếc lá sen giả trang trí dưới đất.

"Sơ Sơ, chúng ta đang chọn quần áo mà." Nam Giác bất lực nói, "Cái này không phải quần áo, không thể mặc được."

Nhưng bé hồ ly lại bị chiếc lá sen còn cao hơn cả mình này thu hút, hôm nay nhất định phải mang nó đi.

Cố nũng nịu: "Sơ Sơ muốn cái này..."

Nam Giác: "Cái này không được, Sơ Sơ phải chọn quần áo."

Tiểu Nam Sơ bĩu môi, sau đó lập tức chạy đến cạnh Bùi Thừa Duẫn, ôm lấy đùi hắn: "Ba ơi ba, Sơ Sơ muốn cái kia, ba mua cho Sơ Sơ đi!"

Chỉ thiếu mỗi vẫy đuôi.

Tác giả có lời muốn nói: Ba Bùi: Mua! Mua hết!